Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

203 1025

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

336 861

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

45 187

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

289 6680

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

279 5852

Volume 5 (Light Novel) - Chương Kết

Altina ghét ngôi làng nơi cô sinh ra.

Đó là một thị trấn nhỏ, hẻo lánh, chỉ toàn núi và đồng ruộng kéo dài đến tận tầm mắt. Hồi bé, ngày nào đối với cô cũng chỉ là chuỗi dài buồn chán. Dân số ít, đồng nghĩa cô gần như chẳng có bạn bè đồng trang lứa. Mỗi khi rảnh, cô lại bị bắt đi làm đồng.

Nhưng thật ra, đó không phải là lý do chính khiến cô ghét nơi này. Còn một điều khác, từ khi còn rất nhỏ, cô đã thấy lạ lùng.

Chuyện đó liên quan đến Cain, một trong số ít bạn bè của cô. Vì xuất thân của gia đình cậu, Cain bị giao nhiệm vụ đi vào một hầm ngục nơi cất giữ thanh thánh kiếm, với mục tiêu trở thành anh hùng.

Mỗi lần trở về từ hầm ngục, Cain đều tả tơi. Hết lần này đến lần khác, cậu thoát chết trong gang tấc, chỉ tiến thêm từng chút một.

Nhưng vì sao? Vì sao Cain phải đối mặt với cái chết mỗi lần như vậy? Nếu một ngày nào đó cậu thực sự chết thì sao?

Khi hỏi người lớn trong làng, cô chỉ nhận được những nụ cười gượng.

“Vì đó là trách nhiệm của gia đình nó.”

“Nó phải làm thế nếu muốn cứu thế giới.”

“Được chọn làm ứng cử viên anh hùng là một vinh dự, đừng lo lắng.”

Dù nghe bao nhiêu lần, Altina cũng chẳng bao giờ thấy thuyết phục.

Năm tháng trôi qua, sự bực bội của cô chỉ lớn thêm. Cô bắt đầu ghét những người lớn sẵn sàng ném một đứa trẻ vào chỗ chết rồi quay lưng làm ngơ. Không ai ở cái làng đó đáng tin cậy. Ở lại đây chẳng giúp gì cho Cain cả.

Thế nên bốn năm trước, cô rời làng. Cô lang thang khắp nơi, tìm cách giúp Cain thoát khỏi số phận tàn nhẫn này, tìm một phương pháp để đánh bại chúa quỷ mà không cần thanh thánh kiếm.

Nhưng chuyến đi chẳng đem lại kết quả. Trong suốt lịch sử, mỗi khi con người và ma quỷ giao chiến, luôn có một anh hùng cầm thánh kiếm đóng vai trò then chốt. Không có sức mạnh nào vượt qua thanh kiếm, và con người hoàn toàn phụ thuộc vào nó. Cô đã tìm khắp nơi cho một giải pháp khác, nhưng tay trắng trở về.

Thời gian cứ trôi qua, và Cain đã hoàn thành các thử thách của thánh kiếm. Cậu nhận được thanh kiếm, nổi danh là anh hùng, trở thành niềm hy vọng của nhân loại, lập nhiều chiến công vang dội.

Khi đó, Altina không còn thấy chuyến đi của mình có ý nghĩa. Giờ cô chỉ biết lang thang, nghe tin về những chiến công mới của Cain.

Ít nhất, cô không muốn cản đường cậu. Nghĩ vậy, cô sống lặng lẽ, cô đơn.

Thế nhưng…gần đây, chuyện bất ngờ đã xảy ra. Cô tình cờ tìm thấy một thanh thánh kiếm khác. Không hề có ý định trước, Altina đã trở thành chủ nhân của Thánh Kiếm Ikryl.

Thắc mắc vì sao nó tồn tại, cô bắt đầu tìm hiểu. Qua nhiều truyền thuyết, cô dần nhận ra có gì đó không ổn với Thánh Kiếm Andros, thanh kiếm Cain đang cầm.

Thánh Kiếm Ikryl mà cô sở hữu được ban cho loài người khoảng hai nghìn năm trước, trong cuộc Chiến Trời và Đất. Cô tìm được ghi chép rõ ràng về nguồn gốc của nó.

Nhưng thánh kiếm Andros thì khác. Chẳng ai biết nó được tạo ra khi nào, ở đâu. Nó chỉ đột ngột xuất hiện trong lịch sử rồi thay thế thánh kiếm Ikryl.

Altina vốn đã nghi ngờ gia tộc của Cain. Liệu thanh kiếm mà gia tộc cậu giữ suốt bao đời có thực sự đáng tin? Liệu việc dùng một vũ khí mờ ám như vậy có lại đẩy Cain vào nguy hiểm?

Cô bắt đầu lo lắng. Có lẽ tốt nhất nên lấy nó khỏi tay Cain trước khi xảy ra chuyện xấu. Nhưng nếu đến thẳng và bảo Cain đưa kiếm cho mình, chắc chắn cậu sẽ không đồng ý.

Vì thế, cô giấu danh tính. Cô đeo mặt nạ, trùm mũ, chọn con đường đối đầu với Cain với tư cách “anh hùng mới”, Dia.

Chỉ đơn giản là vậy.

Ngày hôm sau, sau trận đấu, chúng tôi nghe câu chuyện của Altina.

Chúng tôi đang ở phòng Cain. Tất cả thành viên nhóm anh hùng của Cain đều có mặt, cùng Altina.

Khi cô kể xong, cả phòng chìm trong im lặng. Lẽ ra chúng tôi nên nghe chuyện này ngay sau khi trận đấu kết thúc, nhưng Cain đã phải nằm liệt giường vì tác dụng phụ của việc kích hoạt sức mạnh thánh kiếm. Melvy ở bên chăm sóc, dùng phép chữa lành để giảm đau.

Được một cô gái dễ thương chăm sóc tận tình…thật sự là đáng ghen tị.

Nhờ cô ấy, Cain mới hồi phục nhanh như vậy.

Giờ, Cain gọi Altina đến để nghe lời giải thích về vụ “anh hùng mới”.

“Vậy tóm lại, từ trước đến giờ cô làm vậy là vì lo cho Cain?” Sylphie hỏi.

“Không…không phải chỉ vì Cain! Là con người, tôi không thể bỏ qua sự tồn tại của một thanh kiếm đáng ngờ như vậy.” Altina đỏ mặt quay đi.

Ừ, tsundere chính hiệu. Một trăm phần trăm là vì Cain rồi, khỏi bàn cãi.

“Ôi, vậy thì nhẹ nhõm rồi.” Melvy nói lắp bắp.

“Ừ, vậy chắc không cần lo phải đánh nhau nữa.” Mitter gật đầu.

Cả nhóm anh hùng cùng thở phào. Vấn đề đã được giải quyết.

Không còn cách nào để Altina đảo ngược kết quả trận đấu. Cả hai đã hiểu nhau, nên chuyện này khó mà leo thang thêm. Nếu cô bị thúc đẩy bởi thù hận hay tức giận, có lẽ mọi thứ sẽ phức tạp hơn nhiều.

Bầu không khí trong phòng dần dịu lại.

“Quả là cô gái hết lòng, Altina. Ngày nay ít ai vì bạn thời thơ ấu mà làm đến mức đó.”

“Đúng thế, hiếm ai tận tụy như vậy.”

“Không! Tôi…tôi không tận tụy gì cả!” Altina luống cuống, giọng run run.

Ai cũng biết, việc cô mê Cain đến mức lộ rõ.

Có lẽ vì muốn che giấu sự xấu hổ, Altina chộp một cái bánh quy trên bàn, nhét vào miệng, nhai rộp rộp. Trên bàn có đủ loại đồ ăn vặt để vừa nhâm nhi vừa nói chuyện.

Phần nghiêm túc, cuộc hỏi chuyện căng thẳng đã xong. Giờ mọi người vừa ăn vừa thư giãn.

“Nhưng thật đấy, tôi không ngờ cậu làm việc cật lực vì Cain như vậy. Hừm. Hừm. Hừm. Thú vị thật.”

“Wolfe, anh đang nghĩ gì vậy?”

Người cười tươi nhất trong phòng chính là Wolfe. Cũng đúng thôi, một người bạn thời thơ ấu của anh rõ ràng đang yêu người bạn còn lại. Anh khó mà kìm được cơn ngứa miệng trêu chọc.

“Không, tôi chỉ nói là hai người hợp nhau ghê. Ừm. Ra là vậy.”

“Có gì sai không? Chẳng lẽ làm việc hết mình vì bạn là chuyện lạ à?!”

“Tôi có nói là lạ đâu?” Wolfe nhếch mép.

Altina nghiến răng, mặt đỏ bừng. Cô uống cạn ly sữa lạnh, đặt mạnh xuống bàn, rồi lại nhét thêm một cái bánh quy vào miệng.

“Này, thôi chọc cậu ấy đi, Wolfe.”

“Này Cain, cậu thấy sao? Biết được có một cô bạn thời thơ ấu dễ thương luôn quan tâm mình thế này, cảm giác chắc là…thích lắm đúng không?”

Cain khoanh tay, từ đầu tới giờ im lặng. Nhưng má anh hơi đỏ.

Tất nhiên rồi. Trêu Altina lúc này cũng như trêu Cain. Dù muốn hay không, anh đã biết rõ tình cảm của cô bạn, và không biết phải làm gì với thông tin đó.

“Này, Sylphie.”

“Hử?”

Không báo trước, Cain gọi tên Sylphie.

“Đi gọi chị cô đi. Nói với chị là Wolfe muốn gặp lắm rồi, không kìm được nữa.”

“Được thôi!”

“Này, đừng làm thế! Chơi xấu!” Wolfe bật dậy hoảng hốt.

Một đòn đáp trả thẳng vào chỗ hiểm: lấy chuyện tình này đè lên chuyện tình khác. Cuộc trêu chọc giờ biến thành trận bùng nổ không khoan nhượng.

“Nào nào, bình tĩnh nào.” Mitter cố can ngăn. “Hay là chúng ta nâng ly?”

Ba người bạn thời thơ ấu nghiến răng, rồi thở dài, làm theo lời Mitter.

“Nâng ly vì cái gì?” Rachel hỏi.

“Vì Altina gia nhập nhóm anh hùng, tất nhiên.”

“À, tất nhiên rồi.”

Rachel gật đầu và nâng ly.

Altina sẽ gia nhập nhóm. Điều đó hoàn toàn hợp lý. Dù hôm qua cô còn là kẻ đối địch, chuyện đó đã được giải quyết. Và với mục tiêu bảo vệ Cain khỏi nguy hiểm, việc sát cánh bên anh là cách chắc chắn nhất.

Chỉ cần ở cạnh và bảo vệ anh.

Altina mạnh mẽ, khả năng của cô ngang ngửa các thành viên khác. Mọi thứ xem ra đã ổn thỏa.

“Ừ, kết quả này là tự nhiên thôi,” Lalo nói.

“E-Em mong được hợp tác với chị, Altina!” Melvy lắp bắp.

Không ai phản đối việc cô gia nhập. Ai cũng nâng ly chào đón cô.

Nhưng…

“Không. Xin lỗi.” Giọng phản đối lại đến từ chính Altina. “Tôi sẽ không gia nhập…Tôi không thể.”

“Hả?”

Cả phòng đứng khựng lại, ly còn lơ lửng trên tay.

Altina chậm rãi tiếp lời:

“Tôi đã tấn công mọi người. Tôi đã cố kéo Cain khỏi vị trí của anh ấy. Không thể tha thứ. Nhất là khi tôi đã thua.”

“Nhưng…”

“Tôi nghĩ mình phải chịu trách nhiệm với những gì đã làm.”

Cô đứng dậy, quay về phía Cain.

“Cain…”

“Gì thế?”

“Đây là phần thưởng vì cậu thắng tớ. Tớ để lại nó cho cậu.”

Nói rồi, Altina đưa thanh thánh kiếm của mình cho Cain.

“Cậu chắc chứ?” anh hỏi.

“Tớ phải chịu trách nhiệm vì đã chống lại cậu. Tớ sẽ để lại thanh thánh kiếm này và rời khỏi thị trấn.”

“Khoan đã, Altina?!”

Tôi sững sờ. Cả nhóm bỗng lan ra một cảm giác bất an. Altina định bỏ lại kiếm và một lần nữa ra đi một mình.

“Chuyện này không thể bỏ qua như không có gì,” Altina nói. “Mọi người là đại diện của thế giới, phải nghiêm khắc với bất kỳ ai tấn công mình.”

“Nhưng…”

“Nếu không, sẽ chẳng làm gương được.”

Ánh mắt cô không lay chuyển. Mỗi lời thốt ra đều chắc nịch. Cô thật sự định rời Cain.

Cậu sẽ rời bỏ người bạn thời thơ ấu mà mình quý mến đến vậy sao?

Im lặng.

Rồi lại im lặng.

Cain nhìn thẳng vào mắt Altina. Cô cũng đáp lại bằng ánh nhìn kiên định. Không chút do dự.

“Hiểu rồi,” Cain nói cuối cùng.

“Cain?!”

“Cậu nói đúng, phải làm rõ chuyện này. Ai sẽ chấp nhận nếu chúng ta tha thứ cho kẻ địch chỉ vì là bạn cũ?”

“C-Cain? Không cần phải suy nghĩ sâu thế đâu.” tôi cố thuyết phục. “Có gì đâu mà…”

“Không, phải làm vậy.”

Anh kiên quyết. Tôi muốn ngăn Altina rời đi, nhưng Cain không cho phép.

“Altina. Đây là hình phạt cho mọi rắc rối cậu gây ra.”

“…”

“Cậu sẽ bỏ lại thanh thánh kiếm Ikryl và rời thị trấn. Đừng bao giờ dính líu đến trận chiến của anh hùng nữa.”

“Tớ hiểu.”

Những lời trao đổi lạnh như băng.

Cain là anh hùng nổi tiếng khắp thế giới. Mọi hành động của anh đều bị chú ý. Đây là cách anh thể hiện quyết tâm. Dù là bạn, anh cũng phải nghiêm khắc với người từng gây hại.

Đó là trách nhiệm của người đứng đầu.

“…”

“……”

Ai cũng hiểu điều đó. Không ai phản đối.

“Nhưng…nhưng…”

Lý trí thì hiểu, nhưng tôi vẫn do dự. Liệu đây có đúng không? Liệu quyết định này có mang lại hạnh phúc cho Altina?

Altina vốn đã sống khép kín đến mức không dám tự đi khám bệnh. Là một bán thú hiếm có, cô không tin ai sẽ bảo vệ mình. Những người có thể làm cô bớt cô đơn chỉ là bạn thời thơ ấu, và nếu mất họ, cô lại đơn độc.

Như vậy có ổn không? Thật sự có ổn không?

“Cảm ơn Cain. Chúng ta đừng gặp lại nữa.”

“Ừ. Giữ gìn nhé, Altina.”

“Ừ.”

Khi tôi còn đang do dự, họ đã nói lời chia tay.

“Tôi sẽ nghiêm túc xem xét nghi ngờ của cậu về thanh kiếm của mình. Bọn tôi sẽ tự điều tra.”

“Tốt. Ít nhất công sức của tớ cũng có ích.”

“Ừ, mình rất cảm kích.”

Altina khẽ cười. Cô cố tìm chút niềm vui trong một lời trao đổi nhỏ bé.

“Lisalinde…”

“V-vâng?!” Tôi giật mình khi cô bất ngờ gọi.

“Cậu đã giúp tớ nhiều. Tớ rất biết ơn.”

“K-Không…mình có làm gì đâu.”

“Nhờ cậu xen vào mà tớ mới có thể nói chuyện đàng hoàng với Cain. Tớ chấp nhận kết quả này và hài lòng với nó. Cảm ơn cậu, Lisalinde.”

Cô mỉm cười, một nụ cười yếu ớt, mong manh.

Cô nói là hài lòng, nhưng tôi thì không. Đây đã là kết thúc thật sao?

Không còn gì tôi có thể làm sao?

“Bánh quy cậu nướng ngon lắm. Tớ vui vì được ăn trước khi đi. Cảm ơn.”

“À, không…đâu phải…”

“Hử?”

Tôi ngập ngừng, cố nghĩ xem còn cách nào không.

Nhưng đúng lúc đó, bầu không khí bỗng thay đổi.

“Khoan đã. Altina? Cậu vừa nói gì?”

“Hả?”

Cain xen vào, giọng hơi run.

“Tớ vừa nói bánh quy của Lisalinde ngon.”

“Đ-Đợi chút! Ý cậu là bánh quy của Liz đang ở đây?! Trong phòng này?!”

“Hử? Ừ. Ngay đó kìa.”

Altina chỉ vào giữa bàn.

Trên bàn là đủ loại đồ ngọt: Sô cô la, bánh nướng…chuẩn bị cho buổi gặp.

“À, đúng rồi, tôi có nướng ít bánh quy. Mọi người cứ tự nhiên ăn nhé.”

“...!”

Phần lớn đồ ngọt trên bàn là mua ngoài, không có gì đáng chê, nhưng tôi thấy nếu toàn hàng mua thì hơi lạnh lùng, nên mới tự tay làm ít bánh mang tới.

“B-Bánh quy?!”

“Bánh quy tự làm?!”

“Chết tiệt! Sơ suất quá!”

Không hiểu sao, một luồng khí lạnh chạy dọc nhóm anh hùng.

“Altina! Không! Dù thế nào cũng đừng ăn!”

“Altina! Bánh quy đó có độc!”

“Hả? Hả?!”

Nhóm hoảng hốt hét lên.

Gì thế này? Sao họ phản ứng như vậy với bánh quy của tôi?! Độc á?!

“Khoan đã, sao lại phản ứng như vậy?!”

“Liz! Cô bỏ gì vào bánh quy?! Nói thật đi!”

“Gì cơ? Thì bơ, đường, mấy thứ bình thường thôi mà!”

Cả nhóm hoảng loạn, chỉ còn Altina và Wolfe ngơ ngác.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Cain?! Sao anh lại rút thanh thánh kiếm ra với bánh quy của tôi?!

“Tôi thấy bị xúc phạm! Ý mọi người là tôi bỏ thứ gì đó lạ vào à?! Không đời nào! Tôi hoàn toàn vô tội!”

“Gah?!”

“...?”

Rồi…Altina bắt đầu có biểu hiện lạ.

“C-Cơ thể mình…nóng quá…”

“Hả?!”

Cô ôm ngực, mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, thân nhiệt tăng cao, run rẩy.

Gì vậy? Chuyện gì xảy ra?

“Chết tiệt! Chúng ta đến muộn rồi!”

“A-Altina! Cậu ổn chứ?!”

“Ưm!”

Altina quằn quại khó chịu…nhưng sao cách cô cử động lại…gợi cảm một cách kỳ lạ?

Cô đang lên cơn động dục. Vì lý do gì đó, đột ngột.

“Altina, nghe mình này. Cậu vừa ăn một cái bánh quy đầy thuốc kích dục.”

“T-Thuốc…?”

“Thuốc kích dục?! Không! Tôi không bỏ thứ đó vào bánh của mình!”

Tôi vội xua tay phủ nhận.

Bánh quy tự làm có tẩm thuốc kích dục?! Tại sao tôi phải làm chuyện biến thái vậy?!

“Chắc là làm vô thức thôi.”

“Ai mà làm vô thức được?!”

Nghe có vẻ hợp lý với ai được chứ?!

Đúng là lúc nướng bánh, tôi có hơi mất tập trung, không nhớ rõ từng bước. Và, ừ thì…hình như có mấy lọ gia vị lạ trên kệ…nhưng điều đó không có nghĩa là tôi bỏ thuốc kích dục vào! Không đời nào!

“Kh-Ha! Nóng quá…cơ thể mình…c-có gì đó…không ổn…”

“Khốn thật! Đáng lẽ phải cảnh báo cô ấy về bánh quy trước!”

“Cái gì mà ‘bài học đầu tiên’ chứ?!”

“Khốn thật! Lâu quá rồi nên tôi mất cảnh giác!”

“Lẽ ra phải bảo cô ấy tránh xa bánh của succubus!”

“Ai là succubus chứ?!”

“Ư…! Tớ thấy lạ quá! P-Phải làm sao?! Tớ không chịu nổi nữa!”

“C-Cậu ổn chứ, Altina?!”

“C-Cain!”

“Á!”

Bất ngờ, Altina lao đến ôm chặt Cain.

“A-Altina?!”

“X-Xin lỗi, Cain! N-Nhưng! Tớ…tớ…không thể kìm được nữa… ♡”

“Guh!”

Cô siết chặt anh. Khuôn mặt đỏ bừng, vừa bối rối vừa…say đắm. Dù không biết nên làm gì, cô vẫn áp sát cơ thể vào anh.

“Cain… Cain

4493e593-bcb1-4ba6-bea3-28902a8c2e76.jpg

Cô vùi mặt vào ngực Cain, hít lấy mùi hương của anh.

May mắn…à không! Không phải vậy! Chuyện này không phải lỗi của mình! Mình không làm gì hết!

“Cain, đến mức này rồi thì…” Sylphie đặt nhẹ tay lên vai Cain, như muốn anh chấp nhận số phận.

“Này, đừng nói là…Chuyện này là thật à?!”

Có vẻ Cain hiểu rõ ý cô ấy.

“Hãy chấp nhận đi, Cain. Chưa ai từng ăn bánh quy của Liz mà bình an vô sự cả.”

“Đ-Đúng là…nhưng…nhưng Rachel à…tôi không thể…”

“Đ-Đợi chút! Mấy người bị gì vậy?! Sao lại có cái ấn tượng kỳ cục về bánh quy của tôi?! Tôi đã làm gì mấy người chứ?!”

“Liz, im lặng chút được không?”

Ugh! Tại sao?! Mình có làm gì đâu!

“Ờm…Altina? Cho em nói một chút.”

“Nyah ♡ Nyah… ♡ Hửm?”

Melvy chậm rãi bước lại gần.

“Thế này nhé…làm ơn bình tĩnh nghe em nói. Chỉ có một cách để chữa tình trạng…kích thích của chị. Chị cần phải ngủ với một người đàn ông.”

“L-L-L…Làm…tình với đàn ông?!”

Tai và đuôi Altina dựng thẳng lên. Cả người cô giật bắn vì sốc.

“Không còn cách nào khác đâu. Em hỏi cho chắc, nhưng…chị có đồng ý Cain làm người đó không? Hay cần em gọi một trai bao?”

Altina phát ra một tiếng khó tả, miệng há ra rồi lại ngậm vào, mặt đỏ rực lan xuống cả cổ và tay chân. Mắt cô đảo loạn, như sắp bốc khói đến nơi.

Đến lúc này thì cô ấy không thể giả vờ mạnh mẽ nữa.

“C…Cain thì được! Không, chị muốn Cain! Chị không muốn ai khác ngoài Cain!”

Cô ôm chặt lấy anh và lớn tiếng tuyên bố.

“Vậy là xong.”

“Ừ, quyết định vậy đi.”

“C-Có thật là chúng ta sẽ làm chuyện này sao?! Thật luôn á?!”

Lúc này, Cain là người duy nhất vẫn còn bối rối. Cả Altina thì đã hạ quyết tâm.

“Tốt nhất anh nên chuẩn bị tinh thần đi, Cain.” Sylphie cảnh báo. “Anh cũng đâu có hoàn toàn phản đối, đúng không?”

“Thế giới này bị sao vậy trời…”

Cain ôm đầu, nhưng cũng không phủ nhận.

“Nyahhhhhh! ♡ C-Cain…♡ Nhanh đi…♡ Em không chịu được nữa… ♡”

“Rồi, rồi…nhưng đợi một chút nhé?”

Đuôi Altina quẫy liên tục. Tôi thề là trong mắt cô ấy còn có cả hình trái tim.

“Vậy thì…chúc may mắn nhé.”

“Cứ từ từ.”

Mọi người bắt đầu rời khỏi phòng, cứ như đây là chuyện thường ngày.

Đây là phòng của Cain. Chúng tôi không thể ở lại nữa. Dù sao thì…một đêm rất dữ dội sắp bắt đầu với hai người họ.

“Liz! Cô sẽ bị phạt vì chuyện này sau!”

“Nhưng tại saoooooo?!”

Làm sao mình chấp nhận được chứ?! Mình đâu có bỏ thuốc kích dục vào bánh quy! Thật quá bất công!

Và thế là, trận chiến dài giữa tân anh hùng và anh hùng đã kết thúc.

Nhưng thật ra, trận chiến thật sự giữa hai người họ…mới chỉ bắt đầu.

Tất cả, trừ Cain và Altina, rời khỏi phòng. Cánh cửa khép lại khẽ khàng sau lưng chúng tôi.

***

Ngày hôm sau…

“Vậy là…Altina, tân anh hùng, sẽ chính thức gia nhập nhóm.”

“Hoan hô.”

“Hoan hô.”

Vài tiếng vỗ tay lác đác vang lên.

Đó là hôm sau, và chúng tôi lại tụ tập ở phòng Cain.

Lý do thì chắc ai cũng đoán được, là để thông báo kết quả của…chuyện tối qua.

“Vậy là anh hủy bỏ hình phạt với Altina?” Sylphie hỏi. “Cô ấy không phải rời khỏi thị trấn nữa?”

“Ừ…tất nhiên rồi. Nếu đuổi cậu ấy sau chuyện đó thì chẳng khác nào ‘ăn xong rồi bỏ’ cả.”

Cuối cùng, chuyện Altina tấn công Cain coi như bỏ qua. Cô ấy an toàn gia nhập hàng ngũ anh hùng.

“Ừm, ừm, dù thế nào thì tôi thấy đây cũng là kết thúc hòa bình.” Sylphie gật gù liên tục, còn Cain thì ôm đầu.

“Hòa bình chỗ nào chứ?” Cain than vãn.

Altina ngồi cạnh Cain, mặt đỏ bừng, mắt dán xuống sàn. Đuôi cô vẫn khẽ quẫy, như thể hơi nóng từ tối qua vẫn chưa tan hết. Có vẻ…mọi thứ đã tiến triển khá tốt.

“Ờ thì…nói sao nhỉ? Tôi mừng cho cậu đấy, Altina.”

“Arrrrgh!”

Altina che mặt khi Wolfe gọi tên mình. Cô rên rỉ, xấu hổ đến tận xương tủy.

“Ờm…chúng ta cùng hòa thuận từ giờ nhé, Altina!”

“Đúng vậy. Hãy cùng nhau hỗ trợ Cain.”

“Hả? Hả?”

Melvy và Sylphie đặt tay lên vai Altina.

Họ chẳng hề bối rối khi có thêm một cô gái trong vòng tròn quanh Cain. Thậm chí còn hoan nghênh, quá mức thích nghi luôn.

“Liz, cô thật sự cần suy nghĩ lại đấy. Tôi phải nhắc bao nhiêu lần là đừng kéo người vô tội vào mớ rắc rối này?”

“Tại sao lại mắng tôi?!” tôi kêu lên.

Lúc này, đầu tôi đã có mấy cục u, do nắm đấm dạy bảo của Cain.

Thật vô lý! Mình là một tiểu thư trong sáng và thuần khiết cơ mà!

“Dù sao thì, mọi chuyện cũng kết thúc ổn thỏa.”

“Như Liz vẫn nói, sếch chính là giải pháp cho mọi vấn đề!”

“Đúng vậy. Đôi bên cùng có lợi. Sếch chính là thứ mạnh nhất!”

“Khoan! Melvy! Sylphie! Tôi chưa bao giờ nói vậy nhé!”

Đừng có gán lời bậy bạ cho tôi!

“Ờm…Lisalinde?”

“G-Gì vậy, Altina?”

Altina ngại ngùng nhìn tôi. Tôi cứng người lại.

Cô ấy định nói gì đây? Không phải mình có gì phải thấy tội lỗi đâu nhé!

“Ờm…c-cảm ơn.”

“Hả?”

Trái với suy đoán của tôi, lời cô ấy thốt ra lại là cảm ơn.

Cảm ơn? Tôi đã làm gì để đáng được cảm ơn nhỉ?

Thấy tôi còn bối rối, cô nói tiếp:

“C-Cảm ơn vì đã chọn cho tớ bộ áo lót đó. Nhờ nó…t-tớ mới không muốn chết ngay lúc đó.”

“À…”

Tôi chợt nhớ ra.

Đúng rồi. Mới vài ngày trước thôi, cô ấy còn mặc quần lót rách và chẳng có áo ngực. Ừ thì…gặp người mình yêu mấy năm trời trong bộ dạng đó thì đúng là muốn độn thổ thật. Mua cho cô ấy đồ lót mới đúng là quyết định sáng suốt.

Từ đáy lòng, tôi mừng vì đã mua cho cô ấy bộ nội y đẹp. Dù sao thì…chuyện này đâu phải trò đùa.

Mình đã cứu cả đời con gái của một thiếu nữ!

“Nhưng cô vẫn phải sám hối.”

“Ááá đauuuu!”

a301f0c2-f492-407a-a3e6-bed2753cbb0f.jpg

Lại một lần nữa, nắm đấm của Cain giáng xuống đầu tôi. Màn phạt vẫn chưa kết thúc.

“Tôi có làm gì saiiiiii đâuuuuuu!”

Tiếng hét của tôi vang vọng ra ngoài cửa sổ, bay vào khoảng trời bao la vô tận, một bầu trời xanh đẹp đến nao lòng.

Mối hiềm khích lâu năm giữa hai người bạn thuở nhỏ cuối cùng cũng đã kết thúc, và từ nay, họ sẽ cùng nhau bước tiếp trên cùng một con đường.

Và thế là, tấm màn khép lại cho trận chiến giữa hai vị anh hùng.

Hết Tập 5