Chương 17: Bầu không khí gượng gạo
Sau khi chia tay với Liễu Mộng Hinh, Đường Lâm gặp lại vài người bạn cùng lớp mà cậu vẫn trò chuyện được đôi chút, liền vờ như không có gì, tươi cười chào hỏi.
“Lý Huy, Tư Nam, lão Lưu, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng, Đường Lâm!”
“Ê, chào buổi sáng!”
Đường Lâm ngoài mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại nghĩ: Không ổn, có gì đó sai sai. Ai cũng thấy kỳ kỳ.
Cậu cùng họ đi về phía giảng đường môn “Khái luận văn hóa”. Cố tình nhắc đến Tống Từ với Lý Huy, nhưng đối phương chỉ hờ hững đáp:
“Tống Từ hả? Tui chưa gặp.”
Đường Lâm lập tức xác định một chuyện: Mọi người đều quên sạch những gì xảy ra hôm qua rồi.
Chuyện quái gì vậy?
Cậu bắt đầu suy nghĩ.
Rõ ràng có ai đó đã dùng dị năng nào đó để xóa trí nhớ tập thể hoặc chỉnh sửa ký ức. Người có thể làm được vậy chắc chắn là dị năng giả hệ niệm cấp S, lại còn ra tay để mọi người quên vụ cậu và Tống Từ xấu mặt hôm qua, rõ là do bên Tống Từ sắp xếp.
Cũng hợp lý thôi, dù gì chuyện đó không chỉ mình cậu mất mặt.
Người có năng lực xóa hay sửa ký ức thì cậu gặp không ít, nhưng chỉnh sửa hàng loạt như thế này thì đúng là lần đầu thấy.
Nhà họ Tống lại có người tài thế này à.
Mà vậy thì càng tốt.
Đường Lâm lập tức thấy nhẹ cả người, chọn một chỗ gần cuối lớp ngồi xuống, gửi tin nhắn cho Minh Hi: “Cậu nói đúng, phải lạc quan lên. Ngủ một giấc dậy, chuyện gì cũng không còn nữa.”
Vài giây sau, Minh Hi gửi lại một icon dễ thương.
Học xong môn “Khái luận văn hóa”, Đường Lâm đi về phía văn phòng.
Chuyện bị phạt viết luận vì trốn tiết “Kinh tế quốc tế” là tuần trước rồi, giờ luận văn đã viết xong, mang đi nộp là xong. Đường Lâm tới trước một phòng làm việc, thấy cửa không đóng, liền đẩy vào. Vừa thấy người bên trong, cậu sững người.
Thiếu niên tóc bạc mắt tím, mặc sơ mi sẫm màu với quần tây sáng màu, dung mạo đẹp đến mức không chê được điểm nào. Hắn đang chăm chú đọc tài liệu, thấy Đường Lâm bước vào thì ngẩng đầu lên, ánh mắt như lướt qua tránh né, rồi ngay sau đó lại nở nụ cười:
“Chào buổi sáng, Đường Lâm.”
Như thể chuyện hôm qua chưa từng xảy ra.
Đường Lâm: Sao thằng nhóc này lại ở đây? Hôm qua mình còn đánh cho một trận mà, giờ nhìn không có gì lành hẳn rồi. Cũng phải thôi, thể chất tự hồi phục tốc độ cao, bên cạnh lại chẳng thiếu dị năng giả trị liệu cấp cao.
Phải rồi, trong mắt hắn, chắc mình cũng như mọi người, quên sạch chuyện hôm qua rồi. Vậy thì phải tỏ ra bình thường. Dù gì cũng đã đánh một trận, coi như xả giận, cho qua đi.
Tống Từ (Minh Hi): Mình đến đây làm gì nhỉ? Là vì tìm giáo sư La. Nhưng cứ hễ nhìn cậu ấy là tim mình lại đập nhanh. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cậu ấy đã quên chuyện hôm qua rồi, mình cũng phải tỏ ra như bình thường, không được loạn, không được rối!
“Giáo sư La đâu?” Đường Lâm hỏi.
Tống Từ đáp: “Thầy ra ngoài rồi, chắc lát nữa sẽ quay lại. Cậu ngồi đây đợi một lát đi.”
Vậy là Đường Lâm ngồi xuống bên cạnh Tống Từ.
Cậu vừa ngồi xuống, Tống Từ đã cảm thấy tim đập nhanh hơn nữa.
Tống Từ lén liếc nhìn gương mặt nghiêng của Đường Lâm, rồi vội vàng quay đi. Trong phòng im phăng phắc. Ngoài cửa sổ là một cây muồng tím to tướng, mấy con chim đang ríu rít hót trên cành, tiếng chim nghe như làm không khí trong phòng càng thêm yên tĩnh.
Đường Lâm cảm thấy bầu không khí ở đây kỳ lạ quá. Hoặc là nói, trong lòng cậu cảm thấy không được tự nhiên. Dù gì chuyện hôm qua, trong đầu cậu đâu có biến mất. Người cậu trao nụ hôn đầu lại là con trai, mà giờ còn đang ngồi ngay bên cạnh, ai mà không cảm thấy lúng túng cho được?
Đường Lâm nhìn chằm chằm cái bàn làm việc phía trước, rồi lại nhìn sang những bức ảnh dán trên tường. Một mùi nước hoa nhè nhẹ thoảng qua, cậu thầm nghĩ trong bụng: Tên mặt trắng này còn dùng nước hoa nữa cơ đấy...
Đường Lâm liếc sang Tống Từ bên cạnh, thấy gương mặt hắn như được tạc từ ngọc, làn da mịn màng hơn cả khối cô gái xinh đẹp, vội quay đầu lại.
Một giây sau, Tống Từ và Đường Lâm đồng thời len lén liếc nhau, rồi vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt đối phương, lập tức quay đi như thể bị điện giật.
Không khí trong phòng càng thêm quái dị.
Tống Từ khẽ ho một tiếng, nói:
“Giáo, giáo sư La sao đi lâu vậy nhỉ?”
Đường Lâm khô khốc đáp: “Ờ.”
Im lặng. Rồi vẫn im lặng.
Sau mười mấy giây, Tống Từ lên tiếng: “Đường Lâm...”
Tống Từ âm thầm tự cổ vũ bản thân.
Chuyện hôm qua cậu ấy đã quên rồi, đã quên rồi, cho nên… bình tĩnh! Phải bình tĩnh!!
Đường Lâm nhìn hắn, giọng nhạt như nước lã: “Có chuyện gì?”
Tống Từ nhìn cậu, mỉm cười: “Cậu có phải rất ghét tôi không?”
Đường Lâm thầm nói: Phải chứ còn gì. Nhờ phúc của cậu mà cả đời tôi tiêu tan danh dự.
Hôn môi lần đầu lại là với một thằng con trai, đúng là vết nhơ cả đời còn gì.
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Đường Lâm đáp.
“Vậy thì tốt rồi.” Tống Từ nghe xong câu trả lời, cười tươi rạng rỡ, nụ cười chói mắt.
Ngũ quan hoàn hảo kết hợp với nụ cười đó khiến Đường Lâm cũng ngẩn người ra một chút.
Cậu bất giác nhớ lại hình ảnh Tống Từ bị thương nặng, toàn thân đầy máu, trông rất mong manh. Trong lòng cậu bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn đánh hắn thêm lần nữa.
Quá đáng sợ.
Tự dưng lại nảy ra suy nghĩ biến thái như vậy?
Đường Lâm rùng mình ớn lạnh.
Cậu liếc đồng hồ, không định đợi nữa.
Đứng dậy, cậu hỏi Tống Từ: “Cậu định đợi giáo sư La tiếp à?”
Không đợi Tống Từ trả lời, cậu đã nói luôn: “Vậy thì phiền cậu giúp tôi đưa luận văn này cho thầy nhé. Cảm ơn.”
Nói xong liền nhét bản in vào tay Tống Từ rồi quay người bỏ đi.
Ra khỏi văn phòng.
Về phần Tống Từ có đem luận văn của cậu ném vào thùng rác không, Đường Lâm chẳng thèm lo. Giáo sư La không nhận được chắc chắn sẽ hỏi lại cậu. Đến lúc đó thì in lại bản khác là được. Nếu hắn dám vứt, vậy lại có lý do đánh hắn lần nữa rồi.
Trong văn phòng, Tống Từ cầm bản luận văn, mở ra đọc.
Cậu luôn để ý đến Đường Lâm, biết rõ chuyện bị phạt viết luận văn.
Thông thường bị phạt viết luận thì đa số học sinh sẽ tra mạng chỗ này chỗ kia rồi chắp vá lại, không phải luận văn tốt nghiệp thì giáo viên cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Nhưng Tống Từ đọc xong bài này thì phát hiện Đường Lâm không hề chép.
Toàn bộ bài viết kết cấu chặt chẽ, mạch lạc rõ ràng, diễn đạt súc tích độc đáo, lập luận sắc bén.
Đọc xong, Tống Từ trong lòng vui như mở cờ.
Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ: Đúng là người mình để mắt tới có khác.
Tống Từ lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Đường Lâm.
———
Lúc này Đường Lâm đang ngồi dưới một gốc cây trong khuôn viên Đại học Lạc, trên băng ghế dài, cảm nhận được điện thoại rung lên, liền lấy ra xem. Thấy tin nhắn từ Minh Hi.
Minh Hi: Chiều nay cậu có rảnh không?
Vừa thấy tin nhắn của Minh Hi, khóe môi Đường Lâm bất giác cong lên.
Cậu nhắn lại: Có, chiều nay không có tiết.
Minh Hi: Ba rưỡi chiều, gặp ở công viên Lạc Thủy nhé. 【cười】
Đường Lâm nhìn dòng tin nhắn đó, tâm trạng như có pháo hoa nổ tung. Đây là hẹn hò đúng không? Lần hẹn thứ hai?
Cậu lập tức nhắn lại một chữ: “Được.”