Em sẵn lòng làm bạn gái thứ hai của anh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nàng Bạch Tuyết Độc Địa

(Tạm ngưng)

Nàng Bạch Tuyết Độc Địa

Fukada Sametarou

Dẫu vậy cả hai đều không thể thành thật với nhau. Song lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, họ từng bước xích lại gần nhau và thấu hiểu cảm xúc của đối phương.

1 5

Vợ Ơi, Xin Hãy Ngoan Ngoãn Nhé

(Đang ra)

Vợ Ơi, Xin Hãy Ngoan Ngoãn Nhé

Hoa Hoàn Một Khai

“Ai mà biết được?” Cô cũng cười theo.

36 5

Bạn thời thơ ấu của tôi là một mỹ nữ hikikomori, nên sau giờ học tôi đều ở trong phòng cô ấy (nhưng không phải người yêu!)

(Đang ra)

Bạn thời thơ ấu của tôi là một mỹ nữ hikikomori, nên sau giờ học tôi đều ở trong phòng cô ấy (nhưng không phải người yêu!)

Nagana Youichi (永菜葉一)

Một câu chuyện hài lãng mạn sau giờ học về cặp bạn thời thơ ấu còn hơn cả người yêu chính thức bắt đầu!

5 4

Tôi đã chuyển sinh, và cô vợ Chân Tổ của tôi cũng theo cùng

(Đang ra)

Tôi đã chuyển sinh, và cô vợ Chân Tổ của tôi cũng theo cùng

Mongmae-a

Chú thích: Chân Tổ là gì thì mình sẽ giải thích sau, ai có theo dõi nasuverse thì chắc chắn là biết rồi. Nhưng nó sẽ dành cho những ai không biết.

1 3

Frontier Alchemist - Giả kim thuật sư ở vùng biên ải

(Đang ra)

Frontier Alchemist - Giả kim thuật sư ở vùng biên ải

Oteteponta

Cảm thấy được giải thoát sau khi rời khỏi hiệp hội, Rust đã làm việc ở vùng biên giới với sự nhiệt tình và sức sống mới tìm thấy.

4 3

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

(Đang ra)

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

Hoa Nhạ Trần

Những quan trị an tại vương đô mỗi ngày thấy một thiếu nữ nối tiếp một thiếu nữ nức nở tới để báo án, nhiều tới mức họ sắp phát điên mất rồi.

13 13

Vol 2 - Chương 11 : Bóng lưng đáng bị đá

Hình như Himanami không thích Tachibana cho lắm.

"Dù có xinh thật, nhưng có vẻ mọi người cưng chiều cô ấy một cách quá đáng rồi. Một đứa con gái bình thường mà cứ lạnh lùng kiểu đó thì sống không nổi đâu! Sớm muộn gì cũng bị cô lập thôi!"

Chuyện này xảy ra vào giờ nghỉ trưa, ở phòng câu lạc bộ Câu lạc bộ trinh thám.

Tôi ngồi dựa lưng trên sofa, cùng Himanami ăn cơm hộp.

Vì bị uy hiếp nên tôi hiện tại đóng vai người thích Himanami, thế nên mới có tình cảnh éo le thế này.

"Tachibana hình như cũng nổi tiếng lắm ở khối năm nhất, em từng thấy có người đến xin cô ấy số điện thoại."

Tính Tachibana khá thoải mái, ai hỏi gì cũng trả lời thẳng thắn. Thằng con trai đó còn vui đến mức giơ tay làm dấu hiệu chiến thắng nữa cơ.

"Đó là một thằng ngốc trong lớp tôi tên là Yoshimi. Một thằng đầu đất bắt đầu tập chơi bóng rổ chỉ vì đọc manga."

"Nhưng có vẻ cái mặt mũi nhìn khá sáng sủa đấy."

"Ơ kìa, anh ghen đấy à?"

"Biết đâu được."

Nghe tôi nói vậy, Himanami thở dài rõ to.

"Chả hiểu Tachibana có gì hay mà ai cũng thích thế nhỉ? Tan học xong còn phải cất công đến lớp tìm, rốt cuộc chỉ thấy cô ta hóa trang kiểu ma kiểu quỷ, che kín hết cả mặt mũi."

"Chắc là hiệu ứng hào quang thôi."

"Anh nói hiệu ứng kiểu ai đó càng được yêu thích thì càng có nhiều người thích hơn đúng không? Thứ người khác muốn thì bản thân cũng thấy muốn theo ấy."

"Ra em cũng biết à?"

"Em thuộc kiểu chăm học mà."

Không chỉ hàng hot dễ bán chạy, mà trong tình yêu cũng thế. Một khi thấy ai đó được nhiều người yêu thích, ai cũng sẽ nghĩ "người này chắc chắn có sức hút gì đó", và thế là mức độ nổi tiếng của người đó lại tăng thêm một bậc.

"Đàn ông đúng là ngu ngốc, bị cái hiệu ứng đơn giản đó dắt mũi."

Himanami thở dài rồi nói thế.

"Kirishima, anh thích Tachibana ở điểm nào vậy?"

"Ờm…"

Tôi nghĩ một lúc rồi trả lời.

"… Chắc là… mặt mũi chăng."

"Anh thành thật dễ sợ luôn ấy!"

Himanami thở hắt ra rồi đáp gọn lỏn.

"Dù anh có không thích Tachibana thì làm mấy trò này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy đâu."

Cảm giác là dù tôi sống đúng với cái vai "thích Himanami" này, thì Tachibana cũng chả nhíu mày lấy một cái.

"Thật á? Hai người hôn nhau thắm thiết vậy cơ mà? Kiểu gì cô ta cũng bị sốc cho xem! Tôi nhất định phải đả kích cô ta, cho cô ta biết mùi!"

"Cậu nói ai đả kích ai cơ?"

"Là tôi đả kích… ủa… á á á──!"

Himanami hét lên thảm thiết.

Bởi vì ngay sau lưng cô ấy, Tachibana đang lặng lẽ đứng đó. Nhân tiện thì, tôi ngồi từ góc này có thấy Tachibana bước vào phòng câu lạc bộ, chỉ là không nhắc thôi. Phản ứng của Himanami cũng khá được đấy.

"Tachibana, có chuyện gì sao?"

"Tôi chỉ lên phòng nhạc lấy bản nhạc thôi, rồi nghe thấy có tiếng ở đây."

Tachibana liếc nhìn Himanami, ánh mắt đi lên đi xuống.

"Shiro, cậu thích cô gái này à?"

"Xem ra tin đồn tôi mê mệt Himanami đã lan rồi nhỉ."

"Trời ạ, Shiro thật đa tình."

Nói xong câu đó, Tachibana đứng dậy định rời khỏi phòng.

"Ơ? Không có gì muốn nói thêm à?"

Himanami trông có vẻ rất bối rối.

"Người cô thích, bây giờ lại thích đứa khác rồi đấy?"

"Ừ, đúng là thế thật."

"Bộ cô không thích tiền bối Kirishima à? Rõ ràng hai người còn thân mật đến mức đó mà?"

Himanami giơ điện thoại lên, màn hình là bức ảnh tôi hôn Tachibana.

"Hay là hai người chỉ chơi đùa thôi? Vậy thì bức ảnh này mà phát tán thì tình thế chắc chắn sẽ rối lắm đấy. Cái đế chế trái ôm phải ấp của anh chắc sụp đổ luôn ngày hôm nay."

"Ồ──"

Tachibana nghiêng đầu nhìn vào bức ảnh, sau đó liếc Himanami rồi nói:

"Shiro, cô gái này tốt bụng quá ha."

"Hả?"

Himanami trố mắt, kiểu như "Tôi đang đe dọa cô mà?"

"Chụp đẹp ghê. Gửi cho tôi bức ảnh này nhé, tôi làm hình nền điện thoại."

Tachibana cầm điện thoại của Himanami, bấm bấm gì đó.

"Cô tên là gì?"

"Tôi là Himanami Megumi…"

"Himanami, chụp thêm mấy tấm nữa được không?"

"Chụp…?"

"Tôi muốn có nhiều ảnh chụp chung với Shirou. Không thì giờ hai đứa hôn nhau trước mặt em cũng được."

"Xin lỗi… chị nói gì cơ?"

"Hồi hè, có một cô gái khoe với tôi cảnh cô ấy hôn bạn trai, thế nên tôi cũng muốn thử hôn trước mặt người khác xem sao. Himanami, giúp tôi chụp thêm vài tấm đi, tôi muốn khoe."

Tachibana nói mà giọng tỉnh bơ.

Himanami quay đầu sang tôi với vẻ mặt đông cứng.

"Đây là một thế giới khác à?"

Có vẻ quan niệm đạo đức xa lạ làm cô ấy sốc nặng.

"Tachibana là kiểu con gái thế đấy."

"Không, tiền bối Kirishima, anh nên nói thẳng với cô ấy đi! Bảo là cô ấy có nhiều suy nghĩ sai lắm!"

Tôi gật đầu đáp, "Cũng đúng."

"Tachibana, để hình nền thì hơi xấu hổ, thôi bỏ đi."

"Không phải chuyện đó! Ý tôi là mấy thứ hai người nói toàn những khái niệm vớ vẩn! Nào là khoe ảnh hôn, rồi muốn được chụp lại các kiểu!"

"Đằng nào cũng tình cảm thắm thiết, chi bằng công khai luôn cho rồi?" Himanami đề nghị.

"Tôi chỉ xóa ảnh vì tiền bối Kirishima yêu cầu thôi, giờ lấy nó ra dọa dẫm mà chẳng hiệu quả gì cả!"

"Không đâu, có ảnh đó thật sự gây rắc rối lắm rồi."

Tôi vừa dứt lời, Tachibana tiếp tục.

"Bởi vì tôi đã có hôn ước."

Nghe vậy, Himanami tròn xoe mắt.

"… Có thể cho tôi biết là ai không?"

"Yanagi Shun."

Himanami chầm chậm quay cổ lại nhìn tôi, cứ như một con búp bê gỗ.

"À thì, tôi ở đây bây giờ cũng là do người tiền bối gì đó tên Yanagi đó nhờ vả."

"Thôi, khỏi nói cũng được."

"Không, tôi muốn nói!"

Sau khi tin đồn tôi mê Himanami lan ra, tiền bối Yanagi hành động ngay.

"Tự nhiên có một anh đẹp trai bước vào lớp, mà là đến tìm tôi mới sốc chứ."

Dù không giỏi giao tiếp với trai đẹp, nhưng tiền bối Yanagi hiền quá nên đến cả Himanami cũng nói chuyện được.

"Người đó cứ khen tiền bối Kirishima mãi, bảo tiền bối là người tốt, rồi nhờ tôi ăn trưa cùng tiền bối. Thế nên tôi mới ở đây. Anh ấy tên là Yanagi Shun, rất để tâm đến tiền bối Kirishima, cứ như chuyện của bản thân vậy."

Himanami nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Tachibana, nói tiếp.

"Đáng sợ thật đấy! Hai người đáng sợ quá!"

"Shiro, Himanami vui tính ghê nhỉ."

"Đúng nhỉ?"

"Đừng có giả ngây nữa!"

Himanami thở hổn hển, trông như sắp hết pin tôii nơi.

Tachibana thấy vậy thì nhún vai.

"Vì thế nên, dù Shiro có làm gì với cô gái khác, tôi cũng không định trách anh ấy."

"Vì đây là một mối tình không có hồi kết." Tachibana nói.

"Chỉ là mối quan hệ tồn tại trong thời gian học cấp ba. Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ kết hôn với vị hôn phu. Không để lại dấu vết gì cả. Chỉ là một ký ức thoáng qua khi đã trưởng thành."

"Chỉ cần bây giờ, chúng tôi hiểu nhau là đủ, bất kể là mối quan hệ thế nào."

Tachibana nói tiếp.

"Vì tôi giống như một hồn ma vậy."

Thì ra cô ấy nghĩ thế à, tôi thầm nghĩ.

"Nhưng như vậy cũng đâu có tệ."

Tachibana bình thản nói tiếp.

"Trong lòng Shiro, tôi mãi mãi là một cô gái tuổi teen, lúc nào cũng đẹp đẽ. Chỉ cần để lại ký ức tốt đẹp là được."

"Cảm ơn nhé." Tachibana mỉm cười giơ điện thoại về phía Himanami.

"Tôi không nghĩ sẽ chụp ảnh, nên có được tấm hình này tôi rất vui. Tuy một ngày nào đó sẽ xóa đi, nhưng trước đó chắc tôi sẽ nhìn lại nhiều lần."

"Nói lời tạm biệt thôi."

Dứt câu, Tachibana rời khỏi phòng câu lạc bộ.

Sau khi cô ấy đi, chỉ còn lại sự im lặng như mặt hồ sâu giữa rừng.

Chúng tôi lại lặng lẽ ăn cơm hộp. Đến Himanami, người vừa rồi còn sôi nổi là thế, giờ cũng lộ vẻ mặt phức tạp. Dù ăn xong và đặt đũa xuống, nét mặt cô ấy vẫn không thay đổi.

"Tachibana … cảm giác như là người không có thật ấy."

Himanami thẫn thờ nói.

"Cứ như là đến cả mình cũng thấy buồn."

Cô ấy nhìn xuống mũi giày, tay đặt lên ngực.

"Nghĩ đến cảm xúc của tiền bối Tachibana, tôi thấy đau lòng. Buồn ghê gớm luôn. À, không phải tôi định đứng về phía tiền bối Tachibana đâu nhé. Tôi vẫn muốn cho cô ta một cú sốc như ban đầu──"

"Có chuyện quên chưa nói."

"Á!"

Himanami hét toáng lên.

Tachibana không biết từ khi nào quay lại, khiến Himanami giật bắn mình. Cô ấy hoàn toàn bị chơi khăm rồi.

"Nhắc nhở một chút thôi. Himanami, cậu không định thực sự làm cho Shiro thích mình đấy chứ? Tôi không biết cậu làm vậy vì lý do gì, nhưng tôi nghĩ đây không phải cách hay đâu."

"Bởi vì không phải cô gái nào cũng giống tôi." Tachibana nói.

"Sẽ có người rất để tâm chuyện đó. Nếu gặp rắc rối thì tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Nói xong câu đó, lần này Tachibana thật sự rời khỏi phòng câu lạc bộ.

"Có ý gì vậy?"

"Biết đâu được."

Tôi tiếp tục giả vờ ngơ ngác.

Nhưng chỉ vài phút sau đó, Himanami đã hiểu rõ ý tứ ẩn trong câu nói kia.

"Người mà Kirishima thích… chính là cô gái ấy à?"

Hayasaka bước vào phòng câu lạc bộ, liếc nhìn Himanami rồi cất tiếng.

Sau đó, cô ấy nở một nụ cười như thiên sứ, nhưng lại mang nét gì đó giống như một nụ cười kiểu “đối ngoại”, rồi nói tiếp:

"Nè, Kirishima… Em xếp thứ mấy vậy?"

Kirishima Shirou thích Himanami Megumi.

Dù không rõ cô ấy có mục đích gì khi yêu cầu tôi phối hợp với cục diện này, nhưng với tôi lúc này, chuyện đó cũng chẳng có gì là thiệt đến bản thân cả.

"Anh cứ nghĩ Kirishima thích Hayasaka cơ."

Sau khi lời đồn bịa đặt lan truyền, tiền bối Yanagi lập tức gọi điện cho tôi.

"Cậu thấy đấy, Hayasaka dễ thương như vậy mà."

"Anh Yanagi, thì ra anh cũng thấy Hayasaka dễ thương à."

"Ừ… tất nhiên rồi…"

Giọng tiền bối Yanagi lập tức trở nên có chút ngượng ngùng.

"Anh đã cố gắng không nghĩ về điều đó đấy."

"Vì anh đang lo cho em đấy à?"

"Dù sao thì… anh cũng không muốn làm gì cản trở hai người."

"Anh nghĩ nhiều rồi. Hơn nữa, em với Hayasaka đâu có mấy kiểu quan hệ tình cảm như thế đâu."

Tôi đã nói dối như vậy.

"Cho nên, em nghĩ anh cứ làm theo cảm giác của mình là được. Nếu thấy Hayasaka dễ thương, em nghĩ nói thẳng với cô ấy sẽ tốt hơn."

Tiền bối Yanagi vì nghĩ cho tôi mà cố gắng không nhìn Hayasaka như một cô gái.

Anh ấy đã tự dán cho Hayasaka cái nhãn "Cô gái mà đàn em mình thích", rồi giữ khoảng cách.

Nhưng một khi nhận ra mọi chuyện không phải vậy, cái nhãn đó sẽ bị bóc đi. Và anh ấy sẽ nhận thức được Hayasaka là một người con gái hấp dẫn với tư cách khác. Điều đó thể hiện rõ qua việc anh ấy đã thừa nhận Hayasaka "dễ thương".

"Đây là vở kịch để thay đổi suy nghĩ của anh Yanagi."

Tôi đã giải thích như thế cho Hayasaka.

"Vậy à. Nói cách khác… Kirishima không thực sự thích Himanami, phải không?"

"Tất nhiên rồi."

Chuyện giữa tôi và Hayasaka vẫn tiếp tục ở phòng câu lạc bộ.

Ngay sau khi Tachibana rời đi, Hayasaka lập tức bước vào. Đó là sau khi cô ấy hỏi "Em xếp thứ mấy vậy?".

Sau khi nghe tôi giải thích, khí thế bức người của Hayasaka cuối cùng cũng dịu lại đôi chút.

"Vậy thì Himanami cũng biết Kirishima chỉ đang diễn kịch thôi đúng không?"

"D-Đúng vậy! Tất nhiên chỉ là diễn kịch thôi!"

Himanami ngồi như trên đống lửa, cố gắng nói cho rõ ràng.

"Thế à, thế à!"

Hayasaka mỉm cười, giống hệt như một đàn chị hiền lành, rồi nắm lấy hai tay Himanami.

"Cảm ơn em đã giúp bọn chị nhé."

"Ơ, dạ… vâng."

"Chị cảm thấy rất vui. Từ trước đến giờ, giữa chị và Kirishima đều không có ai khác biết. Nhưng chị luôn muốn có ai đó biết rằng mình có một người bạn trai tuyệt vời như Kirishima. Dù có là phương án dự phòng đi nữa, thì bọn chị cũng là một cặp đôi đàng hoàng mà."

Sau đó, cô ấy lẩm bẩm một mình.

"Làm sao đây, nói ra những lời như thế thì có vẻ giống bạn gái quá không nhỉ… À không, mình là bạn gái của cậu ấy thật mà."

Cô ấy lại quay sang nói với Himanami.

"Chuyện của Kirishima, sau này nhờ em giúp đỡ nữa nhé! Dù trông cậu ấy có vẻ không đáng tin, nhưng khi cần thiết thì rất đáng trông cậy đấy."

"Cuối cùng mình cũng nói ra được rồi~!" Hayasaka vừa nói, vừa đỏ mặt chạy ra khỏi phòng câu lạc bộ.

Ngoài hành lang, vẫn còn nghe thấy tiếng cô ấy lẩm bẩm.

"Đã ra dáng bạn gái trước mặt đàn em rồi đó~"

Tiếp theo──

Sau khi Hayasaka rời đi, Himanami nheo mắt nhìn tôi chằm chằm.

"Cho em hỏi… chuyện này là sao vậy? Em không hiểu nổi… Anh đâu chỉ hôn mỗi Tachibana senpai – người đã có hôn phu – thôi mà? Sao lại lòi ra cả tiền bối Hayasaka nữa? Lại còn có cái từ nguy hiểm như là ‘phương án dự phòng’ nữa!"

"À cái đó──"

Tôi giải thích cho cô ấy nghe về mối quan hệ giữa tôi với Hayasaka, Tachibana và tiền bối Yanagi.

"Điên thật rồi!"

Nghe xong, Himanami trợn tròn mắt, thét lớn.

"Anh điên thật rồi! Anh đang làm cái gì vậy hả? Với lại tại sao lại kể chuyện này cho em nghe?"

"Anh chỉ muốn có ai đó để trút bầu tâm sự…"

"Em không phải linh mục đâu! Có xưng tội với em cũng không được tha thứ cho đâu!"

"Vậy Himanami nghĩ anh nên làm gì bây giờ?"

"Hết cách rồi chứ sao! Tiền bối Hayasaka đã hoàn toàn coi Kirishima là bạn trai số một rồi còn gì!"

"Em cũng nghĩ vậy à?"

"Việc theo đuổi tiền bối Yanagi chỉ là cái cớ thôi, quá rõ ràng luôn! Hành động của tiền bối Hayasaka hoàn toàn là của một cô bạn gái 100% rồi. Nếu chị ấy biết Kirishima đã lén lút hôn tiền bối Tachibana sau lưng mình… thì địa ngục sẽ bắt đầu ngay lập tức!"

Lúc này, Himanami bỗng trợn tròn mắt.

"Không lẽ… anh định giấu kín thế này cho tôii lúc tốt nghiệp à? Vừa quen tiền bối Hayasaka, vừa đóng vai đàn em ngoan trước mặt tiền bối Yanagi, lại vừa có mối tình giới hạn thời gian với tiền bối Tachibana? Này, anh nghiêm túc à? Não anh còn hoạt động không đấy?"

"Không được à?"

"Tình hình căng như dây đàn rồi đó! Còn định ôm cả đống bom như thế mà sống tiếp cuộc đời cấp ba à? Thật khó tin! Đừng biến trường học của chúng ta thành một kho thuốc súng nữa! Đây gần như đúng là bán đảo Balkan của tình yêu rồi đó!"

Himanami vừa lẩm bẩm "Đáng sợ quá, đáng sợ quá", vừa run lên.

"Em xin lỗi vì đã chụp ảnh cảnh anh hôn chị Tachibana rồi đem ra đe dọa."

"Không sao đâu. Anh cũng đoán được em không phải người xấu."

"Thấy chưa, bị anh nhìn thấu cả rồi. Nhưng mà… anh không cần phải diễn trò với em nữa đâu. Em không bước chân vào thế giới này nổi đâu, không thể nào ứng phó được. Nếu biết sẽ thế này, em đã chẳng dính dáng tôii anh ngay từ đầu rồi. Cho nên, em sẽ không dây dưa với anh nữa."

"Đừng nói vậy mà."

"Anh có nói gì cũng vô ích thôi! Em không giỏi xử lý những mối quan hệ không lành mạnh thế này đâu. Cẩn thận không thì bị tiền bối Hayasaka cầm dao đâm đó. Tạm biệt."

Nói xong, cô ấy rời khỏi phòng câu lạc bộ.

Cô ấy nói không muốn bị cuốn vào cái mớ quan hệ rắc rối này, nên sẽ không liên lụy gì tôii tôi nữa.

Nhưng──

"Sao lại thế này chứ!"

Himanami thốt lên một tiếng ai oán.

Đó là chuyện xảy ra vài ngày sau, vào giờ nghỉ trưa, cũng trong phòng câu lạc bộ.

Không chỉ có tôi và Himanami, mà Tachibana, Hayasaka và tiền bối Yanagi cũng đều có mặt.

"Sao lại là những người này chứ?"

"Chỉ có thể nói là do có nhiều chuyện xảy ra thôi."

Mọi chuyện bắt đầu từ câu nói của chủ tịch ủy ban thực hiện lễ hội văn hóa.

"Kirishima và Himanami, hai em giúp nghĩ ra mười câu hỏi kiểm tra mức độ hợp nhau nhé."

Chúng tôi được giao phụ trách một phần của cuộc thi “Cặp đôi hoàn hảo”.

Sau đó, tôi và Himanami cùng soạn mấy câu hỏi. Nhưng vì chưa chắc chắn có thể sử dụng được hay không, nên chúng tôi quyết định tổ chức một buổi thử nghiệm.

Và vào giờ nghỉ trưa hôm thử nghiệm đó, những người được mời đến phòng câu lạc bộ để kiểm tra──

Chính là Tachibana, Hayasaka, tiền bối Yanagi, cộng thêm tôi và Himanami.

Chúng tôi kê ghế lại thành vòng tròn.

"Đúng là địa ngục mà…"

"Biết sao giờ."

Thực ra, ban đầu định mời Maki và bạn của Hayasaka là Sakai, nhưng vì bận việc, họ đã tìm người khác thay thế, và kết quả là thế này đây.

"Hiểu rồi… Nếu đã thế này thì đành chịu thôi. Nhưng mà, chuyện gì thế kia? Có thứ không phải con người lẫn vào đây này, hỗn loạn quá!"

Himanami chỉ tay về phía một bộ đồ thú bông khổng lồ hình gấu.

Đó chính là Hayasaka.

Cô ấy đang phát ra tiếng nói mơ hồ từ bên trong bộ đồ thú.

"Không nghe hiểu em nói gì hết á!"

Thế là Hayasaka lấy cái bảng trắng đeo trên cổ ra, bắt đầu viết lên đó.

“Xin lỗi nhé, tại vì hồi nãy chị còn đang thử đồ diễn.”

"Sao lại viết chữ vậy?"

“Vì bộ đồ thú này không phát ra tiếng được. Hôm lễ hội, chị cũng mặc cái này để tiếp khách đó~”

"Chị cởi ra ngay cho em!"

Nghe vậy, Hayasaka liền tháo cái đầu thú to đùng ra. Mái tóc mái của cô ấy ướt đẫm mồ hôi, dính bết vào trán. Cô ấy vẫn mặc bộ đồ thú, trông cũng khá dễ thương.

"Còn nữa! Bên kia sao lại hóa trang thành ma rồi tôii đây hả!"

Tachibana ngồi cạnh tôi, hóa trang thành ma quỷ.

"Tóc che hết mặt rồi!"

"Thế này được chưa?"

"Mặt hiện ra rồi nhưng vẫn đáng sợ lắm! Đi tẩy trang ngay cho em! Em không chịu nổi mấy thứ kinh dị đâu!"

Hayasaka đưa khăn tẩy trang cho Tachibana, chị ấy nhận lấy rồi bắt đầu lau mặt.

"Bài kiểm tra mức độ hợp nhau này nghe có vẻ thú vị đó."

Tiền bối Yanagi vừa nói xong, Himanami lập tức ôm ngực, cúi đầu.

"Anh ấy cười tươi thật đấy! Nhưng không hiểu sao ngực em cứ thắt lại thế nào ấy!"

Dù nói vậy, cô ấy vẫn chuẩn bị sẵn bảng trả lời và bút lông.

Quy trình là Himanami đưa ra câu hỏi, bốn người còn lại lần lượt trả lời.

Khi chuẩn bị bắt đầu, Himanami khẽ nói với tôi:

"Đã đến nước này rồi… nhưng thật sự phải làm à?"

"Có vấn đề gì sao?"

"Đây là bài kiểm tra mức độ hợp nhau đấy nhé?"

"Chưa kể thành phần tham gia là mấy người này…" Himanami liếc nhìn xung quanh rồi nói.

"Toàn là bom nổ chậm cả thôi!"

"Nhưng mà sắp tôii giờ bắt đầu rồi, thử một lần cũng tốt mà?"

"Nếu có chuyện thì sao đây!" Himanami nói với vẻ không chút tự tin, và tôi cũng hiểu được sự lo lắng đó.

"Đừng lo, cứ giao cho anh."

"Thật không đó, hu hu hu…"

Himanami ban đầu còn do dự, nhưng cuối cùng cũng thở dài, rồi buông lời như buông xuôi:

"Có chuyện gì xảy ra em không chịu trách nhiệm đâu nhé!"

"Tiếp theo là vòng kiểm tra độ hợp nhau đây~~~! Đôm đốm pằng pằng~~~!"

Bằng một tinh thần vô cùng phấn khởi, Hamanaba đọc to câu hỏi:

"Thích chó hay thích mèo hơn?"

Theo như luật chơi chính thức thì nếu các cặp đôi trả lời giống nhau sẽ được cộng điểm, nhưng đây mới chỉ là kiểm tra thử nghiệm nên bọn tôi không chia nhóm mà mỗi người tự trả lời riêng.

Cả bốn người cùng viết câu trả lời lên bảng và đồng loạt giơ lên.

Hayasaka và tiền bối Yanagi chọn "mèo". Tôi và Tachibana chọn "chó".

"Tiếp theo, câu hỏi số hai! Giữa biển và núi, vào mùa hè mọi người thích đi đâu hơn?"

Hayasaka và tiền bối Yanagi chọn biển. Tôi và Tachibana chọn núi.

"Ừm... cái này thì... khụ khụ! Tiếp theo là câu hỏi số ba! 'Làng nấm' hay 'Làng măng tre'!"

(*Chú thích: Đây là hai thương hiệu bánh kẹo socola nổi tiếng của Meiji Nhật Bản, thường gây chia rẽ trong các cuộc tranh luận vui vẻ của fan.)

Tôi tưởng chắc không đến mức như vậy, nhưng bọn tôi vẫn chia đội một cách đẹp đẽ. Hayasaka và tiền bối Yanagi một nhóm, còn tôi và Tachibana lại cùng một phe.

Tiền bối Yanagi khẽ cười gượng, Hayasaka thì gắng gượng nở một nụ cười giả tạo.

Himanami nhẹ nhàng giáng một nhát "dao chặt tay" vào hông tôi, khẽ thì thầm:

"Không thấy là đang rất căng à?"

"Yên tâm đi, tôi lường trước được việc này rồi. Có cách xử lý hết."

"Vậy giao cho anh đấy."

Nói rồi Himanami tiếp tục đọc câu hỏi tiếp theo.

"Giữa JUMP và MAGAZINE, mọi người thích tạp chí nào hơn?"

(*Chú thích: Cả hai đều là tạp chí manga nổi tiếng của Nhật.)

Tiền bối Yanagi viết MAGAZINE. Hayasaka thì là JUMP. Như vậy hai người đã khác đáp án, tình hình tạm thời ổn. Nhưng tôi quyết định phòng ngừa thêm một bước.

"Còn tiền bối Kirishima thì sao?"

Tôi lật bảng đáp án lên. Trên đó viết──

"SPIRITS."

(*Chú thích: SPIRITS là một tạp chí manga ít nổi tiếng của Shogakukan.)

"Đây là câu hỏi hai lựa chọn cơ mà! Lại còn hỏi chọn Shueisha hay Kodansha, thế mà cậu chơi luôn Shogakukan! Đã vậy còn không phải là SUNDAY mà là SPIRITS!"

(*SUNDAY là một tạp chí nổi tiếng khác của Shogakukan.)

Dù Himanami có buông lời phàn nàn, tiền bối Yanagi vẫn nhìn tôi với ánh mắt "làm tốt lắm".

Tình huống xấu nhất là nếu tôi và Tachibana cứ liên tục chọn đáp án giống nhau, làm bầu không khí kiểm tra độ hợp này trở nên gượng gạo.

Chỉ cần tôi không chọn một trong hai phương án là có thể tránh được điều đó.

Ít ra tôi đã nghĩ vậy──

"Còn tiền bối Tachibana?"

"Tôi cũng chọn cái đó."

Tachibana viết──

"SPIRITS."

"Cái gì cơ!? Sao mà giống nhau được thế!? Là sao vậy hả!?"

"Nếu là hỏi chọn JUMP hay MAGAZINE, thì tôi sẽ chọn SPIRITS thôi."

"Đây là câu hỏi hai lựa chọn mà!"

Đến tiền bối Yanagi cũng bắt đầu thấy bối rối. Thì đúng thôi. Đáp án của vị hôn thê chẳng hề trùng khớp với mình, trong khi câu trả lời của cô ấy lại hoàn toàn khớp với đàn em của mình. Thế này mà không thấy ngượng thì mới là lạ.

Nhưng tiền bối Yanagi, với tấm lòng rộng lượng, vẫn dịu dàng mỉm cười:

"Hikari và Kirishima có vẻ hợp nhau nhỉ."

"Chắc là vì đều ở câu lạc bộ trinh thám mà. Bọn em nói chuyện với nhau nhiều lắm."

Tôi buộc phải đưa ra một cái cớ gượng gạo.

Một lúc sau, Tachibana cũng mở lời:

"Nhưng mà... điểm chung cũng chỉ có mỗi sở thích thôi. Thật đấy."

Có lẽ vì nhận ra mình đang làm vị hôn thê lo lắng, tiền bối Yanagi nở nụ cười áy náy.

"À, đừng bận tâm! Không sao đâu! Thấy Kirishima và Hikari thân thiết thế này, anh cũng vui lắm."

"Nhưng mà này──"

Tiền bối tiếp tục:

"Đây là cuộc thi dành cho các cặp đôi mà nhỉ? Anh nghĩ nên có nhiều câu hỏi liên quan đến chuyện tình cảm hơn. Vì sẽ có khán giả xem, nên làm thế sẽ vui hơn cho mọi người."

Anh ấy luôn chu đáo như vậy, đúng là một người tốt.

"Tụi em cũng đã chuẩn bị vài câu hỏi liên quan đến tình cảm rồi mà."

"Vậy thì chơi mấy câu đó đi."

Hayasaka vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp quen thuộc, đồng tình nói.

"Ổn thật chứ?"

Himanami ra vẻ "em đang lo cho anh đấy!" nhìn Hayasaka, nhưng──

"Độ hợp nhau về sở thích cũng chẳng có ích gì đâu. Kiểm tra độ hợp nhau trong tình yêu đi. Những câu vừa rồi coi như không tính."

"Ơ, ừm... tôi hiểu rồi..."

Không chịu nổi áp lực từ Hayasaka, Himanami đọc câu hỏi tiếp theo:

"Vào dịp Giáng sinh, mọi người sẽ làm gì với người yêu? Đi công viên ngắm đèn phố hay ở nhà nằm lười biếng?"

Kết quả──

Hayasaka và tiền bối Yanagi chọn ngắm đèn, còn tôi và Tachibana chọn ở nhà lười biếng.

Tại sao chứ? Sao tôi và Tachibana lại giống nhau đến vậy?

Tuy biết là hai đứa vốn cùng kiểu người, cùng nghe radio đêm khuya, cùng mê suy luận... nhưng không ngờ đến mức này.

Bầu không khí thay đổi hẳn.

Hayasaka bắt đầu cau mày, còn tiền bối Yanagi thì ngày càng bối rối vì liên tục khác đáp án với vị hôn thê.

"Kirishima... chắc dừng lại ở đây thôi thì hơn..."

Himanami liếc mắt lườm tôi.

"Ừ, chắc đến lúc..."

Nhưng──

"Hai người đang nói gì thế? Himanami, tiếp tục ra câu hỏi đi."

Với ánh mắt vô hồn, Hayasaka đưa ra yêu cầu. Himanami chỉ biết cuống quýt đáp lại:

"V-vâng!"

Và sau đó, tình hình vẫn không thay đổi.

Đi hẹn hò, Hayasaka và tiền bối Yanagi muốn xem phim tình cảm, tôi và Tachibana chọn xem phim bom tấn Hollywood.

Đi du lịch, hai người kia muốn đi nước ngoài, tôi và Tachibana lại chọn suối nước nóng.

Khi cảm thấy cô đơn, Hayasaka và tiền bối Yanagi sẽ muốn gặp nhau ngay lập tức, còn tôi và Tachibana thì không thấy cần thiết.

Hayasaka bắt đầu lẩm bẩm:

"Sao lại thế này... thật quá đáng..."

Tiền bối Yanagi cũng ngày một chán nản hơn.

"Nè, Kirishima... đừng nói là anh đang cố tình khiêu khích đấy nhé?"

Himanami không chịu nổi nữa liền lên tiếng.

"Tôi đâu có xấu tính vậy!"

Cuối cùng Himanami từ bỏ kiểu câu hỏi hai lựa chọn, chuyển sang hỏi tự do.

"Khi đi hẹn hò ở bảo tàng mỹ thuật, các bạn muốn xem bức tranh nào? Câu này không có lựa chọn đâu~ mọi người tự do trả lời nhé~"

Dù là câu hỏi buông xuôi của Himanami, tôi và Tachibana vẫn đồng thanh chọn "Mona Lisa".

"Kirishima, anh cố tình đúng không? Nhất định là cố tình!"

Himanami chỉ trích.

"Tôi không cố tình! Không bàn bạc, cũng không dàn xếp gì hết."

Hayasaka run rẩy, dường như sắp khóc.

Nếu ban nãy mà cô ấy và tiền bối Yanagi trả lời giống nhau thì chắc đã rất hạnh phúc, nhưng giờ đây hoàn toàn không thể có cảm xúc đó.

Tôi không chịu nổi nữa nên lên tiếng:

"Tôi nghĩ... khác biệt cũng chẳng sao."

"Hả?"

"Có khi, chính những người có sở thích khác nhau mới ghép lại thành một mảnh ghép hoàn chỉnh. Họ có thể bù đắp thiếu sót cho nhau. Nếu giống nhau hoàn toàn thì lại không thể phát triển thêm được."

"Kirishima..."

Liệu con người nên yêu một người có giá trị quan giống mình, hay một người khác biệt để bổ sung lẫn nhau, đó là câu hỏi muôn đời chưa có lời giải.

Tôi chỉ đưa ra một góc nhìn mà thôi.

Biểu cảm của Hayasaka dịu đi đôi chút.

Tiền bối Yanagi cũng "phải rồi" mà lấy lại tinh thần.

Tachibana thì nhướng mày nhìn tôi.

"Vậy thì, câu hỏi cuối cùng. Mọi người tự do trả lời nhé."

Himanami chuẩn bị kết thúc buổi kiểm tra.

"Mọi người muốn ăn món đồ ngọt nào cùng người yêu?"

Kết quả──

Có người chọn KitKat, có người chọn Shiroi Koibito (Người tình trắng).

Cả bốn người đều khác nhau.

Như một bộ phim tuổi thanh xuân, sau những chia rẽ, mỗi người lại bước đi con đường riêng. Một cái kết đẹp.

Đúng lúc đó, tiếng chuông vang lên.

Ai nấy đều bắt đầu thu dọn, tất cả đều vui vẻ kết thúc.

Mọi người lần lượt rời khỏi phòng câu lạc bộ.

Chỉ còn tôi và Tachibana thì──

"Vòng cuối cùng... cậu đợi tôi viết xong rồi mới sửa đáp án lại đúng không?"

Tachibana nhìn bảng trả lời tôi cầm trên tay, nói.

"Cho tôi xem cậu viết gì ban đầu nào."

"Tôi không có sửa gì hết, nên chẳng có cái đó đâu."

"Vậy thì cho tôi xem bảng trả lời."

"Không được."

"Tôi sẽ tự lấy nó, thế nên cũng chẳng sao."

Tachibana nói rồi lao tôii giật lấy bảng trả lời, tôi lập tức ngăn lại.

Thực ra, ban đầu tôi viết là bánh que Pocky, nhưng thấy Tachibana cũng viết thế nên đã đổi thành Bisco của Glico vào phút chót. Vì nghĩ cho cảm xúc của Hayasaka và tiền bối Yanagi, tôi cố tránh trùng câu trả lời.

Nhưng Tachibana nhận ra điều đó, nên có chút giận.

"Đủ rồi, đưa tôi xem đi, Shirou."

"Không được là không được."

"Với cả, câu cậu nói lúc nãy là sao? Cái gì mà giống nhau thì không thể phát triển chứ?"

"Về cái đó thì..."

"Rõ ràng có cùng sở thích hay cùng quan điểm sống thì mới dễ hòa hợp chứ?"

Chúng tôi giữ chặt cổ tay nhau, giằng co.

Nhưng khi nhận ra bầu không khí căn phòng đông cứng lại, tôi nhìn ra cửa.

Hayasaka, tiền bối Yanagi và Himanami đang đứng đó.

Chắc họ quay lại xem vì thấy chúng tôi mãi chưa rời đi.

"Hikari?"

Tiền bối Yanagi nhìn tay Tachibana đang nắm cổ tay tôi, sững sờ thốt lên.

"Em chẳng phải không thể đụng vào đàn ông sao..."

Còn Hayasaka thì giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, lẩm bẩm:

"Shirou... là sao vậy?"

Tất cả mọi người đều biết chuyện Tachibana không thể chạm vào đàn ông.

Thế mà, Hayasaka và tiền bối Yanagi lại tận mắt chứng kiến cảnh cô ấy và tôi nắm lấy tay nhau.

Bầu không khí trong phòng câu lạc bộ đông cứng lại là điều dễ hiểu.

Himanami, cảm nhận rõ mùi vị của một chiến trường tình ái, ôm đầu lẩm bẩm.

"Vì em không nghĩ hội trưởng là con trai nên mới có thể chạm vào."

Tachibana nghiêm túc nói như thể đó là chuyện hiển nhiên.

Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi.

"Ra vậy, mọi chuyện là vậy à."

Người lên tiếng là tiền bối Yanagi, nụ cười vốn có trên gương mặt anh ấy đã biến mất.

"Kirishima thân thiết được với Hikari thế này, tôi rất vui đấy. Trước giờ, Hikari dường như không thân với ai trong trường cả. Kirishima, từ giờ cũng nhờ cậu nhé."

"À... vâng..."

"Vậy tôi đi trước đây, tiết sau là tiết thể dục rồi."

Nói xong, tiền bối rảo bước rời khỏi phòng câu lạc bộ.

Anh ấy rõ ràng đang rối bời, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười để nói những lời như vậy. Quả đúng là tiền bối Yanagi. Tôi thầm xin lỗi anh ấy trong lòng.

Lồng ngực tôi nhói đau, cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng mà──

"Kirishima và Himanami, hai người có thể ra ngoài một lát không?"

Hayasaka bất ngờ lên tiếng.

"Tôi muốn nói chuyện riêng với Tachibana một chút."

"Nhưng mà..."

"Chỉ là mấy chuyện con gái thôi."

Thật sự ổn chứ...?

Bị áp lực vô hình từ Hayasaka ép xuống, tôi và Himanami đành ngoan ngoãn rời khỏi phòng câu lạc bộ.

Ngay sau khi cánh cửa khép lại, Himanami lập tức cúi thấp người.

"Sao thế?"

"Suỵt──! Trực giác mách bảo tôi phải nghe lén xem hai người họ đang nói gì!"

Thế là tôi và Himanami áp sát cửa, lắng tai nghe ngóng.

Từ bên kia cánh cửa, giọng nói của Hayasaka và Tachibana truyền tôii.

"Xin lỗi nhé, Tachibana, đã giữ cậu lại."

"Không sao, tiết sau tôi cũng không định vào lớp."

Giọng nói bình thản, nhưng không khí thì căng như dây đàn.

"Chuyện này có thể hơi kỳ lạ, nhưng... ừm..."

"Cậu định hỏi chuyện tôi chạm vào Shirou phải không?"

Im lặng một lúc, rồi Hayasaka khẽ đáp "Ừ."

"Tachibana, cậu không thể tiếp xúc với con trai mà, đúng chứ?"

"Đúng vậy."

"Rõ ràng cậu đã có hôn phu, ngay cả hôn phu còn không cho chạm vào. Thế mà lại có thể chạm vào Kirishima... Khi nãy, tiền bối Yanagi trông rất tội nghiệp. Tachibana, tôi nghĩ như vậy không ổn đâu..."

Không gian lặng thinh lần nữa.

"Đúng như tôi vừa nói đó."

Tachibana mở lời:

"Tôi không xem Shiro là con trai, nên mới chạm vào được. Tôi không có cảm giác gì với Shiro cả."

"Cái cách cậu gọi 'Shiro' ấy..."

"Thấy khó chịu à? Nhưng Hayasaka và Shiro đang 'luyện tập' mà, đúng không?"

Không khí sắc như mảnh kính vỡ.

Giống như một buổi huấn luyện mùa hè tiếp tục kéo dài, hai người họ tranh luận gay gắt về chuyện đó.

Cuối cùng, Hayasaka nổi giận thật sự, nói ra chuyện kia.

"Tôi và Kirishima đã làm chuyện đó rồi đấy."

"Làm gì cơ?"

"Chắc Tachibana chưa hiểu đâu. Kirishima và tôi đã làm những việc cậu ấy chưa từng làm với cô gái khác. Tôi cũng để cậu ấy làm những điều không đời nào cho phép thằng con trai khác làm."

Himanami quay sang tôi, mắt trợn tròn, chúng tôi trao đổi ánh nhìn.

"Các cậu làm rồi à? Không, làm thật rồi đúng không! Cảm giác này là làm rồi mà!"

"Chưa làm gì đâu! Còn xa lắm, chưa tới bước đó mà!"

Chỉ là tôi đã chạm vào cơ thể cô ấy thôi, dù tình huống lúc đó đúng là không trong sáng chút nào.

"Hừm. Tuy không hiểu lắm, nhưng Hayasaka, chẳng phải cậu đã có người thích khác rồi sao?"

"Thì sao? Tôi vẫn làm chuyện đó với Kirishima. Và sẽ còn làm nhiều lần nữa, được chứ?"

"Cậu không cần hỏi ý tôi đâu."

"Đúng ha. Dù sao Tachibana cũng có hôn phu rồi, với lại cậu không xem Kirishima là con trai mà. Vậy thì tôi làm gì với Kirishima cũng không sao hết, đúng không?"

"Không sao đâu."

"Tốt quá, tôi cứ tưởng Tachibana thích Kirishima rồi chứ."

"Hiểu lầm thôi."

"Vậy thì hay quá. Vậy chúng ta vẫn là bạn, đúng chứ?"

"Ừ."

"Mặc dù mùa hè này xảy ra đủ chuyện kỳ quặc, nhưng tôi rất vui vì được làm bạn với Tachibana."

"Nếu cùng thích một người thì khó mà thế này, nhưng khác người rồi thì không sao, nhỉ?" Hayasaka nói.

"Ừ."

"Vậy lần sau ngủ lại cùng nhau nhé. Tôi muốn tâm sự cả đêm về chuyện tình cảm với cậu."

"Nghe vui đấy."

"Tốt rồi."

"Vậy tôi về lớp đây." Nói xong, Hayasaka rời khỏi phòng câu lạc bộ.

Tôi và Himanami vội vàng chui vào phòng nhạc cũ bên cạnh, ngồi thụp xuống quay lưng về phía cửa.

Ngay khi bước ra hành lang, Hayasaka hít một hơi sâu.

"Mình thật là tệ..."

Vừa nói vậy, cô ấy vừa bước đi xa dần.

"Hồi nãy căng thẳng ghê ha."

Himanami nhận xét.

"Nhờ tiền bối Tachibana chịu dừng lại và nhẫn nhịn nên mới không bùng nổ."

Cô ấy lặng lẽ lấy điện thoại ra, màn hình hiện lên bức ảnh tôi hôn Tachibana.

"Em sẽ xóa tấm này. Nếu để ai thấy thì nguy đấy."

"Ổn chứ?"

"Đương nhiên. Chỉ cần nhìn bức ảnh này rồi nghĩ đến cảm xúc của tiền bối Tachibana là thấy buồn lắm rồi. Có lẽ vì muốn giữ mối tình có thời hạn ấy mà chị ấy không đáp trả."

"Vậy là Himanami định nhờ tôi làm gì đó?"

Himanami thở dài.

"Đúng là không qua được mắt anh."

"Kiểu vậy." Tôi cười khổ.

"Em thích cậu ta à, Yoshimi ấy."

Cậu bạn năm nhất đẹp trai, thành viên câu lạc bộ bóng rổ, đang cố theo đuổi Tachibana.

Himanami im lặng một lúc rồi gật đầu.

"Em nghĩ nếu Yoshimi biết tiền bối Tachibana đã có bạn trai thì cậu ấy sẽ bỏ cuộc."

"Và rồi cậu 'vô tình' bắt gặp bọn tôi ở công viên giải trí."

"Ừ. Lúc đó tiền bối Tachibana ăn mặc đẹp lắm, nhìn phát là biết đang hẹn hò, nên tôi đã bám theo và chụp ảnh..."

Nhưng Himanami lại không tung ảnh ra, vì cô ấy là người ngay thẳng.

"Việc Himanami đóng giả làm bạn gái tôi là để tận dụng hiệu ứng hào quang, đúng không?"

"Em nghĩ chỉ cần giả vờ là cô gái được yêu thích như tiền bối Tachibana, có khi cậu ấy sẽ để ý tới em. Vì em thực sự không nổi bật, cũng không biết nói lời ngọt ngào mà."

"Nhưng tôi đâu đủ tư cách làm phụ tá cho em đâu."

"Đúng vậy, em thất bại rồi."

"Không cần nói thẳng thế chứ..."

"Đủ rồi. Cách này không hợp với em. Em chỉ vì thích Yoshimi quá mà mất kiểm soát, mới nghĩ ra chiêu trò bẩn thỉu này thôi."

Himanami và Yoshimi là thanh mai trúc mã, nghe nói Himanami luôn chăm sóc cậu bạn vụng về đó. Thế nhưng Yoshimi lại say mê Tachibana, cô gái đàn chị trầm tĩnh, đẹp dịu dàng và đầy bí ẩn, hẳn là cực kỳ thu hút trong mắt đàn em.

"Anh muốn giúp em một tay."

Nghe tôi nói vậy, Himanami ôm gối ngồi bệt xuống đất, che mặt rồi cất tiếng:

"Vậy nhờ tiền bối một việc. Đừng để tiền bối Tachibana trở thành phần thưởng của trò chơi thoát khỏi phòng kín."

"Ý là vụ người thắng sẽ cùng chị ấy tham gia cuộc thi cặp đôi hoàn hảo à."

"Đúng. Yoshimi đang rất máu lửa. Nếu thật sự được tham gia cùng tiền bối Tachibana... lại còn dính lời đồn kết hôn nữa..."

"Hiểu rồi, tôi sẽ nói chuyện với Tachibana."

Himanami cúi đầu xin lỗi, rồi cứ thế im lặng.

Tôi lặng lẽ ngồi cạnh, đợi cô ấy lấy lại tinh thần.

Cuối cùng, Himanami ngẩng mặt lên.

"Nhưng tiền bối Kirishima, có phải anh đang quá dựa dẫm vào tiền bối Tachibana không?"

"Sao em nghĩ vậy?"

"Tiền bối Hayasaka lúc nãy cũng khoe khoang với tiền bối Tachibana còn gì? Nhưng chị ấy nhịn là để giữ gìn mối quan hệ này, thật ra cô ấy chắc đã chịu nhiều áp lực rồi."

"Có khi đúng thế thật..."

Đúng lúc ấy.

Cửa phòng câu lạc bộ bật mở, Tachibana bước ra ngoài.

Tôi và Himanami nín thở, chờ cô ấy rời đi.

Nhưng bước chân Tachibana lại dừng ngay trước phòng nhạc cũ.

Khi tôi còn đang nghĩ sao cô ấy chưa chịu đi──

Một lực va chạm mạnh từ phía sau lưng ập tới.