Em sẵn lòng làm bạn gái thứ hai của anh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

(Đang ra)

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

Hoa Nhạ Trần

Những quan trị an tại vương đô mỗi ngày thấy một thiếu nữ nối tiếp một thiếu nữ nức nở tới để báo án, nhiều tới mức họ sắp phát điên mất rồi.

17 154

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

162 164

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

112 145

Sự trở lại của người chơi bị đóng băng

(Đang ra)

Sự trở lại của người chơi bị đóng băng

JerryM (제리엠)

"Lại một tầng mới? Liệu mọi chuyện thực sự sẽ kết thúc khi Nữ Hoàng Băng Giá bị đánh bại?"

15 23

Làn sóng hướng đến vinh quang

(Đang ra)

Làn sóng hướng đến vinh quang

하제

Phải dồn hết sức mà cháy rực. Cháy cho đến tận cùng sinh mệnh, để dù ban ngày có đến cũng sẽ không rơi vào dĩ vãng.

12 63

Vol 2 (Đã hoàn thành) - Chương 14 : Vết Nhơ Của Người Con Gái

Tình hình chẳng có dấu hiệu nào là sẽ tốt lên cả.

Không chỉ Hayasaka đang dần đi theo con đường không mấy lành mạnh, mà tôi cũng chẳng có bất kỳ cuộc trao đổi trực tiếp nào với tiền bối Yanagi. Một phần là vì tôi cảm thấy nếu gặp mặt sẽ rất ngượng ngùng, nên cứ trốn tránh anh ấy suốt.

Ngoài ra, tôi cũng không thể ngừng quên cô gái kia.

Chuyện xảy ra vào giờ nghỉ trưa, ở phòng nhạc cũ.

"Thay vì nói là luyện tập làm bạn gái, Hayasaka giờ đã hoàn toàn xem mình là bạn gái thật rồi ấy chứ."

Tachibana nói vậy.

Chúng tôi đang ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài trước đàn piano.

"Sau này, anh vẫn sẽ ăn trưa cùng Hayasaka như vậy phải không?"

"Ừ, chắc là vậy…"

"Đừng làm cái mặt đó, em thật sự không bận tâm đâu."

Kể từ lúc tôi lỡ miệng nói mình chấp nhận được những cô gái có phần nặng tình, hành động của Hayasaka càng ngày càng rõ ràng là một người bạn gái thực thụ.

Giờ ăn trưa, thay vì mỗi người đi về câu lạc bộ của mình như trước, dạo gần đây cô ấy còn đến tận lớp đón tôi. Thậm chí khi đi ngang nhau ở hành lang, Hayasaka còn vẫy tay chào, hay lúc trò chuyện trong sân trường cũng chẳng ngại ngần gì mà nắm lấy tay áo tôi, chẳng hề có ý định che giấu.

Giờ thể dục, cô ấy hét lớn cổ vũ tôi: "Cố lên, Kirishima!" khiến Maki ngạc nhiên thốt lên, "Cậu là thần tượng đấy à?".

So với Hayasaka, Tachibana thì rất đỗi điềm tĩnh.

Kể từ lần bị tiền bối Yanagi bắt gặp khi chúng tôi nắm tay, để tránh bị người khác phát hiện, cả hai chỉ có thể lén lút trò chuyện đôi chút ở phòng nhạc cũ như thế này. Thế nhưng, dù vậy, vẻ mặt của Tachibana vẫn bình thản như không.

"Tachibana không ghen sao?"

"Không đâu. Em vốn chẳng quan tâm người khác, tuy cũng lờ mờ nhận ra Hayasaka có chút khác biệt với 'bạn gái luyện tập', nhưng cũng không định đào sâu câu chuyện hơn."

"Hay là… em vẫn còn trẻ con quá nhỉ." – Tachibana nói vậy.

"Chuyện tình cảm có quá nhiều điều khó hiểu. Đến giờ em vẫn không rõ tại sao cảm xúc của Shiro và Hayasaka lại có thể chia làm hai phần 'thích'. Bởi vì, cho dù có tìm kiếm mãi trong lòng, em cũng chỉ có một thứ 'thích' duy nhất mà thôi."

Nhưng, cho dù ngoài miệng thì nói không hiểu──

"Tachibana cũng đang giúp người khác yêu đương còn gì."

"Anh nói gì cơ?"

Tachibana quay đầu sang hướng khác, trông chẳng khác nào một đứa trẻ vừa bị bắt gặp đang nghịch ngợm.

"Anh đã nói chuyện với đàn em Yoshimi rồi."

"…Ra vậy."

Hamanami thích cậu bạn thanh mai trúc mã Yoshimi, nhưng Yoshimi thì lại bị Tachibana mê hoặc, chẳng hề để ý gì đến Hamanami. Đó là những gì Hamanami kể với tôi. Thực tế, Yoshimi đúng là cứ luôn đuổi theo Tachibana, khi xin được liên lạc với cô ấy thì mặt mày rạng rỡ hẳn.

Thế nhưng, khi thực sự gặp mặt Yoshimi rồi, cậu ta lại không hề như vậy.

Yoshimi thực ra lại thích Hamanami. Theo cậu ấy nói, Hamanami luôn ở bên một đàn anh tên Kirishima, cũng là ủy viên hội học sinh, và chẳng chịu nhìn cậu ấy lấy một lần.

Lý do có sự hiểu lầm đó, chắc là bởi──

"Yoshimi tìm Tachibana nói chuyện chuyện này, có lẽ còn sớm hơn cả lúc Hamanami đến nhờ tớ giúp."

Rồi──

"Anh đã dùng hiệu ứng đua đòi đúng không?"

Đây là một kiểu tâm lý: con người thường sẽ bị hấp dẫn bởi những thứ khó với tới.

Tôi biết đến điều đó qua quyển "Sổ tay tình yêu", thì chuyện Tachibana biết cũng chẳng có gì lạ.

"Hamanami đã rơi thẳng vào kế hoạch của Tachibana rồi."

"Ừ, chắc là vậy." – Tachibana nhẹ nhàng thừa nhận.

"Vốn dĩ là Yoshimi thích Hamanami trước, chỉ là Hamanami không hề nhận ra."

"Thật sao?"

"Chắc Hamanami chỉ xem Yoshimi là một người bạn thuở nhỏ, chứ không phải đối tượng để yêu đương. Vì thế mà Yoshimi mới giả vờ thích người khác, để xem phản ứng của Hamanami thế nào. Người cậu ấy chọn, có lẽ là em, tất cả hoàn toàn chỉ là tình cờ thôi."

"Ra vậy…"

Nhưng tôi nghĩ, việc Yoshimi chọn Tachibana chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Nếu phải giả vờ thích một cô gái khác, thì càng là người mình không thể với tới, càng có lợi. Như vậy Hamanami sẽ không quá dè chừng mà lùi bước.

"Khi Yoshimi đến bắt chuyện, em nhận ra ngay cậu ta không hề có cảm tình gì với em. Hiểu được tình hình là vậy, nên em quyết định giúp một tay."

"Thế nên mới cho cậu ấy thông tin liên lạc à."

"Anh lo lắng sao?"

"Em vừa nói gì thế?"

"Yên tâm đi, em là cô gái của Shiro mà."

Nói rồi, Tachibana đưa tay xé tấm băng dán trên cổ tôi. Bên dưới còn mờ mờ vết hôn để lại từ lần chơi trò không dùng tay kia.

"Phai nhạt đi nhiều rồi."

Cô ấy ghé sát môi vào cổ tôi một lúc, rồi dán băng keo lại như cũ.

"Lớp keo yếu đi rồi đấy."

"Nhớ cẩn thận, đừng để nó bong ra."

Cảm giác môi cô ấy lướt qua vẫn còn vương lại trên da, khiến tôi hơi ngứa ngáy. Và rồi tôi nhớ lại câu chuyện khi nãy – con người luôn bị hấp dẫn bởi những điều khó với tới.

"Anh gợi ý Yoshimi hãy thử theo đuổi em, chính là nhằm vào hiệu ứng ấy."

"Đúng thế. Rồi Hamanami sẽ không kìm được mà để ý đến Yoshimi. Cô ấy thật đáng yêu, phải không? Vì nhờ vậy mà cô ấy mới nhận ra, cậu bạn thanh mai trúc mã kia thực sự là người yêu mình."

Chính vì Hamanami không biết chuyện đó chỉ là một vở kịch, nên cô ấy mới cố tình lôi kéo tôi, hy vọng tạo được một chút hào quang, để thu hút Yoshimi.

Nhưng điều đó chỉ khiến Yoshimi càng bất an, cuối cùng không chịu được mà tìm đến tôi.

Vì cả hai đều mưu mẹo tính toán, nên mọi chuyện mới rối tinh rối mù thế này.

"Hai người đó thật vụng về quá."

Tachibana nói, giọng nghe như thở dài:

"Đều chẳng chịu thẳng thắn nói ra lòng mình."

"Muốn nói cho họ biết rằng cả hai đều yêu nhau sao?"

"Ít nhất thì cũng nên làm cho thật lãng mạn một chút."

Tachibana dường như đã có kế hoạch riêng. Cô ấy luôn là người hành động rất quyết đoán.

"Em thực sự ủng hộ tình cảm của hai người họ đấy."

"Hồi nhỏ, Hamanami từng hứa sẽ làm vợ của Yoshimi. Và đến giờ, Yoshimi vẫn luôn trân trọng lời hứa đó. Nếu hai người họ có thể ở bên nhau như thế, chắc chắn sẽ rất tuyệt."

Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của Tachibana mà nghĩ thầm. Chúng tôi cũng quen biết nhau từ nhỏ cơ mà. Cứ như thể cô ấy nhận ra ánh nhìn của tôi, Tachibana khẽ nói:

"Nhưng em thì không sao cả."

Tachibana quả thật là một cô gái lạnh lùng. Không so sánh mình với người khác, cũng chẳng biết ghen tỵ là gì. Nhưng dù vậy, hẳn cũng có lúc cô ấy không thẳng thắn, nhỉ? Tôi bất giác nghĩ vậy.

"Này, Tachibana."

"Gì vậy?"

"Gần đây em gái anh không làm cơm hộp cho anhtớ nữa."

Thế nên tôi toàn phải đi mua bánh mì trong căn tin. Và nhân dịp đó, Hayasaka mới bắt đầu làm cơm hộp cho tôi mỗi ngày.

"Thì sao?"

"Là sau khi Tachibana đến nhà anh chơi, nó mới không làm nữa."

"Hừm."

Tachibana còn trao đổi liên lạc với em gái tôi nữa.

"Có lẽ chỉ là anh nghĩ nhiều thôi… nhưng chẳng lẽ Tachibana đã bảo với em gái anh rằng, từ giờ để mình lo chuyện đó sao?"

Nghe tôi nói thế, Tachibana khẽ ngoảnh mặt đi.

"Shiro tưởng tượng nhiều quá rồi."

"Vậy sao, chắc có lẽ là do anh tự suy diễn thôi nhỉ."

"Đúng thế. Nếu Shiro cho rằng em định làm cơm hộp cho anh, nhưng khi bắt tay vào lại toàn đồ đông lạnh, ngượng chín mặt chẳng dám đưa, trong lúc cứ mãi nghĩ ngợi thì Hayasaka đã làm cơm hộp mất rồi, thế là em không mở miệng nổi… thì đúng là em đã quá tự cao rồi đấy."

Tachibana hiếm khi lắp bắp như vậy, vành tai cũng đỏ ửng lên.

"Nói vậy chứ, Tachibana này, hôm nay Hayasaka nghỉ học nên anh không có cơm hộp ăn."

"Hừm."

"Lại còn quên mang ví, chẳng mua được bánh mì ở căn tin nữa."

"Ra vậy."

"Giờ anh thực sự đói quá đây."

"Em không thích bị nhìn thấu đâu."

Tachibana tỏ vẻ không hài lòng.

"Nhưng──" Cô ấy nói thêm, như thể bất đắc dĩ:

"Trùng hợp là, hôm nay em lại làm dư một hộp cơm… chỉ là hôm nay nổi hứng nên làm thêm thôi."

Vừa nói, cô ấy vừa lấy từ trong cặp ra hai hộp cơm.

"Em gần như chưa từng nấu ăn bao giờ, nên đừng có nói cảm tưởng gì hết, cứ lặng lẽ mà ăn đi."

Nghe vậy, tôi cũng lặng lẽ ăn.

Ăn xong, không hiểu sao tôi lại chạm tay lên phím đàn.

Rồi thử dùng tay phải gõ một đoạn nhỏ trong bài " Für Elise " mà hồi tiểu học tôi học được khi chơi game.

Tất nhiên, tôi chơi rất tệ, âm thanh cứ ngắt quãng loạn xạ.

"Phải chơi thế này này."

Tachibana chỉ tôi cách chơi đoạn tiếp theo.

Tôi làm theo chỉ dẫn của cô ấy, ngón tay lần nữa chạm lên phím đàn. Tachibana cũng phối hợp, chậm rãi đánh phần tay trái khớp với nhịp tay phải vụng về của tôi.

Cô ấy hoàn toàn trở lại dáng vẻ điềm tĩnh mọi khi.

Tôi ngắm nhìn gương mặt nghiêng ấy mà nghĩ thầm.

Tachibana chắc hẳn ngày nào cũng làm cơm hộp cho tôi, nhưng chẳng thể đưa cho tôi, chỉ biết lặng lẽ nhìn tôi cùng Hayasaka đi vào câu lạc bộ rồi lại cất hộp cơm vào cặp, quay về lớp.

Không biết, thứ mà cô ấy cất giấu lại có thực sự chỉ là hộp cơm ấy không?

Liệu có phải cô ấy cũng giấu luôn những tình cảm quan trọng hơn vào sâu trong tim, chưa một lần nói với tôi không?

Khi tôi còn đang mải nghĩ về điều đó, lần này lại đến lượt Tachibana nhìn thấu tâm tư của tôi.

"Từ mai em không làm cơm hộp nữa đâu. Hôm nay là đủ rồi."

Tachibana là cô gái luôn biết cách kiểm soát cảm xúc của bản thân.

Tôi muốn biết cô ấy thực sự nghĩ gì, nhưng cũng có cảm giác, tốt nhất là đừng biết.

Và thế là, chúng tôi chỉ im lặng gõ lên những phím đàn.

"Vậy, cậu tính sao?"

Maki hỏi tôi.

Chuyện xảy ra trên đường về nhà sau giờ tan học.

"Tính làm gì với Hayasaka, Tachibana và tiền bối Yanagi đây?"

Vì cậu ta quá dai dẳng, nên tôi đã kể hết mọi chuyện.

Tôi đã có câu trả lời cho mối quan hệ rối rắm này.

"Tôi sẽ duy trì mối quan hệ với Tachibana sao cho không ai phát hiện, rồi chia tay sau khi tốt nghiệp cấp ba. Như vậy, Tachibana sẽ kết hôn với tiền bối Yanagi, còn tôi sẽ chính thức thành đôi với Hayasaka."

"Một chiến lược rút lui hoàn hảo đấy. Giống như kiểu 'đạp vịt có thời hạn' vậy."

"Nhưng ít nhất, cách này sẽ không ai bị tổn thương."

Tôi hiểu rất rõ, xét theo quan điểm xã hội, đây là một việc xấu. Nhưng cuộc sống không phải bài học đạo đức. Phải cân nhắc cảm xúc của từng người để tìm điểm thỏa hiệp mới đúng.

"Ừ, vì nếu cậu với Tachibana cứ lao thẳng về phía trước, tất cả những người xung quanh sẽ rơi vào bất hạnh thôi."

Maki đã nói như vậy.

"Nhưng mà, nếu bị phát hiện thì đúng là xuống địa ngục thật rồi. Chắc chắn Hayasaka sẽ hoàn toàn sụp đổ, còn tiền bối Yanagi... cũng không biết sẽ thành ra thế nào nữa… Tôi vẫn muốn có một cách nào đó an toàn hơn cơ mà..."

Kế hoạch đó chính là "Kế hoạch Hayasaka" — để Hayasaka theo đuổi tiền bối Yanagi, còn lại tôi và Tachibana sẽ đóng vai một cặp đôi.

"Nhưng mà... chắc không thể nào đâu ha. Tôi không nghĩ tiền bối Yanagi sẽ thay lòng đổi dạ giữa chừng đâu. Cảm giác như mấy siêu anh hùng trong phim phương Tây bỗng dưng trở thành phản diện ấy... À mà, biết đâu lại có thể xảy ra thật?"

"Đừng có nói chuyện xui xẻo thế."

"Chuyện đó để sau đi." Maki thở dài nói.

"Nhưng mà kế hoạch giấu giếm triệt để của cậu, tôi thấy cậu quá phụ thuộc vào Tachibana rồi đấy."

"Quả nhiên cậu cũng nghĩ thế à?"

"Tôi nghĩ Tachibana chắc không đến mức lộ sơ hở đâu. Nhưng mà, nói sao nhỉ... cô ấy hoàn toàn là kiểu con gái phải làm người đứng nhất mới chịu đấy? Cũng có thể đến một lúc nào đó sẽ chán cái trò diễn kịch này thôi."

"Chuyện đó đành phải tin vào Tachibana vậy. Dù sao hiện tại cô ấy cũng nói là không sao mà..."

"Nhưng cô ấy cũng có thể sẽ nhận ra một cảm xúc khác... Dù sao Tachibana cũng mới vừa hỏi tôi 'cảm giác thích một người là thế nào nhỉ?' đấy."

Nghe cậu ấy nói vậy, tôi chỉ còn biết im lặng.

"Hơn nữa, hai người định làm mấy việc giống như cặp đôi kiểu gì đây? Không thể cùng nhau đi học hay cùng đi chơi hội văn hóa được, đúng không?"

"Dù sao thì hôm nay cô ấy cũng sẽ ghé nhà tôi một chuyến."

Là em gái tôi mời Tachibana đến.

Nó nghĩ rằng nếu bỏ lỡ cơ hội này, anh trai nó sẽ chẳng bao giờ có bạn gái được nữa, nên tự cho mình cái sứ mệnh phải giữ chân Tachibana lại. Nhưng ngược với ý tốt đó, nó lại cực kỳ khinh thường tôi, thằng anh vô dụng của nó.

"Ừm, nếu hẹn hò ở nhà thì chắc không bị phát hiện đâu ha."

"Nhưng mà..." Maki chép miệng.

"Cậu đúng là thích đi dây thép lắm. Chỉ cần Hayasaka hoặc tiền bối Yanagi phát hiện thôi là tiêu đời ngay, chưa kể nếu làm Tachibana bực mình quá thì cũng toang luôn. Độ khó thế này thì cao quá đấy."

Đúng lúc chúng tôi đang bàn chuyện đó...

Có người gọi với từ phía sau.

"Kirishima, Maki, cùng về nhé."

Tôi quay đầu lại—

Là tiền bối Yanagi.

Nụ cười rạng rỡ như mọi khi trên gương mặt tiền bối khiến tôi không dám nhìn thẳng. Cảm giác tội lỗi cứ dâng lên không chịu nổi.

"Sao thế, Kirishima?"

"À... không có gì đâu... Mà, tiền bối trông vui vẻ quá nhỉ?"

"À, em gái cậu vừa nhắn tin cho tôi."

Tiền bối và em gái tôi đã trao đổi liên lạc với nhau.

"Thế nên, giờ tôi định tới nhà cậu."

"Hả? Bây giờ luôn? Tại sao...?"

"Có một cô gái xinh đẹp đang ở nhà cậu đúng không? Em gái cậu nói với tôi rồi, còn bảo tôi phải tới xem nữa."

"Không thể xem thường bên Kirishima đâu ha." Tiền bối cười sảng khoái.

"Tôi thật sự muốn gặp xem cô ấy thế nào."

Tôi, Maki và tiền bối Yanagi từng học cùng trường cấp hai, thế nên đều sống gần nhau. Cả ba cũng đi học bằng tàu điện nên cùng xuất phát từ ga gần nhà. Nhờ vậy mà em gái tôi với tiền bối Yanagi cũng khá thân thiết.

Và chính con bé em gái ấy giờ đang gây ra một rắc rối khủng khiếp.

Cứ thế này, tiền bối Yanagi và Tachibana sẽ chạm mặt nhau ngay tại nhà tôi.

Con bé không biết gì đâu. Nó chắc chắn sẽ hớn hở giới thiệu Tachibana cho tiền bối biết.

── "Ghê chưa! Tachibana chị siêu xinh thế này mà lại là bạn gái của anh em đó nha!"

Đến lúc đó, không biết tiền bối sẽ phản ứng thế nào...

Trên chuyến tàu điện về ga gần nhà, tôi nắm chặt tay vào vòng tay nắm, đầu óc xoay hết tốc lực.

“Nghĩ ra cái gì mau đi, tôi không muốn thấy cảnh tàn sát đâu!”

Maki nhìn tôi bằng ánh mắt ra hiệu như vậy.

Tiền bối chẳng để tâm gì, chỉ vui vẻ nói chuyện với tụi tôi.

"Gần đây cứ mãi ôn thi nên ngộp thở quá, được nói chuyện với Kirishima và mọi người thế này, tôi thấy vui lắm. Nhân tiện, đã lâu không đến phòng Kirishima chơi game rồi, giờ ghé tí đi."

Chẳng còn đường nào để từ chối cả.

“Nhanh lên đi!”

“Tôi biết rồi!”

Tôi vừa dùng ánh mắt trao đổi với Maki, vừa trả lời lời mời của tiền bối.

"À... hồi nãy cô ấy có liên lạc, bảo có việc gấp nên hôm nay không tới được rồi..."

"Em gái cậu vừa nhắn thêm nè: 'Khách tới rồi đó nha~Yanagi anh cũng mau tới đi! Đảm bảo bất ngờ luôn, siêu xinh đó! Cùng chơi đi!' Nên, là cô gái như thế nào nhỉ?"

Tiền bối nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng.

Nếu tiền bối biết được cô gái đó là ai, chắc nụ cười kia sẽ tan biến mất.

Chẳng lẽ Tachibana đến nơi rồi sao?

“Gọi điện cho Tachibana bảo cô ấy về mau!”

Maki làm động tác chỉ vào điện thoại.

Tôi móc điện thoại ra, giơ cho Maki xem cái màn hình tối om.

“Chơi game điện thoại hết sạch pin rồi.”

“Kirishima, cậu cố tình đúng không?”

Giữa lúc đó, tàu cũng vừa đến ga. Tôi bước lên sân ga, mở miệng nói:

"Tiền bối, anh có thể đi đâu đó giết thời gian chút được không?"

"Tại sao?"

"À... em muốn về dọn dẹp phòng trước đã."

"Đến nước này mà còn ngại gì nữa."

Hết cách rồi. Giờ có nói gì cũng vô ích thôi.

Đành chuẩn bị tinh thần đối mặt với bãi chiến trường vậy.

Mang tâm trạng buông xuôi, tôi bước qua cổng soát vé—

Ngay lúc đó...

"Hayasaka?"

Ra khỏi cổng soát vé, tôi bắt gặp Hayasaka trong trang phục thường ngày. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác lớn chống thấm, bên trong là quần short và quần tất đen, quàng thêm chiếc khăn len.

Nhìn thấy tôi, cô ấy khẽ vẫy tay.

"Thật may vì gặp được anh, Kirishima."

"Sao em lại ở đây? Mà... hôm nay em xin nghỉ học mà?"

"Ừ, em có thứ muốn mua một chút."

Cô ấy ngượng ngùng giấu chiếc túi nilon ra sau lưng.

"Ngày thường mà cũng xin nghỉ chỉ để mua đồ á?"

"Ừm... vì em muốn mua lúc ít người..."

Có vẻ là món gì giới hạn hay đặc biệt. Trong túi có một cái túi giấy màu nâu.

"Rồi... đột nhiên lại muốn nói chuyện với Kirishima, nên em chạy đến đây luôn. Có thử nhắn tin cho anh mà mãi không thấy trả lời... Đã tính về rồi nhưng lại nghĩ chắc đợi thêm chút nữa có khi gặp được..."

"Xin lỗi nhé, điện thoại em hết pin mất rồi."

"Ừm, em đoán thế mà. Vì Kirishima không phải kiểu sẽ bỏ mặc hay phớt lờ em đâu, cũng chẳng làm gì quá đáng vớ em cả."

"À... ừ thì..."

Nhà Hayasaka ở tận đầu kia Tokyo so với nhà tôi. Tôi từng nói cho cô ấy ga gần nhà là ga nào, nhưng địa chỉ nhà tôi thì chưa từng cho biết, chắc cô ấy cứ đứng đợi ở cổng vé từ nãy giờ.

"À, Maki và tiền bối Yanagi cũng ở đây à! Xin lỗi, em không để ý gì hết..."

Hayasaka ngạc nhiên nói, dù thật ra họ đứng đó nãy giờ rồi.

"Không lẽ ba người định đi đâu chơi à?"

"Ban đầu định tới phòng Kirishima chơi game, nhưng thôi, tôi với Maki đi trung tâm game vậy."

Nói xong, tiền bối vỗ vai tôi.

Rồi nhỏ giọng thì thầm:

"Hai người cứ từ từ mà tận hưởng nhé."

"Có vẻ người em gái cậu nói chính là Hayasaka nhỉ."

"À... cái đó thì..."

"Kirishima thích Hayasaka từ đầu đúng không? Vậy mà không nói sớm, tôi cứ tưởng là..."

Tiền bối gãi đầu vẻ khó xử.

"Tôi phải xin lỗi cậu chuyện này."

"Chuyện gì vậy?"

"Là tôi nghi ngờ cậu... không, lỗi của tôi thôi... chắc do mệt vì ôn thi quá."

Chắc là vụ thấy tôi và Tachibana nắm tay hôm trước.

"Xin lỗi nhé, Kirishima. Thôi hôm nay tôi với Maki về trước đây."

"Chào em nhé."

Tiền bối nói xong liền cùng Maki rời đi, nhanh gọn như mọi khi.

Còn lại tôi và Hayasaka.

"Nếu có chuyện muốn nói, mình qua quán hamburger bên kia ngồi đi? Quán mới mở chính hiệu đấy."

"Ưm." Hayasaka khẽ gật đầu.

Thế là được rồi. Việc Hayasaka bất ngờ xuất hiện ở cái ga xa xôi này khiến tôi phát hoảng, nhưng nhờ vậy mà được cứu nguy. Dù Tachibana phải chờ thêm một lúc, nhưng có em gái tôi ở đó chắc không sao.

Chúng tôi vào quán, gọi món. Một lát sau, chiếc hamburger siêu to đậm chất Mỹ được mang ra.

Hayasaka cầm burger lên, suy nghĩ gì đó rồi chậm rãi nói:

"Đúng rồi, giờ em không cần bắt chước Tachibana nữa."

Sau đó, cô ấy từ tốn cắn từng miếng nhỏ.

"Kirishima biết Tachibana ăn hamburger kiểu gì không?"

"Không... không biết."

"Mấy hôm trước em với Tachibana đi Yokosuka."

Họ cùng đi xem tàu mẫu hạm neo ở cảng dịp cuối tuần.

"Đợi đã, đây là sở thích của ai vậy?"

"Của em đó. Em chưa từng nói à? Em hay xem video về mấy thứ kiểu tên lửa nổ tung hay súng máy bắn tỉa."

Thật mong là em đừng công khai cái sở thích kinh dị đó lúc này...

"Vì Yokosuka có căn cứ Mỹ nên có nhiều quán burger chính hiệu đúng không?"

"Ừ, nổi tiếng mà."

Hai người họ có vẻ cũng vào quán burger ở đó.

"Lúc đó bọn em gọi món burger dày cui này. Em đang tự hỏi Tachibana sẽ ăn kiểu gì thì... cô ấy dùng cả hai tay đè bẹp nó xuống rồi ăn, nhìn vui lắm luôn."

Tachibana thuộc dạng đè bẹp burger rồi mới ăn, ra vậy.

"Anh thích nghe mấy chuyện của em với Tachibana thân thiết lắm đấy, Hayasaka."

Rồi chúng tôi tiếp tục tán gẫu những chuyện linh tinh: chương trình TV tối qua, hay kênh anime nào đó vừa xem gần đây.

Nhưng lúc chuẩn bị đứng lên tính tiền thì chuyện xảy ra.

"Kirishima, cái đó là gì vậy?"

Miếng băng cá nhân, vì bị Tachibana bóc ra nên dính không chặt nữa, rơi lúc nào không hay.

Và vết đó bị lộ ra.

"À... ừm... bị muỗi đốt thôi..."

"……Này, giờ em có thể tới nhà Kirishima không?"

"Hả? Ấy, khoan đã, cái đó thì..."

"Chẳng phải anh định ở nhà chơi game với tiền bối Yanagi và mọi người sao? Vậy chắc không sao đâu nhỉ?"

"Anh thì... phải nói là phòng mình còn bừa bộn, chưa tiện để con gái vào thì hơn..."

"Vậy thì, giờ mình đến nhà anh luôn đi."

Hayasaka mỉm cười, ánh mắt cong cong đầy vẻ thích thú.

"Chuyện đó thì…"

"Nếu không, em nghĩ mình sẽ khóc mất. Sẽ lại trở nên ủ rũ, hư hỏng mất thôi."

"À… ừm được rồi. Vậy thì mình đi thôi."

Tôi chỉ có thể gật đầu, thốt ra một cách bất lực đó.

Tôi đưa tay lên nắm lấy tay cầm cửa nhà.

Điện thoại thì đã hết pin, hoàn toàn không thể liên lạc với ai.

Tôi đã cố tránh để tiền bối Yanagi đến nhà thành công. Nhưng nếu cứ thế này, Hayasaka chắc chắn sẽ gặp Tachibana, mà nơi đó lại còn là phòng anh nữa...

"Anh sao thế? Không vào nhà à?"

Thôi xong tôi rồi.

Tôi đành bất lực nghĩ vậy, rồi khẽ thở dài, ngoan ngoãn mở cửa. Nhưng──

Ở cửa, đôi giày lười của Tachibana không còn ở đó nữa.

Có lẽ vì bọn tôi đã ngồi lại cửa hàng hamburger quá lâu, cô ấy đã về rồi cũng nên.

"Anh ơi, mừng anh về nhà ~"

Em gái chạy ra đón, nhưng ngay lập tức ngẩn người, "Ể?" một tiếng, rồi nhìn chằm chằm vào Hayasaka.

"Ơ... chị này là...?"

Tôi còn chưa kịp trả lời, Hayasaka đã nhanh chân chạy tới, ôm chầm lấy con bé, miệng reo lên, "Dễ thương quá đi mất ~!"

"Anh có em gái à, Kirishima!"

"Ừ."

"Nhưng không giống nhau nhỉ. Em ấy chẳng có cái kiểu tính cách khó chịu của anh, còn sáng bừng như mấy cô gái hiện đại nữa. Thật sự là ruột thịt sao?"

Hayasaka nói câu nào cũng châm chọc như thể cố tình, có lẽ em vẫn đang giận anh? Nếu vậy cũng chẳng có gì lạ.

"Chị là Hayasaka Akane."

Cô ấy nói với em gái nhỏ của tôi.

"Hiện tại chị đang hẹn hò với anh của em, mong được em giúp đỡ nhé!"

"Ể? C-c-cái gì cơ ~?"

Mặc dù khuôn mặt bị ép vào bộ ngực của Hayasaka, em gái tôi vẫn trợn tròn mắt nhìn về phía anh. Nhưng con bé thông minh lắm, nên chắc cũng nhanh chóng nhận ra có gì đó là lạ.

"Người dễ thương thế này mà lại là bạn gái của anh mình á? T-thật là bất ngờ quá đi ~!"

Nhận ra không khí có chút kỳ lạ, nó vội vàng cất cao giọng, cố gắng diễn cho đạt.

"Tưởng sau này em sẽ phải chăm anh cả đời cơ! Vì em nghĩ anh chắc sẽ chẳng bao giờ có bạn gái ấy chứ! Mừng quá trời luôn á~!"

Em gái ơi... xin lỗi nhé, lại để em phải nhập vai thế này.

Tôi lập tức kéo Hayasaka vào phòng riêng của mình.

Cảm nhận rõ ánh mắt nghi hoặc của em gái đang bám theo từ phía sau.

“Lát nữa anh phải khai hết cho em nghe đấy.”

Ánh mắt hằm hực của nó như đang nói thế.

"Lần đầu tiên em vào phòng con trai luôn đấy!"

Vừa bước vào, ánh mắt Hayasaka đã sáng lên như trẻ con, tràn ngập tò mò.

"Xin lỗi nhé, lại là em giành bước vào phòng trước Tachibanasan. Nhưng mà, vì em là bạn gái anh mà, chắc không sao nhỉ?"

"À... ừ."

"Đây là nơi Kirishima học bài, ngủ nghỉ hằng ngày nhỉ? Ừm... cảm giác thật kỳ diệu."

Hayasaka nhìn quanh căn phòng, ánh mắt tràn ngập thích thú.

"Hê hê, vì em đến đột xuất nên em sẽ không mở tủ quần áo hay lục lọi dưới gầm giường đâu."

"Anh không phiền nếu em làm thế đâu."

Xem ra lần này tạm thời thoát nạn rồi. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tôi sẽ liên lạc với Tachibana.

Hayasaka dường như rất hài lòng khi có thể làm tròn vai bạn gái thế này.

Cô ấy thi thoảng giở mấy cuốn kỷ yếu tốt nghiệp, rồi lại trò chuyện cùng tôi về sách vở trên kệ. Từng điều, từng điều giống như những gì một cô bạn gái sẽ làm khi đến chơi nhà bạn trai. Giữa lúc ấy, em gái đem trà và bánh ngọt lên, còn mẹ tôi thì hôm nay có vẻ vẫn đang bận việc chưa về.

Giữa những khoảnh khắc nhỏ nhặt ấy, không biết từ khi nào, hai người đã ngồi sát bên nhau trên giường.

Căn phòng bỗng trở nên yên ắng, nhưng tôi nghĩ, chuyện thông thường khi bạn gái ngồi trong phòng bạn trai, có lẽ sẽ có những khoảnh khắc thế này.

"Nè, Kirishima, cái vết đỏ ở cổ anh là..."

"À, là... vết muỗi đốt đó."

"Con muỗi này thật hư quá, nhìn giống sắp thành vết bầm luôn rồi."

"Ừ, có lẽ vậy..."

"Vậy thì... để em chữa cho."

Hayasaka khẽ ôm lấy tôi, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào cổ tôi. Ban đầu cô ấy còn vụng về, nhưng sau khi tìm được cách, lực mút liền mạnh hơn hẳn. So với Tachibana, Hayasaka có vẻ dùng nhiều sức hơn, khiến người ta cảm giác chẳng khác nào một vết bầm hơn là dấu hôn.

"……Nè, Kirishima."

"Sao vậy?"

"Những việc mà con gái làm lần đầu khi đến phòng bạn trai, em nghĩ mình cũng làm gần hết rồi nhỉ?"

"Ừ… chắc vậy."

"Nhưng mà, thông thường thì... cặp đôi sẽ làm nhiều hơn thế nữa, đúng không ta?"

"C-có sao…?"

Tôi cố giả vờ ngây ngô, nhưng với Hayasaka thì vô ích.

Cô ấy áp sát lại gần, ánh mắt anh vô thức bị hút chặt vào đôi chân thon dài lấp ló dưới lớp quần ngắn và lớp tất đen mỏng manh. Lồng ngực mềm mại áp vào người tôi, hàng cúc áo sơ mi căng lên như sắp sửa bung ra bất cứ lúc nào.

"Không được, tự nhiên mà làm chuyện đó thì…"

"Kirishima đúng là dịu dàng thật, luôn trân trọng em."

Hayasaka mỉm cười dịu dàng như cảm động lắm vậy.

"Anh lúc nào cũng nghĩ cho em, nên cứ đến lúc cuối cùng là ngừng lại. Đúng thế mà, mình vẫn còn là học sinh cấp ba, thuận theo cảm xúc mà làm gì đó, sau này chắc phiền phức lắm. Em cũng nghĩ vậy. Chuyện này, chẳng thể đột nhiên mà làm được đâu."

"Vậy nên hôm nay, em đã chuẩn bị rồi."

Vừa nói, Hayasaka đưa cho anh chiếc túi nhựa mà cô ấy cầm lúc ở cổng soát vé. Bên trong là một túi giấy màu nâu. Ban đầu anh cứ tưởng đó là đồ ăn vặt gì đó… nhưng thực tế lại là──

"Hayasaka, đây là…"

Có vẻ cực kỳ mỏng.

○•○ Ba milimet.

Một cái bao cao su mới toanh.

"Còn nữa, em đã đo nhiệt độ cơ thể rồi."

"Nhiệt độ?"

Hayasaka gật đầu, ánh mắt nghiêm túc, rồi giải thích về chu kỳ cần phải tính toán dựa theo nhiệt độ cơ thể.

"Hôm nay là chu kỳ an toàn, nên nếu Kirishima muốn làm, không dùng cũng không sao đâu."

5c8490f5-8c75-4e26-aa30-f6b81e54594d.jpg

Lý do hôm nay Hayasaka xin nghỉ học, là để tranh thủ lúc không có ai, một mình đi đến nhà thuốc.

"Siêu xấu hổ luôn đó, nhân viên lại còn là con trai nữa..."

Hayasaka nói, khuôn mặt đỏ bừng khi nằm dài lên giường tôi, tư thế hoàn toàn thả lỏng, như đang mặc kệ mọi thứ.

"Kirishima, sáng thế này, em ngại lắm…"

Nghe theo lời cô ấy, anh kéo rèm, tắt đèn. Đây không phải trường học, mà là phòng riêng của anh. Bao cao su cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Hayasaka đã buông bỏ mọi rào cản.

"Em nghĩ, mình không thua Tachibana ở mọi khía cạnh đâu. Ít nhất là về vóc dáng… chắc chắn hơn hẳn. Vì em luôn nghe bọn con trai nói vậy mà… ánh mắt mọi người cũng hay dõi theo em lắm…"

Giờ mà tìm lý do để không làm gì với Hayasaka mới là điều khó khăn.

"Nè, Kirishima, anh thích em đúng không?"

"Đương nhiên là thích rồi…"

"Vậy thì, không làm gì mới là lạ chứ… hay là em không có sức hút?"

Tôi chợt nhớ lại lời Sakai từng nói.

Việc ân ái là sự khẳng định lớn nhất với đối phương. Và tôi cũng muốn khẳng định Hayasaka, muốn cô ấy biết rằng mình yêu cô ấy thật lòng.

"Hayasaka rất quyến rũ…"

"Vậy thì… em muốn anh hãy làm với em… nếu Kirishima thích em… và muốn làm chuyện đó."

Hayasaka vừa nói vừa lấy tay che miệng, quay mặt đi như đang ngại ngùng lắm. Biểu cảm mời gọi, quần áo xộc xệch, đôi chân trắng mịn lộ ra dưới chiếc quần ngắn, tất cả như đang sẵn sàng để tôi làm bất cứ điều gì.

Khi nhận ra, tôi đã đè cô ấy xuống giường và trao một nụ hôn sâu.

Môi cô ấy mềm mại, ấm áp, chiếc lưỡi khẽ đan xen, tiếp nhận tôi một cách tự nhiên.

"Ưm… ưm… aa… haa…"

Khóe môi Hayasaka thoáng qua tiếng thở gấp gáp.

Hai người ôm lấy nhau, môi lưỡi quấn quýt, cảm giác về thân thể đối phương dần trở nên mờ nhạt, như đang tan chảy vào nhau. Vì yêu, nên mới muốn giải phóng cảm xúc, muốn cơ thể cả hai hòa quyện thành một.

Tôi đưa tay lần tới hàng cúc áo sơ mi căng chặt, chậm rãi tháo từng chiếc một. Bên trong, bộ ngực trắng nõn, căng tròn dần hiện ra.

Nội y là kiểu ren, mang một nét quyến rũ chín chắn, có vẻ là cô ấy cố ý chọn để tỏ ra người lớn. Nhưng màu hồng phấn đáng yêu kia vẫn rất hợp với Hayasaka.

"…Anh có thể sờ nó."

Nghe lời, anh nhẹ nhàng đặt tay lên phần ngực được bao bọc bởi lớp vải cứng, vẫn cảm nhận được sự mềm mại.

"Kirishima … tiếp tục đi… sờ nhiều hơn… nữa…"

Tôi đưa tay ra sau, cởi chiếc móc áo ngực, rồi trượt tay vào trong. Bộ ngực cô ấy mềm mại như dính chặt vào lòng bàn tay tôi, vừa mềm vừa đàn hồi, cảm giác như đang tan chảy.

Đám con trai trong lớp hẳn từng mơ ước được chạm vào cơ thể Hayasaka thế này.

"Kirishima muốn làm gì em cũng được… chỉ cần có Kirishima thôi… em muốn để anh tùy ý làm bất cứ điều gì."

Vừa hôn, vừa vuốt ve bộ ngực mềm mại ấy.

Ngón tay tôi chạm vào phần nhô cao nhỏ nhắn, nó lập tức cứng lên, căng chặt.

"Kirishima … không được… nhưng… đừng dừng lại… tiếp tục đi…"

Hayasaka như đang nũng nịu, cơ thể cô khẽ co giật, nhịp thở trở nên rối loạn, gò má đỏ bừng. Nhìn cô ấy thè lưỡi, hơi thở ướt át như đang cầu xin điều gì, tôi lại cúi xuống hôn sâu.

Tôi yêu Hayasaka. Tôi muốn cô ấy cảm nhận được điều đó. Muốn cô ấy hưng phấn hơn nữa, tôi đưa tay lần xuống đôi chân thon dài bọc trong lớp tất đen. Nhưng đôi tất này đúng là vướng víu.

"Kirishima … được mà… không sao đâu…"

Hayasaka khẽ ôm lấy anh, còn anh thì đưa tay lên phần lưng quần ngắn. Tập trung tháo chiếc cúc, rồi nhẹ nhàng kéo khóa xuống.

"…Em ngại…"

Hayasaka vùi mặt vào ngực anh, hơi thở mang theo hơi nóng, ẩm ướt lan tỏa khắp người.

Tôi đưa tay vào bên trong. Ngay khoảnh khắc đó—

“Đừng… Gạt em, Kirishima, đợi đã! Sao có thể… gạt em…”

Hayasaka vội vã luồn tay vào quần, kéo tay tôi ra.

Đầu ngón tay tôi đã ướt đẫm, thậm chí còn kéo theo những sợi tơ mảnh nhỏ. Cũng phải thôi. Vì nơi đó của Hayasaka đã trở nên ấm nóng và ẩm ướt, ngay cả khi còn cách một lớp quần lót và tất chân, tôi vẫn có thể cảm nhận được.

“Kirishima, không phải đâu mà… Như thế này chẳng phải em giống một đứa con gái hư hỏng sao? Đáng ghét…”

Hayasaka vùi mặt vào gối, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc.

“Xấu hổ quá… Sao lại thành ra thế này… Em không phải kiểu con gái như vậy đâu.”

“Anh rất vui đấy.”

“Là do anh cả… Chính vì anh nên em mới thành ra thế này… Vì đó là anh, nên em mới như vậy…”

Hayasaka quá mức xấu hổ, đến nỗi chúng tôi đành trùm chăn kín mít.

Bóng tối bao trùm khiến cô ấy có vẻ bình tĩnh hơn. Chúng tôi lại hôn nhau, ôm lấy nhau, vuốt ve cơ thể đối phương, như thể đang bắt đầu lại từ đầu. Hơi nóng chẳng hề thuyên giảm, chỉ càng làm chúng tôi thêm rạo rực. Đến khi chiếc chăn cũng bị hơi ấm thấm vào, Hayasaka bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của tôi.

“Chuyện này… thật ấm áp, thật dễ chịu…”

Cô ấy ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần trụi.

Làn da chạm vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau. Cảm giác như thể chúng tôi đang hòa làm một, tựa hồ chạm tới tận cùng của nhau, thật sự rất thoải mái, rất yên bình.

“Nè, Kirishima… Anh có thể tiếp tục chạm vào em đấy…”

“Thật chứ?” Tôi hỏi, Hayasaka áp mặt vào lồng ngực tôi rồi khẽ gật đầu.

Để dễ dàng vuốt ve, tôi cởi bỏ hoàn toàn chiếc quân và tất chân của cô ấy trong chăn. Lúc này, trên người Hayasaka chỉ còn lại một chiếc quần lót. Tôi luồn tay vào giữa hai chân cô ấy, dùng đầu ngón tay mơn trớn qua lớp vải mỏng. Quả nhiên, nơi đó đã ấm nóng và ẩm ướt.

Chỉ vuốt ve trong chốc lát, nhưng hơi ẩm ngày càng nhiều hơn, cuối cùng đến mức dù cách một lớp vải, tôi vẫn nghe thấy tiếng nước ướt át vang lên khe khẽ.

“Đáng ghét mà… Đừng làm em xấu hổ… Đừng làm em xấu hổ mà…”

Phản ứng của Hayasaka quá đáng yêu, đến mức tôi cũng trở nên hưng phấn, tiếp tục vuốt ve không ngừng.

“Không được đâu, Kirishima… Em sắp trở thành người kỳ lạ mất rồi…”

Dù nói vậy, cô ấy vẫn cong người, ép chặt nơi đó vào đầu ngón tay tôi.

Vừa cử động ngón tay, tôi vừa hôn lên môi cô ấy, lướt lưỡi qua cổ, thậm chí còn trượt vào tai. Trong suốt khoảng thời gian đó, tiếng rên khẽ không ngừng thoát ra từ đôi môi của Hayasaka.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cơ thể cô ấy dần căng cứng.

“Kirishim… Kirishima… Kirishima…”

Hayasaka cong lưng, đôi chân duỗi thẳng.

“Em yêu… Em yêu, yêu, yêu, yêu, yêu anh, Kirishima!”

Sau đó, cô ấy bật lên tiếng rên cao vút, cơ thể run rẩy hai, ba lần.

Cô ấy siết chặt lấy tấm ga trên giường, thở hổn hển từng cơn.

Tôi vén chăn lên, muốn nhìn rõ gương mặt của Hayasaka.

“Đáng ghét… Đừng nhìn em mà…”

Cô ấy nằm đó, làn da trắng mịn, thoáng phủ một lớp mồ hôi óng ánh.

Một lọn tóc bị ngậm giữa đôi môi ướt át, hình ảnh ấy đẹp đến mức gợi lên một vẻ cuốn hút khó tả.

Chiếc quần lót màu hồng nhạt giờ đây đã thấm đẫm, vết loang thô tục trên tấm ga giường cũng trở nên rõ ràng

“Kirishima, đáng ghét…”

Tôi ôm chặt lấy Hayasaka và hôn cô ấy thật sâu, để lưỡi quấn lấy lưỡi. Cô ấy lập tức hưởng ứng, vòng tay quanh tôi, thậm chí còn áp sát hông vào người tôi.

Lúc này, tôi thực sự không thể kiềm chế được nữa, và Hayasaka cũng vậy.

“Làm đi… Làm chuyện mà những người yêu nhau sẽ làm…”

Cô ấy thì thầm, ánh mắt mơ màng cầu xin tôi.

Tôi liếc nhìn chiếc hộp nhỏ đặt trên bàn, đưa tay định tháo dây lưng.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó—

Những ký ức trong ngày bỗng vụt qua trong tâm trí tôi.

Tôi chợt tỉnh táo lại, như thể từng mảnh ghép rời rạc bỗng xếp lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, giúp tôi hiểu ra tình huống hiện tại.

Nếu là vậy… thì tôi không thể tiếp tục nữa.

“…Hôm nay, dừng lại tại đây thôi.”

Tôi rời ra xa cơ thể của cô ấy.

“…Hả?”

Hayasaka nhìn tôi, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Sao lại thế? Tại sao? Tại sao lại thế?”

Dường như đầu óc cô ấy chưa thể theo kịp tình huống, nhưng khi nhận ra tôi thực sự không định đi xa hơn, đôi mắt cô ấy dần ngấn lệ.

“Tại sao… Tại sao anh không chịu làm với em? Chẳng lẽ em không đủ hấp dẫn sao?”

“Không phải vậy.”

“Em chẳng có gì hơn Tachibana cả, chỉ có mỗi thân hình là đẹp hơn cô ta. Dù vậy, vẫn không đủ sao? Em có thể làm bất cứ điều gì mà… Hay là anh vốn không thích em?”

“Anh thích em.”

“Vậy tại sao… tại sao lại từ chối em?”

Dù vậy, tôi vẫn không thể tiếp tục.

Hayasaka lặng người trong giây lát, rồi khẽ lẩm bẩm.

“…Anh quá đáng lắm, Kirishima.”

Cô ấy kéo chăn trùm lấy cơ thể mình, ánh mắt vô định nhìn lên trần nhà.

“Nếu dừng lại ngay tại đây… thì em chẳng phải trông như một con ngốc sao…”

“…Xin lỗi.”

“…Em về đây.”

Cô ấy nhặt quần áo rơi vãi trên sàn, mặc lại từng món một. Sự thất vọng và tổn thương hiện rõ trên gương mặt cô ấy.

Tôi rất muốn nói với cô ấy rằng, tôi thực sự muốn làm, và nếu có lần sau, nhất định tôi sẽ không dừng lại. Nhưng lúc này, tôi không thể mở miệng.

“So với Tachibana. Anh thích em hơn, Hayasaka. Đó là sự thật.”

“Em sẽ không tin anh nữa.”

Tôi đứng trước tủ quần áo, nhẹ nhàng mở cửa.

Bên trong đó là—

“Kết thúc rồi à?”

Tachibana.

Cô ấy vẫn đang mặc đồng phục, tay cầm giày lười, ngồi thu mình trong góc tủ chật hẹp.

Tachibana đứng dậy, chậm rãi bước ra, ánh mắt khó đoán.

“Vậy thì… hãy nói lại lần nữa đi.”

“…Nói gì cơ?”

“Câu cuối cùng anh vừa nói với Hayasaka. Nói lại nguyên văn, từng từ một.”

Dưới áp lực từ đôi mắt xanh sắc bén như bùng cháy của Tachibana, tôi mở miệng.

“So với Tachibana… anh thích Hayasaka hơn—”

Khoảnh khắc đó.

Tầm nhìn của tôi chao đảo.

Vài giây sau, tôi mới nhận ra—Tachibana đã tát tôi một cái.

Âm thanh chát chúa vang vọng trong đầu, khóe miệng tôi bật máu.

Đối diện với tôi, Tachibana trừng mắt đầy giận dữ.

Bagatelle số 25 thuộc La thứ (WoO 59 và Bia 515) cho đàn piano, thường được biết dưới tên gọi "Für Elise", là một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của Ludwig van Beethoven