Trời mưa như trút nước. Những giọt mưa xối xả làm ướt đẫm ngọn núi xanh, thấm sâu vào cánh đồng trải dài khắp làng, nuôi dưỡng những luống cây đang lớn lên. Mây đen dày đặc che khuất mặt trời, phủ bóng xám ảm đạm lên khoảng thời gian lẽ ra là giữa trưa.
“Cain...vết thương của cậu sao rồi?”
“Tôi ổn.”
Altina và Cain ngồi trên một bờ đất nhỏ, vừa trò chuyện vừa nhìn mưa. Mưa nện xuống ô của họ, tạo nên những tiếng rào rào nặng nề và đều đặn phía trên đầu.
Cain khi đó mười hai tuổi, còn Altina mới mười một. Chuyện này đã xảy ra từ bảy năm trước.
Hồi đó, khi cả hai còn sống trong ngôi làng nhỏ bé của mình, họ thường ngồi bên nhau và trò chuyện mỗi khi trời đổ mưa.
“Nhưng cậu bị thương nặng thế mà…không đau sao?”
“Có chứ, đau lắm. Nhưng tớ ổn.”
“Thật không đấy?”
“Ừ.”
Cơ thể non trẻ của Cain khi ấy được quấn đầy băng trắng. Cậu đang trong giai đoạn thử thách để được chọn bởi thanh thánh kiếm. Một mình cậu phải bước vào hầm ngục nơi thanh kiếm được cất giữ, và chỉ khi lấy được nó từ tầng sâu nhất, thử thách mới kết thúc.
Nhưng mỗi lần như vậy là một lần cận kề cái chết. Cậu phải chống chọi với đủ loại quái vật hung dữ, vừa chiến đấu vừa lần mò từng bước tiến về phía đáy. Lần nào trở về, cậu cũng mạnh hơn một chút, dần dần trở thành người xứng đáng với thanh kiếm đó.
Đó vừa là thử thách mà thanh kiếm đặt ra, vừa là một kiểu rèn luyện.
Chính cha mẹ của Cain là người bắt cậu phải trải qua những điều nguy hiểm ấy. Lần nào cũng vậy, cậu trở về với thân thể đầy thương tích. Đầu, tay, và cả những chỗ Altina không nhìn thấy, gần như toàn thân cậu đều bị băng bó. Có lẽ cả bên trong lớp áo kia cũng vậy, đầy bông gạc và băng dán.
“...”
Altina không thể chịu nổi.
Tại sao người bạn thân thiết của cô phải chịu đựng những điều như thế, hết lần này đến lần khác? Tại sao người lớn trong nhà Cain lại để con mình rơi vào cảnh hiểm nguy như vậy?
Người lớn trong làng chỉ nói: “Thằng bé đang trải qua thử thách để cứu lấy thế giới. Đó là một vinh dự lớn. Nếu vượt qua, nó sẽ trở thành anh hùng và cứu rỗi nhân loại.”
Họ tin rằng điều đó là cần thiết.
Nhưng Altina thì không thể chấp nhận nổi. Nếu Cain chết trong hầm ngục thì sao? Nếu cậu không cần phải liều mạng vì một thanh kiếm? Nếu cậu không cần trở thành một thứ gì đó lố bịch như...anh hùng?
Hơn hết thảy, cô không muốn thấy Cain bị thương nữa. Vì vậy, cô nói với cậu: “Chúng ta hãy cùng rời khỏi làng đi.”
Cô nhìn thẳng vào mắt cậu bé đang ngồi cạnh mình, nghiêm túc nói ra lời đó.
Mưa nuốt trọn mọi âm thanh xung quanh. Đây là một cuộc trò chuyện bí mật, chỉ dành cho hai người.
Nhưng Cain khẽ lắc đầu.
“Phải có ai đó làm chuyện này.” cậu nói.
Cậu từ chối bàn tay mà Altina đưa ra.
Cô cúi đầu. Cô có thể làm gì đây? Làm sao để ngăn cậu không bị tổn thương nữa? Làm sao để cậu dừng lại?
Từ giây phút đó, cô bắt đầu suy nghĩ. Cô không muốn Cain cam chịu số phận đã được sắp đặt.
Và kể từ lúc ấy, một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô:
Làm thế nào để khiến Cain từ bỏ ước mơ trở thành anh hùng?