Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 48

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 44

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 111

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1716

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

26 56

Full - Chương 28: Nụ hôn chia tay

Chương 28: Nụ hôn chia tay

Minh Hi nói là đi, nhưng chân vẫn chưa bước nổi, hai người vẫn đang nhìn nhau.

Anna đặt tay lên vô lăng, rất muốn bấm còi.

Cô thiếu nữ tóc bạc mắt tím, e lệ nói:

“Hôm nay… hôm nay tớ vui lắm.”

Đường Lâm cười đáp: “Tớ cũng vậy.”

Minh Hi đỏ mặt nhìn cậu, lí nhí: “Cảm ơn cậu đã đi chơi với tớ hôm nay.”

Bị ánh mắt cô nhìn chằm chằm, mặt Đường Lâm cũng bắt đầu nóng lên: “Không có gì.”

“Vậy… vậy tớ đi thật đây.”

Minh Hi lưu luyến nhìn cậu một cái, rồi cúi đầu.

Đường Lâm gật gật đầu.

Minh Hi vừa quay người, Đường Lâm bất ngờ gọi lại: “Hi Hi.”

Minh Hi lập tức dừng bước, ngoảnh đầu nhìn lại.

Đường Lâm hỏi ra câu mà cậu đã do dự rất lâu:

“Chúng ta… đang hẹn hò đúng không?”

Minh Hi: “Hả?”

Gì vậy?

Cô mở to đôi mắt long lanh, hỏi lại: “Lẽ nào tới giờ cậu vẫn nghĩ tụi mình chỉ là bạn bình thường thôi sao?”

Nghe vậy, lòng Đường Lâm như nở hoa.

Minh Hi trừng mắt nhìn cậu, phồng má đầy bất mãn. Nhưng vẻ oán thán ấy nhanh chóng tan biến, vì Đường Lâm đã bất ngờ vươn tay ôm cô vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn.

Minh Hi ngẩn người.

“Về sớm nhé.” Đường Lâm cười nói.

Cậu giúp cô mở cửa xe. Minh Hi đờ đẫn bước lên xe, lặng lẽ nhìn Đường Lâm mỉm cười vẫy tay với mình qua lớp cửa kính, rồi xe lăn bánh.

Cho đến khi xe chạy được hơn trăm mét, cô đột ngột hét lên một tiếng, hai tay ôm mặt nóng ran.

Anna cạn lời nói:

“Tiểu thư, có cần phải vậy không?”

“Cô không hiểu đâu.” Minh Hi đáp.

Đây là lần đầu Đường Lâm hôn cô đó. Lần trước… lần trước không tính!

Anna nói: “Chuyện này ấy hả, tôi rành hơn cô nhiều.”

Minh Hi lập tức hứng thú: “Cô từng quen nhiều bạn trai lắm hả?”

Anna đáp tỉnh queo: “Cỡ mười bảy mười tám gì đấy.”

Minh Hi kinh ngạc bật ra tiếng “Ái chà”, phấn khích nói: “Kể tôi nghe với, kể đi mà!”

Anna nói: “Không kể.”

Minh Hi: “…”

Tiểu thư họ Tống khoanh tay, lầm bầm: “Keo kiệt.”

Trên người Minh Hi lóe lên hào quang bạc, cơ thể cô dần biến đổi giữa luồng sáng ấy.

Cô thiếu nữ tóc bạc mắt tím đã biến thành một thiếu niên tóc bạc mắt tím. Thiếu niên hơi nghiêng người ra sau, tựa vào ghế, nhìn cảnh vật bên ngoài lùi dần qua cửa sổ xe, nhớ lại nụ hôn khi nãy của Đường Lâm, khóe môi không nhịn được mà cong lên.

Còn bên kia, Đường Lâm đang cầm điện thoại, liếc nhìn giờ trên màn hình.

Cũng đến lúc đi dạy tên Tống Từ kia rồi.

Một tiếng một trăm triệu, còn được đánh Tống Từ một trận, vụ này lời to.

Nhưng mà, tại sao lại cảm thấy đánh Tống Từ vui vậy?

Chẳng lẽ trong xương tủy cậu có sở thích hành trai đẹp?

Đường Lâm đi tới một góc vắng vẻ, tức thì dịch chuyển về trường, ăn tối trong căn-tin xong mới biến thành Đường Thi, đến biệt thự của Tống Từ.

Trong đại sảnh trang trí sang trọng, treo một chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh.

Ở góc phòng đặt một cây đàn dương cầm đen bóng, một thiếu niên tuyệt mỹ mặc áo trắng ngồi trước đàn, đang chơi bản Canon in D.

Những ngón tay thon dài trắng trẻo nhảy múa trên phím đen trắng, âm nhạc dịu dàng tuôn ra như dòng suối, vang vọng khắp biệt thự, bay lên trời đêm.

Ánh đèn, cây đàn, âm nhạc và cậu thiếu niên đẹp như tranh, phối hợp hoàn hảo tạo thành một khung cảnh khiến người ta không khỏi mơ màng.

Một nữ nhân lạnh lùng mặc vest đen bước vào, ánh mắt đỏ sẫm của cô lóe lên vẻ kinh ngạc khi thấy cảnh ấy. Cô đứng lại, im lặng nghe thiếu niên chơi hết bản nhạc.

Thiếu niên tóc bạc đứng dậy sau nốt cuối, cúi mình hành lễ với nữ nhân tóc đen mắt đỏ như quý tộc thời Trung Cổ:

“Sư phụ.”

Đường Thi nhìn Tống Từ, thẳng thừng hỏi:

“Chuẩn bị xong chưa?”

Tống Từ mỉm cười đáp: “Xong rồi.”

Chưa dứt lời, Đường Thi đã tóm lấy cậu ném vào không gian dị năng.

Bầu trời đỏ rực quen thuộc, vầng trăng như con mắt khổng lồ, thành phố chết khổng lồ không một bóng người. Tống Từ đứng dưới đất, nghe thấy giọng Đường Thi lạnh lùng đều đều:

“Hôm nay luyện tốc độ phản ứng. Cậu phát động dị năng quá chậm.”

Cô vung tay trong không khí, một thanh trường đao liền hiện ra.

Minh Hi tròn mắt thấy ánh đao lóe lên, máu bắn tung, ngực đau nhói, một vết chém vừa hiện ra trên ngực cậu. Đường Thi đã nương tay, vết thương chỉ rách da. Với khả năng hồi phục siêu tốc của Tống Từ, vài giây là lành.

“Cậu làm gì thế? Nghĩ kẻ địch sẽ đếm 1 2 3 rồi mới ra tay à? Vào đây là phải chuẩn bị đỡ đòn bất kỳ lúc nào.” Đường Thi lạnh nhạt nói.

Vết thương của Tống Từ đã lành. Cậu tập trung cao độ, gật đầu: “Vâng, sư phụ.”

Vút!

Lại một nhát đao, thêm một vết máu, mặt đất in một đường chém dài hơn chục mét.

Nữ nhân xinh đẹp mặc vest không ngừng vung đao, mỗi lần ánh đao lóe qua, thân thể thiếu niên tóc bạc lại rách thêm một đường.

Tống Từ nghiến răng, dù đã tập trung đến cực độ vẫn không thấy rõ đòn đánh.

Nhanh quá!

Đao của Đường Thi nhanh đến đáng sợ.

Cứ chờ bị chém xong mới biết cô đã ra tay.

Đến khi bị chém lần thứ 991, cậu cuối cùng cũng nhìn thấy luồng đao khí, thì ra là bị đao khí chém trúng.

Thấy thì thấy vậy, né không nổi.

Đào sâu luyện phản ứng dị năng, giờ mới thực sự vào phần chính.

Dưới ánh trăng đỏ, ánh đao loáng loáng liên hồi.

Trên người thiếu niên tóc bạc quấn lấy tia sét vàng kim, cậu di chuyển nhanh như điện, nhưng vẫn không nhanh bằng đao khí.

Vút!

Ánh đao vừa lóe, Tống Từ hóa thành tia chớp vàng bắn lui về sau, chạy được trăm mét thì phát hiện mình vẫn bị chém.

Cổ cậu bị rạch một vết nông, máu chảy ra rồi lành lại rất nhanh. Đó là nhờ Đường Thi cố tình khống chế. Nếu không, đầu cậu đã lìa khỏi cổ từ lâu.

Một tiếng huấn luyện trôi qua lúc nào không hay. Kết thúc buổi tập hôm nay, Tống Từ vẫn chưa tránh nổi một đòn của Đường Thi.

Đường Thi vừa rời đi, Tống Từ liền đổ vật xuống giường, tay chân dang rộng, thở dài một tiếng:

“Mệt chết mất…”

Cậu chẳng muốn nhúc nhích, nghe thấy điện thoại reo cũng chỉ lười biếng gọi:

“Anna, đưa tôi cái điện thoại.”

Anna cầm lên, nhìn màn hình rồi nói: “Là Đường Lâm gọi.”

Vừa nghe đến Đường Lâm, Minh Hi lập tức tỉnh như sáo, cầm điện thoại lên chuẩn bị nói chuyện thì bị Anna bịt miệng lại.

Minh Hi: “Ưm…”

Đường Lâm: “…???”

Minh Hi khó hiểu nhìn Anna đang bịt miệng mình. Anna ra hiệu nhìn xuống người mình. Lúc này Minh Hi mới nhận ra, thì mình vẫn đang ở hình dạng Tống Từ.