Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

55 0

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 772

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 9

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 0

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 98

Volume 6 (Light Novel) - Chương 60: Một buổi hẹn hò bị can thiệp

"Ngài Caiiin! Xin lỗi vì để ngài phải đợi!"

"Không sao đâu, anh cũng chẳng đợi lâu. Còn chưa thấy ai đến cả."

Chúng tôi đang đứng trước cổng thành của Thị trấn Học viện. Cánh cổng lớn kiên cố kia vốn được xây để chống lại những cuộc xâm lược, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ phải dùng đến. Nó chỉ đứng đó, sừng sững và tinh xảo, như một minh chứng cho tay nghề tuyệt hảo của người xây dựng.

Lúc này trời đã gần trưa, mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Tôi nhanh chóng bước vào bóng râm của cánh cổng khổng lồ và tiến về phía Cain, người đang chờ ở đó.

"Vậy là em là người đến thứ hai à?"

"Đúng rồi. Cũng gần đến giờ hẹn rồi mà vẫn chưa thấy ai khác."

Hôm nay, các thành viên trong nhóm anh hùng đáng lẽ sẽ cùng nhau đi chơi một chuyến ngắn ở lại một đêm, hai ngày cũng là dịp để chào đón Altina, thành viên mới nhất của nhóm.

Cổng thành này chính là điểm hẹn của chúng tôi. Ấy thế mà... chẳng thấy ai ngoài tôi và Cain.

"À phải rồi. Ngài Cain, Sylphie và Rachel có nhờ em chuyển lời. Họ bảo có việc gấp nên không thể tham gia hôm nay. Họ cũng xin lỗi vì điều đó."

"Hửm."

Vậy là Sylphie và Rachel không đi được. Tiếc thật, nhưng nếu họ có việc quan trọng thì cũng đành chịu. Tôi nghĩ mình nên mua ít quà lưu niệm tặng họ. Thế nhưng, nét mặt Cain bỗng cứng lại ngay khi nghe tin.

"Anh cũng nhận được tin nhắn. Từ Altina và Wolfe. Cũng y hệt như vậy."

"Hả?"

Tôi sững người trong giây lát. Nếu nội dung giống nhau... thì có nghĩa là...

"Altina và ngài Wolfe cũng không đi sao...?"

"Chắc vậy rồi."

Có gì đó kỳ lạ ở đây. Melvy thì đã nói trước là bận, không tham gia được. Vậy là chỉ còn Mitter và Lalo... Vừa nghĩ tới thì một người đưa thư bước đến chỗ chúng tôi.

"Xin lỗi, ngài có phải là Cain và tiểu thư Lisalinde không ạ?"

"Phải, là chúng tôi."

"Tôi có thư gửi cho hai vị. Người gửi dặn là phải trao tận tay ở đây, không được gửi đến nhà riêng."

Anh ta đưa cho chúng tôi hai phong thư. Đúng như tôi nghĩ, chúng được gửi từ Mitter và Lalo. Cain mở thư ra đọc trong khi tôi ký nhận. Người đưa thư cảm ơn rồi rời đi.

"Đám đó!!!"

Cain tức giận ném hai phong thư xuống đất.

"Ơ... họ viết gì thế?" Tôi đã đoán được phần nào, nhưng vẫn hỏi lại cho chắc.

Cain cau mày, giọng uể oải: "Cũng là ‘có việc gấp’, không đi được."

Vậy là rõ rồi. Tất cả mọi người đều hủy vào phút chót, chỉ còn lại tôi và Cain cho chuyến đi này. Ngay cả tôi cũng nhận ra, đây không phải là trùng hợp. Cả nhóm đã âm mưu sắp đặt chuyện này, để tôi và Cain phải đi cùng nhau.

Chắc là vì chuyện hôm trước khi tôi tâm sự với các cô gái... Có lẽ vì tôi nói hơi bi quan nên họ lo lắng.

"V-Vậy bây giờ phải làm sao đây, Cain? Có nên hủy chuyến đi không?"

"Không cần đâu. Chúng ta đã đặt phòng trọ rồi, hủy vào ngày đi thì phí tiền lắm." Thật ra, mọi thủ tục đã được xác nhận bằng thư từ trước. "Với lại, nếu chúng ta hủy, đám đó chắc chắn sẽ nghĩ ra ‘kế hoạch B’ hay ‘kế hoạch C’ để ép chúng ta đi thôi."

"Nghe phiền thật nhỉ." Tôi bật cười khúc khích trước trò nghịch ngợm của nhóm bạn.

"Thế nên đi chơi cho xong là dễ nhất. Biết đâu tụi nó đang lén theo dõi chúng ta từ đâu đó."

"Ngài không thể cảm nhận được vị trí của họ à?"

"Không đâu. Có cả Melvy và Lalo ở phe kia mà. Ma thuật của họ vượt xa ta. Thêm Sylphie và Altina hỗ trợ nữa..."

"Nói cách khác, chúng ta đang bị áp đảo rồi." Tôi thở dài.

Dù Cain mạnh đến mức gần như toàn năng, nhưng đồng đội của anh ấy ai cũng sở hữu sức mạnh ngang ngửa, thậm chí vượt trội về ma thuật. Đặc biệt, Melvy và Lalo là hai người Cain từng thừa nhận là giỏi hơn mình trong lĩnh vực phép thuật.

Với sức mạnh tổng hợp đó, họ hoàn toàn có thể qua mặt cả Cain.

"Trừ khi họ phạm sai lầm lớn, còn không thì khó mà lần ra dấu vết."

Mọi chuyện diễn ra đúng như họ sắp đặt. Trời ạ, bạn bè kiểu gì mà lắm chiêu thế không biết.

"Nhưng nếu bọn họ làm gì quá trớn, chúng ta sẽ bắt được ngay thôi."

"Ahaha..."

Ánh mắt Cain bỗng sắc lại, như ánh mắt của một thợ săn. Dù chúng tôi vẫn sẽ đi du lịch như bình thường, nhưng tôi biết rõ nếu đám kia sơ suất, Cain sẽ không ngần ngại tóm họ. Có vẻ như “nghỉ ngơi” đã rơi xuống cuối danh sách ưu tiên của anh ấy rồi.

"Thôi, đi thôi nào. Cứ mặc kệ bọn họ mà vui chơi."

"V-Vâng! Nếu ngài đồng ý, em rất vui được đi cùng!"

Một chuyến đi chỉ có tôi và Cain... Nói cách khác, là một buổi hẹn hò.

Ah, tim tôi đập nhanh thật đấy.

"E-Em chưa có nhiều kinh nghiệm... nên mong ngài chỉ bảo thêm..."

"Hả? Em đang cầu hôn anh à?"

Cain bật cười. Mặt tôi nóng bừng lên.

Và thế là, dưới ánh nắng chói chang, “buổi hẹn hò mù mờ” của chúng tôi chính thức bắt đầu, nhờ sự sắp đặt của một nhóm bạn lắm chuyện.

"Biển kìa!"

"Ôi, đông người thật."

Cuối cùng, chúng tôi đã đến điểm đến, một khu nghỉ dưỡng ven biển. Trước mắt là đại dương xanh mênh mông, kéo dài đến tận chân trời. Mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh nắng rực rỡ, đẹp đến mức khiến tôi phải nín thở.

Dù đây là bãi biển gần nhất so với Thị trấn Học viện, nhưng bình thường vẫn mất gần một tuần đi xe ngựa mới tới. Thế nên chẳng ai nghĩ đến chuyện ghé qua cho vui cả.

Nhưng lần này thì khác, chúng tôi đã “ăn gian” một chút nhờ phép dịch chuyển không gian. Đó là kỹ thuật tôi học được sau vụ rắc rối với Altina, bằng cách bắt chước Kuon. Nhờ có Cain hỗ trợ, quá trình đó dễ hơn hẳn so với khi tôi thử một mình. Nhờ vậy, chuyến đi dài cả tuần được rút gọn chỉ còn... một phút. Đúng là “du lịch siêu tốc” theo đúng nghĩa.

"Em mới thấy biển vài lần thôi. Còn ngài thì sao, Cain?"

"Anh thấy nhiều rồi. Trong thời gian phiêu lưu, tụi anh từng đi tàu nhiều lắm."

"Ra vậy..."

"À, còn có lần tụi anh đánh bại cả quân hải quân của lũ quỷ nữa... À không, thôi, đừng nhắc chuyện đó."

"Hửm?"

Cain đột ngột dừng câu chuyện. Có vẻ như đó là ký ức khó nhắc tới, hoặc dính dáng đến chuyện nhạy cảm. Nếu anh ấy không muốn nói, tôi cũng không nên hỏi thêm.

Dù sao thì... bây giờ là lúc tận hưởng biển cả!

Mặt biển xanh trải dài đến tận chân trời. Bãi cát trắng mịn kéo dài bất tận, rộng rãi đến mức chẳng thấy đông đúc chút nào. Một ngày tuyệt vời đang chờ phía trước. Nắng nóng chiếu rát lên cát trắng, làm gan bàn chân tôi thấy tê tê, rát rát mỗi khi bước. Mỗi dấu chân in xuống đều rõ ràng. Gió biển mang theo mùi muối, xen lẫn hương thơm đồ nướng từ quán nhỏ phía sau bãi.

Bầu trời xanh trong, không một gợn mây. Thời tiết đẹp đến mức như thể chính biển cả cũng đang mỉm cười.

"À, Liz này. Nói sao nhỉ..."

"Dạ? Có chuyện gì vậy, ngài Cain?"

"Bộ đồ bơi màu xanh nhạt đó... hợp với em lắm đấy." Cain nói, giọng hơi ngượng.

Tôi đang mặc một bộ bikini xanh lam nhạt, có thêm vài nếp viền nhỏ khiến nó trông đáng yêu và tươi trẻ hơn. Tôi đã mất khá lâu để chọn được bộ này chỉ cho hôm nay, và đúng vậy, nó là bộ tôi thích nhất.

"Eh heh heh... Cảm ơn ngài, Cain."

2f055a33-9abb-4ab3-8c37-eb15950f9161.jpg

"V-Vâng..."

Cain quay mặt sang chỗ khác, đôi má ửng đỏ nhẹ. Trông anh ấy đáng yêu đến mức tim tôi đập loạn lên, còn lời khen ấy thì khiến tôi vui không tả nổi. Tôi chẳng thể ngăn nổi nụ cười đang lan rộng trên mặt mình.

"Đồ bơi của ngài cũng hợp lắm đó, Cain."

"Đồ bơi của đàn ông thì cái nào chả giống nhau. Ta chỉ mặc đại cái gì tiện thôi mà."

"Không, không đâu, không giống chút nào hết!"

Cain mặc một chiếc quần bơi màu xanh đậm, kiểu dáng đơn giản và hơi rộng. Đúng là mẫu phổ biến với đàn ông... Nhưng! Điều tuyệt vời nhất của đồ bơi nam đâu phải là thiết kế mà là cơ thể bên dưới nó! Dĩ nhiên, không thể bỏ qua thẩm mỹ hoàn toàn, nhưng Cain là một anh hùng nổi tiếng khắp thế giới. Cơ thể anh được rèn luyện hoàn hảo, săn chắc đến mức khó tin!

"Cơ ngực, cơ bụng, cơ tay... huff... huff..."

"Này này, bình tĩnh nào."

Tôi không nhận ra mình đã bắt đầu thở dốc từ lúc nào. Nhưng thử hỏi sao tôi có thể bình tĩnh được khi đứng trước một tuyệt tác hình thể như thế chứ? Cơ thể anh ấy đẹp đến mức tôi gần như thấy ảo giác như thể có ánh sáng thần thánh phát ra từ người anh ấy vậy. Tôi phải cố gắng hết sức để ngăn dòng máu mũi đang chực trào.

"Huff... huff... cơ vai kia... đường nét cơ cổ... cả cơ liên sườn, cơ cẳng chân trước... và cả mấy bó cơ đùi thấp thoáng dưới viền quần bơi nữa...!"

"Kiềm chế lại đi, Liz."

"Thiên đường... Đây đúng là thiên đường... huff... huff... hê hê hê..."

"Em đang nói chuyện mà nghe còn giống mấy ông chú hơn cả đàn ông thật sự nữa đấy."

Cain đưa tay gõ nhẹ lên đầu tôi.

"Huh?! Vừa rồi em...?"

Tôi sực tỉnh, lấy lại lý trí... nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể phủ nhận được sự thật: thân hình của Cain trong bộ đồ bơi thật sự quá sức hoàn hảo. Phản ứng của tôi là hoàn toàn tự nhiên thôi mà! Ai nhìn thấy cảnh đó mà chẳng rung động cơ chứ?

Không phải lỗi của tôi hôm nay. Thủ phạm thật sự là biển, là nắng, là cát... và quan trọng nhất, là cơ thể tuyệt đẹp của Cain!

Và rồi, khi tôi vẫn đang lén ngắm anh ấy...

"Ch-Chuyện lớn rồi!"

"Hả?"

"Hm?"

Một giọng hét hốt hoảng vang lên từ đâu đó gần bãi biển.

"Có người đuối nước! Ngoài kia, chỗ biển sâu! Một đứa bé đang chìm!"

Một người đàn ông la to, tay chỉ về hướng xa ngoài khơi. Tôi nhìn theo hướng đó và thấy một bóng nhỏ đang vùng vẫy giữa làn nước, khiến mặt biển tung bọt trắng xóa. Là một đứa trẻ đang hoảng loạn, sắp chìm.

"Phải cứu nó!"

"Ai đó mau ra ngoài kia đi!"

Tiếng la hoảng bắt đầu lan ra, khiến mọi người xung quanh nhốn nháo. Ai cũng hiểu phải cứu đứa bé, nhưng nó ở quá xa. Nếu có ai nhảy xuống bây giờ, liệu có kịp không?

Khi tôi còn đang do dự, một cơn gió mạnh thổi ngang qua.

Tôi vội giữ chặt mái tóc, nhìn quanh xem chuyện gì xảy ra. Và rồi tôi thấy một bóng người với đôi cánh lớn đang xòe rộng, lướt đi giữa gió, lao thẳng về phía đứa trẻ.

Cô ta bay nhanh nhanh đến mức khó tin. Chỉ với vài nhịp đập cánh, cô đã tới nơi, ôm lấy đứa bé khỏi mặt nước. Ngay sau đó, cô lại bay ngược về bờ nhanh như lúc rời đi.

Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, dễ dàng như thể cô vừa ngáp một cái.

"Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"

"Waaaaah! Cảm ơn cô ạ, cô thiên thần ơi!"

"Không được ra xa thế nữa đâu nhé. Biển nguy hiểm lắm đấy, nhớ chưa?"

Cô gái có cánh nói bằng giọng kéo dài, hơi lười nhác, vừa nhẹ nhàng dỗ dành đứa trẻ đang sụt sịt. Cô là một thiên thần đúng nghĩa đen. Giống như những thiên thần cảnh sát mà thỉnh thoảng chúng tôi thấy ở thị trấn, những người hay đau đầu vì “thói quen khó lường” của Wolfe. Nhưng cô này không mặc đồng phục cảnh sát. Cô mặc một bộ đồ bơi kín đáo, gọn gàng, rất phù hợp để làm việc. Có vẻ như cô là... một nhân viên cứu hộ.

Cô thiên thần đưa đứa bé đến trạm y tế gần đó, rồi lại bay về tháp quan sát cao, tiếp tục công việc như thể chẳng có gì xảy ra.

"Thì ra thiên thần không chỉ làm cảnh sát à?" Cain khẽ nói. "Còn làm cứu hộ nữa cơ đấy."

"Đúng vậy. Thật đáng khâm phục."

Rõ ràng, các thiên thần tốt bụng đang làm việc không ngừng để giữ gìn hòa bình và an toàn cho thế giới này.

Nhưng... tôi vẫn không thể rời mắt khỏi cô ấy. Có gì đó ở cô thiên thần này... khác hẳn với những người khác.

Là đôi cánh.

Hầu hết thiên thần đều có cánh trắng tinh khiết, nhưng đôi cánh của cô lại đen tuyền, sâu thẳm đến mức như nuốt trọn cả ánh sáng. Mái tóc cô cũng lạ từ gốc thì trắng, nhưng càng xuống dưới lại càng đen, dần dần chuyển thành một màu tối huyền ảo. Một sự pha trộn hiếm thấy.

ab1431de-c07f-4709-b770-0d9da0d0144d.jpg

Và rồi, tôi nhận ra một điều khác nữa...

"Cain, cô... cô thiên thần đó..."

"Sao?"

"Cô ấy có dáng đẹp quá luôn ấy!!"

Tôi gần như nghe thấy tiếng awooga vang trong đầu mình. Cô ta có thân hình hoàn hảo, đường cong đâu ra đấy. Một cơ thể mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải ghen tị. Tôi rủa thầm bộ đồ bơi kia hay đúng hơn là “đồng phục cứu hộ” của cô ta vì che chắn quá nhiều. Tôi cần được thấy nhiều hơn chứ!

"Ngừng nhìn chằm chằm vào người ta đi."

"Á!"

Cain bật nhẹ ngón tay trúng trán tôi.

"N-Nhưng mà! Ngài cũng nghĩ cô thiên thần đó đẹp đúng không?!"

Cain đột nhiên im bặt, không nói gì.

"Thấy chưa?!"

Sự im lặng đó nói lên tất cả!

"À!"

Và đúng lúc đó, tôi lại bị một cú sốc khác ập đến. Nãy giờ tôi chỉ mải ngắm Cain trong bộ đồ bơi và cơ thể săn chắc kia. Tôi bị cuốn vào vẻ đẹp của biển cả mênh mông. Nhưng tôi quên mất một sự thật hiển nhiên: chúng tôi đang ở bãi biển đông nghịt người! Còn có một thứ quan trọng hơn nhiều mà tôi lẽ ra phải chú ý tới!

Đúng vậy, chỉ cần tôi quay đầu một chút thôi, và…

"Toàn là mỹ nhân! Quá trời luôn!!"

"Này."

Khắp nơi xung quanh tôi, phụ nữ trong những bộ đồ bơi quyến rũ chen kín bãi biển. Mắt tôi như được đãi tiệc, đúng là đỉnh cao của nghệ thuật thị giác!

Sao tôi lại có thể bỏ qua cảnh tượng này được chứ?! Nào là đồ bơi gợi cảm, đồ bơi dễ thương, đồ bơi táo bạo... đủ kiểu dáng, tất cả đều được khoác lên những cô gái xinh đẹp, mỗi người mang một nét quyến rũ riêng. Và tất cả họ đều ở đây, ngay trước mắt tôi!

Chỉ cần đảo mắt một vòng thôi, tôi đã được chiêm ngưỡng một thiên đường toàn người đẹp, mà còn miễn phí nữa chứ! Miễn phí! Cái này... có được phép không vậy?! Có hợp pháp không trời?!

Dĩ nhiên, cũng có nhiều chàng trai trông rất tuyệt, nhưng bên cạnh tôi là Cain, người đàn ông hoàn hảo nhất hành tinh này rồi. Thế nên, chẳng ai khác có thể lọt nổi vào tầm mắt tôi.

Nhưng mà... phụ nữ kìa! Những cô gái mặc đồ bơi! Ở khắp nơi!

Có thật là tôi được hưởng cái hạnh phúc này mà không cần trả giá sao?! Bãi biển này... có khi nào thực ra là cổng vào thiên đường không nhỉ?! Nghĩ lại thì có cả một cô thiên thần thật sự ở đây mà...

"Gweh heh heh heh heh... Nhiều cô xinh đẹp thế này, tha hồ ngắm luôn, gweh heh heh heh heh..."

"Đủ rồi, bà già dâm đãng. Tỉnh lại đi."

"Á đauuu!" Tôi hét lên khi Cain gõ mạnh một cái lên đầu mình bằng khớp ngón tay. "Agh! Vừa rồi em... ơ..." Tôi chớp mắt, lấy lại tỉnh táo.

"Thôi lảm nhảm đi, ra biển nào."

"Ơ..."

Cain nắm tay tôi thật chặt rồi kéo chạy thẳng ra phía sóng. Cát nóng rát dưới chân khiến tôi cảm nhận rõ từng bước chạy, bám theo anh ấy. Trước mặt là biển xanh mênh mông, và chúng tôi lao xuống, bùm!, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Tôi khẽ kêu lên khi làn nước lạnh buốt táp lên đùi, khiến da tôi như bị châm kim. Sóng vỗ nhẹ vào chân, mơn man trong khi tôi dần cảm nhận hơi lạnh dễ chịu của biển.

"Đỡ này!"

"Waaah?!"

Khi tôi còn đang mải tận hưởng, Cain bất ngờ tạt cả vốc nước vào người tôi. Dòng nước mát lạnh đập vào làn da rám nắng, khiến tôi giật mình. Cảm giác nóng lạnh đan xen khiến toàn thân tôi rùng mình.

"C-Cain?!"

"Ha ha! Ở biển mà! Sao anh nhịn được chứ?!"

Anh cười vang, giọng vui tươi đầy tinh nghịch.

"N-Này! Được thôi! Em cũng làm được thế đấy! Ăn đòn này! Và cả cái này nữa!"

Tôi vốc nước lên, trả đũa bằng vài cú tạt liên tiếp.

"Chỉ là tàn ảnh thôi."

"Hả?"

Tôi chưa kịp hiểu, thì Cain biến mất. Giọng anh lại vang lên từ phía sau tôi?!

Anh ấy di chuyển nhanh đến mức...

"Hraah!"

"Gyaaahhh?!"

Một cú đá mạnh của Cain khiến cả một làn sóng lớn dâng lên, nuốt trọn lấy tôi. Sức nước mạnh đến mức tôi bị cuốn xoay vòng trong nước mà chẳng thể làm gì.

"Pwah!"

Tôi trồi lên khỏi mặt nước, há miệng thở dốc. Chỉ trong chớp mắt, cả người tôi đã ướt sũng.

"Đây là cách người ta hẹn hò ở bãi biển à?!"

Tôi chắc chắn là không có chuyện đó trong mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm mà tôi đọc đâu nhé!

"Ha ha ha, xin lỗi, xin lỗi! Anh hơi quá tay rồi!" Cain vừa cười vừa đưa tay kéo tôi dậy.

Chẳng có gì giống với những buổi hẹn lãng mạn trên bãi biển trong truyện cả, chẳng ai nhắc đến “tàn ảnh” hay “đòn nước chí mạng” hết!

"Em hơi lo là ngài sẽ biến vụ này thành huấn luyện kiểu: ‘Không được rời khỏi nước cho đến khi em tạt trúng ta một phát’ đấy."

"Không đâu, không đâu. Hôm nay chỉ vui chơi thôi."

Tôi quay mặt sang chỗ khác, phồng má giả vờ giận dỗi.

"Anh bảo xin lỗi mà, Liz. Tha cho anh nhé?"

Cain bước lại gần hơn nửa bước và đúng lúc đó, tôi thấy cơ hội của mình.

"Bắt được rồi nhé!"

"Hả?"

Tôi quàng tay qua người anh, kéo mạnh xuống. Cả hai cùng ngã nhào xuống nước, bùm! một tiếng lớn.

"Pwah!"

"Ahaha! Em chơi được lắm đấy!"

Chúng tôi ngoi đầu lên cùng lúc. Cain vẫn trong vòng tay tôi, cả hai ướt nhẹp. Mái tóc đen của anh dính bết, từng giọt nước chảy dọc xuống gò má.

Từ “ướt át” thoáng lóe lên trong đầu tôi, ờ, nghe có hơi sai, nhưng thật sự rất hợp với cảnh này. Tôi chẳng thể rời mắt khỏi anh.

"Biển cũng không tệ lắm, nhỉ?" Cain khẽ nói, ánh mắt nhìn ra xa xăm.

"Vâng, đúng vậy..." Tôi đáp, nhưng lòng tôi không hề hướng ra biển. Ánh mắt tôi vẫn dán chặt vào anh. Tôi vẫn ôm lấy anh, tham lam tận hưởng hơi ấm của cơ thể anh, thứ ấm áp hoàn toàn trái ngược với làn nước lạnh xung quanh.

Cái này... có sao không nhỉ? Tôi tự hỏi. Dù chúng tôi đâu phải đang hẹn hò thật sự... Một cảm giác tội lỗi xen lẫn nhịp tim dồn dập khiến ngực tôi đau nhói. Nó đập mạnh đến mức tôi tưởng như trái tim mình sắp nổ tung.

***

"Ồ hô, nhìn kìa, hai người đó..."

"Ừm! Trông kiểu... họ đang hợp cạ lắm luôn ấy!"

"Thật vậy. Công sức của chúng ta đang đơm hoa kết trái rồi."

Từ xa, một nhóm gương mặt quen thuộc đang rình Cain và Liz như mấy kẻ tò mò chuyên nghiệp. Đó chính là các thành viên của nhóm anh hùng, những người đáng lẽ ra không thể tham gia chuyến đi này: Sylphie, Melvy, Rachel, Altina, Mitter, Lalo, và Wolfe.

Và khách mời đặc biệt của họ hôm nay không ai khác ngoài cựu Ma Vương Kuon.

"Ừm, ừm, đây là buổi hẹn riêng đầu tiên của họ sau bao lâu rồi ấy nhỉ. Mình chỉ mong họ tận hưởng thật vui thôi," Melvy nói, giọng hớn hở.

"Tôi nghĩ là mọi thứ đang diễn ra khá suôn sẻ đấy," Sylphie thêm vào. "Dù Liz chưa lấy lại ký ức, hai người đó vẫn hợp nhau lắm mà."

Liz và Cain hoàn toàn không hay biết gì về nhóm “khán giả ẩn” này. Nhờ tài phép của Melvy, Lalo, và cả Kuon nữa, cả nhóm đã hoàn toàn tàng hình trước mắt họ. Ma pháp này còn được tăng cường nhờ việc chỉ tập trung hiệu lực lên hai người Cain và Liz.

Không chỉ thế, Sylphie và Altina cũng đang hỗ trợ thêm ma lực ổn định kết giới. Với việc sức mạnh của Liz vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Cain chắc chắn không thể phá vỡ được phép ẩn thân do cả nhóm hợp sức duy trì.

Bãi biển thì dài mênh mông. Nhờ tăng cường thị lực và giữ khoảng cách an toàn, họ có thể vừa “rình” vừa thưởng thức khung cảnh mà chẳng sợ bị phát hiện.

"Nhưng mà này, Sylphie, dáng cậu thật sự đẹp ghê đó."

"Hử? Cậu nghĩ vậy à? Mình coi như được khen nhé. Mà Altina này, cơ thể cậu cũng săn chắc lắm đấy."

"Thôi đi! Nghe cậu nói thế càng thấy buồn, vì mình biết chẳng bao giờ thắng nổi đâu..." Altina càu nhàu, vừa nói vừa liếc nhìn thân hình trong bộ đồ bơi của Sylphie.

Trong cả nhóm, Sylphie rõ ràng có vóc dáng nổi bật nhất. Cô cao, ngực lớn, cơ thể săn chắc nhờ tập luyện nghiêm túc, đúng chuẩn người mẫu luôn.

Cô mặc một bộ bikini tam giác cổ điển, vải ít đến mức chỉ vừa đủ, khiến nét quyến rũ tự nhiên của cô càng thêm nổi bật.

Trái lại, Altina lại chọn bộ đồ bơi cổ cao có váy xòe nhỏ, che chắn kín đáo. Nó thể hiện đúng gu của cô: đơn giản, tinh tế, không phô trương. Thật ra, cô chọn nó theo cùng tiêu chí khi chọn... đồ lót lần trước. Dù vậy, nhờ sự tư vấn tận tình của đồng đội, bộ đồ bơi trông vẫn rất hợp, vừa kín vừa xinh.

"Nói mới nhớ..." Sylphie liếc sang, "Kuon, tại sao cô lại mặc đồ bơi học sinh vậy?"

"Mặc đồ thể dục trường học ra biển... trông hơi nổi bật quá đó?"

"Im miệng! Các ngươi gọi ta đến gấp như thế, ta còn thì giờ đâu mà chuẩn bị đồ bơi riêng chứ?!" Kuon gắt lên, giọng đầy tự ái. Bộ đồ bơi học sinh đơn giản, ôm sát cơ thể khiến cô trông... theo cách nào đó, lại có một sức hấp dẫn khá “độc lạ”.

Cô được mời đến vội là vì phép bẻ cong không gian mà cô sở hữu. Đó là loại ma pháp cực kỳ cao cấp đến giờ chỉ có Liz và Kuon dùng được. Thế nên, dù không phải thành viên chính thức của nhóm, Kuon vẫn được kéo theo cho đủ đội hình. Và thế là, cô đành mặc... đồ bơi học sinh.

"Ừm, ừm, xin lỗi nhé, Kuon. Gọi cô gấp như vậy đúng là thất lễ thật."

"Ta cũng nghĩ thế đó! Nhưng mà... bãi biển này đúng là có chút thú vị. Và ta vốn chẳng có việc gì khác để làm. Dẫu vậy, việc ta chỉ chuẩn bị được mỗi bộ đồ học sinh thế này...! Lần sau, Melvy, nhớ báo trước cho ta biết sớm đấy!"

"Vâng, vâng, tôi sẽ nhớ. À mà này, cô có thể dạy tôi phép bẻ cong không gian được không?"

"Ta cũng muốn học!" Lalo nói thêm. "Nếu được cô chỉ dạy, ta rất sẵn lòng theo học."

"Hừm, hai người à? Cũng được. Với trình độ ma pháp của các ngươi, có lẽ vẫn có thể học nổi."

Cả ba đều là pháp sư chuyên nghiệp, nên cuộc nói chuyện nhanh chóng chuyển sang mấy chủ đề kỹ thuật cao siêu. Phép “bẻ cong không gian” hiếm có của Kuon khiến ai cũng tò mò muốn nghiên cứu.

Còn quay lại chuyện đồ bơi Melvy thì chọn một bộ liền mảnh, kiểu dáng kín đáo và đơn giản, rất hợp với khí chất trong sáng và nhẹ nhàng của cô. Bộ đó càng làm nổi bật vóc dáng nhỏ nhắn, dễ thương của Melvy hơn.

bae132ce-5438-4af1-a766-1361ae58d679.jpg

Vừa nói xong, Melvy bỗng nhận ra một điều, dù cô có muốn hay không.

Bộ đồ bơi của Kuon cũng là loại liền mảnh. Nhưng giữa hai người vẫn có một sự khác biệt rõ rệt, không thể phủ nhận. Ánh mắt của Melvy chậm rãi, không thể cưỡng lại, dừng lại ở một điểm nhất định trên cơ thể Kuon.

“Kuon, cô... không phải là... thiếu thốn đâu nhỉ?”

“H-Hả, cô nói gì cơ?”

Không hiểu sao, từ người Melvy vốn hiền lành lại tỏa ra một luồng khí dữ dội, như thể bóng đen u ám đang lan khắp xung quanh.

Cả Kuon, Ma Vương hùng mạnh của bóng tối, cũng toát mồ hôi lạnh.

Không khí bỗng im phăng phắc. Và rồi, Kuon cũng hiểu ra.

Ngực. Chính là ngực.

Ánh mắt của Melvy đang dán chặt vào bộ ngực của cô. Cả Kuon và Melvy đều thấp bé, vóc dáng nhỏ nhắn... nhưng không phải mọi “vẻ ngoài” đều được chia đều như nhau.

“T-Ta... cũng không đến nỗi... ờm, thiếu, đâu... Á!”

Ngay lúc đó, một luồng sát khí cực mạnh tràn ngập bãi biển. Mọi người xung quanh đều cảm thấy lạnh sống lưng. Chỉ bằng một ánh nhìn lạnh lẽo của cô gái ấy, nhiệt độ không khí dường như giảm đi vài độ.

“Ôi Chúa ơi, sao thế giới lại bất công đến vậy...”

Vị thánh nổi tiếng nhất thế gian khẽ than thở và chắp tay cầu nguyện. Nhưng nội dung lời cầu nguyện của cô thì... chẳng thánh thiện chút nào.

“Này Kuon, có loại ma thuật nào... kiểu như... lấy ngực của người khác rồi gắn sang cho mình không? Có không Kuon?”

“Tất nhiên là không! Đừng có nghĩ đến mấy phép thuật đáng sợ kiểu đó!”

“Ôi Chúa ơi...”

Thánh nữ Melvy cúi đầu, dâng lời cầu nguyện lên trời cao. Nhưng thực chất, “lời cầu” đó chỉ là tiếng lòng của một kẻ thèm khát vòng một, một “man nữ săn ngực” đầy ham muốn tội lỗi.

“Giờ thì... tránh xa Melvy một chút đi thì hơn.”

“Đồng ý.”

Rachel và Mitter là hai người đầu tiên lùi ra xa, kéo theo những người khác cũng nhanh chóng giữ khoảng cách an toàn với “con quái vật mới sinh” ấy.

“À mà này, Rachel, bộ đồ bơi của em hợp với em lắm đấy.”

“Fwaaah?! A-Anh nói cái gì thế hả, Mitter?! K-Khen tôi cũng vô ích thôi!”

Câu nói khiến Rachel sững lại, mặt đỏ bừng chỉ trong tích tắc.

Bộ đồ bơi của cô có kiểu dáng khá đặc biệt: phần dưới là quần ngắn, phần trên là áo hai mảnh bình thường, tạo nên vẻ năng động và hơi tomboy. Nó rất hợp với tính cách mạnh mẽ và bộc trực của cô.

“Anh nói thật đấy. Nó rất hợp với em. Anh tự hào khi có một người như em ở bên cạnh.”

“Đ-Đồ ngốc! Khen vậy được gì chứ?! Tôi thấp, mà dáng cũng chẳng đẹp...”

“Không đúng đâu. Anh yêu em, Rachel.”

Mitter thì thầm vào tai cô, giọng dịu dàng. Chỉ trong nháy mắt, Rachel đỏ mặt đến tận cổ. Với bộ đồ bơi phô bày làn da trắng mịn thế kia, cô chẳng có cách nào giấu được sự xấu hổ của mình.

Những người khác nhìn cảnh đó chẳng khác nào đang xem một vở kịch vui.

“Ô kìa, bên đó đang nóng dần lên rồi nha,” Sylphie cười khẽ.

“Không phải họ vừa cãi nhau hôm trước sao?” Altina hỏi.

“Có lẽ vì thế nên Mitter đang cố gắng làm hòa đấy. Đối phó với Rachel là chuyên môn của cậu ta mà.”

Sau gần hai năm yêu nhau, Mitter đã rành rẽ mọi chiêu thức để xoa dịu “quả bom hẹn hò” mang tên Rachel.

“Được rồi, cứ để Rachel cho Mitter lo.”

“Còn chúng ta thì... tiếp tục tận hưởng bãi biển thôi.”

“Ừm, đúng đó, chúng ta cũng nên vui chơi chứ! Dĩ nhiên là vẫn vừa xem Cain với Liz!”

“Chào mừng trở lại, Melvy.”

Cô “thánh nữ săn ngực” đã lấy lại bình tĩnh, và cả nhóm cùng nhau tiến ra biển, cảm nhận làn nước mát lạnh vỗ vào da. Tất cả mọi người đều vui vẻ hòa mình vào sóng nước, trừ một người.

Altina.

Cô đứng ở rìa bãi biển, lóng ngóng nhìn quanh, chân khẽ nhích mà không dám bước xuống. Mỗi khi có một con sóng lớn tràn đến, cô lại hoảng hốt nhảy lùi vài bước. Là người lai mèo, bản năng khiến cô cực kỳ sợ nước. Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên cô được thấy biển thật sự, nên lượng nước mênh mông kia khiến cô vừa run vừa sợ.

Cô cứ thế đứng tần ngần, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

“Vào đi chứ, đồ ngốc.”

“Gyaaah?!”

Khi cô còn đang lưỡng lự, Wolfe, người bạn thuở nhỏ bất ngờ đá cô từ phía sau, khiến cô ngã nhào xuống nước.

“Nyaaah! Nya, nyaaah! Nyaaaaaah!”

Altina vùng vẫy trong hoảng loạn, kêu lên mấy tiếng “meo meo” không tự chủ, khác hẳn bình thường. Nhưng nước chỗ đó rất nông, cô chỉ cần ngồi xuống thôi là đầu vẫn ở trên mặt nước.

“Hff... Hff...”

Cô hổn hển thở, cố gắng bình tĩnh lại.

“Wah ha ha ha ha! Nhìn bộ dạng cô kìa!”

Wolfe cười phá lên. Altina quay lại, ánh mắt lóe lên tia sát khí như dao cạo, nhìn chằm chằm vào tên bạn thân đáng ghét.

“Hrah!”

“Whoa, chờ đã!”

Cô tung cú đá bay, Wolfe chỉ kịp né trong gang tấc. Rồi cú thứ hai, cú thứ ba, mỗi cú đá đều tạo ra một cơn sóng nước bắn tung tóe.

Ngay góc bãi biển, một trận chiến đẫm nước giữa hai siêu nhân đã chính thức bắt đầu.

“Miễn là vui vẻ, nhưng đừng làm phiền khách du lịch khác nhé?”

“Ừm, ờ, có ai khác là lần đầu ra biển không?”

Chẳng buồn để ý đến “cuộc chiến sinh tử” bên kia, những người còn lại tiếp tục tận hưởng biển xanh, đắm mình trong làn nước mát lạnh.

“Thực ra, đây là lần đầu tiên ta được thấy biển đó.”

“Thật sao, Kuon? Tôi không biết đấy.”

“À... nói đúng hơn thì, đây là lần đầu tiên ta thấy biển ở vùng đất con người...”

Câu nói của Kuon khiến mọi người ngạc nhiên.

“Ở vùng đất quỷ, bọn ta không thể xuống biển được...”

“Tại sao? À khoan...”

Ngay khi câu hỏi vừa được cất lên, tất cả đều chợt nhớ ra câu trả lời.

Bởi vì họ từng nhiều lần tiến vào vùng đất quỷ để chiến đấu. Và họ đều nhớ rất rõ cái “biển” mà mình từng thấy ở nơi đó...

“Biển ở vùng đất quỷ, thật đáng tiếc, bị nhiễm một thứ độc cực mạnh,” Kuon bắt đầu kể, giọng cô trầm xuống. “Nó có màu đen pha tím, nổi bong bóng sủi bọt. Ai mà bước vào thì coi như tiêu đời, cơ thể sẽ thối rữa và mục nát chỉ trong chớp mắt, chỉ còn trơ lại xương. Rồi chính chất độc đó sẽ quấn quanh những khúc xương ấy, biến chúng thành quái vật. Một vùng biển đen, lúc nào cũng xoáy tròn, ngập đầy oán hận và hối tiếc.”

Cô tiếp tục: “Nhưng... dù không thể xuống tắm, thì hít mùi hương của sương độc đó cũng là... trải nghiệm biển cả tuyệt vời, ít nhất là theo cách của bọn ta.”

“...Ờm.”

Mọi người đồng loạt lùi lại nửa bước. Tất nhiên họ hiểu rằng mỗi nền văn hóa đều có cách tận hưởng riêng, nhưng cái “hương vị biển cả” kiểu đó thì đúng là... không dành cho con người. Mùi sương độc thì thôi, ai mà dám hít cơ chứ.

Trước mắt họ là biển xanh vô tận, mặt trời rực rỡ và những con sóng nhẹ nhàng vỗ bờ.

Vậy mà giờ đây, tất cả chỉ còn biết im lặng vì cú “sốc văn hóa” giữa người và quỷ quá lớn.

Mặt trời dần khuất, ánh sáng đỏ cam nhuộm cả bầu trời.

Hôm nay thật sự là một ngày tuyệt vời!

Tôi đã chơi đùa thỏa thích với Cain, ngâm mình trong làn nước mát, thậm chí còn thử phép “bước đi trên mặt nước” để nằm phơi nắng trên đó như đang thư giãn trên giường.

Ở nhà nghỉ bên bờ biển, tôi ăn một bát đá bào mát lạnh đến mức tê cả đầu, rồi thử luôn trò “lướt sóng” mà người ta nhắc đến. Lúc đầu thì ngã liên tục, nhưng cuối cùng tôi cũng giữ được thăng bằng kha khá.

Tôi khẽ thở ra một hơi mãn nguyện. Quả thật, thời gian trôi nhanh khủng khiếp khi người ta đang vui.

Giờ Cain đang đi mua đồ uống cho cả hai. Tôi ngồi trên cát, để mặc làn gió biển mơn man, nhìn mông lung ra mặt nước đỏ rực dưới hoàng hôn.

Ánh mặt trời nhuộm bầu trời và biển thành một màu hổ phách dịu dàng. Biển lúc này vừa đẹp, vừa nguy hiểm, những người tắm biển bắt đầu rút dần lên bờ, mấy thiên sứ làm nhiệm vụ cứu hộ cũng đang nhắc mọi người ra khỏi nước. Từ một bãi biển đông đúc, giờ chỉ còn lại sự tĩnh lặng. Ánh hoàng hôn sắp tắt, màn đêm đang dần buông xuống.

“Chà, cô gái xinh đẹp kia, đi một mình à?”

Một giọng đàn ông cất lên, phá tan bầu không khí lặng yên của tôi. Quay lại, tôi thấy năm gã đàn ông đang tiến đến.

“Sao không đi chơi với bọn anh chút nhỉ?”

“Em biết không, bây giờ mới là lúc vui thật sự đấy.”

“Bọn anh có thuê phòng khách sạn to lắm, hay là cùng qua đó đi?”

Họ đang tán tỉnh tôi. Theo cái kiểu trơ trẽn nhất có thể.

Những gã đó xăm trổ đầy người, đeo khuyên mũi, ánh mắt trông chẳng đứng đắn chút nào. Tôi biết là không nên đánh giá người khác qua vẻ ngoài... nhưng nhìn là hiểu ngay kiểu người gì rồi.

“Không, cảm ơn. Tôi đi cùng một người đàn ông tuyệt vời hôm nay rồi.”

“Không sao đâu! Quên hắn đi, đến vui với bọn anh đi!”

“Trời ạ, em đúng kiểu bọn anh thích đấy. Heh heh, tối nay vui rồi đây.”

Bọn họ cười đểu, tiến sát lại. Rõ ràng là chẳng có ý định để “con mồi” chạy thoát. Dù tôi đã từ chối, chúng vẫn lì lợm như đỉa.

“Dừng lại đi. Tôi sẽ gọi cảnh sát đấy.”

“Không đâu, em sẽ đi với bọn anh... phải không?”

Một tên định vươn tay kéo vai tôi, nhưng tôi né qua dễ dàng.

“Hả?”

Hắn khựng lại, suýt ngã dúi dụi.

“Nào nào, đừng chạy chứ, cô em...”

Hắn lại vươn tay, lần này nhắm vào cánh tay tôi. Tôi hất mạnh cùi chỏ, khiến hắn mất thăng bằng, loạng choạng suýt ngã sấp mặt.

“Các anh thật dai quá đấy.”

“Con nhỏ này bị gì thế?”

“Nào nào, bọn anh chỉ muốn vui chút thôi mà.”

“Nếu em cứ chống cự, bọn anh sẽ phải mạnh tay đấy.”

Năm tên du côn vây quanh tôi. Thực ra thì xử lý mấy gã kiểu này chỉ là chuyện nhỏ. Tôi đã được huấn luyện bởi nhóm anh hùng, lại còn chăm chỉ luyện “Khóa Huấn Luyện Anh Hùng Cho Mọi Nhà” mỗi sáng, nên bọn này chỉ là hạng tép riu.

Vấn đề là tôi không biết nên xử lý sao cho khéo. Tôi không muốn bị hiểu nhầm là kẻ gây chuyện hay làm quá lên... Vậy rốt cuộc, phải dùng bao nhiêu lực thì mới “vừa phải”? Có nên đấm cho chúng gục luôn không? Hay tìm cách thoát ra mà không cần đánh?

Khi tôi còn đang do dự, thì...

“Này.”

Một giọng nam khác vang lên sau lưng bọn chúng. Là Cain. Anh đang cầm hai ly đồ uống, bình thản tiến lại gần.

“Cô gái đó là của tôi. Loại cặn bã như mấy người à? Cô ấy cao hơn tầm của các người nhiều lắm.”

“Cái gì?!”

“Nghe không rõ à? Xuống nước mà rủ cá liếm chân còn có giá trị hơn các người.”

“Mày nói cái quái gì thế hả?! Dám lên giọng trước mặt bọn tao à?!”

Mấy tên đó đỏ mặt tía tai vì tức giận. Cain chỉ nhếch môi cười khẩy, cái kiểu cười khiến người ta thấy vừa ngầu vừa đáng sợ.

“Mày muốn ngủ một giấc luôn không, thằng nhãi?” Một tên quát, lao đến, nắm đấm giơ lên.

Cain khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong thành một nụ cười hiểm. Anh ném cả hai ly nước lên cao.

Và trong chớp mắt tất cả năm tên đã nằm sõng soài trên cát.

Chúng ngất xỉu, mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm giận dữ, không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Cain chỉ đứng yên, không một sợi tóc rối.

“Xong rồi.”

Anh giơ tay, đón gọn hai ly nước rơi xuống mà không làm đổ lấy một giọt. Động tác mượt mà đến mức chẳng khác gì màn biểu diễn của một nghệ sĩ xiếc.

“Xin lỗi vì để em đợi. Của em đây, Liz.”

“Ơ... c-cảm ơn anh...”

“Giờ thì, ta đến khách sạn nhé?”

Anh đưa tôi ly nước, rồi cứ thế đi tiếp như chẳng có chuyện gì, còn tiện thể giẫm lên mấy tên đang bất tỉnh nằm la liệt.

“Anh ngầu thật đấy, Cain...”

“Sao vậy? Em dư sức xử lý chúng mà, Liz.”

“Ừ thì... đúng là vậy, nhưng mà...”

Tôi nhấp một ngụm latte đá mà anh đưa. Cảm giác mát lạnh tràn xuống cổ họng thật dễ chịu.

“Được một người đàn ông ra tay bảo vệ... đó là điều mà bất kỳ cô gái nào cũng mơ đến mà.”

Má tôi nóng bừng, nhưng ánh hoàng hôn đã che đi hết. Cơ thể tôi cứ ấm dần lên, còn ly nước mát trong tay thì lại càng khiến trái tim tôi đập loạn hơn.

Chỉ là mấy gã lưu manh vớ vẩn thôi, chẳng có gì đáng để nhớ cả. Nhưng không hiểu sao... trong lòng tôi lại thấy ngọt ngào lạ thường.

***

Mặt trời đã dần chìm hẳn xuống đường chân trời. Bầu trời và mặt biển lúc này được bao phủ trong sắc tối của đêm, chỉ còn vài vệt đỏ nhạt của hoàng hôn lững lờ ở rìa chân mây.

Bãi biển từng náo nhiệt ban ngày giờ vắng lặng đến lạ. Những du khách cuối cùng đã rời đi, quay về khách sạn gần đó để nghỉ ngơi sau một ngày dài vui chơi.

Thế nhưng, giữa màn đêm tĩnh mịch ấy, có một điều khác thường đang khuấy động trong lòng biển.

Nơi mà vài giờ trước còn yên ả và trong xanh, giờ sâu dưới làn nước đen thẳm, những bóng đen khổng lồ đang chuyển động theo đội hình ngay ngắn.

Đó không phải là sinh vật biển thông thường.

Chúng mang theo vũ khí và đang hành quân dưới đáy đại dương.

Quân đoàn quỷ.

Hay đúng hơn, như Kuon từng nói “quân phản loạn”.

Đơn vị này đặc biệt đến mức có thể sống sót trong những vùng nước độc hại của lãnh địa quỷ. Chúng đã hành quân suốt ngày đêm, không nghỉ, vượt qua bao vùng biển chết chóc để đến được vùng nước của nhân giới.

Đó là người cá.

Cơ thể phủ đầy vảy, nhưng đi bằng hai chân và cầm vũ khí bằng hai tay như con người. Chúng là giống lai giữa cá và người, một nhánh bán nhân riêng biệt.

Nhóm người cá này đặc biệt hơn hết: tinh nhuệ, bền bỉ, được chọn lọc kỹ càng để chịu đựng được chất độc trong biển quỷ.

Đích đến của chúng chính là bãi biển gần đó.

Nhiệm vụ: tấn công trong đêm, gây thiệt hại nặng nề cho nhân loại và chiếm giữ khu vực ven biển này.

Binh đoàn người cá di chuyển lặng lẽ dưới đáy biển.

Mọi âm thanh từ bước chân và vũ khí của họ đều bị nước nuốt chửng.

Trên mặt biển, con người hoàn toàn không hay biết gì.

Bởi lẽ con người sinh vật yếu ớt của đất liền không thể sống dưới nước quá vài chục giây.

Không có ai trong nhân loại có thể phát hiện ra đội quân đang tiến đến.

Người cá có lợi thế tuyệt đối: vùng lãnh thổ của nước chính là nhà của họ. Và với lợi thế đó, lũ quỷ đang chuẩn bị giương nanh, nhe vuốt về phía nhân giới.

Thời điểm bắt đầu được ấn định vào nửa đêm.

Khi người cá cập bờ cũng là lúc con người chìm sâu trong giấc ngủ.

“Các ngươi!” Tiếng quát vang dội giữa lòng biển.

“Đã sẵn sàng hết rồi chứ?! Hôm nay, đội quân người cá của quân đoàn quỷ sẽ giáng búa trừng phạt xuống nhân loại!”

“Uoooohhhhhh!”

“Chúng ta sẽ nhuộm đỏ biển và đất liền bằng máu con người! Lật ngược thế cờ của cuộc chiến này về phía chúng ta!”

Tiếng hô xung trận vang lên rền rĩ, dù dữ dội đến mấy cũng chẳng thể xuyên qua được mặt nước để đến tai nhân loại.

Biển trong xanh ban ngày từng vang lên với tiếng cười, tiếng hò reo vui vẻ.

Nhưng giờ đây, nơi ấy đang có thứ gì đó âm thầm tiến lại từng bước.

Mỗi bước, một chút gần hơn.

Một thảm kịch đang dần hiện hình, ngay dưới lớp sóng lặng im của đêm tối...