Kasta cuối cùng đã có thể tách khỏi Cora sau hàng chục phút như địa ngục.
‘Haa, thật tuyệt.’
Ừm? Chẳng biết là cái gì tuyệt nữa, nhưng trông cô ấy có vẻ mãn nguyện theo cách của mình. Dù chưa tắm suối nước nóng mà làn da trắng ngần đã bóng loáng.
‘Thực ra mình muốn dính lấy thêm chút nữa…’
Dẫu có thích đến mấy thì cũng phải biết giữ ý tứ nơi công cộng chứ. Hai người họ đang ở một cửa hàng quần áo trong thị trấn nhỏ để thay những bộ đồ ướt sũng.
“Hự…”
Tuy nhiên, khác với Cora tràn đầy sức sống, Kasta lại trông như một xác sống bước ra từ nấm mồ. Dường như đã lâu rồi anh ấy mới phải khổ tâm đến thế. Thì cũng phải. Hành động của chủ nhân, người cứ la hét rằng mình đang ra trong khi đổ thứ gì đó không rõ là mồ hôi hay dịch cơ thể sau lưng không phải là điều mà một người hầu bình thường có thể chịu đựng được.
“Hehe…”
Hai người đàn ông và phụ nữ trong trang phục chỉnh tề lại bắt đầu nhìn nhau. Cora cười toe toét, điều gì khiến cô ấy vui vẻ đến vậy? Rõ ràng là cô đang cảm thấy vô cùng thỏa mãn với hành vi tiếp xúc thân mật vừa qua, dù chỉ là gián tiếp.
“Kasta!”
“Vâng, chúa công…”
Nàng High Elf xinh đẹp uốn éo cơ thể và nhìn người đàn ông với ánh mắt đượm tình. Rồi cô lân la hỏi cảm giác của anh thế nào.
“Kasta cũng thấy… thích chứ…?”
“Vâng?”
“Aiss, đồ ngốc! Có thích không hả?!”
“Ờ, cái gì cơ ạ…?”
“Ugh, có cần ta phải nói thẳng ra không?!”
“……?”
Cái quái gì vậy?
Anh ấy chỉ cõng chủ nhân qua sườn núi, vậy mà lại hỏi có thích không? À, có lẽ ý cô chủ là có thấy vinh hạnh khi được phụng sự một quý cô không? Mà hình như cũng không phải vậy, dù sao đi nữa.
“…Hahaha, vâng. Phong cảnh ở đây thật đẹp. Được đến nơi này cùng với chúa công nên lại càng đặc biệt hơn.”
Anh chỉ có thể lúng túng đáp lại vì không hiểu ý nghĩa. Đồng thời cố gắng quản lý biểu cảm để khuôn mặt không lộ ra vẻ bối rối.
“Hả?! Anh đùa đấy à?”
Nhưng có lẽ đây không phải là câu trả lời đúng? Nàng High Elf tóc trắng bĩu môi.
“Ờ…”
Chàng hiệp sĩ ngơ ngác nhìn quanh. Thú thật thì anh còn chẳng tò mò về điều gì đáng thích, và ngay từ đầu anh đã chẳng hiểu được ý định của chủ nhân.
“Thôi được rồi.”
Có lẽ Cora đã nhận ra suy nghĩ này của Kasta chăng? Cô ấy nhìn chằm chằm vào người đàn ông chậm hiểu, rồi lắc đầu và cho rằng như vậy là đủ. Cô đã xem việc được cõng bất ngờ này là một cơ hội và cố hết sức để anh có thể cảm nhận được sự mềm mại của đùi và bộ ngực mình, vậy mà Kasta lại phản ứng hờ hững như thế khiến cô cũng không biết phải làm sao.
Nếu Cora là một người phụ nữ bình thường hoặc có nhiều kinh nghiệm với đàn ông, cô ấy có thể đã thử những cách quyến rũ độc đáo và gợi cảm hơn. Nhưng ở giai đoạn này những kiến thức đó đã vượt ngoài tầm hiểu biết của cô.
‘Tên này cố ý hả? Không, Kasta đâu phải là loại người như thế.’
Dù đã hỏi xin lời khuyên từ những tỳ nữ lão luyện trong việc quyến rũ đàn ông, Cora vẫn không biết cách quyến rũ đàn ông. Có lẽ ngay từ đầu phương pháp của cô ấy đã sai.
‘Không còn cách nào khác sao?’
Nếu cứ để mọi chuyện trôi qua như vậy thì thật đáng tiếc. Ở suối nước nóng thì sẽ có cơ hội, nhưng phải làm cho Kasta để ý đến mình một chút thì mối quan hệ mới có tiến triển chứ? Vừa vào trỏng mà đã vội vàng tấn công tình cảm thì chắc chắn anh ấy sẽ lại đơ mặt ra.
Cora đảo mắt nhìn xung quanh. Cô tự hỏi liệu có cách nào để thể hiện sự quyến rũ của mình thông qua một chủ đề khác không.
Rồi chẳng mấy chốc, ánh mắt cô dừng lại ở bức tượng người phụ nữ đang bế một đứa bé .
‘A!’
Cora chắp hai tay vào nhau như vừa lĩnh hội được chân lý. Khu vực mà Kasta và cô ấy đang ghé thăm là một thị trấn nhỏ thờ phụng nữ thần sinh sôi Letia.
‘Hay là nói về việc nuôi con?’
Cora nhớ lại rằng mỗi khi đến một ngôi làng, Kasta thường cho những đứa trẻ mà anh gặp tiền lẻ hoặc đối xử tốt với chúng.
‘Kasta chắc chắn thích trẻ con.’
Thật ra thì bản thân Cora không ưa trẻ con cho lắm. Với Cora, người ghét sự bất tài, những sinh vật hay mè nheo, khóc lóc, hoặc ăn vạ khi không được như ý sẽ không thể nào đáng yêu được. Và cũng đã lâu để nhớ về tuổi thơ của chính mình.
‘Nhưng gần đây lại thấy dễ thương…?’
Mỗi lần nhìn Kasta là bụng dưới của cô lại đập rộn ràng, đó rõ ràng là dấu hiệu muốn sinh con cho anh ấy. Có lẽ đó là bản năng nguyên thủy của con cái dành cho con đực mà mình đặc biệt yêu thương. Kỳ lạ thay, sau đó Cora cũng bắt đầu cảm thấy những đứa trẻ thật đáng yêu.
“Kasta, anh không muốn có con sao?”
“Vâng?”
“Anh thích trẻ con mà?”
“Hừm…”
Người phụ nữ vừa bôi chất lỏng không rõ nguồn gốc lên lưng giờ lại đột nhiên nói chuyện nuôi con…
‘Hôm nay thật khó để theo kịp nhịp điệu của chủ nhân.’
Hiệp sĩ xoa cằm thô ráp và chìm vào suy tư ngắn. Hẳn là anh ấy hơi mệt mỏi vì những hành vi bất ngờ khó lường của chủ nhân. Nhưng chủ đề nuôi con vẫn tương đối dễ chịu hơn so với lúc nãy. Người đàn ông cũng không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
“Thần đúng là có thích trẻ con.”
“Th-Thật sao?”
“Vâng, chúng làm thần nhớ lại tuổi thơ của mình nên thần muốn chăm sóc chúng.”
“Hừm, vậy thì~”
Cora đang lắng nghe câu chuyện của Kasta liền lén lút ưỡn eo, bắt đầu khoe khoang vòng hông rộng của mình. Một vẻ đẹp quyến rũ không kém gì bộ ngực đẫy đà. Đó là một sự cám dỗ trắng trợn, ngụ ý rằng anh thích trẻ con, vậy em, con cái ở đây thì sao?
“Thế nào? Hông của ta rất rộng, có vẻ sẽ sinh con dễ lắm phải không?”
“Ừm…? Thần không rõ lắm, nhưng chúa công không phải đã nói là không có ý định sinh con sao?”
“À hem, ai mà biết, lỡ thời gian trôi qua lại đổi ý?”
“Chúa công, người muốn để lại hậu duệ sao ạ?”
“Ừm, n-nếu anh muốn…?”
“…?”
High Elf sinh con nối dõi thì ý muốn của mình có nghĩa lý gì chứ? Người hầu ngốc nghếch không nhận ra tình cảm của Cora mà chỉ nói những điều mình muốn.
“Nhưng để có con cháu, người phải ăn nằm với đàn ông. Mà điều đó lại đi ngược với quan điểm căm ghét đàn ông của người, vậy chi bằng nhận nuôi thì sao ạ?”
“Không, chết tiệt! Không phải ý đó!”
“Vậy, ý của chủ nhân rốt cuộc là gì ạ?”
“Kasta, anh nói thích trẻ con mà? Vậy không phải là anh muốn có con của mình sao?!”
Lông mày của hiệp sĩ cong lên như cánh chim hải âu. Vì việc thích trẻ con và muốn sinh con là hai chủ đề khác nhau.
“Trước đây thần chắc chắn có hứng thú.”
“Trước đây? Bây giờ thì không ư?”
“Vâng, vì thần đã hiểu rõ vị trí của mình.”
“Vị trí gì? Những người kém cỏi hơn anh vẫn sinh con và sống mà.”
“…?”
“…?”
Kasta nhìn chủ nhân của mình với vẻ mặt khó hiểu. Cora cũng có cùng biểu cảm, tự hỏi tại sao hiệp sĩ lại nhìn mình như vậy.
“Chúa công chẳng phải đã nhiều lần nói rằng thần không có tư cách đó sao?”
“Ơ…?”
“Thần nhớ là đã từ rất lâu rồi…”
“Ờ, ừm, ta đã nói vậy sao?”
Nàng High Elf đỏ mặt và gãi má. Phải rồi. Cô đã nói với Kasta rằng một đứa trẻ mồ côi rác rưởi như anh vì không có cha mẹ nên sẽ không thể nuôi dạy con cái đàng hoàng được.
‘Kasta không phải là kẻ ngốc, lý do anh ấy không hiểu ý mình quá rõ ràng rồi.’
Cora lại một lần nữa nhận ra rằng việc Kasta không nắm bắt được trọng tâm cuộc trò chuyện và cứ nói lạc đề không phải là cố ý mà là do hành vi trong quá khứ của cô ấy.
“Còn vấn đề về xuất thân của thần nữa, như chúa công đã nói.”
“Ừm…”
Và cô cũng đã buông những lời lẽ cay độc rằng con cái của một tên thuộc hạ Halfling thấp hèn như anh có ra đời thì cũng sẽ chỉ sống một cuộc đời bi thảm. Cora lúc đó đã không được tỉnh táo. Cô đã không ngần ngại nói những lời như vậy với Kasta, người luôn mong muốn có một gia đình hạnh phúc.
‘Mi sẽ mãi là nô lệ của ta cho đến chết. Mi còn không đủ thời gian cống hiến cho quân chủ mà lại muốn lập gia đình ư? Mi điên rồi sao Kasta? Hôm nay ta sẽ tha cho mi với 1000 roi. Lần sau nếu mi còn dám nói những lời làm ta khó chịu như vậy thì chết chắc!’
Cô đã nghĩ rằng nếu anh lập gia đình và có con, anh sẽ ưu tiên gia đình hơn chủ nhân là cô ấy. Khi đó Cora không coi Kasta như một người khác giới, nhưng cô cảm thấy một ham muốn chiếm hữu mãnh liệt nên không thể chấp nhận được điều đó. Cora cũng đã nhận ra theo linh cảm của mình. Rằng cô sẽ không bao giờ có thể tìm được một cận thần trung thành như vậy ở bất cứ đâu.
“B-bây giờ ta tuyệt đối không nghĩ như vậy!”
“Đột nhiên vậy ạ…? Chúa công chẳng phải là người luôn nhất quán trong tư tưởng và quan điểm sao?”
“Không, ư…”
Không biết phải nói gì nữa. Vì những giá trị quan mà cô giữ vững suốt hàng trăm năm đã thay đổi vì Kasta, nên Cora cũng cảm thấy khó xử tương tự.
Vậy có nên thú nhận ngay tại đây không?
Nhưng làm thế thì lại đột ngột quá? Người phụ nữ điên rồ đã lạm dụng mình hàng trăm năm và phủ nhận bản thân là phụ nữ bỗng dưng lại quay sang tỏ tình?
‘Nếu là mình thì tuyệt đối không chấp nhận. Không, có lẽ sẽ coi là một con điên và bỏ chạy.’
Kasta là một người rất độ lượng, vì vậy anh ấy sẽ có phản ứng khác với một kẻ hẹp hòi như cô. Nhưng việc tỏ tình vào lúc này, khách quan mà nói không khác gì hành động của một kẻ điên, nên cô đã ngần ngại không dám mở lời.
‘Mình không muốn làm đến mức này, nhưng…’
Vậy thì chỉ còn cách đi đường vòng bằng một phương pháp có căn cứ.
“E hèm, Kasta. Anh biết ta cảm thấy có lỗi với anh phải không?”
“Người đang nói về những chuyện cũ sao?”
Kasta không hẳn là không biết rằng Cora cảm thấy có lỗi với mình. Chỉ là anh ấy đã trở thành một người đáng thương với ngưỡng hạnh phúc cực kỳ thấp do bị lạm dụng và áp bức lâu dài, nên không cảm thấy bất kỳ sự phẫn uất nào.
“Phải. Ta đã làm nhiều điều sai trái với anh từ trước đến nay phải không? Vì vậy ta muốn đền bù cho anh bằng mọi cách. Ta cũng muốn chuộc tội.”
“Đền bù ạ? Người đang nói về loại đền bù nào…”
“Khụ khụ khụ!”
Khuôn mặt của Cora đỏ bừng một cách lạ thường, có lẽ vì những lời cô ấy phải nói quá xấu hổ. Nhưng cô muốn tạo ra một điểm gắn kết với Kasta bằng cách này. Cô thích Kasta đến phát điên, nhưng rõ ràng là Kasta thì không.
‘Đàn ông mà, chỉ cần dùng thân thể thuyết phục thì kiểu gì chả đổ?’
Xét cho cùng thì vẫn là đàn ông, nếu được chung chăn gối với một người phụ nữ như cô, chẳng lẽ lại không nảy sinh chút tình cảm xác thịt nào sao? Và nói một cách mờ ám hơn, liệu Kasta có thể bỏ rơi cô khi đã tận mắt nhìn thấy lần đầu của cô không? Một hiệp sĩ có tinh thần trách nhiệm cao sẽ không làm như vậy.
Đối với một người phụ nữ bình thường thì có lẽ đây là chuyện thật sự tổn thương đến lòng tự trọng, nhưng với Cora thì những thứ đó chẳng là cái thá gì.
Cora với quyết tâm kiên định, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của Kasta và mở miệng.
“Ta sẽ sinh cho anh một đứa con mang gen ưu việt của tộc High Elf. Một đứa trẻ mang giống nòi của anh.”
“……?”
Nhìn vẻ mặt lờ mờ và cái gật đầu, rõ là anh ta vẫn chưa nhận ra ý định của cô. Cuối cùng, Cora không thể không tức điên lên.
‘Cái đồ đần độn này? Không thể như vậy được. Anh có thật sự là đàn ông không vậy?’
Nhưng đã đến nước này thì không thể lùi bước được, phải không? Tiến lên Cora! Hãy thổ lộ tấm chân tình của mình một cách rõ ràng để đến ngay cả kẻ ngốc cũng có thể hiểu được!
“Xuất tinh vào bên trong ta đi, thằng khốn!”
Ủa, đâu phải như thế này?