Em sẵn lòng làm bạn gái thứ hai của anh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

(Đang ra)

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

Hoa Nhạ Trần

Những quan trị an tại vương đô mỗi ngày thấy một thiếu nữ nối tiếp một thiếu nữ nức nở tới để báo án, nhiều tới mức họ sắp phát điên mất rồi.

17 149

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

162 164

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

112 145

Sự trở lại của người chơi bị đóng băng

(Đang ra)

Sự trở lại của người chơi bị đóng băng

JerryM (제리엠)

"Lại một tầng mới? Liệu mọi chuyện thực sự sẽ kết thúc khi Nữ Hoàng Băng Giá bị đánh bại?"

15 22

Làn sóng hướng đến vinh quang

(Đang ra)

Làn sóng hướng đến vinh quang

하제

Phải dồn hết sức mà cháy rực. Cháy cho đến tận cùng sinh mệnh, để dù ban ngày có đến cũng sẽ không rơi vào dĩ vãng.

12 62

Vol 2 (Đã hoàn thành) - Chương 17 : Cùng Chia Sẻ Nào!

Cuộc thi Cặp đôi hoàn hảo là một sự kiện nhằm tìm ra cặp tình nhân ngọt ngào và gắn bó nhất trong trường.

Các cặp đôi sẽ được chia thành từng nhóm để thử thách qua đủ loại câu hỏi và trò chơi. Có những cặp đôi nhân cơ hội này để thể hiện tình cảm sâu đậm trước toàn trường, nhưng cũng có cặp đôi chỉ vì quên ngày sinh nhật của đối phương mà cãi vã ngay trên sân khấu. Chính vì thế, năm nào bầu không khí cũng vô cùng náo nhiệt.

Năm nay, có tám cặp tham gia tranh tài.

Tôi nắm lấy bàn tay to tròn phủ đầy lông mềm mại của bộ đồ gấu và cùng nó bước lên sân khấu.

Tổ chúng tôi gồm tôi và Hayasaka, cùng với đàn em Yoshimi và cô nàng Tachibana đóng vai hồn ma, được phân vào nhóm… chuyên gây cười.

Chỉ cần có Hayasaka và Tachibana thôi cũng đã đủ khiến báo chí giật tít rồi, vậy mà một người thì hóa thân thành gấu bông thân phận bí ẩn, một người thì để tóc đen dài che kín mặt, hoàn toàn không để lộ vẻ đẹp trời phú vốn có. Thế nên, ánh mắt khán giả cũng dễ dàng bị hút về phía những cặp đôi đích thực hơn.

Nhìn các cặp tình nhân trên sân khấu trao nhau ánh mắt và cử chỉ ngọt ngào mà thường ngày chẳng ai được thấy, có người nhăn mặt như thể bị vị chua ngọt ấy hành hạ, có người lại cười cợt trêu chọc không thương tiếc.

Các cô gái nổi bật trong trường cũng góp mặt không ít.

Ví dụ, có cô gái năm nhất nổi tiếng vì đã khiến câu lạc bộ nhạc nhẹ tan rã.

Tóc cô ấy cột hai bên, điển hình kiểu con gái bị gắn mác "tính toán". Để khiến đàn ông mê mẩn, cô ta không từ bất kỳ chiêu trò nào. Những nam ca sĩ chính, những tay guitar nổi tiếng trong các ban nhạc lần lượt quay cuồng vì cô ta, tranh cãi nảy lửa rồi giải tán không biết bao nhiêu nhóm. Giờ đây, cô ta đang đứng trên sân khấu cùng một anh khóa trên năm ba, khiến nhiều người không khỏi xì xào: "Cuối cùng cũng chịu an phận rồi sao? Không đâu, kiểu gì cũng đá anh ta giữa chừng cho mà xem." Ánh mắt khinh miệt bủa vây lấy họ.

Cũng có những cặp đôi gây bất ngờ.

Một cậu trai giản dị sánh bước bên một cô gái ăn diện lòe loẹt.

Vừa bước lên sân khấu, đám đông lập tức ồ lên: "Hả? Hai người này quen nhau từ bao giờ vậy?!"

Cô gái nhuộm tóc nhiều màu, váy ngắn cũn cỡn. Cậu con trai thì nghiêm túc, bộ dạng trông chẳng hề dính dáng gì đến tình yêu. Có khi đây là trường hợp một cô gái nổi loạn lại đối xử dịu dàng bất ngờ với cậu con trai mộc mạc, hoặc cũng có thể chính cậu trai kia là người chủ động tấn công. Dù thế nào, nhìn họ vẫn khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Ngẫm lại, mỗi người đều có cách yêu thương riêng biệt. Ý nghĩ đó khẽ thoáng qua đầu tôi.

Ngay lúc ấy, chủ tịch ban tổ chức lễ hội văn hóa nâng micro lên môi, tuyên bố:

"Cuộc thi Cặp đôi hoàn hảo chính thức bắt đầu!"

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

"Mở màn như mọi năm, chính là bài kiểm tra… Mức độ ăn ý!"

Hai người một đội, mỗi người một bảng trắng và cây bút lông, cùng trả lời câu hỏi được đưa ra. Chỉ khi câu trả lời trùng khớp mới giành được điểm.

"Vậy thì! Câu hỏi đầu tiên: Nơi hai người có kỷ niệm sâu sắc nhất là đâu?"

Câu hỏi mở màn đã chẳng dễ chút nào. Bởi tôi và Hayasaka từng đi khá nhiều nơi, nên đáp án có thể sẽ rất phong phú.

"Xin mời công bố đáp án!"

Tôi lật bảng sau khi hết giờ đếm ngược. Trên bảng, tôi viết:

"Trường học."

Vì phân vân quá nên tôi đành chọn nơi hai đứa dành nhiều thời gian nhất.

Còn Hayasaka thì sao?

Cô ấy viết: "Suối nước nóng Hakone."

Dù là chuyến đi tập huấn của câu lạc bộ suy luận, có mặt cả những thành viên khác, nhưng đúng là lần đầu tiên chúng tôi qua đêm bên ngoài.

Tôi có thể cảm nhận ánh nhìn lạnh nhạt từ sau lớp bông xù của bộ đồ gấu.

"À… anh đã suy nghĩ kỹ mà… nhưng thời gian bên nhau nhiều nhất là ở trường, cho nên… xin lỗi, xin lỗi mà…"

Tôi hiểu con gái luôn coi trọng những lần đầu tiên, như chuyến đi đầu hay ngày kỷ niệm. Đáng lẽ tôi nên để tâm hơn. Nhưng… câu hỏi này khó thật mà!

Không chỉ chúng tôi, cũng có không ít cặp đôi đáp sai.

Nhưng cũng có những cặp trả lời khớp không sai một ly.

Như Yoshimi và Tachibana, hai người họ đều viết:

"Cái giếng."

…Chỉ là đang vào vai hồn ma thôi nhỉ?

Tiếp theo, cả hai vẫn duy trì phong độ ổn định, trả lời chính xác hết câu này đến câu khác.

"Các bạn thích nuôi chó hay mèo hơn?"

"Mùa hè thích lên núi hay ra biển hơn?"

Câu trả lời cũng giống hệt nhau.

Lẽ nào… Yoshimi và Tachibana thật sự rất hợp nhau?

Tôi dần nảy sinh nghi ngờ, nhất là khi nghĩ rằng với đà này, cặp họ có khi giành luôn chức vô địch.

Còn tôi và Hayasaka thì… thảm không nỡ nhìn.

Chúng tôi hiểu nhau hơn trước, ấy vậy mà lại vì muốn nhường nhịn đối phương, nên câu trả lời cứ như lệch nút áo, không cách nào khớp được.

"Cậu thích tạp chí manga nào?"

Tôi chọn "JUMP" vì Hayasaka thường đọc, trong khi cô ấy lại viết "SPIRITS" vì tôi thích.

Cả hai đều nghĩ cho nhau mà thành ra chệch hướng. Thật chẳng khác gì hiện thực của chúng tôi lúc này.

"Tụi nó đúng là không hợp nhau tí nào!"

Giọng ai đó vang lên từ khán giả, khiến Hayasaka trong bộ đồ gấu giơ tấm bảng trắng lên với một chữ to đùng:

"Giận."

Cô ấy liên tục vẫy tay, chỉ về phía Yoshimi và Tachibana, có vẻ không cam lòng để thua họ.

Mọi thứ càng lúc càng hỗn loạn.

"Tiếp theo! Hạng mục Tỏ tình rung động!"

Không còn là câu hỏi đáp nữa, phần này do ban giám khảo chấm điểm trực tiếp.

Ban giám khảo là các chủ tịch câu lạc bộ trong trường, có lẽ chẳng mấy ai có kinh nghiệm yêu đương, nhưng thôi kệ.

"Mỗi cặp đôi hãy tái hiện lại khoảnh khắc tỏ tình của mình! Miễn là khiến ban giám khảo rung động, điểm sẽ được cộng thêm! Sáng tác thêm tình tiết cũng không sao!"

Các đội lần lượt trình diễn.

Cô nàng năm nhất từng gây náo loạn câu lạc bộ nhạc nhẹ thể hiện một màn tỏ tình khiến ai nấy sửng sốt.

Không ngờ, chính cô ta lại là người chủ động.

Khi còn làm vocal chính cho một ban nhạc nghiệp dư, cô ta để mắt đến một nam sinh năm ba trong đám khán giả. Họ chưa từng nói chuyện, ngoại hình cậu ta cũng chẳng có gì nổi bật, vậy mà cô gái khẳng định: "Chính là người này."

Ngay giữa buổi diễn, cô ta bất ngờ chỉ thẳng vào cậu trai đó và hô to:

"Tôi… tôi… tôi muốn hẹn hò với người này!"

Khán giả nổ tung sau màn tỏ tình đột ngột ấy.

Thật kịch tính!

Chủ tịch hội học sinh, Maki, đưa ra nhận xét như một nhà phê bình thứ thiệt.

"Tuyệt vời! Không cần biết đối phương nghĩ gì, dứt khoát khẳng định 'tôi muốn hẹn hò' chính là điểm mấu chốt. Cách cô ấy lắp bắp 'tôi tôi tôi' cho thấy sự lo lắng sẽ để vuột mất người kia, khiến hành động đó trở nên vô cùng đáng yêu. Tôi rất hài lòng."

Tiếp theo là Yoshimi và Tachibana.

Vì họ không thật sự yêu nhau, nên phải bịa ra một câu chuyện tỏ tình.

Tôi thắc mắc: "Không biết họ sẽ làm gì đây?"

Yoshimi nhìn Tachibana một lúc rồi lắc đầu.

"Quả nhiên… không được."

Không bất ngờ lắm, vì đối phương trông y như bước ra từ phim kinh dị. Nhưng lý do không chỉ có vậy.

"Xin lỗi mọi người. Thật ra tôi đã thích người khác từ lâu. Dù là trò đùa, tôi cũng không thể tỏ tình với ai khác ngoài cô ấy."

Cậu ta xin lỗi khán giả, rồi tiếp lời:

"Tôi đã thích cô ấy suốt mười năm, nhưng vì ngại ngùng mà chẳng dám thổ lộ. Thậm chí còn giả vờ không có gì. Thật ngốc, đúng không? Nhưng khi đứng đây, nhìn mọi người nghiêm túc đối diện với tình cảm của mình, tôi nghĩ mình cũng phải nói rõ."

Yoshimi gãi đầu, quay ra khán giả, như thể tìm kiếm ai đó giữa đám đông:

"Sau khi cuộc thi này kết thúc, tôi sẽ nói cho cô ấy biết… điều mà tôi chưa từng dám nói suốt mười năm qua."

Maki phấn khích:

"Thật tuyệt! Bốn chữ ấy là gì thì tôi không nói đâu! Vì nói ra mất vui! Một lời đơn giản nhưng khó thốt lên, bởi cả hai đã quá thân quen. Tình cảm được che giấu sau những lời đối đầu. Thật là cảm động. Cảm ơn đã cho tôi thưởng thức một màn trình diễn tuyệt vời!"

Cuối cùng là tôi và Hayasaka.

"Chế đại luôn đi."

Hayasaka giơ bảng trắng viết như vậy. Bảo sao được, chứ tái hiện cái màn tỏ tình đầy bất ổn khi tôi bị cô ấy coi là "dự phòng" thì kỳ lắm.

Chúng tôi chẳng có thời gian dàn dựng nên chỉ còn cách nói một câu thật ấn tượng.

Đối diện với Hayasaka trên sân khấu, tôi lấy hết can đảm:

"Anh yêu em như con gấu yêu mùa xuân vậy."

(Trích từ tiểu thuyết "Rừng Na Uy" của Haruki Murakami.)

Đây là câu tôi đã ấp ủ từ hồi cấp hai, mong có ngày dùng để tỏ tình. Ai ngờ lại dùng nó ở đây… nhưng mà…

Sao… im ắng quá vậy?

Không khí trong hội trường… lạnh tanh.

Ai nấy đều mang vẻ mặt: "Cái quái gì vậy?"

Này, nhiệt tình lúc nãy đâu hết rồi?!

"Không ổn chút nào!"

Maki thở dài nhận xét.

"Cậu ấy đã trích dẫn một câu trong tác phẩm văn học nổi tiếng để tỏ tình. Nói thẳng ra là tự luyến quá mức. Mang câu văn tưởng chừng lãng mạn từ sách vào thực tế, kết quả là gây ra cảm giác xấu hổ cho cả đôi bên. Tôi hiểu cảm giác đó. Tôi cũng từng thế hồi cấp hai mà… nhưng nhìn thấy người khác làm vậy, tôi thật sự chịu không nổi, ngứa ngáy chết mất!"

Tệ thật.

Lại thất bại nữa rồi. Nhưng tôi vốn thế mà. Chẳng còn cách nào khác. Giờ chỉ muốn về nhà, bật lon Heineken, luộc đĩa mì Ý, rồi lang thang tìm mèo trong ngõ hẻm. Tìm mèo chỉ là nói cho vui thôi, làm hay không cũng được.

Khi tôi đang nghĩ tới con gấu và mùa xuân để quên đi thực tại thì…

Hayasaka trong bộ đồ gấu khẽ vỗ vai tôi. Trên bảng trắng, cô ấy viết:

"Đừng bận tâm."

Bị an ủi lại càng tủi thân. Thà bị mắng còn hơn.

Thật hết nói nổi.

Kết quả, tôi và Hayasaka đội sổ. Nhất cuộc thi là Yoshimi và Tachibana. Yoshimi dường như nghiêm túc muốn thắng thật.

"Này, người cậu thích đâu phải Tachibana mà, đúng không?"

Tôi buột miệng hỏi.

"Đúng."

"Vậy còn Hamanami thì sao?"

"Chuyện khác, chuyện khác! Thắng rồi có khi được hôn mà. Con trai thì ai chẳng muốn hôn một người tuyệt vời như tiền bối Tachibana

Cậu ta cười nhếch mép nói thêm:

"Nếu anh không nghiêm túc lên, em cướp Tachibana mất đấy."

Người ta luôn khao khát những điều khó với tới.

Đó chính là chiêu bài hiệu ứng đua đòi trong tình yêu. Yoshimi áp dụng hoàn hảo chiêu đó để thu hút Hamanami, theo lời Tachibana chỉ dạy.

Giờ đây, cậu ta lại tuyên bố sẽ cùng Tachibana giành ngôi vô địch cuộc thi.

"Tachibana nhờ cậu giúp đúng không?"

“Đúng vậy."

Yoshimi gãi đầu đáp.

"Đã nhận được nhiều sự giúp đỡ từ người đó như vậy, đương nhiên em muốn đáp lại. Dù sao em cũng là người thuộc phe Tachibana mà."

"Nhưng như vậy thì cậu định giải thích thế nào với Himanami đây?"

"Cậu ta sẽ hiểu thôi."

Rõ ràng là trong lòng đã có người mình thích, vậy mà vẫn muốn cùng đàn chị xinh đẹp kia giành lấy chức vô địch ở cuộc thi này. Xét từ quan điểm đạo đức thông thường, chuyện này có thể bị xem là tồi tệ, thậm chí trái ngược với chủ nghĩa tình yêu thuần khiết. Thế nhưng…

"Em nghĩ tình yêu vốn không có chuyện đúng sai."

Đó là điều mà Yoshimi, người đàn em ấy, nói rằng chỉ khi đứng trên sân khấu này, cậu ta mới thực sự cảm nhận được.

"Yêu một người, nhìn bên ngoài tưởng chừng là một thứ cảm xúc tích cực. Nhưng thực chất, nó lại là một sức mạnh không thể lý giải, vừa mạnh mẽ vừa khó kiểm soát đến đáng sợ. Dù em đã ở bên cạnh cô ấy suốt mười năm trời, chẳng thể thổ lộ tình cảm, vậy mà trái tim vẫn không đổi thay. Thứ cảm xúc ấy, không thể nào chỉ dùng thiện hay ác để phân định."

Chính vì thế, cậu ta mới có thể không do dự mà bắt tay cùng Tachibana để tranh đoạt ngôi vị quán quân.

"Tình yêu là một loại cảm xúc mãnh liệt. Sức mạnh của nỗi nhớ nhung quyết định tất cả. Như cô gái chơi nhạc kia, dù bị mọi người xung quanh bảo là chỉ đùa giỡn, là một cô gái hư hỏng, nhưng cuối cùng chẳng phải cô ấy cũng đã có một mối tình đẹp như mơ, đầy kịch tính sao? Tôi nghĩ, bất cứ tình yêu nào, ở khoảnh khắc ấy, cũng đều là điều tuyệt vời và mạnh mẽ nhất."

Tôi cảm thấy cậu ấy nói đúng.

Tình yêu là thứ cảm xúc trần trụi, đôi khi sẽ trở nên hung hăng và không thể lý giải. Chính vì thế, nó có thể vượt qua mọi quy tắc, bất chấp sự hợp lý hay đúng đắn, khiến chúng ta trở thành những kẻ không thể hiểu nổi. Nhưng cũng chính vì vậy, nó mới có được vẻ đẹp cao quý, thoáng chốc mà vươn tới vĩnh hằng.

"Trong cuộc thi mà những cảm xúc mãnh liệt va chạm nhau này, nếu chỉ có mình tôi lơ là, chẳng phải là quá bất công với mọi người sao?"

"Cậu thật là... có tinh thần thể thao ở mấy chỗ kỳ quặc này thật đấy!"

"Hơn nữa, được ghép đôi với một đàn chị xinh đẹp như Tachibana, em cũng hơi phấn khích đấy chứ."

Yoshimi là một cậu học sinh trung học rất thành thật. Cậu ta xắn tay áo, quay trở lại bên Tachibana, ánh mắt tràn đầy quyết tâm giành chiến thắng.

Khi tôi còn đang lưỡng lự không biết nên làm gì, thì chú gấu bông bên cạnh vỗ nhẹ lên vai tôi.

“Chúng ta hãy giành chức vô địch nhé.”

Nếu chúng tôi thắng, Tachibana và Yoshimi sẽ không thể lên ngôi vô địch. Cả tôi lẫn Hamanami đều sẽ mỉm cười mãn nguyện.

"Nhưng nếu làm vậy thì—"

Tôi còn chưa kịp nói hết câu, MC đã lớn tiếng công bố nội dung tiếp theo.

"Thử thách tình yêu nồng cháy, Áo khoác đôi ấm áp!"

Đây là trò chơi mà hai người cùng mặc chung một chiếc áo khoác, cô gái sẽ đứng phía sau đút cho bạn trai ăn những món oden đang bốc khói nóng hổi.

Nhưng vì Hayasaka vẫn mặc bộ đồ gấu bông to sụ nên không thể khoác áo được, cô ấy chỉ đành bịt mắt lại, vòng ra sau lưng tôi.

"Hayasaka, em đang giận anh đúng không?"

Trò chơi vừa bắt đầu, tôi lập tức bị một miếng củ cải trắng nóng rực đẩy mạnh vào trán.

Hayasaka muốn giành lấy chức vô địch.

Còn tôi, thái độ chần chừ do dự đã khiến cô ấy nổi giận. Những xiên oden đã nấu quá lửa, không thể để nguội được nữa.

"Nhưng mà, nếu chúng ta chiến thắng thì cũng có gì đó không đúng cho lắm... ưaa! Nóng quá! Cháy da luôn rồi!"

Lần này, một miếng chikuwa bị ép chặt vào má tôi.

"Đừng có lấy viên đậu hũ chứ! Không, nóng thì không nóng, nhưng nước súp sẽ làm ướt kính mất."

Cuối cùng, cô ấy vẫn ép viên đậu hũ vào thẳng mắt kính của tôi.

Trò tiếp theo là "Thử thách thấu hiểu", kiểm tra xem bạn gái hiểu bạn trai mình đến mức nào.

"Câu hỏi đầu tiên! Sinh nhật của đối phương là khi nào?"

Tôi viết ngày sinh của mình lên bảng. Hayasaka cũng nhanh chóng ghi vào tấm bảng nhỏ của cô ấy. Cả hai đồng loạt giơ cao câu trả lời — 1 tháng 4. Chính xác.

Sau đó, cảm giác trực giác của Hayasaka dường như trở nên sắc bén đến khó tin. Dù là thương hiệu cà phê yêu thích của tôi, hãng ví mà tôi đang dùng, hay thậm chí tư thế ngủ ban đêm… tất cả cô ấy đều đoán trúng hoàn toàn.

"Tiếp theo! Các chàng trai hãy viết ra ba điểm mạnh mà mình nghĩ là lý do khiến đối phương mê mệt mình! Còn các cô gái, hãy viết ba điểm mà các bạn thích nhất ở đối phương!"

Tôi thầm nghĩ, "Thực chất đây là câu hỏi kiểm tra mức độ hiểu bạn gái của mình mà." Rồi viết ra ba đáp án.

‘Chính trực, chăm chỉ, nghiêm túc trong chuyện tình cảm.’

Nghe có vẻ tự đề cao quá mức, cảm giác thật ngượng ngùng, nhưng kết quả là tôi đoán trúng.

Trên bảng của Hayasaka là—

‘Chính trực, chăm chỉ, nghiêm túc trong chuyện tình cảm.’

Điểm thì có rồi. Nhưng cô ấy chưa dừng lại.

‘Đeo kính rất hợp, tấm lưng bất ngờ rộng rãi, có chút chậm hiểu.’

Tấm bảng tiếp theo.

‘Khéo tay, thắt cà vạt đẹp, hay đọc sách, biết rất nhiều điều tôi không biết, lúc nào cũng lặng lẽ đi chậm lại để bước cùng tôi—’

Tôi khẽ thở dài, "Ra là vậy."

Như lời Yoshimi đã nói, tình yêu là một cảm xúc mạnh mẽ đến nỗi, giúp người ta có thể dễ dàng liệt kê ra hàng trăm ưu điểm của người mình yêu mà chẳng cần nghĩ ngợi.

Có lẽ, tôi vẫn đang sợ hãi thứ cảm xúc mãnh liệt đó, ngoài mặt thì khát khao được yêu thương, nhưng sâu thẳm bên trong lại lẩn tránh.

Tôi nên đối diện với cảm xúc ấy một cách nghiêm túc hơn.

Tachibana muốn có ai đó ngăn cô ấy giành chiến thắng, muốn nhìn thấy tôi cố gắng hết sức để giữ lấy cô ấy. Còn Hayasaka muốn cùng tôi giành chức vô địch.

Tôi không có lý do nào để từ bỏ ngôi vị vô địch cả.

Dù vậy, tôi vẫn không dứt khoát được, có lẽ vì tôi cảm thấy mình quá tham lam.

Bởi tình thế hiện tại quá hoàn hảo.

Nếu chúng tôi giành chiến thắng, không chỉ có thể làm vui lòng cả Hayasaka và Tachibana, mà Yanagi tiền bối, người có lẽ đã sớm nhận ra người trong bộ đồ gấu là Hayasaka, cũng sẽ không còn nghi ngờ gì về mối quan hệ giữa tôi và Tachibana nữa.

Vừa có thể giữ được Hayasaka, vừa hẹn hò với Tachibana, lại duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Yanagi tiền bối.

Chỉ cần chiến thắng, mọi thứ đều thành hiện thực.

Nhìn từ góc độ người ngoài, tôi đúng là kẻ tệ hại, là cặn bã.

Nhưng tôi không định biện minh.

Tôi muốn trong quãng thời gian hữu hạn này, tiếp tục mối tình đẹp như mơ với Tachibana, không từ bỏ tình yêu méo mó với Hayasaka, và cũng không phá hủy mối quan hệ với Yanagi tiền bối.

Đến giờ phút này, tôi vẫn lấy lý do rằng Tachibana sẽ giúp mình, Hayasaka sẽ tha thứ cho mình, để phủi bỏ trách nhiệm. Nhưng không phải vậy. Tôi phải tự chịu trách nhiệm cho những gì mình mong muốn.

Vậy thì, tôi cần phải hoàn thành kế hoạch này với sự quyết tâm không lay chuyển.

"Đi thôi, Hayasaka."

“Vâng!”

Và chúng tôi bắt đầu bứt phá, ở phần thi "Ôm công chúa chịu đựng", tôi bế Hayasaka cùng bộ đồ gấu nặng nề và giành hạng nhất. Những phần thi tiếp theo, chúng tôi cũng liên tiếp đạt điểm cao. Đôi lúc suy nghĩ khác biệt, nhưng cũng có khi ăn ý đến kỳ lạ.

Tôi nghĩ, đó chính là tình yêu.

“Chỉ cần thắng ván này là vô địch rồi!”

Hayasaka nhảy nhót vui vẻ như trẻ con.

Mục thi cuối cùng là chạy tiếp sức ba chân. Xuất phát từ sân khấu, chạy một vòng quanh sân trường rồi quay lại vạch đích.

Tổ Yoshimi & Tachibana hiện đang dẫn đầu, họ lao vút đi như gió.

Chúng tôi khởi động hơi chậm một nhịp, bộ đồ gấu quả nhiên khiến Hayasaka khó chạy, cô ấy còn ngã khi vừa rời sân khấu.

"Em ổn chứ?"

Cô ấy khẽ gật đầu, rồi lập tức đứng lên, bước tiếp. Tôi khoác vai cô ấy, hô nhịp "một, hai, một, hai" và cùng chạy. Vì là cặp đôi, theo lẽ thường họ phải kề vai sát cánh, nhưng tôi thì chỉ là một người dắt theo gấu bông.

Còn Yoshimi thì ghép đôi với một hồn ma. Cảnh tượng hết sức kỳ lạ, nhưng họ lại rất ăn ý, khiến tôi cảm thấy bực bội.

Đúng vậy, tôi thấy không cam tâm.

Tachibana, người luôn điềm tĩnh, lần này lại cố tình khơi lên sự đố kỵ của tôi, điều đó chẳng giống cô ấy chút nào.

Tôi không muốn thua.

Chúng tôi cứ thế chạy theo nhịp riêng của mình. Những cặp vội vã lao đi thì hoặc ngã, hoặc rối loạn bước chạy và phải dừng lại, còn chúng tôi từng bước vượt qua họ.

Tachibana mặc váy dài, chạy có vẻ khó khăn. Còn tôi và Hayasaka càng chạy càng nhịp nhàng. Giữa hai chúng tôi dường như có một sự đồng điệu kỳ lạ, nhịp thở và bước chân hoà làm một, thậm chí nhanh hơn cả bình thường, cảm giác như gió đang cuốn lấy thân thể.

Bên đường đua, đám đông reo hò cổ vũ, trong đó có cả Yanagi tiền bối.

"Cố lên!"

Anh ấy đang cổ vũ chúng tôi.

Nếu chúng tôi vô địch, Yanagi tiền bối chắc chắn sẽ vui vẻ. Anh ấy cũng không muốn thấy cảnh Tachibana và một người đàn ông khác giành chiến thắng.

Anh ấy biết rõ người trong bộ đồ gấu là Hayasaka, như vậy sẽ không còn nghi ngờ về tôi và Tachibana nữa.

Đội vô địch tương lai sẽ kết hôn—lời đồn ấy cũng trở thành một cái cớ hoàn hảo.

Tất cả đều theo kế hoạch.

Chỉ cần tôi che giấu mối quan hệ với Tachibana cho tới khi tốt nghiệp, tôi sẽ làm được.

Ngay khoảnh khắc đó, Yoshimi và Tachibana bỗng dừng lại.

Tachibana cuối cùng cũng giẫm phải tà váy dài.

Tôi và Hayasaka nhanh chóng vượt qua họ, tăng tốc hơn nữa. Phía trước không còn ai. Cả hai quên hết mọi suy nghĩ, chỉ dốc sức chạy thật nhanh, lao về vạch đích. Cuối cùng, chúng tôi chạm đích, ngã nhào xuống sân khấu, thở dốc không ngừng.

Nhưng, chúng tôi đã làm được.

Các đội khác cũng lần lượt về đích.

Đội về nhì là Yoshimi và Tachibana.

Ngay cả Tachibana, người luôn bình thản, cũng đẫm mồ hôi, đưa tay hất mái tóc ướt dính vào mặt.

Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhận ra có điều gì đó không đúng.

Đôi chân thon dài lộ ra dưới tà váy ấy—đi một đôi guốc cao.

Nếu Tachibana, người vốn đã cao, còn đi guốc cao, lẽ ra phải cao hơn hẳn Yoshimi mới đúng.

"Chuyện này là sao...?"

Yoshimi cũng phát hiện ra điều khác thường. Cậu ta tháo mái tóc giả dài phủ kín mặt "hồn ma".

Người bên trong—là Hamanami.

Cô ấy đang cúi gằm mặt, vẻ mặt ngượng ngùng. Nếu người đóng vai "hồn ma" từ đầu là cô ấy, vậy tức là… cô ấy cũng đã nghe trọn lời tỏ tình ấy.

"Ngay khi em được gọi lên loa phát thanh, Tachibana đã bảo em thay cô ấy làm 'hồn ma'."

"Chả trách từ nãy đến giờ bọn mình phối hợp quá ăn ý."

Yoshimi gật đầu đầy thấu hiểu.

Có lẽ giữa chừng, cậu ta cũng đã nhận ra đó không phải là Tachibana.

"Thực ra Tachibana cũng nói với mình rồi. Bảo mình cứ coi 'hồn ma' là Hamanami đi…"

"Vậy… vậy à…"

Cả hai đã nhận ra tấm lòng của đối phương. Nhưng chính vì thế, họ mới không thể nhìn thẳng vào nhau.

"Nào, Yoshimi. Cậu hãy nói những điều mà suốt mười năm qua không thể thốt ra đi."

"Ờ… ừm… nhưng mà… ngượng chết mất…"

Một cặp đôi chậm chạp, vụng về và đáng yêu đến mức khiến người khác muốn cổ vũ hết mình. Cố lên nhé—

Không, không phải lúc để nói thế!

Nếu "ma nữ" là Himanami, vậy thì Tachibana ở đâu?

Tôi sợ hãi, nhìn về phía chú gấu bên cạnh mình, đang chống tay thở dốc.

Bởi vì cúi đầu mệt mỏi, chiếc mũ gấu dần trượt xuống.

Cuối cùng cũng rơi hẳn xuống sàn.

Người bên trong, đương nhiên là—

Tachibana.

Mồ hôi ướt đẫm toàn thân, mái tóc ẩm ướt bết lại, bám lấy đôi má trắng ngần của cô ấy.

Cô ấy thở hắt ra một hơi, rồi khẽ nói:

"...Nóng chết đi được."

Ngay khi cô gái xinh đẹp bước ra từ bộ đồ thú bông, cả hội trường lập tức bùng nổ.

Mọi ánh mắt đều dán chặt vào tôi và cô nàng Tachibana, như thể chúng tôi chính là một cặp đôi đích thực. Không khí nóng bỏng đến mức dường như chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ bốc cháy.

Hình ảnh Tachibana giơ hàng loạt bảng trả lời, nêu ra hàng trăm lý do vì sao cô ấy thích tôi, hiện lên rõ mồn một trong tâm trí tôi. Cứ tưởng hai đứa chỉ là một cặp đôi "diễn hài" cho vui, ai ngờ lại là một cặp đôi nghiêm túc, thậm chí còn có cú lội ngược dòng giành chiến thắng đầy kịch tính. Khán giả phát cuồng vì xúc động, tiếng reo hò vang dội như sóng trào.

Giữa cơn bão náo nhiệt đó, Tachibana nở một nụ cười khẽ, nhẹ tựa cánh hoa rơi.

"…Quả nhiên, chúng ta là cặp đôi hoàn hảo nhất."

Giọng cô ấy không chút dao động, vẫn là vẻ thản nhiên như mọi khi. Nhưng đó lại là biểu cảm khi Tachibana chìm đắm trong cơn hưng phấn đến quên cả chính mình.

Chỉ vì quá mải mê toan tính, tôi đã không nhận ra điều đơn giản ấy.

Tachibana vốn ủng hộ Yoshimi và Hamanami đến với nhau. Đồng thời, cô ấy cũng muốn cùng tôi tham gia cuộc thi này. Và để đạt được cả hai điều đó, cô ấy đã vạch ra một kế hoạch hoàn hảo.

Bộ đồ thú bông được thay phiên nhau mặc bởi nhiều người, trong đó có cả Hayasaka. Chỉ cần đợi đến lúc không phải Hayasaka mặc, Tachibana liền mượn lấy, rồi bí mật thay thế. Còn Hamanami thì đi đôi guốc cao gót, hóa trang thành bóng ma để đồng hành với Yoshimi.

Một màn tráo đổi đơn giản, nhưng vô cùng tinh vi. Chẳng cần lộ mặt hay lên tiếng, chỉ cần cẩn thận một chút là không ai phát hiện.

Nếu là Tachibana, ban đầu chắc hẳn cô ấy chỉ định lặng lẽ tham gia, để lại kỷ niệm rồi rời đi mà chẳng ai hay biết. Nhưng rốt cuộc, điều mà cô ấy không tính đến là bản thân đôi khi cũng đánh mất lý trí.

Đôi mắt Tachibana trở nên trống rỗng, ánh nhìn mơ hồ tựa như đang lạc lối.

Chỉ vì giành được chiến thắng, cô ấy đã hoàn toàn mất kiểm soát.

"…Chúng ta là cặp đôi hoàn hảo nhất."

Cô ấy thì thầm với khoảng không vô hình trước mắt, gương mặt nghiêng nghiêng trong ánh đèn rực rỡ đẹp đến mức khiến tim tôi thắt lại.

"…Chúng ta là tuyệt nhất."

"Tachibana, bình tĩnh lại đi."

"…Này, Shiro. Trong lòng anh chỉ có mình em, và trong lòng em cũng chỉ có mình anh thôi."

"Đừng để cảm xúc cuốn đi."

"Chúng ta là cặp đôi tuyệt vời nhất. Vị trí quán quân chỉ dành cho chúng ta, không ai xứng đáng hơn cả."

"Được rồi, anh hiểu rồi. Nhưng mà—"

"Thật tuyệt quá…"

Chưa kịp thốt ra lời "hãy dừng lại", Tachibana đã nhào tới, đẩy tôi ngã xuống sàn sân khấu.

Cô ấy đè lên người tôi, không chần chừ hôn xuống.

Tiếng reo hò vang lên như sấm, tiếng la hét phấn khích xé toạc bầu không khí. Như thể những khán giả đang chứng kiến một màn kịch kinh điển, họ đắm chìm trong khoảnh khắc đầy kích động ấy.

Tachibana, sau khi cánh cửa cảm xúc bị mở toang, hôn tôi một cách mãnh liệt. Đầu lưỡi cô ấy linh hoạt quấn lấy tôi, chẳng hề che giấu dục vọng.

Tình yêu dành cho một ai đó không thể bị kiểm soát, cũng chẳng thể lường trước. Và đó là khoảnh khắc mọi kế hoạch tôi dày công sắp đặt đổ sụp như lâu đài cát trước cơn sóng dữ.

Bị Tachibana giữ chặt, tôi khẽ liếc mắt về hàng ghế khán giả ngay phía trước sân khấu.

Hayasaka đang đứng đó, không biểu cảm, nhìn chúng tôi chăm chú.

383a1a7a-0184-4306-868c-99f2084c1abb.jpg

"…Xin lỗi."

"Không cần xin lỗi đâu, Tachibana."

Đêm hôm đó, hai đứa tôi cùng nhau rời khỏi trường.

Sau khi giúp dọn dẹp hội trường văn hóa xong, mặt trời đã hoàn toàn lặn khuất. Khi tôi chuẩn bị về thì Tachibana từ phía cổng trường bước ra, lặng lẽ nhập bọn.

Gió lạnh thổi qua con đường, mang theo hơi thở của mùa đông sắp đến.

"Trong lúc đợi anh, em bị nhiều người chọc ghẹo lắm."

"Anh cũng thế."

Khi đang tháo dỡ sân khấu, tôi nhận được vô số lời chúc phúc trêu chọc từ những người không rõ đầu đuôi câu chuyện.

Giờ thì, trong mắt mọi người, tôi và Tachibana đã là một cặp đôi không cần bàn cãi nữa rồi.

"Thật ra… em không định làm đến mức đó đâu. Ban đầu chỉ muốn tham gia mà không tháo bộ đồ thú bông thôi."

"Anh hiểu."

"Rồi sau này… sẽ thế nào nhỉ?"

"Anh cũng không biết."

Mọi điều kiện trước đây đều sụp đổ. Kể cả tương lai từng được vạch sẵn cũng chẳng còn ý nghĩa. Tất cả kế hoạch đều hóa thành mây khói.

Tiền bối Yanagi chỉ đứng nhìn từ xa, rồi lặng lẽ cúi đầu rời khỏi hội trường.

Chắc chắn chuyện này sẽ làm tình cảnh của Tachibana thay đổi rất lớn.

Nhưng khuôn mặt cô ấy khi ấy lại bình thản đến lạ kỳ.

"Có lẽ… em lại thấy như vậy cũng tốt."

"Tại sao?"

"Vì không cần nói dối nữa. Cũng không cần giấu cảm xúc thích anh nữa."

Hóa ra tôi đã ép Tachibana phải gồng mình làm những điều không đúng với bản chất của cô ấy. Có lẽ chính sự méo mó ấy mới tạo nên kẽ hở cho mọi thứ sụp đổ.

"Anh đã làm tổn thương người khác…"

"Em cũng vậy."

"Bây giờ cho dù có bị chỉ trỏ sau lưng, anh cũng không còn lý do để phản bác."

"Nhưng dù vậy cũng chẳng sao cả." Tachibana khẽ thở ra làn khói trắng, nói một cách bình thản.

"Bởi vì em nghĩ… đến mức này rồi, cũng không còn cách nào khác."

"Tachibana có hơi buông xuôi rồi đấy."

"Có lẽ vậy."

Cô ấy kéo cao khăn quàng, che kín cả cằm như để tránh cơn gió lạnh.

Mái tóc dài buông xõa dịu dàng, gương mặt xinh đẹp dưới ánh đèn vàng vọt, đồng phục chỉnh tề không một nếp gấp. Dẫu cho mọi thứ đã hỗn loạn đến thế này, tôi vẫn cảm thấy mình như kẻ si tình đứng bên một cô gái hoàn mỹ, chẳng thể thoát ra nổi.

Nhưng rồi, sau khi đã làm tổn thương người khác sâu sắc, chúng tôi cũng không biết bản thân nên làm gì tiếp theo. Đành cứ thế mà đi bên nhau.

Bàn tay tôi có thể nắm được giờ chỉ còn lại tay Tachibana. Và có lẽ, cô ấy cũng chỉ có thể nắm lấy tay tôi mà thôi.

Mọi chuyện cứ thế, nhanh chóng trượt dài về phía kết thúc.

"Shiro."

Khi đến quảng trường trước nhà ga, Tachibana dừng lại.

Ánh mắt tĩnh lặng của cô ấy dõi về phía trước. Một cô gái đang đứng đó.

Hayasaka.

Cô ấy bước từng bước lại gần, đối diện với chúng tôi.

"Kirishima… Tachibana…"

Cô ấy cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chất chứa áp lực khó tả.

"Hai người lại làm ra chuyện như vậy… Từ trước đến giờ, chắc cũng luôn lén lút làm những chuyện như thế ở nơi tôi không thấy được, đúng không…"

"Xin lỗi." Tôi lên tiếng.

Hayasaka chắc chắn đã tổn thương sâu sắc. Tôi nghĩ cô ấy phải đang giận lắm, cũng đau lắm.

Nhưng khi cô ấy ngẩng mặt lên, biểu cảm lại chẳng phải phẫn nộ hay tuyệt vọng.

Mà là một nụ cười khẽ, có chút ngượng ngùng xen lẫn e dè.

"Này, chia cho tôi một nửa đi."

"Hả?"

"…Tôi không nói với Kirishima."

"À… ừm."

Tôi im lặng. Xin lỗi.

"Này, Tachibana." Hayasaka gọi nhẹ tên cô ấy.

Ánh mắt như một đứa trẻ mong muốn được tham gia vào trò chơi thú vị, cô ấy nói:

"Chúng ta cùng chia sẻ Kirishima nhé? Được không…?"

"Không… chuyện này không ổn chút nào." Tôi nghĩ thầm. Ý Hayasaka là, hai cô gái cùng chia sẻ một người đàn ông? Không khí lúc này rõ ràng không còn chỗ cho tôi chen vào. Mối quan hệ này, vượt xa khỏi phạm trù lành mạnh mà tôi từng tưởng tượng.

Thế nhưng, Tachibana chỉ im lặng vài giây rồi gật đầu.

"Được thôi, chúng ta hãy cùng chia sẻ Shiro nhé."

…..

Rừng Na-Uy (tiếng Nhật: ノルウェイの森, Noruwei no mori) là tiểu thuyết của nhà văn Nhật Bản Murakami Haruki, được xuất bản lần đầu năm 1987. Chikuwa (竹輪 (Trúc luân)/ ちくわ/ チクワ) là một loại chả cá của Nhật làm từ các nguyên liệu như surimi cá, muối, đường, tinh bột, mì chính và lòng trắng trứng. Rừng Na-Uy (tiếng Nhật: ノルウェイの森, Noruwei no mori) là tiểu thuyết của nhà văn Nhật Bản Murakami Haruki, được xuất bản lần đầu năm 1987. ABSOLUTE CINEMAAAAAA!!!!!