Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

100 307

Tôi là live action anim ở thế giới khác

(Đang ra)

Tôi là live action anim ở thế giới khác

红的西岸

Khi những kẻ mạo hiểm trong quán rượu cười nghiêng ngả khi xem Lời Chúc Phúc Cho Thế Giới Tuyệt Vời,Khi tỷ lệ tử vong của lũ mạo hiểm tân binh giảm đáng kể nhờ Sát Thủ Goblin,Khi bản dị giới của Fate/

10 2

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

52 1007

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

9 1

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2471

Full - Chương 29: Ngồi tù mọt gông

Chương 29: Ngồi tù mọt gông

Nhìn thấy cơ thể Minh Hi dần biến đổi, trở lại diện mạo thật sự của mình, mái tóc dài màu bạc rũ xuống, phủ lên cánh tay cô, Anna mới buông tay ra, không bịt miệng cô nữa.

Thật ra trong nhà họ Tống, người biết rõ đại tiểu thư và đại thiếu gia thực chất là cùng một người chẳng có mấy ai. Những người khác nhìn thấy Minh Hi và Tống Từ thay phiên xuất hiện, cũng chỉ tưởng hai người đó lại đang chơi trò cosplay với nhau thôi.

Mỗi người phục vụ cho nhà họ Tống, từ vệ sĩ đến người hầu, sau buổi phỏng vấn đều bị một dị năng giả hệ tinh thần cài vào đầu một ám chỉ:

Anh em nhà họ Tống có sở thích kỳ quặc, thích đóng giả làm nhau để chơi.

Trước khi gặp Đường Lâm, phần lớn thời gian Minh Hi đều sống dưới thân phận Tống Từ, sự tồn tại của cô mờ nhạt đến mức gần như vô hình. Trong Tập đoàn Tống thị, nhắc đến đại tiểu thư Tống gia, phản ứng phổ biến nhất là kiểu: “Ờ… hình như có người như thế thật, nhưng chưa bao giờ gặp.”

Trước kia, Minh Hi từng nghĩ mình thích làm đàn ông hơn, thậm chí còn cân nhắc thử quen bạn gái xem sao. Nếu không phải vì vừa gặp Đường Lâm đã trúng tiếng sét ái tình, có khi bây giờ cô đã có bạn gái thật rồi cũng nên.

Mỗi lần nghĩ lại chuyện từng định yêu con gái, Minh Hi đều cảm thấy mình thật… biến thái. Nếu Đường Lâm biết, liệu cậu ấy có thấy cô rất biến thái không?

“Hi Hi? Sao thế?”

Giọng Đường Lâm vang lên trong điện thoại.

Minh Hi bật cười: “Không, không có gì.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn Anna với ánh mắt cảm kích. Suýt chút nữa thì lộ thân rồi. Nếu để Đường Lâm nghe thấy giọng Tống Từ, cô chỉ còn cách nói mình và Tống Từ là anh em. Nhưng Tống Từ lại chính là cô mà!

Hai anh em chưa từng xuất hiện cùng lúc. Đường Lâm có phát hiện điều gì bất thường không?

Cậu ấy thông minh như thế, nếu nghi ngờ thì sao bây giờ?

Mặc dù sớm muộn gì cũng phải nói thật, nhưng Minh Hi vẫn muốn tự tay nắm quyền chủ động.

Một năm… hai năm… ba năm…

A a a a a a…

Cô còn chưa nghĩ ra cách, tạm thời giấu đã.

“Đường Lâm, cậu… cậu chưa nghỉ à?” Minh Hi hỏi.

“Muốn nói chuyện với cậu một lúc. Hôm nay mệt không?” Đường Lâm nói qua điện thoại.

Nghe thấy câu đó, Minh Hi đáp: “Mệt muốn chết.”

Cô nói là vì huấn luyện mệt như muốn xỉu, nhưng Đường Lâm lại hiểu nhầm là mệt vì đi dạo phố.

Minh Hi bật cười: “Tuy mệt nhưng rất vui. Phố ăn vặt đó có nhiều món mình chưa từng thử. Lần sau nhất định phải đi nữa.”

Đường Lâm cười: “Lúc nào cậu muốn, mình đều sẵn sàng.”

Hai người cứ thế nói chuyện đông tây nam bắc, ríu rít một tiếng đồng hồ, đến khi ngáp ngủ mới chúc nhau ngủ ngon.

———

Hôm sau

Vừa bước vào căn-tin, Đường Lâm lập tức bị vô số ánh mắt bắn tới. Cậu lấy đồ ăn rồi ngồi xuống, chẳng bao lâu đã bị vây kín.

“Đường Lâm, hôm qua người đó thật sự là bạn gái cậu hả?” Người hỏi là Tư Nam cùng lớp.

Đường Lâm đáp: “Chứ còn ai?”

“Anh em, cậu làm cách nào mà cưa được một cô nàng xinh đẹp, nhà giàu, khí chất thế kia vậy? Truyền dạy tí kinh nghiệm đi, tui ế suốt hai mươi năm rồi đó.” Một đàn anh khóa trên tóc xanh nói chen vào.

Nhìn là biết bạn gái Đường Lâm xuất thân thế gia, đại tiểu thư chính hiệu.

Hôm qua sau khi Đường Lâm và Minh Hi rời đi, diễn đàn của Đại học Lạc Thành lập tức bùng nổ. Dân mạng cặp mắt cú vọ soi từng chi tiết trên người Minh Hi, từ quần áo, túi xách, giày dép đến trang sức – tổng kết: đúng chuẩn bạch phú mỹ hàng thật giá thật.

“Chia sẻ tí bí kíp đi, xin đấy!”

“Đàn em à, thành tâm cầu học, làm sao để được bạch phú mỹ liếc mắt một cái?”

“Đường Lâm, cậu quen cổ kiểu gì vậy?”

“Nói đi, nói đi!”

Cả đám chen nhau vây quanh, người người giỏng tai hóng hớt.

Đường Lâm bật cười: “Cũng không có gì đặc biệt. Quen nhau qua mạng, gặp mặt vài lần rồi yêu luôn.”

“Quen qua mạng!!”

Lưu Tinh cùng lớp hét toáng lên, mặt mày đau khổ, vỗ vai Đường Lâm: “Cậu gặp hên rồi đấy. Tui từng cày game với một em gái suốt sáu năm, mua đồ mua skin các kiểu, cuối cùng phát hiện đó là một ông chú bốn mươi tuổi, chân đầy lông.”

“HA HA HA HA HA…”

Cả căn-tin cười rần rần.

“Mặc niệm cho Lưu ca ba phút.”

“Lưu ca ơi, cậu không video call với cổ à?”

“Gọi thì nó lôi người khác đóng thế là xong, ngốc ghê.”

“Đường Lâm, bạn gái cậu có chị em gì không?”

La Đàm nháy mắt hỏi. Câu này vừa ra, cả đám hò hét như phát cuồng.

“Nói mau, nói mau, có chị em không? Không có chị ruột thì em gái ruột, chị họ em họ cũng được!”

“Không có họ hàng thì dì, cô cũng ổn! Miễn là xinh đẹp quyến rũ là tui tới liền.” Lưu Tinh cười nham nhở.

“Lưu ca cậu còn biết ngượng không? Tính ăn bám quý bà hả?” La Đàm khinh bỉ.

“Tui cũng muốn được bám quý bà…”

Một dị năng giả cấp A tóc húi cua giơ tay cười, hàm răng trắng lóa.

Lưu Tinh khoác vai hắn, cười phá lên: “Đồng chí!”

“Tới lượt rồi, Đường Lâm, bạn gái cậu có chị em không vậy?” Tư Nam sốt ruột.

Đường Lâm nhìn quanh, mấy người này trước kia toàn tỏ ra lạnh nhạt, giờ thì bám như keo. Có điều… chuyện này cậu cũng không rõ thật. Cậu nói: “Không biết, chưa hỏi bao giờ.”

Lưu Tinh lập tức: “Giờ hỏi luôn đi!”

Đường Lâm lấy điện thoại, gửi tin cho Minh Hi: Hi Hi, cậu có chị em không vậy?

Trong phòng hội sinh viên, thiếu niên tóc bạc nhìn tin nhắn mà ngơ ngác. Đường Lâm hỏi chuyện này làm gì?

Cậu nhắn lại:

Chị ruột em ruột thì không, nhưng em họ thì có mấy đứa.

Một đám đầu người chen sát Đường Lâm, dán mắt vào màn hình.

Đường Lâm cau mày: “Tụi bây bớt dính sát lại được không?”

La Đàm với Lưu Tinh lập tức đuổi mấy người khác đi.

“Tránh ra hết! Đường Lâm đâu có thân với mấy người.”

Nói rồi cả hai lại ghé đầu vào, dán mắt lên màn hình.

Thấy tin nhắn Minh Hi trả lời, Lưu Tinh hét lớn:

“Có em họ! Trời ơi tốt quá!”

La Đàm vỗ vai Đường Lâm, giọng đầy xúc động: “Từ nay mày chính là anh rể tao. Ở Đại học Lạc này, anh rể yên tâm, em lo hết!”

Khóe miệng Đường Lâm co giật.

Cậu gửi thêm tin nhắn thoại: “Hi Hi, mấy em họ của cậu bao nhiêu tuổi?”

Trong phòng hội sinh viên, thiếu niên tóc bạc nghe tin nhắn liền nổi đầy dấu chấm hỏi.

Cậu nhắn lại: Sao cậu hỏi mấy chuyện này vậy?

Đường Lâm trả lời: Bên cạnh tớ có một đám người rảnh rỗi đang hỏi về chị em của cậu.

Minh Hi đọc xong, hiểu liền. Cậu nhanh chóng gõ lại:

Lớn nhất tám tuổi, nhỏ nhất chín tháng. Dám mơ tưởng đến mấy đứa nhỏ, đi tù mọt gông đó nghe chưa.【dọa nạt】