Khi tiếng chuông cửa vang lên, tôi bước ra hành lang.
Cửa dần mở ra, người trước mắt tôi là Tachibana với vẻ mặt nghiêm túc.
"Em không mặc đồng phục à?"
"Em ghé qua nhà anh một chút."
Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi cao cấp phối với áo len hồng nhạt kiểu cài nút, bên dưới là váy màu be.
Nhìn thấy Tachibana ở trước cửa nhà mình thật sự có cảm giác kì lạ khó tin. Cứ như có cô công chúa ghé chơi nhà một thường dân vậy. Một khung cảnh mà cái gọi là "ngày thường" và "phi thường" trộn lẫn vào nhau.
"Shiro đã lớn lên ở đây nhỉ."
Sau khi vào trong nhà, thay dép xong, cô ấy ngượng ngùng cúi đầu nói vậy.
"Đây là quà em tặng gia đình anh."
Cô ấy đưa tôi một hộp bánh có bao bì tinh tế, trông rất đắt tiền.
"Mẹ và em gái anh đều ra ngoài rồi, anh sẽ đưa lại cho họ sau."
Tachibana có vẻ rất tò mò về nhà tôi. Nhà tôi là kiểu nhà riêng cũ kỹ, vì bình thường không dọn dẹp gì mấy, tôi vội vàng dẫn cô ấy lên lầu và đưa vào phòng mình.
"Không bị lạc đấy chứ?"
"Em biết xem bản đồ mà."
"Dù sao khu này khác hẳn nơi Tachibana sống, hầu như không được quy hoạch cộng đồng mà."
"Em lại thích mấy khu bình dân thế này."
Chuyện này xảy ra vào buổi chiều tan học, mấy ngày sau bài kiểm tra độ phù hợp.
Sau hôm đó, tôi và Tachibana hầu như không nói chuyện ở trường. Bởi vì nếu để ai thấy cô ấy chạm vào tôi, hay gọi tôi là "Shiro", thì rắc rối lắm.
Trong tình huống oái ăm đó, sáng nay cô ấy nhắn cho tôi một tin.
"Em sắp phải thi lại, dạy em học đi."
Nếu xem xét về giờ giấc thì chắc là bài kiểm tra nhỏ thôi. Lúc bàn bạc nên học ở đâu, Tachibana đề nghị đến nhà tôi, và thế là thành ra thế này.
Chắc cô ấy chỉ muốn đến nhà tôi thôi. Bằng chứng là──
"Tachibana, em đâu có định học bài đâu nhỉ."
Khi tôi quay lại phòng với hai ly trà sau khi pha xong, thì thấy cô ấy đang nằm dài trên giường tôi.
"Đây là chỗ anh ngủ mỗi ngày nhỉ."
Tachibana vừa nói, vừa quấn chăn quanh người.
"Nó có mùi của Shiro nè."
"Chắc chỉ là mùi Fafa Clean thôi mà."
"Anh đúng là chẳng hiểu gì về sự lãng mạn cả."
Cô ấy nói vậy rồi vùi mặt vào gối tôi, ôm chặt lấy hít một hơi thật sâu.
Tự nhiên thật đấy.
Tôi nhớ lại lời Hamanami từng nói.
“Em nghĩ Tachibana đã phải nhịn lâu lắm rồi đó.”
Sau bài kiểm tra độ phù hợp về tình yêu, Hayasaka khoe khoang dữ dội với cô ấy, nên có khi cô ấy mới muốn đến nhà tôi để tha hồ làm nũng cũng nên. Nhưng mà──
Tachibana nằm trên giường tôi, hoàn toàn không có chút đề phòng nào.
Dẫu có là người non nớt trong chuyện yêu đương, thì ít nhiều gì cũng nên có ý thức về chuyện này chứ.
Đây gần như là một buổi hẹn hò tại nhà, lại còn chẳng có ai làm phiền. Nếu cứ nhìn cô ấy làm mấy chuyện tự nhiên như kia ở nơi này, thì dù là tôi, cũng sẽ nảy sinh mấy ý nghĩ kì lạ thôi.
Ngay lúc tôi định tiến thêm một bước──
"Tiếng gì vậy."
Tachibana nói vậy, và ở hành lang vang lên tiếng cào vào tấm cửa trượt.
Tôi vừa mở cửa ra thì một chú chó nhỏ lao vào phòng. Là con Shiba nhà tôi.
"Ể? Dễ thương quá đi!"
Tachibana bật dậy khỏi giường.
Con Shiba lao vào phòng, định nhảy bổ lên người Tachibana, nên tôi vội vàng ôm lấy nó. Hình như nó thấy có khách lạ nên phấn khích lắm, vừa sủa "gâu gâu", vừa vui vẻ vẫy đuôi.
"Được rồi, Hikari(chó), ngoan nào."
Nghe tôi nói vậy, Tachibana tròn mắt ngạc nhiên.
"Hikari?"
"Đó là tên của bé cưng này…"
Đúng vậy, hơi chút trùng tên với Tachibana.
"Em thì không để ý đến mấy tiểu tiết này đâu…"
Cô ấy hơi ngượng ngùng, đưa tay vuốt tóc.
"Nhưng mà, dù không cần làm mấy chuyện đó, thì chỉ cần là mong muốn của Shiro thì bất cứ chuyện gì em cũng sẵn sàng làm cả…"
"Anh nghĩ là em đang hiểu lầm gì đó rồi."
Không phải tôi vì không điều khiển được Tachibana theo ý mình mà tìm cún đặt tên giống cô ấy để vỗ mông nó nhằm thỏa mãn sở thích kỳ quái đâu. Với lại, cô ấy vừa thốt ra một câu bất ổn thật đấy.
"Tên là do em gái anh đặt. Nó là giống đực. Em gái anh cứ muốn nuôi chó mãi."
"Vậy à…"
Tachibana làm vẻ mặt kiểu "vậy thì chán thật đấy".
"Vì vậy, người chăm sóc chính là em gái anh."
"Shiro chẳng chịu quan tâm Hikari gì cả ha."
"Cách em nói nghe kỳ lạ lắm đấy."
Tachibana có vẻ cũng thích chó, chẳng mấy chốc cô ấy đã chơi đùa rất vui vẻ với Hikari (con chó).
"Hikari, nhỏ dãi rồi kìa."
Nghe tôi nói vậy, Tachibana lúng túng lấy tay sờ khóe miệng mình.
"Này, Hikari, đừng liếm lung tung nữa nào!"
"Xin lỗi…"
"Hikari, bắt tay nào."
"Dạ!"
"…Em cố tình đúng không?"
Tachibana cứ làm bộ ngơ ngác, nhưng rõ ràng là cô ấy đang chơi rất vui với Hikari. Chung cư cô ấy ở hình như không cho nuôi chó.
Sau một hồi chơi đùa mệt rồi, Hikari (con chó) vẫy đuôi rồi rời khỏi phòng.
Tính khí sáng nắng chiều mưa giống hệt Tachibana.
Sau đó, tôi và cô ấy ngồi cạnh nhau trên giường.
"Vậy thì."
Tachibana cất tiếng với giọng bình thản:
"Shiro có nhiều chuyện muốn nói với em đúng không?"
Thôi thì đi thẳng vào vấn đề luôn.
"Chuyện gì cũng không giấu được em nhỉ."
"Tại anh ở trường cứ có vẻ như là muốn nói gì đó mà."
"Hamanami có nhờ anh."
Tôi mở lời như vậy.
"Lớp của Tachibana, định tổ chức trò chơi thoát khỏi phòng kín kiêm nhà ma ở lễ hội văn hóa mà nhỉ?"
"Ừm."
"Giải thưởng cho người thắng cuộc là quyền tham gia cuộc thi 'Cặp đôi đẹp nhất' cùng em, đúng không?"
"Không hẳn là với em, mà là với vai diễn ma nữ của em thôi, kiểu quảng bá ấy."
"Dù là vậy… em có thể từ chối được không?"
"Tại sao Hamanami lại nhờ anh chuyện này?"
Tôi bắt đầu kể chuyện về Hmaanami.
Về cậu thanh mai trúc mã tên Yoshimi, việc Hanami thích cậu ấy, Yoshimi thì lại đang say mê Tachibana, và Yoshimi còn định thắng trò chơi để được tham gia cuộc thi 'Cặp đôi đẹp nhất' cùng Tachibana.
"Em không nhớ mình từng gặp ai tên Yoshimi cả."
"Là cậu hot boy bên câu lạc bộ bóng rổ ấy, em còn cho cậu ta liên lạc mà."
"Em không nhớ nữa."
Sau đó, Tachibana trầm ngâm một lúc rồi nói:
"Dù sao đi nữa, em từ chối."
"Hình như vừa nãy có ai nói sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của anh mà, anh nghe nhầm đấy à?"
"Do anh xin chưa đúng cách thôi."
"Nếu vậy thì──" Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Anh không muốn thấy Tachibana cùng người đàn ông khác tham gia cuộc thi 'Cặp đôi đẹp nhất'."
"Nếu anh nói thế ngay từ đầu thì em đồng ý rồi, nhưng giờ thì muộn rồi."
"Đúng là ác độc thật."
"Vậy anh phải làm gì sao?" Tôi hỏi.
"Em muốn chơi phần ứng dụng."
"Phần ứng dụng?"
"Cái trong cuốn sổ ấy. Hồi trước mình chơi phần cơ bản rồi còn gì?"
Cô ấy đang nói về những trò chơi trong cuốn 《Sổ tay tình yêu》 được truyền lại bởi Câu lạc bộ Suy luận, những trò giúp tăng cường tình cảm nam nữ.
Hồi trước chúng tôi đã chơi phần cơ bản, là trò ăn bánh quy mà không dùng tay. Nhờ cái trò đó, tôi đã thành ra không cảm nhận được mùi vị của thanh chocolate nếu không phải do Tachibana đút cho.
Mà trong cuốn sổ đó vẫn còn phần ứng dụng.
"Nếu chơi trò đó với em, em sẽ suy nghĩ lại."
"Làm sao đây, mấy trò kiểu đó dễ biến thành mấy tình huống lầy lội lắm."
Tôi nhìn cô ấy kiểu "không thể hôn nhau một cách bình thường được à?".
Giờ mình đã biết rõ tình cảm của nhau, đâu cần lấy trò chơi làm cái cớ nữa.
Nhưng Tachibana lại lạnh lùng lườm tôi:
"Không lâu trước đây, có một cô gái khoe khoang với em rất nhiều đấy. Em không rõ cụ thể là gì, nhưng cô ấy bảo đã làm chuyện đặc biệt với Shiro. Thế nên giờ em cũng không muốn làm mấy chuyện bình thường nữa đâu."
Cô ấy giận lắm rồi. Có lẽ là vì tôi cứ khiến cô ấy phải nhẫn nhịn miết.
Tôi lại nhớ tới cú đá xuyên cửa hồi trước.
"Shiro, anh tính sao?"
"Không… mấy trò kiểu đó thì…"
"Thôi, quên nó đi."
Tachibana đứng dậy.
"Với Hayasaka thì cái gì cũng làm được, còn em thì không. Đáng buồn thật đấy… Em về đây."
Cô ấy thu dọn đồ đạc, mở cửa phòng định bước ra ngoài.
Bình thường, Tachibana chỉ giả vờ vậy thôi. Nhưng lần này, giọng nói khi cô ấy bảo sẽ về run run, biểu cảm thì như sắp muốn khóc đến nơi.
Ngực tôi nhói lên, vậy thì cũng hết cách rồi.
"Này, khoan đã!"
Tôi vòng tay ra sau, dùng chân khép cửa lại.
"…Anh chịu chơi với em rồi chứ?"
◇
“Được rồi, đừng nũng nịu nữa.”
“Ừm.”
Tachibana dùng ngón tay lau khóe mắt, rồi nở nụ cười tươi tắn như thường ngày.
"Đổi lại, em hãy từ chối yêu cầu trở thành phần thưởng đi nhé?"
"Em biết rồi mà."
Dù Tachibana đã trở lại bình thường, nhưng cảm xúc của cô ấy lại dao động mạnh hơn mọi khi. Quả nhiên, như Hamanani đã nói, có lẽ vì nhẫn nhịn quá lâu mà dường như cô ấy dần trở nên nhạy cảm hơn.
Vậy nên lần này, tôi quyết định sẽ chơi một trò chơi không lành mạnh theo đúng ý muốn của cô ấy.
"Vậy thì, cùng chơi thôi nào."
"Ừ, chúng ta thử xem nào."
Ứng dụng của trò chơi "Không được dùng tay".
Và mọi chuyện thành ra như thế đấy.
◇
Trò chơi "Không được dùng tay" là một trong những trò vớ vẩn được ghi lại trong Sổ tay tình yêu. Luật chơi vô cùng đơn giản: cả nam lẫn nữ đều không được dùng tay làm bất cứ thứ gì trong một khoảng thời gian quy định.
Điều này đồng nghĩa với việc phải làm rất rất nhiều thứ mà không dùng tay, mà các bộ phận linh hoạt có thể sử dụng thì lại hạn chế, thế nên một điều tự nhiên là phải dùng đến miệng.
Ở phần cơ bản, bọn tôi sẽ dùng miệng ngậm cốc giấy để cho đối phương uống nước, hoặc cùng nhau ăn chung một thanh chocolate.
Phiên bản ứng dụng thì vẫn giữ nguyên luật chơi, nhưng có thêm một yếu tố khác.
Đó là nâng nhiệt độ phòng lên mức cao nhất có thể. Tớ đã chỉnh điều hòa lên mức nóng nhất, còn đặt thêm lò sưởi, khiến căn phòng ngay lập tức trở nên nóng như mùa hè.
"Mỗi lần chơi trò này, bọn mình đều bỏ cuộc giữa chừng vì xấu hổ nhỉ."
"Cũng đúng nhỉ."
"Lần này thì quyết phân thắng bại đi, ai đầu hàng trước là người thua."
Tức là một cuộc thi gan lì. Muốn thắng, chỉ có thể không ngừng đạp ga, ép đối phương buộc phải phanh lại trước.
"Nếu anh thắng, em sẽ từ chối làm phần thưởng chứ?"
"Chính xác."
"Thôi được rồi." Tôi nói xong rồi ngồi xuống bên cạnh Tachibana.
Không khí trong phòng nóng đến mức ngột ngạt. Mồ hôi túa ra khắp người tôi, chảy dài từ thái dương xuống cơ thể. Chiếc áo sơ mi đồng phục ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào làn da.
"Shiro, anh không thấy nóng à?"
"Tăng cỡ này này thì tất nhiên là nóng rồi."
"Em muốn cởi áo len ra."
Đúng vậy, đây chính là phiên bản ứng dụng. Vì quá nóng, nên chuyện cởi bớt quần áo là điều hiển nhiên.
"Ừm."
Vì không thể dùng tay, tôi liền cắn vào cổ áo len của Tachibana.
Hôm nay cô ấy cũng xịt nước hoa, một mùi hương ngọt nhẹ hiếm thấy. Chất vải của chiếc áo len rất mềm mại, cảm giác trên môi cũng không tệ chút nào cả. Quả nhiên, cô ấy đúng là một nàng công chúa của lòng tôi.
"Sao thế?"
"Không, không có gì đâu."
Tôi vừa cảm nhận cơ thể mảnh mai của Tachibana qua lớp vải, vừa dùng miệng kéo áo len ra khỏi người cô ấy.
Bây giờ trên người cô ấy chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng và chiếc váy dài. Toàn thân cô ấy cũng đã ướt đẫm mồ hôi, chiếc sơ mi bám chặt vào da, để lộ chiếc áo lót màu đen lờ mờ qua lớp vải, trông vô cùng nóng bỏng và quyến rũ.
"Shiro cũng nóng lắm nhỉ?"
"Ừ, anh cũng muốn cởi áo ngoài."
Tôi định nhờ cô ấy giúp cởi áo khoác đồng phục, nhưng—
Tachibana bất ngờ áp môi vào cổ họng tôi, khiến tôi giật mình ngã ngửa ra giường.
Cô ấy nhân cơ hội đó đè chặt lên người tôi.
"Đ-đợi đã, Tachibana?"
"Em sẽ giúp anh tháo cà vạt. Anh cảm thấy nóng lắm đúng không?"
Nói xong, cô ấy cúi xuống dùng miệng tháo cà vạt của tôi.
Hơi thở ấm áp của cô ấy phả lên làn da tôi, mái tóc dài mềm mại rũ xuống, nhẹ nhàng quét qua ngực khiến tôi không khỏi rùng mình. Nhưng tôi lại bị cô ấy ghìm chặt, không thể trốn thoát.
"Tháo xong rồi."
Tachibana cắn lấy chiếc cà vạt, vui vẻ nói.
Trên cổ tôi vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại của đôi môi cô ấy, kèm theo một chút hơi ấm và độ ẩm bờ môi.
Trò chơi không được dùng tay này quả thực hơi bất tiện cho một cặp đôi đang yêu nhau. Rõ ràng rất muốn ôm chặt lấy đối phương, vậy mà lại không thể. Nhưng cũng chính vì thế, cảm xúc giữa bọn tôi càng lúc càng mãnh liệt hơn.
"Giờ đến lượt anh."
Tôi dùng sức bật dậy, lần này Tachibana bị đẩy ngã xuống giường.
Vì cô ấy dùng đùi kẹp chặt lấy tôi, nên bây giờ tôi đang rơi vào tư thế bị ép giữa hai chân cô ấy.
Tư thế này thật quá mức táo bạo, nhưng—
Dù có hơi bối rối, Tachibana vẫn khoanh chân khóa chặt eo tôi. Chiếc váy dài đã bị vén lên hoàn toàn, để lộ đôi chân trắng ngần.
Cả hai bọn tôi đều đã hoàn toàn bước qua ranh giới cuối cùng, đầu óc dần trở nên trống rỗng.
"Tachibana, em ra nhiều mồ hôi lắm đấy. Để anh giúp em lau đi."
Tôi áp sát vào mặt cô ấy.
"Ể? Shiro?"
Một vệt mồ hôi lăn dài trên thái dương cô ấy.
"Khăn tay để trên bàn—khoan đã, không phải chứ? Không lẽ… không thích đâu mà…"
Tôi dùng lưỡi, nhẹ nhàng liếm đi từng vệt mồ hôi đó.
Ngay lập tức, mắt Tachibana mở to, mặt đỏ bừng.
"A-anh nghiêm túc đấy à? Đó là mồ hôi của em mà!"
"Thì sao chứ?"
"Anh thực sự…!"
"Có muốn đầu hàng không?"
Nghe tôi hỏi vậy, dù có rơi vào hoảng loạn, cô ấy vẫn lí nhí đáp:
"E-em không chịu thua đâu. Shiro muốn làm gì thì làm."
"Em chắc chứ? Trông em có vẻ ngại ngùng lắm mà."
"Không sao cả. Em… ừm… em đã tắm rửa rất sạch sẽ… nên không có gì đáng ngại cả."
Mỗi lần bị dồn ép như thế này, Tachibana liền trở nên dễ bảo hơn.
Cô ấy đã hoàn toàn buông xuôi, cơ thể mềm nhũn dưới người tôi.
Tôi tiếp tục liếm đi từng giọt mồ hôi trên người Tachibana.
Vầng trán, thái dương, má, rồi đến cổ.
Làn da cô ấy trắng trẻo, mềm mịn vô cùng.
Cổ dường như là điểm nhạy cảm nhất, vì mỗi lần tôi liếm đến đó, cả người cô ấy đều run lên. Dù có cố gắng giữ mặt bình tĩnh, nhưng hơi thở của cô ấy ngày càng gấp gáp, đôi chân vô thức siết chặt lấy eo tôi.
Tôi cũng dùng hông đáp trả lại cô ấy.
Cơ thể hai đứa dính chặt vào nhau, giống như đang diễn tập cho một chuyện gì đó sắp xảy ra mà không nên nói ra. Cảm xúc càng ngày càng trở nên kích thích.
Cho dù hai bên đã dán sát đến mức đó, tôi vẫn tiếp tục liếm lấy những giọt mồ hôi trên người Tachibana.
"Ah... Shiro, đợi đã... ah... ah..."
"Không được sao?"
"Không phải là không được, nhưng... ah... không... được đâu... thế này... hông của tớ... không dừng lại được..."
Đến khi tôi liếm gần hết khắp người cô ấy, Tachibana đã thở không ra hơi.
Nếu là mọi khi, chắc trò chơi đã kết thúc ở đây rồi. Nhưng tôi đã quyết định hôm nay phải làm tới cùng. Hơn nữa, lần này là trò chơi gan dạ, nên cho dù đã loạng choạng không vững, Tachibana vẫn cố gắng đứng lên.
"Gan lắm đấy."
Đến lượt cô ấy tấn công tôi.
"Shiro, cởi hết nút áo ra thì sẽ dễ hơn đấy."
Vừa nói, cô ấy vừa dùng miệng tháo từng chiếc nút áo của tôi, nhân tiện còn liếm lên da tôi vài cái.
"Tachibana, anh vẫn chưa tắm đâu đấy."
"Không sao mà, vì em yên Shiro mà."
Như muốn bắt chước tôi, Tachibana dùng chiếc miệng nhỏ xinh và đầu lưỡi ướt át của mình, liếm lấy phần ngực và cổ tôi.
Mỗi lần bị liếm ở cổ, trên lưng tôi lại dâng lên một cảm giác hưng phấn tê dại. Hơi thở nóng ấm và ẩm ướt của cô ấy lướt qua làn da tôi, cảm giác thật dễ chịu. Dù tôi cũng thấy xấu hổ khi bị liếm mồ hôi như thế này, nhưng──
"Anh chẳng có phản ứng gì hết nhỉ?"
"Vì vốn dĩ anh là người bắt đầu mà, anh đã chuẩn bị tinh thần ngay từ đầu rồi."
Tachibana có vẻ rất không hài lòng.
"Em cũng muốn làm Shirou bối rối cơ."
Nói xong, cô ấy áp môi lên cổ tôi, rồi mạnh mẽ hút lấy. Đôi môi ướt át cùng hơi thở của cô ấy áp sát vào da tôi. Nhìn vẻ mặt không thoải mái của cô ấy, nhưng dù vậy cô ấy lại không chịu buông ra.
"Này, cái này..."
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô ấy cũng rời mặt khỏi tôi. Dù đang thở dốc, nhưng vẻ mặt lại vô cùng mãn nguyện.
"Xong rồi."
"Giống như cái gì vậy?"
"Giống như đang tuyên bố Shiro là của em."
Là dấu hôn, chắc trên cổ tôi giờ đã có dấu vết đánh dấu lãnh thổ của Tachibana rồi.
"Giờ thì chắc anh thấy bối rối rồi ha?"
"Nhưng mà, chỉ cần dán miếng dán che lại là được mà."
"Nếu em bảo anh không được che thì sao?"
"Cái đó thì..."
"…Thôi bỏ đi cũng được."
Chỉ một câu nói thật lòng ấy thôi, tôi lại càng thêm say mê cô ấy hơn.
Vẻ mặt Tachibana có chút cô đơn, mái tóc dài cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
"Tachibana, em đổ nhiều mồ hôi quá rồi đấy. Tiếp tục thế này sẽ bị mất nước đấy."
"Shiro cũng vậy mà."
Tôi nhìn về phía chiếc bàn cạnh giường.
Trên đó có sẵn một chai nước với ống hút, chuẩn bị để bổ sung nước.
Chúng tôi nhìn nhau rồi khẽ gật đầu. Với hai đứa vốn đã không còn giữ được sự bình tĩnh nữa, việc giao tiếp dường như chẳng cần lời nói.
"Shiro, đợi em một chút nhé."
Tachibana ngậm một ngụm nước từ chai, sau đó đè người lên tôi đang nằm ngửa trên giường, áp bờ môi mềm mại lên môi tôi, truyền dòng nước ấm nhờ nhiệt cơ thể cô ấy vào miệng tôi.
Khi môi tách ra, sợi tơ bạc giữa hai đứa vẫn kéo dài, vì đã là tình cảm lứa đôi, nên bất cứ thứ gì cũng có thể trao đi được.
"Tachibana cũng nên uống chút nước đi."
"Shiro hãy đút cho em đi, cho em uống nước của anh. Em muốn uống nước của Shiro."
Và thế là chúng tôi thay phiên dùng miệng đút nước cho nhau. Vì hai cơ thể chồng lên nhau, mồ hôi cũng hòa quyện, khiến cả hai đều ướt đẫm. Ý thức dần bị ham muốn chi phối, trở nên mơ hồ. Những giọt nước rơi khỏi miệng, làm ướt đẫm ngực của Tachibana đang nằm dưới tôi. Tôi cúi xuống liếm lấy những vệt nước ấy, chiếc áo sơ mi của cô ấy đã gần như trong suốt, nhìn thấy rõ cả nội y bên trong.
"Nhưng mà, cứ tiếp tục thế này, trò chơi này chắc chẳng phân được thắng bại đâu nhỉ."
Tachibana từng nói, dù tôi làm gì cô ấy cũng sẽ thấy hạnh phúc. Có vẻ cô ấy không nói dối. Hai đứa đang dần dần cùng nhau đắm chìm vào khoái cảm trụy lạc.
"Vậy thì..."
Tachibana xấu hổ quay mặt sang chỗ khác, khẽ nói.
"Xin Shiro hãy làm gì đó mạnh hơn nữa đi... làm gì khiến em xấu hổ đến mức phải đầu hàng đi."
"Được không?"
"Ừm."
"Tachibana, để anh giúp em mở bớt cúc áo phía trước nhé."
"... Được thôi, nếu Shirou muốn làm vậy thì em không ngại đâu."
Tachibana nói thế rồi vùi mặt vào chiếc gối bên cạnh.
Tôi dùng miệng cởi từng chiếc cúc áo trên sơ mi của cô ấy. Vì biết cô ấy đang mặc một chiếc áo lót nữ bên trong nên tôi không ngần ngại mà cởi toàn bộ nút áo rồi cởi hẳn chiếc áo sơ mi ra. Thế nhưng cô ấy vẫn không nói một lời nào.
Không biết từ lúc nào, chiếc váy của cô ấy cũng đã được cởi ra.
Giờ đây, trên người Tachibana chỉ còn lại áo lót, nội y và đôi tất. Làn da trắng mịn thoáng chút ẩm ướt lộ ra ngoài, toát lên vẻ gợi cảm khó cưỡng.
Bị thôi thúc bởi cảm giác bốc đồng, tôi liếm dọc theo xương quai xanh của cô ấy. Vai của cô ấy thật sự rất đẹp.
Dù tôi làm gì, Tachibana cũng không nói "Dừng lại". Khuôn mặt bé nhỏ của cô ấy thậm chí còn mang chút mong chờ. Nhưng đây chỉ là một trò chơi, tôi vẫn còn cách để khiến cô ấy xấu hổ hơn nữa.
"Giơ tay phải lên."
"Hả?"
Tachibana lanh lẹ, ngay lập tức đoán được ý đồ của tôi.
"... Anh đùa em đúng không?"
"Em muốn đầu hàng sao?"
Tachibana nhìn thẳng vào tôi, rồi khẽ nói "Đồ xấu xa" và giơ tay phải lên. Đúng rồi, chính thế này đây. Tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối khi bị tấn công của cô ấy, dù trên mặt lại có chút vui vẻ. Tôi muốn làm cho cô ấy càng thêm bối rối.
"Thế này... được chưa?"
Tachibana giơ tay lên.
"Em chắc chứ?"
Tôi liếm nhẹ vùng da trắng mịn dưới cánh tay cô ấy như một lời hồi đáp.
"Shiro... anh đúng là đồ ngốc."
"Anh chỉ là thích em thôi mà, Tachibana."
"Em cũng vậy."
Tachibana, bị tôi đè dưới thân, khẽ run rẩy khi nói vậy.
"Thôi kệ... mặc cho anh xử lý đi."
Tôi tiếp tục liếm vùng da dưới cánh tay cô ấy.
"Shiro... á, a... không được, cơ thể em... lại tự ý... không, thế này thì..."
Cũng giống như trước đó, Tachibana bắt chéo hai chân, siết chặt lấy tôi, phần hông không ngừng giãy giụa.
Cô gái lúc nào cũng lạnh lùng ấy, giờ đây chỉ còn là một thiếu nữ đang vùi mặt vào gối, vành mắt đỏ hoe, cố nhịn cơn xấu hổ.
"... Em bị anh làm nhục rồi."
Khi mọi chuyện tạm lắng xuống, Tachibana thở dốc rồi nói.
"Em muốn đầu hàng chưa?"
"Không sao... em vẫn... chịu được..."
Cô ấy vẫn còn đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
Vậy càng tốt. Tôi muốn nhìn thấy thêm nữa dáng vẻ ngượng ngùng của Tachibana.
"Tachibana, mặt em đỏ lắm đấy."
"... Chỉ là hơi nóng thôi."
"Đã vậy thì──" Tôi nói tiếp.
"Muốn cởi thêm chút nữa không?"
Tachibana cúi đầu, để lộ biểu cảm non nớt rồi khẽ đáp:
"... Nếu Shiro chịu giúp em cởi... thì cũng được thôi."
◇
Tachibana ngồi trên giường, còn tôi thì quỳ gối trước mặt cô ấy.
Trò chơi của phần ứng dụng giờ đã đến hồi kết.
Dù bảo là cởi thêm, nhưng thực tế thì chẳng còn thứ gì để cởi nữa. Đập vào mắt đầu tiên vẫn là bộ nội y đen đầy khiêu gợi, nhưng tôi chú ý hơn đến──
'Tachibana, hay là em cũng nên cởi cả tất ra đi?'
'Hả, đùa gì vậy... anh nghiêm túc sao?'
'Em muốn đầu hàng không?'
'... Em cởi.'
Nhờ đoạn đối thoại đó, mà giờ tôi mới quỳ ở đây.
"À... ừm."
Tachibana quay mặt đi và nói:
"Cho em... giúp Shiro cởi tất trước được không? Để em làm trước..."
"Không được, phải bắt đầu từ em đã."
"Em... Em hiểu rồi..."
Tuy có vẻ bất mãn, nhưng Tachibana vẫn ngoan ngoãn đưa chân ra cho tôi.
Chỉ cần tôi cứng giọng một chút là Tachibana thật sự sẽ ngoan ngoãn nghe theo, cứ như vậy mà trở nên dịu dàng.
Tôi dùng răng cửa cắn lấy đầu mũi tất trắng của Tachibana.
"Nhớ là đừng nói gì đấy."
Tachibana nhắc nhở, tôi khẽ gật đầu.
"... Nhanh lên đi mà."
Tôi từ từ kéo tất ra.
Dùng miệng tháo tất của cô ấy. Chỉ ngửi được mùi hương của nước xả vải, nhưng đối với người bị động thì hẳn sẽ thấy vô cùng xấu hổ.
Tachibana cố gắng chịu đựng sự bối rối, ngả người nằm xuống giường, đến cả vành tai cũng đỏ ửng.
Tôi vẫn cắn đôi tất trên miệng, ngẩng đầu lên nhìn, đôi đùi trắng nõn của cô ấy phơi bày hoàn toàn trước mắt. Phía sâu bên trong là chiếc quần lót đen, đã thấm ướt mồ hôi hay gì đó mà đổi màu.
"Shiro... đến nhanh đi…”
Giờ đây Tachibana không còn là cô gái lạnh lùng nữa, bị tôi trêu chọc đến mức đầu óc không thể suy nghĩ thông suốt.
Tôi muốn nhìn thấy thêm nữa dáng vẻ ngốc nghếch ấy, vẻ thuần khiết như một thiếu nữ của cô ấy.
Cuối cùng, tôi cũng tháo được chiếc tất ở chân trái. Nhờ tắm rửa sẵn nên vẫn còn vương mùi sữa tắm thoang thoảng.
"Đưa chân còn lại cho anh."
Tachibana gật đầu, tôi cúi mặt xuống chạm vào đôi tất còn lại.
Chậm rãi cắn lấy và tháo ra.
Và rồi tôi nhận ra, cô ấy đã thả lỏng cảnh giác, thế nên──
"Shiro, không được! Không không không! Không thể làm vậy đâu!"
Tachibana hoảng loạn.
Bởi vì tôi bắt đầu liếm ngón chân của cô ấy.
"Em đùa thôi mà, em đùa thôi! Đợi đã, không được, xấu hổ chết mất!"
Dù vậy, tôi vẫn không dừng lại. Tôi muốn thấy cô ấy càng thêm luống cuống, càng thuần khiết hơn.
Thế là tôi ngậm lấy ngón chân cái của cô ấy, tỉ mỉ liếm từng kẽ ngón. Đôi chân của Tachibana mềm mại và mịn màng, không hổ là một tiểu thư chính hiệu.
"Làm ơn, tha cho em đi... Em thua rồi, em chịu thua mà!"
Tachibana đã đầu hàng, nhưng tôi vẫn tiếp tục liếm không ngừng. Tôi muốn để lại dấu vết trên làn da ấy.
Tôi muốn nhìn thấy thêm nữa dáng vẻ cô ấy vùng vẫy, muốn thấy gương mặt thật sự ẩn giấu sau vẻ ngoài lạnh lùng kia.
Mang theo ý nghĩ ấy, tôi lần lượt liếm từ ngón cái đến ngón út, cứ thế lặp đi lặp lại.
"Xin lỗi, xin lỗi mà... Làm ơn, tha cho em..."
Đáng yêu quá mức.
Tachibana vừa có nét trưởng thành điềm tĩnh, lại vừa mang vẻ ngây thơ như một thiếu nữ.
"Shiro, em... chết mất. Anh muốn em làm gì cũng được, tha cho em đi mà, em sắp chết thật rồi..."
Tachibana vừa nói "chết mất" không ngừng, vừa lấy tay che mặt và lăn lộn khắp giường.
Tôi, vì quá đắc ý mà vẫn chưa chịu dừng lại, nhưng──
"Thật là~! Shiro, đồ ngốc này!"
Cuối cùng, Tachibana vừa thẹn vừa giận, dùng chân còn lại đạp mạnh vào ngực tôi.
Xem ra cô ấy đã chịu hết nổi rồi.
Cô ấy cau mày, khuôn mặt đầy tức giận.
"Há miệng ra! Súc miệng ngay đi!"
Tachibana vớ lấy chai nước trên bàn, thô bạo nhét vào miệng tôi.
"Không được nuốt đâu đấy!"
Sau đó còn thò tay vào miệng tôi để chùi rửa, nước không ngừng chảy ra khỏi khóe miệng, nhưng cả hai chúng tôi đều đã ướt đẫm, nên chẳng ai để ý nữa.
Sau khi mọi chuyện tạm lắng xuống, Tachibana thở dài.
Cô ấy đã bình tĩnh trở lại đôi chút.
"Shiro, anh làm em xấu hổ chết đi được."
"Xin lỗi, anh chơi hơi quá đà nhỉ."
Cả hai ngồi bệt xuống sàn, vừa rồi đúng là đắc ý quên cả trời đất.
Tachibana điều chỉnh lại nhịp thở, rồi áp sát lại gần tôi.
"... Xin lỗi vì đã đá anh."
"Không sao đâu, bị đá là chuyện đương nhiên mà."
"Có bị bầm tím không?"
Tachibana vén áo tôi lên để xem ngực.
Lúc này chúng tôi mới nhận ra, quần áo của cả hai đều mở tung, cơ thể ướt sũng.
Và có lẽ vì đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, nên chúng tôi lại lỡ bật công tắc một lần nữa.
"Này, Shiro... cái đó... nói sao nhỉ, chơi lại trò ban nãy không?"
"Ừ, cũng được. Dù sao cũng phải lau sạch mồ hôi nữa."
"Lần này... để tay được tự do đi."
"Ừ."
Vậy là, cả hai lại ôm chầm lấy nhau trong tình trạng này, cảm giác thật dễ chịu.
"Shiro..."
"Tachibana..."
Dáng vẻ ướt đẫm của Tachibana thật gợi cảm. Biểu cảm của cô ấy có chút ngây ngất, toàn thân thả lỏng.
Tôi ôm cô ấy thật chặt, đưa lưỡi vào trong miệng cô ấy, cùng nhau liếm mút. Rồi lại định hôn lên những chỗ chưa chạm đến. Khi tôi nắm lấy vai Tachibana, thì──
"Em về rồi đây~"
Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra.
Quay đầu nhìn lại, tôi thấy em gái mình đang xách túi đồ đứng ở đó. Bên chân nó còn có Hikari(con chó) đang vẫy đuôi liên tục.
"Anh...trai?"
Em ấy liếc nhìn qua lại giữa tôi và Tachibana, sau đó cúi đầu xuống.
"Xin lỗi vì đã làm phiền. Em sẽ cùng mẹ ra ngoài có việc, chắc trong vòng hai tiếng sẽ không về. Hai người cứ tiếp tục nhé."
Vừa nói, em gái tôi vừa ôm lấy chú chó Shiba tên Komitsu và vội vã rời khỏi hiện trường, miệng còn lẩm bẩm "Không được nhìn đâu đấy".
◇
Bên ngoài trời đang dần phủ xuống màn đêm.
Tôi và Tachibana cùng nhau đi trên con đường dẫn đến ga tàu.
Chúng tôi nắm tay nhau, hệt như một cặp đôi chính hiệu, một trăm phần trăm hoàn hảo.
"Phiền bác gái và em gái cậu quá, thật ngại quá đi mất."
Tachibana nhìn vào túi giấy trong tay, khẽ nói.
"Đã vậy còn nhận được cả đống quà nữa."
"Đừng bận tâm. Toàn là quà mấy bà hàng xóm hay họ hàng gần mang tới thôi."
"Nếu không có giờ giới nghiêm thì chúng ta đã có thể ăn tối cùng nhau rồi."
"Mẹ anh còn định gọi sushi nữa kìa... Đến anh cũng cảm thấy ngại luôn."
"Bác gái là một người mẹ tốt thật đấy."
Sau đó, vì tôi đưa con gái về nhà chơi, mẹ và em gái đã làm ầm ĩ cả lên.
Khi nhìn thấy Tachibana, mẹ tôi đã ngạc nhiên nói rằng "Không ngờ Shiro nhà mình lại có bạn gái", còn em gái thì buột miệng nói ra một câu có phần vô lễ là "Tưởng sau này em phải chăm sóc anh trai cơ chứ".
Mẹ tôi còn cúi đầu với Tachibana mà nói rằng "Mong cháu chăm sóc cho thằng Shiro nhà bác", và cô ấy cũng lễ phép cúi đầu đáp lại "Cháu mới là người cần phải nói vậy ạ".
Sau đó, Tachibana được mẹ và em gái tôi tiếp đón rất nồng hậu, đến mức tôi tưởng mình là coi rơi luôn cơ.
Vì trời đã tối hẳn nên giờ tôi mới tiễn cô ấy ra ga thế này.
"Em gái anh học trung học à?"
"Ừ, cấp hai."
"Ẻm bảo lần sau rủ bọn mình đi mua đồ cùng nữa đấy."
Xem ra em gái tôi rất nhanh đã thân với Tachibana rồi.
"Bác gái với em cậu đều rất vui khi Shiro có bạn gái đó."
Nói đến đây, Tachibana chợt cúi đầu, giọng có phần buồn bã.
"Nhưng em đâu phải bạn gái chính thức đâu."
Chúng tôi bước đi dưới mái vòm của khu phố mua sắm.
Mỗi lần nhìn thấy tiệm hamburger hay trung tâm trò chơi điện tử, tôi lại không kìm được mà nghĩ, nếu chúng tôi là một cặp đôi thật sự, chắc sau giờ học sẽ cùng nhau đến những nơi như thế này.
"Nói dối là bạn gái của anh, xin lỗi nhiều nhé."
"Chuyện đó đâu phải lỗi của Tachibana."
"Em đã có hôn phu rồi, xin lỗi."
"Chuyện đó cũng đâu phải lỗi của Tachibana."
"Giá mà em thật sự là bạn gái của anh thì tốt biết mấy. EM cũng muốn đi chơi với em gái anh, cùng bác gái đứng trong bếp nấu ăn nữa."
"Tachibana..."
"Suy nghĩ thế này... không hay lắm nhỉ." Cô ấy thì thầm.
Ngay sau đó, Tachibana lại trở về với gương mặt lạnh tanh như thường, khiến tôi chẳng thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì.
"Hãy chính thức hẹn hò với Hayasaka đi. Đừng làm bạn trai dự phòng nữa."
Cô ấy bất ngờ nói vậy.
"Em nghĩ bác gái và em gái cũng sẽ vui lắm đấy. Hơn là một cô bạn gái giả như em."
"Không... Hayasaka còn thích người khác mà."
"Ừ, chắc là vậy. Nhưng Hayasaka rất thích Shiro đấy. Đến mức sẵn sàng bất chấp mọi thứ xung quanh cơ mà. Nếu để cô ấy mãi là bạn gái dự phòng thì tội nghiệp lắm."
"...Tachibana thật sự nghĩ thế này là được sao?"
".................. Được mà nhỉ."
"Bởi vì thời gian em được ở bên Shirou... chỉ đến khi hết tốt nghiệp cấp ba thôi." Tachibana khẽ nói.
Rồi đến ga, chúng tôi chia tay nhau.
"Tạm biệt."
Tachibana xoay người, bước về phía cửa soát vé. Nhưng cô ấy không hề lẫn vào đám đông qua lại. Dù trong khung cảnh nhà ga đêm tối mệt mỏi ấy, cô vẫn tỏa sáng như một đóa hoa trắng. Và hơn hết, tôi biết rằng dù Tachibana có ở nơi đâu, tôi cũng có thể tìm thấy cô ấy.
Ánh mắt tôi không rời khỏi cô ấy một giây nào.
Và vào khoảnh khắc cuối cùng, Tachibana quay đầu lại, khẽ nói với tôi:
“Em…”
Fafa Clean là thương hiệu bình xịt diệt khuẩn và khử mùi vải của Nhật. Tên con chó là Hikari, phát âm giống tên Tachibana Hikari