Phải chăng là một điều quá khó để nói ra? Cô gái tóc đỏ cứ ngập ngừng mãi không dám mở lời, rồi gắng gượng cất tiếng.
"Cô Cora, con nghĩ con sẽ từ bỏ tình cảm dành cho anh Cretas."
Đôi mắt Cora nhắm lại vì xót xa. Nhưng theo một cách nào đó, điều này đã được dự liệu từ lâu. Chính cô cũng hiểu rõ con trai mình đã phụ lòng Dodo ra sao.
"Vậy à… Hơn một trăm năm qua, con đã khổ tâm nhiều rồi."
Dẫu là bán Elf có tuổi thọ cao nhưng đầu tư ngần ấy thời gian thì cũng nên có kết quả, vậy mà mối quan hệ của hai đứa chẳng có tiến triển gì đáng kể. Cora thấy đúng là nên từ bỏ.
"Cretas ấy à, không biết do ngốc nghếch hay là do vẫn còn trẻ con mà nó vẫn chưa hiểu được tình yêu là gì."
"Con không chắc nữa ạ. Con nghĩ rằng dù có đợi thêm bao lâu đi nữa thì những cảm xúc đó vẫn khó mà nảy sinh."
"...Phải."
Cora bất lực cúi đầu. Lỗi lầm của Cretas không hiểu sao lại giống như lỗi của chính mình. Tại sao cô lại không nuôi dạy thằng bé tốt hơn? Hay ngay từ đầu cô đã sinh ra một đứa ngốc? Cora không biết nữa. Nhưng chắc chắn là cô thấy rất có lỗi với Dodo.
Cora nhấp một ngụm cà phê để xua đi vị đắng trong lòng. Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt cô gái nhỏ đã đẫm lệ.
"Dodo?"
"Không, con xin lỗi. Kỳ lạ quá? Tại sao lại thế này? Tại sao lại…?"
Thật đáng thương khi thấy cô gái nhỏ bé ấy cố gắng kìm nén nỗi đau và lau nước mắt. Nhưng Cora không thể làm gì. Mọi lời an ủi đều vô ích đối với một cô gái đang thất tình.
Dodo đã cố gắng rất nhiều. Cố gắng bỏ qua, cố gắng giả vờ như không có chuyện gì. Dù bây giờ đang khóc, nhưng cô gái không khóc nức nở như một đứa trẻ. Thời gian đau khổ đã đủ rồi, giờ là lúc để tốt nghiệp khỏi cảm xúc này.
"C-Con đã học hành rất chăm chỉ vì anh Cretas ngưỡng mộ những người trí thức."
Cora cúi đầu lắng nghe. Việc Cretas ngưỡng mộ những người trí thức có lẽ là do cô. Và Dodo đã cố gắng rất nhiều để trở thành mẫu người lý tưởng của Cretas. Cô bé đã tốt nghiệp học viện danh giá và trở thành một vị bác sĩ đáng kính. Đó là một nỗ lực đáng khen không thể diễn tả bằng lời.
"Ngay cả điều đó cũng không hiệu quả, con còn làm những chuyện ngớ ngẩn theo chị Stella để thu hút sự chú ý, nhưng rồi, con nhận ra anh ấy chẳng quan tâm gì đến con cả?"
Lý do Dodo thông minh lại gia nhập một nhóm thấp kém như vậy là vì con bé muốn nghe những lời lo lắng từ người mình yêu, kiểu như 'Đừng làm thế' hay 'Em gia nhập nhóm đó có phải vì anh đã bỏ bê em không?'. Thậm chí, chỉ cần vài lời hỏi han vụn vặt như 'Dạo này em lạ lắm' hay 'Em đã khác xưa rồi' là đủ để khiến Dodo vui lòng, nhưng con trai cô, Cretas thì...
"Mẹ ơi, con không biết Dodo đang nói gì, nhưng rõ ràng em ấy đã trở thành một người phụ nữ uyên bác hơn!"
Thằng ngốc đó thậm chí còn chẳng phân biệt được đúng sai. Cora không nghĩ sự ngu dốt là tội lỗi. Trước kia, khi tính khí còn nóng nảy thì có thể là vậy, nhưng sau khi dành thời gian cho Kasta và các con, cô tuyệt đối không còn nghĩ như vậy nữa. Tuy nhiên, khi nhìn vào Dodo, cô không thể nào giữ vững được lòng tin ấy. Giá mà con trai cô xoa dịu trái tim của Dodo một chút thôi. Hoặc ít nhất là thấu hiểu cảm xúc của con bé dù không chấp nhận. Thì cô gái bán Elf đã không phải đau khổ đến thế.
"Anh Cretas có vẻ thích mẹ nên con cũng đã cố gắng trở nên giống cô Cora. Con đã học nấu ăn, học làm việc nhà, thậm chí cả kiến thức nuôi dạy con cái, nhưng kết quả là thế này đây…?"
Dodo là bác sĩ nhưng lại giỏi việc nhà cũng là vì Cretas. Cô bạn thanh mai trúc mã đáng yêu cứ mãi chạy về phía trước vì cậu ấy. Nhưng con trai cô thì vẫn cứ như là một đứa trẻ bị giam cầm trong vòng tay mẹ. Cora thật sự rất thất vọng với hành động của con trai mình.
"Con, con sẽ đi gặp những người đàn ông khác. Từ giờ, con sẽ coi như anh Cretas không còn tồn tại trong cuộc đời mình nữa. Nói thật thì vậy là đủ, không, là quá lắm rồi đúng không ạ? Làm gì có con điên nào lại đơn phương suốt 140 năm cơ chứ?"
Cora bất giác chột dạ. Mình đã ôm tương tư với Kasta bao lâu rồi nhỉ? Không, không phải thế này. Đây là lúc lắng nghe nỗi đau của một cô gái còn chưa bắt đầu đã phải nếm trải nỗi đau thất tình, không phải là lúc để hồi tưởng về mình.
Thật lòng mà nói, Cora không muốn buông tay Dodo. Dù cô biết lý do con bé bỏ đi là do con trai mình. Nhưng khi Dodo nói sẽ kết hôn với người đàn ông khác là lòng cô lại nhói đau. Có lẽ giống như cảm giác bị NTR gián tiếp chăng?
'Mình biết là không nên, mình biết là rất tệ, nhưng mà...'
Một cảm giác ngột ngạt dâng lên từ sâu trong trái tim của nàng High Elf. Cô bắt đầu cảm thấy tồi tệ khi nghĩ rằng đứa con nuôi đã ở bên mình hơn 100 năm sẽ bị một kẻ xa lạ cướp mất. Phải chăng đó là cảm xúc vô liêm sỉ khi cô không muốn gửi một đứa trẻ đáng yêu và dễ thương như vậy cho một người đàn ông khác không phải là máu mủ ruột thịt của mình?
"V-Vậy… Con định quen ai?"
"Chưa rõ nữa ạ. Bây giờ con chỉ nghĩ đến một y sĩ sống ở thủ đô, một thư ký, và một anh chàng quản lý chuỗi lò rèn tên là Robert."
Cora biết những người này. Dù chưa từng gặp mặt, nhưng cô đã nghe Stella nói rằng họ là những người đàn ông khá thành đạt. Dodo là một cô gái rất được yêu thích. Con trai cô đã không nhận ra viên ngọc quý đó.
Cora nhìn Dodo với vẻ mặt tiếc nuối. Dù nghĩ thế nào đi nữa, cô vẫn không muốn Dodo lấy chồng ở nơi khác. Nhưng cô cũng hiểu rằng níu kéo là không đúng, nên lòng lại càng buồn hơn.
Dodo thông thái dĩ nhiên nhìn thấu được điều đó. Cô hiểu vì sao Cora lại nhìn mình với ánh mắt như thế.
"Cô Cora, cảm ơn cô vì đã quan tâm đến con nhiều như vậy."
"...Ừm?"
"Con không thể có được trái tim của anh Cretas, nhưng cô Cora lại yêu thương con rất nhiều phải không ạ?"
"À, ừ..."
"Con cũng rất yêu quý cô Cora. Vì vậy, mai này con có lấy chồng đi nữa, mối duyên giữa con và cô sẽ không biến mất đâu ạ. Cô đừng làm mặt buồn như vậy nữa nhé."
Lời nói chân thành của cô gái tóc đỏ rõ ràng đã có tác dụng. Vẻ mặt của Cora đã trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
'Là một người mẹ, mình không nên làm khó con gái nuôi thêm nữa.'
Phải, đến nước này thì để Dodo đi mới là điều đúng đắn. Dẫu biết là vậy, nhưng lòng người thật xảo quyệt, thế là Cora đã phạm phải sai lầm này.
"Dodo à, thỉnh thoảng con có thể đến thăm cô được không?"
"Tất nhiên rồi ạ. Nhưng chỉ khi anh Cretas không có ở đó thôi. Con không muốn gợi lại quá khứ đau thương của mình. Cô hiểu mà, phải không?"
Cora gật đầu và giữ nụ cười man mác. Không phải mười năm, không phải năm mươi năm, mà là một trăm bốn mươi năm. Nó đã trở thành một vết thương quá sâu để có thể giữ lại như một kỷ niệm đẹp. Chỉ riêng việc cô bé chịu đựng đến bây giờ đã là điều đáng biết ơn và khiến cô cảm thấy tội lỗi rồi.
Người mẹ High Elf đứng dậy khỏi ghế bên ngoài ban công, nhẹ nhàng ôm lấy cô gái đang rưng rưng nước mắt và vỗ về an ủi. Đứa trẻ khóc nức nở một lúc nhưng rồi cũng dịu lại. Giống như Cora đã buông tay Dodo, Dodo cũng đã đến lúc phải chia tay Cretas.
"Dodo ơi, tuần sau chúng ta đi công viên sinh thái dạo chơi nhé? Daisy đang chuẩn bị khai trương một chi nhánh ở gần đây đấy."
"Nhưng cô Cora không thích hoa hay cây cối lắm mà?"
"Nếu đi cùng Dodo thì nơi nào cũng được cả. Chẳng phải ta được hẹn hò với một cô gái xinh đẹp thế này sao?"
"...Khụ khụ, v-vậy đi chứ ạ? Anh Daisy làm gì cũng giỏi giang, nên chắc chắn là đáng mong đợi lắm đúng không ạ?"
"Dĩ nhiên rồi! Ở đó có rất nhiều loại thảo mộc mà con thích nữa! Khi ra về con có thể mang theo mỗi loại ba cái. Nếu con quan tâm, cô sẽ tìm hiểu thêm giúp con."
"Fufu, cô Cora sao mà vỗ về trái tim phụ nữ giỏi thế? Giá như anh Cretas bằng một nửa của mẹ thôi thì con đã không thế này rồi..."
"Hahaha..."
Kinh nghiệm trong việc thả thính người bạn thân lâu năm Bathory mà cô từng xem là chính thất có lẽ không mất đi đâu được. Những lời nói ân cần của Cora đã xoa dịu trái tim của Dodo.
"Cô Cora, con sẽ bỏ cái hội nhóm ngớ ngẩn đó."
"Quyết định sáng suốt đấy. Nhìn con gái ta là biết, chẳng ra cái thể thống gì cả."
"Ah! Con xin lỗi, con không có ý nói xấu chị Stella."
"Khì khì, không sao. Con nói có sai đâu mà."
Hai cô gái đã có một khoảng thời gian yên bình chia sẻ nhiều câu chuyện phiếm. Cora tạm quên đi vòng xoáy mang tên con cái. Và Dodo có thể rũ bỏ mối tình đơn phương dai dẳng. Cora và Dodo tiếp tục trò chuyện, tận hưởng cảm giác tự do mà họ chưa thể cảm nhận được trong thời gian gần đây. Ngay sau đó, ánh nắng ấm áp báo hiệu mùa xuân biến mất. Nhưng câu chuyện của hai cô gái vẫn không ngừng lại.
___________________________________________________________________________________
"Cretas, hôm nay Dodo đến tìm con. Con bé bảo là có chuyện muốn nói đấy."
"Hừm, vậy ạ."
"Dodo bảo sẽ từ bỏ tình cảm dành cho con. Từ nay sẽ bớt gặp mặt. Và sau này sẽ không muốn nhìn thấy mặt con nữa?"
"Hừm, vậy ạ."
"Con bé còn nói sẽ thử gặp người đàn ông khác đó?"
"Hừm, vậy ạ."
"Con có đang nghe mẹ nói không đấy?"
"Ô! Con xin lỗi mẹ. Con đang tập trung vào việc khác nên..."
"..."
Không lâu sau buổi trà chiều với Dodo là Cretas đã trở về nhà. Khi Cora hỏi con đã làm gì hôm nay, thằng bé đáp là ra ngoài bắt côn trùng. Vì sắp đến mùa xuân rồi, loài bọ cánh cứng bắt đầu xuất hiện nhiều.
'Thằng chó này đúng là bị tâm thần vô thức à?'
Dodo đang đau khổ vì thất tình vậy mà con trai cô lại cứ thản nhiên như không. Ngay lúc Cora tức giận và định quát tháo thằng con, cô bắt gặp một tờ rơi trong tay Cretas.
"Con đang xem cái gì vậy?"
"À, mẹ. Con đang xem bản đồ công viên sinh thái mà con dự định sẽ đi cùng Dodo. Con nghe nói tuần tới sẽ mở cửa. Vì là nơi do anh Daisy quản lý nên chắc chắn sẽ có rất nhiều thứ để xem."
Công viên sinh thái? Đây là nơi Dodo vừa hẹn sẽ đi cùng cô mà. Thằng ngốc này đang nói cái quái gì vậy? Cora cau mày hỏi lại cậu con trai:
"...Tại sao Dodo lại đi cùng con?"
"Con thấy trên bảng thông báo ở trung tâm Prache nói rằng công viên sinh thái này có rất nhiều loại thảo mộc mà Dodo thích. Rồi may sao, trên đường về con gặp Dodo nên đã rủ em ấy cùng đi."
"Nó không tránh mặt con sao?"
"Ồ, sao mẹ biết vậy ạ? Em ấy cứ tránh ánh mắt con và định bỏ đi, nên con đã chìa ra loại thảo mộc Hariona mà Dodo thích nhất và nài nỉ em ấy đi cùng. Con nợ em ấy nhiều thứ nên muốn bày tỏ chút thành ý!"
"Dodo chấp nhận à?"
"Vâng! Nhưng con không hiểu sao em ấy lại khóc? Con hoảng hốt ôm chặt lấy Dodo và thì thầm vào tai rằng không sao đâu, nhưng em ấy vẫn không ngừng khóc."
"...Vậy con làm gì sau đó?"
"Vậy nên con đã hôn lên trán em ấy. Mẹ còn nhớ không? Hồi bé mỗi khi Dodo khóc con đều làm thế, và em ấy sẽ nín khóc ngay. Lần này cũng hiệu nghiệm lắm đó ạ!"
"..."
Hariona là loại thảo mộc mà Cretas đã cẩn thận thoa cho Dodo khi con bé bị trầy đầu gối. Khi ấy, cậu cũng đã thì thầm vào tai cô bé rằng không sao đâu. Có lẽ, chính từ khoảnh khắc đó. Tình cảm thiết tha của cô gái tóc đỏ đã đâm chồi nảy nở.
'...Thằng khốn này?'
Trán Cora bắt đầu nổi lên những đường gân máu. Hành động tán tỉnh vô thức của con trai cô lại khiến Dodo không thể từ bỏ tình cảm của mình sao?
"Cretas."
"Vâng, thưa mẹ!"
"Mày có muốn chết không?"
"Dạ...?"
Nhắc lại lần nữa, Cora không nghĩ ngu dốt là tội lỗi.
Thế nhưng, liệu có thể tha thứ cho hành vi tàn nhẫn, gây ra tổn thương không hồi kết cho một thiếu nữ và khiến cô ấy không thể từ bỏ tình cảm dành cho mình, chỉ vì lý do là một kẻ ngốc không? Sự ngu dốt cũng có thể trở thành tội lỗi nếu nó vượt quá giới hạn.
Cora có thể dễ dàng chịu đựng những hành động ngu ngốc của Cretas nếu chúng hướng về phía cô. Bởi vì thằng bé là con trai cô, và cô có thể coi việc nó lớn lên như vậy là lỗi của mình.
'Thật sự không thể chịu nổi nữa rồi.'
Nhưng cô không thể ngồi yên nhìn con gái nuôi Dodo bị tổn thương. Không, cô đã chịu đựng bấy lâu nay rồi. Hôm nay chính là ngày sự kiên nhẫn của Cora đạt đến giới hạn.
"Nghiến chặt vào, Cretas."
"M-Mẹ! Sao lại!? Ugh!!!"
–Bùm!
Âm thanh va chạm của cú đánh gây ra bởi một lực tác động cực lớn bắt đầu vang vọng khắp căn nhà gỗ.