Elf nuôi dạy trẻ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

[TS] I Became a B-Class Female Lead of Erotic Game

(Hoàn thành)

[TS] I Became a B-Class Female Lead of Erotic Game

Đợi đã, Tag của trò chơi này là gì?

22 23

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

40 41

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

229 2433

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

90 239

I’ve Been Reincarnated, So I’m Going to Try Trading With Earth by Myself. -TS Magical Girl and Game Loving Adventure Story-

(Hoàn thành)

I’ve Been Reincarnated, So I’m Going to Try Trading With Earth by Myself. -TS Magical Girl and Game Loving Adventure Story-

赤野あかい

ELF vô tri mang ma túy điện tử làm hại dân mình ở thế giới khácTôi đã được tái sinh, vì vậy tôi sẽ thử giao dịch với Trái đất một mình. -TS Magical Girl và câu chuyện phiêu lưu yêu thích trò chơi-

57 59

Wn - Chương 38: Mẹ ơi, con muốn vào đại học

Vẫn như mọi khi, sau khi nấu xong món canh súp dồi và bữa sáng hỗn loạn kết thúc.

Cora, sau khi vội vàng giải quyết các công việc, ngồi xuống bàn, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Ánh mắt sắc như dao của cô dừng lại trên một thân hình khổng lồ, cao hơn 2 mét.

Cretas đang đứng yên không nhúc nhích, mỉm cười hiền hậu, ra vẻ sẵn sàng lắng nghe lời mẹ dạy. Nhưng chính cái thái độ đó của thằng con lại càng làm bà mẹ điên tiết.

"Cretas, sao giờ này mày lại đổi ý là thế nào?"

Sở dĩ Cora bực bội trong lòng cũng chẳng phải vì đâu xa. Chính vì thằng con thứ ba, Cretas, đã hứa sẽ làm công việc tay chân nhưng giờ lại đột ngột quay ngoắt 180 độ.

"Thưa mẹ, con đã suy nghĩ kỹ rồi ạ. Con muốn làm công việc trí óc. Việc chân tay dã man lắm, con không thích."

"Đúng là phí cả cái tên."

"Ơ… Tên con có ý nghĩa gì sao ạ? Con cứ tưởng mẹ đặt vì nó nghe hay thôi chứ."

"Thế rốt cuộc là mày muốn sao? Giờ mày định nuốt lời hứa với mẹ mày đây hả?"

"Dạ không đâu ạ. Vì con đã tìm ra được một phương án mà cả con và mẹ đều sẽ hài lòng."

"Phương án?" Vẻ ngờ vực hiện rõ trên mặt Cora. Cô chẳng trông mong gì vào cái gọi là "phương án" được nặn ra từ cái đầu đất ấy. Mà dù mẹ có nghĩ gì, Cretas chắc chắn vẫn sẽ nói cho bằng hết những gì nó muốn.

"Con đã nghĩ thế này, hay là con cứ tốt nghiệp Học viện hàn lâm, rồi thử làm công việc liên quan đến chuyên ngành của mình. Nếu không có thành tựu gì thì con sẽ nghỉ. Sau đó, con sẽ làm việc tay chân như lời mẹ nói."

"CÁI GÌ?" Cora không thể kìm được vẻ mặt nhăn nhó. Thằng con của cô đột nhiên đòi vào Học viện hàn lâm, giống với đại học ở thời hiện đại sao?

‘Thế này thì khác gì nó muốn làm theo ý mình chứ?’

Đương nhiên, đứng ở cương vị cha mẹ, không có lý do gì để ngăn cản con cái học hành để vào đại học. Dù cuộc sống của Cora có eo hẹp đến mấy, cô vẫn có một khoản tiền tiết kiệm để cho con đi học.

Tuy nhiên, hành động này của Cretas lại càng khiến Cora tức điên lên. Đây là chuyện cô không thể nào chấp nhận nổi. Bởi vì, Cretas không phải là một 'đứa con bình thường'.

"Thằng ôn nhà mình, mày bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"

"Ha ha, mẹ lại quên rồi ạ? Con tên là Cretas."

"Ừ, Cretas. Năm nay mày bao nhiêu cái xuân xanh rồi?"

"Dạ, năm nay con tròn 160 tuổi ạ."

"Thằng Cretas 160 tuổi nhà chúng ta đây, đã mất bao lâu để tốt nghiệp học viện ấy nhỉ?"

Ngoại trừ Học viện hàn lâm, các cơ sở giáo dục dành cho trẻ vị thành niên thường được gọi chung là 'học viện'. Một người bình thường với trí thông minh trung bình sẽ mất khoảng 15 năm để hoàn thành chương trình này.

"Ừm, con nhớ là mình mất khoảng 115 năm để tốt nghiệp học viện ạ."

"MẸ KIẾP!"

"Sao thế mẹ!? Sao mẹ đột nhiên lại chửi thề vậy ạ?"

"Cái tình cảnh này thì bảo tao làm sao mà không chửi cho được? Mày học ròng rã hơn cả trăm năm trời mà chỉ vừa đủ điểm tốt nghiệp cái học viện cùi bắp đấy thôi! Thế mà bây giờ mày còn đòi học lên Học viện hàn lâm nữa hả?"

Đúng vậy. Cretas đã dành trọn 115 năm đằng đẵng cho việc học, nhưng đến cổng Học viện hàn lâm còn chưa chạm tới nổi.

Cretas là thường dân nên theo học tại một học viện công lập. Mặc dù chất lượng có kém hơn so với trường lớp quý tộc, nhưng chỉ cần đầu óc thông minh là vẫn có thể vào được Học viện hàn lâm tốt nên cũng không có vấn đề gì lớn.

Ấy thế mà, Cretas lại ngu đến mức kinh ngạc. Cứ 7-8 năm nó mới lên được một lớp, bộ não 'phi thường' này của nó đủ sức làm rung chuyển lịch sử của cả học viện.

Và khoản học phí khổng lồ cho những năm đó được lấy từ đâu ra? Đương nhiên là từ ví tiền của mẹ nó. Thế nên việc Cora tức đến sôi máu thế này cũng là điều dễ hiểu.

"…Thằng đầu đất này, mày không thấy xấu hổ à?"

Cora luôn nghĩ bụng. Nó cố gắng đến thế mà chẳng tiến bộ được tí nào, đúng là khả năng học tập còn thua cả con chim sẻ. Nhưng Cretas chỉ làm vẻ mặt ngơ ngác rồi hỏi lại:

"Thưa mẹ, con không hiểu tại sao mình phải xấu hổ ạ."

"G-Gì…!?"

Trước vẻ ngỡ ngàng của mẹ, Cretas vẫn ung dung đáp lại:

"Chẳng phải hồi nhỏ mẹ đã dạy con sao? Rằng không biết thì không đáng xấu hổ, mà không chịu học hỏi mới là điều đáng xấu hổ. Con chỉ kém hơn người khác thôi chứ không hề lười biếng, nên con thấy mình chẳng có gì phải hổ thẹn cả. Hồi đó, nếu mẹ không ngăn cản, có lẽ con đã vào được Học viện hàn lâm rồi."

Đó là một câu nói của Socrates mà Cora từng rất tâm đắc ở kiếp trước. Nhưng khi được thằng con đầu đất Cretas trích dẫn lại, nó bỗng trở nên vô cùng kệch cỡm.

‘Chả hiểu là cái triết lý chó má gì nữa. Giờ lại còn lật lọng, đúng là khó ưa thật…'

Nhưng dù sao, trước khi sự việc trở nên tệ đến mức này, Cora cũng không muốn phũ với thằng con. Cô biết thằng bé ngốc, nhưng vì nó muốn làm nên cô đã từng cổ vũ, đó cũng là trách nhiệm của cô. Hơn nữa, ngoài việc đầu đất ra thì Cretas là một đứa có nhân cách khá tốt. Nên cũng không cần phải chỉ trích nó một cách mù quáng.

"Thôi được rồi. Cứ cho là mày ngu thật, nhưng việc học hành không phải là điều xấu."

"Vâng, thưa mẹ."

"Nhưng mẹ mày thấy, để mày tốt nghiệp được cái Học viện hàn lâm đó, chắc phải mất cả đống thời gian nữa đấy nhỉ?"

"Vậy ạ?"

"Vậy ạ? Mày có phải là đồ tâm thần không đấy hả? Thế tức là mày lại bắt mẹ mày è cổ ra đóng học phí nữa à?"

"Tâm thần…? Từ đó nghĩa là gì vậy mẹ?"

"Là từ để chỉ cái loại như mày đấy, thằng ôn con!"

"Hehe, mẹ cứ nói quá. Mẹ muốn khen con nhân cách tốt mà ngại nên mới nói vòng vo thế phải không ạ?"

"……"

"Dù sao thì, về vấn đề học phí, nếu con vừa đi học ở học viện vừa điều hành một phòng nghiên cứu thì chẳng phải sẽ giúp ích rất nhiều sao ạ?"

Cora thấy đầu óc quay cuồng.

‘Giúp ích rất nhiều…? Thằng này có hiểu nghĩa của từ ‘nhiều’ không vậy?’

Chứ còn gì nữa? Mới gần đây thôi thằng ôn này vừa mới tuyên bố nghỉ việc ở viện nghiên cứu. Cora thật sự thấy thằng con này quá sức bội bạc khi lại lén lút tìm cách mở lại cái chỗ đó. Có lẽ nó không cố ý, nhưng chính vì thế mà càng đáng ghét hơn, đúng không?

‘Đây chính là kiểu tâm thần trong vô thức à?’

Hơn nữa, hồi còn điều hành phòng nghiên cứu, lương cả năm của Cretas là 105 Copper (tương đương một trăm nghìn won). Thế nên có mở lại phòng nghiên cứu cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mà nếu Cora bảo nó đi làm thêm việc tay chân thì thằng này sẽ nói sao đây? Chắc lại kêu không thích việc nặng nhọc chứ gì.

"Cretas."

"Dạ, thưa mẹ."

Đúng là thái độ của một đứa con hiếu thảo, mắt sáng rỡ lắng nghe mẹ gọi. Nhưng trong hoàn cảnh này, Cora chỉ thấy máu dồn lên não. Tuy nhiên, vì Cretas là đứa có bản tính lương thiện nên cô không nỡ chửi bới thẳng mặt.

‘Thôi, cứ lựa lời mà khuyên nó vậy.’

Dù sao cô cũng không có ý định để nó vào Học viện hàn lâm nên quyết định đưa ra một kế dụ dỗ.

"Thay vì vào học viện, hay là con thử tìm hiểu hướng khác theo lời mẹ xem sao? Mẹ hiểu là con muốn học, nhưng mà Cretas này, con soi gương thử xem."

"Ơ, gương ở đâu ạ?"

"…Ngay trước mặt con đấy, không thấy à?"

"À há!"

"……"

Bỏ lại sau lưng bà mẹ đang thầm than trời, thằng con đang từ từ ngắm nghía hình ảnh của mình qua chiếc gương toàn thân. Người nó to quá, dù có đứng lùi ra xa cũng không soi hết được.

‘Chà, thằng này đúng là hàng tuyển đây mà!’

Cora đang cùng thằng con ngắm nhìn những múi cơ trong gương, trong lòng không khỏi trầm trồ. Có lẽ trừ cái đầu đất ra, Cretas là đứa thừa hưởng nhiều gen của mẹ nhất.

Thân hình đồ sộ, cơ bắp cuồn cuộn cao hơn 2 mét. Đó chính là Cretas. Một kẻ sở hữu sức mạnh trời phú, có thể dùng một ngón tay bổ đôi tảng đá, một cú đá xé đôi con Orc, hay dùng lực tay kinh người nghiền nát cả kim cương.

‘Ủa mà khoan, sao hồi đó mình lại để nó nghiền viên kim cương quý giá đó thế nhỉ…?’

Quả là một sai lầm khi nghĩ rằng một thằng nhóc 10 tuổi thì làm gì được, vì vậy cô đã đưa cho nó viên đá quý hiếm hoi trong nhà. Nếu viên kim cương đó còn đến giờ thì chắc đủ tiền sinh hoạt cho cả năm rồi.

‘Tiếc đứt ruột…’

Nói gì thì nói, không chỉ sức mạnh, mà cả sức bền và sự nhanh nhẹn của nó cũng thuộc dạng phi thường. Năm ngoái, lúc cả nhà đi du lịch, nó kêu đi xe ngựa bị say xe, thế là tự mình chạy quãng đường 100km hết 20 phút rồi đợi cả nhà ở điểm đến.

‘Nếu tính tình Cretas mà cứng rắn hơn một chút, có khi nó đã vào đội Cận vệ Hoàng gia hộ tống anh nó rồi cũng nên.’

Cora nghĩ vậy cũng không có gì lạ. Thực ra, Cora cũng chẳng mong con mình đến Cận vệ Hoàng gia. Cô đã nhiều lần nghĩ, giá mà thằng con mình làm hiệp sĩ hay chiến binh, tệ lắm thì làm lính đánh thuê cũng được, nhưng đành phải từ bỏ vì Cretas có tâm hồn quá mỏng manh, cực kỳ ghét việc làm tổn thương người khác.

Sau chuyện nuôi dạy thằng cả Daisy, cô thấy khó khăn hơn trong việc ép buộc con cái làm gì đó.

Nhưng những công việc tận dụng sức vóc đâu chỉ có mỗi lĩnh vực chiến đấu. Xây dựng, vận tải, thậm chí là nghề khuân vác mà Kasta từng gợi ý, khả năng ứng dụng là vô hạn. Cora muốn Cretas dựa vào trực giác của chính mình mà nhận ra điều nó có thể làm tốt nhất.

‘Giống như trẻ con thích học qua hình ảnh hơn là lời nói, cách này chắc chắn sẽ hiệu quả hơn với Cretas.’

Dù thằng con có ngốc đến mấy, mẹ nó đã gợi ý đến nước này thì không lẽ nó không nhận ra. Rằng cái mình giỏi và cái mình có thể làm là khác nhau.

"Cretas, con hiểu mẹ muốn nói gì rồi chứ?"

Liệu mong muốn này của bà mẹ có đến được với thằng con không?

"Vâng, thưa mẹ."

Cretas gật đầu, chăm chú lắng nghe lời mẹ và quả quyết tuyên bố.

"Đây đích thị là tướng mạo của học giả."