Cora, một chủ doanh nghiệp nhỏ điều hành trang trại hươu và nhà hàng canh súp dồi.
Thời gian làm việc trung bình mỗi ngày của cô ấy là khoảng 14 đến 15 giờ.
"Đệt, khốn nạn..."
Dẫu cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu, Cora cũng không thể rút ngắn thời gian làm việc do tình hình tài chính gia đình không cho phép thuê thêm nhân viên. Cơn giận và mệt mỏi chồng chất, chỉ có những lời chửi thề là ngày một nhiều.
Trái ngược với hoàn cảnh éo le của Cora, đó là một buổi sáng nắng đẹp như mọi khi.
"Hôm nay mình sẽ không làm gì hết."
Ngay cả một người như Cora cũng có lúc được nghỉ ngơi. Bởi hôm nay là thứ hai, ngày nghỉ duy nhất của cô ấy.
Ngồi ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ hàng chục phút mà không làm gì cả. Đó là một hành động vô nghĩa, nhưng Cora vẫn cảm thấy rất hài lòng. Vì Cora lúc nào cũng có hàng núi việc phải làm, nên cô ấy rất cần những khoảng thời gian nhàn rỗi như vậy.
"Ưm, gì đây...?"
Ánh mắt cô dừng lại ở một thiếu nữ xinh đẹp tóc đen và một vài mỹ nam bảnh bao.
Một cô gái tóc đen hiếm thấy ở lục địa phía Đông, lại còn ở trong một ngôi làng quê nhỏ bé này ư? Nhân vật đó là ai thì quá rõ ràng rồi.
'Con đĩ đó!? Mình khổ sở thế này mà nó lại hú hí với lũ đàn ông...?'
Đúng vậy, đó là Bathory, người bạn chí cốt của Cora.
Lý do doanh thu của trang trại hươu và quán canh súp dồi của Cora sụt giảm thảm hại một phần là do quan điểm kinh doanh bảo thủ của cô ấy, song nguyên nhân chính là vì hàng chục cửa hàng do Bathory mở đã vây quanh và tiến hành một cuộc tẩy chay doanh thu tập thể.
Vậy thì bảo sao mà không tức cho được? Đã thế con mụ đó còn chẳng thèm đến tiệm làm. Thỉnh thoảng cô ta chỉ đưa ra một công thức bất chợt, thế mà doanh thu lại tốt hơn nhiều. Cora không thể không ghen tị.
"Ê, con khốn nhà mày!"
Từng là bạn thân nhưng giờ đã trở thành kẻ thù, Cora trút giận bằng những lời chửi thề cay độc nhắm vào Bathory.
"Hả? Con khốn...?"
Nhưng Bathory không phải là một người phụ nữ dễ bắt nạt. Cô lệnh cho những người đàn ông đang đi dạo cùng mình lui ra. Nhìn cái cách cô ta bắt đầu bước về phía cửa sổ căn nhà gỗ, có vẻ như cô không có ý định bỏ qua chuyện này.
"Miệng cậu vẫn hôi như ngày nào nhỉ, Cora?"
"Mày phá hoại việc làm ăn của tao! Con chó cái!"
"Khách không đến là vì tài kinh doanh dở ẹc của cậu thì có."
"Gì, mày nói gì!?"
"Tại sao lại trút giận lên người vô tội như tớ? Cậu có biết bây giờ trông cậu rất thảm hại không?"
"Mày ăn cắp công thức của tao mà còn dám nói những lời như vậy à?"
"À~ tờ công thức đó hả? Nó tệ quá nên chẳng có gì đáng xem cả?"
"Gì? Mày nói hết chưa!?"
"Ha! Phải, tớ nói hết rồi. Vậy giờ cậu định làm gì?"
Bathory không chịu thua một lời nào, đôi mắt đỏ của cô lóe lên. Có lẽ ma cà rồng chân tổ này là người duy nhất ở Đông Đại Lục có thể đấu khẩu với Cora.
'Aiss, không thể đánh nó được...'
Cora tức lắm nhưng chẳng thể làm gì được. Trước đây, trong một cơn nóng giận, cô đã dùng sức mạnh phá sập các cửa hàng của Bathory xung quanh, nhưng hậu quả thật khủng khiếp. Số tiền phạt và bồi thường thiệt hại sau đó không hề nhỏ.
Dĩ nhiên, Cora không có khả năng chi trả đống tiền phạt và bồi thường thiệt hại đó. Và chỗ duy nhất có thể cho vay tiền ở cái thị trấn quê mùa này là Ngân hàng Bathory.
Đây đương nhiên là một chuỗi ngân hàng do Bathory điều hành. Cora đã phải vay tiền ở đó, và lãi suất hiện tại vẫn đang tăng lên theo thời gian thực.
Nếu những đứa con của Cora đang trực tiếp khiến mẹ mình phát bệnh tâm hỏa, thì Bathory lại đang gián tiếp làm cô khô héo đến chết bằng cách gây áp lực tài chính từ bên ngoài.
"Sao? Muốn đánh nhau à? Dù huyết thống không bằng cậu nhưng tớ cũng thuộc dòng cao quý đấy nhé? Cậu mà động vào tớ thì vẫn ăn án phạt như thường thôi?"
"Grừ!!!"
Vì mắc nợ đủ thứ nên không có bất kỳ biện pháp trừng phạt nào mà Cora có thể áp dụng với Bathory. Tình hình đã đến nước này, Cora bắt đầu cảm thấy tủi thân với Bathory.
"Haa, rốt cuộc thì tại sao cậu lại làm thế với tớ, Bathory?"
"Tớ làm gì!?"
"Trước đây cậu luôn đối xử với tớ ngọt ngào và thân thiện mà?"
"Lại chuyện cũ rích đó nữa à? Không nhớ, và cũng chẳng muốn nhớ."
"Dù quan hệ có xa cách một chút thì cũng không có lý do gì để cậu hành hạ tớ đến mức này chứ? Tại sao chúng ta lại phải gầm gừ với nhau như thế này?"
Đúng vậy, Cora cảm thấy rất ấm ức về điều đó. Họ chẳng hề có một cuộc cãi vã lớn nào, cũng không có mâu thuẫn sâu sắc đến mức phải quay lưng lại với nhau. Chỉ là từ một thời điểm nào đó, Bathory bắt đầu trở nên lạnh nhạt.
"Cậu lúc nào cũng vậy. Cái gì cũng qua loa, không bao giờ nghĩ đến những lỗi lầm mình đã gây ra mà chỉ biết giận cá chém thớt."
"C-Cái gì? Có bao giờ tớ làm sai với cậu mà không xin lỗi chưa? Những đứa khác thì tớ không biết, nhưng với cậu thì tớ đã hết mực yêu chiều đấy!"
Đáng ngạc nhiên là lời của Cora là sự thật. Bathory là đứa trẻ mà Cora đã chọn làm 'chính thất' từ khi còn rất nhỏ. Vì vậy, dĩ nhiên là cô đã đối xử dịu dàng với Bathory như một bông hoa trong nhà kính. Ngay cả khi Cora trị vì như một bạo chúa, Bathory vẫn là cô gái nhận được rất nhiều tình cảm chân thành từ cô.
"Nếu tớ đã từng bắt nạt cậu thì dù cậu có hành động như thế này tớ cũng sẽ không nói gì cả. Tớ sẽ cam chịu và coi đó là nghiệp của mình. Nhưng cậu thì không nên làm vậy với tớ chứ?"
Cora không phải đang khoe khoang rằng vì cổ đã đối xử tốt với Bathory nên Bathory cũng nên đối xử tốt với cô ấy. Cô chỉ mong Bathory đừng hành hạ mình nữa. Cả hai không phải là bạn bè thân thiết sao, với đầy ắp tình xưa nghĩa cũ?
Nghe những lời của Cora, hai ngọn lửa giận bùng lên trong mắt của vị ma cà rồng chân tổ. Quả nhiên là con khốn qua loa này chẳng biết gì cả. Đối với Cora, đó là một cơn thịnh nộ khó hiểu.
"Tớ không nên làm vậy với cậu ư? Không, Cora? Cậu mới là người không nên làm vậy với tớ."
"Rốt cuộc thì đó là ý gì? Tại vì những trò đùa hồi nhỏ hả?"
"Gì...? Đùa?"
"Kh-Không phải đùa ư? Chẳng phải chúng ta đã chơi rất vui vẻ với nhau sao?"
Trước khi Cora kết hôn, khi còn nhỏ hơn nữa, cô thường hay sờ ngực Bathory hoặc tốc váy cô ấy rồi bỏ chạy. Nhưng chẳng phải lúc đó Bathory đã mỉm cười rạng rỡ và trả lời như thế này sao?
"C-Chị Cora! Đừng làm vậy mà. Lần sau hãy..."
Khi rảnh rỗi, họ còn ôm nhau và lăn lộn dưới gốc cây thông. Cora từng dụi má vào Bathory vì thấy cô bé quá đáng yêu và dễ thương. Cũng có lúc họ nắm tay nhau đi dạo trong vườn gỗ.
'Hồi đó Bathory và mình thực sự rất thân thiết...'
Cora hồi tưởng lại những kỷ niệm ngọt ngào với người bạn thân, kết thúc dòng suy nghĩ và nhìn thẳng về phía trước.
'Nhưng tại sao bây giờ cậu ấy lại như vậy?'
Đôi mắt đỏ của cô gái ma cà rồng tràn ngập sự tức giận và oán hận còn hơn cả cô hiện rõ trong tầm mắt của Cora. Vì vậy, Cora đã nghĩ rằng:
'Chẳng lẽ Bathory ghét điều đó? Chẳng qua là vì ngại địa vị, hay vì sợ hãi mình nên mới chiều theo?'
Nghĩ đến đây, Cora quyết định hỏi thẳng Bathory. Nếu đó là sự thật, thì cô sẽ hiểu lý do vì sao Bathory hành hạ mình.
"Hay là Bathory, cậu ghét khoảng thời gian đó à?"
"...Không phải. Đối với cậu, khoảng thời gian đó chỉ đơn thuần là một trò đùa thôi sao?"
"Không, không phải trò đùa, hai chúng ta đã có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau mà?"
"Vui vẻ? Với cậu, khoảng thời gian đó chỉ là một ‘trò chơi’ thôi ư?"
"...?"
Cora không khỏi ngớ ra. Phải đối phó với cách nói chuyện cứ lặp đi lặp lại và hỏi vặn từng từ một thế nào đây? Một trò đùa đơn thuần? Bạn bè chơi đùa với nhau là chuyện bình thường mà?
Và chỉ là trò chơi? Theo đúng nghĩa đen, chẳng phải cả hai đã lấy nhiều trò chơi làm chủ đề và có những khoảng thời gian vui vẻ bên nhau sao? Vậy thì có vấn đề gì chứ?
Mà, chẳng phải chính miệng Batory vừa nói là hồi đó không ghét hay thấy khó chịu sao? Vậy thì Bathory cũng không phải miễn cưỡng chiều theo ý cô. Họ thực sự đã có khoảng thời gian vui vẻ và tận hưởng nó.
"Vậy thì vấn đề là gì? Cả hai đều vui vẻ, đâu có ai ép ai?"
"Vấn đề là gì á? Vấn đề chính là cậu, người thậm chí không biết vấn đề là gì!"
"Này, cậu có đang nói chuyện cùng chủ đề với tớ không đấy?"
"Đương nhiên rồi Cora, cậu nghĩ tớ là đồ ngốc à?"
"Haiz, vậy nói đi. Rốt cuộc tại sao cậu lại giận tớ đến vậy? Chỉ cần cậu nói ra, tớ sẽ xin lỗi và bồi thường cho cậu bằng mọi cách."
Cora đã giương cờ trắng. Phải, cậu thắng rồi. Thật ra, Cora hiếm khi thực sự tức giận với Bathory. Cô ấy luôn là người phải chịu đựng những lời cằn nhằn của Bathory.
Từ khi còn rất nhỏ đã như vậy rồi. Đối với Cora, Bathory giống như một cô em gái kém hơn hai tuổi.
"..."
Nhưng Bathory chỉ đỏ mặt, bĩu môi và quay đầu đi. Có phải là một cuộc biểu tình ngầm không? Cora ngơ ngác không hiểu cô bạn bị làm sao, rồi bất chợt liếc thấy vô số người đàn ông phía sau vai Bathory và nói tiếp:
"Bathory, tớ biết cậu thích đàn ông. Nhưng dắt theo cả một đám như vậy không phải hơi quá à?"
"...Việc đó thì có liên quan gì đến cậu?"
"Không, cậu cũng là phụ nữ nên gặp gỡ đàn ông là chuyện đương nhiên, tớ hiểu mà."
"Phụ nữ thì gặp gỡ đàn ông là chuyện đương nhiên?"
"...Sao thế? Tớ đang thông cảm cho cậu mà?"
"..."
"Phù..."
Cora bực bội gãi đầu. Kể từ một thời điểm nào đó, cuộc trò chuyện giữa cô và Bathory đã chẳng còn ăn khớp với nhau nữa. Trước khi kết hôn, họ có thể nói chuyện trôi chảy về bất cứ chủ đề nào, vậy mà sao lại thành ra thế này, thật đáng buồn biết bao.
"Ý tớ là, thay vì qua lại với cả đám đàn ông, chi bằng dành tình cảm chân thành cho một người thôi. Như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
"Đừng xen cái quan điểm tình yêu tầm thường của cậu vào chuyện của tớ. Tớ có tổ chức tiệc thác loạn với mười người đàn ông này hay không thì cũng không phải là chuyện mà một người ngoài như cậu được phép can thiệp."
"Gì!?"
Mặt Cora nhăn nhó dữ dội. Cô cảm thấy thật kinh khủng khi biết rằng cô gái xinh đẹp và cao quý mà cô từng coi là chính thất, giờ lại trở thành một người phụ nữ hư hỏng, phóng đãng, sẵn sàng dang chân cho bất kỳ ai.
Cảm giác như thể những ký ức đẹp đẽ của cô đã bị NTR ấy? Thà rằng Bathory hẹn hò với một người đàn ông tử tế thì cô còn chúc mừng, nhưng cô ta cứ thay đổi đàn ông liên tục và nói những điều như vậy khiến cô không thể không khó chịu.
Nhưng ngoài chuyện đó ra.
"Sao lại là người ngoài? Tớ với cậu đã bên nhau mấy trăm năm rồi. Chúng ta chẳng khác gì gia đình không cùng huyết thống cả?"
"Gia đình không cùng huyết thống?"
"Chẳng lẽ không phải? Trong Huyết Quân đoàn, có ai thân thiết với tớ hơn cậu không?"
"Thế còn tên đầy tớ Halfling của cậu thì sao?"
"Kasta là chồng tớ mà! Sao lại lôi ảnh vô đây?"
"Vậy tại sao cậu lại đột ngột kết hôn?"
"Thì tớ thích nên tớ kết hôn thôi!"
"Nhưng nó quá đột ngột."
"Cái đó lần trước tớ đã xin lỗi rồi mà? Đứng ở lập trường của tớ, rất khó để nói ra những chuyện xấu hổ như vậy!"
"Đó là lập trường của cậu. Cậu có bao giờ nghĩ đến lập trường của đối phương, người không biết gì cả mà đột nhiên nhận được thông báo không?"
"...Haiz, vậy là cậu buồn vì tớ lấy chồng mà không báo trước sao?"
"Đó không phải là lý do chính."
Không phải là lý do chính ư? Vậy ra đó là một trong những lý do khiến Bathory cảm thấy buồn sao?
"Khoan đã, đợi tớ chút."
Cora nghĩ rằng thể hiện thành ý bằng hành động sẽ tốt hơn bằng lời nói nên vội vàng lục lọi hành lý của mình. Cora cũng muốn hòa thuận với Bathory như trước đây, bất kể tình hình tài chính đang thâm hụt của cô.
"Đây, cầm lấy."
Đôi mắt mở to của Bathory hướng về bàn tay trắng nõn đang đưa ra. Cô tò mò không biết Cora đã mang thứ gì đến sau khi bảo đợi một chút.
"Đây là?"
Nữ ma cà rồng tròn mắt nhìn viên đá quý màu đỏ mà Cora mang đến.
"Bỉ ngạn...?"
Bathory đang nhìn viên hồng ngọc tuyệt đẹp được cắt gọt theo hình hoa bỉ ngạn. Ý nghĩa của hoa bỉ ngạn là cái chết, sự tái sinh, điềm gở, không phải là những ý nghĩa tốt đẹp. Nhưng đó là món quà đầu tiên mà Cora đã tặng Bathory thuở bé, nói rằng đó là một loài hoa xinh đẹp giống cô ấy.
"Đây là một viên hồng ngọc đỏ được làm theo hình hoa bỉ ngạn. Kim cương thì đắt quá không mua nổi, nhưng với tình hình tài chính của tớ thì tớ đã cố gắng hết sức rồi."
"..."
"Hay là, cậu không thích sao?"
"Không, không phải vậy. Nó đẹp đấy..."
"Khụ khụ, Ba-Bathory! Tớ không biết mình đã làm sai chuyện gì, nhưng tớ xin lỗi cậu, đừng giận tớ nữa nhé."
"Ơ...?"
Cora có vẻ ngượng ngùng nên gãi tay mình. Vì những lời sắp phải nói ra có chút xấu hổ.
"Từ khi tớ chuyển đến Đông Đại Lục, cậu là người duy nhất vẫn còn là bạn của tớ mà, đúng không? Vì vậy bất kể lý do là gì, tớ cũng thật lòng biết ơn cậu. Và bởi vì chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, tớ cũng muốn được thân thiết với cậu như ngày xưa."
"..."
"Trước đây hay bây giờ cũng vậy, cậu vẫn luôn là một người vô cùng quan trọng với tớ. Nếu có điều gì khiến cậu buồn lòng vì tớ, hãy thành thật nói cho tớ biết. Dù đó là gì đi nữa, tớ cũng sẽ lắng nghe cậu."
–Cộp!
"Ơ?"
Bathory đang nghe chuyện thì vội vàng giật lấy viên đá quý hình hoa bỉ ngạn. Cậu ấy thích nó đến vậy sao? Thế thì...
"Nè! Nhận quà xong là đi luôn hả? Ít nhất cũng bỏ giùm một cửa tiệm đã chứ!"
Cô nàng lập tức nhăn mặt rồi bỏ chạy, không biết là đang tức giận hay đã nguôi giận nữa.
'Mình tốn tiền làm quà đắt thế, ít ra cũng nên nói một tiếng cảm ơn chứ.'
Nhưng nhìn cách cô nàng cầm quà rồi bỏ đi, Cora đoán là Bathory rất thích món quà đó. Thôi thì cứ lấy cớ để sau này thử thương lượng xem có thể dọn bớt cửa tiệm không.
'Đi ngủ thôi.'
Cora nghĩ vậy là đủ rồi nên vào phòng ngủ và bắt đầu chợp mắt. Cô vừa cảm thấy đỡ mệt một chút thì lại buồn ngủ rũ rượi sau khi cãi nhau to tiếng với Bathory.
____________________________________________________________________________
Một tòa lâu đài khổng lồ không phù hợp với thị trấn nhỏ Prache nằm trên sườn núi dốc. Lâu đài này thuộc sở hữu của một ma cà rồng được biết đến rộng rãi là người giàu có nhất toàn vương quốc.
"Mọi người đã vất vả nhiều rồi. Bây giờ hãy lui ra đi."
Khi mệnh lệnh của cô được ban ra, hàng chục người đàn ông biến mất không một dấu vết. Có vẻ như họ đã nhận được mệnh lệnh này không chỉ một hai lần nên trông rất thành thạo.
'Lăng nhăng gì chứ.'
Những người hầu này đã rất vất vả khi phải đóng vai hậu cung ngược của chủ nhân trước mặt High Elf. Bathory cũng vì thế mà đãi ngộ họ khá hậu hĩnh.
'Cậu cũng thử nếm trải một chút đi Cora.'
Cora nhìn thấy cô được bao quanh bởi những người hầu cận, chắc hẳn sẽ cho rằng cô đã bị vấy bẩn và đau lòng lắm đây. Vừa nãy, khi cô nói rằng sẽ tổ chức một bữa tiệc thác loạn điên cuồng, cô ấy đã có vẻ mặt đau khổ đến thế nào? Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Cora là một trong những niềm vui nhỏ của Bathory.
Thật nực cười làm sao.
Vì Bathory là một trinh nữ đã 500 năm tuổi rồi.
–Vụt! Vụt!
Cô gái ma cà rồng ngồi trên ngai vàng lộng lẫy, đảo mắt lo lắng nhìn xung quanh. Khi nhận ra trong phòng không có ai, vẻ mặt của cô từ từ thả lỏng ra.
'Fufu, có vẻ đắt hơn mình nghĩ nhỉ?'
Cô gái nở nụ cười rạng rỡ hiếm thấy và ngắm nghía đóa hoa bỉ ngạn mà Cora đã tặng mình.
'Đẹp quá...'
Bathory vẫn còn nhớ rõ. Cái thời một cô bé Elf tóc trắng ngượng ngùng, rụt rè tặng cô một bó hoa bỉ ngạn.
'Hình như có mùi thơm nữa...'
Bathory không cài đóa hoa bỉ ngạn được làm thành trâm cài tóc lên mà xoay nó qua lại, tận hưởng tấm lòng của High Elf.
Cô áp má vào viên đá quý, đôi má cũng đỏ ửng như hoa bỉ ngạn.
Cô dùng ngón tay vuốt ve những cánh hoa và không kìm được mà hôn lên đó.
Cuối cùng, cô thì thầm "Em cũng yêu chị", đáp lại lời tỏ tình chưa được nói ra.
Dù chỉ là một chiếc trâm cài tóc không có gì đặc biệt, nhưng ma cà rồng vẫn không ngừng mân mê đóa hoa, như thể cô ấy đang sở hữu món đồ chơi thú vị nhất trên đời.
'Đây là gì?'
Và ngay sau đó, một dòng chữ nhỏ được khắc ở phía sau lọt vào tầm mắt cô.
< Gửi người bạn thân duy nhất của tớ, Bathory >
"Con khốn đáng ghét."
Ma cà rồng lại cảm thấy nóng bừng mặt vì cảm giác bị lừa dối, nhưng cô không vứt bỏ viên đá quý hình hoa bỉ ngạn.
"Hức..."
Cô chỉ lặp lại những hành động như lúc nãy và lặng lẽ nuốt nước mắt.