Em sẵn lòng làm bạn gái thứ hai của anh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain

(Đang ra)

Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain

Starfire

Nghĩ tôi là kẻ phản diện sao? Sai hoàn toàn rồi đó!

53 2151

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

(Đang ra)

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

Shijou kanata

Một câu chuyện tình học đường ngọt ngào, nơi cô đàn chị lạnh lùng dần trở nên vô tư và đáng yêu hơn bên cạnh nhân vật chính!

50 492

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

(Đang ra)

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

Kurotome Hagane

Đây là bản ghi chép để đời về một chàng trai siêu khéo léo nhưng lại ngại giao tiếp, lui về ở ẩn tại Okutama. Về hành trình cậu trở thành thợ chế tác trượng phép, và từ một góc khuất hẻo lánh, dần làm

3 6

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

147 463

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

228 1956

Vol 2 (Đã hoàn thành) - Truyện Ngắn Thủy Cung: Cá Heo và Chim Cánh Cụt

"Ê hề hề~"

Tiếng gọi lanh lảnh vang lên phía sau lưng tôi, và rồi—Hayasaka bất ngờ chui tọt đầu vào hõm nách tôi.

"Em là cá heo đây~!"

Cô ấy nghịch ngợm nói, đồng thời đưa người lách vào giữa cánh tay và thân tôi, làm động tác y hệt con cá heo vừa nhào lên khỏi mặt nước, chui qua chiếc vòng tròn trong buổi biểu diễn chúng tôi mới xem khi nãy.

"Em bắt chước giỏi thật đấy."

"Tại nó đáng yêu quá còn gì."

Hayasaka khúc khích cười. Đôi mắt cô ấy cong cong, long lanh, ánh lên niềm vui như một đứa trẻ vừa được thưởng quà.

Cuộc hẹn hôm nay, thực chất là một "buổi hẹn hò thử nghiệm" giữa tôi và Hayasaka, với điều kiện… giả sử chúng tôi là một cặp đôi thực sự, yêu nhau bằng cả trái tim. Chính vì vậy, bọn tôi đã cố tình chọn thủy cung này—nằm khá xa trung tâm Tokyo—chỉ để tránh bị đám bạn trong lớp phát hiện.

"Nhưng mà này Hayasaka, em như thế này có hơi… quá không?"

"Sao cơ?" Cô ấy nghiêng đầu.

Chúng tôi vừa định chuyển sang khu tiếp theo thì cô ấy đã quàng chặt lấy tay tôi, thậm chí còn nép sát như muốn dán cả người vào.

"Ý là… giữa nơi đông người mà thân mật thế này thì…"

"Có thân mật gì đâu? Mình có hôn nhau đâu mà."

Hayasaka phồng má phản bác, ánh mắt đầy bất mãn. Cái tiêu chuẩn "thân mật" của cô nàng này lỏng lẻo quá mức.

"Nhưng mà Kirishima, nếu snh thấy ngại thật thì thôi vậy."

Nói xong, cô ấy buông tay, giữ một khoảng cách vừa đủ lịch sự. Thế nhưng suốt quãng đường sau đó, dù tôi dừng lại hay bước đi, cô ấy vẫn lặng lẽ theo sát sau lưng, không hề rời nửa bước.

"Hayasaka… trông em giống mấy con chim cánh cụt lắm đấy."

"Hừ, em chính là chim cánh cụt mà!!"

Cô ấy vừa đáp vừa nhảy cẫng lên, bàn tay quơ quào như hai cánh nhỏ vỗ nhịp nhàng theo điệu bước.

"Thế nên… xoa đầu em đi~"

Không hiểu logic kiểu gì, nhưng tôi vẫn đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô ấy. Hayasaka nhắm tịt mắt, khẽ rúc vào lòng bàn tay tôi như con thú nhỏ tìm hơi ấm.

"Ê hê hê… cảm giác này thích ghê. Xoa thêm nữa đi~"

Giọng cô ấy đầy mãn nguyện, khiến tôi cũng chẳng nỡ dừng lại. Thế rồi đột ngột, ánh mắt Hayasaka khựng lại, như vừa nhận ra điều gì đó nghiêm trọng lắm.

Chớp mắt một cái, mặt cô ấy phồng lên tức tối.

"Kirishima! Ý anh là nói dáng em giống chim cánh cụt vì mập hả!?"

"Ơ… cái chính là ở đấy à?"

"Đúng là dạo này em ăn hơi nhiều thật nhưng—Kirishima ngốc!"

Hình như Hayasaka bắt đầu bước vào cái tuổi hay để ý cân nặng rồi. Cô ấy vùng vằng, dậm chân thình thịch bỏ đi trước. Nhưng chưa được mấy bước, cô ấy lại dừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn tôi như muốn phát hỏa.

Tôi chẳng còn cách nào khác đành chạy tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy.

"Xin lỗi, xin lỗi mà."

Hayasaka khựng lại, đôi mắt chớp chớp, rồi nở nụ cười tươi rói.

"Vậy thì hôm nay, chúng ta phải nắm tay suốt cả buổi đấy nhé!"

Từ xa nhìn lại, Hayasaka có vẻ là kiểu con gái phiền phức, nhưng thật ra chỉ cần nắm lấy tay là cô ấy đã trở nên ngoan ngoãn bất ngờ. Không chừng… cô ấy còn dễ chiều hơn mình tưởng.

Dù sao thì, hôm nay đúng là một ngày hẹn hò vui vẻ. Giống hệt một cặp đôi đang yêu nhau thật sự.

…Mà nói thế nào nhỉ, vẫn có chút gì đó gượng gạo.

Cả tôi và Hayasaka đều chẳng ai đụng đến điện thoại lấy một lần. Có lẽ là vì cả hai đều đang cố không nghĩ đến một người khác.

Ngày mai, Hayasaka có hẹn với đội bóng đá, và tôi biết chắc tiền bối Yanagi sẽ nhắn tin cho cô ấy. Còn tôi, mỗi ngày đều nhận được những dòng tin nhắn kỳ quặc của Tachibana.

Vậy nên, cả tôi lẫn cô ấy đều cố không để tâm… đến "người quan trọng nhất" trong lòng đối phương.

"Kirishima…"

Giọng Hayasaka kéo tôi về thực tại. Trên đường ra cổng thủy cung, ngay lúc hoàng hôn nhuộm đỏ lối đi, cô ấy bất ngờ dừng lại.

"Nếu em bảo không muốn về thì sao?"

"Thì… cái đó…"

"Đùa thôi mà!" Cô ấy cười khẽ, nụ cười thấp thoáng buồn.

"Em chỉ muốn nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của anh thôi."

Cô ấy định bước tiếp, nhưng tôi đã kịp nắm lấy cổ tay cô ấy, giữ lại.

"Em… có phải lúc nãy đã mua một cặp móc khóa đôi, ở cửa hàng lưu niệm không?"

Nghe vậy, Hayasaka quay mặt đi, giọng nhỏ hẳn.

"Em muốn dùng chung với anh… nhưng nghĩ đến việc có thể bị 'người quan trọng' phát hiện, nên thôi."

"Hayasaka."

Tôi nhận lấy túi quà trên tay cô ấy, rút một chiếc móc khóa ra, lặng lẽ gắn vào điện thoại mình.

"Hôm nay… vẫn chưa kết thúc đâu."

"…Kirishima… Ừ, anh nói đúng. Vẫn chưa kết thúc."

Hayasaka bừng sáng như hoa nở, lấy chiếc còn lại và móc vào điện thoại mình. Chúng tôi lặng lẽ sánh bước, bàn tay vẫn đan chặt vào nhau như cam kết điều gì không lời.

"Ê hê hê… Kirishima, cảm ơn anh vì hôm nay."

Trên chuyến tàu trở về, cô ấy vừa nhìn chằm chằm vào chiếc móc khóa lấp lánh, vừa khẽ nói.

Nhưng khi tàu sắp đến ga, gương mặt cô ấy lại tối sầm.

"…Em ngu ngốc quá… sao lại làm mấy chuyện dư thừa này… xin lỗi anh."

"Không đâu."

Tôi khẽ lắc đầu.

Hayasaka không hề ngốc. Bởi vì tôi cũng đã chuẩn bị sẵn một cặp móc khóa giống hệt, cẩn thận cất trong túi từ trước rồi.