Em sẵn lòng làm bạn gái thứ hai của anh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

(Đang ra)

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

Hoa Nhạ Trần

Những quan trị an tại vương đô mỗi ngày thấy một thiếu nữ nối tiếp một thiếu nữ nức nở tới để báo án, nhiều tới mức họ sắp phát điên mất rồi.

17 151

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

162 164

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

112 145

Sự trở lại của người chơi bị đóng băng

(Đang ra)

Sự trở lại của người chơi bị đóng băng

JerryM (제리엠)

"Lại một tầng mới? Liệu mọi chuyện thực sự sẽ kết thúc khi Nữ Hoàng Băng Giá bị đánh bại?"

15 23

Làn sóng hướng đến vinh quang

(Đang ra)

Làn sóng hướng đến vinh quang

하제

Phải dồn hết sức mà cháy rực. Cháy cho đến tận cùng sinh mệnh, để dù ban ngày có đến cũng sẽ không rơi vào dĩ vãng.

12 62

Vol 2 (Đã hoàn thành) - Chương 15 : Trò chơi nhập vai vô đạo đức (RPG)

Hiện tại, Tachibana đang tắm—mà lại là trong phòng tắm nhà tôi.

Mà để nói cho rõ, vì sao lại thành ra thế này?

Chuyện là sau khi tôi bị Tachibana tát một cái cháy má, mẹ tôi đúng lúc về đến nhà. Rồi ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tachibana, bà liền cười tươi nói:

"Đúng dịp hiếm có, ăn tối cùng nhà bác nhé?"

Cô em gái tôi cũng không chịu thua, thừa cơ chen vào:

"Tachibana chị cứ ở lại qua đêm luôn đi! Tụi mình có thể chơi chung mà!"

Không ngờ, Tachibana chẳng những đồng ý ngay, mà còn hí hửng nhắn tin báo cho gia đình. Xem ra, ngay cả khi có lệnh giới nghiêm nhưng nếu ngủ lại nhà bạn thì luôn được coi như ngoại lệ… là chuyện cô ấy làm quen rồi. Tất nhiên, lần này cô ấy vịn vào cái lý do tôi là bạn của cô ấy.

Thế là, Tachibana chính thức ở lại nhà Kirishima—và giờ đang ngâm mình trong bồn tắm nhà tôi.

Tình huống này đúng là khó tin đến mức siêu thực.

Tôi lại được sống chung dưới một mái nhà với Tachibana sao?

Giờ đây, tôi đang chui tọt vào bàn sưởi trong phòng khách. Mùa thu cuối năm, hơi ấm bàn sưởi khiến lòng người xao xuyến lạ thường.

"Chúng ta hãy thức trắng đêm chơi game tám chuyện con gái nhé!"

Em gái tôi nói vậy, trong lúc bận rộn lấy ra cái máy chơi game phủ bụi từ lâu.

Mẹ tôi thì đang lăng xăng trong bếp, vừa làm bữa tối vừa ngân nga khe khẽ.

Bữa cơm nay là mẹ tôi đích thân hướng dẫn Tachibana cùng nấu.

"Mẹ vẫn luôn mơ được nấu ăn cùng bạn gái của con trai. Cảm ơn con đã giúp mẹ thực hiện giấc mơ đó nhé."

Mẹ tôi nói vậy với vẻ đầy xúc động, còn Tachibana thì ngượng ngùng, vừa gọt khoai vừa lúng túng.

"Lần sau hai bác cháu mình cùng đi mua sắm nhé?"

"Vâng ạ…"

Câu trả lời có chút ngập ngừng, có lẽ vì cô ấy vẫn còn băn khoăn về thân phận "bạn gái giới hạn thời gian" của mình. Nhưng nhìn cô ấy kĩ thì cũng không giấu được là rất muốn đi.

"Phải nghiên cứu cho quần áo của Shiro nữa. Đi hẹn hò với bộ dạng đó rất mất mặt đúng không?"

"Đúng đấy. Em cũng muốn anh ấy ăn mặc cho ra dáng đàn ông một chút."

"Con trai gì mà gu tệ dễ sợ, chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả!"

"Shiro kiểu gì cũng cho rằng ngược dòng thời trang mới là sành điệu ấy mà. Cứng đầu lắm."

Họ cứ thế lôi tôi ra làm đề tài để cười đùa.

Mẹ tôi vì không biết Hayasaka nên cũng chẳng mảy may nghi ngờ gì, vẫn vô tư trò chuyện.

Ngược lại, em gái tôi thì đã gặp cả hai người rồi, thế nên nó biết rõ mọi chuyện.

"Này, con nhóc kia."

Tôi gọi em gái đang mải cài đặt game.

"Em thấy Tachibana và Hayasaka thế nào?"

"Dù ai là bạn gái anh thì cũng phí phạm hết."

"Vậy em mong ai sẽ thành chị dâu hơn?"

"Uwaa… Anh không tự chọn được nên định bắt em chọn hộ hả? Đồ tệ bạc! Đồ sở khanh!"

Miệng thì chửi vậy, nhưng cô nhóc vẫn nghiêm túc "ưm ưm" suy nghĩ giúp tôi.

"Thật tình chẳng chọn được ai hết. Nhưng nếu được chọn thì em muốn cả hai cùng làm chị dâu em!"

"Tham lam ghê. Không hổ là em gái anh."

Trong lúc tôi với em gái tám chuyện, Tachibana vừa tắm xong, tóc tai vẫn còn ướt lấm tấm, quay lại phòng khách.

Cô ấy mặc… áo sơ mi của tôi.

Chẳng còn cách nào khác, chân tay Tachibana dài miên man, quần áo của mẹ hay em tôi đều không vừa, đành mặc tạm đồ tôi.

"Tachibana chị, chơi game với em nào!"

"Ừm."

Tachibana liếc nhìn tôi thoáng chốc rồi vội ngoảnh mặt đi.

Từ sau cái tát đó, cô ấy chưa thèm nói với tôi câu nào. Rõ ràng là còn giận lắm.

"Anh ngồi đây vướng quá, biến đi cho khuất mất đi."

Tôi ngoan ngoãn nhường chỗ trong bàn sưởi, rồi lặng lẽ trở về phòng mình.

Tôi nằm dài lên giường, lấy cuốn tiểu thuyết trinh thám nước ngoài còn đọc dở ra nghiền ngẫm. Đêm nay chẳng khác gì mấy đêm thường ngày.

Tuy sống chung một mái nhà với Tachibana là chuyện hiếm có, nhưng cô ấy đã hoàn toàn bị mẹ và em gái tôi cướp mất rồi.

Mà, xét theo những gì tôi đã làm với cô ấy, chuyện này cũng dễ hiểu thôi.

Đọc sách một lúc, tôi dần thấy buồn ngủ, thiếp đi lúc nào không biết.

Mãi đến khi có tiếng gõ cửa, tôi mới choàng tỉnh.

"Mời vào."

Người bước vào là Tachibana.

"Không chơi với em gái anh à?"

"Nó đi tắm rồi."

Tachibana đứng yên đó, vẻ mặt có chút khó xử, như đang định nói gì lại thôi.

"Có chuyện gì sao?"

"Không có gì…"

Cô ấy khẽ đưa mũi lên ngửi phần vai, hít một hơi thật sâu.

"Này, anh nói rồi mà, áo sơ mi không có mùi của anh đâu. Chỉ có mùi nước xả vải thôi."

"Shiro vẫn thiếu muối như thường nhỉ."

Vừa nói, Tachibana vừa với tay cầm lấy chiếc túi giấy màu nâu đặt trên bàn.

Đó là gói bao cao su mà Hayasaka để lại.

"Thứ này… dùng thế nào?"

Cô ấy lôi điện thoại ra, tra cách sử dụng và công dụng của bao cao su.

Tất nhiên, cô ấy cũng bắt đầu tìm hiểu luôn những chuyện liên quan tới "việc đó".

Một bước tiến mới trên nấc thang trưởng thành của một cô nàng "gà mờ trong tình yêu".

Có lẽ cô ấy đang định xem video để biết cụ thể mấy chuyện đó là như thế nào.

Âm thanh rên rỉ của phụ nữ vang lên từ điện thoại.

Suốt một lúc lâu sau đó, Tachibana không chớp mắt lấy một lần mà dán chặt vào màn hình.

"Tachibana, chảy máu mũi rồi kìa."

"…Ừm."

Rốt cuộc, cô ấy đã xem hết đoạn video đó từ đầu đến cuối.

Tachibana, với đỉnh đầu bốc khói, lên tiếng một cách ngượng ngùng:

"Không… ừm… em biết là nó còn hơn cả nụ hôn…"

"Những truyện shoujo manga hơi táo bạo một chút cũng có cảnh này mà?"

"Em chỉ đọc mấy truyện có nét vẽ đáng yêu thôi!"

Khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy thật hiếm thấy, giọng cũng lớn hơn bình thường.

"Không thể tin được… Shiro, anh thật sự đã định làm chuyện đó với Hayasaka sao…"

"Ừ."

"Trước đây Hayasaka từng khoe với em rằng hai người từng thân mật…"

"Bọn anh thường không đi đến cuối cùng… Hôm nay cũng vậy."

Tachibana tiếp tục cuộn ngón tay, lướt qua từng video nhạy cảm.

Đứng yên một chỗ, tay thao tác liên tục trên màn hình, ánh mắt lấp lửng, chân thì cứ cọ vào nhau không ngừng.

"H-hồi trước… lúc em với Shiro chơi trò 'ứng dụng', ôm nhau, em- em nhấc hông là do cơ thể tự động phản ứng thôi đó! Không phải em nghĩ tới mấy thứ này đâu!"

"Anh thấy vậy thì cũng tốt mà nhỉ."

Tôi vừa nói dứt câu, Tachibana đã ném điện thoại vào tôi.

Có vẻ không nên lôi chuyện đó ra đùa vào lúc này.

"C-cái này… là việc chỉ người lớn mới được làm mà."

Cô ấy run rẩy rõ rang đã bị sốc.

"Em thích Shiro thật, nhưng về cái đó… em chưa sẵn sàng."

"Vậy thì cứ để thế là được rồi."

"Không được. Shiro tính làm chuyện đó với Hayasaka còn gì? Nếu vậy thì… xin lỗi, em không giải thích được cảm giác này là sao nữa."

Tachibana nhíu mày, như đang chìm trong suy nghĩ.

"Em không muốn thừa nhận mình có loại suy nghĩ này…"

Cô ấy nhẹ nhàng đặt bao cao su trở lại túi giấy, rồi hít một hơi thật sâu.

"Này, Shiro, chúng ta… vẫn là nên──"

"Sao cơ?"

"Tham gia cuộc thi 'Cặp đôi hoàn hảo’ở hội thi văn nghệ đi."

"Sao tự nhiên lại nói vậy?"

Chuyện này vốn đã quyết định xong từ khi chúng tôi chơi trò "Love Note" mà.

"Xin lỗi mà."

Tachibana thì thầm.

"Em muốn có một kỷ niệm… khi được chính thức làm bạn gái Shiro."

"Tachibana…"

"Em muốn ích kỷ một lần thôi."

"Nhưng mà… anh và Tachibana tham gia cuộc thi 'Cặp đôi hoàn hảo' thì không ổn lắm đâu."

"Chỉ cần coi em như phần thưởng của trò giải đố là được. Em sẽ hóa trang làm ma nữ, tới phá game một chút thôi."

Làm vậy mà qua mắt được sao?

Dù là lễ hội trường, tiền bối Yanagi hay Hayasaka cũng sẽ nhận ra điều gì đó bất thường mất.

"Em chỉ muốn một lần, được công khai làm bạn gái Shiro. Nếu có thể đứng trên sân khấu lễ hội, làm những chuyện của một cặp đôi, chắc là sẽ tuyệt lắm. Có lẽ chỉ cần có ký ức đó thôi, kể cả Shiro và Hayasaka có làm chuyện bậy bạ kia, em cũng chịu đựng được."

"Không, nhưng mà…"

"Em đã quyết rồi."

Tachibana quả quyết.

"Em sẽ làm phần thưởng. Nếu Shiro không tham gia, em sẽ lên sân khấu với một thằng lạ nào đó. Shiro không thấy phiền sao?"

"Anh không muốn điều đó xảy ra chút nào."

Tôi hiểu cảm giác của Tachibana, ít nhất cô ấy muốn có một kỷ niệm tình yêu cho riêng mình.

Nếu đó là sân khấu hội văn nghệ, chắc chắn nó sẽ khắc sâu vào ký ức.

Nhưng làm vậy, Hayasaka chắc sẽ sụp đổ tâm quan mất, và quan trọng hơn, với tiền bối Yanagi thì thật khó ăn nói.

"Anh hiểu rồi, Tachibana. Nếu em đã muốn thế──"

Tôi mở ngăn kéo bàn, lấy ra một quyển sổ tay.

Đó là cuốn "Love Note", chứa đầy các trò chơi giúp phát triển tình cảm nam nữ—quyển sách cấm độc quyền của chúng tôi.

"Một lần nữa, quyết đấu bằng game đi. Nếu anh thắng, em từ bỏ việc tham gia thi đấu. Còn nếu em thắng, anh sẽ cùng em tham gia cuộc thi 'Cặp đôi hoàn hảo’."

Nghe đề nghị đó, Tachibana đặt tay lên cằm suy nghĩ một lúc, rồi nói:

"Được thôi."

"Nếu em thắng, Shiro nhất định phải cùng em đứng trên sân khấu."

"Anh hứa."

"Thế… mình chơi game gì đây?"

Tôi lật sổ, chọn game.

"Cái này thì sao? Nhập vai vô đạo đức (RPG)."

Tất nhiên, không phải kiểu game nhập vai mà ai cũng nghĩ đến đâu.

Tachibana liếc qua ghi chú, gật đầu.

"Được, chơi cái đó đi."

"Thật ra… vì ngại nên em không làm được mấy trò táo bạo. Nhưng nếu là game, em có thể lấy cớ để thử…"

Nói cách khác, Tachibana chẳng hề để tâm đến việc quyết thắng thua, mà chỉ muốn tìm cái cớ để thân mật thôi.

Dù sao thì──

"Thử chơi đi đã."

"Ừ, để thử xem."

Trò chơi nhập vai vô đạo đức… bắt đầu.

Chúng tôi cứ thế mà chơi đùa với nhau.

RPG là viết tắt của Role Playing Game, dịch sát nghĩa là "trò chơi nhập vai".

Đa phần mọi người khi nghe đến RPG đều nghĩ đến thể loại game mà nhân vật chính là một dũng sĩ được giao phó sứ mệnh trong một thế giới giả tưởng. Tuy nhiên──

Trò chơi "Nhập Vai Vô Đạo Đức (RPG)" được ghi chép lại trong Sổ Tay Tình Yêu đúng như cái tên của nó, là một kiểu nhập vai mà nam và nữ lần lượt đóng những vai khác nhau để chơi. Nói cách khác, đó là một trò chơi giả vờ, hay chính xác hơn là trò chơi đóng vai.

Đã từng cân nhắc đến mấy vai kiểu như quản gia và tiểu thư, hầu gái và chủ nhân, nhưng theo như ghi chú trong cuốn sổ kia thì bí quyết để trò chơi này thêm phần sôi nổi, chính là nhân vật nhập vai càng "bất đạo đức", không khí sẽ càng nóng bỏng.

"Người nào nhát quá mà không nhập vai nổi thì xem như thua."

"Dù sao thì tỉnh táo trong một trò đóng vai kiểu này cũng mất vui lắm."

Ví dụ tôi đóng vai quản gia, còn Tachibana làm tiểu thư, thì nếu tôi lỡ miệng gọi cô ấy là "Tachibana " thay vì "tiểu thư", vậy là tôi thua.

"Vậy... phân vai thế nào đây?"

Nếu chọn kiểu vai diễn có khuôn khổ rõ ràng như quản gia hay hầu gái thì chắc sẽ dễ nhập vai hơn. Nhưng làm vậy thì rất khó phân thắng bại.

"Chỉ cần nhập vai thành một nhân vật... có cảm giác hơi vô đạo đức là được mà, đúng không?"

"Thì... cũng đúng là vậy..."

Thế là cả hai cùng nhau đưa ra một vài ý tưởng. Đại loại như ông chủ và thư ký riêng, cậu bé và cô chị gái lớn, huấn luyện viên và vận động viên, rồi đến cả nữ hoàng và điệp viên...

Nhưng mà chẳng cái nào thấy ổn cả. Ngay lúc tôi đang phân vân thì──

Ánh mắt của Tachibana dừng lại trên mặt bàn, nơi có một chiếc vòng cổ chó. Đó là thứ tôi chuẩn bị sẵn cho chú chó Shiba Inu nhỏ nhà tôi, Mikko, dùng khi nó lớn thêm một chút để dẫn đi dạo.

"Tachibana, chẳng lẽ là..."

"Quyết định rồi đấy."

"Vậy thì cứ thế mà làm thôi." Cô ấy mỉm cười tuyên bố.

"Chó và chủ nhân."

Tôi vô thức nuốt nước bọt.

Tachibana quả nhiên là thiên tài. Linh tính của tôi mách bảo rằng sắp có chuyện không hay rồi đây.

"Thế thì... ai sẽ làm chó?"

"Em."

"Không, không, dù gì thì thế cũng kỳ quá rồi còn gì..."

"Lần trước Shiro đã liếm chân em rồi, lần này để em làm chó thì công bằng hơn."

Cô ấy vừa nói vừa đi ra khỏi phòng, bảo là mặc mỗi áo sơ mi thì không khí không đúng lắm.

Lát sau khi quay lại, Tachibana đã thay sang đồng phục nữ sinh.

Tôi chẳng hiểu "không khí không đúng" cô ấy nói là gì, nhưng đại khái chắc là vậy. Thế rồi Tachibana tự tay đeo chiếc vòng cổ kia lên cổ mình, tôi cũng lẳng lặng móc dây xích vào.

Một khung cảnh quá sức kinh hoàng hiện ra trước mắt: tôi đang dắt một nữ sinh đeo vòng cổ chó bằng dây xích.

"Trước tiên, thử một chút nhé?"

"Ờ, phải rồi, mình chơi nhẹ nhàng trước đã."

Tôi cẩn thận kéo dây xích, dẫn cô ấy đi một vòng quanh phòng. Tachibana thì quỳ bò cả tay lẫn chân, dáng vẻ chẳng khác gì một chú cún con ngoan ngoãn bò theo sau tôi. Cảm giác như có thứ gì đó trong tôi vừa được đánh thức.

Biểu cảm ngượng ngùng, có chút lúng túng trên gương mặt cô ấy cũng khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Tôi ngồi xuống mép giường, ra lệnh.

"Ngồi."

Thế nhưng Tachibana vẫn giữ nguyên tư thế bò bốn chân, chỉ khẽ hừ một tiếng, rồi quay mặt đi.

"Tachibana?"

Cô ấy không trả lời. Ngược lại, vẫn trong tư thế đó, cô bất ngờ lao về phía tôi, ép tôi ngã xuống giường, nhân cơ hội đó ngồi lên người tôi, hai tay co lại như chân trước của một con chó, liên tục đẩy vào mặt tôi.

"Này! Làm gì vậy chứ!"

"Bởi vì... em là một con chó hư mà."

Cô ấy vừa nói vừa tiếp tục lấy tay đẩy mặt tôi không ngừng. Tôi chẳng khác gì đứa trẻ con bị một chú chó lớn nhào lên, chỉ biết cố gắng lật người thoát thân.

"Nghe lời nào!"

"Không muốn!"

Nói xong, cô ấy cúi đầu, cắn mạnh vào cổ tôi.

Đúng ngay vị trí mà Hayasaka đã hôn, để lại vết đỏ hôm trước.

"Đau! Đau đau đau đau đau!"

Không phải là kiểu cắn đùa đâu, mà là cắn thật sự, mạnh tới mức chắc chắn sẽ để lại vết răng, thậm chí rỉ máu.

"Đúng là chó hư mà."

"Đúng vậy." Tachibana mỉm cười, gật đầu đáp.

"Vì em là một con chó hư, nên anh phải đánh tôi, mắng em, dạy dỗ em thật nghiêm khắc. Chỉ có như vậy... em mới trở thành một chú chó ngoan luôn nghe lời chủ nhân."

Đôi mắt Tachibana lúc ấy ánh lên vẻ cô đơn, như thể đang khát khao một điều gì đó. Tôi biết rõ, ngay lúc này đây, giữa tôi và Tachibana, chỉ còn một bước chân nữa là có thể vượt qua ranh giới.

"Nếu không nhanh dạy dỗ, em sẽ thành một con chó cắn linh tinh đấy."

Dứt lời, cô ấy lại cúi đầu định cắn cổ tôi lần nữa.

Thật sự không còn cách nào khác, tôi đành bất đắc dĩ──và cuối cùng, đã bước qua ranh giới đó.

"Nghe lời!"

Vừa quát, tôi vừa vỗ vào mông cô ấy. Cơ thể Tachibana khẽ run lên.

“Áu."

Tiếng sủa nhẹ đầy quyến rũ vang lên.

Dù vậy, cô ấy vẫn tham lam mà vùi mũi vào cổ tôi, ngửi ngấu nghiến, thế nên tôi lại vỗ thêm một cái nữa.

"Áu!"

Lần này cô ấy lại sủa, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt mơ màng.

"Chó Hikari đang cố che đi mùi của chó Hayasaka đúng không?"

"Au! Au!"

"Tôi hiểu cảm giác của em. Nhưng không được làm đau chủ nhân, biết chưa?"

Để giáo huấn cô ấy thật nghiêm khắc, tôi tiếp tục vỗ vào mông Tachibana. Cô ấy lại sủa, lần này là tiếng rên nhẹ đầy khoái cảm. Bàn tay tôi một lần nữa vung lên, lần nữa khiến âm thanh kia bật ra, trộn lẫn giữa tiếng "Au" và âm thanh khẽ khàng như "a..." hay "aa~n" vậy.

Có thể tôi đã lầm tưởng──nhưng hình như cô ấy đã không còn là một nữ sinh cao trung nữa, mà là một chú chó hư đốn thực thụ.

Vì thế, tôi không ngừng vỗ nhẹ, mỗi lần như vậy, gò má Tachibana lại càng đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp gáp. Tiếng sủa ấy, mỗi lần phát ra, lại khiến tôi càng thêm hưng phấn.

Và rồi──

"Nn..."

Tachibana, sau khi được dạy dỗ xong xuôi, bắt đầu liếm lên cổ tôi, nơi cô ấy vừa cắn.

"Lần trước em cũng đã tát chủ nhân, chuyện đó cũng sai rồi biết không?"

"Gừuu..."

Tiếng gầm nhẹ, cô ấy cúi đầu liếm vết thương nơi khóe môi tôi, chỗ rách do bị tát trước đó, như để xin lỗi.

"Xin lỗi vì đã đánh em nhiều vậy."

Tôi ôm cô ấy, thì thầm.

"Đừng làm chuyện xấu nữa nhé."

"Au! Au!"

Trong vòng tay tôi, cô ấy run lên, như chú chó đang vẫy đuôi, toàn thân tràn ngập niềm vui.

Quả nhiên, một bé cún cái dễ thương tuyệt vời.

"Giỏi lắm, giờ ngoan hơn rồi."

Tôi vừa vuốt tóc cô ấy, cô ấy liền sủa thêm vài tiếng "au! au!" nghe thật vui vẻ. Mặc dù lý trí mách bảo điều này hoàn toàn sai trái──nhưng tôi lại thấy vô cùng tuyệt vời.

"Vậy thì, giờ chính thức bắt đầu nhé."

"Au!"

"Ai tỉnh táo trước thì thua đó."

"Au!"

Và thế là, trò chơi nhập vai vô đạo đức giữa chủ nhân và chó đã khởi động bước đầu tiên.

Tôi lại dắt cô ấy bò quanh phòng một vòng. Tachibana, hay đúng hơn là "chó Hikari", ngoan ngoãn bò theo sau như đã quen thuộc.

Tôi ngồi lên ghế, ra lệnh.

"Ngồi xuống."

Lần này, chó Hikari nghe lời, ngồi xuống ngay ngắn. Xem ra huấn luyện khá thành công.

"Đưa tay."

Cô ấy chìa bàn tay phải, co lại như chân chó.

"Tay kia."

Cô ấy đổi sang tay trái.

"Nằm ngửa!"

Ngay lập tức, Kōri nằm lăn ra đất, phơi bụng lên trời. Tôi vừa cười vừa xoa bụng cô ấy, thì thầm "Ngoan lắm, ngoan lắm, ngoan lắm", rồi đưa tay vò nhẹ mái tóc cô. Cô ấy vui vẻ phát ra những tiếng sủa "áu áu".

Rồi Hikari chống tay bò dậy, liếm mặt tôi. Tôi cũng liếm nhẹ khóe môi cô ấy. Người ta bảo đã từng có một nhà sinh vật học thử liếm mặt sư tử và bị cắn mất nửa má, nhưng Hikari không phải loài thú dữ ngu ngốc như thế. Cô ấy là một chú cún dịu dàng và dễ thương mà tôi phải yêu thương hết mực.

Sau khi đùa giỡn, liếm mặt nhau một hồi, tôi chợt nghĩ ra.

"Cún con này, em khát rồi đúng không?"

"Au!"

"Đợi chút nhé."

Tôi vào bếp, nhìn thoáng qua khuôn mặt ngạc nhiên của mẹ, rồi tự tiện chọn một cái dĩa nông thích hợp, rót đầy sữa. Khi quay lại phòng, Hikari vẫn giữ nguyên tư thế chờ tôi như cũ.

"Từ lúc tôi bảo đợi, em cứ thế chờ mãi à?"

"Au!"

"Giỏi quá, đúng là cún ngoan của anh.”

"Au au!"

Tôi đặt cái dĩa xuống, cô ấy thò đầu ra uống sữa. Tôi nhẹ nhàng vuốt lưng cô ấy. Đôi chân thon dài, mái tóc mượt mà, cún Hikari đẹp đến mức khiến tôi chỉ muốn độc chiếm ẻm mãi mãi.

Dẫu cô ấy đã thân thiết với tôi đến vậy, tôi vẫn muốn chiếm đoạt nhiều hơn nữa.

Thế nên, tôi ôm chầm lấy cún con.

"Mồm em toàn sữa này."

Tôi liếm quanh miệng cô ấy, Hikari cũng sung sướng đáp lại. Dưới sự thôi thúc muốn giáo huấn cô thêm nữa, tôi áp sát cơ thể mình, cùng chơi đùa với cô ấy. Thỉnh thoảng, tôi còn nghe cô ấy phát ra những tiếng kêu khàn khàn, đầy ham muốn.

Nhưng tôi không thể chỉ làm theo ý mình. Là một chú chó, chắc hẳn Hikari cũng có những điều muốn làm.

Nghĩ vậy, tôi cất tiếng:

"Đi dạo thôi."

"Au!"

"Ra ngoài nào."

Cánh cửa mở ra, và sợi xích căng lên, kéo theo một câu chuyện mới tiếp diễn...

550520d5-fcfc-4439-b9c5-3a08dfe1fdc7.jpg

"Con đi cửa hàng tiện lợi một chút."

Nói với mẹ đang ở trong bếp như vậy, tôi lặng lẽ dắt theo chú chó nhỏ Hikari rời khỏi nhà. Dẫu sao cũng là ra ngoài đi bộ, nên vẫn cẩn thận đeo vòng cổ và dắt dây cho cô ấy.

"Gần đây có một công viên lớn, đến đó đi."

Vừa định bước về phía trước thì Hikari đã đánh hơi được gì đó, bỗng nhiên kéo dây về hướng ngược lại. Tôi giữ chặt dây nhưng cô ấy vẫn cố chấp không chịu quay đầu.

"Có vẻ em lại trở thành cô chó hư rồi nhỉ?"

Tôi vỗ nhẹ vào mông cô ấy một cái. Chỉ vậy thôi mà Hikari lập tức trở nên ngoan ngoãn, đi sát bên tôi như không có chuyện gì.

Khi bị đánh, trông cô ấy còn có chút… vui thích. Chắc là ảo giác thôi.

"Giỏi lắm, ngoan lắm."

Tôi vuốt mạnh lên cổ cô ấy. Hikari khẽ nheo mắt lại đầy thỏa mãn.

Một cô chó nhỏ dễ thương, mặc đồng phục, đeo vòng cổ có dây dắt.

Tôi dắt cô ấy đi dọc theo đại lộ trong đêm. Vì đã khuya, nên đường phố gần như không có ai, thỉnh thoảng chỉ có vài chiếc xe chạy ngang qua.

Trong đầu tôi chẳng hề có suy nghĩ kiểu "lỡ có ai nhìn thấy thì sao". Tôi là chủ nhân chính hiệu, còn Hikari là một bé chó ngoan ngoãn hoàn toàn được thuần hóa. Chúng tôi chỉ đang làm một việc hết sức bình thường – dắt chó đi dạo. Không có lý do gì để thấy xấu hổ.

Duy chỉ có điều, ẻm hơi nhút nhát. Ở nhà thì rất năng động, nhưng một khi ra ngoài lại co rúm cả người, đúng là kiểu "rồng khi ở nhà, sâu khi ra đường".

Mỗi lần đi ngang qua ai đó, nhất là mấy gã say xỉn, Hikari lại nép vào lưng tôi.

"Đáng yêu quá."

Tôi xoa đầu cô ấy, và cô ấy khẽ lim dim mắt lại, cứ như muốn tôi vuốt ve thêm nữa. Vậy là tôi cứ tiếp tục xoa đầu cô ấy, đến khi cô ấy hài lòng mới thôi.

Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được công viên thể thao tổng hợp.

Nơi này ban ngày rất đông đúc, có nhà thi đấu và sân bóng chày, nhưng ban đêm thì vắng tanh, chỉ có vài người chạy bộ đơn lẻ.

Tôi dắt Hikari đi qua con đường mòn đầy cây cối, tiến sâu vào trong, cho đến khi tới được bãi cỏ rộng lớn. Lúc ấy, cô ấy lập tức quỳ bốn chân xuống đất như một chú chó thực thụ. Tôi tháo dây dắt cho cô ấy, để cô ấy được tự do chạy nhảy.

"Nào, chơi bóng nha."

"Au!"

Tôi lấy quả bóng mang từ nhà, ném đi. Hikari liền chạy theo, đuổi theo quả bóng đang lăn lóc trên bãi cỏ. Nhưng khi chỉ còn chút nữa là ngậm được, cô ấy lại nghiêng đầu bối rối.

Miệng của Hikari rất nhỏ, đến hamburger còn phải ép lại mới ăn nổi. Sau một lúc do dự, cô ấy quyết định đẩy quả bóng bằng mũi về phía tôi.

Khá thông minh đấy.

"Giỏi lắm, ngoan lắm! Tốt lắm!"

"Áu! Áu! Áu! Áu!"

Tôi xoa đầu Hikari thật nhiều và thưởng cho cô ấy một viên socola hình cầu. Cô ấy khéo léo liếm viên kẹo từ lòng bàn tay tôi, ăn hết sạch sẽ.

Tôi ném bóng đi lần nữa, và cô ấy lại đẩy về. Nhìn cảnh cô ấy bò bốn chân, vẫy đuôi đầy ngoan ngoãn như một chú chó thực sự mà không hiểu sao lại thấy... kích thích đến lạ.

Có lẽ vì suy nghĩ linh tinh đó mà tôi đã vô tình ném quả bóng đi xa hơn dự định.

"Lấy về đây."

"Au!"

Chúng tôi sải bước trên bãi cỏ đi về phía sâu hơn của công viên. Khi vừa nhặt được quả bóng, thì chợt nghe có tiếng người trò chuyện.

Nhìn kỹ, thấy một cặp đôi trẻ đang ngồi ôm nhau trên ghế dài. Họ giật mình khi thấy chúng tôi, rồi vội vàng chỉnh lại quần áo xộc xệch.

Rồi bỗng một trong hai người đó nhìn chúng tôi lần nữa, kinh ngạc thốt lên.

"Này, chẳng phải họ đang chơi trò pet-play à?"

"Thật đấy, đeo vòng cổ... còn mặc đồng phục học sinh nữa..."

"Có khi cậu ta bắt cô gái kia bò bốn chân rồi bắt liếm khắp nơi ấy chứ."

"Nghe nói kiểu đó cảm giác mạnh lắm. Bạn tui từng thử qua, bảo là khoái cảm bùng nổ. Chủ nhân sẽ tràn đầy dục vọng chiếm hữu, còn người làm thú cưng thì sẽ chỉ muốn phục tùng thôi. Nghe bảo rất kích thích."

"Ông biết rành quá ha, đừng bảo từng chơi rồi nha?"

"Điên à? Nhưng hay là tụi mình thử một chút không?"

Nói đoạn, cặp đôi đó cười khúc khích rồi rảo bước rời khỏi công viên.

Pet-play? Thật là… tôi phát ngán với mấy cặp đôi chẳng lành mạnh chuyên lảng vảng trong công viên ban đêm thế này.

Tôi chỉ là một chủ nhân dắt chó đi dạo, mang hết tình yêu thương của mình dành cho thú cưng mà thôi. Từ xưa tới nay, tình bạn giữa người và chó vốn là điều thiêng liêng vượt qua ranh giới loài loài. Bị so sánh với trò chơi dơ bẩn như pet-play thì thật là sỉ nhục.

Giữa tôi và Hikari, chỉ tồn tại mối quan hệ thuần khiết giữa chủ và chó.

"Thật là, mấy cặp đôi đó mới là đám định làm chuyện kỳ quặc đấy!"

"Àu!"

Nếu ai đó cho rằng tôi đang định làm điều đồi bại với một cô gái mặc đồng phục, đeo vòng cổ, thì tâm hồn họ chắc chắn vô cùng nhơ nhuốc.

Mà nói đi cũng phải nói lại...

"Hikari, em muốn được anh kiểm soát à?"

Phòng khi có gì bất trắc, tôi hỏi như vậy. Nếu trong lòng ẻm thật sự khát cầu điều giống như đôi nam nữ kia vừa nói, thì tôi – với tư cách chủ nhân – nhất định phải đáp ứng hết thảy.

"…………Áu."

Dù ngượng ngùng, Hikari vẫn khẽ gật đầu.

"Muốn bị đánh, bị mắng, muốn được dạy dỗ đàng hoàng à?"

"Au."

"Muốn mặc cho chủ nhân muốn làm gì thì làm?"

"Au!"

"Anh muốn làm gì cũng được sao? Dù có bị anh chơi đùa đến phát khóc cũng không sao đúng không?"

"Au! Au! Au!"

"Ngửa bụng ra."

Mặt Hikari đỏ bừng nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm ngửa, để lộ cái bụng mềm mại. Trong ánh mắt cô ấy ánh lên vẻ chờ mong, khiến tôi không thể dằn lòng.

"Đồ cún cái dâm đãng này!"

Nghĩ như vậy, tôi đè cả người lên cô ấy, khống chế hoàn toàn.

Đầu óc tôi đã hoàn toàn trống rỗng, không còn phân biệt nổi dưới thân mình là cô chó nhỏ trung thành hay là cô gái tên Tachibana đang đeo vòng cổ. Nhưng mặc kệ. Tôi cứ để mặc bản năng dẫn lối, nắm lấy cổ tay cô ấy, luồn chân vào giữa hai đùi.

Hikari phát ra tiếng "grừ" bất an, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế. Từ cơ thể cô ấy, tôi cảm nhận rõ ràng nhịp tim dồn dập vì chờ mong, và trong ánh mắt không còn chút lý trí nào nữa.

Tôi thô bạo luồn lưỡi vào miệng cô ấy, liếm sạch từng kẽ răng đến tận sâu cuống họng. Dẫu khó thở, cô ấy vẫn lộ ra nét mặt ngây ngất, thở hổn hển như mê dại.

"Phải dạy dỗ em thật nghiêm khắc mới được."

Tôi hoàn trả tất cả những gì cô ấy từng làm với tôi, thậm chí còn mãnh liệt hơn. Tôi liếm sâu vào tai cô ấy, để lại dấu hôn đỏ rực trên cổ. Mỗi lần như vậy, Hikari lại phản kháng yếu ớt, nhưng đằng sau vẻ mặt ấy, tôi thừa biết là niềm sung sướng.

Tôi muốn thao túng Hikari theo ý mình, và cô ấy cũng muốn để tôi muốn làm gì thì làm. Tôi muốn chiếm hữu cô ấy hơn nữa, và cô ấy cũng mong trở thành của tôi nhiều hơn.

Khi nhận ra điều đó, tôi mạnh bạo dùng chân siết chặt giữa hai đùi cô ấy, đồng thời nắm lấy cằm cô ấy, ép cô ấy nhìn thẳng vào mắt mình.

"Anh sẽ yêu thương em thật nhiều."

"Au... áu──"

"Chó không cần mặc quần áo đâu."

Tôi tháo chiếc nơ trên cổ áo cô ấy, mở từng chiếc cúc áo sơ mi. Nhịp thở Hikari trở nên hỗn loạn, làn da trắng muốt dần lộ ra dưới ánh đèn mờ nhạt. Tôi cúi xuống, liếm dọc theo xương quai xanh thanh tú của cô ấy, khiến cô ấy kêu lên một tiếng "Áu" đầy ngượng ngùng.

Tôi tiếp tục cởi áo cô ấy, vén cao chiếc váy đồng phục. Đôi đùi trắng nõn lộ ra, Hikari xấu hổ vặn vẹo người, nhưng do bị tôi ghì chặt nên chẳng thể chạy thoát.

Tối nay cô ấy không mặc áo lót, mà là nội y màu xanh nhạt. Cảnh cô ấy giãy dụa yếu ớt trông thật đẹp mắt.

"Au... au."

Không rõ là để che giấu sự thẹn thùng, hay vì bản năng làm chó, Hikari chủ động liếm lấy tôi. Cô ấy đưa lưỡi quấn lấy lưỡi tôi, hôn sâu vài lần rồi lại liếm xuống cổ. Khi phát hiện dấu hôn của Hayasaka, cô ấy gặm mạnh một cái, còn phát ra tiếng gừ gừ khó chịu. Có vẻ cô ấy rất không hài lòng, nên tôi…

"Phải ngoan!"

Tôi vỗ mạnh vào bên hông Hikari. Cô ấy bất ngờ ưỡn cong lưng, cứ như đang tự mình ma sát lên chân tôi.

"Au... a... u!"

Tiếng rên rỉ ngọt ngào bật ra từ môi cô ấy.

"Ngoan thì sẽ không bị phạt."

Tôi lại vỗ thêm một cái nữa.

"A... aau!"

Cô ấy lại cong lưng, áp chặt vào chân tôi. Đôi mắt mơ màng, như đã đánh mất hoàn toàn lý trí.

Hikari là người cực kỳ nhạy cảm. Không chỉ tinh tế về mặt cảm xúc, mà cả giác quan cơ thể cũng cực kỳ bén nhạy. Chỉ cần một cái vỗ nhẹ, cô ấy đã cảm nhận được khoái cảm mà người bình thường không sao hiểu nổi.

"Grừ... grừ..."

Khi tôi dừng tay, cô ấy lại cắn nhẹ vào cổ tôi. Giống hệt như đang xin thêm...

"Muốn bị đánh nữa sao?"

"...Au."

Khi cô ấy đỏ mặt khẽ gật đầu, tôi không nương tay mà vỗ liên tục vào mông cô ấy, khiến cô ấy phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào, không ngừng cong lưng ma sát lên chân tôi.

Đồng phục trên người Hikari ngày càng xộc xệch, âm thanh cô ấy phát ra cũng dần trở thành tiếng thở dốc lả lơi.

"Au... Au... không... không được, Shiro... em... kỳ lạ quá... Áu... không được..."

Cô ấy ngửa cao thân mình, ưỡn lưng đầy khêu gợi.

Tôi tự hỏi, nếu chạm trực tiếp vào những chỗ nhạy cảm của một người dễ bị nhạy cảm như Hikari thì sẽ thế nào? Bị sự tò mò thôi thúc, tôi luồn tay vào bên trong nội y của cô ấy.

"Au... đừng... không được, Shiro... chỗ đó..."

Cô ấy giữ lấy tay tôi, cuối cùng cũng phản ứng lại.

Nhưng dù vậy, hông cô ấy vẫn không ngừng nhịp nhàng ma sát lên chân tôi, như thể cơ thể đã quen thuộc với động tác đó rồi.

"Hả? Sao lại thế... không, không phải... cơ thể em tự động thôi... ghét quá... tại sao... không mà... aa..."

Dù tôi đã dừng tay, nhưng eo cô ấy vẫn cứ di chuyển. Nhịp ma sát ngày một nhanh hơn, cho đến khi──

"Không thể nào... cái đó... sắp đến rồi... Shiro... đừng nhìn em... xấu hổ lắm... đừng... em thích anh... Shiro──!"

Hikari bật ra tiếng kêu vang dội, cơ thể cong lên, run rẩy mãnh liệt.

Ngay lúc đó, dù ánh sáng lờ mờ, tôi vẫn nhìn thấy rõ màu sắc chiếc quần lót cô ấy dần sẫm lại vì bị thấm ướt.

Một tiểu thư hoàn toàn mất kiểm soát như một chú chó nhỏ, là cảnh tượng đủ khiến đầu óc tôi trống rỗng.

Hikari thở dốc, kiệt sức nằm mềm nhũn.

"Shiro... không thể tiếp tục nữa... em kỳ lạ quá... không thể được nữa rồi..."

Giọng cô ấy khẽ khàng như thì thầm, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tôi.

"Không phải... không phải là không được... dù em thật lòng muốn làm một con chó ngoan ngoãn, để anh tha hồ trêu đùa... nhưng... đi xa hơn thì... xấu hổ lắm... em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng như Hayasaka... để em học thêm chút nữa đã..."

"Vậy là Tachibana thua rồi."

"Hả?"

"Từ nãy giờ em cứ nói chuyện, quên mất vai chó rồi."

Ai lấy lại lý trí trước là thua, nên trò chơi nhập vai vô đạo đức này, tôi thắng.

"...Shiro đồ xấu xa."

Cô ấy đỏ bừng mặt, quay đi tránh ánh mắt tôi. Đúng vậy, tất cả chỉ là một trò chơi nhập vai vô đạo đức. Tôi chỉ tạm thời thả lỏng đầu óc thôi, không phải thật sự nghiêm túc. Đó là sự thật.

Một kẻ có thể làm chuyện như xem con gái là chó, đánh vào mông cô ấy, chắc chắn đầu óc không bình thường.

Nghĩ vậy, tôi quyết định bình tĩnh lại và trở về nhà. Nhưng──

"...Mặc dù trò chơi đã kết thúc."

Hikari lên tiếng, giọng hơi hờn dỗi.

"Mặc dù không thể làm gì quá đà, nhưng nếu chỉ là ôm hay hôn... chắc là không sao đâu nhỉ?"

Dù sao, chúng tôi vẫn chỉ là những đứa trẻ. Chơi cũng chỉ đến vậy.

Nhưng──

"Nếu chỉ một chút thôi, anh... đánh em cũng được nếu anh muốn mà."

“Thật sự được sao?”

“………………Àu.”

Đêm hôm đó, tôi nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà mà suy nghĩ.

Nghĩ về chuyện đã “làm” với một cô gái.

Cách nhìn nhận về chuyện này thật sự rất khác nhau giữa mỗi người. Có người muốn trải nghiệm trước khi bước sang tuổi hai mươi, có người lại chỉ muốn trao cho người mà mình thật lòng yêu thương. Có người cho rằng chưa từng làm là quê mùa, cũng có người khinh bỉ những ai đã làm với nhiều người.

Nhưng phần lớn đều đồng ý rằng, hành động đó mang một ý nghĩa rất đặc biệt. Và tôi cũng là một trong số đó.

Có lẽ khi trưởng thành, chuyện ấy sẽ trở nên nhẹ nhàng, thoải mái hơn. Nhưng với những đứa trẻ mười mấy tuổi như chúng tôi bây giờ, nó vẫn là một điều gì đó vô cùng hệ trọng.

Nó giống như một dấu ấn siêu cấp tối thượng để thể hiện tình cảm, như một minh chứng xác thực cho mối quan hệ giữa hai người yêu nhau.

Khi quyết định bắt đầu mối quan hệ "dự phòng" với Hayasaka, chúng tôi đã tự đặt ra giới hạn: chỉ dừng lại ở những nụ hôn. Tôi nghĩ đó là bởi cả hai đều xem hành động ấy là điều gì đó đặc biệt, thiêng liêng.

Nhưng rồi, Hayasaka lại muốn làm. Cô ấy thậm chí xin nghỉ học, một mình chạy tới hiệu thuốc để chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Nếu tôi thật sự làm chuyện đó với Hayasaka thì sẽ ra sao?

Chắc chắn, cảm xúc và các mối quan hệ xung quanh tôi sẽ thay đổi rất nhiều. Không, phải nói là thay đổi đến mức dữ dội mới đúng. Và chính điều đó khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Vậy còn nếu là Tachibana thì sao?

Tachibana là người con gái tôi yêu nhất. Nhưng giữa tôi và Hayasaka, giữa tôi và tiền bối Yanagi, đều có những mối liên kết riêng biệt, phức tạp. Tôi không biết bản thân sẽ trở thành thế nào sau khi làm chuyện đó với Tachibana. Điều duy nhất tôi biết là, tôi cũng sợ hãi sự thay đổi ấy.

Khi những suy nghĩ bắt đầu rối loạn, tôi định dừng lại và cố ngủ thì cánh cửa khẽ vang lên tiếng gõ nhẹ.

“Anh ngủ chưa?”

“Chưa...”

Người bước vào phòng là Tachibana.

Sau khi từ công viên trở về, cô ấy đáng lẽ phải ngủ ở phòng em gái tôi. Nhưng rồi cô ấy lại lén lút trốn ra, tìm tới đây.

“Em vào được không?”

“Ờ... ừm, được thôi.”

“Quay lưng lại đi.”

Tachibana leo lên giường, nằm cạnh tôi, quay lưng về phía tôi. Lưng chạm lưng, ấm áp mà xa cách.

“……Đừng chơi những trò như vậy nữa.”

“Ừ… Bởi vì chúng ta lúc nào cũng dễ dàng mất kiểm soát.”

“Em không muốn để bản thân trở nên như thế thêm một lần nào nữa. Đêm nay… hãy quên hết mọi chuyện đi.”

Sau trò chơi chó và chủ, cả hai đã ngồi lại và suy nghĩ rất nhiều.

“Có lẽ… em cuối cùng chỉ đang ganh đua với Hayasaka thôi cũng nên.”

Tachibana khẽ nói, giọng đầy buồn bã.

“Ngay cả em cũng không ngờ bản thân mình lại như vậy. Em vốn không phải kiểu người bận tâm đến người khác mà.”

“Thật kỳ lạ nhỉ… Em chưa bao giờ là người để tâm đến những chuyện đó mà.”

“Là tại em đã nhìn thấy cảnh tượng đó trong tủ quần áo.”

“……Xin lỗi.”

“Em nhận ra rồi.”Cô ấy nói tiếp.

“Rằng bản thân em luôn là người về nhì. Dù là nắm tay hay hôn môi, Hayasaka đều đi trước một bước.”

“Cái đó…”

“Em cũng muốn có một lần đầu tiên với anh. Có lẽ vì nghĩ như vậy mà em đã hành động bốc đồng. Nhưng rồi, em nhận ra mình vẫn chỉ là một đứa trẻ. Em thực sự không thể vượt qua giới hạn cuối cùng đó.”

Nhưng mà──Tachibana ngập ngừng rồi tiếp tục.

“Nếu cứ như vậy… cả lần đầu tiên ấy cũng sẽ bị Hayasaka cướp mất.”

Cô ấy không hề biết.

Mối quan hệ giữa tôi và Hayasaka, ngay từ đầu đã được xây dựng dựa trên tiền đề là tình cảm của tôi dành cho Tachibana. Người tôi yêu nhất, luôn luôn là Tachibana. Nếu cô ấy biết được điều đó, liệu cô ấy sẽ làm gì?

Thế nhưng, với tình trạng hiện tại, tôi không có cách nào nói cho cô ấy biết sự thật ấy.

Và chính điều đó khiến Tachibana cảm thấy áp lực.

Cái cô gái Tachibana ấy, thế mà cũng biết áp lực là gì.

“Em muốn cùng anh đi dạo lễ hội văn hóa.”

“Không dễ đâu… Ở trước mặt tiền bối Yanagi thì càng khó hơn nữa.”

“Này, Shiro.”

“Gì thế?”

“Em muốn đấm anh một nhát.”

Căn phòng lập tức chìm vào yên lặng. Nghĩ đến cảm xúc của Tachibana lúc này, phản ứng đó cũng chẳng có gì lạ.

“Vậy… anh định đi dạo lễ hội với Hayasaka à?”

“Không, bọn anh chưa bàn đến chuyện đó.”

“Nhưng rồi mọi chuyện chắc chắn sẽ thành như vậy thôi.”

“Bởi vì Shiro lúc nào cũng dịu dàng.”Tachibana cay đắng thốt lên.

“Thôi kệ, cứ việc dính lấy Hayasaka đi.”

Nói rồi, cô ấy từ từ rời khỏi giường.

“Em sẽ làm giải thưởng cho trò chơi trốn thoát. Nếu anh không đến đón, em sẽ đi với người thắng cuộc trong cuộc thi đó, cùng họ tham gia giải cặp đôi đẹp nhất và giành lấy chức vô địch.”

“Đ-Đợi đã! Lúc nãy rõ ràng đã hứa là nếu thua thì em sẽ không làm giải thưởng mà?”

“Em mặc kệ tất. Em không muốn tiếp tục như thế này nữa.”

Tôi vội vàng xuống giường, đứng chắn trước mặt Tachibana.

“Anh nên làm gì bây giờ?”

“Cùng em đi dạo lễ hội, tham gia cuộc thi cặp đôi đi. Em chỉ muốn có những kỷ niệm với anh, thế là đủ rồi. Sau đó, em hứa sẽ ngoan ngoãn, sẽ không đòi hỏi gì thêm nữa.”

“Anh đã nói là… chuyện đó anh không làm được mà.”

“Vậy thì, hãy làm với em những điều mà anh chưa từng làm với Hayasaka. Cho dù là những chuyện… nhạy cảm cũng không sao cả.”

“Chính em là người bảo vì xấu hổ nên không làm được còn gì.”

“Nhưng mà… em không muốn thua Hayasaka đâu. Cho nên… cứ ép em đi. Có thể em sẽ xấu hổ mà phản kháng, nhưng không phải vì em ghét đâu. Tại vì… em cũng hơi thích… bị đối xử mạnh bạo một chút…”

Một Tachibana điềm tĩnh, lý trí ngày nào giờ đây đã đánh mất sự bình tĩnh vốn có. Có lẽ, đây là lần đầu tiên trong đời cô ấy biết đến cảm giác cạnh tranh vì một ai đó. Cộng thêm dư âm từ trò chơi làm chó ban nãy, tâm trạng cô ấy mới trở nên như vậy.

“Không… nói gì thì nói… chuyện này cần phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới…”

“Đúng là Shiro, chỉ biết nói mấy câu như thế thôi. Lúc nãy khi em vì ngại ngùng mà bảo anh dừng lại, anh còn lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm nữa mà.”

“Đồ nhát gan.”Tachibana buông một câu.

“Muốn trốn tránh cũng được thôi, nhưng nếu anh chịu can đảm một lần, liều một lần vì em… thì em đã có thể ngoan ngoãn, không nổi giận như bây giờ rồi──”

Kết quả là, tôi vẫn bị cô ấy đấm cho một trận.

Rồi mọi chuyện dần chìm vào màn đêm dài dằng dẳng không ngủ…

Animal roleplay là một hình thức nhập vai trong đó ít nhất một người tham gia vào vai một loài động vật không phải con người . Giống như hầu hết các hình thức nhập vai, nó bao gồm cả trò chơi và kịch tâm lý