Em sẵn lòng làm bạn gái thứ hai của anh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

(Đang ra)

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

Hoa Nhạ Trần

Những quan trị an tại vương đô mỗi ngày thấy một thiếu nữ nối tiếp một thiếu nữ nức nở tới để báo án, nhiều tới mức họ sắp phát điên mất rồi.

17 151

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

162 164

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

112 145

Sự trở lại của người chơi bị đóng băng

(Đang ra)

Sự trở lại của người chơi bị đóng băng

JerryM (제리엠)

"Lại một tầng mới? Liệu mọi chuyện thực sự sẽ kết thúc khi Nữ Hoàng Băng Giá bị đánh bại?"

15 23

Làn sóng hướng đến vinh quang

(Đang ra)

Làn sóng hướng đến vinh quang

하제

Phải dồn hết sức mà cháy rực. Cháy cho đến tận cùng sinh mệnh, để dù ban ngày có đến cũng sẽ không rơi vào dĩ vãng.

12 62

Vol 2 (Đã hoàn thành) - Chương 16 : Perfect Plan – Tuyệt đối thanh xuân

"Ủa? Tiền bối Kirishima đi một mình sao?"

Hamanami vừa nói, vừa bước lại gần.

"Ừa."

"Thế này đúng là một lễ hội văn hóa cô đơn thật đấy."

Dù Hamanami nói vậy, lễ hội vẫn đang rất nhộn nhịp. Những màn biểu diễn trên sân khấu của các ban nhạc tự phát, nhóm vũ đạo, câu lạc bộ kịch và ban nhạc kèn khiến không khí ngày hội càng lúc càng sôi động. Trong suốt sự kiện, không có sự cố nào xảy ra, từ góc độ của một thành viên ban điều hành, có thể nói đây là một lễ hội thành công mỹ mãn. Vậy mà, chỉ có tôi là lặng lẽ đi một mình.

"Anh không đi cùng tiền bối Hayasaka à?"

"Cô ấy đang mặc bộ đồ linh vật ở quán cà phê cosplay."

"Vậy thì đi cùng tiền bối Tachibana cũng được mà?"

"Cô ấy bận làm ma nữ rồi."

"...Hai người cãi nhau rồi nhỉ."

"..."

Từ sau hôm tranh cãi ở nhà tôi, cả Tachibana lẫn Hayasaka đều không nói với tôi một lời nào.

"Em không còn mặt mũi nào gặp Kirishima nữa."

Đúng như Hayasaka nói, hễ gặp tôi, cô ấy liền lẩn đi mất dạng.

Tất cả là lỗi của tôi. Vì tôi đã dừng lại vào khoảnh khắc đó, vào lúc có thể khiến một cô gái không biết phải giấu mặt vào đâu...

Hayasaka vì xấu hổ mà trốn tránh tôi, còn Tachibana thì dứt khoát lạnh nhạt hẳn. Đừng nói là giả vờ không quen biết, đến cả nhìn tôi một cái cô ấy cũng không thèm. Dẫu tôi có chủ động chào cô ấy ở hành lang, thứ tôi nhận lại chỉ là câu nói vô hồn:

"Ai vậy?"

Ánh mắt ấy, như thể đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ, lạnh lẽo đến mức tưởng chừng tuyệt đối không thể ấm lên nổi.

Trong khi trước kia, cô ấy từng là một chú cún nhỏ thân thiết với tôi đến thế...

Xem ra, chuyện không thể cùng nhau đi dạo lễ hội văn hóa lần này đã khiến cô ấy thật sự nổi giận.

Và thế là, tôi lặng lẽ trải qua ngày cuối cùng của lễ hội, khi chẳng ai thèm đoái hoài đến mình, kể cả Hayasaka và Tachibana.

"Tiếp theo anh định làm gì?"

"Đợi lễ hội kết thúc, chắc là họ sẽ trở lại bình thường thôi."

"Vì không còn cái cớ là không đi cùng nhau nữa mà. Nhưng như vậy chẳng qua chỉ là để chữa cháy thôi, không phải sao?"

"Anh sẽ giấu chuyện này cho đến cùng."

Tôi định tiếp tục che giấu mối quan hệ giữa mình và Tachibana, rồi sau khi tốt nghiệp thì chia tay cô ấy. Như thế, Tachibana có thể kết hôn với tiền bối Yanagi, còn tôi có thể đường hoàng đến với Hayasaka.

"Kế hoạch đó anh gọi là 'Perfect Plan'—Kế hoạch Tuyệt Đối Thanh Xuân."

Một kế hoạch thực tế và thỏa hiệp, không ai bị tổn thương.

"Nhưng kế hoạch đó dựa trên tiền đề là chuyện giữa anh và Tachibana tuyệt đối không bị bại lộ, đúng không?"

"Ừ. Nếu lỡ bị phát hiện thì mọi thứ sẽ sụp đổ ngay lập tức. Quan hệ giữa tiền bối Yanagi và Tachibana, cũng như nội tâm của Hayasaka... tất cả đều tan nát."

"Vậy thì anh phải cẩn thận đấy. Lúc đó không còn là 'bát quái trận' hay 'drama' gì đâu. Mà là thảm họa đẫm máu. Kirishima vốn đã làm chuyện xứng đáng bị đâm dao rồi còn gì."

"Ờ thì…"

Hamanami thở dài, lắc đầu như thể chịu thua.

"Chẳng trách anh bị hai người kia giận đến mức lẻ loi đơn côi một mình. Đúng là hết thuốc chữa."

"Anh không cãi lại được."

"Cạn lời thật đấy. Thôi thì tiền bối Kirishima, đi dạo với emvậy."

Thế là tôi và Hamanami cùng nhau lang thang khắp lễ hội. Cô ấy dịu dàng một cách đáng ngạc nhiên.

Trên bức tường của khu nhà chính, ai đó đã vẽ những hình graffiti độc đáo bằng sơn màu.

"Đây là... nghệ thuật đường phố hả?"

"Nghe nói là tác phẩm của câu lạc bộ mỹ thuật đó."

"Chụp chung một tấm đi."

"Không ngờ anh hứng khởi đến vậy. Tiền bối Kirishima thật trẻ con ghê."

Trước bức tranh tường đầy sắc màu, chúng tôi tạo dáng với biểu tượng chữ V quen thuộc.

"Đi ăn takoyaki đi."

"Đây là quầy của lớp em đó nha ~"

Nhờ có Hamanami, tôi được ăn miễn phí. Tôi dùng xiên tre xiên một viên takoyaki đưa tới trước mặt cô ấy.

"Nào, Hamanami, a~."

"A~... Ưm... ưm ưm... Ngon ghê... khoan, anh bắt em làm cái quái gì vậy hả!"

Sau khi ăn xong, Hamanami ném hộp rác vào thùng rồi quay sang nói.

"Đừng coi em là người thay thế cho tiền bối Hayasaka hay Tachibana."

"Quả nhiên em rất là biết nói móc đấy."

"Thật ra em chẳng muốn đi cùng Kirishima đâu! Người em thực sự muốn đi cùng là..."

Đúng vậy.

Hamanami muốn đi với người bạn thanh mai trúc mã của mình, Yoshimi. Thế nhưng...

"Cái thằng ngốc Yoshimi ấy lại đi tham gia cuộc thi cặp đôi với Tachibana, bây giờ còn đang thử thách trong phòng thoát hiểm nữa chứ! Sao lại thành ra thế này? Không phải đã huỷ bỏ vụ đó rồi sao?"

"Bởi vì có nhiều chuyện xảy ra lắm…"

Tachibana, vì hơi chút giận dỗi, đã tự biến mình thành phần thưởng của cuộc thi.

Nhưng Yoshimi thật ra chỉ thích Hamanami mà thôi. Thằng nhóc ấy cố tình giả vờ thích Tachibana để Hamanami chú ý đến mình.

"Dù không thể giải thích kỹ, nhưng anh nghĩ sẽ không sao đâu."

Tachibana vốn ủng hộ chuyện tình cảm của Hamanami và Yoshimi. Chắc cô ấy sẽ không làm gì phá hoại đâu... chắc vậy. Nhưng Hamanami không biết điều đó.

"Không sao cái gì chứ! Tên Yoshimi đó còn nói chắc nịch rằng mình sẽ là người đầu tiên thoát ra được cơ mà!"

Có lẽ Tachibana đã lén cho cậu ta đáp án từ trước.

Nếu cứ thế này, Yoshimi sẽ tham gia cuộc thi cặp đôi cùng Tachibana. Với tôi, thà để Tachibana đi cùng Yoshimi, người mà ai cũng biết có tình cảm với Hamanami, còn dễ chịu hơn là thấy cô ấy sánh vai với một gã đàn ông không rõ lai lịch nào khác...

"Tiền bối Tachibana chắc đang đợi tiền bối Kirishima đến đấy, phải không? Cô ấy đang dụ anh mà, đúng không?"

"Có vẻ là vậy."

Tachibana muốn cùng tôi đứng trên sân khấu, tạo nên một ký ức không thể nào quên.

"Vậy thì anh mau qua đó đi!"

"Nhưng làm vậy sẽ bị tiền bối Yanagi hoặc Hayasaka phát hiện mất."

"Đúng là vậy... nhưng mà!"

"Nhưng nếu thế thì chuyện tình của em phải làm sao đây!" Hamanami kêu lên.

"Anh nghĩ sẽ ổn thôi."

Tachibana chắc sẽ chỉ diễn đến mức cần thiết rồi dừng lại. Cô ấy ủng hộ Hamanami và Yoshimi mà. Và hơn hết, tôi tin cô ấy không giận đến mức bất chấp tất cả chỉ để trêu ngươi tôi...

Không, khoan đã. Lỡ đâu cô ấy thực sự giận đến vậy?

Rất có thể lắm. Dù sao thì, lúc Tachibana trốn trong tủ quần áo, tôi và Hayasaka đã... làm ra chuyện đó. Nghĩ đến đây, đột nhiên tiếng loa phát thanh vang lên trong sân trường.

"Học sinh lớp 1-2, Hamanami, xin hãy lập tức đến phòng nghe nhìn."

Một thông báo tìm người.

"Chắc bên ban điều hành có chuyện rồi."

"Chỉ cần em rời mắt một chút là có rắc rối, mấy người đó đúng là...!" Hamanami làu bàu rồi bước đi, nhưng trước khi đi, cô ấy quay lại nhìn tôi.

"Tiền bốiKirishima, cái đó... em..."

"Anh biết rồi. Anh sẽ đến nhờ Tachibana dừng lại."

"…Xin lỗi, cảm ơn anh."

Hamanami cúi đầu thật sâu, rồi lặng lẽ đi vào dãy nhà học.

Tôi lại trở về trạng thái cô đơn ban đầu.

Là một thành viên trong ban sân khấu, tôi còn phải dọn dẹp sau lễ hội. Nhưng trước khi hết giờ, có lẽ tôi nên tìm một nơi nào đó giết thời gian...

Đang suy nghĩ thì—

"Kirishima!"

Có ai đó gọi tôi từ phía sau.

Quay đầu lại, tôi thấy tiền bối Yanagi.

Giữa đám đông đang hân hoan tận hưởng lễ hội, tiền bối trông lạc lõng vô cùng. Gương mặt anh nhăn lại, toát lên vẻ cam chịu tuyệt vọng, hoàn toàn không giống vẻ thường ngày.

Và rồi, bằng giọng điệu không hợp chút nào với bầu không khí hiện tại, anh lên tiếng:

"…Có thể nói chuyện một lát không?"

Tôi khẽ gật đầu.

Có lẽ, khuôn mặt tôi lúc này cũng đang hiện lên vẻ u tối giống hệt anh.

Giữa không khí lễ hội rộn ràng trong trường, tôi và Yanagi-senpai lặng lẽ bước qua lớp học của mình, nơi đang mở quán cà phê cosplay.

Nhìn vào bên trong, có thể thấy một chú gấu bông khổng lồ đang ngồi lẫn giữa những cô gái mặc trang phục thời Taisho và các cô bé pháp sư, tiếp đón khách một cách chăm chỉ. Vì không thể nói chuyện, cổ của chú gấu treo một bảng trắng để giao tiếp bằng cách viết chữ.

"Đó là Hayasaka, đúng không?"

Tiền bối Yanagi hỏi, tôi gật đầu xác nhận.

Hayasaka trông thấy tôi ngoài hành lang liền giơ tấm bảng lên cao.

"TUYỆT ĐỐI ĐỪNG LẠI GẦN."

Sau đó, cô ấy lập tức chạy vào góc khuất trong lớp. Tiền bối Yanagi nhíu mày, không giấu nổi sự nghi hoặc.

"…Kirishima, cậu đã làm gì vậy?"

"Có nhiều chuyện xảy ra lắm, không biết bắt đầu từ đâu nữa... Nhưng đại khái là vậy."

Vì tiền bối Yanagi bảo muốn nói chuyện nghiêm túc, nên chúng tôi lên tầng thượng.

Gió cuối thu lành lạnh, mặt trời đang dần ngả về Tây.

"Cậu ôn thi vẫn ổn chứ?"

"Ừ, em vẫn đang cố hết sức."

Tiền bối định vào học ngành quản trị kinh doanh, chuẩn bị cho việc kế thừa công ty của gia đình. Anh ấy đã tính toán kỹ càng cho tương lai, chín chắn hơn tôi rất nhiều.

"Nhưng hôm nay, anh muốn nghỉ ngơi một chút."

Dù miệng nói vậy, nhưng vẻ mặt anh chẳng có chút thư thái nào.

"Còn cậu, Kirishima, dạo này thế nào?"

"Vẫn như cũ. Đi học, đọc sách…"

"Và yêu đương, đúng không?"

Bầu không khí ngay lập tức đông cứng lại.

Tôi biết rõ tiền bối Yanagi đang muốn hỏi gì.

Dù vậy, tôi vẫn giả vờ không hiểu, buông một câu đùa:

"Nghe cứ như tên phim ấy nhỉ."

"Đi học, đọc sách và yêu đương…"

"Ý anh là cái bộ phim của Mỹ ấy hả?"

"Phải. Nữ diễn viên xinh đẹp, ăn uống, cầu nguyện và yêu đương, khác tôi lắm."

Tôi cố đánh trống lảng, nhưng tiền bối không đời nào chịu bỏ qua. Hơn nữa, anh còn đâm thẳng vào tim tôi, như một nhát dao xuyên thủng phòng tuyến mong manh.

"Kirishima, cậu—"

Tiền bối Yanagi chống tay lên lan can, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, rồi cất tiếng.

"Em thích Tachibana đúng không?"

Anh ấy nói thẳng ra, không quanh co.

Từ cái ngày tiền bối tình cờ bắt gặp tôi và Tachibana nắm tay nhau, tiền bối đã luôn để tâm. Nhưng trong mối quan hệ mong manh như hiện tại, tiền bối chỉ có thể cố tình vờ như không biết gì mà thôi.

Hôm nay, anh ấy hỏi tôi câu này… có lẽ vì cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.

Tiền bối Yanagi là một người rất dịu dàng, chắc hẳn tiền bối đã tự dằn vặt rất lâu rồi.

"…Sao anh lại nghĩ vậy? Sao lại cho rằng em thích Tachibana?"

"Bởi nếu là anh, anh cũng sẽ thích cô ấy."

Anh đáp dứt khoát. Giọng nói chẳng khác mọi khi, nhưng bên trong là một ý chí mãnh liệt, kiên định.

Rõ ràng từ đầu anh đã gọi tôi lại chỉ để hỏi cho rõ chuyện này.

"Cô ấy cùng câu lạc bộ với em, phải không? Không những sở thích giống nhau, mà thời gian ở bên nhau cũng rất nhiều."

"Chúng em rất thân thiết, nhưng dù chỉ có vậy thôi. Tachibana dù xinh đẹp thật đấy, nhưng đối với em khá lạnh nhạt."

"Vậy à..." Anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sắc bén.

"Vậy thì, Kirishima… em thực sự thích ai?"

"Cái đó…"

"Hôm nay, đừng đánh trống lảng nữa."

Tiền bối nghiêm túc lắm.

"Không phải cô bé tên Hamanamia đó chứ?"

"…Không phải."

Tôi có cảm giác, lần này không thể nói dối.

"Vậy là… Hayasaka sao?"

"Chuyện đó…"

"Trước đây, anh thấy cô ấy đợi em ở ga tàu… Hai người đang hẹn hò à?"

Nếu bây giờ nói là "đang hẹn hò", có lẽ sẽ an toàn hơn.

Như vậy, tiền bối Yanagi sẽ yên tâm, mối quan hệ giữa tôi và Tachibana cũng sẽ không bị nghi ngờ nữa.

Nhưng… nếu tôi nói thế, đồng nghĩa với việc tuyên bố kết thúc mối tình đầu tiên của Hayasaka. Điều đó quá tự tiện. Nếu có kết thúc, cũng nên là do chính cô ấy quyết định.

Thế nên, tôi trả lời:

"Em không hẹn hò với Hayasaka."

Và tiếp tục──

"Bọn em rất thân nhau, nhưng chỉ coi nhau là bạn tốt. Hơn nữa, Hayasaka từng nói chuyện với em… về người mà cô ấy thích."

Tôi có linh cảm… chuyện tình cảm của Hayasaka, vẫn chưa khép lại.

Dù tiền bối Yanagi là người dịu dàng, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn là một con người chân chính. Đã có những băn khoăn như thế, thì chắc hẳn anh cũng từng nghĩ đến những điều tương tự như bao chàng trai khác.

Anh không phải là kiểu người chỉ biết cười tươi vô lo. Vì vậy, tôi khẽ hỏi:

"Vậy… anh nghĩ thế nào về Hayasaka?"

Anh im lặng một lúc. Rồi──

"Anh không phải kẻ ngốc đâu."

Quả nhiên, anh không ngốc.

Tôi thoáng nghĩ anh sắp nói "Anh biết hết mọi chuyện giữa em và Tachibana rồi đấy". Nhưng không.

Gãi đầu, gương mặt anh thoáng đỏ, ngập ngừng mở lời, như thể nói ra điều này có chút xấu hổ.

"…Hayasaka, có lẽ em ấy… thích anh, đúng không?"

Anh phát hiện ra rồi.

"Anh không hiểu sao, nhưng có cảm giác vậy. Ví dụ, khi đá futsal, cô ấy luôn là người đưa khăn cho anh. Lúc cùng nhau giãn cơ, mặt cô ấy đỏ bừng lên… Anh không muốn khoe khoang, nhưng thi thoảng cũng có con gái tỏ tình với anh đấy."

"Chắc chắn không phải 'thi thoảng' đâu nhỉ."

"Ừ, đúng là vậy."

"Quá khiêm tốn cũng không tốt đâu." Tôi nhắc.

"Nhờ thế, anh nhận ra khi nào một cô gái có ý với mình. Như kiểu 'À, sắp bị tỏ tình rồi đây'. Nhưng anh vẫn luôn giả vờ không nhận ra thôi."

Riêng với Hayasaka, anh giả vờ chậm hiểu lâu hơn hẳn.

"Vì anh tưởng em thích Hayasaka."

"Vậy thì tội cho Hayasaka quá."

"Ừ, đúng vậy."

Vì cô gái mà đàn em thích, nên dù biết cô ấy có tình cảm với mình, anh cũng có thể giả vờ không hay biết. Nghe có vẻ cảm động đấy, nhưng với cô gái ấy, lại là điều quá tàn nhẫn.

"Vậy anh nghĩ sao về Hayasaka?"

"Anh thấy cô ấy rất dễ thương. Những cô gái khác không ai sánh được."

Có lẽ vì hôm nay là ngày cuối cùng của lễ hội văn hóa, lại ở trên sân thượng vắng người, nên anh mới thành thật đến vậy.

"Không chỉ dễ thương đâu, tính cách cô ấy cũng rất tốt. Con gái như vậy… hiếm lắm."

"Anh có muốn hẹn hò với cô ấy không?"

"Thật ra… gần đây anh cũng nghĩ vậy."

Tiền bối Yanagi cất tiếng──

"Mọi người luôn cho rằng anh là kiểu người vô tư, tươi sáng. Nhưng anh chỉ không nói ra thôi, trong lòng vẫn có những suy nghĩ ích kỷ, nhỏ nhen."

"Ví dụ… dù có vị hôn thê rồi, vẫn muốn hẹn hò với người khác?"

"Chính xác. Anh rất thích Tachibana, đó là thật. Mỗi đêm đều nghĩ đến cô ấy. Nhưng Tachibana không thích anh. Với cô ấy, anh chỉ là một vị hôn phu do gia đình sắp đặt mà thôi. Nên anh từng nghĩ… nếu vậy, có khi yêu Hayasaka lại hạnh phúc hơn."

Từ bỏ mối tình đơn phương, quay sang đáp lại tình cảm của người yêu mình── chuyện đó, có gì sai đâu chứ?

Nhất là khi, người đó lại là Hayasaka.

Liệu nên tiếp tục theo đuổi người mình thích, hay là học cách yêu người thương mình?

Chọn con đường đầu tiên gọi là chung tình. Nhưng con đường thứ hai… dường như là một sự thỏa hiệp.

"Có lẽ anh đang bị chập mạch vì ôn thi mệt quá rồi."

"Xin lỗi nhé. Những gì anh nói hôm nay, cứ quên hết đi."

Anh lộ vẻ xấu hổ thật sự, như thể đang trách bản thân sao lại nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và Tachibana.

Quả nhiên, anh vẫn là một người tốt. Một người mãi mãi không thể thoát khỏi hình mẫu đó.

"Anh nghĩ Kirishima đã mang lại ảnh hưởng tích cực cho Tachibana. Dạo này cô ấy có vẻ vui hơn. Anh mong em vẫn tiếp tục giữ mối quan hệ tốt đẹp với cô ấy. Dù là vị hôn phu, anh cũng không muốn cản trở cuộc sống học đường của cô ấy. Nhìn cô ấy tham gia hoạt động lớp rất tích cực, anh cũng yên tâm."

"Nhưng nếu cứ thế này, Tachibana có thể sẽ đi thi đấu đôi nam nữ với người khác đấy…"

"Chuyện đó chắc chỉ là đùa thôi, anh không để tâm đâu. Nhưng nếu đối tác là Kirishima, có lẽ anh sẽ thấy hơi chạnh lòng cũng nên──"

Anh khẽ lắc đầu.

"Xin lỗi, anh lại nói những điều kỳ quặc rồi… Đúng là tệ quá."

"Không sao đâu. Em và Tachibana chỉ là bạn bè bình thường. Em thậm chí còn không tham gia trò giải đố kia mà."

"Ừ, anh không nói gì thêm đâu. Anh về trước nhé."

Cuối cùng, anh khẽ vỗ đầu tôi.

"Kirishima, anh tin em đấy."

Hành động này… giống hệt hồi cấp hai, trong đại hội thể thao. Khi mọi người chẳng ai tin tôi có thể chạy tiếp sức tốt, chỉ có anh là tin tưởng tôi tuyệt đối. Lúc đó, tôi đã rất vui.

Tôi một mình đứng trên sân thượng vắng lặng, suy nghĩ.

Việc tiếp tục nói dối, quả thật rất mệt mỏi. Tôi nghĩ, những lời nói dối bị bại lộ, phần lớn đều là do người nói dối không chịu nổi mà tự thú nhận.

Thật là phiền phức. Tôi khẽ thở dài. Và ngay khoảnh khắc đó──

Ở lối vào cầu thang dẫn về tòa nhà chính, tôi phát hiện… một con gấu bông khổng lồ, đang thập thò nhìn về phía tôi. Cảnh tượng ấy… chẳng khác nào mơ.

Con gấu lúng túng trong chốc lát, rồi xấu hổ giơ tấm bảng trắng lên.

“Cùng đi dạo lễ hội văn hóa nhé!”

Thế là tôi cùng Hayasaka, người đang mặc bộ đồ gấu bông, đi dạo vòng quanh lễ hội.

Ngày cuối cùng của lễ hội cũng sắp kết thúc. Ngoài sân khấu đêm hội ra, chẳng còn hoạt động gì đặc sắc. Nhưng có lẽ cô ấy chỉ muốn tạo ra "kỉ niệm" rằng hai đứa đã cùng nhau tham gia lễ hội, thế nên chúng tôi cứ thế tản bộ quanh trường.

"──Hayasaka, em cũng nên cởi bộ đồ đó ra đi chứ?"

“Hôm nay em cứ thích mặc thế này.”

Cô ấy viết lên bảng.

“Đối mặt trực tiếp với Kirishima… ngại lắm mà.”

Có vẻ ý định này còn kéo dài.

Nếu hôm đó tôi kiên quyết đến cùng, có khi bây giờ Hayasaka không cần mặc bộ đồ ngớ ngẩn ấy nữa, mà có lẽ sẽ nắm tay tôi trên một phương diện khác.

“Vả lại, mặc thế này, dù có đi riêng với nhau, cũng không sợ lời đồn lung tung nhỉ?”

"Nhưng mọi người đều biết người trong đó là em rồi mà."

“Không sao cả! Bộ đồ này là lớp em chia nhau mặc mà.”

Ý cô ấy là, chỉ cần mặc đồ gấu, dù có bị Tachibana hay Yanagi nhìn thấy cũng chẳng vấn đề gì.

Ngây thơ quá. Ít nhất, Tachibana với trực giác sắc bén của cô ấy, chắc chắn sẽ nhận ra. Nhưng tôi cũng không để tâm. Bởi trước đây tôi đã khiến Hayasaka phải chịu những ký ức cay đắng…

Dù vậy, nghĩ đến Tachibana, lòng tôi lại trĩu nặng. Cô ấy cũng từng nói, muốn có những kỷ niệm đẹp tại lễ hội cơ mà…

Mang nỗi băn khoăn ấy, tôi cùng Hayasaka dạo bước giữa lễ hội sắp hạ màn.

“Uống cái này đi”

Trước sạp bán trà sữa, Hayasaka dừng lại.

“Em mua rồi, nhưng mà… không uống được vì bộ đồ này. Kirishima uống hết đi nhé!”

Thế là tôi cầm hai ly trà sữa, thay phiên đưa lên miệng uống.

"Xin lỗi… hôm đó là lỗi của anh."

Tôi khẽ nói.

"Em rất tuyệt vời, Hayasaka. Nhưng anh… không có đủ dũng khí."

“Không sao. Là do em vội vàng quá. Chuyện đó… nên từng bước, từng bước một thôi, vì chúng ta vẫn chỉ là học sinh mà.”

Dù hiện giờ em đang là một chú gấu khổng lồ.

“Ép anh nói "anh thích em hơn Tachibana" thật sự rất tệ… Anh chắc là cũng không vui khi bị hỏi thế, đúng không?"

"Chuyện đó…"

“Em đang tự kiểm điểm lại đây. Em thật sự là một cô gái đáng ghét, còn nói mấy câu như "em còn hấp dẫn hơn Tachibana nữa cơ".”

Rồi cô ấy tiếp tục, như đang thú nhận tội lỗi.

“Thật ra, em nói dối đấy. Tachibana mặc quần áo nhìn mảnh mai vậy thôi, chứ… hôm kiểm tra sức khỏe, bọn em cùng nhau nên em biết, cô ấy có khi còn lớn hơn em…”

"Thật vậy sao?"

“Kirishima, mặt anh đang hơi dâm tà lắm đấy.”

"Không có! Em đừng nói bậy!"

Hai đứa chúng tôi cứ thế, kẻ nói người viết, tiếp tục dạo bước trên con đường lễ hội sắp khép lại, dưới ánh đèn lấp lánh như những vì sao rơi xuống từ bầu trời thu tháng chín.

"Em đưa ra yêu cầu quá sức luôn đó."

“Nói em nghe coi!”

Cổ dùng cái chân gấu đá nhẹ vào bắp chân tôi. Hết cách, tôi đành phải ngoan ngoãn mở miệng.

"Ngực của Tachibana vừa đầy đặn vừa đẹp."

“Đẹp hơn cả của em.”

"Đẹp hơn cả của Hayasaka luôn đóa."

Bắt tôi nói mấy câu như vậy, vậy mà con gấu này lại im bặt. Biết đâu, cô ấy đang trốn trong bộ đồ thú mà khóc thút thít rồi cũng nên.

"Hayasaka này, chơi cái trò ngốc nghếch kiểu này không hay đâu đấy."

Vừa dứt lời, con gấu bỗng vội vã chỉ tay về phía lớp học đối diện. Nhìn kỹ thì có vẻ lớp nhất đang mở một gian hàng bói toán.

“Mình đi xin họ bói duyên đi!”

Bất ngờ, Hayasaka trở nên vô cùng phấn khởi. Cái kiểu lên xuống thất thường này đúng là khiến người ta phải lo lắng.

Cô ấy đội bộ đồ gấu, lạch bạch bước nhanh vào lớp học. Đúng là một gian hàng theo chủ đề bói toán, bên trong chia ra các khu riêng biệt, nào là tarot, nào là pha lê... Hayasaka như thể muốn thử một kiểu nghiêm túc hơn, nên đã tiến thẳng đến góc xem tướng tay và tướng mặt truyền thống.

“Làm ơn xem giúp bọn em duyên phận thế nào.”

Cô gái đóng vai thầy bói nhìn thấy con gấu thì khẽ cười gượng, như thể đang nghĩ "Gặp khách hàng phiền phức rồi đây."

"Ôi, tay vừa to vừa mềm ghê nha~"

Vừa nói, cô ấy vừa xoa xoa lòng bàn tay của con gấu.

"Nhìn mặt cũng nổi bật dữ."

Cô gái lại nhìn thẳng vào cái đầu gấu mà nhận xét.

“Vậy... duyên phận bọn em thế nào?”

Cuối cùng, Hayasaka như buông xuôi mà hỏi.

"R-rất hoàn hảo luôn!"

“Tuyệt vời!”

Hayasaka siết chặt nắm đấm, đầy khí thế.

"Đó rõ là em ép người ta nói ra mà! Tay thì chẳng xem, mặt cũng chẳng them ngó!"

Sau đó, bọn tôi rời khỏi lớp và đi thẳng ra sân vận động, tham gia vào trò đá bóng tic-tac-toe mà câu lạc bộ bóng đá tổ chức.

Hayasaka sút quả bóng bay vút qua, xuyên thẳng vào tấm bảng ở giữa.

Tôi cùng cô ấy đập tay ăn mừng, mà trong lòng lại không khỏi suy nghĩ.

Hayasaka vốn hậu đậu như thế, làm sao có thể đá trúng đích được khi đang mặc bộ đồ gấu nặng nề kia? Cô ấy làm được là nhờ có tiền bối Yanagi, người đã tận tình chỉ dạy cho cô ấy cách đá bóng khi cả hai chơi futsal cùng nhau.

Ý nghĩ đó khiến tôi thấy lòng mình nhói lên một chút ghen tị.

“Hayasaka thích tôi, đúng không?”

Đó là những gì anh Yanagi từng nói, với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc.

Anh ấy cũng từng nghĩ đến việc hẹn hò với Hayasaka. Thật ra, chỉ cần anh ấy gật đầu, chuyện đó chắc chắn sẽ thành sự thật, mà Hayasaka cũng sẽ vui lắm chứ chẳng chơi.

Nhưng khi nghe anh Yanagi nói về "khả năng giữa hai người họ", tôi đã không kiềm được mà nghĩ...

──Tôi không muốn nhường Hayasaka cho bất kỳ ai.

Cả trái tim luôn hướng về tôi, cả sự gần gũi đầy dịu dàng, tôi muốn giữ trọn vẹn cho riêng mình.

Đó là điều tôi nghĩ rất nghiêm túc.

Dù có thế nào cũng không thể kiềm chế nổi. Tôi vốn nên là người ủng hộ mối tình đơn phương của Hayasaka, vốn đã có Tachibana - người con gái tôi thích nhất trên đời này.

Nhưng, có lẽ "yêu một người" chính là như thế.

Dẫu tôi có thể chỉ chọn lọc những cảm xúc cao đẹp, những cảnh tượng ngọt ngào như phim ảnh, thì đồng thời cũng tồn tại loại tình yêu xấu xí và ích kỷ đến thế này.

Không muốn mất Hayasaka vào tay ai khác, tôi liền siết chặt lấy bàn tay ẩn sâu dưới bộ đồ thú ấy.

Cô ấy khẽ giật mình, nhưng rồi cũng lập tức siết lại bàn tay tôi, thậm chí còn nhảy nhót áp sát vào người tôi. Cái đầu gấu khổng lồ đập mạnh vào tôi, khiến tôi ngã nhào ra sau.

“Xin lỗi!”

Bên trong bộ đồ phát ra tiếng thở dốc "Haa──! Haa──!"

"Không sao, anh không sao đâu."

Tôi nắm lấy tay cô ấy để đứng dậy. Chính lúc đó, xung quanh bỗng trở nên náo nhiệt hẳn. Tiếng hò reo vang lên từ phía sân khấu ngoài trời, đám đông bắt đầu chen chúc nhau lại gần.

Đó là nơi diễn ra chương trình chính của buổi tối sau cùng, đêm hội hậu văn hóa.

Đã có vài cặp đôi lên sân khấu tham gia cuộc thi "Cặp đôi tuyệt vời". Đây giống như một tuyên bố công khai trước toàn trường rằng "tụi tôi đang hẹn hò nè", nên lần nào cũng gây sốt.

Giữa những cặp đôi đó, tôi cũng thấy cả Yoshimi và cô nàng ma nữ. Cặp họ gần như là đến để gây cười thì đúng hơn, giống như cặp hai thằng con trai kia vậy. Nhưng mà──

"Giờ phải làm gì đây nhỉ..."

Tôi kể cho Hayasaka nghe chuyện về Yoshimi và Hamanami.

Nghe xong, cô ấy hầm hầm giơ ngay tấm bảng trắng lên.

“Đi ngăn họ lại thôi!”

"Hả?"

“Bọn mình cũng tham gia, ngăn không cho họ vô địch!”

Thật vậy, nếu để Yoshimi và Tachibana vô địch thì rắc rối to. Ngoài cái lời đồn "vô địch là cưới nhau" ra, lỡ họ hôn nhau ngay trên sân khấu thì Hamanami chắc khóc ngất mất.

"Nhưng... nếu anh với em tham gia thì có hơi..."

“Không sao đâu, em đang mặc đồ gấu mà!”

"Với lại──" Hayasaka tiếp tục viết lên bảng trắng.

“Kirishima cũng đâu muốn Tachibana vô địch đâu đúng không?”

Quả thật là vậy. Dù chỉ là đùa, nhưng lỡ Tachibana với Yoshimi thành một cặp thật thì tôi không chịu nổi.

"Nhưng, đang giữa chừng này mà tham gia được sao?"

“Em đoán thế nên đăng ký sẵn rồi! Em là con gấu mà!”

"Chuẩn bị kỹ ghê..."

Tôi tưởng tượng cảnh Hayasaka đang cười khoái chí trong bộ đồ gấu đó. Thôi kệ, tới đâu hay tới đó.

Dù biết rõ mình đã hoàn toàn bị Hayasaka dắt mũi, nhưng giờ có lùi cũng chẳng được nữa rồi.

Tôi vừa nghĩ vậy, vừa cùng Hayasaka bước lên sân khấu. Trên đường, tôi thấy tiền bối Yanagi đang đứng cùng nhóm bạn năm ba, chắc là đến xem cuộc thi.

Chắc anh ấy cũng nhận ra người trong bộ đồ gấu chính là Hayasaka rồi.

Nhưng mà, như vậy còn đỡ hơn để anh ấy thấy tôi và Tachibana tham gia cùng nhau. Nếu chuyện đó xảy ra, mối quan hệ bốn người của bọn tôi chắc chắn sẽ rối tung rối mù lên mất.

Nghĩ tới đó, tôi tự cười khổ.

Mình đúng là đồ ngốc.

Rõ ràng đã từ bỏ tương lai với Tachibana, vậy mà vẫn để tâm cái lời đồn kết hôn vớ vẩn ấy.

Theo cái "Kế hoạch hoàn hảo" mà tôi đặt ra, sau khi tốt nghiệp người bên cạnh tôi lẽ ra chỉ có Hayasaka thôi mới đúng.

Thật là tham lam, thật là ích kỷ.

Đôi lúc, tôi đúng là một thằng khốn nạn.