Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

55 0

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 772

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 9

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 0

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 98

Volume 6 (Light Novel) - Chương 58: Thời gian của con gái, không cần danh dự hay lý trí

Tôi cảm giác như mình sắp chảy nước dãi. Trước mắt chúng tôi là một bàn tiệc ngọt lung linh, đầy màu sắc, hấp dẫn đến mức chỉ nhìn thôi cũng muốn ngất. Có bánh shortcake phủ dâu tây tươi mọng, bánh flan vàng óng vừa mềm vừa dẻo mà chỉ cần chạm lưỡi thôi chắc sẽ tan ngay, và cả những ly parfait khổng lồ chất đầy trái cây cùng kem tươi.

Chỉ mới nghĩ đến việc có thể ăn bao nhiêu tùy thích thôi tim tôi đã đập loạn nhịp.

“Ôi trời! Tuyệt quá đi mất!”

“Ừ, đúng đó! Cái nào trông cũng ngon hết, chẳng biết bắt đầu từ đâu ♪.”

Sylphie và Melvy đi cùng tôi cũng tròn mắt ngạc nhiên trước khung cảnh rực rỡ ấy.

Hôm nay, chúng tôi đến một buffet ngọt nổi tiếng ở Thị Trấn Học Viện để tổ chức buổi đi chơi dành cho con gái. Nội thất sang trọng, lại được trang trí bằng những chi tiết dễ thương rực rỡ, quả thật có sức quyến rũ chết người đối với những ai mê mẩn mấy thứ “cute”.

“Không cần phải chọn đâu, Melvy! Chúng ta chỉ cần ăn sạch hết mọi thứ ở đây là thắng! Cuối cùng cũng gặp được đối thủ xứng đáng rồi!”

“Ờ… Nhưng mà ăn vậy thì hơi nhiều calo đó, Rachel?”

“Ơ kìa… Nói thì hay nhỉ, Altina! Đừng tưởng tôi không thấy cái núi bánh chất đầy trên dĩa của cô nhé?!”

“T-Tôi… Tôi chỉ là… tụi nó trông ngon quá mà…”

Ai nấy đều có vẻ đang tận hưởng hết mình. Mùi hương ngọt ngào từ vô số món tráng miệng lan khắp cửa tiệm, như sẵn sàng “khai chiến” với những chiếc bụng đói của các cô gái trẻ. Một bữa tiệc đầy màu sắc sắp bắt đầu.

“Vậy thì… Nâng ly chúc mừng Altina gia nhập nhóm nào!”

“Cạn ly!”

Những chiếc ly chạm nhau vang lên một tiếng leng keng trong trẻo.

Buổi tụ họp hôm nay chủ yếu là các thành viên trong đội của anh hùng: tôi, Sylphie, Melvy, Rachel, và thành viên mới nhất Altina. Ngoài ra, còn có cả em gái của Sylphie, Remphie.

“Giờ mọi người đã ổn định rồi, nếu tôi có thể mạn phép một chút…”

“Ồ! Nói đi, Liz!”

Tôi khẽ giơ tay để thu hút sự chú ý của mọi người.

“Tiểu thư Altina… Dạo này quan hệ của cô với ngài Cain từ hôm đó… thế nào rồi?”

“B-Phụt?!”

Rõ ràng Altina không hề ngờ tôi sẽ lao thẳng vào chủ đề đó, đến mức cô nàng ho sặc sụa. Nhưng đây chính là điều mà tất cả chúng tôi đều mong chờ… Thậm chí có thể nói, lý do thật sự để tụ tập hôm nay là để nghe câu trả lời cho câu hỏi ấy.

“H-Hả… hả? Ý cô là… thế nào cơ…?” Altina lắp bắp, cố lấy lại hơi thở dồn dập. Nhưng chẳng có đường thoát nào cả, năm ánh mắt tò mò long lanh đang dán chặt vào cô. “Ư-Ừm… thì… cái đó là…”

Im lặng.

Rồi lại im lặng.

“Ờ… Hì hì hì…” Một tiếng cười ngượng ngùng thoát ra khi Altina gãi má, nụ cười của cô ngọt ngào đến mức còn hơn cả những món tráng miệng bày trên bàn.

“Á!”

“M-Một thiếu nữ đáng yêu quá…”

Chỉ thế thôi cũng đủ khiến tim chúng tôi rung mạnh, báo cho tất cả hiểu rõ mối quan hệ hiện tại giữa cô và Cain đã khác xưa.

“L-Là người yêu rồi mà… nên khác hẳn trước kia. Tôi vẫn còn thấy bất ngờ lắm…”

“Khác thế nào cơ?”

“Ví dụ… khi đi h-hẹn hò ấy… Cain luôn hộ tống tôi rất dịu dàng. Anh ấy nắm tay tôi, khen trang phục của tôi nữa…” Altina lẩm bẩm lí nhí, vừa nói vừa đỏ bừng mặt như trái táo chín trong bữa tiệc.

“Ôi, nhưng Cain vốn dĩ luôn là quý ông trong các buổi hẹn hò mà,” Melvy nói.

“Đúng đó, anh ấy luôn chủ động, rất đàn ông,” Sylphie thêm vào.

“T-Tôi chưa từng thấy mặt đó của anh ấy! Chúng tôi trước giờ toàn cãi nhau, trêu đùa, nói mấy chuyện ngớ ngẩn thôi…”

Melvy và Sylphie xem chuyện ấy là hiển nhiên, nhưng với Altina, hình ảnh Cain trên những buổi hẹn hò lại hoàn toàn mới mẻ.

Điều đó cũng hợp lý. Hai người họ vốn đính hôn với anh hùng ngay từ đầu, nên tiếp xúc với Cain theo một cách khác. Còn Altina thì lại từ bạn thuở nhỏ trở thành người yêu. Sự chuyển đổi ấy mới là thứ khiến cô bối rối.

“Tôi cứ nghĩ… thì ra Cain đi hẹn hò lại như thế này… Chỉ nghĩ đến thôi cũng… Hì hì… Hì hì hì hì…”

Không đúng. Nhìn gương mặt cô thì chẳng có gì gọi là bối rối cả—Altina rõ ràng đang lâng lâng hạnh phúc, như bay bổng trên mây. Tình cảm thầm kín cô chôn giấu từ nhỏ, sau bao năm, cuối cùng cũng nở hoa và cô đang tận hưởng từng giọt mật ngọt ấy.

“Chỉ cần được ở cạnh anh ấy thôi tôi đã thấy hạnh phúc… Vậy mà giờ anh ấy còn biết rõ tình cảm của tôi nữa… Hì hì hì. Mà còn có cả… nhiều điều hơn thế…”

“Nhiều hơn thế ư?”

Mặt Altina càng đỏ dữ dội hơn. Đây không còn là chuyện tình lãng mạn trong sáng nữa, mà có gì đó sâu hơn… thân mật hơn.

“Ư-Ừm… anh ấy… rất mãnh liệt… như một người đàn ông thực thụ…”

“Cô đang nói đến chuyện đó à?!”

“Ơ?!?!”

Không biết từ lúc nào, tôi đã chồm người qua bàn, hỏi thẳng.

“Cô đang làm chuyện đó với Cain đúng không?! Thế cô thích kiểu nào?! Dịu dàng ban đầu à?! Hay là mạnh mẽ ngay từ đầu?! Hay còn thử mấy thứ hơi… lạ lạ?! Tôi luôn có cảm giác tiểu thư Altina có tố chất hơi M đấy! Nếu cô muốn, tôi sẵn lòng chỉ dạy cho cô vài bí kíp chi tiết và cẩn thận! Thế nào?!”

“H-Hả?! Cái gì cơ?!”

“Này, Liz. Kiềm chế chút đi.”

“Đúng đó, Liz. Nhớ là chúng ta đang ở chỗ công cộng đó.”

“Remphie còn quá nhỏ để nghe mấy chuyện này. Tỉnh táo lại đi đồ ngốc.”

“Hả?!”

Bộp! Rachel tặng tôi một cái tát tay tỉnh người.

“Tôi vừa… Tôi vừa nói cái gì thế?!”

Sylphie, Melvy và Rachel, trông như đã quen lắm rồi, nhanh chóng trói tôi lại bằng dây thừng, ghì chặt tôi xuống ghế.

“C-Các người hiểu nhầm rồi! Đây chắc chắn là do nhầm lẫn thôi! Mùi ngọt ngào từ buffet làm đầu óc tôi bị ảnh hưởng… Tôi chỉ là hơi hưng phấn hơn bình thường thôi…”

“Ừ, ừ. Nói thế ai tin.”

“Đừng đổ thừa cho buffet.”

“Uaaaaaaaah!”

Tôi chẳng làm gì khác ngoài việc hét lên một tiếng thảm bại.

“Đừng tránh xa tôi mà! Altina…!”

Mặt đỏ bừng, Altina khẽ nhích ghế ra xa thêm một chút. Cái cách cô nàng cố tạo khoảng cách như thể muốn ngồi cách xa tôi nhất có thể khiến trái tim bé nhỏ của tôi tan nát.

“Khụ. Chúng ta nên đổi chủ đề thì hơn.”

“Ừ, đúng rồi. Ý hay đấy.”

Khác với Altina và Remphie—cả hai mặt đều đỏ ửng—Sylphie, Melvy và Rachel lại chẳng hề bận tâm. Họ trông có vẻ đã quá quen với kiểu trò chuyện này rồi… Chẳng lẽ các thành viên trong nhóm anh hùng vẫn hay bàn mấy chuyện “nhạy cảm” thế này thường xuyên sao?

“À, nếu đổi chủ đề… thì thật ra tôi cũng có một chuyện muốn hỏi…”

“Chuyện gì vậy, Altina?”

Altina rụt rè giơ tay, gợi ý một chủ đề mới.

“Ờm, tôi nghe được vài điều… như là Wolfe có thể đang theo đuổi Công chúa Remphinia, rồi cậu ta có thể đã biến thành một kẻ ấu dâm, rồi còn làm phiền cảnh sát vì chuyện đó… Thật ra rốt cuộc là sao vậy?”

“Ồ, đúng thế! Tôi và ngài Wolfe đã trở nên rất thân thiết! Tiểu thư Altina là bạn thuở nhỏ của ngài ấy, đúng không? Vậy chắc chắn sau này cô sẽ còn gặp tôi nhiều, mong được cô ủng hộ nhé!”

“Ư-Ừm… p-phải rồi.”

Công chúa Remphinia—hay gọi tắt là Remphie—mỉm cười ngọt ngào với Altina, hoàn toàn không phủ nhận câu chuyện. Nhưng Altina lại đang mắc sai lầm lớn. Thật ra mọi chuyện ngược lại. Remphie mới là người chủ động tấn công, còn Wolfe thì chỉ đang cố gắng phòng thủ yếu ớt hết mức có thể.

“Altina, sự thật là thế này…”

Để tránh hiểu lầm, tôi lập tức đưa ra thông tin chính xác và khách quan.

Tôi kể chi tiết về chuyện vài năm trước, Wolfe đã anh hùng cứu Remphie ra khỏi nguy hiểm, và từ đó đã thắp lên trong lòng cô bé một mối tình si mê; rằng gần đây họ tình cờ gặp lại nhau; rằng Remphie liên tục ra sức tấn công tình cảm, khiến Wolfe bị gán cho cái mác “ấu dâm”, nhiều lần còn bị cảnh sát tạm giữ vì hiểu lầm.

Remphie vốn là em gái của Sylphie, lại xếp hàng thứ ba trong danh sách kế vị ngai vàng vương quốc Bahelgarn. Dĩ nhiên, địa vị ấy vượt xa Wolfe. Nhưng Remphie thì chẳng nản chút nào—cô nàng vẫn ngày ngày bày mưu tính kế để vượt qua rào cản ấy.

“Ha ha ha! Vậy là thằng ngốc đó cũng có rắc rối của riêng mình à?”

Chuyện rắc rối thảm thương của cậu bạn thuở nhỏ—hết bị bắt giữ rồi lại bị giam vì mấy hiểu lầm—khiến Altina cười ngặt nghẽo.

“Tôi biết hết đến đoạn đó rồi,” Rachel lên tiếng. “Vậy còn gần đây thì sao? Có gì mới không?”

“Có chứ, tiểu thư Rachel! Chỉ mới hôm trước thôi, tôi đã tiến thêm một bước rất lớn!”

“Ồ?! Giỏi lắm!”

Remphie siết chặt nắm tay đầy quyết tâm rồi kể tiếp: “Gần đây có một buổi lễ trao huy chương ở hoàng cung…”

Lễ trao huy chương của vương quốc. Tôi cũng có mặt ở đó.

Buổi lễ nhằm vinh danh việc cứu sống công chúa Remphie khỏi tên đội trưởng cận vệ hoàng gia phản bội, Brian, cũng như công lao dẹp yên cuộc nổi loạn do chính hắn cầm đầu. Vì Wolfe và tôi đều góp công lớn trong việc xử lý hai sự kiện ấy, cả hai chúng tôi đều được trao tặng huân chương.

Tuy nhiên, buổi lễ đó không chính thức. Bởi lẽ, việc một công chúa bị bắt cóc—lại còn kết hợp với một cuộc nổi loạn ngay trong hoàng cung—là một vụ bê bối nghiêm trọng, không thể để cả thế giới biết được.

Thế nên, buổi lễ được tổ chức bí mật. Những người tham gia giải quyết sự việc được âm thầm trao tặng huân chương và vinh dự trong một buổi lễ kín.

Chính tại sự kiện nửa kín nửa hở này, Remphie đã chớp lấy cơ hội ra tay táo bạo.

“Tôi đã báo tin với phụ vương và mẫu hậu. Cùng với ngài Wolfe…”

“Hả…?”

“Báo tin…?”

Cả bọn chúng tôi đồng loạt căng thẳng chờ đợi.

Ai cũng hiểu đây chẳng phải là mẩu tin vặt vãnh thường ngày. Không phải kiểu báo cáo bình thường “hôm nay con làm gì”. Một thiếu nữ, đem chàng trai trong lòng ra giới thiệu trước gia đình… Chắc chắn đó là một chuyện nặng ký.

Thật vậy, ngay trước khi buổi lễ bắt đầu, chúng tôi có chút thời gian để trò chuyện với phụ vương và mẫu hậu của Remphie—vua và hoàng hậu của vương quốc—cũng như bàn trước cách tiến hành nghi thức.

“Tôi đã tuyên bố với cha mẹ rằng: ‘Con xem người đàn ông này, ngài Wolfe, là vị hôn phu của con!’ Tôi đã nói thẳng như thế đó!”

“Woa…”

“Căng thật đấy…”

Khoảnh khắc con gái nói ra một tuyên bố táo bạo đến thế, quốc vương đã sững người tại chỗ. Ấn tượng ấy đến giờ vẫn in đậm trong tôi.

Chưa hết, cha mẹ cô ấy không phải những người duy nhất có mặt. Tả tướng, Hữu tướng cùng vô số nhân vật trọng yếu của quốc gia đều có mặt trong phòng. Cả căn phòng chìm vào hỗn loạn khi họ cố gắng xử lý quyết tâm của Remphie.

Khuôn mặt sững sờ của Wolfe lúc đó vẫn còn in rõ trong trí nhớ tôi… Mắt trợn tròn, miệng há hốc như thể hồn vía sắp bay khỏi xác.

“Rồi trong buổi lễ chính thức… hì hì! ♪”

Âm mưu của Remphie không dừng ở đó. Altina rùng mình nhìn cô công chúa tinh quái trước mặt rồi rụt rè hỏi: “C-Còn nữa sao…? Cô làm gì nữa?”

“Ngay lúc trao huy chương cho ngài ấy, tôi đã ghé lại và hôn lên má ngài ấy.”

“C-Cái gì cơ…!”

“Ghê thật.”

Có lẽ nhớ lại cảnh tượng ấy, gương mặt Remphie thoáng đỏ lên, rồi cô khẽ xoay người, e thẹn một cách đáng yêu.

1462dc1a-6162-4729-9db7-d07c079ce95c.jpg

Thế nhưng, bất chấp tất cả, hành động của Remphie thật sự rất tàn nhẫn, thậm chí có thể nói là vô tình.

Dù buổi lễ chỉ mang tính chất không chính thức, nhưng cô ấy đã hành động táo bạo ngay trong một bối cảnh trang nghiêm. Remphie mang trong mình tình cảm sâu sắc dành cho Wolfe, một chàng trai chẳng ai rõ xuất thân thế nào. Cuộc tấn công mãnh liệt ấy đã khắc sâu mối “quan hệ” của họ vào tâm trí tất cả những người chứng kiến.

Giờ đây, nó đã được công nhận ở tầm quốc gia. Remphie đã tự mình đảm bảo rằng tất cả đều biết rõ ý định của cô. Sớm muộn gì chuyện đính hôn của Remphie cũng sẽ được bàn đến, nhưng cô đã chủ động đi trước một bước để giữ đám người lớn kia trong vòng kiềm chế.

Giờ khi cô đã ngang nhiên hôn Wolfe trước mặt cả một dàn nhân vật cấp cao, thì không còn ai có thể xem đây chỉ là trò trẻ con bồng bột nữa. Từ nay về sau, các quan chức cấp cao của vương quốc sẽ thật sự đau đầu về hôn sự của cô công chúa này.

“Cái tên anh trai phá đám đó không có mặt, nên em mới thoải mái làm theo ý mình!” Remphie kể lại đầy khoái chí.

“Này, Remphie. Gọi chính anh trai mình là ‘phá đám’ thì hơi quá đấy,” Sylphie nhắc nhở.

“Sư phụ Aina bảo em: ‘Hãy lấp hào ngoài càng nhiều càng tốt! Đó là cách một tòa thành sụp đổ!’”

“Ồ, ra đó là lời dạy của tiểu thư Aina...”

Aina—bạn học cùng chúng tôi. Có một thời gian cô ấy nỗ lực xây dựng phe phái trong học viện, và nhờ thế trở thành một cô gái rất lão luyện trong nghệ thuật quyến rũ đàn ông. Trong buổi tiệc pijama của bọn con gái, Aina đã khiến Remphie ngưỡng mộ với kỹ thuật bậc thầy của mình, và thế là Remphie quyết tâm trở thành học trò của cô ấy.

Từ đó đến nay, chúng tôi ít thấy hai người đi chung, nhưng có vẻ như mối quan hệ thầy-trò ấy vẫn tiếp diễn, và Remphie đã học được không ít chiêu thức.

Aina… học trò của cô xuất sắc lắm đấy.

Nhờ vào sự mưu trí và chiến lược mà học trò này lĩnh hội, Wolfe đang dần mất hết đường lui.

“Đúng là tên khờ đáng thương, Wolfe…”

“Phải đó...”

Đây là cảm giác gì vậy? Nhìn khách quan, cậu ta đang có một mối nhân duyên tuyệt vời. Cưới được một cô công chúa, vừa tiền bạc vừa địa vị, đáng lẽ là vị trí không ai sánh được… Ấy vậy mà, bằng cách nào đó, tôi lại thấy thương hại cho Wolfe.

Bầu không khí chợt trở nên nặng nề. Những món ngọt vốn dĩ phải tràn ngập hương vị ngọt ngào, giờ lại có thoang thoảng vị đắng.

Hãy mạnh mẽ lên… ngài Wolfe…

“Nhân tiện, Rachel, còn cô thì sao? Cô và Mitter dạo này thế nào?”

“T-Tôi ư?!”

Rachel giật mình khi bị gọi bất ngờ. Sylphie đã khéo léo đổi chủ đề, cố tình lảng tránh khỏi cô em gái bé nhỏ của mình—người mà dạo này đã trở thành một “thợ săn” chính hiệu.

“T-Tôi… ừm…”

“Sao nào, sao nào?”

“Hôm trước bọn tôi cãi nhau.”

Chỉ với một câu ngắn gọn, tâm trạng Rachel liền rơi xuống tận đáy.

“Xong hết rồi. Anh ấy ghét tôi rồi.”

“Ờ…”

“R-Rachel?”

“Tôi chẳng có chút nữ tính nào cả. Mitter chắc chán ngấy tôi rồi.”

Vai Rachel sụp xuống, một luồng khí đen tối và nặng nề bao trùm quanh cô. Nhìn cảnh đó, Altina và Remphie thoáng bối rối, chẳng biết phải làm gì. Từ trước tới nay, họ chỉ biết Rachel với hình ảnh vui tươi, mạnh mẽ. Thấy một Rachel yếu đuối thế này khiến họ không khỏi bất an.

Thật ra thì, trong chuyện tình cảm, Rachel vốn là một kẻ nhát cáy chính hiệu. Chỉ cần có trục trặc gì là cô lập tức mất hết tự tin, rồi than khóc như thể trời sập.

Theo lời Cain, Rachel vốn chẳng bao giờ để tâm đến tình yêu. Đến khi thật sự vướng vào, thì cô lại trở nên hoàn toàn không phòng bị.

“Hức… Tôi ngang ngược, nói năng lúc nào cũng cộc cằn. Anh ấy ghét tôi cũng phải thôi. Xung quanh anh ấy thì đầy rẫy những cô gái dịu dàng, nữ tính hơn tôi gấp mấy lần. Waaaaaaaaaaaah!”

“Nào nào, bình tĩnh lại Rachel. Đây là Mitter mà chúng ta đang nói đến đấy.”

“Đúng rồi đó. Anh ấy chỉ có mắt nhìn cô thôi.”

“Làm… làm sao mấy người chắc chắn được?!”

Rachel xì mũi một tiếng dài và to, khiến cả bàn rung lên.

“Nào nào, bình tĩnh đi. Chắc chắn Altina sẽ có lời khuyên tốt cho cô. Đúng không?” Sylphie quay sang.

“T-Tôi ư?!” Altina hoảng hốt khi bị gọi tên.

“T-Tôi không thể! Tôi làm gì biết cách khuyên! Mọi người rõ mà?! Tôi cũng tệ trong chuyện tình cảm lắm! Tôi thậm chí còn chẳng hiểu sao mình lại đến được với Cain nữa ấy!”

Cô nàng vung tay loạn xạ, chân gần như khuỵu xuống. Thật ra, tôi quen cô chưa lâu, nhưng đúng là Altina chẳng có dáng dấp gì của một chuyên gia tình yêu cả.

“Thế thì Remphie, cô có lời khuyên nào không?”

“Ừm, ờ… Xin lỗi nhé. Để lần sau em hỏi sư phụ Aina cách làm lành sau khi cãi nhau rồi trả lời cho!”

Thì ra những bài học của Remphie toàn xoay quanh việc tấn công, chứ chưa có phần duy trì quan hệ sau đó.

Thế nên… tôi liếc mắt sang Sylphie và Melvy—những người còn lại. Cảm nhận được ánh nhìn, cả hai lập tức nhìn tôi.

“Nhờ bọn tôi khuyên thì vô ích thôi, Liz. Bọn tôi cũng chẳng khá hơn trong chuyện tình cảm đâu.”

“Đúng đúng. Nhờ bọn tôi thì còn phản tác dụng ấy chứ.”

Nghĩ lại thì, tôi cũng từng nghe họ nói vậy rồi. Họ trở thành vị hôn thê của Cain vốn chỉ vì lợi ích của quốc gia và giáo hội, chứ đâu phải vì giành được tình yêu nhờ nỗ lực cá nhân. Quan hệ giữa họ và Cain tuy tốt, nhưng không phải do họ tự xây dựng nên.

Tuy nhiên, họ lại chấp nhận số phận đó. Thậm chí còn tự tin và thẳng thắn thừa nhận rằng mình chẳng có tài cán gì trong chuyện tình cảm.

Nhóm anh hùng toàn là lũ yếu đuối trong tình yêu! Rốt cuộc họ đã sống sót đến giờ kiểu gì vậy trời?!

Dù vậy, chỉ có hai người này là chẳng hề bị ảnh hưởng bởi cơn bùng nổ cảm xúc của Rachel.

“Rachel vốn thế mà. Tôi chắc lần này cũng ổn thôi.”

“Đúng đúng. Chuyện này cũng chẳng lạ. Mitter sẽ tự xử lý tốt, như mọi lần.”

Hai người vừa nhâm nhi bánh ngọt, vừa nói bằng giọng bình thản, hệt như thể đã chứng kiến cảnh tượng này cả trăm lần. Tôi chẳng thấy chút lo lắng nào ở họ. Có vẻ như việc tháo gỡ “quả bom” Rachel từ lâu đã được mặc định là nhiệm vụ của bạn trai cô, Mitter.

“‘Tự xử lý tốt’… Ý là sao? Cụ thể anh ta sẽ làm gì?”

“Ờ thì… À…”

Altina là người đã đặt câu hỏi, có lẽ với hy vọng sau này còn dùng làm tư liệu tham khảo. Thế nhưng, Sylphie và Melvy lại lúng túng trong câu trả lời.

“Ừm thì… đủ cách cả. Dẫn đi hẹn hò này, thì thầm ngọt ngào này, rồi tặng quà các kiểu nữa.”

“Và… ừm, à… cái đó. Chị biết đấy, cái đó.” Má Melvy ửng hồng, cố tình tạo không khí hồi hộp. “Em nói sao nhỉ… Cái thứ khẳng định sâu sắc nhất mối liên kết giữa đàn ông và phụ nữ ấy.”

“Ý em là… s*x?!”

“Á á á!”

Tôi bật dậy khỏi chỗ trói, rướn người về phía trước.

“Họ sẽ làm tình đúng không?! Đương nhiên rồi! Khi cần khẳng định tình yêu giữa hai người, thì cách vững chắc và hiệu quả nhất chính là s*x! Đó cũng là phương pháp chắc chắn nhất để làm lành sau khi cãi vã! Phải, s*x chính là cách an toàn và đáng tin nhất để hàn gắn quan hệ giữa nam và nữ! Tôi từng đọc ở đâu đó rằng mức độ hạnh phúc của một cặp đôi có thể được tính toán chính xác bằng cách lấy số lần quan hệ trừ đi số lần cãi nhau! Nói cách khác! Quan hệ thật nhiều thì ai cũng hạnh phúc! Tôi biết mà! Tôi đúng là thiên tài! Chỉ cần làm tình thỏa thuê thì mọi cặp đôi sẽ có được hạnh phúc viên mãn!”

“Này! Dừng lại ngay, Liz!”

“Ở đây có trẻ nhỏ đấy!”

“Á!” Tôi chợt bừng tỉnh. “K-Không, mọi người nhầm rồi! Ý tôi là… kẹo ngọt! Chính kẹo ngọt mới là phép màu gắn kết tình yêu ngọt ngào của các cặp đôi—!”

“Ừ ừ, nghe rồi.”

“Kẹo ngọt thì làm gì có công dụng đó.”

“Gaaaaaah!”

Lần nữa, Sylphie và Melvy lại trói tôi chặt vào ghế, lần này kỹ lưỡng gấp đôi.

“Nhân… nhân tiện thì, còn cô thì sao, Liz? Cô có câu chuyện tình cảm nào không?”

“Tôi á?”

Altina hướng sự chú ý về phía tôi, kẻ tội đồ đang bị trói chặt trên ghế.

Tôi còn có thể nói gì đây? Thật ra thì…

“Không có gì đâu. Tôi chưa từng dính líu đến chuyện yêu đương.”

“Ể? Thật sao? Nhìn cậu cứ như kiểu người được nhiều người theo đuổi ấy.”

“Ah ha ha. Tôi cũng từng được tỏ tình rồi. Nhưng chẳng có ai khiến tim tôi rung động cả, thế nên tôi từ chối hết.”

“Ừm…”

Tôi đã trả lời bằng một câu vô thưởng vô phạt. Thế nhưng, vì lý do nào đó, Remphie lại chăm chăm nhìn tôi.

“Ừ-Ừm, Liz?”

“Có chuyện gì vậy, Remphie?”

“Ừm, à… nếu em đoán sai thì xin lỗi nhé, nhưng… chẳng phải chị có tình cảm với ngài Cain sao?” Remphie ngập ngừng hỏi, giọng thiếu hẳn tự tin.

Vậy mà… cô bé đã bắn trúng ngay tim đen.

Trong khoảnh khắc, tôi sững sờ không nói nên lời. Trán bắt đầu rịn mồ hôi khi tôi gắng tìm một lời đáp.

“Này, em nên biết không được hỏi thế, Remphie.”

“Ơ? A, xin lỗi chị. Em lỡ nói điều không nên à?”

Không phải là câu hỏi cấm kỵ. Nhưng việc Remphie—chính Remphie—lại nhận ra điều đó thật khiến tôi bất ngờ. Dựa vào phản ứng của chị, có vẻ như Sylphie cũng đã nhận thấy.

Mình dễ bị đọc vị đến thế sao?

Tôi muốn nhấp một ngụm cà phê cho bình tĩnh lại—thật sự rất muốn. Nhưng sợi dây trói không cho phép. Sau khi hít sâu một hơi, tôi mới cất lời.

“Tôi biết mình có tình cảm với anh ấy.”

“Ể— Hảaaaa?! Thật á?! Thế mà cô vẫn làm nhiều điều cho tôi như vậy sao?!”

Altina thốt lên đầy kinh ngạc. Trái lại, Melvy và Rachel chẳng hề ngạc nhiên.

Ơ… Mình dễ đoán thế cơ à? Thú thật thì điều đó làm tôi hơi sốc.

“Nhưng.” Tôi giữ nhịp thở ổn định. “Cain và tôi hoàn toàn không hợp nhau. Chuyện đó sẽ chẳng bao giờ thành, và tôi cũng chẳng mong tình cảm này có thể chạm tới anh ấy.”

“Không hợp…?”

“Đúng vậy. Cain là anh hùng nổi danh khắp thế giới. Còn tôi thì chẳng là gì ngoài một nữ sinh bình thường. Nhìn thế nào thì hai người cũng không xứng với nhau.”

Khi tôi nói, bầu không khí bỗng chốc nặng nề. Tôi thấy có lỗi vì đã phá hỏng bầu không khí vui vẻ của bữa tiệc buffet. Nhưng tôi chắc chắn những gì mình nói là sự thật. Cain đơn giản là quá tuyệt vời, quá mạnh mẽ. Tớ không xứng đáng để yêu anh ấy.

“K-Kh-Không đúng đâu!” Melvy lắp bắp. “Chị không được bỏ cuộc!”

“Đ-Đúng thế!” Altina thêm vào, “Nếu tôi giúp được gì thì cứ nói nhé! Mặc dù tôi cũng chẳng biết phải làm gì… Nhưng tôi nghĩ tình yêu không phải chuyện hợp hay không hợp, hay mấy chuyện đó đâu!”

“Altina nói đúng! Quan trọng là trái tim! Là trái tim đấy!”

“Cảm ơn nhé, Remphie. Altina.”

Cả hai đều hết sức động viên tôi. Tôi thật sự biết ơn vô cùng.

“Cảm ơn mọi người.” Nhưng suy nghĩ của tôi không thay đổi. “Tôi đã mãn nguyện chỉ cần dõi theo anh ấy từ xa thôi.”

Tôi mỉm cười, kìm nén cảm xúc, cố gắng không để bất cứ biểu hiện nào lộ ra ngoài. Ai nấy đều tỏ ra bối rối, nhất là Sylphie. Nhưng tôi không sai. Lựa chọn này chắc chắn là đúng đắn.

Mối quan hệ của tôi với ngài Cain, cứ như thế này là đủ rồi.

Tôi gỡ được một tay ra khỏi dây trói, rồi nhón một quả dâu tây bỏ vào miệng. Nhưng dù đáng lẽ phải ngọt ngào, thì trong vị ngọt ấy vẫn vương lại chút đắng chát.

***

Đêm hôm đó, dưới bầu trời đầy sao lấp lánh, bốn cô gái tụ tập trong một căn phòng khách sạn. Họ là Sylphie, Melvy, Rachel và Altina – tất cả những thành viên nữ của nhóm anh hùng, ngoại trừ Liz.

Họ hẹn nhau ở phòng mà Sylphie đang dùng cho kỳ lưu trú dài ngày, tiếp tục buổi tụ họp riêng của con gái, đồng thời giữ bí mật này khỏi Liz.

“Hảaaaaaaaa?! Vậy Liz thực sự là… thành viên chính thức của nhóm anh hùng sao?!”

“Không chỉ là thành viên bình thường đâu. Cô ấy còn là đồng đội đầu tiên của Cain, và cũng là người mạnh nhì trong nhóm chúng ta.”

Lần đầu tiên, Sylphie cùng những người khác giải thích hoàn cảnh đặc biệt của Liz cho Altina: rằng Liz từng là một thành viên của nhóm anh hùng, và giống như Sylphie cùng Melvy, cô ấy cũng từng là người yêu của Cain. Thế nhưng, trong trận chiến với Ma Vương, Liz đã chịu một vết thương nghiêm trọng, mất cả ký ức lẫn sức mạnh.

“Xin lỗi vì bọn tôi đã mất quá nhiều thời gian mới nói cho cô biết.”

“Ừ-Ừm, không phải lỗi của mọi người đâu. Dạo này tôi cũng bận ngập mặt với đống giấy tờ chuyển trường nữa… Nhưng dù sao thì cũng sốc thật đấy.”

Đôi mắt Altina mở to, sự kinh ngạc vẫn chưa tan đi.

Nghĩ lại những gì mình biết về Liz, đúng là cô ấy từng dùng thứ ma thuật bẻ cong không gian quái dị và gây ra đủ loại hỗn loạn. Altina vốn đã nhận ra Liz không phải một nữ sinh bình thường, nhưng ai mà ngờ rằng cô ấy lại mang trong mình một bí mật trọng đại đến thế?

“V-Vậy, cái lý do Liz đôi khi trở nên điên điên dở dở…”

“Đó là do bản chất succubus trong người cô ấy tràn ra ngoài đấy.”

“Bị lôi vào mấy lúc Liz phát khùng đúng là mệt chết người… Ha ha…”

Những người từng trải qua quãng thời gian đó đều đồng loạt nhìn xa xăm, nhớ lại những khoảnh khắc kinh hoàng ấy. Họ đều yêu quý Liz, cũng như đặt trọn niềm tin nơi cô. Từ tận đáy lòng, ai nấy đều mong cô có thể hồi phục và trở lại là chính mình. Nhưng điều đó không thay đổi được sự thật: việc chịu đựng những trò quái chiêu của cô nàng ấy chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.

“Nhưng Liz… hôm nay cô ấy lại…”

“Ừ, chính chỗ đó mới là vấn đề.”

Trong buổi trò chuyện về chuyện tình cảm, Liz đã thẳng thừng tuyên bố rằng cô sẽ lùi lại, từ bỏ Cain.

Vì ký ức vẫn chưa trở lại, việc cô cảm thấy khoảng cách với Cain – một anh hùng vang danh khắp thế giới – cũng chẳng có gì lạ. Thế nhưng, dù sao đi nữa, Liz và Cain vốn từng là người yêu.

Sylphie và Melvy vẫn đang gắn bó tốt đẹp với Cain. Và nhờ Liz, Altina mới có thể để mối tình đơn phương bao năm trời của mình được đền đáp. Trong tất cả bọn họ, chỉ có Liz là bị bỏ lại phía sau.

Là đồng đội từng cùng nhau kề vai sát cánh, họ không thể cứ ngồi yên.

“Tôi nghĩ chúng ta nên ủng hộ tình yêu của Liz. Ai đồng ý nào?!”

“Ừ ừ! Ý kiến tuyệt vời đấy!”

“Chắc chắn Cain cũng nhớ cô ấy lắm. Tôi sẵn sàng hy sinh vì tập thể!”

T-Tôi cũng sẽ giúp! Liz đã làm rất nhiều điều cho tôi rồi!”

Tình bạn giữa các cô gái bừng sáng. Họ vừa là đồng đội trong cùng một nhóm, vừa là những người (đa phần) cùng dành tình cảm cho một chàng trai. Để một người bị bỏ lại phía sau là điều họ tuyệt đối không chấp nhận.

“Hãy cổ vũ cho tình yêu của Liz và Cain nào!”

“Ừ!”

Và thế là, công cuộc “tám chuyện xen vào đời tư” của những cô bạn bắt đầu.