NGUYỆT CẦU
“Nhìn kìa, Thiên! Cả một dòng sông đêm đầy sao!” Tú thích thú reo lên rồi ngồi phịch xuống bên triền đồi. Giọng nó hào hứng như thể mới lần đầu được chứng kiến cảnh tượng trước mặt.
Tôi chỉ khẽ mỉm cười liếc nhanh qua “dòng sông sao” của nó. Ánh mắt tôi vẫn còn bận bịu níu giữ lấy từng đường nét trên gương mặt Tú. Rất đáng yêu. Bao nhiêu năm trôi qua rồi mà nó trông chẳng khác biệt mấy, vẫn cứ như một thằng bé mười bảy tuổi ngày nào cùng tôi cắp sách đến trường. Mắt Tú to tròn và sáng long lanh, rất hợp với nụ cười rạng rỡ mà rất hiếm khi tôi mới được thấy. Mái tóc nó bồng bềnh trong làn gió đêm lạnh ngắt. Vài sợi ngang ngược còn bết lại trên vầng trán cao lấm tấm mồ hôi.
“Mày ngó tao làm gì thế?” Tú phát hiện ra tôi đang mãi nhìn nó nên quay sang cự nự. “Tao kêu mày ngắm sao với tao mà!”
Tôi nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu nó. Từ lâu rồi tôi vẫn thích làm như thế. Không hiểu sao Tú luôn cho tôi một cảm giác muốn chở che bảo vệ. Đôi khi cảm giác ấy mãnh liệt đến mức tôi cứ ngỡ như đó là trách nhiệm, là nghĩa vụ của riêng tôi. Ấy vậy mà cũng đã có lúc tôi chẳng hề làm tốt nhiệm vụ của mình…
“Tao đang xem xem mày có bình thường không.” Tôi hếch mũi đáp. “Chỉ có mày mới điên đến mức leo tuốt lên đây ngắm sao giữa đêm hôm thế này.”
“Ơi xời! Có gì đâu chứ? Thích thì lên thôi.” Tú cười tít mắt và nhéo mũi tôi. Nó từng bảo rằng nó thích nhìn bộ dạng nhăn nhó của tôi khi bị chụp lấy cái chóp mũi dài dài. “Chẳng phải ngày đó tao với mày cũng thường trốn lên đây cho yên thân à?”
Tôi không nói gì mà chỉ mỉm cười rồi khoác lấy vai nó. Giấu sau cử chỉ thân mật ấy là cả một núi đá đổ ập xuống cõi lòng, đè nặng trái tim tôi đến không thở nổi. Phải rồi, hồi ấy tôi với thằng Tú hay rủ nhau lên cái dốc đồi này. Lúc thì ngắm hoàng hôn, khi thì lại đếm sao đêm. Gì cũng được, miễn là chúng tôi thoát khỏi những phiền phức rắc rối của thị xã Pà Lặk.
Tú chợt ngả đầu lên vai tôi. Gió đêm mùa hè thổi qua, chỉ man mát chứ không thấy lạnh, nhưng cũng vừa đủ để làm tấm lưng ướt nhem của bọn tôi thấy dễ chịu. Và hơn nữa là để tôi được ngửi thấy mùi dâu ngòn ngọt trên tóc Tú. Tôi hít sâu vào một hơi, rồi như chưa đã cơn ghiền, tôi lại dụi mặt vào mái tóc tơ mềm mại khiến nó nhột mà bật cười.
“Già rồi mà vẫn không thôi cái trò này à?” Tú vờ lấy giọng cấm cảu, nhưng lại chẳng rút người lại hay tỏ vẻ gì là khó chịu.
“Chỉ muốn được như thế này mãi thôi…” Tôi cũng đãi giọng dài ra như nhõng nhẽo. “Chẳng muốn xuống lại dưới đó hay lên Tây Hưng nữa. Phiền chết được!”
Tú vòng tay ôm lấy tôi. Làn da nó lạnh ngắt khiến tôi rùng mình sảng khoái. “Vậy cứ ở lại đây thêm chút nữa đã… Không cần phải đi sớm…”
Dĩ nhiên rồi. Tôi quyết định bắt xe từ Tây Hưng về đây hôm nay đâu phải chỉ để vội vội vàng vàng quay lại cái nơi bon chen bát nháo đó. Thật ra, ban đầu tôi chỉ định về nói chuyện với ba mẹ rồi sáng mai lại rời đi ngay. Nhưng với tình hình này thì có thể tôi sẽ ở lại đây luôn để chứng minh cho ông bà già thấy. Có thể… Hay là… Không! Tôi thật sự muốn ở lại đây luôn cho rồi. Ít nhất ở đây thì tôi vẫn có thể bảo vệ được nó, chẳng ai có thể chạm vào chúng tôi, hệt như không ai chạm nổi vào những vì tinh tú trên “dòng sông đêm” cùa nó vậy.
“Mày từng nói gì ấy nhỉ?” Nó chợt thì thầm. “Cái gì mà đem ai đó đến gặp sao trời ấy.”
“Nếu muốn biết mình có yêu một người không thì cứ đem người đó đến gặp sao đêm.” Tôi nhẹ nhàng đáp.
“Sến súa sến sẩm.” Tú phì cười.
Tôi đưa tay vò nhẹ mái tóc nó rồi hít một hơi thật sâu mùi dâu dịu ngọt toả ra giữa đêm hè oi bức. Từ lâu rồi, chính “dòng sông sao” của nó đã chỉ rõ cho tôi thấy rằng người tôi yêu bấy nay chỉ có mình Tú. Nếu giờ không có nó bên cạnh, tôi cũng chẳng biết phải làm gì nữa…
“Thị xã của mình cũng thay đổi nhiều quá rồi nhỉ?” Tú chợt cất lời. Âm điệu nhẹ nhàng như mây như gió. “Nhìn xem, bây giờ phía dưới kia còn sáng hơn cả trời sao nữa.”
Tôi ừ nhạt một tiếng. Trong lòng chợt thấy không vui. Có lẽ cũng đã trên dưới mười năm rồi tôi mới quay trở lại thị xã Pà Lặk. Hồi đó, ở đây vẫn còn là một thị trấn quê mùa hoang vắng và nghèo kiết xác. Vậy mà giờ cũng đã san sát nhà cửa với ánh điện sáng trưng rải khắp mấy ô cửa sổ rồi. Qua bóng cây rậm rập đung đưa trong gió, mấy đốm sáng li ti ấy cứ thoắt ẩn thoắt hiện trông hệt như những ngôi sao lấp lánh trên trời. Không khéo lại còn cạnh tranh được cả với “dòng sông sao” như những gì Tú đang lo lắng.
Tôi không thích điều này.
Tôi không muốn hình ảnh tuyệt đẹp trong lòng Tú bị thay thế bởi bất cứ thứ gì khác cả. Nhất là khi đấy lại là một thứ vô cùng công nghiệp, vô cùng giả tạo như thế.
Thị xã Pà Lặk này vốn dĩ chẳng phải là một nơi bình yên đối với nó. “Dòng sông sao” ấy là một kỷ niệm đáng yêu hiếm hoi mà nó vẫn còn giữ mãi trong lòng. Tôi thật sự không muốn chút dư vị ngọt ngào đó bị ô nhiễm.
Tôi phải dừng tất cả lại. Tôi phải vì Tú mà giữ gìn mảnh ký ức quý giá này.
Không… Cảnh tượng phát triển phồn vinh kia chẳng thể nào so sánh được với “dòng sông sao” trong lòng nó.
“Tao lại thấy mớ đèn đó vô cảm bỏ mẹ ra.” Tôi cương quyết. “Làm gì có cửa với bầu trời đầy sao đêm xịn xò của mày.”
“Thiệt hả?” Tú ngước nhìn tôi. Đôi mắt nó long lanh ươn ướt.
“Thiệt!” Tôi run run đáp. Lông mày cố tình nhướng lên để thêm vẻ nghiêm trọng.
Tôi quyết định đón xe từ Tây Hưng về đây hôm nay đâu phải chỉ để vội vội vàng vàng quay lại cái nơi bon chen bát nháo đó.
Có thể tôi sẽ ở lại đây luôn.
Tôi thật sự muốn ở lại đây luôn cho rồi.
“Mày biết… tao thấy… giống cái gì không?” Tôi lắp bắp. Cơn gió hè chợt mất đi hơi ấm, hệt như làn da lạnh ngắt của Tú đang áp vào người tôi vậy.
Ít nhất ở đây thì tôi vẫn có thể bảo vệ được nó, chẳng ai có thể chạm vào chúng tôi, hệt như không ai chạm nổi vào những vì tinh tú trên “dòng sông đêm” cùa nó vậy.
“Giống cái gì?” Tú mỉm cười tò mò.
Nếu giờ không có nó bên cạnh, tôi cũng chẳng biết phải làm gì nữa…
Tâm trí tôi chợt quay về đêm hôm ấy khi Tú lần đầu mở lòng với tôi. Gió lại thổi. Lạnh đến run người. Đám cây lá rậm rạp xào xạc khuấy đảo cả rừng ánh sáng trắng loang loáng như thể đang rọi xuống nước.
“Còn nhớ cái hồ bơi ở trường mà tụi mình lén vào không?” Tôi thì thào, giọng nói gần như tan thành hơi sương. “Tao thấy cảnh tượng này giống đèn chiếu xuống mặt nước hơn á.”
Tú cười buồn rồi im lặng suốt một lúc lâu. Tôi không biết nó đang nghĩ gì. Tôi muốn đoán nhưng lại sợ phải biết câu trả lời.
“Đêm hôm đó vui quá nhỉ?” Sau cùng, Tú nghẹn ngào lên tiếng. Nước mắt lăn dài trên gò má nhợt nhạt. Nó chầm chậm đứng dậy.
Ánh sao rót lên người nó một thứ ánh sáng bàng bạc khiến Tú chợt như trong suốt. Tôi vội vã đứng lên theo rồi ôm chầm lấy nó từ phía sau, cứ như sợ nó sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi một lần nữa. Tôi sai rồi. Lẽ ra tôi không nên nhắc đến đêm hôm ấy. Tôi kéo nó vào lòng, đưa tay vò lấy mái tóc nó. Mùi hương ngọt ngào đã không còn.
Không hiểu sao Tú luôn cho tôi một cảm giác muốn chở che bảo vệ.
Ấy vậy mà cũng đã có lúc tôi chẳng hề làm tốt nhiệm vụ của mình…
“Nhiều lúc tao cũng nhớ lại đêm đó.” Tú bỗng nấc lên. “Ước gì có thể cùng mày nhảy ùm xuống cái hồ bơi đó một lần nữa.”
“Được mà!” Tôi nghẹn ngào đáp. “Có gì khó đâu chứ. Chuyện nhỏ thôi… Vì mày tao có thể làm được tất cả!”
Gió lại thổi xào xạc xua lớp ánh sáng trên mặt hồ lung linh mờ ảo như một giấc mơ.
Có thể tôi sẽ ở lại đây luôn.
Tôi thật sự muốn ở lại đây luôn cho rồi.
NGUYỆT CẦU: Thiên thể đại diện cho sự an toàn và ổn định cảm xúc.