Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Truyện tương tự

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

14 54

I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

(Đang ra)

I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

Ryuto

Đây là câu chuyện về một người đàn ông đột ngột bị ném vào không gian cùng với con tàu vũ trụ riêng của mình. Anh chu du khắp nơi với nó, cứu những thiếu nữ gặp nạn trên đường đi, tán tỉnh họ, kiếm ti

127 399

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

108 284

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

216 3911

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

160 1883

Volume 6 (Light Novel) - Chương Mở Đầu

Mặt trời buổi sáng dần sáng hơn trên bầu trời xanh không một gợn mây. Nhiệt độ hơi nóng để gọi là mát mẻ, và những học sinh đang trên đường đến trường đã bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.

Có người vừa đi vừa trò chuyện với bạn, có người thong thả một mình. Vài cặp nắm tay nhau. Ai nấy đều bước qua cổng trường thanh lịch theo cách riêng của mình, vừa ngáp vừa dụi mắt ngái ngủ, rồi biến mất vào trong tòa nhà, như thể bị nó hút vào vậy.

Đó là một buổi sáng hoàn toàn bình thường với những học sinh như chúng tôi.

Nhưng hôm nay, trong lớp lại có một bầu không khí lạ lạ, bồn chồn. Có gì đó khiến căn phòng này khác hẳn những phòng khác. Một chuyện đã trở thành đề tài bàn tán nóng hổi, khiến tất cả đều thấp thỏm chờ giờ sinh hoạt bắt đầu.

Sắp có một điều phá vỡ thói quen quen thuộc của chúng tôi, và điều đó đang đến gần.

“Cạch” thầy chủ nhiệm kéo cửa trượt ra và bước vào. Cả lớp vội vã chạy về chỗ ngồi.

“Chào buổi sáng, các em. Thầy rất muốn bắt đầu ngay tiết sinh hoạt, nhưng…Ờm, chắc mấy em cũng biết rồi, hôm nay lớp ta có một bạn mới chuyển tới.”

Một làn sóng háo hức lan khắp lớp. Học sinh mới luôn là chuyện lớn.

“Em vào và giới thiệu đi.”

Theo hiệu lệnh của thầy, học sinh mới rụt rè bước vào lớp. Chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy cô ấy đang rất căng thẳng. Cơ thể cứng đờ, lo lắng, và mồ hôi chảy không chỉ vì cái nóng bên ngoài. Cô ấy bước lên bục giảng một cách lúng túng.

Cả lớp im lặng.

Cô nuốt nước bọt khi ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình. Có lẽ cô chưa quen đứng trước đám đông như thế này. Cơ thể như bị đông cứng, đôi tai mèo màu xanh khẽ giật qua lại, còn chiếc đuôi thì xù lên, lông dựng đứng.

Vài giây im lặng nữa trôi qua. Cô hít sâu để ổn định lại hơi thở gấp gáp.

Cuối cùng, cô mở miệng:

“Xin…xin chào, mình là…A-Altina. M-Mình vừa mới chuyển tới đây…Rất vui được gặp mọi người.”

f41b3b87-6726-41d2-95e0-b42d86d5f068.jpg

Với những cử động gượng gạo như một con búp bê cót bị hỏng, Altina cúi chào một cách cứng ngắc. Tiếng vỗ tay vang khắp lớp.

Quả thật, hôm nay là ngày Altina, thành viên mới nhất của nhóm mạo hiểm giả do anh hùng dẫn đầu, nhập học vào học viện. Cô là người sử dụng thành thạo thanh thánh kiếm Ikryl mới được phát hiện, và cũng là bạn thuở nhỏ của Cain, vị anh hùng, cùng đồng đội của anh là Wolfe.

Cô gái từng mặc chiếc áo khoác rách nát giờ đã đến học viện trong bộ đồng phục mới tinh. Và sự thay đổi thật đáng kinh ngạc, chỉ một bộ quần áo khác thôi đã hoàn toàn biến đổi ấn tượng mà cô mang lại. Bộ đồng phục sạch sẽ tôn lên vẻ đẹp của cô, khiến cô càng nổi bật hơn. Váy còn được may riêng, có khe cắt để vừa với chiếc đuôi.

Sau một thoáng, thầy giáo nói:

“Hôm nay thầy sẽ kết thúc tiết sinh hoạt sớm. Tất cả nhớ hòa đồng với Altina nhé. À, Altina, chỗ của em ở cuối lớp kia kìa.”

“V-vâng ạ...”

Thầy chủ nhiệm giữ đúng lời, nhanh chóng kết thúc rồi rời lớp. Chúng tôi vẫn còn chút thời gian trước tiết đầu tiên. Và chỉ trong chớp mắt, cả lớp lập tức náo động, ùa về phía chỗ ngồi của Altina như một bầy thú săn mồi đang nhắm vào con mồi.

“Này này! Altina, cậu là anh hùng thứ hai sở hữu thánh kiếm đúng không?!”

“Tớ đã xem trận đấu của cậu với ngài Cain đấy!”

“Cậu mạnh thật đấy, Altina!”

Altina giật mình trước làn sóng áp đảo ấy. Cô đã khá nổi tiếng ở Thị trấn Học viện.

Tất nhiên, đó là nhờ trận đấu với Cain. Cô là một anh hùng mới, người sở hữu thanh thánh kiếm thứ hai. Hơn thế nữa, cô lại là một cô gái bán thú xinh đẹp. Không đời nào mà cô không trở thành đề tài bàn tán.

“Tớ chưa từng thấy bán thú bao giờ. Thị giác và thính giác của cậu thật sự tốt hơn chúng tớ à?”

“Này, cậu từ đâu đến? Ở đó có nhiều bán thú không?”

“Mối quan hệ của cậu với ngài Cain là gì thế?! Là đối thủ?! Đồng đội?! Hay có khi là…?!”

“T-Tớ...ờm...”

Trước sự tò mò dồn dập của mọi người, Altina chỉ có thể bối rối nhìn quanh. Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Cô còn khó khăn mới nói được tên mình, rõ ràng là không giỏi giao tiếp.

Cain từng nói một lần: “Không có bọn tớ thì cậu vẫn là một cô nàng cô đơn hết thuốc chữa.”

“Tuyệt quá! Thanh thánh kiếm thứ hai! Lần này thì nhân loại coi như thắng chắc rồi!”

“Tớ xem trận đấu rồi, thật sự quá tuyệt! Phép thánh thuật thật là kinh ngạc, Altina thì bay vèo khắp đấu trường... Tớ còn không kịp nhìn theo!”

“Thế thì khác gì không xem!”

“À... ờm...”

Khác với sự nhiệt tình của các bạn học, Altina có vẻ hoang mang và quá tải. Ra là vậy. Đây chính là dáng vẻ của cô khi bị bao quanh bởi đám đông.

Lúc cô đối đầu với bọn tôi trong vai trò anh hùng mới, cô rất đường hoàng, nhưng rõ ràng cô không biết cách xử lý khi nhận được sự thân thiện từ những người cùng tuổi.

Tội nghiệp thật. Một cô gái quê nhút nhát bỗng bị ném vào chốn phồn hoa...

Nhân tiện, dạo gần đây tôi bắt đầu gọi cô ấy là “Cô Altina”. Trước kia thì không, nhưng từ khi cô chính thức gia nhập nhóm anh hùng và chuyển đến học viện, cách gọi đó nghe hợp hơn. Tôi không có tiêu chuẩn cụ thể, nhưng thường sẽ dùng kính ngữ với học sinh trong học viện, các thành viên nhóm anh hùng, và những người rõ ràng hơn tôi một bậc.

Còn với người khác, thì thường không. Đúng là cũng có vài người tôi vẫn tôn trọng dù chẳng vì lý do gì rõ ràng, nhưng chẳng có quy tắc nhất định.

Vậy là, cứ thế, Altina đã được “thăng cấp” thành Cô Altina.

“Được rồi mọi người, ngừng tra hỏi đi. Mấy cậu đang làm phiền Cô Altina đấy.”

“Luna...”

Sự hỗn loạn nhanh chóng được dập tắt bởi cô bạn thân của tôi, Luna. Cô vẫn tao nhã như mọi khi, mái tóc nâu nhạt tết gọn gàng. Có lẽ nhờ vai trò trong ban kỷ luật mà cô đã quen xử lý những tình huống như thế này.

“Xin lỗi Cô Altina nhé. Học sinh mới bao giờ cũng là sự kiện lớn mà.”

“Ừm... cảm ơn, cậu cứu tớ đấy. À mà...”

“Xin phép được giới thiệu muộn. Mình là Luna Aske Silvers, con gái cả của Hầu tước Silvers. Rất mong được làm bạn với cậu.”

“Ồ, ừm... Tớ là Altina. R-rất vui được làm quen...”

Luna giới thiệu bản thân với sự tao nhã đúng chất tiểu thư nhà quý tộc. Cử chỉ thanh lịch của cô khiến Altina có phần ngợp.

“Geh hê hê... Vé vào cửa, tiền cá cược, rồi cả mớ hàng lưu niệm về anh hùng... Không tưởng tượng nổi là hôm đó bọn tớ kiếm được bao nhiêu đâu.”

“Trận đấu đó chẳng phải do hội tổ chức sao? Chắc tiền chảy về như mưa nhỉ.”

“Meh hê hê... Tiền tiêu vặt của tớ tăng kha khá đấy.”

“Nghe ngon đấy. Bao bọn tớ một bữa đi?”

“Tất nhiên rồi, Adeline của tớ. Cho ít cũng chẳng sao. Dù gì ví và trái tim tớ đang đầy ắp mà!”

Cách đó không xa, Satina vừa trò chuyện với Adeline, mắt sáng lên như có dấu đô la, nước dãi suýt chảy ra. Bố Satina là giám đốc hội mạo hiểm giả ở thị trấn, cũng là người đã tổ chức trận đấu đó. Chắc chắn ông ta đã bỏ túi một khoản lớn.

Tai mèo của Altina khẽ giật. Bán thú có thính giác rất nhạy. Không bỏ qua được cuộc trò chuyện kia, cô liếc Satina một ánh mắt đầy bực bội.

Ờ, tôi hiểu. Cô ấy đã lấy hết dũng khí để thách đấu Cain nghiêm túc, vậy mà trận đấu lại trở thành một màn trình diễn công khai. Dưới ánh mắt của Altina, Satina bắt đầu bối rối.

Cô rụt rè đứng dậy, bước tới chỗ Altina.

“À, ừ, xin lỗi nhé Altina! Nhưng làm ăn là làm ăn... tớ mê tiền lắm...”

“Ờ thì... tớ biết hội mạo hiểm đâu phải hội từ thiện. Chuyện đó không mới gì.”

“Cậu hiểu vậy thì tốt quá! Tớ là Satina, con gái giám đốc hội mạo hiểm. Cứ thoải mái dùng dịch vụ của bọn tớ khi cần nhé!”

Satina xoa tay trước mặt Altina để tỏ ý xin lỗi, kiểu chào hỏi hoàn toàn trái ngược với Luna.

“Altina, nghe này. Đi chơi với nhỏ này là được bao đủ thứ. Cậu phải tận dụng chứ!” Adeline chen ngang với vẻ ranh mãnh.

“Có... được không?”

“T-tất nhiên!” Satina đáp. “Dù gì số tiền này cũng nhờ cậu mà có! T-tớ sẽ bao cậu bất cứ thứ gì cậu muốn! Trong giới hạn thôi nhé. Xin hãy giữ trong giới hạn!”

“Vậy là không phải bất cứ thứ gì,” Adeline cười trêu.

Sau một hồi qua lại, cuối cùng Altina cũng đồng ý đi chơi với các bạn cùng lớp.

Từ chỗ tôi đứng, vẫn thấy rõ vẻ nhẹ nhõm trên mặt Cain ở bên kia phòng. Anh ấy đã quen Altina từ lâu, và biết rõ tính nhút nhát của cô. Hẳn anh lo cô sẽ khó hòa nhập với lớp. Nhưng mọi thứ đang bắt đầu tốt đẹp. Không chỉ dựa vào quan hệ với nhóm anh hùng: Cain, Sylphie, Melvy và những người khác, Altina bắt đầu tạo mối liên kết mới trong lớp. Nhìn cảnh đó, như thể Cain vừa trút được gánh nặng, giống hệt một bà mẹ đưa con đến trường lần đầu. Mà trêu anh ấy chuyện đó chắc ăn mắng ngay.

Nhưng dù Cain đã thở phào, vẫn còn một người căng thẳng tột độ. Không ai khác chính là Altina.

“Này...” cô lên tiếng.

“Sao vậy?”

“Cậu... không thấy khó chịu khi chơi với một bán thú như tớ chứ?”

Cô ngẩng lên, ánh mắt đầy lo lắng. Cô do dự, bồn chồn, căng thẳng... đủ loại cảm xúc hiện rõ khi cô nhìn những người bạn học, những con người hoàn toàn xa lạ.

Bán thú mang trong người dòng máu pha trộn giữa con người và tộc thú, tức vừa mang huyết thống loài người, vừa mang huyết thống ma tộc. Vì có đặc điểm của cả hai, họ thường khó được chấp nhận ở cả hai phía; chẳng ở vùng đất của con người, cũng chẳng ở vùng của ma tộc, nơi nào mới thật sự là nhà. Thật buồn, nhưng lịch sử đã ghi lại không ít câu chuyện họ bị bài xích và phân biệt đối xử.

Không lâu trước đây, Altina từng bị thương ở lưng, nhưng cô thậm chí không dám đến bệnh viện. Nếu bị hôn mê, chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, có khi còn bị bán thẳng vào cảnh nô lệ. Altina là cô gái luôn phải sống cùng nỗi lo như thế. Và vì vậy, cô đã trải qua một cuộc đời cô độc.

Tuy nhiên...

“Không sao đâu, Cô Altina.”

“Hả?”

Luna mỉm cười dịu dàng.

“Học viện này rất cởi mở. Chúng tôi luôn cố gắng để học sinh từ mọi hoàn cảnh đều cảm thấy như ở nhà. Nhiều người từ khắp các quốc gia và chủng tộc đã tụ họp ở đây, còn nhiều hơn cậu tưởng đấy. Đây thật sự là một nơi hội tụ đủ màu sắc.”

Cô nói đúng. Thị trấn Học viện là nơi đủ loại người sinh sống. Màu tóc, màu da của học sinh thì muôn hình muôn vẻ, và nền văn hóa nơi họ sinh ra, lớn lên cũng khác nhau. Việc ở đây có một chi nhánh lớn của hội mạo hiểm càng làm xu hướng đó mạnh hơn nữa, thu hút không chỉ những người từ các vùng khác nhau, mà cả các mạo hiểm giả với nhiều triết lý sống và kinh nghiệm khác nhau.

“Là người sinh ra và lớn lên ở đây, tớ có thể đảm bảo, sẽ chẳng ai ở đây phân biệt cậu chỉ vì cậu là bán thú đâu... Dù có tồn tại vài kẻ như thế, họ cũng chỉ là thiểu số! Và mấy loại người đó sẽ chẳng dám ngẩng cao đầu mà đi trong thị trấn này.”

Trong giọng Luna đầy tự tin, ánh lên niềm tự hào về thị trấn đã nuôi dưỡng cô.

“Th-thật sao? Tớ mong là vậy...”

Một tia hy vọng nhẹ lóe lên, khiến má Altina hơi đỏ. Niềm tin chắc nịch của Luna mạnh đến mức, ngay cả một người hoài nghi như Altina cũng bắt đầu mong nó là sự thật.

“Với lại, nếu nói về sự đa dạng,” Satina chen vào, “thì học viện mình còn có tiểu thư Phimymeria, tộc elf.”

“Phải đó, phải đó.”

“Gì cơ?! Ở đây có elf à?!”

Mắt Altina mở to đầy kinh ngạc. Elf còn hiếm gặp hơn cả bán thú. Họ được xếp vào nhóm bán nhân, được xem là gần với con người hơn ma tộc.

Hơn nữa, elf nổi tiếng là tránh tiếp xúc với mọi loài, sống ẩn mình phía sau những kết giới trong rừng sâu. Họ chỉ giao tiếp với đồng loại, và dù được cho là sống trong những cánh rừng thuộc lãnh thổ con người, chưa ai từng tìm được họ. Họ giống như truyền thuyết.

“Làm sao mà họ đến đây à? Chịu. Nhưng chủ tịch hội học sinh bây giờ của bọn mình từng lạc vào rừng elf và giành được lòng tin của họ. Giờ thì chúng ta có cả chương trình trao đổi với rừng elf cho học sinh quốc tế.”

“C-cái gì, thật không thể tin nổi!”

“Ừ, chủ tịch của bọn mình đúng là có sức hút tự nhiên. Hoàn toàn vô ý thôi. Nếu cậu cần nhờ hội học sinh, thì cẩn thận nhé. Tiểu thư Phimymeria cũng bị mê hoặc bởi sức hút đó đấy.”

Miệng Altina há hốc vì kinh ngạc.

Chủ tịch của chúng tôi không chỉ tìm thấy cánh rừng không ai tìm được, mà còn giành được lòng tin của tộc elf và lập chương trình trao đổi. Về khoản này thì họ đúng là một anh hùng thực thụ.

Dĩ nhiên, nhắc đến anh hùng thì đa số sẽ nghĩ ngay đến Cain. Nhưng không nghi ngờ gì, chủ tịch hội học sinh của chúng tôi là một nhân vật huyền thoại, tên tuổi chắc chắn sẽ đi vào sách sử. Thật lòng mà nói, sự xuất hiện của một elf khiến cho việc có một bán thú ở đây nghe chẳng có gì đặc biệt nữa.

“Ha ha...”

Sau một khoảng lặng, Altina bật cười khẽ.

“Giờ tớ thấy mình đúng là ngốc, cứ ôm mãi chuyện mình là bán thú...”

Đó là một nụ cười tự trào, nhưng lại xen chút vui vẻ.

“Đúng thế,” Adeline nói. “Chuyện nhỏ thôi mà.”

“Chuyện nhỏ...”

Vì lý do nào đó, Adeline tỏ ra kiêu kỳ dù chẳng làm được gì.

“Chuyện nhỏ, hử...”

Thế nhưng Altina lặp lại câu ấy, như đang thích thú với âm thanh của nó.

“Ha ha...”

Tất cả những lo lắng, khó khăn, cô đơn... đều bị gạt sang một bên như chuyện vặt vãnh. Altina mỉm cười, tận hưởng suy nghĩ đó.

Vậy là thật may khi cô không rời thị trấn này khi trước. Tôi tin chắc rằng từ nay cô sẽ chẳng bao giờ cô đơn nữa.

Thị trấn này đã dang rộng vòng tay đón chào cô.