"Khâu chuẩn bị về cơ bản đã xong cả rồi, tờ rơi cũng in xong rồi, thế này thì yên tâm được rồi ha."
Hamanami vừa nói vừa thở phào.
Đó là chuyện xảy ra vào một buổi tối cuối thu, trên đường chúng tôi về nhà.
"À mà, ghé cửa hàng tiện lợi chút nhé, em đãi anh. Ăn gà rán ổn không?"
Nghe Hamanami nói vậy, chúng tôi rẽ qua cửa hàng tiện lợi gần đó.
Và rồi chúng tôi vừa đứng trước cửa tiệm, vừa ăn gà rán nóng hổi vừa tán gẫu.
Thứ mà người ta hay mua ở cửa hàng tiện lợi thì khác nhau lắm, Hayasaka thường mua bánh bao thịt, còn Tachibana thì dù trời lạnh đến đâu cũng chọn ăn kem.
"À đúng rồi, tiền bối Kirishima. Chuyện đó… thế nào rồi ạ?"
Hamanami ngập ngừng hỏi.
"À, ý em là chuyện Tachibana làm phần thưởng cho trò trốn thoát chứ gì?"
"Dạ, đúng vậy…"
"Tachibana bảo là sẽ từ chối rồi."
Nghe tôi nói thế, Hamanami trông như nhẹ nhõm hẳn.
"Hamanami cũng giống thiếu nữ ghê."
"Thì em vốn là con gái mà… Với lại, dù chỉ là mê tín, nhưng người thắng trong cặp đôi ấy sẽ cưới nhau mà…"
"Em thích Yoshimi đàn em lắm nhỉ."
"Em cũng không chắc nữa… Gần đây mới bắt đầu nhận ra thôi. Trước cứ tưởng em ta chỉ là dạng ba phút nhiệt tình…"
Nghe nói Yoshimi bắt đầu chơi bóng rổ vì ảnh hưởng từ bộ manga hồi nhỏ. Nhưng không ngờ lại chăm chỉ hơn tưởng tượng, đến mức từng tham gia giải toàn quốc hồi cấp hai. Lên cấp ba thì thực lực cũng tăng vọt, nhưng dù vậy mà mãi không được ra sân chính thức, phải ngồi ghế dự bị, tuy vậy cậu ta chưa bao giờ nản lòng, vẫn kiên trì luyện tập một mình đến tận khuya trong công viên.
"Vậy mà… giờ lại thấy cậu ta ngầu phết."
"Nhưng mà…" Hamanami nói bằng giọng buồn bã.
"Người ta lại nói thích Tachibana cơ. Rõ ràng hồi nhỏ từng bảo muốn em làm cô dâu cơ mà…"
"Đừng lo, chuyện của em sẽ ổn thôi."
"Sao anh chắc chắn thế?"
"Bởi vì Tachibana từng nói, 'Thanh mai trúc mã là mạnh nhất'."
"…Nhắc mới nhớ, tiền bối Kirishima và Tachibana quen nhau từ nhỏ nhỉ."
Ăn hết gà rán, chúng tôi lại tiếp tục bước về phía nhà ga.
"Thấy tiền bối Tachibana dịu dàng hơn em nghĩ nhiều ấy. Chẳng biết là do thay đổi hay vốn dĩ đã thế."
"Ai mà biết được. Cô ấy lúc nào cũng khó đoán mà. Tính cách thất thường, lại có kiểu như nghệ sĩ nữa."
Tiện thể nói thêm, cô ấy nhóm máu AB và thuận tay trái.
"Phải nói là sở thích của tiền bối Tachibana có hơi bất ngờ. Ở vài mặt thì đúng kiểu cô bé nhỏ nhắn vậy."
Hamanami vừa nói vừa mỉm cười.
"Cho nên, lần này tiền bối Tachibana cũng đang đợi tiền bối Kirishima nhỉ?"
"Đợi tôi?"
"Ý là… làm phần thưởng của game trốn thoát ấy. Em nghĩ cô ấy đang mong anh tham gia lắm, giành giải nhất, rồi tiện thể cùng cô ấy thi cặp đôi hoàn hảo luôn."
"Không, điều này…"
"Ừ thì, tất cả chỉ là do em đoán thôi. Nhưng anh cũng đừng quên là trước đây cô ấy từng đạp cửa đá anh đấy nhé."
Tôi biết rất rõ, Tachibana đúng là có phần cảm tính, dễ bốc đồng.
"Thế nhưng… ít nhất cô ấy còn bình tĩnh hơn người kia."
"Ý anh là tiền bối Hayasaka à…"
"Tất cả là lỗi tại anh đấy nhé."
Hamanami tiếp tục.
"Có cái gọi là 'người ta thường theo đuổi những gì khó đạt được', đúng không?"
"Ý em là hiệu ứng đua đòi(snob effect)?"
"Từ góc nhìn của tiền bối Hayasaka , việc anh xếp tiền bối Tachibana ở vị trí ưu tiên số một chính là nguyên nhân khiến cô ấy cứ mãi đuổi theo anh đấy."
Nếu là hiệu ứng đua đòi thì đúng là có khả năng kéo dài rất lâu.
"Vậy nên Hayasaka mới thành kiểu yandere luôn còn gì. Trong số các hiệu ứng tâm lý, hiệu ứng đua đòi cũng khá mạnh mà."
Điều này cũng đã được chứng minh trong các thí nghiệm tâm lý học.
Càng thể hiện rõ ràng là tôi thích Tachibana, Hayasaka có lẽ sẽ càng đuổi theo tôi mãnh liệt hơn.
"Tốt nhỉ, được nhiều người yêu thích thế cơ mà."
Hamanami nói với vẻ nửa đùa nửa thật.
"Em cũng muốn thử dùng hiệu ứng đua đòi để gây chú ý cho Yoshimi xem sao."
"Em định làm thế nào?"
"Như thế này chẳng hạn."
Hamanami đột nhiên khoác tay tôi.
"Không, làm thế này thì không ổn đâu. Trước khi khiến cậu ta muốn theo đuổi em, Yoshimi sẽ nghĩ là em đang hẹn hò với anh mất."
"Cũng đúng ha."
Nói thế nhưng Hamanami vẫn không buông tay tôi, mà còn tựa sát vào nữa.
"Haizz~ em thật sự muốn làm thế này cơ. Nhưng người em muốn khoác tay là tên ngốc Yoshimi kia kìa, không phải anh đâu."
"Đừng dùng tôi làm đối tượng luyện tập."
"Dù sao thì, với tiền bối Kirishima, tôi cũng chẳng thể làm đối tượng luyện tập được nhỉ. So với hai người Tachibana hay Hayasaka, tôi chỉ là một đứa con nít thôi."
Đúng lúc chúng tôi giả làm người yêu và bước vào quảng trường trước ga.
Có lẽ là bản năng động vật trỗi dậy, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến tôi bất giác nhìn quanh──
Một cô gái đứng bật dậy từ băng ghế, nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.
Là Hayasaka.
Cô ấy im lặng nhìn cánh tay tôi bị Hamanami khoác lấy, rồi nghiêng đầu hỏi:
"Nè, Kirishima. Em có phải là một đứa con gái mà chẳng ai thèm cần không?”
◇
"Em đợi lâu chưa?"
"Đâu có lâu đâu mà, chỉ khoảng ba tiếng thôi chứ nhiêu."
Hayasaka nói bằng thái độ thật lòng rằng ba tiếng thôi. Dù tôi có tỏ ra khó xử, cô ấy cũng chỉ nghiêng đầu, vẻ ngây thơ như thể hỏi "Tại sao vậy?".
Chúng tôi cùng ngồi xuống băng ghế trước nhà ga.
Hamanami, người vẫn khoác tay tôi lúc nãy, sau khi cúi đầu xin lỗi Hayasaka rối rít thì đã chạy biến mất.
Trước khi đi, tôi nói với cô ấy: "Khi yêu Yoshimi, đừng dùng chiêu trò quá đà đấy." Hamanami nghe thế liền gắt lên: "Tiền bối không có tư cách nói câu đó đâu!"… mà, đúng là vậy thật.
"Kirishima, anh không lạnh sao?"
Hayasaka vừa nói vừa quấn chiếc khăn choàng đang đeo lên cổ tôi.
"Không, Hayasaka mới là người lạnh đấy."
Hayasaka, người đã chờ ở băng ghế suốt, mặt mũi tái nhợt.
"Chỉ cần em nhắn một tin thôi, anh đã có thể lẻn ra khỏi buổi họp ủy ban rồi."
Nghe tôi nói thế, Hayasaka đáp lại một câu đơn giản.
"Không sao mà. Vì em không muốn trở thành gánh nặng cho Kirishima đâu
Dù sao tôi cũng mua một chai trà nóng từ máy bán hàng tự động đưa cho Hayasaka.
Hayasaka cầm lấy, rồi mỉm cười hạnh phúc, ôm chặt vào hai tay để sưởi ấm. Nhìn thoáng qua, trông cô ấy thực sự rất dễ thương.
"Hehe, Kirishima đúng là tốt bụng ghê."
"Tiện thể, em muốn vào quán nào ngồi chút không?"
"Không cần đâu, thế này là đủ rồi."
Hayasaka nói tiếp: "Em chỉ muốn được trò chuyện với Kirishima lâu thật lâu thôi."
"Hamanami có vẻ sợ em lắm đấy."
"Chắc tại em vừa cười vừa đe dọa em ấy nhỉ."
"Không phải em làm quá rồi sao. Chỉ là khoác tay thôi mà, anh thật sự không để ý đâu. Thật đấy, hoàn toàn không sao cả. Vì em đã quyết tâm làm một người bạn gái tốt, biết bao dung rồi mà."
"V-Vậy à…"
"Hơn nữa, em cũng có thể hòa hợp với những người con trai khác mà."
"Hả?"
"Là tiền bối Yanagi đó."
Gần đây, hình như họ liên lạc với nhau khá thường xuyên.
"Tốt quá nhỉ."
"Ừ, tiền bối ấy còn nói chuyện với em về cả chuyện tương lai nữa."
"Nhắc mới nhớ, tiền bối từng khen Hayasaka dễ thương lắm đấy."
"Vui quá trời luôn!"
Hayasaka giơ nắm đấm lên trời ra hiệu chiến thắng, nhưng ngay sau đó lại nhìn tôi đầy bối rối.
"X-Xin lỗi… không phải như vậy đâu. Kirishima, đừng ghét em mà…"
Khóe mắt cô ấy bất ngờ ngân ngấn nước mắt, cảm xúc quả nhiên rất bất ổn.
"Không sao đâu mà." Tôi vỗ nhẹ vai an ủi.
"Dù sao tiền bối cũng là đối tượng số một của em mà."
"Ừ ha, đúng vậy thật… Nhưng mà, giờ nhìn thấy Kirishima buồn bã thế này, em lại thấy vui lắm."
Vừa nói, cô ấy vừa khoác tay tôi. Cảm giác mềm mại, ấm áp ấy thật lâu rồi mới có lại.
"Rồi sao nữa? Em với anh ấy tiến triển tốt chứ?"
"Ừ, dạo trước, ảnh còn gọi cho em giữa đêm nữa."
"Thế thì thân thiết ghê, bình thường không ai làm thế nếu chưa thân đâu."
"Ừ, hình như anh ấy có chuyện muốn bàn bạc."
"Chuyện gì vậy?"
"Anh ấy bảo… đã nhìn thấy Kirishima và Tachibana nắm tay nhau đi trên đường."
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Nhà của tôi và tiền bối Yanagi gần cùng một ga. Hôm Tachibana đến nhà tôi chơi, khi tiễn cô ấy ra ga về, hai đứa đã nắm tay suốt quãng đường. Có lẽ anh ấy đã nhìn thấy cảnh đó…
"Chắc nhìn nhầm rồi ha?"
Hayasaka hỏi, ánh mắt vô hồn.
Khiến tôi buột miệng nói dối.
"Ừ… chắc vậy."
"Em cũng nghĩ thế. Nên em đã nói với anh ấy… chắc chắn anh ấy nhìn nhầm rồi."
Hayasaka nói, mái tóc che gần hết gương mặt, khiến tôi không sao nhìn rõ được cái biểu cảm đó.
"Vì Kirishima sẽ không làm chuyện như vậy. Sẽ không tàn nhẫn làm thế khi em còn đang cố gắng. Kirishima sẽ không bao giờ phản bội em đâu. Kirishima, Kirishima, Kirishima, …"
"Khoan đã nào, Hayasaka──"
"Chỉ cần em khiến tiền bối thích em, mọi chuyện rồi sẽ suôn sẻ thôi. Như vậy thì anh cũng không cần phải phản bội tiền bối, em cũng có thể tiếp tục làm bạn với Tachibana. Em thật sự rất thích Tachibana, nên phải nhanh chóng theo đuổi được tiền bối mới được. Chỉ cần như vậy, sẽ không có ai phải chịu tổn thương cả."
Hayasaka nắm chặt lấy cánh tay tôi, lực nắm mạnh đến mức có cảm giác hơi đau.
"Kirishima, anh sẽ đợi đến khi em thành công chứ? Anh sẽ không trở nên xấu xa đâu nhỉ? Ừm, chắc chắn là không đâu, bởi vì đó là Kirishima mà. Em lúc nào cũng tin tưởng anh hết."
Có lẽ Hayasaka đã mơ hồ nhận ra điều gì đó. Nhưng vì không muốn tin, nên cô ấy cứ níu lấy hình ảnh lý tưởng về tôi, dần dần sắp sụp đổ. Không thể tiếp tục nhìn cảnh tượng đó thêm nữa, tôi buột miệng thốt ra:
"Nếu như… anh đã trở thành kẻ xấu rồi thì sao?"
Nếu cứ như vậy mà vạch trần tất cả, khiến cô ấy thất vọng cũng được thôi. Tôi đã nghĩ thế. Nhưng…
Phản ứng của Hayasaka lại hoàn toàn ngoài dự đoán.
Nếu tôi đã là kẻ xấu rồi thì sao—?
"Vậy thì nhất định là do lỗi của em rồi. Ừm, bây giờ em hiểu hết rồi, tất cả là do em sai."
"…Hả?"
"Chính vì em không đáng tin, không thể khiến Kirishima hài lòng, nên anh mới không thể kiên nhẫn chờ đợi. Tất cả đều là lỗi của em. Em thực sự là một cô gái tệ… nên chỉ cần em trở thành một cô gái tốt là được, đúng không? Như vậy, Kirishima sẽ đợi em chứ, sẽ không phản bội tiền bối trước khi em theo đuổi được anh ấy chứ. Chỉ cần em có thể khiến Kirishima cảm thấy hài lòng~~, thì mọi thứ sẽ lại suôn sẻ."
Hayasaka ngẩng đầu lên, trên gương mặt lộ ra biểu cảm rạng rỡ chưa từng thấy.
Cô ấy còn dùng giọng điệu đầy sức sống nói với tôi:
"Nhất định phải đợi em đó nha!"
"Em sẽ trở thành một cô bạn gái thật tốt, một người bạn gái hoàn hảo 100% trong mắt Kirishima!"
◇
Để Kirishima không trở thành người xấu.
Hayasaka bắt đầu cố gắng trở thành một "bạn gái hoàn hảo".
Lý do là bởi, chỉ cần tôi thỏa mãn với cô ấy, tôi sẽ có thể quay đầu lại kịp lúc, trước khi bản thân phản bội tiền bối Yanagi, trước khi mối quan hệ với Tachibana tiến xa hơn nữa.
"Sáng nay, lớp lịch sử phải nộp vở ghi chép đó, anh ổn chứ?"
Trong lớp học buổi sáng, Hayasaka mỉm cười rạng rỡ lại gần tôi hỏi thăm.
"Bỏ tiết nhiều quá nên chắc không ổn lắm đâu."
"Em đã chép hết rồi đó, anh muốn chép lại không?"
"Được, cảm ơn nhé."
"Vậy, cho em mượn vở của Kirishima đi?"
"Hả?"
"Để em giúp anh chép."
Hayasaka tự nhiên rút quyển vở của tôi ra khỏi hộc bàn, lảo đảo chạy về chỗ tôi. Ngay trong ngày, cô ấy đã trả lại vở cho tôi. Trang vở mà Hayasaka chép, chữ viết rất dễ thương, còn thêm chút màu sắc lấp lánh.
Cái gọi là "bạn gái hoàn hảo" trong mắt Hayasaka, hình như là kiểu bất chấp tất cả.
Vì tâm quan vốn đã như vậy nên cô ấy không giỏi nắm bắt tình hình cho lắm.
Vài ngày sau khi Hayasaka bắt đầu thực hiện kế hoạch "tuyệt đối bạn gái”
Trong lúc tôi nằm úp mặt lên bàn giả vờ ngủ trưa, vô tình nghe thấy mấy câu chuyện của đám bạn cùng lớp.
"Tôi thấy Hayasaka dạo này cứ quấn lấy Kirishima suốt nhỉ?"
"Đúng á, hôm học nấu ăn, bánh quy làm xong cũng mang cho Kirishima ngay đấy."
"Hôm bữa Kirishima nói thích loại kẹo dẻo mới ra, ngay hôm sau cô ấy đã mua mang đến rồi."
"Nói vậy thì, Kirishima đúng là gã bám váy con gái mà."
Mối quan hệ giữa tôi và Hayasaka là bí mật. Cho đến giờ, cả hai vẫn giữ khoảng cách khi ở lớp học.
Nhưng cảm giác ấy, giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ.
Đang nghĩ phải khéo léo nhắc nhở cô ấy thì, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai tôi.
Ngẩng đầu lên, chính là Hayasaka.
"Này, Kirishima, dạo này anh toàn mua bánh mì ở căn tin ăn trưa nhỉ? Trước kia không phải anh luôn mang cơm hộp sao?"
"Em gái anh làm cho mà, nhưng gần đây chẳng hiểu sao nó không làm nữa."
"Vậy à, vậy à…" Hayasaka cười tươi nói.
"Vậy thì từ ngày mai, để em làm cho nhé!"
Cô ấy vừa nói vừa giơ tay làm dấu hình chữ V chiến thắng.
Mấy thằng con trai trong lớp ngồi xa xa cũng bắt đầu xì xào.
"Này Hayasaka, em không thấy mình nói chuyện với anh có hơi nhiều quá sao?"
"Sao vậy?"
"Kiểu này, không khéo sẽ bị đồn thổi lung tung đó…"
"Nhưng mà, phải khiến Kirishima hài lòng trước đã mà, nếu không anh sẽ thành người xấu mất. Không sao đâu, em biết mà. Em sẽ tự mình lo hết."
"Hayasaka nè…"
"Ừm, nhất định mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!"
Cô ấy nắm chặt tay, cười rạng rỡ.
"Vậy nên từ ngày mai, nhớ chờ đón em nhé!"
Thế là tôi bắt đầu những ngày tháng ăn cơm hộp do chính tay Hayasaka làm.
Không chỉ vậy, giờ nghỉ trưa cô ấy còn tránh giờ đông người để lên phòng câu lạc bộ ăn cùng tôi.
Cô ấy chẳng để tâm ánh mắt của ai, cũng chẳng màng đến "quy tắc bạn gái dự bị". Tất cả chỉ để trở thành một "bạn gái hoàn hảo".
Khi tôi đến trường với mái tóc rối bù, cô ấy cười tươi bước đến giúp tôi chỉnh lại.
Sau giờ học, hai đứa còn hẹn nhau, cùng tán gẫu mấy chuyện không đầu không đuôi trên đường về.
Chỉ cần bỏ qua việc giữa cô ấy và tiền bối Yanagi không có tiến triển gì, thì quả thật, đó là quãng thời gian rất vui vẻ.
Khiến tôi nghĩ, "thời cấp ba bên cô bạn gái dễ thương" chắc cũng nên thế này.
Nếu tôi và Hayasaka là người số một của nhau, có lẽ tương lai này cũng không tồi.
Tôi đã nghĩ, nếu cứ thế này mãi thì tốt biết bao. Nhưng…
"Kirishima, anh sao vậy?"
Hayasaka nhìn tôi hỏi.
"Anh không ăn nữa à? Hay có món nào không thích sao? Đừng ngại, cứ nói với em nhé."
"Không sao đâu. Cơm hộp ngon lắm, món nào anh cũng thích."
Giờ nghỉ trưa, trong phòng câu lạc bộ, tôi lại cùng Hayasaka ăn bữa trưa cô ấy tự làm.
"Nếu chưa đủ, cứ nói nhé. Em sẵn sàng làm bất cứ điều gì."
"Thế này là đủ rồi, Hayasaka thật sự rất giỏi nấu ăn, chắc chắn sẽ là một người vợ đảm đang đấy."
"Thật sao? Em không chỉ là bạn gái tốt, mà còn có thể là một người vợ tốt nữa sao!"
Nói xong, cô ấy bước lại gần tôi, tựa vào người tôi.
"Đây là trường học đó."
"Chỉ một chút thôi mà."
Hayasaka giống như một con thú nhỏ đang làm nũng, cứ dụi đầu vào người tôi.
Cô ấy thật sự rất dễ thương, khiến người ta phải nghĩ rằng cô ấy chính là bạn gái tuyệt vời, người yêu hoàn hảo.
"À, hôm qua em cũng nghe đài đó nhé! Cuốn cực kỳ luôn!"
Cô ấy kể cảm nghĩ về chương trình radio tối qua, đúng là cái chương trình tôi hay nghe.
"Còn nữa, em cũng bắt đầu đọc tiểu thuyết trinh thám rồi. Tuy hơi khó hiểu nhưng khoảnh khắc giải được bí ẩn, cảm giác thật tuyệt vời!"
Hayasaka gần đây cũng bắt đầu đọc thể loại tôi thích.
"Vậy thì, em về lớp trước đây."
Nói rồi, Hayasaka thu dọn hộp cơm, bỏ vào chiếc túi dễ thương, chuẩn bị rời khỏi phòng câu lạc bộ.
Cứ duy trì vẻ ngoài hạnh phúc thế này, có lẽ cũng tốt.
Nhưng đó chỉ là bề ngoài, chỉ là "giá mà có thể như thế" thôi, thực ra chẳng ai thật sự hạnh phúc cả.
Vậy nên, cuối cùng tôi quyết định nói ra.
"Hayasaka, anh thật sự rất thích em."
"Ừm, nghe anh nói vậy em vui lắm!"
"Cho nên, anh không muốn em phải gượng ép bản thân."
Đứng ở cửa, Hayasaka khựng lại, quay đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
"Em không có gượng ép bản thân đâu?"
"Mỗi sáng dậy sớm làm cơm hộp, rồi nghe radio, đọc truyện trinh thám… em có còn thời gian ngủ không?"
"Không ngủ cũng chẳng sao cả. Vì đây là để trở thành bạn gái lý tưởng của Kirishima mà."
"Hayasaka…"
"Em á, chẳng có điểm nào đặc biệt hết đúng không? Khác với Tachibana, em cũng chẳng có gì nổi bật khiến Kirishima thích cả. Thế nên em cứ phải cố gắng thôi. Không sao đâu, lần sau em sẽ không để lộ việc mình đang cố gượng nữa. Xin lỗi anh vì đã em bất cẩn như vậy, em không nhanh nhẹn như Tachibana mà. Nhưng, em sẽ cố, sớm thôi. Vậy nên, anh hứa là đợi em đấy nhé."
Hayasaka nói bằng giọng lạc quan.
"Chỉ cần khiến Kirishima mê mẩn em, thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Anh sẽ không thể trở thành kẻ xấu nữa. Chỉ cần em là cô bạn gái hoàn hảo—"
"Nhưng làm vậy, chuyện tình cảm của em với tiền bối Yanagi sẽ không tiến triển đâu. Giờ đã có lời đồn về hai đứa mình rồi đấy."
"Anh nói cũng đúng, em có hơi lố rồi. Nhưng vốn dĩ, Tachibana mới là người Kirishima thích nhất mà, việc em yêu cầu anh đợi em theo đuổi tiền bối chẳng liên quan gì cả. Em biết hết rồi, biết rất rõ. Đây là quyết định em suy nghĩ kỹ mới làm."
"Bởi vì—" Hayasaka khẽ mỉm cười.
"Bởi vì em là đứa ngốc, nên ngày càng thích Kirishima nhiều hơn. Chẳng còn cách nào khác cả."
◇
"Akane lại bị tổn thương nữa rồi nhỉ."
Sakai lên tiếng.
Cô ấy là bạn của Hayasaka, thường ngày hay đeo kính, trông rất giản dị. Nhưng chỉ cần tháo kính và vén mái lên, liền biến thành một người trưởng thành, chín chắn hẳn.
"Dù gì thì cũng là lựa chọn của Akane thôi."
Chuyện xảy ra vào một sáng mưa thu dai dẳng.
Tôi lại trốn tiết đầu, đứng nói chuyện với Sakai ở bãi đỗ xe đạp.
"Dạo này Akane bắt đầu gạt tay bọn đàn ông ra rồi đấy."
"Tôi cũng thấy rồi."
Hôm nọ ở hành lang, có một anh năm ba định chạm vào vai cô ấy.
'Hayasaka, đi dạo hội văn hóa với anh nhé?'
Anh ta nói vậy, định đưa tay lên vai cô ấy.
'Xin đừng chạm vào tôi!'
Hayasaka đã hất tay anh ta mạnh đến mức trông anh ta khá bực, chắc là thấy bị sỉ nhục trước mặt mọi người.
Sau khi anh ta đi rồi, Hayasaka trông vô cùng bối rối.
"Cậu ấy còn tính nuôi tóc dài đấy, cậu biết lý do không?"
"Chắc là cô ấy muốn bắt chước Tachibana."
"Có thể lắm… nhưng mà—"
Nghe đài hay đọc tiểu thuyết trinh thám thì cũng vậy, cô ấy cho rằng đó mới chính là hình ảnh lý tưởng của tôi.
"Con người, ai mà chẳng thay đổi bản thân mình để hòa hợp với người khác, nhưng như Akane thì là làm quá lên rồi."
"Hayasaka từng nói cô ấy 'không có chút đặc biệt nào' còn gì."
"Chắc là vì thấy Kirishima với Tachibana hợp nhau quá, nên cô ấy tự so sánh bản thân mình thôi."
"Vốn dĩ, Akane là kiểu con gái hay tự ti mà." Sakai vừa nói vừa thở dài.
"...Lần này là vì lý do gì vậy?"
"Tôi với Tachibana nắm tay nhau."
"Cậu gan thật đấy."
"Còn bị tiền bối Yanagi nhìn thấy nữa."
"Thế chẳng phải là cảnh tượng hỗn loạn luôn sao."
"Nhưng Hayasaka lại tự thuyết phục bản thân rằng tiền bối nhìn nhầm rồi."
"Cô ấy không muốn đối mặt với sự thật mà."
"Chính vì thế nên mới trở nên thảm hại như vậy sao." Sakai cười khổ.
"Đúng là, nếu như tiền bối Yanagi thích Akane và hai người họ hẹn hò, thì ai cũng sẽ được hạnh phúc. Như vậy thì mối quan hệ giữa tiền bối Yanagi và Tachibana cũng tự nhiên kết thúc. Nhưng chuyện đó là không thể. Tôi không nghĩ tiền bối Yanagi sẽ thay lòng mà yêu Hayasaka."
"Tôi cũng thấy vậy."
"Akane có lẽ nên thành thật thừa nhận thôi, rằng Kirishima bây giờ đã trở thành người quan trọng nhất đối với cô ấy rồi."
"Chuyện này, trong quá trình thân thiết dần dần rồi thích nhau, là chuyện rất bình thường mà." Sakai nói, giọng nhẹ nhàng hơn một chút.
"Dù sao đi nữa, nếu cậu còn muốn giữ mối quan hệ hiện tại, thì hãy quan tâm đến Akane nhiều hơn."
"Tôi nên làm gì đây?"
"Trước mắt thì giúp cô ấy đi. Akane bây giờ đang gặp nguy hiểm đấy."
"Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Cái thằng nhóc năm ba mà bị cô ấy hất tay ra đó, hình như đang ôm hận trong lòng."
Hóa ra việc Hayasaka cố bắt chước Tachibana để lạnh lùng từ chối người khác đã phản tác dụng.
"Được, tôi sẽ đi."
"Ừ. Dù sao cậu cũng là bạn trai duy nhất của cô ấy, cho dù chỉ là dự bị."
"Nhưng dù có giúp, cũng không có nghĩa là cô ấy sẽ dừng việc bắt chước Tachibana đâu."
Nếu cứ thế này, mọi chuyện sẽ chỉ quay lại bản chất vốn có mà thôi.
"Cũng đúng... cần phải cho cô ấy hiểu rằng, chỉ cần giữ nguyên như bây giờ là đủ rồi, cậu cần phải khẳng định điều đó thật mạnh mẽ."
"Tôi không rõ phải làm sao cả."
"Kirishima, đầu óc cậu chậm tiêu thật đấy."
"Có một cách rất chi là đơn giản và hiệu quả." Sakai khẽ mỉm cười.
"Chính là, hãy làm chuyện mà những cặp đôi bình thường vẫn làm với Akane đi."
◇
Chuyện thân mật mà người lớn thường làm với nhau... đúng là lời khẳng định cao cấp nhất rồi.
Người ta chỉ làm chuyện đó với người mà mình có thể hoàn toàn chấp nhận. Và khi làm chuyện đó, đồng nghĩa với việc cả hai đều có tình cảm với nhau, coi như là một hành động để xác nhận tình yêu, điều đó cũng không sai chút nào.
Nếu nhờ thế mà Hayasaka có thể tin vào bản thân hơn, thì mình cũng nên suy nghĩ nghiêm túc.
...Dù vậy, ý nghĩa của hành động đó đối với mình lại quá lớn, nên mình vẫn chưa thể tự quyết định được.
Dù sao đi nữa, trước khi nghĩ đến chuyện đó, mình còn việc khác phải làm.
"Thế cậu định đi đâu?"
Maki hỏi tôi.
"Đến của hàng tiện lợi." Tôi trả lời.
Lúc này là sau giờ tan học, trời vừa tạnh mưa.
Theo lời Sakai, có mấy tên con trai đang phục kích gần cửa hàng tiện lợi mà Hayasaka sẽ đi ngang qua, định ép cô ấy lên xe.
Nghe nói là thằng học sinh bị Hayasaka từ chối phũ phàng kia đã kể với đám đàn anh côn đồ rằng, trường mình có một đứa con gái vừa dâm đãng vừa dễ thương.
"Sao tôi cũng phải đi theo cậu?"
Maki, người đang đi bên cạnh tôi, hỏi vậy.
"Tại đối phương hình như đông người lắm."
"Cậu định giao lưu võ thuật à?"
"Tùy tình hình."
"Kirishima, thực ra cậu sợ chứ gì."
"Không hề."
"Vậy sao lại đẩy tôi lên trước?"
Chúng tôi vừa nói chuyện vừa đi, và cuối cùng cũng đến tiệm tiện lợi. Ở bãi đậu xe, có ba tên đàn ông đang tụ tập.
"Này Kirishima, đám đó nhìn không giống mấy tên côn đồ vớ vẩn đâu, cảm giác không ổn chút nào."
"Thằng đeo kính râm chắc là đại ca của bọn chúng."
"Còn có cả chiếc xe van màu đen nữa. Có lẽ định dùng xe đó để chở Hayasaka đi."
"Phải nghĩ cách thôi."
"Kirishima, cậu gan to thật đấy."
"Bình thường thôi."
Tôi ưỡn ngực, bước thẳng về phía bọn đàn ông đó. Nhưng...
"Xin các anh hãy rời khỏi đây."
Khi đối mặt với chúng, tôi cúi đầu thật nhanh và thật sâu. Dù sao thì, đáng sợ vẫn là đáng sợ mà.
"Mấy đứa tụi mày tới đây làm gì?"
Tên đàn ông để đầu dreadlockshỏi vậy, trước ngực hắn còn đeo một sợi dây chuyền vàng to tướng.
"Tôi là bạn của Hayasaka, hơn nữa, Hayasaka không phải loại con gái như các anh nghĩ đâu, xin đừng làm phiền cô ấy nữa. Những điều đó là do bạn tôi ở đây, Maki, nói đấy."
"Không, tất cả đều là thằng bốn mắt Kirishima này nói hết. Hắn còn vênh váo bảo là nếu cần thì hắn sẽ dùng vũ lực nữa kia. Nên muốn đánh thì đánh hắn đi."
Chúng tôi đùn đẩy nhau làm bia đỡ đạn, chỉ mong bọn chúng bỏ qua cho.
"Nhưng mà..."
Đúng lúc ấy, gã đeo kính râm - có vẻ là đại ca - cất tiếng.
"Nghe nói con nhỏ đó lúc chuẩn bị lễ hội văn hóa, đã làm chuyện ấy với thằng nào đó sau rèm cửa rồi mà? Thế nên dù bọn tao có kéo nó đi, nó cũng chỉ giả vờ từ chối, còn cơ thể thì sẽ thành thật đi theo thôi?"
Bọn đàn ông phá lên cười khả ố. "Bọn tao cũng muốn được sung sướng tí mà~"
Maki nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
"Hả? Hai người làm rồi hả? Còn làm ngay ở trường nữa? Cũng quá lố rồi đó!"
"Chẳng có làm gì hết! Mà giờ đâu phải lúc nói mấy chuyện đó!"
Thì ra là vậy. Nên mới thành ra thế này. Tôi khẽ thở dài.
Hồi đó, Hayasaka cố tình cởi váy khi trốn sau rèm cửa, còn thở dốc thật lớn để mấy tên muốn bắt chuyện với cô ấy nghe thấy. Dù đa phần mọi người tin rằng "Hayasaka trong sáng không thể làm chuyện đó", nhưng rốt cuộc vẫn lan truyền tin đồn.
"Vậy nên, bọn tao không thể không chào hỏi cô em nhỏ nhắn một câu trước khi về được. Mà, đúng hơn là muốn xem mặt mũi cô em thế nào. À không, muốn nhìn thấy cơ thể cô em thì đúng hơn. Nghe đồn nhìn là biết dâm hay không ngay mà, cũng muốn thử xem nếu nó trần truồng thì ra sao."
Bọn đàn ông lại cười ầm lên.
Nếu bị mấy kẻ này bám riết, tinh thần Hayasaka nhất định sẽ bị tổn thương nặng nề.
"Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi."
"Xin các anh hãy rời đi." Tôi khẩn khoản cầu xin, nhưng bọn chúng đã xác định sẵn mục tiêu, không có ý định nhượng bộ, thậm chí còn đe dọa ngược lại tôi.
"Này, mày với con nhỏ Hayasaka đó là quan hệ gì? Không đơn giản chỉ là bạn đâu nhỉ?"
"...Tôi là bạn trai cô ấy."
"Bạn gái mày cũng rắc rối thật đấy, còn dâm đãng nữa chứ."
"Hayasaka không phải loại con gái đó! Đừng nói năng xúc phạm cô ấy!"
Tôi cũng bắt đầu tức giận, lời qua tiếng lại càng lúc càng gay gắt. Và khi đã bị xem là bên yếu thế, tất nhiên chúng sẽ muốn ra tay.
"Tụi mày cúi đầu nhưng thực chất lại khinh thường bọn tao, đúng không? Tao biết rõ mà."
Tên dreadlocks giơ nắm đấm lên.
"Này, nếu muốn đánh thì đánh tên Maki đi!"
"Không, đánh Kirishima đi, đập vỡ kính hắn luôn!"
Và tôi ăn một cú thẳng vào sống mũi.
Đau đớn tột độ. Nước mắt cứ thế tuôn ra vì bị đánh vào mũi, phía dưới mũi cảm nhận được chất lỏng nóng hổi, là máu. Nhưng tôi lại nghĩ, thế này cũng tốt. Nếu tôi bị đánh ở đây, bọn chúng sẽ không còn thời gian bám theo Hayasaka nữa, và chắc cũng sẽ rút đi trước khi chuyện vỡ lở.
"Sao thằng này còn cười được nhỉ?"
Chúng đánh tôi càng mạnh hơn.
Và đúng lúc đó.
"Xin hãy dừng tay."
Một cậu học sinh mặc đồng phục giống tôi bước tới, nắm lấy cổ tay tên dreadlocks.
"Chỉ ba người thôi à? Tôi sẽ đấu với các anh."
Cậu ấy là một thanh niên tóc ngắn, vóc dáng nhỏ con nhưng cơ thể rắn chắc, rõ ràng là thành viên câu lạc bộ thể thao. Nhìn thì bọn kia cao to, cơ bắp vạm vỡ, nhưng là kiểu cơ bắp để khoe khoang chứ không thực chiến như cậu ấy. Cơ bắp của cậu học sinh này đầy đàn hồi và mạnh mẽ, toát lên sức mạnh được tôi luyện trong chiến đấu thật sự.
Cậu ấy vào thế thủ, đối mặt với ba tên côn đồ.
Và khi hai bên còn đang nhìn nhau chằm chằm, vài học sinh khác cùng câu lạc bộ với cậu ấy chạy tới.
Bọn côn đồ nhận ra tình hình bất lợi, nói:
"Nhàm chán quá."
Rồi leo lên chiếc xe van màu đen, phóng đi.
"Anh không sao chứ?"
Cậu học sinh tóc ngắn nhìn mặt tôi, hỏi han. Tôi cảm giác như đã gặp cậu ấy ở đâu rồi.
"Cậu là..."
"Em là Yoshimi, Yoshimi Makoto."
Một chàng trai hào sảng, đầy nam tính, đến tôi là con trai mà cũng thấy cậu ấy rất ngầu.
Thì ra là thế, cái cô Himanami kia đúng là có mắt nhìn thật.
"Cảm ơn nhé, em giúp tôi một việc lớn rồi."
"Không có gì. Thật ra... em cũng có chuyện muốn nói với anh Kirishima, nên mới tìm gặp."
Yoshimi có vẻ không giỏi giao tiếp, điều đó lại càng làm tôi có thiện cảm hơn.
"Nếu là chuyện liên quan đến Tachibana thì tôi không giúp gì được đâu."
"Không, không phải chuyện đó."
Cậu ấy gãi đầu, dáng vẻ hơi ngại ngùng.
Sau một hồi lưỡng lự, cậu ấy đỏ mặt, lúng túng nói:
"Ờm... tiền bối Kirishima, anh có đang hẹn hò với Himanami không?"
"...Không hề, hoàn toàn không có chuyện đó."
Tôi hay đi chung với Himanami là vì cả hai đều là ủy viên ban tổ chức lễ hội văn hóa thôi. Nghe tôi giải thích xong, Yoshimi trông có vẻ thở phào nhẹ nhõm.
"Yoshimi, chẳng lẽ em..."
"Ừm... đúng vậy."
Yoshimi khẽ đáp, mặt đỏ bừng.
"Người em thích là Hamanami."
◇
"Xin lỗi, tất cả là do em không tốt..."
Hayasaka tờ giấy ăn thành một cục rồi nhét vào lỗ mũi tôi.
"Bên này không có chảy máu đâu mà..."
"Xin lỗi Kirishima, xin lỗi, thật sự xin lỗi... Làm ơn đừng ghét em, đừng bỏ rơi em mà..."
Cô ấy hoàn toàn chẳng nghe tôi nói gì cả, kết quả là cả hai lỗ mũi tôi đều bị nhét đầy giấy.
Mọi chuyện xảy ra ở phòng y tế.
Sau đó tôi quay lại trường một lúc, đến phòng y tế, rồi Hayasaka – sau khi nghe Maki kể lại sự việc – liền vội vàng chạy tới. Giờ thì cô ấy đang bối rối băng bó cho tôi như vậy.
"Mặt anh dính bẩn rồi này."
"Đó là cái giẻ lau đấy, Hayasaka..."
"Đầu mũi cũng bị thương rồi... phải khử trùng mới được."
"Làm ơn đừng xịt thuốc sát trùng vào mắt anh mà."
"X-xin lỗi! Đợi chút, để em..."
Trong lúc cuống cuồng, Hayasaka va vào bàn khiến cả hộp cứu thương đổ ầm xuống đất, mọi thứ văng tung toé.
"Anh không sao đâu, em đừng căng thẳng quá vậy."
Tôi vừa nhặt đống băng gạc, thuốc dạ dày, băng cá nhân rơi đầy sàn, vừa nhẹ giọng trấn an cô ấy. Sau khi sắp xếp chúng lại gọn gàng, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Hayasaka đứng thẫn thờ, vẻ mặt như sắp khóc.
"Hayasaka?"
"Em tệ thật... em đã từng nghĩ mình có thể trở thành một bạn gái tốt... Nhưng mà, đúng là không thể nào."
Đôi mắt cô ấy ngân ngấn nước, khuôn mặt cúi gằm đầy tuyệt vọng.
"Chỉ làm phiền anh thôi..."
"Anh nói không có chuyện đó mà."
"Em cũng muốn làm tốt. Em cũng muốn làm điều gì đó cho Kirishima. Nhưng em không nhanh nhạy, em không thể giống Tachibana... Em xin lỗi. Lần này cũng vậy, em đã định học theo Tachibana để ứng phó với đám người đó, vậy mà rốt cuộc anh lại bị thương... Em ngu ngốc quá, xin lỗi vì đã ngốc như vậy."
"Hayasaka..."
Tôi khẽ đỡ cô ấy ngồi xuống ghế.
"Này, Hayasaka, em không cần phải cố gắng giống Tachibana đâu."
"Nhưng mà... Tachibana là cô gái anh thích nhất mà, phải không? Em muốn hợp với gu của anh, muốn trở thành bạn gái 100% của anh..."
"Muốn làm hài lòng người mình thích chẳng có gì sai cả."
Tôi cũng vậy, vì muốn Hayasaka thích mình mà cố gắng cư xử như một quý ông. Ai mà chẳng từng như thế.
"Nhưng cũng không cần phải phủ nhận con người thật của mình đâu. Anh thích chính những chỗ em nghĩ là 'tệ' đó, Hayasaka."
"Anh đang nói dối."
"Thật mà." Tôi mỉm cười.
"Ví dụ như..." Hayasaka bối rối nói tiếp. "Em bình thường chẳng nghe đài khuya, em không hứng thú với những chương trình radio mà anh thích đâu."
"Vì em ngủ sớm mà, anh thấy như vậy dễ thương lắm."
"Em cũng không đọc tiểu thuyết trinh thám, chưa từng đọc những thứ mà anh thích."
"Bởi vì em không thích những vụ án giết người, vậy là em tốt bụng. Tốt bụng là điều tuyệt vời mà."
"...Nhưng mà, như vậy không được đâu. Nếu cứ thế này, anh sẽ chẳng thích em đâu. Em với Tachibana khác xa nhau quá."
Đúng như Sakai nói, Hayasaka không có chút tự tin nào. Nhưng phần lớn là do tôi, kẻ đã luôn đem cô ấy ra so sánh với Tachibana. Lúc này, tôi nhất định phải khẳng định giá trị của cô ấy.
"...Còn nữa."
Hayasaka lại tiếp tục.
"Em là một cô gái rất phiền phức đấy. Chẳng qua vì chỉ là người thay thế nên em cố gắng kiềm chế, không để lộ ra ngoài thôi... Nhưng thật ra, em rất nặng tình, Kirishima có lẽ không nhận ra đâu..."
"C-cũng có chút..."
Thật ra tôi đã sớm nhận ra rồi. Hóa ra cô ấy còn nhịn được...
"Lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn nhau, anh là tất cả lần đầu tiên của em. Vì thế mà em càng thích anh hơn, cả ngày chỉ nghĩ đến anh thôi. Mặc dù Tachibana là cô bạn thân quan trọng với em... nhưng thỉnh thoảng em cũng nghĩ, 'ước gì cô ấy biến mất'... Em đúng là một cô gái tồi tệ."
"Không sao cả. Dù vậy, anh vẫn sẽ ôm lấy con người thật của em."
"Hơn nữa..." Tôi tiếp lời.
"Anh thật sự rất vui khi một cô gái tuyệt vời như Hayasaka lại thích anh đến vậy."
"Thật sao...?"
"Thật mà."
"Dù em là cô gái rất nặng tình cũng không sao chứ?"
"Không sao cả."
Những cô gái vừa dễ thương vừa nặng tình đúng là khiến người ta thấy phiền toái, nhưng mà, nói thật thì con trai cũng có chút mơ mộng về điều đó. Vì chẳng ai ghét việc được yêu sâu đậm như vậy cả.
"Kirishima, em thật sự có thể là chính mình được sao?"
"Đương nhiên rồi. Người anh thích là Hayasaka Akane mà."
Gương mặt Hayasaka dần rạng rỡ. Không phải là cô ấy gồng mình giả vờ, mà là bản tính trong sáng, ngây thơ vốn có. Nhìn thấy nụ cười ấy, tôi lại một lần nữa nhận ra mình thích Hayasaka đến nhường nào.
"Đúng nhỉ, mình chính là mình mà."
Cô ấy đứng dậy, định ôm lấy tôi, nhưng lại dừng lại ngay khi chỉ còn chút nữa là chạm vào.
Nhưng mà...
"Thôi kệ đi."
Hayasaka khẽ nói.
"Đang ở trường mà. Với lại Kirishima cũng nói sẽ chấp nhận em rồi, em chẳng cần phải cố gắng tỏ ra bình thường nữa."
Cô ấy như vừa buông bỏ được điều gì đó. Tôi thấy vậy là ổn rồi.
"Em sẽ tấn công Kirishima không chút do dự, theo cách của riêng em đó."
"Ừ, cứ thử xem."
"Hehe, vậy thì──"
Hayasaka đan tay trước ngực, đôi má đỏ bừng, ánh mắt long lanh nhìn tôi với vẻ quyến rũ chưa từng thấy. Cô ấy khẽ thì thầm, giọng ngọt như mật:
"Chuẩn bị tinh thần đi nhé, Kirishima... Từ giờ, em sẽ không nương tay nữa đâu."