Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 778

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 21

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 12

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 106

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

5 20

Tập 01 - Chương 4 Bối cảnh

Ngày học đầu tiên kết thúc, tôi liền đi về phòng.

Tôi hướng thẳng đến khu ký túc xá nằm liền kề khuôn viên trường. Hầu hết học sinh đều ở đó vì họ từ khắp nơi trên thế giới đổ về, nên tôi đoán mình cũng không phải ngoại lệ. Tôi đã bị ném vào thế giới của DEC mà không một lời báo trước, và tôi thực sự cần chút thời gian một mình để bình tĩnh và sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu.

Tuy nhiên, tôi không tài nào tìm thấy cái tên Narumi trên danh sách phòng ở lối vào, nên đành hỏi một nhân viên ký túc xá.

"Narumi, phải không em?" người phụ nữ hỏi. "Em không có đăng ký ở đây. Chắc em thuộc diện đi về nhà."

Ra là tôi sống ở nhà. "À, vâng... đúng ạ. Chị có thể cho em biết địa chỉ được không? Hình như em quên mất rồi."

Cô ấy đưa cho tôi một cuốn cẩm nang giới thiệu của trường và đọc địa chỉ. Tôi còn thoáng nghe cô ấy lẩm bẩm: "Tội nghiệp, còn nhỏ mà," cùng lúc ném một cái nhìn đầy thương hại vào thân hình đồ sộ của tôi.

Tôi lật qua cuốn cẩm nang, tìm thấy một bản đồ khu vực, và nhận ra những địa danh được ghi trên đó. Chính lúc này, tôi mới nhớ lại bối cảnh của DEC là một phiên bản thực tại song song của Nhật Bản hiện đại. Theo ký ức ở kiếp trước, nơi này đáng lẽ phải là một khu dân cư yên tĩnh với những công viên ngắm cảnh núi non và biển cả. Nhưng thay vào đó, những tòa nhà cao tầng và các khu chung cư đã che khuất hết tầm nhìn từ bên trong trường.

Cứ suy nghĩ mãi cũng chẳng tìm ra lý do cho sự khác biệt này, nên tôi cảm ơn người phụ nữ rồi đi về phía địa chỉ mà cô ấy bảo là nhà mình.

~*~

Tôi bước qua cánh cổng trường dày và kiên cố, để rồi đáp xuống một khu phố mua sắm sầm uất. Con đường trước mặt trường san sát khách sạn, trung tâm thương mại và các khu phức hợp giải trí. Khung cảnh này chẳng khác gì Nhật Bản của tôi, nếu không tính đến những người dân ở đây. Kẻ thì mặc áo giáp, người thì vác vũ khí hạng nặng, tất cả đều rõ rành rành là thuộc về thế giới của DEC.

Tôi vừa đi vừa ngắm nhìn các tòa nhà và người qua lại, vài phút sau đã về đến nhà. Tầng một của ngôi nhà là một cửa hàng, trên cửa treo tấm biển lớn đề chữ "Tạp hóa Narumi". Bảng tên nhà cũng ghi "Narumi", viết bằng ký tự giống hệt họ của Piggy, vậy là tôi đã tìm đúng chỗ.

Tôi không hề biết gia đình Piggy lại kinh doanh một cửa hàng tiện lợi. Có một chiếc ô tô đậu bên ngoài, nghĩa là tôi không phải người duy nhất sống ở đây.

Vào trong có ổn không nhỉ? Tôi tự hỏi. Cảm giác như đang đột nhập vào nhà người khác vậy.

Khoan đã... mình biết nơi này.

Một mảnh ký ức của Piggy chợt trồi lên. Nhìn lại tòa nhà, tôi cảm thấy một tia quen thuộc và một cảm giác thân thương ấm áp. Tất nhiên rồi, Piggy thuộc về nơi này. Đây là nhà của cậu ấy.

Sau một hồi lảng vảng bên ngoài, một người phụ nữ trạc tứ tuần mặc tạp dề bước ra từ cửa hàng. "Ồ, Souta đấy à con," bà gọi. "Mẹ cứ tưởng có kẻ nào khả nghi."

Bà có khuôn mặt hiền hậu và vóc dáng mảnh mai, khác xa với thân hình hộ pháp của Piggy đến mức tôi đã nghĩ chúng tôi chẳng thể nào có quan hệ huyết thống. Thế nhưng, ký ức của Piggy lại mách bảo rằng mỹ nhân trung niên này chính là mẹ tôi!

"Ừm... con về rồi ạ," tôi đáp.

"Chào anh hai!" một giọng nói khác líu lo. "Mừng anh về nhà." Một cô gái mặc chiếc áo hoodie rộng thùng thình bước ra, tay đang buộc mái tóc dài.

Cô bé có khuôn mặt non choẹt, chắc chỉ tầm cuối cấp một hoặc đầu cấp hai. Trông cô bé đáng yêu quá... lại còn gọi tôi là "anh hai", nhưng không thể nào là em gái của Piggy được!

"Anh nhìn gì vậy?" cô bé hỏi, vẻ bối rối.

"Ồ, ờ, không có gì."

Thế là tôi vô tình khám phá ra một trong những bí ẩn kỳ lạ nhất thế giới này: giữa một gia đình toàn dòng dõi thuần chủng xinh đẹp, không hiểu sao lại lòi ra một con la... à không, có lẽ là một con lợn mới đúng.

Tôi bước vào nhà trong trạng thái mơ màng, đầu óc quay cuồng vì sự phi lý của gia đình mình. Mẹ và con gái đang đứng trước tủ lạnh bàn chuyện bữa tối, chẳng thèm để ý đến tôi.

Tôi cố lục lọi tâm trí để tìm phòng mình. Lên lầu, phòng thứ hai từ phía sau.

Tôi đang dần nắm được cách khơi gợi ký ức của Piggy. Quá trình này khác với việc nhớ lại chuyện của bản thân. Tôi phải hình dung tâm trí của Piggy là một thực thể riêng biệt rồi nhìn sâu vào đó, đó là lý do những lần thử trước đều thất bại. Phần lớn thời gian, tôi vẫn là gốc rễ cho mọi suy nghĩ, và những ký ức dễ dàng bật ra nhất vẫn là những ký ức từ thế giới cũ. Thỉnh thoảng, cảm xúc của Piggy lại trỗi dậy không báo trước, đặc biệt là khi tôi tiếp xúc với những người cậu ấy có mối liên kết, như gia đình hay Kaoru Hayase.

Những cảm xúc này rất dễ nhận ra vì chúng quá khác biệt với tôi. Ví dụ, tôi bắt đầu thấy lo lắng khi nghĩ đến Kaoru Hayase, và cảm thấy ấm lòng khi nhìn thấy mẹ và em gái của Piggy. Tôi không có gia đình, càng không có bạn gái xinh đẹp, nên sự trỗi dậy đột ngột của những cảm xúc này khiến tôi bối rối. Tôi chưa từng trải qua chúng bao giờ.

Mối liên kết cảm xúc này cho thấy tôi không chỉ đơn thuần chiếm lấy cơ thể Piggy. Tôi đã hòa làm một với cậu ta—ý thức của tôi tồn tại song song với cảm xúc và ký ức của cậu ấy. Ít nhất, đó là giả thuyết của tôi. Tôi ước gì mình biết cách rời khỏi cơ thể này và trả lại cuộc sống cho cậu bé tội nghiệp, thay vì để một kẻ ký sinh từ thế giới khác như tôi chiếm đoạt. Mặc dù, suy cho cùng, lũ dev của DEC mới là những kẻ phải chịu trách nhiệm, không phải tôi.

Dù sao đi nữa, có vài điều tôi cần tìm hiểu để vượt qua những thử thách ở thế giới này, bất kể tôi sẽ sống hết đời ở đây với tư cách Piggy hay được trở về thế giới của mình.

Tôi nghĩ xem nên điều tra thứ gì trước.

Tôi đã ở trong phòng của Piggy, căn phòng nằm ở phía đông bắc của ngôi nhà, khuất nắng nên khá tối. Khi tôi bước vào, sàn nhà kêu cọt kẹt, có lẽ do đã cũ hoặc do sức nặng của tôi. Tôi nhìn quanh phòng trong khi lục lại ký ức của Piggy, không có gì cảm thấy xa lạ cả.

Thực tế, tôi cảm thấy thư thái lạ thường. Lần đầu tiên, tôi nhận ra mình đã căng thẳng đến mức nào kể từ lúc bị ném vào thế giới này một cách đột ngột và chẳng biết phải làm gì. Tôi quẳng cặp sách lên giường và thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi nhận ra một điều.

Kinh khủng! tôi nghĩ. Căn phòng này đúng là một bãi rác!

Mọi thứ đều quen thuộc, nhưng sàn nhà thì vương vãi quần áo bẩn và vỏ kẹo. Một đống sách và manga chất cao như núi, lộn xà lộn xộn.

Tôi quyết định bật TV lên rồi dọn dẹp. Phải làm gì đó với mớ hỗn độn này mới được. Một người đàn ông trung niên vai rộng xuất hiện trên màn hình, đang phát biểu trên bục của Quốc hội. Dòng chữ chạy bên dưới cho biết tên ông ta, đồng thời giải thích ông vừa là thành viên thượng viện, vừa là một bá tước.

Bá tước cơ à? tôi nghĩ.

Bối cảnh của DEC dựa trên Nhật Bản, nhưng không hoàn toàn giống hệt. Hệ thống chính trị, quan hệ quốc tế và quan điểm của người dân ở đây khác xa so với Nhật Bản dân chủ hiện đại. Chế độ chính trị độc tài quân phiệt và sự tồn tại của tầng lớp quý tộc gợi nhớ đến Đế quốc Nhật Bản thời tiền chiến.

Hệ thống chính trị gồm một thượng viện gọi là Thượng viện Quý tộc, chỉ dành cho giới quý tộc, và một hạ viện gọi là Hạ viện Dân biểu, nơi thường dân cũng có thể tham gia. Giới quý tộc không cai trị thái ấp truyền thống, nhưng tước vị đi kèm với các đặc quyền xã hội và lợi ích được bảo đảm, như miễn trừ truy tố và thực thi quyền lực chính trị. Mức độ đặc quyền phụ thuộc vào sự cao quý của tước vị.

Một số học sinh trong trường là quý tộc hoặc thuộc hạ phục vụ cho quý tộc, thường là hậu duệ của tầng lớp samurai đã lụi tàn. Tôi sẽ phải hết sức cẩn trọng khi giao tiếp với họ. Dù vậy, tôi khá chắc luật lệ cũ cho phép tầng lớp trên chém bất cứ ai xúc phạm họ đã bị bãi bỏ rồi.

Gia đình Narumi... rõ ràng là thường dân.

Sau một hồi tìm hiểu, tôi phát hiện ra thế giới này có lịch sử tương đồng với Nhật Bản cho đến đầu thời kỳ Minh Trị, khi các hầm ngục xuất hiện lần đầu tiên. Tôi dùng sách giáo khoa và terminal để tra tên các vị tướng thời Chiến Quốc và các Tướng quân của Mạc phủ Tokugawa, mọi thứ đều khớp. Cuộc Duy tân Minh Trị dường như cũng đã diễn ra như tôi từng biết.

Sau khi các hầm ngục xuất hiện, con đường phát triển của thế giới này đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác. Tên của hoàng gia và các chính trị gia sau Thiên hoàng Minh Trị đều khác với Nhật Bản của tôi. Tôi tự hỏi liệu có phải điều gì đó liên quan đến hầm ngục đã gây ra sự thay đổi trong dòng dõi kế vị, hay Nhật Bản thời tiền Minh Trị chỉ đơn thuần là nguồn cảm hứng cho thế giới này nhưng thực chất lại là một quốc gia khác. Khả năng thứ hai có vẻ hợp lý hơn, nhưng tôi cần nghiên cứu thêm để chắc chắn.

Tôi chuyển kênh. Một bản tin thông báo một mạo hiểm giả bỏ học đã trở thành khủng bố và bắt cóc một chính trị gia. An ninh trật tự ở đây có vẻ lỏng lẻo hơn Nhật Bản hiện đại nhiều. Vốn dĩ, các năng lực cường hóa thể chất của mạo hiểm giả chỉ có tác dụng trong phạm vi trường phép thuật. Thế nhưng, khoảng mười lăm năm trước, các nhà khoa học đã thành công tạo ra trường phép thuật nhân tạo.

Kể từ đó, xã hội phải hứng chịu ngày càng nhiều hành vi bạo lực do các mạo hiểm giả bất mãn gây ra, những kẻ đã lên cấp cao đến mức đạn bắn vào người cũng nảy ra. Một số tổ chức khủng bố đã tuyển mộ những mạo hiểm giả ngoài vòng pháp luật này làm tay chân để thúc đẩy mục tiêu chính trị. Để đối phó, nhà nước đã đầu tư đào tạo thêm nhiều mạo hiểm giả và triển khai họ để chống lại mối đe dọa. Hình như các cơ quan ngoại giao và tình báo cũng đầy rẫy điệp viên bí mật sở hữu sức mạnh siêu phàm.

Hoan hô Thời đại Mạo hiểm giả! Hoan hô... Thôi à? Được rồi.

Tại các nhà thi đấu thể thao, người ta lắp đặt máy dò trường phép thuật để kiểm tra xem vận động viên có sử dụng năng lực cường hóa hay không, nhờ đó mà thế giới thể thao có thể tự hào về sự công bằng. Cũng hợp lý. Cứ thử tưởng tượng một siêu nhân có khả năng hạ gục một con rồng khổng lồ mà lại đi đá bóng xem. Mà thật ra, có khi tôi lại xem đấy.

Tôi tắt TV, nhặt một tờ báo dưới sàn lên, và ngày tháng trên đó là... bốn năm trước so với thời điểm hiện tại. Tôi đối chiếu với ngày tháng trên terminal thì thấy tờ báo này mới ra ngày hôm qua. DEC được phát hành bốn năm trước. Có lẽ hai chuyện này có liên quan.

Tôi lật sang trang kinh tế, hy vọng có thể gian lận trên thị trường chứng khoán nếu thế giới này thực sự đi sau bốn năm. Tôi nhận ra vài cái tên, nhưng nền kinh tế ở đây vận hành theo hệ thống zaibatsu. Cùng một vài cái tên quen thuộc xuất hiện trong tất cả các tập đoàn nắm giữ cổ phần chi phối. Chỉ số Nikkei cũng khác xa những con số tôi nhớ, nên kiến thức từ Nhật Bản kia chẳng giúp ích được gì.

Tôi lật sang trang truyện tranh bốn khung... Ồ, có cả bộ Boko, Nhóc Tinh Nghịch này, tôi nhận thấy.

Sau đó, tôi ngồi trước máy tính trong phòng và lướt web. Các trang tin tức và nền tảng chia sẻ video trông gần như y hệt những gì tôi biết.

Trong lúc lướt web, tôi để ý một điều kỳ lạ. Các trang web có người mẫu mặc đồ lót thì hiện ra trong kết quả tìm kiếm, nhưng tuyệt nhiên không có một tấm ảnh khỏa thân nào. Có lẽ ở đây có một chế độ kiểm duyệt cực kỳ nghiêm ngặt? Những hạn chế về tư tưởng và tự do như vậy lẽ ra phải gây hại cho sự phát triển của đất nước, nhưng biết đâu tôi đã sai.

Tất cả những điều này khiến tôi tin rằng đất nước này là một phiên bản khác của Nhật Bản, kết quả của việc duy trì hệ thống chính trị thời tiền chiến. Dựa trên đó, sự phân nhánh lịch sử đã xảy ra vào khoảng giữa những năm 1910 và 1930. Nhật Bản của thế giới này đã tránh được một thất bại quyết định trong Thế chiến thứ hai, dù lãnh thổ vẫn y như thực tại của tôi. Không rõ tại sao Đế quốc lại nhượng lại các thuộc địa dù không phải đầu hàng vô điều kiện.

Khi còn chơi game, tôi có thể bỏ qua những chi tiết này và coi chúng đơn thuần là hư cấu. Nhưng giờ đã là cư dân ở đây, tôi không thể thờ ơ như vậy được. Ban đầu, tôi rất hào hứng khi đọc về việc hầm ngục đã thay đổi lịch sử của phiên bản Nhật Bản này như thế nào. Cảm giác như đang đọc một bài viết hậu trường của DEC vậy. Vấn đề là, trò chơi giờ đã là hiện thực của tôi, và những gì tôi tìm hiểu được cho thấy phiên bản Nhật Bản này đầy bất ổn và rắc rối.

Một thế giới có thể an toàn đến đâu khi những băng nhóm siêu nhân có động cơ ý thức hệ đang mặc sức hoành hành? Hội Mạo hiểm giả giám sát tất cả các mạo hiểm giả đang hoạt động, nhưng những kẻ khủng bố và mạo hiểm giả bỏ học đang phá hoại chính trị và trật tự công cộng. Tệ hơn nữa, việc hệ thống pháp luật tôn sùng tầng lớp quý tộc khiến tôi nghi ngờ về tình trạng dân quyền. Tôi không thể rơi vào cái bẫy khi nghĩ rằng những khái niệm về tự do dân sự, xét xử công bằng và cảnh sát đáng tin cậy ở Nhật Bản của tôi cũng tồn tại trong xã hội này. Tôi cần phải điều chỉnh lại nhận thức của mình, và phải làm ngay.

Tôi cũng phải nhớ rằng đây là thế giới của DEC, nghĩa là các sự kiện hoặc tình tiết trong game có thể xảy ra ở Trường Cao trung Mạo hiểm giả hoặc bất cứ đâu. Sự kiện Kariya quen thuộc ở đầu game đã bắt đầu, diễn ra y hệt trong game, và đó là bằng chứng không thể chối cãi rằng các sự kiện có thể trở thành hiện thực.

Kết quả của sự kiện đó sẽ không ảnh hưởng đến tôi, nhưng những sự kiện khác trong game mới là điều khiến tôi lo lắng. Những trận chiến chống lại một cơ quan mật vụ, một cuộc chiến tranh toàn diện giữa các quốc gia, việc xóa sổ toàn bộ một tầng hâm ngục... Rất nhiều thảm họa đã xảy ra trong cốt truyện của DEC. Tôi không nghĩ mình có thể sống sót qua bất kỳ sự kiện nào trong số đó. Trớ trêu thay, tôi lại học cùng lớp với nhân vật chính, một kẻ có xu hướng tự nhiên bị cuốn vào mọi rắc rối.

Khi chơi game, người ta có thể tránh né những sự kiện như vậy, nhưng những sự kiện thuộc mạch truyện chính có lẽ là không thể tránh khỏi. Một game thủ sẽ nghĩ rằng sự kiện càng rủi ro thì càng thú vị. Nhưng với một người phải sống trong thế giới này, đó chỉ là rắc rối mà thôi.

Tôi cần phải nhanh chóng bắt đầu đi raid hầm ngục để lên cấp, chuẩn bị cho những sự kiện đó nếu chúng xảy ra. Trường sẽ nghỉ hai ngày tới và không có bài tập về nhà. Có quá đủ thời gian để đi raid và tận dụng cơ hội này để vui vẻ trong hầm ngục.

Sau một giờ suy nghĩ, tôi đã dọn dẹp xong căn phòng. Tôi phân loại rác vào túi, buộc chặt lại và chất vào một góc. Tôi sẽ để chúng ở đó và mang đi vứt sau.

Trong lúc dọn dẹp, tôi tìm thấy một thứ được ghi là "Nuptial Grimoire" nhưng chẳng biết nó là gì. Trông nó chỉ như một tờ giấy màu bình thường, nhưng từ "grimoire" gợi ý rằng nó đã được yểm một loại bùa chú nào đó. Tò mò, tôi lục lại ký ức của Piggy và biết được đó là một lời hứa bằng văn bản sẽ kết hôn với Kaoru Hayase mà cả hai đã lập khi còn nhỏ.

Chẳng có gì nghe có vẻ ma thuật cả. Trẻ con hứa hẹn cưới nhau khi lớn lên là chuyện thường. Dù vậy, ý nghĩ đó thật dễ thương. Vật này có lẽ mang giá trị tình cảm với Piggy, nên tôi quyết định giữ lại, cất nó vào sâu trong ngăn kéo.

~*~

Việc dọn dẹp đã gần xong, và trời cũng đã quá trưa. Vẫn còn nhiều thời gian, nên tôi định làm một chuyến vào hầm ngục. Nhưng trước hết, tôi muốn ăn gì đó, bụng tôi đã réo ầm ĩ từ nãy đến giờ. Ký ức của Piggy cho thấy cậu ta đã ngấu nghiến một bữa sáng thịnh soạn, vậy mà tôi lại thấy đói đến mức sắp ngất đi.

Tôi nghi ngờ kỹ năng Glutton của Piggy chính là nguyên nhân gây ra cơn đói bất thường này. Và, hệ quả là, gây ra cả bệnh béo phì của tôi. Tôi không thể tin tưởng cái cơ thể béo ú này có thể chịu đựng được những chuyến đi sâu vào hầm ngục, nên việc ăn kiêng là bắt buộc, và tôi cần phải ăn ít lại.

Nhưng...

Thế này là quá nhiều, tôi nghĩ, nhìn xuống núi thức ăn trên đĩa.

Chắc phải có ít nhất hai nghìn kilocalorie. Tệ hơn nữa, mọi thứ trên đĩa hoặc là đồ chiên ngập dầu, hoặc là nhiều tinh bột, gần như không có rau. Ai đó đang cố vỗ béo tôi thì phải.

"Con xin lỗi, nhưng từ giờ mẹ có thể giảm bớt khẩu phần ăn của con được không ạ?" tôi hỏi.

Tôi cảm thấy thật bất lịch sự khi yêu cầu điều này sau khi mẹ đã cất công nấu bữa trưa cho mình. Nhưng với những bữa ăn thế này mỗi ngày, tôi sẽ không bao giờ kiểm soát được cân nặng.

"Nhưng, Souta, gà rán với korokke là món con thích nhất mà!" mẹ tôi kêu lên, hai tay áp lên má lo lắng. "Con bị cảm à?"

Mắt tôi đang rưng rưng khi nhìn đĩa thức ăn, và dạ dày thì gào thét đòi tôi phải ăn sạch. Tôi phải dùng hết sức mạnh tinh thần để chống lại.

"Chuyện là," tôi nói, "con muốn ăn kiêng. Con muốn bữa ăn của mình chủ yếu là rau."

"Anh ăn được rau rồi cơ à?" em gái tôi hỏi, đôi lông mày cong tự nhiên của em ấy càng nhướn cao. "Từ khi nào vậy?"

Sợ mình đã nói hớ, tôi vội vàng lục lọi ký ức của Piggy. Hóa ra cậu ta ghét cay ghét đắng rau củ. Ngay cả trái cây cậu ta cũng không thèm đụng! Tôi đành phải bịa ra một lý do để giải thích.

"Bây giờ con đã vào Trường Cao trung Mạo hiểm giả, con nghĩ mình nên thay đổi một chút."

"Con cũng hơi mũm mĩm thật," mẹ tôi nói, "nên mẹ nghĩ vậy cũng hợp lý."

Tôi mỉm cười đồng ý, cố gắng nuốt lại lời muốn nói. Dù cao một mét bảy mươi, tôi dễ dàng nặng hơn một trăm kilôgam. Có khi gần một trăm hai mươi là đằng khác. Tôi chỉ muốn hét lên rằng tôi đã vượt xa mức "hơi mũm mĩm" rồi.

"Em thấy anh hai như bây giờ là hoàn hảo rồi!" em gái tôi nói.

Rồi em ấy nhìn tôi và hỏi, "Anh định vào hầm ngục thật đấy à?"

Tôi gật đầu. "Anh đang nóng lòng muốn lên cấp đây."

"Hmmm," cô bé ngân nga. Em là một cô gái trẻ trung với mái tóc mái ngắn, bộc lộ cảm xúc một cách cởi mở và đáng yêu đến mức tôi phải đặt câu hỏi về dòng dõi của Piggy. Tên em ấy là Kano Narumi, học sinh năm ba trung học cơ sở, và cũng khao khát được vào Trường Cao trung Mạo hiểm giả cùng anh trai mình. Để đạt được điều đó, em phụ giúp ở một võ đường và rất chăm chỉ ôn thi.

Em ấy đang lẩm bẩm điều gì đó, đầu cúi gằm. Chẳng lẽ em ấy nghi ngờ tôi?

"Anh hai, cho em đi cùng với."

"Gì cơ?" tôi đáp. "Không được. Em vẫn còn học cấp hai mà."

"Đừng ích kỷ thế, Kano," mẹ chúng tôi xen vào.

"Nhưng con muốn đi!" em ấy mè nheo.

Trẻ em dưới mười lăm tuổi không được phép lặn xuống hầm ngục, và luật pháp cấm học sinh cấp hai vào. Chính phủ đã hạn chế độ tuổi để ngăn chặn những rủi ro không cần thiết. Quái vật ở hai tầng đầu của hầm ngục đủ yếu để học sinh cấp hai có thể hạ gục, nhưng điều đó không đảm bảo an toàn tuyệt đối.

Trước đây, độ tuổi tối thiểu là mười tám chứ không phải mười lăm, nhưng điều đó đã thay đổi sau khi người ta phát minh ra AMF, tức trường phép thuật nhân tạo. Nhận thấy tội phạm lạm dụng phát minh này và gây bất ổn cho đất nước, chính phủ đã thông qua các cải cách để hạ thấp yêu cầu về độ tuổi. Họ hy vọng sẽ tăng số lượng mạo hiểm giả được đào tạo bài bản và mở rộng bộ kỹ năng của họ. Dù vậy, Kano vẫn chưa đủ mười lăm tuổi và còn là học sinh cấp hai, nên việc em ấy được phép vào hầm ngục là điều không thể.

Tôi quan sát cảnh người mẹ đang la rầy và cô con gái đang cố gắng làm theo ý mình. Cảnh tượng ấy vừa cảm động vừa xa vời với một kẻ không gia đình như tôi. Dĩ nhiên, tôi cũng từng có gia đình khi còn rất nhỏ, nhưng gần như không thể nhớ lại được gì. Nhìn mẹ và em gái của Piggy, tôi cố gắng nhớ xem liệu gia đình mình có từng như vậy không.

Vì thế, tôi muốn bảo vệ hai người họ bằng mọi giá, giúp họ đạt được điều mình muốn, vì lợi ích của Piggy. Cậu ấy yêu thương họ vô cùng, và tôi cảm thấy làm vậy có thể bù đắp phần nào cho việc tôi đã chiếm lấy cuộc sống của cậu.

Bình thường thì Kano không thể vào hầm ngục, nhưng có vài lối đi bí mật dẫn vào trong. Miễn là tôi đưa cho em ấy một vật phẩm thoát hiểm để dùng khi tình hình trở nên tồi tệ, thì sẽ không có gì đáng lo.

"Bây giờ thì không được. Nếu em ngoan, một ngày nào đó anh sẽ dẫn em đi cùng."

"Yeah! Hứa nhé?" Nghe thấy lời hứa, Kano nhảy chân sáo về phòng, miệng ngân nga vui vẻ, sự phấn khích hiện rõ mồn một.

Sau đó, mẹ của Piggy rời đi để trông coi cửa hàng. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn họ đi, tin rằng họ không nghi ngờ tôi là kẻ giả mạo. Chắc hẳn họ đã nhận ra Piggy hành động khác thường.

Tôi không thể thừa nhận mình đã tráo đổi với con trai và anh trai của họ. Họ sẽ nghĩ tôi bị điên, nên tôi định sẽ giữ bí mật này. Để tiếp tục cuộc sống của mình và tránh gây căng thẳng không cần thiết cho gia đình Piggy, tôi cần phải tìm hiểu tỉ mỉ về con người cậu ấy, cách cậu ấy hành động, giọng nói, và tất cả những thói quen nhỏ nhặt nhất. Nhưng tôi đã sống một mình quá lâu đến nỗi thường xuyên lúng túng, thiếu đi những kỹ năng xã hội và sự nhạy bén khi ở cùng người khác.

Tôi vẫn là một phần của Piggy. Ký ức và cảm xúc của cậu ấy đôi khi trồi lên bề mặt, dù tôi có muốn hay không. Tôi là Piggy 2.0, một tình trạng thật kỳ lạ.

Cuộc sống gia đình của cậu ấy làm tôi nảy sinh nhiều câu hỏi. Theo tôi thấy, Piggy rất hòa thuận với họ, và họ dường như không có bất kỳ lo lắng nào về cậu. Vậy tại sao cậu ấy lại bắt đầu đi học với một tâm trạng bất an như vậy? Điều gì đã khiến tính cách của cậu trở nên tự hủy hoại đến thế?

Nỗi ám ảnh với Kaoru Hayase rõ ràng là nguyên nhân sâu xa, nhưng chắc chắn còn nhiều hơn thế. Lũ dev đã tạo ra Piggy để người hâm mộ ghét, nên tiểu sử của cậu ta quá sơ sài để có thể đưa ra kết luận.

Kế hoạch tốt nhất lúc này là hành động cẩn trọng. Tôi sẽ không gây chú ý ở trường hay tương tác với Kaoru Hayase nhiều hơn mức cần thiết.

Tôi ăn xong bữa trưa ít ỏi của mình, một bữa ăn còn chẳng đủ cho kẻ ăn mày chứ đừng nói đến vua chúa. Sau đó, tôi lấy bộ đồ thể thao thời cấp hai của Piggy từ ngăn kéo, thay đồ, và bắt đầu thu thập đồ dùng cho chuyến đi raid hầm ngục. Bộ đồ bó chặt quanh ngực và đùi, tôi kết luận rằng Piggy đã tăng cân nhiều hơn kể từ thời cấp hai. Thật tình, cậu bé này.

Tôi nhặt ba lô lên, bên trong có cất vài viên đá phép thuật. Khi xuống cầu thang, tôi thấy mẹ đang lục lọi gì đó trước quầy thu ngân.

"Con đi hầm ngục đây ạ," tôi nói với bà. "Lát con về."

"Con không mang theo gì à?" bà hỏi. "Không thể đi tay không được."

"Con có mang theo một cây gậy tìm thấy trong phòng. Hôm nay chỉ đi tầng một thôi nên thế là đủ rồi."

Cây gậy là đủ. Ngoài một con quái vật ẩn thỉnh thoảng xuất hiện trong những điều kiện nhất định, tầng một của hầm ngục chỉ toàn là slime. Tôi sẽ có thể sử dụng chương trình cho thuê vũ khí của trường sau khi hoàn thành buổi định hướng, nếu có món nào vừa mắt tôi sẽ mượn sau.

Ưu tiên hàng đầu của tôi là phải trở nên đủ mạnh để bảo vệ bản thân và gia đình Piggy khỏi những cuộc khủng hoảng đang chờ đợi phía trước. Con đường còn dài, nhưng tôi sẵn sàng bước đi.

~*~

Tôi rời nhà, hướng về phía trường học và hầm ngục nằm bên dưới. Tôi quyết định chạy bộ đến đó, coi như một phần kế hoạch tập luyện. Những cuộn mỡ của tôi lắc lư từ bên này sang bên kia khi tôi thúc đôi chân, nhưng tốc độ của tôi بالكاد nhanh hơn người đi bộ.

Trường chỉ cách nhà vài phút đi bộ, nhưng tôi đã thở không ra hơi chỉ sau nửa quãng đường, mồ hôi ướt đẫm. Tôi đành đi bộ nốt đoạn còn lại, sợ rằng mình sẽ ngất xỉu vì kiệt sức trong hầm ngục. Cơ thể này có lẽ không quen với việc vận động đột ngột.

Tôi để ý thấy có rất nhiều người qua lại. Tôi nhớ nơi này trong thế giới cũ của mình là một thành phố vườn yên bình, toàn khu dân cư và công viên. Nhưng ở đây, các mạo hiểm giả và công nhân trong các ngành công nghiệp liên quan đến hầm ngục đã làm dân số phình to lên hơn tám trăm nghìn người, biến thành phố thành một trung tâm kinh tế khổng lồ.

Họ cũng chẳng còn nơi nào khác để đi; đây là hầm ngục duy nhất của Nhật Bản. Giá bất động sản ở thành phố này cũng đã tăng vọt. Thuê một căn hộ một phòng ngủ ở trung tâm Tokyo còn rẻ hơn ở đây. Ngay cả một ngôi nhà nhỏ trong hẻm như nhà Narumi cũng có giá trên trời.

Nhìn đâu cũng thấy hàng quán bán đồ ăn vặt, tôi trầm ngâm, quét mắt qua các cửa hàng gần đó. Phải cố mà chống lại cám dỗ thôi.

Tôi cố nhớ lại cách vào hầm ngục, vì quy trình thông thường rất rườm rà và mất hàng tháng trời. Người muốn vào phải đăng ký, phỏng vấn, tham gia một khóa học, và cuối cùng là thi viết.

Tuy nhiên, học sinh của Trường Cao trung Mạo hiểm giả đã vượt qua quy trình kiểm tra gắt gao của chính phủ. Chúng tôi có thể được cấp Thẻ Mạo hiểm giả ngay tại chỗ chỉ bằng cách đưa terminal cho nhân viên.

Vì vậy, điểm đến đầu tiên của tôi là Hội Mạo hiểm giả.

~*~

Hội Mạo hiểm giả là một khái niệm quen thuộc trong tiểu thuyết giả tưởng, và hội ở thế giới này cũng đảm nhiệm hầu hết các chức năng tương tự. Mọi người có thể đến đây để đăng ký làm mạo hiểm giả; mua, bán và cất giữ vật phẩm; và nhận hoặc đăng nhiệm vụ.

Tuy nhiên, cũng có một số khác biệt đáng chú ý. Trước hết, hội là một tổ chức khổng lồ với hơn mười triệu mạo hiểm giả đã đăng ký trên toàn thế giới. Lượng người ra vào tòa nhà hội mỗi ngày vượt quá mười nghìn người. Trụ sở của họ cũng có các cửa hàng của doanh nghiệp tư nhân và các cơ sở công cộng, nên nhiều người dân bình thường cũng đến đây sử dụng dịch vụ.

Một điểm khác biệt nữa là hội ở thế giới này quản lý việc chăm sóc và điều trị cho các mạo hiểm giả bị thương, bất kể họ bị thương trong hầm ngục hay không. Hội cũng hoạt động như một lực lượng cảnh sát hoặc quân đội, và họ cử các mạo hiểm giả cấp cao do hội ủy quyền để giải quyết tranh chấp giữa các mạo hiểm giả.

Để chứa tất cả các dịch vụ bổ sung này, Hội Mạo hiểm giả tọa lạc trong một tòa nhà cao tầng hiện đại hơn bốn mươi tầng.

Khi đến lối vào của hội, tôi đứng sững lại, ngước nhìn lên chiều cao ngất trời của tòa nhà trong sự kinh ngạc.

"Nhìn từ cửa sổ lớp học đã thấy đồ sộ rồi, nhưng đến gần mới thấy..." tôi tự nhủ.

Nhận ra mình đang cản đường, tôi vội vã đi tiếp vào trong. Không gian bên trong đủ lớn để hàng trăm người đi lại mà không hề chật chội. Sàn nhà lát đá cẩm thạch, tường dán giấy hiệu ứng gạch hiện đại. Bên trái là một dãy quầy dịch vụ khách hàng như ở ngân hàng; bên phải, hành khách tấp nập trên những thang cuốn và thang máy.

Trong game, các NPC thỉnh thoảng lại gây sự với nhân vật chính. May mắn thay, vào giờ này hội khá vắng vẻ, và tôi không thấy bất kỳ mạo hiểm giả trông khó ưa nào.

Tôi quét mắt qua các quầy, tìm quầy xử lý đăng ký mới. Sau khi tìm thấy, tôi bước tới.

"Chào buổi tối," cô nhân viên sau quầy mỉm cười rạng rỡ. "Tôi có thể giúp gì cho bạn?"

Cô ấy cũng thể hiện một thái độ chuyên nghiệp hoàn hảo. Tôi đã lo rằng nhân viên ở đây sẽ theo đúng khuôn mẫu trong truyện giả tưởng, coi thường mạo hiểm giả dựa trên ngoại hình hoặc cấp bậc.

"Tôi muốn đăng ký làm mạo hiểm giả."

"Tôi thấy bạn là học sinh của Trường Cao trung Mạo hiểm giả," cô nói sau khi liếc nhìn terminal trên tay tôi. "Bạn vui lòng điền tên và mã ID terminal của bạn vào đây được không?"

Cô ấy đưa cho tôi một tờ đơn, và tôi điều chỉnh terminal để tìm mã ID.

"Đây là Thẻ Mạo hiểm giả của bạn," cô giải thích. "Phí đăng ký đã được miễn vì bạn là học sinh của Trường Cao trung Mạo hiểm giả. Cấp mạo hiểm giả khởi đầu của bạn sẽ là chín. Bạn có thể tham khảo sổ tay này nếu có bất kỳ câu hỏi nào. Nhưng nếu có gì không hiểu, xin cứ quay lại đây."

Giờ đây, tôi có thể vào hầm ngục bằng cách quét Thẻ Mạo hiểm giả hoặc terminal của mình vào một chiếc máy ở cổng hầm ngục. Tấm thẻ này cũng được chấp nhận như giấy tờ tùy thân, nên tôi cất nó cẩn thận vào ba lô cùng với cuốn sổ tay để đọc sau.

Đến đây, tôi đã sẵn sàng để đến cổng hầm ngục, và tôi gần như không thể kìm nén được sự phấn khích của mình.