Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

153 1325

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

(Hoàn thành)

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

Tokuyama Ginjiro

""Nếu cậu tỏ tình trước thì tớ cũng không phải là không thể hẹn hò thật với cậu đâu!""

21 24

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

197 1018

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

319 859

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

398 6314

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

33 270

Volume 5 (Light Novel) - Chương 57: Anh Hùng đấu với Anh Hùng

“Quý vị và các bạn! Giây phút đã gần kề! Trận chiến của thế kỷ sắp bắt đầu! Hôm nay là trận đấu biểu diễn đặc biệt! Và nhân vật chính, không ai khác ngoài anh hùng đấu với anh hùng!”

Giọng người dẫn chương trình vang vọng khắp đấu trường, ngay sau đó là tiếng reo hò cuồng nhiệt của đám đông.

Đây là đấu trường của Thành Phố Học Viện. Không khí ở đây nóng bỏng đến mức khác thường.

Đấu trường thuộc quyền quản lý của Hội Mạo Hiểm, thường được dùng để tổ chức giải đấu và sự kiện thể thao, cũng là nơi các mạo hiểm giả tụ tập ăn mừng. Nó là một vòng tròn khổng lồ, xung quanh là ghế khán giả bốn phía, và hôm nay tất cả chỗ ngồi đều kín người. Tiếng hò reo vang dội từ mọi hướng, tạo nên bầu không khí phấn khích tột độ.

Và điều khiến mọi người đổ xô đến đây là gì? Chỉ cần nhìn vào trung tâm là biết ngay.

Đứng đối diện nhau với ánh mắt kiên định chính là hai nhân vật được mong chờ nhất: Cain và Altina. Chỉ còn vài khoảnh khắc nữa là trận so tài giữa anh hùng hiện tại và anh hùng mới sẽ bắt đầu.

“Và chúng ta đã ở đây! Đám đông đang phát cuồng! Không có gì lạ, Altina, cô gái tự xưng là anh hùng mới, đã thách đấu với không ai khác ngoài anh hùng đương nhiệm, ngài Cain!”

Người dẫn chương trình, một phụ nữ cầm micro, nói lớn để toàn bộ khán giả nghe thấy. Cây micro của cô được gắn phép khuếch âm, giúp giọng nói vang đến từng góc khán đài.

“Và phần thưởng là gì, các bạn có biết không? Chính là việc ngài Cain sẽ giải nghệ nếu thua! Thật táo bạo! Thật liều lĩnh! Thế mà ngài Cain lại chấp nhận điều kiện này!”

Lời bình luận đầy phấn khích của cô khiến khán đài lại bùng nổ.

“Nếu Altina thắng, Cain sẽ phải giải nghệ! Còn nếu Cain thắng, thánh kiếm của Altina sẽ thuộc về anh ấy! Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra?! Nói không ngoa, số phận loài người đang đặt cả vào trận đấu này!”

“Uooooaaaaaa!” đám đông gầm lên.

“Như thường lệ, tôi, Fiore, sẽ đồng hành cùng quý vị trong phần bình luận! Rất hân hạnh được có mặt tại đây! Xin hãy ở lại và thưởng thức trận đấu!”

Fiore là người phụ trách bình luận hôm nay. Cô thường đảm nhận vai trò này ở các sự kiện lớn. Bình thường cô làm việc tại quầy tiếp tân của Hội Mạo Hiểm, nhưng cô là một người đa tài, có thể xoay xở đủ việc, trong đó có cả bình luận thể thao. Ở tuổi ba mươi bảy, cô vẫn giữ dáng trẻ trung và tràn đầy năng lượng.

“Và để phân tích trận đấu hôm nay, chúng tôi mời đến những vị khách đặc biệt! Xin giới thiệu Kỵ Sĩ Công Chúa và Thánh Nữ: Quý cô Sylphonia và Quý cô Melvy! Cả hai đều là thành viên trong nhóm anh hùng của Cain! Và cuối cùng, một cô gái trẻ chỉ là học sinh năm hai nhưng đã đứng thứ tư toàn học viện! Học viên tập sự của nhóm anh hùng và là gương mặt nổi tiếng ở Thị Trấn Học Viện, Quý cô Lisalinde!”

“Sylphonia xin chào. Rất vui được góp mặt.”

“Ơ-Ờm...mình là Melvy. Mong mọi người bỏ qua cho...”

“T-Tôi là Lisalinde. R-Rất vui được gặp...”

Cả ba chúng tôi được mời làm bình luận viên phân tích, ngồi ngay bàn bình luận, vị trí tuyệt đẹp để theo dõi trận đấu. Tôi vốn không tự tin mấy trong khoản bình luận, nhưng vì có Sylphie và Melvy, cả hai đều hiểu rõ về Cain, nên tôi nghĩ cứ để họ lo là ổn.

“Nhưng mà...”

“Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”

Tôi và Melvy khẽ mỉm cười chua chát, cẩn thận nói nhỏ để micro không thu được.

Cả thành phố như đang mở hội. Trận đấu danh dự giữa Cain và Altina để tranh quyền sở hữu thánh kiếm giờ chỉ còn là trò giải trí cho dân chúng.

Tại sao lại thành ra thế này?

Rất đơn giản, Cain và Altina ban đầu chỉ muốn thuê khu tập luyện của hội để so tài. Nhưng đó lại là một bước đi thiếu suy nghĩ. Ngửi thấy cơ hội kiếm bộn tiền, hội lập tức biến nó thành sự kiện công khai. Một trận đấu giữa anh hùng hiện tại và anh hùng mới, đảm bảo vé bán sạch. Hội Mạo Hiểm vốn không phải tổ chức từ thiện; đây là kinh doanh, và không ai bỏ qua miếng mồi béo bở như thế.

Sự kiện cứ thế phình to khi thông tin về anh hùng bí ẩn Altina và điều kiện cược được tung ra. Cả thị trấn sôi sục, và đến lúc nhận ra thì mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát của Cain và Altina.

“Không ngờ lại thành ra trò biểu diễn thế này.”

“Công nhận.”

Giữa đấu trường, Cain và Altina trông như đã mệt mỏi từ trước khi bắt đầu. Dù khán giả đang bùng nổ, cả hai chẳng hứng thú gì.

“Và bây giờ, điều mọi người mong chờ! Tỷ lệ cá cược đây! Anh hùng hiện tại, ngài Cain. Đang dẫn 1 ăn 3!”

Trận đấu này còn là dịp để dân thành phố cá cược.

“Hiện tại, bảy mươi phần trăm đặt cược vào Cain, ba mươi phần trăm vào Altina. Quý cô Sylphonia nghĩ sao về con số này?”

“Con số dành cho anh hùng mới cao hơn tôi tưởng.” Sylphie nhíu mày suy nghĩ, tay chống cằm.

Cain là anh hùng nổi tiếng toàn cầu, được coi như biểu tượng hy vọng. Sức mạnh của anh ai cũng rõ. Ngược lại, Altina gần như chưa ai biết tới, thành tích cũng chẳng mấy người nghe. Thực tế, nhiều khán giả chỉ biết đến cô qua sự kiện hôm nay.

Vậy mà vẫn có ba mươi phần trăm cược cho Altina, quả là kỳ lạ.

“Thật khó hiểu. Với danh tiếng của Cain, tôi nghĩ phải gần như trăm phần trăm mới đúng.”

“Đúng là lạ thật.”

Sylphie và Melvy cùng nghiêng đầu.

Nhưng tôi thì có ý nghĩ khác.

“Chắc là do chuyện quen thuộc thôi. Có lẽ nhiều người đặt cược cho Altina chỉ vì cô ấy dễ thương.”

“Có thật thế à?”

“Ồ, ra là vậy! Các vị nghe thấy chưa? Có ai ngoài kia vừa toát mồ hôi vì bị Quý cô Lisalinde nói trúng tim đen không?!”

Cả khán đài xôn xao khi Fiore lại khuấy động đám đông.

“Những người này...Thật sự thấy ổn với chuyện này à?” Cain lẩm bẩm ở giữa sân.

“Và bây giờ, xin mời hiệu trưởng Học Viện Forst, người mà thành phố lấy tên: Ông Kabenford Baffoel, lên phát biểu khai mạc!”

“Xin cảm ơn vì đã mời tôi.”

Vì lý do gì đó, hiệu trưởng lại bắt đầu bài diễn văn.

“Khụ. Hôm nay thời tiết thật đẹp. Như quý vị biết, thành phố chúng ta có truyền thống đấu tay đôi từ hơn một trăm năm rưỡi trước, bắt nguồn từ mâu thuẫn giữa hai học sinh học viện. Một trong hai sau này trở thành vị bộ trưởng nổi tiếng, Bottrel Geld Hoffman, người đầu tiên đặt ra luật đấu của học viện. Như lời Hoffman từng nói...”

Bài phát biểu kéo dài tận mười lăm phút.

“...và đó là tất cả. Chúc cả hai có trận đấu an toàn, không ai bị thương. Xin cảm ơn.”

“Vâng, cảm ơn hiệu trưởng! Và bây giờ, không để quý vị phải chờ lâu hơn, trận đấu của những anh hùng sắp bắt đầu! Số phận loài người đang đặt cả vào đây!”

Khán giả lúc này đã bắt đầu tỏ ra mệt mỏi vì bài diễn văn dài dòng.

“Sắp rồi! Sắp bắt đầu rồi! Chiêng sẽ vang lên trong...Năm! Bốn! Ba! Hai! Một!”

Tiếng chiêng vang dội khắp đấu trường.

“Bắt đầu trận đấu!”

Cả sân im lặng.

“Cái gì đây?! Cả Cain và Altina đều chưa ra đòn! Họ đang chờ đối phương ra tay trước sao?!”

“Làm sao tôi đánh nổi trong bầu không khí thế này?” Cain càu nhàu.

Không thể trách anh. Bắt đầu một trận chiến nóng bỏng ngay sau bài diễn văn lê thê thì thật quá sức.

“Cả hai vẫn chưa chịu tấn công! Quý cô Lisalinde nghĩ sao?”

“Có lẽ họ chẳng có hứng đánh lúc này.”

“Không thể nào! Thiếu động lực! Đúng là tôi nên đoán trước, bắt đầu trận ngay sau bài phát biểu thì quá sức thật!”

Fiore vẫn giữ giọng bình luận đầy nhiệt huyết, dù không khí đang nặng nề, đúng là chuyên nghiệp.

“...Thôi được. Cứ đứng ủ rũ thế này cũng chẳng giải quyết được gì. Bắt đầu thôi.”

“Ừ, bắt đầu vậy.”

Cain thở dài, xoay cổ sang trái rồi sang phải. Anh lại thở ra một hơi dài khi cả anh và Altina miễn cưỡng giơ thánh kiếm lên. Cuối cùng thì họ cũng vào tư thế sẵn sàng chiến đấu. Dù vậy, rõ ràng cả hai chẳng hứng thú gì.

“Thôi thì, vì tôi chả có tí động lực nào, sao cậu không ra tay trước đi, Altina?”

“Cậu hào phóng ghê.”

Cain uể oải phẩy tay ra hiệu cho Altina tấn công trước. Anh có vẻ sẵn sàng phòng thủ ngay từ đầu. Có lẽ vì bị khiêu khích, luồng ma lực quanh cơ thể Altina bỗng tăng mạnh. Cô bắt đầu thật sự nhập tâm.

“Cain, giờ tôi chẳng cần phải đoán nữa. Tôi biết rõ cậu mạnh cỡ nào!”

“Ồ?”

“Nên tôi sẽ dốc hết sức ngay từ đầu! Hraaaaaah!”

Cô gầm lên, một luồng hào quang mạnh mẽ bùng phát quanh người. Chỉ trong chốc lát, Altina đã được bao trùm bởi thứ ánh sáng trắng chói lòa.

“Cái gì thế này?! Ánh sáng này nghĩa là gì vậy?! Cơ thể Altina đang phát sáng rực rỡ!” Fiore hét lớn.

Dù đứng xa, tôi vẫn cảm nhận được ma lực dữ dội từ dòng sáng đó, nó khiến tôi nổi da gà lên. Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến toàn thân tôi run rẩy trước sức mạnh mà cô sở hữu.

Tôi biết ngay, đây chính là uy lực của thánh kiếm.

“Cain! Chuẩn bị đi nhé!”

Vừa dứt lời, Altina đã biến mất.

Không, thật ra là cô lao đi với tốc độ mắt thường không thể theo kịp.

“Hah!”

“Kh...!”

Nhát đâm nhanh như chớp của cô sượt qua má Cain. Anh né được phần nguy hiểm nhất, nhưng chỉ vừa kịp.

“Vẫn còn nữa đấy!”

“Tch!”

Các động tác nối liền nhau mượt mà. Altina di chuyển trái phải với tốc độ khủng khiếp, phóng những tia sáng liên tục về phía Cain. Anh cẩn thận gạt từng tia, nhưng rõ ràng đang ở thế thủ, không theo kịp nhịp tấn công của cô.

“Hyah!”

“Con nhóc này!”

Chỉ cần một quả cầu ánh sáng làm chệch thế đứng của Cain, Altina lập tức lao vào. Cô không định bỏ lỡ cơ hội. Trong chớp mắt, cô quét kiếm ngang hông anh, Cain chỉ vừa phản ứng kịp, vẫn bị xước nhẹ một đường.

“Lại thêm một đòn nữa! Quá nhanh! Cái tốc độ quái gì vậy?! Altina, kẻ bị đánh giá thấp, đang dồn Cain vào thế bị động!” Giọng bình luận vang dội khắp đấu trường, khiến khán giả náo loạn. “Chuyện gì đang xảy ra?! Cain đang bị ép lùi! Trận đấu vốn được cho là dễ dàng nghiêng về Cain giờ đã đảo chiều! Cả khán đài sững sờ!”

Quả thật, bất kể tỷ lệ cược thế nào, ai cũng nghĩ Cain sẽ áp đảo. Vậy mà giờ đây, Altina mới là người tấn công một chiều, còn Cain chật vật chống đỡ.

“Đây...Đây là thánh thuật.”

“Cô nhận ra à, bình luận viên khách mời Melvy?!”

Một giọng phân tích kinh nghiệm vang lên.

“Ánh sáng trắng mà Altina đang điều khiển, rất có thể liên quan tới thánh thuật. Phần lớn sức mạnh kinh khủng của cô ấy đến từ loại phép này.”

“Thánh thuật ư? Cô có thể giải thích thêm không, Quý cô Melvy?”

“Thánh thuật là một nhánh phép được cho là lấy sức mạnh từ quyền năng của Chúa; nó vô cùng mạnh, đến mức người thường không thể sử dụng. Nếu dẫn sức mạnh đó vào cơ thể, nó sẽ tăng cường thể chất một cách vượt trội. Còn nếu dùng để trị thương, thậm chí có thể phục hồi cả chi bị mất.”

“Kinh ngạc! Thánh thuật thật sự phi thường!”

Melvy nói tiếp: “Rất hiếm khi có người sinh ra đã có khả năng dùng thánh thuật. Những người đó thường được gọi là ‘thánh nhân’ hay ‘sứ giả’, và giữ vị trí đặc biệt trong giáo hội.”

“Khoan, cô đang nói về chính mình đấy à...Thánh nữ Melvy?”

“Ơ, ừm...cũng có thể nói vậy. Nhưng tôi không muốn nhắc đâu. Nghe cứ như tự khen mình ấy.”

Melvy hơi lúng túng, má ửng đỏ. Dù Cain đang bị dồn ép, tôi lại bị cuốn vào vẻ đáng yêu của cô.

“Vì thánh thuật xuất phát từ quyền năng của Chúa, nó không thể truyền vào vũ khí do con người tạo ra. Thường thì vũ khí cũng không thể ban thánh thuật cho người sử dụng.”

“Vậy nghĩa là sao?”

“Nghĩa là thanh kiếm Altina cầm chắc chắn là một tạo vật vượt ngoài hiểu biết của con người, một thánh kiếm thật sự.”

Cả khán đài ồ lên trước lời của Melvy. Thánh nữ của Đại Thánh Đường vừa công khai công nhận giá trị của thanh kiếm trong tay anh hùng mới là một thánh tích thật sự. Sự kiện vốn mang tính giải trí bỗng trở nên nghiêm túc hơn hẳn.

Không ai nghi ngờ. Bởi sức mạnh của thánh kiếm đang hiển hiện trước mắt: Cain, người được ca ngợi với những chiến công khắp thế giới, rõ ràng đang bị đẩy lùi. Ai cũng hiểu Melvy không hề nói bừa.

“Hyah!”

“Khỉ thật!”

Ánh sáng trắng của Altina quét qua đấu trường. Mắt tôi nhức nhối, nó sáng đến mức khó nhìn thẳng. Có thể đó chỉ là phiền toái nhỏ so với sức mạnh của thánh thuật, nhưng việc nó làm giảm tầm nhìn đối thủ lại là lợi thế nguy hiểm.

Trong khi đó, Altina lao vun vút khắp chiến trường như chính mình đã hóa thành tia sáng. Là bán thú, thể chất của cô vốn đã vượt trội con người, và lối đánh “đánh rồi rút” kết hợp tia sáng là cực kỳ hợp với cô.

Ai cũng thấy cô đang chiếm thế thượng phong. Ngay cả khi Melvy đang phân tích, Cain vẫn ở thế bị dồn.

“Mạnh quá! Quá mạnh! Anh hùng mới Altina đang áp đảo Cain! Liệu đây có phải là lúc chuyển giao danh hiệu?!”

“Hyah!”

“Urgh...”

Altina tung một cú đá vòng trúng ngay Cain, hất anh bay đập mạnh vào tường đấu trường.

“Không ai ngờ tới! Cain sẽ làm gì đây?! Hay anh sẽ thua thảm hại?!”

“Không, chuyện đó sẽ không xảy ra.”

“Không thể nào.”

“Ồ?”

Dù Cain rõ ràng gặp khó, Sylphie và Melvy vẫn bình thản. Giọng bình luận ngày càng kịch tính của Fiore chỉ khiến họ mỉm cười chua chát.

“Sao hả Cain?” Altina hỏi. “Nếu không lật ngược được, hay là kết thúc luôn đi?”

Cain vẫn ngồi tựa vào tường, trên mặt đất. Altina đứng trên cao nhìn xuống. Tư thế trái ngược của hai người nói lên tất cả, một kẻ mạnh và một kẻ yếu.

“Pfft...Ah ha ha ha!”

“Hử?”

Cain bật cười. Dù vai buông thõng và đầu cúi xuống, tiếng cười khẽ vẫn thoát ra.

Ngẩng mặt lên, anh nói: “Thật không ngờ, Altina, cậu lại mạnh đến vậy.” Cô nhìn lại anh.

“Nhưng dùng con bài tẩy ngay từ đầu thì...tôi nghĩ là một nước cờ sai.”

Cain từ tốn đứng dậy, chậm rãi và ung dung, như thể vừa nãy chẳng hề bị dồn ép. Không chút vội vàng, không sợ hãi.

“Nhưng thôi, cậu đã ra bài, thì tôi cũng nên ra bài của mình.”

Khuôn mặt Altina thoáng căng thẳng.

“Dù đây là bữa tiệc, tôi cũng không muốn kết thúc sớm quá. Nhưng kéo dài cũng chẳng để làm gì. Như cậu nói, ta nên kết thúc thôi.”

Cain hạ thánh kiếm xuống theo dáng tự nhiên, không chút gồng cứng. Cảm nhận điều gì đó đáng ngại từ anh, Altina lập tức siết chặt kiếm, dồn toàn bộ sức mạnh vào cơ thể.

“Sẵn sàng chưa?” anh hỏi. “Vậy thì tôi tới đây. Cố mà sống sót đấy, nhé?”

38edb6d3-9ef6-4a26-a0bd-ff8450205db1.jpg

Altina nuốt khan. Cả khán đài như nín thở.

Rồi chuyện đó xảy ra. Một nụ cười mỉm thoáng hiện trên môi Cain, và thanh thánh kiếm trong tay anh phát ra ánh sáng của riêng nó. Nhưng đó không phải ánh sáng bình thường, mà là thứ ánh sáng đỏ đen ma quái, chỉ nhìn thôi cũng khiến sống lưng tôi lạnh buốt. Rõ ràng đây không phải thứ gì thuộc về thế giới này.

“C-Cái…gì vậy?” Altina lắp bắp, mồ hôi túa ra trên trán.

Chỉ trong chớp mắt, luồng sáng đỏ đen ấy nuốt trọn cơ thể Cain. Nó không đơn thuần là một tầng hào quang bao quanh, mà như thể làn da, cả con người anh, đã bị thứ sắc màu u ám ấy nhuộm vào.

Không tự nhiên. Không thuộc về con người. Bầu không khí quanh anh chuyển thành thứ gì đó lạnh lẽo đến rợn người, nhưng lại kỳ lạ đến mức hút mắt.

Và giờ thì…anh đã sẵn sàng.

“Nhớ đỡ đòn cho kỹ nhé.”

Khoảnh khắc tiếp theo, nắm đấm của Cain đã ghim thẳng vào mặt Altina.

“Nyaaah!”

Cô chỉ kịp hét lên một tiếng ngắn trước khi bị hất văng.

Một, hai, rồi ba lần cơ thể cô nảy xuống mặt đất, trước khi đập thẳng vào bức tường bên kia.

Chỉ vài giây trước, giữa họ vẫn còn một khoảng cách khá xa. Nhưng Altina thậm chí không kịp nhận ra Cain đã tiếp cận và ra đòn. Cô lãnh trọn cú đấm ấy mà không kịp phòng thủ.

“A-Altina đã trúng đòn! Cô ấy bị hất văng rồi!”

Fiore cố gắng tường thuật, nhưng rõ ràng tốc độ trận đấu đã vượt xa khả năng theo kịp của lời nói. Cain đã ngay lập tức bước vào đòn tiếp theo.

“Hup!”

“Ngah?!”

Anh lao đến, toan giẫm thẳng xuống nơi Altina vừa ngã. Lần này, cô may mắn xoay sở nhảy tránh kịp, và bàn chân anh nghiền nát sàn đấu, để lại một hố sâu hoắm.

“Đừng chạy.”

“Gwah?!”

Cain đuổi theo không chút ngừng nghỉ, trong khi Altina tuyệt vọng tìm cách kéo giãn khoảng cách. Cô không thể chặn nổi anh. Những cú đấm như búa tạ liên tục tìm đến bụng và ngực cô, mỗi cú đều nặng như muốn nghiền nát lồng ngực.

Thế trận đã hoàn toàn đảo ngược. Cain giờ đây là kẻ áp đảo hoàn toàn.

“Chuyện…chuyện gì đang diễn ra thế này?! Cục diện đã bị lật ngược hoàn toàn!”

“Đó là con bài tẩy của thánh kiếm Cain.”

“Xin công chúa Sylphonia giải thích rõ hơn!”

Sylphie lên tiếng:

“Đòn cuối này tăng cường sức mạnh cơ thể của anh ấy lên mức vô lý, nhưng có tác dụng phụ. Nó chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn, và khi hết hiệu lực, cơ thể anh sẽ chịu cơn đau khủng khiếp. Tuy vậy, trong thời gian đó, anh sẽ vượt qua giới hạn của con người.”

“Tăng cường thể chất ư? Nghe…cũng không quá đặc biệt.”

“Nhưng như các bạn thấy, nó cho phép Cain áp đảo cả Altina, người vốn mạnh đến mức này.”

Cơ thể Altina đã được tăng cường nhờ thánh thuật, một sức mạnh bắt nguồn từ chính Chúa, vượt xa mọi loại cường hóa thông thường. Việc cô áp đảo Cain ở giai đoạn đầu đã là một thành tích đáng nể.

Nhưng ngay cả sức mạnh đó cũng không ngăn được Cain lúc này. Tốc độ của hình dạng đỏ đen này đã chiếm trọn sàn đấu. Sự tăng cường từ thánh kiếm của Cain rõ ràng vượt xa cả thánh thuật.

“Như các bạn thấy, thứ Cain dùng không phải tăng cường thông thường. Ai nghĩ nó giống mấy phép cường hóa cơ bản thì sẽ bị sốc đấy.”

“Và vì vậy nên mới có tác dụng phụ, đúng không?! Thời gian giới hạn, và cơ thể sẽ chịu đau đớn tột cùng khi kết thúc. Có nên dùng một chiêu như vậy trước mặt cả đám đông không?”

“Ừm…về lý thuyết thì…không. Nhưng chắc cũng ổn thôi. Anh ấy từng dùng nó trước mặt quân đội quỷ rồi.”

Dù có nguy cơ để lộ kỹ thuật mạnh mẽ này, Cain chẳng còn lựa chọn nào khác, Altina không phải đối thủ để anh nương tay.

“Nghe này, Sylphie.”

“Hửm? Có chuyện gì vậy, Kuon?”

Thì ra, cựu ma vương Kuon đang ngồi ngay sau bàn bình luận của chúng tôi.

Kuon khẽ kéo tay áo Sylphie:

“Hắn không dùng chiêu đó khi đấu với ta. Ý gì đây?”

“À, cái đó có lý do.”

Sylphie lặng lẽ tắt phép khuếch đại âm thanh của micro.

Liên minh giữa gia tộc cựu ma vương và nhóm anh hùng vẫn là bí mật. Trận chiến với Kuon không thể để cả thế giới nghe thấy.

“Ngay cả đến cuối trận, bọn tôi vẫn cảm giác cô còn giữ lại sức cho một đòn lớn. Có khả năng cô vẫn giấu con bài tẩy, và Cain không thể mạo hiểm dùng kỹ thuật này trong tình huống đó.”

“À, vì thời gian giới hạn chứ gì.”

Một chiêu cuối khiến người dùng tê liệt sau khi hết tác dụng, quá mạo hiểm nếu chưa nắm rõ toàn bộ sức mạnh của đối thủ.

“Ồ! Hóa ra là thế! Các ngươi đã nhìn thấu ta vẫn còn chiêu chưa tung! Trận đấu đó không như ta mong muốn, nhưng đúng thế! Các ngươi đã biết ta mạnh hơn nhiều so với biểu hiện, rằng sức mạnh thật sự của ta vẫn chưa bộc lộ!”

Kuon bỗng trở nên cực kỳ nói nhiều. Cô cười đầy kiêu hãnh, má hơi ửng đỏ, rõ ràng rất hài lòng khi sức mạnh mình được công nhận.

Nhưng mà…cô vừa tự lộ bí mật sao? Với một người thuộc gia tộc cựu ma vương, chuyện này có ổn không?

Khi tôi vẫn đang thắc mắc, Sylphie bật lại micro và tiếp tục tường thuật.

“Altina đã bung hết sức ngay từ đầu. Thánh thuật chắc chắn là át chủ bài của cô ấy. Nhưng chính vì vậy, Cain mới dễ dàng tung con bài tẩy của mình.”

Kỹ thuật của Cain khó mà dùng nếu chưa nắm rõ thực lực đối thủ. Nhưng Altina đã tự khai rằng mình “đang dốc toàn lực ngay từ đầu”.

“Cô ấy gần như không còn gì để tung ra nữa. Khó mà lật kèo được.”

“Đúng, khả năng ngược dòng lúc này gần như bằng không.”

Melvy và Sylphie phân tích tình hình lạnh lùng đến tàn nhẫn. Trận đấu giờ đã vượt quá khả năng theo dõi của mắt thường, là màn va chạm của hai chiến binh ở đỉnh cao, cộng thêm sức mạnh từ những thanh kiếm trên tay họ.

Nhưng dù ở đỉnh cao đến đâu, chênh lệch giữa họ vẫn quá rõ ràng.

“Hrah!”

“Urgh…!”

Cú đánh trái tay của Cain đánh sâu vào sườn Altina.

Từ lúc nãy, anh đã ngừng dùng thánh kiếm để tấn công. Chỉ bằng tay và chân, anh vẫn gây ra sát thương khủng khiếp.

Tại sao ư?

Ngay cả tôi cũng biết lý do. Nếu dùng kiếm, Altina sẽ chết.

Cain đã nhận ra cô không còn đủ khả năng phòng thủ, nên anh bỏ vũ khí sát thương chết người, chỉ dùng nắm đấm để áp chế. Giờ thì Altina hoàn toàn không theo kịp tốc độ của anh, và chỉ còn biết chịu đòn.

“Nói cách khác, việc bung toàn lực ngay từ đầu đã khiến Altina tự đẩy mình vào thế bất lợi?!”

“Không thể nói là chiến lược đó sai…nhưng đúng, trong trận này, nó đã phản tác dụng.”

“Này, Altina. Họ đang bàn nguyên nhân vì sao cậu sẽ thua đấy.”

“Im…im đi!”

Cain lợi dụng lời bình luận để chọc tức cô. Thở dồn dập, Altina dồn thêm ánh sáng mạnh hơn nữa vào thánh kiếm của mình. Hàng chục quả cầu sáng xuất hiện, đủ để bao phủ toàn bộ đấu trường, rồi cùng lúc lao về phía Cain. Đây là đòn tấn công từ mọi hướng, và có lẽ là cú đánh tuyệt vọng cuối cùng của cô.

Nhưng ngay cả thế cũng không thể ngăn Cain. Anh bình tĩnh, khéo léo gạt từng luồng sáng khi tiến lên, từng bước áp sát Altina. Đòn tấn công đáng sợ ấy chẳng thể làm chậm anh; ngược lại, anh cứ thế dồn cô vào góc.

Rồi Cain xoay người, tung cú đá vòng cầu chuẩn xác trúng thẳng vào cằm Altina.

Đó là cú kết thúc. Cô lảo đảo một nhịp rồi gục xuống. Trận đấu khép lại một cách quá đỗi im lìm, chẳng có cao trào gì.

Có lẽ vết thương đã quá nặng khiến cô không thể kiểm soát những quả cầu sáng, vì tất cả chúng tắt ngúm ngay lập tức. Thánh kiếm trong tay phải bị Cain đè xuống bằng tay trái của anh.

Altina chống tay gối, im lặng, cố gắng giữ thân hình run rẩy khỏi sụp xuống. Cain thì bình thản đứng nhìn, một tay ghì chặt tay kiếm của cô, tay kia đặt thánh kiếm của mình sát cổ cô.

Không còn cơ hội phản công, không còn cú lật ngược tình thế.

Đây rõ ràng là chiến thắng tuyệt đối của Cain.

“Vậy coi như tôi thắng nhé?” Cain thúc giục Altina đầu hàng.

Nhưng cô vẫn im lặng. Sự im lặng ấy bao trùm toàn đấu trường, không ai dám thốt ra lời nào.

“Không.”

Sau hơn mười giây lặng thinh, cuối cùng ý chí của Altina cất tiếng. Mắt Cain hơi mở to, cô vẫn không chấp nhận thua.

“Cậu đúng là không biết bỏ cuộc…Dù nhìn kiểu nào thì tôi cũng đã thắng.”

“…”

“Nếu tiếp tục, tôi sẽ buộc phải giết cậu. Cậu biết chứ?”

“Dù vậy…tôi…sẽ không bỏ cuộc.”

Cô không chịu nhường. Không chịu nhận thua. Bị đánh đến mức thở không ra hơi, cô vẫn ngang bướng đối mặt Cain.

“Bỏ kiếm xuống đi.” anh nói.

“Không…”

“Cậu bị gì vậy? Thật là…” Cain thở dài chán nản.

Không khí im ắng lại tràn về. Cả hai đứng yên, Cain không ra đòn, Altina không nhúc nhích.

Thời gian như ngừng trôi. Một người không thể làm gì, còn người kia thì từ chối ra tay. Khán giả chỉ biết nín thở nhìn chằm chằm.

Trận đấu này không có trọng tài. Nó sẽ chỉ kết thúc khi một bên chịu thua hoặc chết. Giữa hai anh hùng, với cả thế giới là cái giá đặt cược, không tồn tại ai đủ tư cách phân xử. Quyết định thắng bại chỉ có thể đến từ chính họ, còn chúng tôi chỉ có thể lặng lẽ dõi theo.

“Tại sao?”

“Hử?”

Người phá vỡ im lặng đầu tiên là Altina.

“Tại sao cậu cứ bám lấy chức anh hùng như vậy?”

“Hả?”

Giọng cô nhỏ, gần như thì thầm, đầu vẫn cúi thấp.

“Cậu có thể bỏ nó mà, đúng không? Bỏ làm anh hùng ấy. Nếu thua ở đây, cậu sẽ được tự do khỏi gánh nặng đó.”

“Này này, cậu đang nói cái gì vậy?”

“Vậy thì tại sao?!” Altina siết chặt nắm tay. “Tại sao cậu cứ nghe lời gia đình đó?”

“Cái gì?”

“Cậu chỉ trở thành anh hùng vì sinh ra trong cái gia tộc đó thôi, đúng chứ? Cậu không cần…không cần nghe lời họ. Bố mẹ cậu, những người đã ném chính con ruột mình vào một hầm ngục nguy hiểm.”

“…”

“Chỉ cần một sai sót nhỏ thôi là cậu đã chết trong hầm ngục chứa thánh kiếm đó rồi. Cậu lúc nào cũng bước ra với cơ thể đầy thương tích, máu me…”

Cain chỉ phải chịu thử thách của thánh kiếm vì sinh ra trong gia tộc bảo hộ nó. Hoàn cảnh ngẫu nhiên khi chào đời biến anh thành ứng cử viên anh hùng. Anh đã vượt qua những thử thách tàn nhẫn và mang trên vai gánh nặng khổng lồ.

“Và bản thân thanh thánh kiếm này…có gì đó không bình thường…cứ sai sai.”

Altina tiếp tục, mắt vẫn nhìn xuống. Cain im lặng, tựa kiếm lên vai, thở dài, lắng nghe.

“Bỏ làm anh hùng đi, Cain. Nhất định không cần là cậu đâu. Nếu cứ thế này…cậu sẽ chết, tớ biết chắc mà.”

“…”

“Cain, cậu…lúc nào cũng là một người hay khóc nhè.”

Giọng cô giờ chỉ còn như hơi thở, như sắp bật khóc.

Và rồi chúng tôi hiểu ra. Từ đầu đến cuối, Altina chỉ muốn bảo vệ Cain.

Là người trong nhóm anh hùng, chúng tôi đã nghe Cain kể về tuổi thơ, toàn những câu chuyện rợn người, về vô số lần anh suýt mất mạng để lấy được thánh kiếm. Chúng tôi hiểu con đường anh đi nguy hiểm đến mức nào.

Vì thế, những lời của Altina chạm sâu vào lòng. Cô đã sẵn sàng đóng vai kẻ phản diện chỉ để kéo Cain ra khỏi hiểm nguy. Có lẽ ngay từ khi còn ở làng, cô đã muốn anh từ bỏ vận mệnh làm anh hùng. Và giờ, cô cướp lấy thánh kiếm, che giấu danh tính, đứng đối lập với anh.

Nếu tin lời đồn, thì cô mới giành được thánh kiếm gần đây. Nếu cô trở thành anh hùng, Cain sẽ được giải thoát. Chính vì lời khẩn cầu ấy mà cô tự xưng là anh hùng mới.

Tôi trao đổi ánh mắt với Sylphie và Melvy. Tất cả những gì Altina làm đều vì Cain.

“Này, cậu…”

Cain gõ nhẹ mũi kiếm vào vai, giọng đầy bối rối. Anh nhún vai, có vẻ khó chịu, nhưng lại chẳng tìm được lời để đáp.

Im lặng lại bao trùm.

Altina cúi rạp xuống đất, chờ đợi cú kết liễu cuối cùng.

Cain thật sự rơi vào thế khó xử. Một lần nữa, tình thế dừng lại.

Và…đến lượt tôi ra tay.

Tôi lấy một mảnh giấy, viết lên đó:

 “Cảm ơn vì đã lo cho mình. Mình cũng yêu cậu, Altina.”

Tôi giơ tờ giấy lên cao, đã đến lúc triển khai Kế Hoạch Tấm Bảng. Tôi vẫy nó về phía Cain, ra hiệu cho anh đọc to. Cain nhìn tôi với ánh mắt cau có lộ liễu.

2b1b0947-3fe0-4c63-a261-eafb256683b0.jpg

Khoảng cách không thành vấn đề; với đôi mắt cực tốt của mình, tôi biết anh ấy có thể dễ dàng đọc được.

May mắn là gian bình luận của chúng tôi lại nằm ngay sau lưng Altina. Tấm bảng nhắc thoại nằm trong tầm mắt của Cain, còn cô ấy thì không. Thế nên tôi sẽ không bị phát hiện.

Sylphie và Melvy nhìn qua lại giữa tấm bảng của tôi và Cain, cả hai đều cười tinh quái. Tôi biết là họ đã về phe mình.

Đám đông bắt đầu ồn ào. Những người mắt tinh chắc chắn đã nhìn thấy tấm bảng.

Nhưng đấu trường vẫn im lặng. Môi Cain cong thành một đường nhăn nhó. Trông anh chẳng vui vẻ gì.

“Cậu lo xa vừa thôi được không? Tôi chết thế nào và ở đâu thì liên quan gì tới cậu?” Anh buông thẳng một câu. Đó hoàn toàn không phải câu tôi đã viết. Câu nói lạnh lùng, thờ ơ này hoàn toàn trái ngược với ý định của tôi.

Cơ thể Altina khựng lại, như bị sốc bởi lời nói nặng nề đó.

Một giọt nước mắt hình thành nơi khóe mắt, lăn xuống má như một hạt pha lê nhỏ.

Tiếng huýt sáo, chê bai.

Huýt sáo.

“Chêeeeeeee!”

“Hả?!”

“Và đây rồi! Khán giả bùng nổ trong một cơn mưa tiếng la ó! Ai mà trách họ được chứ?! Thí sinh Cain vừa làm một cô gái bật khóc ngay tại chỗ!”

 Tiếng huýt sáo, chê bai.

Huýt sáo.

“Chêeeeeeee!”

Tiếng la ó từ khắp bốn phía dội vào Cain. Chẳng anh hùng nào có cửa thắng trước một cô gái đang khóc.

Sự cảm thông của khán giả rõ ràng không dành cho anh hùng vừa đáp trả lạnh lùng, mà dành cho “anh hùng mới” đang lặng lẽ rơi nước mắt. Lời chê bai khiến Cain bối rối, và vì lý do nào đó, cậu ta rơi vào thế bí.

Vẫn là tiếng huýt sáo, Chê bai.

“Chêeeeeeee!”

Một giọt mồ hôi lăn trên trán. Trước mắt cậu là cô bạn thuở nhỏ đang khóc. Bao quanh là những tiếng la ó sôi sục. Cain trông như chẳng biết nên làm gì tiếp theo.

“Cảm ơn vì đã lo cho mình. Mình cũng yêu cậu, Altina.”

Tấm bảng nhắc thoại lại thu hút sự chú ý của anh, tôi tiếp tục gia tăng áp lực.

“Cảm...” Cain cau mày dữ hơn khi nói. “Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng.”

Nghe vậy, Altina ngẩng đầu lên một chút.

“M-Mình...ý là...Tớ đã quá liều lĩnh, ép bản thân quá mức. Tớ biết điều đó. Nên...xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng. Thật đấy!”

Cain quay mặt đi, lời nói ngập ngừng và lúng túng. Anh ấy trông ngại ngùng. Rõ ràng anh đang tự chỉnh lại những gì tôi viết, cố gắng chịu đựng sự gượng gạo. Có vẻ như câu “Mình yêu cậu” sẽ chẳng bao giờ lọt qua miệng anh ấy.

Ừ, chắc mấy lời kiểu đó vốn không hợp với con người anh.

Cô bạn thuở nhỏ tròn mắt nhìn Cain.

“Vậy là cậu luôn quan tâm mình nhiều đến vậy à? Mình may mắn thật. Mình cũng luôn cảm thấy như vậy về cậu.”

Tôi giơ thêm một tấm bảng nữa. Nhưng Cain lại từ chối đọc. Anh hoảng, lắc đầu lia lịa. Ánh mắt như van xin tôi đổi sang câu ít “ngượng” hơn.

Ôi trời, được rồi. Thích thì chiều.

Vậy là tất cả những gì cậu làm...đều vì mình sao? Cảm ơn nhé, dù sao thì...

Tôi viết lại thành câu hợp giọng anh ấy hơn:

“V-Vậy là mọi thứ cậu làm...đều vì mình sao? Cảm ơn nhé, dù sao thì...”

Lần này anh chịu đọc.

Ra là viết đúng phong cách của anh thì dễ để anh nhập vai hơn.

“Đ-Đâu có phải vì cậu đâu.”

Altina đỏ mặt, quay đi.

À, đây là lúc cô nàng chuyển sang “tsundere” đây mà. Xem ra sẽ hơi khó nhằn đây.

“Tiếp theo?! Giờ cho anh ấy nói gì đây?!”

“Cho anh ấy nói câu gì nữa?!”

Bên cạnh tôi, Sylphie và Melvy háo hức nhìn chằm chằm vào các tấm bảng. Họ đã tắt micro từ lâu. Hoàn toàn tham gia vào kế hoạch này rồi.

“Thật á? Mình thề là...”

“Th-Thật á? Mình thề là...”

“Đ-Đâu phải! Không phải mình làm vì cậu đâu! Chỉ là mình thấy thanh thánh kiếm của cậu có gì đó không ổn, nên muốn phá hủy nó thôi! Chỉ thế thôi!”

“Đừng lạnh lùng thế. Chúng ta quen nhau bao lâu rồi chứ?”

“Đừng lạnh lùng thế. Chúng ta quen nhau bao lâu rồi chứ?”

“...!”

Altina bối rối, mặt đỏ hơn nữa.

Đúng rồi, đây là lúc khơi thêm cái chất tsundere của cô ấy. Và bây giờ, đòn kết liễu tối thượng! Đã đến lúc kết thúc rồi!

(Giờ thì nắm vai cô ấy và hôn đi!)

Lần này, tôi viết hẳn chỉ dẫn diễn xuất. Đòn cuối cùng, một nụ hôn. Sau khi khơi hết tsundere của cô nàng, bất ngờ tung ra cú hôn. Chỉ vậy thôi cũng đủ dẫn tới cái kết hạnh phúc nhất rồi.

Lời nói không đủ. Hành động mới là thứ nói lên tất cả! Với đòn này, Altina sẽ đổ Cain như chơi! Chiến thắng thuộc về tôi!

“Có mà điên mới làm thế, đồ ngốc!”

“Hả?!”

Cain lại từ chối. Anh nhìn thẳng vào tấm bảng, đỏ mặt hét lên.

Gì cơ?! Anh ấy vừa từ chối...cú kết liễu hoàn hảo của tôi sao...?

“Um...Cain? Có chuyện gì vậy?”

“À, không, không có gì. Quên đi.”

Cái phản ứng bộc phát đó khiến Altina sững người. Cain vội tìm cách lấp liếm.

Nhưng chúng tôi thì bắt đầu lo. Cain đã bỏ qua cú kết thúc. Cả kịch bản đang sụp đổ. Tôi cảm thấy mình như tác giả đang viết tiểu thuyết tình cảm mà nam chính lại cãi lệnh tác giả.

Mục tiêu là khiến Altina, nữ chính, rung động với Cain và về phe chúng tôi. Nếu không mở được trái tim cô ấy, sẽ không thể giải quyết tình hình. Nhưng nam chính vụng về này lại đang đi chệch hoàn toàn kịch bản.

Thật là một trò chơi khó nhằn!

“Không sao. Mình hiểu cảm giác của cậu, nên...”

“Kh-Không sao. Mình hiểu cảm giác của cậu? Nên...”

“Cảm giác...của mình?”

Xét đến tính cách của Cain, tôi vẫn tiếp tục đưa bảng nhắc thoại. Anh nói với chút lưỡng lự nhưng vẫn chịu đọc.

Không sao. Mình sẽ sửa lại được, giờ Altina đang bối rối và xúc động rồi. Không lý nào mấy câu này lại không ăn thua với cô ấy.

“Vậy nên, xin cậu hãy đầu hàng đi. Mình không chịu nổi khi thấy một người đáng yêu như cậu phải chịu đau khổ.”

“Vậy nên, xin cậu hãy đầu hàng. Mình không muốn thấy cậu bị thương...Trận này đâu có ý nghĩa gì, đúng không?”

“Nhưng mà...”

Cain cứ liên tục tự chỉnh lời thoại tôi đưa.

Chết tiệt! Anh chỉ là con rối thôi mà! Cứ theo kịch bản đi chứ, trời ạ!

“Vậy là đủ rồi, đúng không?”

“Vậy là đủ rồi, đúng không?”

“Sự tốt bụng của cậu, tình cảm của cậu...mình đã cảm nhận được.”

“Sự t-tốt bụng của cậu...mình đã cảm nhận được.”

“K-Không phải vậy đâu. Mình không hề tốt bụng.”

Tôi tiếp tục điều khiển Cain để làm dịu trái tim Altina. Sylphy, Melvy, Fiore và tôi tụ lại, bàn tán xem nên viết câu gì tiếp. Câu này không được, câu kia chưa ổn. Cuộc tranh luận nóng như lửa.

Nhưng chúng tôi không thể kéo dài thời gian mãi. Giống như đang chơi cờ vậy. Chúng tôi cần vừa nhanh vừa chiến lược để đưa trái tim cô gái này đến thế “chiếu tướng”.

“Cậu đã đóng vai kẻ xấu chỉ vì mình, đúng không?”

“Cậu đóng vai kẻ xấu chỉ vì mình, đúng không?”

“C-Cậu nhầm rồi. Mình là kẻ xấu thật sự. Một người tệ hại đã tìm cách phá hoại địa vị của cậu và giành lấy nó. Rất tệ.”

“Không cần giả vờ nữa. Chắc hẳn ở một mình lâu như vậy mệt mỏi lắm rồi.”

“Không cần giả vờ nữa. Chắc hẳn ở một mình lâu như vậy mệt mỏi lắm rồi.”

Altina hơi quay mặt đi.

Một vết nứt nhỏ đã xuất hiện trong lớp phòng thủ của cô ấy. Cô không phủ nhận.

Thật sự, cô ấy đã phải sống một mình suốt thời gian qua. Sau khi rời làng và xa cách những người bạn thuở nhỏ, cô chỉ còn một mình đối đầu với cả thế giới.

Tôi cảm nhận được nỗi cô đơn ấy qua ánh mắt né tránh của cô. Đây chính là thời điểm tốt nhất để tấn công.

(Ôm cô ấy đi.)

Cain lại cau mày nhìn tôi.

Nhưng chúng tôi cũng không chịu nhượng bộ, tôi đưa lệnh lần nữa.

(Ôm cô bạn của anh. Ít nhất anh cũng làm được chứ?)

“...”

(Nếu không làm thì chúng ta sẽ mắc kẹt ở đây cả ngày đấy.)

Chỉ dùng lời nói thôi sẽ khiến anh trông quá giả tạo.

Nào, ôm đi! Ôm chặt vào! Một cái ôm thật nồng nhiệt! Nào! Nào!

Cain thở dài một hơi. Ánh sáng đỏ và đen trên thanh thánh kiếm biến mất, cơ thể anh trở lại màu sắc bình thường. Chỉ lúc đó, anh mới hạ kiếm xuống.

Và rồi, Cain ôm Altina vào lòng.

“Hả?!”

Chắc là cô ấy bất ngờ lắm. Đôi mắt mở to, cái đuôi khẽ giật. Dù chúng tôi là đạo diễn của cảnh này, nhưng vẫn không kìm được mà hét khe khẽ vì sung sướng, mặt cũng đỏ bừng.

“Cảm ơn. Tình cảm của cậu đã cứu trái tim mình.”

“Cảm ơn. Tình cảm của cậu...um, nói sao nhỉ? Nói chung là cũng không tệ.”

Anh lại sửa lời, nhưng thôi kệ. Chỉ cần nhìn cảnh hai người đỏ mặt lúng túng thế này cũng đủ cho tôi no ba bữa: sáng, trưa, tối rồi. Trong phòng bình luận, chúng tôi cười tít mắt, cả khán giả trong sân cũng vậy.

“Nhưng cuối cùng, mình chẳng làm được gì cho cậu cả.”

“Không phải vậy.”

“Không phải vậy.”

“Mình hoàn toàn vô dụng.”

“Không phải vậy.”

“Không phải vậy!”

Cain nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Cái đó không hề có trong chỉ dẫn. Đó là cách riêng của cậu để thể hiện sự quan tâm.

“Chỉ cần tình cảm của cậu thôi là đủ với mình rồi.”

“Chỉ cần tình cảm của cậu thôi. Thế là mình hạnh phúc rồi.”

Nghe vậy, Altina khẽ nhắm mắt lại.

Cô tự buông thanh kiếm thánh, để nó rơi xuống đất khẽ vang một tiếng leng keng. Rồi, với bàn tay giờ đã tự do, cô vòng ra sau lưng Cain và ôm lại.

“Mình...đầu hàng.”

797308b1-2510-475e-a387-1ce4ec2fa1ae.jpg

Sức lực trong người cô dần tan biến khi cô thực sự chấp nhận anh từ tận đáy lòng.

Trận đấu đã ngã ngũ. Cuộc chiến dài hơi giữa “anh hùng” và “tân anh hùng” kết thúc bằng việc hai người bạn cũ tìm lại được sợi dây gắn kết.

“Wooooooooo!”

Đám đông bùng nổ, hò reo vang trời, tán dương cả hai bằng những tràng pháo tay như sấm.

“Yeahhh!”

“Tuyệt vời!”

Sylphie, Melvy, Fiore và tôi cùng nhau bắt tay, ánh mắt rạng rỡ.

Đúng là một pha xử lý đẹp mắt.

Chúng tôi đã dẫn dắt hai tâm hồn lạc lối đến được khoảnh khắc này.

Và thế là, trận đấu của họ đi đến hồi kết.

“Các người đùa tôi à? Cả cái này là một trò lố lăng thì đúng hơn!” Cain gào lên, vẫn chưa hề bị thuyết phục.

Nhưng tiếng của anh chìm dần, chẳng ai buồn để tâm giữa bầu không khí đang sục sôi cảm xúc.