Elf nuôi dạy trẻ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 48

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 128

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 44

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 111

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1716

Wn - Chương 43 - Vụ án trộm đồ lót trong mật thất của gia đình Cora (Nhà)

Trừ vụ rùm beng với Bathory đến gây sự. Căn nhà gỗ của Cora vẫn bình yên như mọi ngày.

'Tức thiệt chứ?'

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Cora, có lẽ không phải vậy?

Thực ra, Cora đã từng vay tiền Bathory vì không thể chi trả 115 năm học phí cho Cretas. Lần này Bathory đến là để tịch thu tài sản vì Cora không trả được số tiền đã tăng lên do lãi suất. Và vì vậy, nàng High Elf phải chịu cảnh căn nhà gỗ và linh hồn mình bị người bạn thân nhất cướp sạch.

'Tức điên người!!?'

Dù sao thì cũng là một ngày bình yên. Cora cố gắng suy nghĩ tích cực để phớt lờ thực tế đáng buồn. Không, cô buộc phải làm vậy.

Phải chăng vẫn còn chuyện chưa được giải quyết? Cora đặt hai tay lên bàn phòng khách và đưa ra vấn đề với vẻ mặt kiên quyết.

"Racine, quần lót của mẹ biến mất rồi."

"...Mẹ muốn con làm gì?"

Khuôn mặt cậu con trai hiện rõ vẻ bàng hoàng trước lời nói đột ngột của mẹ. Chẳng phải vậy sao? Dù Cora có đẹp đến điên đảo thì suy cho cùng cô vẫn là mẹ ruột. Một đứa con bình thường sẽ không tò mò về tung tích đồ lót của mẹ mình.

"C-Cảm ơn con. Cảm ơn con nhiều lắm!"

Cora lại thấy biết ơn phản ứng hiển nhiên này của con trai đến mức đột nhiên thốt ra lời cảm ơn. Cora tội nghiệp, nguyên nhân chắc là do dạo gần đây cô ấy bị quấy rối bởi một tên biến thái loạn luân.

"Mẹ ơi, sao mẹ lại như vậy? Và mẹ cảm ơn vì điều gì chứ?"

"Khụ! Chuyện đó để sau. Dù sao thì, Racine!"

Ánh mắt của người mù hướng về phía có âm thanh. Cậu tò mò không biết tại sao mẹ mình lại nói lời cảm ơn.

"Quần lót của mẹ con biến mất rồi."

Chết tiệt, không phải cái đó. Lại phải nghe những lời rác rưởi không cần thiết.

"Mình phải thoát khỏi cái nhà điên khùng này."

"Ừ, vậy thì đi đi."

Mẹ đồng ý ngay lập tức. Người con trai mù lòa lập tức kéo ghế ra và đứng dậy, nhưng lại chỉ có thể đứng chôn chân ở cửa ra vào.

"Trả lại cung và tên cho con với ạ."

"Hôm nay đâu phải là cuối tuần? Nhớ không, mẹ nói chỉ được bắn cung vào ngày nghỉ thôi."

"......"

Racine đứng tần ngần một lúc trước cửa gỗ rồi lại ngồi xuống ghế. Không có cung thì ra ngoài chẳng làm được gì. Thêm nữa, mẹ cậu có vẻ chẳng mấy quyến luyến khi đuổi cậu ra khỏi nhà nên là cũng hơi sợ. 

"Nếu không có cung thì con đi đâu được đây?"

"Đi đâu thì đi. Đến một nơi xa xôi nào đó mà bàn tay con người không chạm tới được."

"...Hôm nay con lại thấy nhớ vòng tay của mẹ."

"Bớt tám nhảm đi, nếu không có gì làm thì nghe mẹ nói đây."

"......"

Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán người đàn ông. Mặc dù Racine thích mẫu người phụ nữ tận tụy như mẹ mình, nhưng sau cùng thì họ cũng là ruột thịt, cậu ta không muốn nghe những câu chuyện kỳ quái như vậy. Tuy nhiên, nếu không có cung thì chẳng có nơi nào để đi nên chắc là đành chịu thôi.

"Mẹ nói đi."

"Mẹ nhắc lại lần nữa. Quần lót biến mất rồi!"

"Mẹ đùa con à? Con chả quan tâm đến mấy thứ đó đâu!"

"Tại sao mẹ lại nói chuyện này với con? Chẳng phải là có kẻ trộm đồ lót sao?"

"Cái đó thì rõ ràng rồi còn gì? Lily không phải là kẻ trộm sao?"

Cả nhà đều biết rằng Lily mê mẩn Cora. Vì vậy, việc suy luận không hề khó. Hơn nữa, Cora đã giăng kết giới khắp căn nhà gỗ nên không có khả năng có kẻ đột nhập từ bên ngoài.

"Mẹ nghĩ Lily là thủ phạm, nhưng mẹ không dám hỏi."

"Tại sao mẹ không dám hỏi?"

"Con thử tưởng tượng xem Racine, thằng con trai con trộm quần lót của con rồi hít hà. Con có dám đối mặt với thực tế đó không...?"

"...Con nghĩ là con hiểu cảm giác đó rồi."

"Đấy? Nhưng cái quần lót đó quý lắm nên mẹ phải tìm ra nó bằng được. Con có thể tìm giúp mẹ không? Mẹ muốn coi như chuyện này chưa từng xảy ra."

Đúng vậy, đối với Cora, đó thực sự là một thứ rất quan trọng. Vì nó là chiếc quần lót đắt tiền mà cô đã chuẩn bị cho người chồng sắp trở về của mình. Nếu hỏi tại sao chỉ mua mỗi quần lót thì đó là vì mua cả bộ với áo ngực thì giá quá chát. Đây còn là sản phẩm mới chưa từng qua sử dụng, nên nếu bỏ qua thì quá lãng phí. 

"Con hiểu tâm trạng của mẹ, nhưng Lily sẽ không nghe lời con đâu."

"Nhưng con là anh trai nó mà! Hãy làm gì đó đi!"

"Tuổi tác thì có quan trọng gì? Lily là một cô gái dữ dằn đến mức nào chứ..."

Lý do Racine quay đầu tránh né là vì Lily có địa vị khá cao trong gia đình Cora. Đây là một thứ bậc được hình thành tự nhiên mà không cần phải nói ra. Lily tuy về cơ bản là hiền lành nhưng lại có nhiều khía cạnh đáng sợ. Lily sẽ không tha cho anh chị nếu họ cản trở công việc của cô hoặc phá hoại thời gian cô ấy ở bên mẹ.

Người anh cả Daisy là một nhân vật đáng sợ đến nỗi tất cả các anh em, kể cả Lily, đều phải run sợ. Nhưng vì là hoàng đế bận bịu với nhiều việc đại sự nên hiếm khi phải bận tâm về ảnh. Do đó, đối tượng khó nhằn nhất đối với anh chị em chính là Lily.

"Con không muốn gây thù chuốc oán với nó đâu."

"Nếu con giúp mẹ lần này, mẹ sẽ cho con bắn cung cả tuần."

Đây là một đề nghị khá hấp dẫn.

Tuy nhiên, Racine đã không chấp nhận.

"Lần trước con đã nói với Lily đừng bám lấy mẹ, và kết quả là năm cây cung của con đã bị nó bẻ gãy. Con không muốn nếm trải cơn ác mộng kinh khủng đó lần nữa."

"Racine, con nghĩ kỹ xem. Đó là chuyện của 5 năm trước rồi mà? Lily chắc đã nguôi giận rồi."

"Mẹ nói gì vậy? Thế bây giờ mẹ bảo con khơi dậy cơn giận đó à?"

"Ừm, không phải vậy. Nhưng con giỏi ăn nói mà? Con có thể thuyết phục giúp mẹ được không?"

"Lời nói chẳng bằng nắm đấm. Và dù lý lẽ đúng thì chỉ cần phớt lờ là xong."

"Ôi, làm ơn Racine! Mẹ không muốn nói chuyện với Lily về chủ đề này nữa!"

"...Con xin lỗi mẹ. Con cũng không muốn cung của con bị gãy nữa."

"......"

Khoảng lặng buồn bã bao trùm hai mẹ con. Cora và Racine đều không đủ can đảm đối mặt với Lily.

Một lúc sau, Racine lặng lẽ rút về phòng. Cora chỉ còn lại một mình...

"Thật là, hai người đúng là chẳng chừa lại cho con chút thể diện nào?"

Không phải thế. Lily đã ở phòng khách ngay từ đầu rồi. Chỉ là cô ấy thấy khó chịu với cách hai người nói chuyện về mình nên không nói gì thôi. 

"Mẹ ơi, con là quái vật sao? Mẹ đối xử với con tệ quá. Con đã ăn thịt mẹ đâu."

'Mày đúng là định ăn thịt tao thật mà? Con điên biến thái này...'

Cora hét lên trong lòng khi nghe con gái nói, nhưng cô không mở miệng ra phản bác. Bởi vì có việc quan trọng hơn cần giải quyết.

"...Trả quần lót đây."

Ôi, cuối cùng thì cô đã nói ra rồi! Cora không muốn làm đến mức này, nhưng cái quần lót đó là hàng mới mà cô đã bỏ rất nhiều tâm huyết để mua nên không thể bỏ qua được. Nếu là đồ lót cũ thì còn đỡ. Không, dù sao thì cũng đều tởm như nhau cả.

"Con đâu có lấy?"

"Đừng đùa."

"Thật mà. Nếu con lấy thì đã chẳng làm mặt ngớ ra như thế này đâu, đúng không ạ? Chuyện đó chẳng liên quan gì đến con cả."

"Thế ai lấy?"

"Con cũng không biết? Có anh chị nào trong nhà bắt đầu để ý đến mẹ không?"

"Ưrgh! Đừng có nói cái kiểu bệnh hoạn đó! Dạo này mẹ mệt lắm rồi đấy..."

Đó là một lời nói gớm ghiếc không thể chịu nổi. Chỉ riêng Lily thôi đã đủ mệt mỏi rồi. Giờ lại có thêm một đứa nữa yêu mẹ nó theo kiểu tình cảm lãng mạn? Vậy thì Cora sẽ lao ra khỏi nhà không chút do dự. Thà ngủ ở ngoài đường còn hơn.

"Dù sao đi nữa, con chắc chắn không phải thủ phạm. Mẹ biết rõ con thích mẹ mà, đâu cần phải nói dối chứ?"

"...Con từng trộm quần lót của mẹ trước đây phải không? Cái có hình con gấu ấy. Lúc đó con bị mẹ mắng một trận tơi bời còn gì? Vậy mà vẫn chưa chừa à?"

"Mẹ, lúc đó con thừa nhận là con đã trộm quần lót. Nhưng cái mẹ để mất lần này không phải là quần lót, đúng chứ? Nên là con không cần phải trộm."

"Cái quái gì!?"

Cora đau nửa đầu. Nếu đó không phải đồ lót thì là cái gì chứ? Chẳng lẽ Lily bị Cretas lây bệnh ngu sao? Cô đột nhiên muốn khóc.

"Làm ơn đừng làm mẹ mệt thêm nữa. Hôm nay mẹ bị Bathory lột sạch rồi..."

"Ừm? Nhân tiện, mẹ không nên mắng con đâu nha? Trong nhà con là người duy nhất giúp mẹ trả nợ cho Bathory mà."

"Ơ...!?"

"Hơn một nửa số nợ đã trả là tiền con đó?"

"À! Ờ, đúng rồi! Nhờ con gái mà mẹ đã thở phào được một chút!"

Đột nhiên tỉnh cả người! Đúng vậy, nếu suy nghĩ kỹ thì Lily là một đứa trẻ tốt, ngoại trừ việc cô bé quá ám ảnh với mẹ nó.

Cora lại tự nhủ. Phải đối xử tốt với con bé, phải đối xử thật tốt với con bé. Nhưng dạo này bị quấy rối quá nhiều nên cô ấy không chịu nổi nữa. Dù sao thì, Cora vẫn cố gắng lắng nghe lời con gái. Bởi vì nếu cả Lily cũng giận dỗi thì cô thực sự sẽ phải dọn ra đường ở.

"Nói gì thì nói, thứ mẹ làm mất không phải là quần lót."

"Tại sao nó không phải là quần lót?"

Lily nghe câu hỏi của mẹ rồi đi vào phòng mình và mang thứ gì đó ra. Cora chỉ đứng đó với biểu cảm ngơ ngác, nhưng Lily hành động rất nhanh nên quãng trống của cuộc đối thoại không kéo dài là bao. Chẳng mấy chốc, cô con út lấy ra một chiếc quần lót ren trắng cho mẹ xem và bắt đầu hỏi ngược lại.

"Mẹ ơi, mẹ nghĩ đây là cái gì?"

"...Quần lót?"

Như thể đáp án của mẹ là một sai lầm trầm trọng, Lily lắc đầu qua lại rồi bắt đầu giải thích:

"Đây không phải là quần lót, mà là một thứ gì đó có hình dáng của quần lót?"

"Không, nhìn thế nào thì nó cũng là quần lót mà, đồ ngu!"

"...Mẹ ơi, lời nói của mẹ thô tục quá đấy?"

"Tại mày nói nhảm chứ sao!"

Ôi chao, cái bà High Elf này đúng là thiếu khả năng thấu hiểu. Và thế là, cô con gái hiếu thảo lấy ra một chiếc quần lót màu đen từ tay kia để giúp mẹ mình hiểu.

"Trước hết, con muốn hỏi ý kiến của mẹ. Mẹ nghĩ quần lót là gì?"

"Quần lót là đồ lót để mặc chứ gì?"

"Quá chuẩn! Vậy thì, mẹ ơi. Mẹ có thấy sự khác biệt giữa hai cái này không? Chiếc màu đen là quần lót. Chiếc màu trắng không phải là quần lót."

"Cái câu đố quái đản gì vậy?"

"Mẹ thử ngửi đi. Hàng thật và hàng giả có sự khác biệt rõ rệt về mùi hương đấy!"

"Eo ôi, chết tiệt! Bỏ cái thứ dơ bẩn đó ra chỗ khác mau!"

"Mẹ...? Mẹ chê con gái mình dơ bẩn sao?"

"Không phải vậy, con điên này!!!"

"Hừm, dù sao thì, quần lót màu đen là cái con đã dùng trước đây, và nó thấm đẫm mùi cơ thể của con. Còn cái màu trắng là cái con mới mua nên sẽ không có mùi gì cả. Bây giờ mẹ hiểu ý con rồi chứ?"

"Ờ...?"

Sự khác biệt giữa thật và giả nằm ở mùi cơ thể và việc đã mặc hay chưa sao? Cora bắt đầu động não theo lý lẽ đó.

"Vậy thì cái quần lót thật mà con nói là cái đã dùng rồi nên có mùi cơ thể. Còn cái giả là hàng mới đúng không?"

"Đúng vậy mẹ! Đồ lót chỉ chứng minh được giá trị của nó khi một cô gái mặc nó! Nếu một cô gái không mặc thì nó chỉ là một mảnh vải mà thôi!"

"Vậy thì đàn ông mặc thì vẫn là quần lót mà?"

"Ôi mẹ ơi, cái đó đâu phải là quần lót, chúng chỉ là đồ bỏ đi thôi!"

"......Nói cái đéo, khụ phụ! Ý con có phải là, cái quần lót mẹ mới mua lần này không có giá trị gì với con vì mẹ chưa mặc nó? Nên nó không phải là quần lót đúng không?"

"Đúng vậy mẹ! Đúng vậy! Mẹ của chúng ta thiệt là thông minh!"

Cô con út lắng nghe lời mẹ và vỗ tay bộp bộp. Cora thấy hơi ngớ ngẩn nhưng cho rằng đó là một ý kiến khá hợp lý.

'Phải rồi, Lily chỉ thích mấy thứ có mùi của mẹ hoặc từng được mẹ dùng qua.'

Vậy thì Lily thực sự không phải là thủ phạm. Rốt cuộc ai mới là kẻ trộm đồ lót chứ? Những người có thể đột nhập vào ngôi nhà đã được giăng kết giới chỉ có các thành viên trong gia đình và vài người quen cực kỳ thân thiết?

'Nghĩ thế nào cũng không biết là ai.'

Nàng High Elf cố lục tung ký ức để tìm kẻ khả nghi nhưng không thể nghĩ ra ai có thể làm điều đó. Vụ việc càng lúc càng trở nên bí ẩn.

'Như Lily nói, vì không phải là đồ đã dùng nên dù có mất cũng đỡ khó chịu hơn, nhưng dẫu sao cũng là đồ mua khá đắt tiền nên tiếc lắm...'

Có lẽ cô con út đã đọc được vẻ mặt âu lo của mẹ? Lily thở dài một tiếng rồi đưa ra một lời đề nghị mà Cora có thể chấp nhận.

"Mẹ ơi, đồ lót mẹ làm mất con sẽ mua cái mới cho mẹ. Vậy mẹ có thể cho con bộ đồ mẹ đang mặc bây giờ được không?"

"Bây giờ, bộ váy liền thân này ư? Cái này không thông thoáng lắm. Lúc làm việc chắc ướt đẫm mồ hôi rồi?"

"Càng tốt! Thế nào mẹ? Đây không phải là một giao dịch ổn sao? Con sẽ mua trọn bộ quần lót và áo ngực cho mẹ luôn! Lần này doanh thu của con tăng lên nhiều hơn lần trước đó? Con gái mẹ có thể mua thoải mái."

Con ngươi của Cora rung lên một chút. Đổi một chiếc váy rẻ tiền đã mặc hơn 10 năm lấy một bộ nội y quyến rũ có giá cao gấp hàng chục lần? Chồng cô, Kasta, sẽ thích thú biết bao khi thấy điều này? Tuy có hơi rợn khi con gái lại thèm muốn chiếc váy đẫm mồ hôi của mình, nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa thì đây vẫn là một giao dịch có lợi.

"Oke, chốt kèo."

"Ah! Bổ sung thêm, hôm nay mẹ cứ mặc cái váy đó đi ngủ đi đã, mai rồi hẳn đưa con. Mẹ mới mặc có một lúc mà?"

"...Thôi được, mẹ biết rồi."

Quả là một giao dịch thành công mỹ mãn. Tựa như hiệp ước hòa bình giữa hai quốc gia. Dù có chút tổn thất nhỏ, nhưng kết quả là cả Cora và Lily đều hài lòng. Cái gì khiến ta vui vẻ thì chính là điều tốt đẹp mà, phải không nhỉ?

'Hơi khó chịu đôi chút...'

Nghĩ đến những lợi ích đạt được thì một chiếc quần lót bị mất chẳng là gì cả. Nhớ lại thì hình như cô đã giặt sạch rồi phơi ở sân thượng trước khi mặc thì phải. Vậy thì cứ coi như nó bị gió cuốn bay đi thôi.

Nếu Cora có một ước nguyện nhỏ. Thì đó là chiếc quần lót mới bị gió thổi bay kia không phải bị một tên biến thái nhặt được, mà là một cô gái nghèo không có tiền mua đồ lót nhặt được và mặc nó. Dù có suy nghĩ thêm cũng không thể tìm lại được món đồ đã mất, nên tốt hơn hết là cứ nấu bữa tối.

"Mẹ ơi, hôm nay để con phụ mẹ nhé. Mẹ có vẻ mệt rồi."

"...Cảm ơn con."

Dù gì đi nữa, trong số những đứa con của cô, chỉ có Lily là đứa biết mẹ mình đang khổ sở. Cora tự an ủi bản thân rằng hôm nay không phải là một ngày tồi tệ và bắt đầu nấu canh súp dồi.

–Sùng sục.

Căn nhà gỗ bình yên kết thúc một ngày với món canh súp dồi đang được hâm nóng ngon lành.