►Chương 113. Mystith đã phải nổ lực nhiều lắm đấy.
Trans: \__Tuấn Cpu__/
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
⁂_______________________________⁂
Đây là câu chuyện về một cô gái đã từng mang trên lưng vị hiệp sĩ vĩ đại, Mystith, chạy dọc chạy xuôi để chuẩn bị cho màn biểu diễn trên không.
◇
Quay ngược thời gian về lúc Sakuya vừa đánh bại cựu boss của chuồng rồng (Bram).
Trở về nơi ở của mình, Mystith hỏi những con rồng ở khu vực hồ của bà về đội hình bay. Nhưng một con rồng đã từng thao diễn trên không không tồn tại ở chỗ của bà.
Không tính đến lời hứa của Rudel, bà muốn làm gì đó cho Sakuya, bà muốn cho cô một đội hình bay tốt nhất có thể.
‘Dù vậy đi nữa, việc này đúng là phiền thật. Dù cho nhóc có nói là bay lượn theo đội hình đi nữa, ta biết phải làm gì đây chứ... hồi trước làm gì có vụ này! Nhưng nếu Marty mà thấy chắc chắn sẽ vui lắm.’
Bà nhớ lại nhân loại đầu tiên lập giao ước với bà, một quý ông đầy ga lăng cầm trên tay cây trường thương. Dù là đến tận bây giờ, hình dáng ấy vẫn mãi ở trong tim bà.
‘Giờ thì mình đã hứa với nhóc ấy rồi, phải bằng cách nào đó hiện thực hóa nó thôi. Nếu không tìm được câu trả lời của mình thì chỉ việc tới mấy chỗ khác là được.’
Bay đi khỏi chiếc hồ, bà nhìn về phía ngọn núi có thể thấy rõ từ đây. Đó là một ngọn núi lửa dù còn hoạt động nhưng vẫn có rồng sinh sống ở đó.
Những kẻ sinh sống ở đó là những con xích long. Trong số các loài, chúng là những kẻ nổi danh với tính khí hung tợn nhất.
‘Được rồi! Bắt đầu với nơi dễ ăn nhất nào.’
Những con rồng con ở hồ vừa vẫy vẫy chân trước, vừa nhìn Mystith bay đi.
◇
Những con xích long sống trong một chiếc hang nóng như thiêu đốt bởi dòng dung nham chảy qua.
Thực ra việc núi lửa không phun trào có liên quan tới những con rồng sống trong đó.
Xuất hiện ở một nơi như thế, Mystith gọi con xích long trẻ đứng canh gác ngoài lối vào.
‘Oy, vô kêu boss của ngươi ra đây.’
“Hả? Mụ đang nói gì thế, mụ giGGGGYAAAAAHHH!’
Đấm gục con rồng trẻ xấu miệng, bà thẳng tiến vào trong hang. Trên đường đi, bà cũng tiện tay đấm thêm vài con xích long vô tình bắt gặp.
Căn phòng của boss cực kì rộng lớn. Dung nham trào lên từ nơi tận cùng của chiếc hang, và ở đó có một con rồng to lớn đến đáng ngờ trông có vẻ là boss ở đây. Quanh đó, những con rồng khác đều đứng lên cảnh giác, có lẽ là để bảo vệ cho nó.
‘Kẻ nào dám đến thách thức ta?’
Phát ra một chất giọng oai nghiêm, con boss xích long nhìn vào Mystith. Nhưng Mystith đáp lại ông ta không chút sợ hãi.
‘Vậy ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám làm thái độ đó trước mặt ta?’
‘É, em xin lỗi, thưa chị!’
Con boss xích long đứng dậy, vội vội vàng vàng chạy lại chỗ Mystith. Luồn cuối với cái cơ thể to lớn của mình, ông ta thay đổi 180 độ. Những con xích long xung quanh cảm thấy sốc khi đột nhiên boss của chúng lại thay đổi đột ngột đến như thế.
‘Ta đã bảo cái tên nhóc ngoài cửa hang gọi ngươi ra nhưng không được nên ta phải tự mình vào đây để gặp ngươi đây.’
‘Dạ em vô cùng xin lỗi! Em sẽ phạt hắn ta thật nặng ạ.’
‘Không, thật đó, ta còn chẳng buồn quan tâm làm gì. Quan trọng hơn, từ nay trở đi, ta sẽ tiếp quản nơi này.’
‘Eh? Eh!? Không, như vậy thì có hơi rắc rối hoặc phải nói sao đây...’
Chứng kiến boss của mình yếu đuối đến thế kia, một con rồng trẻ bước lên phía trước. Bất mãn vì hình dáng nhút nhát của boss, nó cố thể hiện rằng mình xứng đáng làm boss hơn.
‘Hmm, ta không biết mụ nghĩ mụ là ai trên thế giới này, nhưng ta hoàn toàn khác với cái lão nhút nhát kia. Ta sẽ tắm trong máu của mụ và kể từ nay, boss sẽ là tGYAAAAAHH!’
Vung tay và thổi bay mất hút con rồng trẻ với chỉ một đòn duy nhất, Mystith tiếp tục cuộc nói chuyện với boss. Chứng kiến một con rồng mạnh mẽ như thế chịu thảm cảnh chỉ với một đòn duy nhất, những con rồng khác chìm vào im lặng.
‘Vậy? Câu trả lời của ngươi?’
‘...Em sẽ chấp nhận sự cai trị của chị ạ.’
‘Được lắm, ta biết ngươi là kẻ dễ nói chuyện mà. Ta sẽ đi về phương bắc một chút, nên theo ta.’
‘Vâng thưa chị!’
◇
Đó là nơi cư trú của đàn phong long.
Một nơi không có gì khác ngoài những vách đá lỏm chỏm và những cơn gió mạnh. Những con phong long chi phối những cơn gió và bởi sự ảnh hưởng của chúng, một luồng gió mạnh liên tục thổi qua nơi này. Mà, đó không phải là những gì Mystith quan tâm.
Cùng với con xích long, bà đến đây để đánh bại boss của nơi này. Nếu trí nhớ của bà vẫn đúng, đây vốn là một lãnh địa rộng lớn.
‘Nói mấy nhớ, ta không biết boss ở đây.’
‘Dạ, đó là một con phong long trẻ. Hắn có chút xấc xược nhưng trước hào quang của chị, hắn sẽ chỉ có thể quỳ lạy cầu xin sự nhân từ thôi ạ!’
Dù con xích long nịnh nọt Mystith đến phát tởm như thế, ông đã từng là một boss với lòng tự tôn ngút trời. Trong quá khứ, ông đã thách thức Mystith và cũng trong cái quá khứ đó, ông đã bị đánh đến mức nỗi sợ ăn sâu vào tim. Từ đó về sau, ông không đời nào dám chống lại Mysitith.
Theo lời của ông, boss của khu vực này là một con trẻ mới nổi trong vài năm gần đây.
‘...Nè, hắn nghĩ gì khi trở thành boss mà không đến chào hỏi ta vậy?’
‘Thiệt luôn đó hả!? Hắn hẳn là một con rồng rác rưởi khi không biết tự thân đến để tỏ lòng tôn trọng với chị!’
Cả hai bắt gặp một con phong long; phù hợp với tuổi trẻ của mình, kẻ địch của họ tràn đầy tham vọng. Từ trên cao, nó nhìn xuống Mystith.
‘Oy oy, đến tìm ta có chuyện gì à, lũ già?’
Con rồng gọi họ là lũ già tự cười thầm.
‘Nè, gã đó là boss? Gã ta rõ bốc mùi trẻ con.’
‘Chuyện là vầy ạ. Boss trước đã nghỉ hưu và tất cả những con rồng có ảnh hưởng đều lập giao ước với nhân loại, nhờ vậy nên hắn ta trở thành boss .’
Cả hai nhìn vào con phong long với ánh mắt thương hại. Nó không có phẩm cách của một người boss và những con khác trông cũng có vẻ không tôn trọng nó chút nào.
Mystith thách thức con rồng đó một trận đấu.
‘Đứng trên kia làm ta thấy ngươi chẳng khác gì một tên đần cả. Xuống đây và chiến đấu với ta. Từ nay trở đi, lãnh địa này sẽ nằm dưới sự cai quản của ta.’
‘Hmph! Bay lượn trong cái tuổi đó à... vậy thì ráng mà đuổi kịp ta này bà già!’
Con phong long hòa vào không trung, rời xa khỏi hai người họ với tốc độ chóng mặt. Mystith nhìn cảnh đó với ánh mắt chán nản.
‘Huh? Ta bảo là hắn xuống đây mà, không phải sao?’
‘Hắn đang bỏ trốn chăng.’
‘Vậy thì hết cách rồi. Nếu hắn muốn chơi đến vậy thì sao ta không cho hắn vào đội hình luôn nhỉ.’
Mystith mở miệng, vẽ nên một cảnh tượng như thể bà đang cười rồi đôi mắt sắc lại. Con xích long đang run rẩy, có lẽ vì nhớ lại lúc ông nếm phải trái đắng.
Mystith nâng người lên không trung và đuổi theo con phong long. Một vài giờ sau, bà trở lại, một con phong long đang khóc lóc và không ngừng xin tha thứ đang bị bà dùng tay kéo lê.
◇
‘Tiếp đến là chỗ của dì.’
“Ah, là dì ấy ạ.’
Trong lúc an ủi con phong long, con xích long gật đầu xác nhận mục tiêu tiếp theo của Mystith. Khi nhắc tới những boss còn sức ảnh hưởng thì chỉ còn lại một con rồng gaia cái trường trọ còn sót lại.
‘Ta có vài vấn đề với bà ấy. Không, ta không phải là ghét gì bà ấy, nhưng...’
Ngay cả Mystith cũng yếu đuối trước dì. Bà ấy đã biết Mystith từ lúc nhỏ và trong thời kì nổi loạn, bà đã gây ra khá nhiều vấn đề cho người dì ấy. Bà hiện không dám nhìn thẳng vào mắt người dì của mình.
‘Quan trọng hơn, sao chị lại đột nhiên mở rộng lãnh địa vậy? Tới tận gần đây chị vẫn còn nói là không mấy hứng thú gì mà, đúng không?’
Trước câu hỏi của con xích long, Mystith kể về chuyện của Sakuya. Về cách bà đang chăm sóc cho cô ấy như một đứa con gái và về đội hình bay bà hiện đang hiểu lầm.
‘Đội hình bay, phải không? Em chưa từng nghe nói trước đây. Còn ngươi?’
‘Tôi cũng không... hic.’
‘Không có đứa nhóc nào lập giao ước ở chỗ ta cả. Nhưng vì đã hứa nên ta mở rộng lãnh địa để tìm ai đó biết về nó.’
‘...Thật luôn đó hả?’
‘Làm ơn đừng có mở rộng lãnh thổ chỉ vì mấy thứ như thế giùm.’
Trong lúc hai con rồng đang làm một biểu cảm khó tả, Mystith tiến đến nơi của loài rồng gaia.
Ở một nơi với vô số những hang lớn, cây cối không phát triển ở nơi này nhưng cỏ và hoa dại mọc khắp nơi tô điểm phong cảnh với sắc xanh của thiên nhiên. Nơi những con rồng gaia sống, những cái cây lớn đều bị đốn hạ. Nhưng bởi đây là loài thống trị lòng đất, đất đai ở đây rất giàu dinh dưỡng. Tiến đến chiếc hang lớn nhất, Mystith đánh vào bức tường như một cách gõ cửa.
Và rồi, một con rồng khổng lồ ló đầu khỏi chiếc hang. Cảnh bà ló đầu ra một cách chậm rãi khiến họ liên tưởng tới một con rùa đang chui đầu ra khỏi cái mai của mình.
‘Đúng là khách hiếm đây. Thật mừng khi thấy nhóc vẫn khỏe, quý cô bé bỏng.’
‘Nè! Dừng cái vụ quý cô bé bỏng đó lại giùm con dì ạ. Dù sao thì, con tới đây vì lãnh địa của dì.’
Dù thái độ của bà rõ ràng thô lỗ, con rồng gaia trông không hề phiền lòng chút nào. Thậm chí cách bà nhìn Mystith còn có một chút hạnh phúc.
‘Cuối cùng nhóc cũng nghĩ đến chuyện thống trị rồi sao? Vậy thì cứ làm bất cứ gì nhóc thích. Quan trọng hơn, nhóc còn dính dáng tới cái tên nhân loại đó không vậy? Ta nghe nói nhóc vẫn chưa có lấy một quả trứng nào từ lúc đó. Nhóc đang ở độ tuổi xuân xanh đấy, thế sao không thử kiếm một người mới đi?’
‘Dì! Dì đã hứa không nói về chuyện đó nữa rồi mà!’
Trước cuộc trò chuyện giữa Mystith và con rồng Gaia, hai tên còn lại chỉ biết lắng nghe, miệng của chúng há hốc trong hoài nghi. Vẫn có ai đó ngoài kia ngay cả Mystith man rợ cũng không thể chống lại.
‘Rồi, sao cũng được. Vậy là đã tập hơp được những gương mặt chính rồi. Giờ tất cả những gì còn lại là khiến những tên có lãnh địa nhỏ phải phục tùng.’
‘Chúng ta vẫn tiếp tục sao?’
‘Bà tham lam đến mức nào vây?’
‘Nhóc còn muốn thống trị những khu vực khác nữa à?’
‘Nếu chúng ta thách thức chúng với những thành viên này thì sẽ ổn thôi. Hãy cố gắng hết sức vì đội hình bay nào.’
Và như thế, Mystith tiến hành thống trị nơi sinh sống của loài rồng như một nữ hoàng.
◇
Vì đội hình bay, những con rồng bắt đầu khóa huấn luyện.
Theo lời của những con rồng đã từng tham gia, họ đã đi đến kết luận rằng bây giờ, họ chỉ cần tạo nên một màn biểu diễn trên không trung.
Thế nên Mystith làm chính xác như vậy.
‘Nè, mấy tên xích long mấy người có thể phát ra lửa từ cơ thể đúng không?’
‘Vâng thưa chị! Tụi em chắc chắn là làm được.’
Con xích long từng là boss thể hiện cách bao nó bao phủ ngọn lửa lên khắp người như thế nào. Hình dáng ấy giống như một con rồng được tạo nên từ lửa, nhìn rất hầm hố, mạnh mẽ và đẹp đẽ.
Nhưng...
‘Thiếu.’
‘Eh?’
Mystith không cảm thấy thế là đủ.
‘Cháy lớn hơn nữa! Từ dưới đất nhìn lên thì nhiêu đó chẳng là gì hết! Được rồi, làm lại đi.’
‘... Thật luôn đó hả? Làm cái này có hơi mệt, chị biết đó.’
Tiếp đến là phong long.
Vốn là những bậc thầy về di chuyển trong không trung, chúng đang thể hiện một màn bay lượn theo đội hình đẳng cấp cao. Nhưng Mystith không hài lòng.
“Cảm giác như vẫn còn hơi thiếu.’
‘Chúng em không thể bay nhanh hơn nữa đâu, thưa boss.’
Tới con phong long đã trở nên ngoan hiền gần đây, Mystith đẩy cho nó một yêu cầu phi lí.
‘Xích long sẽ tạo nên một vòng tròn lửa trong không trung và các người sẽ bay qua chúng.’
‘Eh!?’
‘Ah! Và mấy người còn có thể gọi ra giông bão đúng không?’
‘Không, cái đó thực sự đau lắm và nó cũng không phải là giông bão, chúng tôi điều khiến gió để tập hợp những đám mây và...’
‘Nhìn có giống ta đang quan tâm không? Chỉ cần chuẩn bị mấy áng mấy nhìn đẹp đẹp trong ngày dự kiến là được.’
Đối mặt với cái liếc của Mystith, những con phong long đảo mắt khỏi chỗ khác và gật đầu.
‘E-em sẽ cố hết sức ạ.’
Tiếp đến là rồng gaia.
Rồng gaia không giỏi trong không trung. Nhưng nếu tất cả những gì họ muốn là sự nổi bật thì người dì tốt bụng đã tập hợp anh em của mình lại và khiến những tảng đá khổng lồ nổi lên trên không trung. Những tảng đá đó được yểm ma thuật khiến chúng trông giống như những hòn đảo trên không.
‘Dì, cái đó tuyệt thật đó!’
‘Dù sao thì đây là tất cả những gì ta có thể làm. Nếu luyện tập thêm chút nữa, chúng ta thậm chí còn có thể làm cho những tảng đá lớn hơn nữa bay lên.’
‘Và đám trẻ của con sẽ tạo nên những dòng nước chảy quanh chúng, dì có nghĩ chúng ta đang tiến gần hơn đến đội hình bay chưa?’
“Ai biết được? Chúng ta khá mù mờ về nhân loại. Dù là với cả nhưng con rồng có giao ước thì có vẻ kiến thức của chúng cũng khá cổ lỗ theo tiêu chuẩn của con người hiện tại rồi.’
Nhận thức về thời gian của con người và loài rồng hoàn toàn không giống nhau. Một nhân loại chỉ sống được vài chục năm so với một con rồng có thể sống hàng trăm, hàng nghìn năm có thường thức cực kì khác biệt.
‘Bây giờ vẫn còn ít thời gian, nếu cứ luyện tập như thế này có lẽ sẽ ổn thôi.’
Mystith nói vậy trong khi đang nhìn những con rồng khác tập luyện một cách hài lòng, những con rồng con rồng con bắt đầu bắt chước thứ chúng thấy. Tạo một vòng nước, chúng nhảy qua những chiếc vòng đó và chơi đùa bằng cách phá vòng của những con khác.
‘...Nó đây rồi. Là nó! Nó là thứ chúng ta đang thiếu!’
‘Có chuyện gì vậy chị?’
‘Chúng ta chỉ cần bay qua những vụ nổ!’
Theo kế hoạch của Mystith, xích long tạo ra một vụ nổ lớn và phong long sẽ bay vút qua đó.
Chúng đều là rồng cả. Một vài thứ ở mức độ như thế sẽ ổn thôi. Nhưng dù là có thể làm được nhưng phải khẳng định lại là nó khá khó thực hiện.
‘Cho bọn tôi thở chút đi trời!’
Ở nơi sinh sống của loài rồng, tiếng than tuyệt vọng của một con phong long vang vọng.
◇
Khi những con rồng chuẩn bị xong, chỉ còn một vài ngày còn lại cho tới buổi lễ.
Mystith đưa theo những con rồng đại diện và đi gặp Rudel.
“Mystith-sama! Và ba vị rồng tuyệt vời này... Tôi sẽ khóc mất!”
Mystith không có gì bất mãn với sự vui sướng của Rudel.
‘Hm, như đã hứa, chúng ta sẽ tạo ra đội hình bay theo cách của chúng ta. Ta dám chắc nhân loại sẽ trố mắt khi chứng kiến cho coi.”
Trước lời khẳng định đầy tự tin của Mystith và những con rồng hoang dã đủ chủng loại, một Rudel đang hứng khởi chuyển lại thông điệp. Có hơi khó cho cậu để nói ra nhưng đó là một điều quan trọng.
“Tôi thực sự rất xin lỗi. Chúng tôi đã bị cấm thực hiện động tác trên không trong xuyên suốt màn bay. Sakuya chỉ có thể bay bình thường và đáp xuống quảng trường thôi. Nếu người bay cùng với chúng tôi, họ có lẽ cũng không để người thực hiện các động tác đâu.”
‘...Eh? Chuyện đó là thật sao? Thật xui rủi, chúng ta đã đặt khá nhiều vào việc đó vậy mà.’
Mystith có hơi thất vọng. Tương tự, con rồng gaia được gọi trìu mến là dì cũng lẩm bẩm, ‘Thật hổ thẹn’.
Ở nơi như thế, Rudel nhìn lên con rồng gaia trong vui thích.
...Nhưng có hai gã trông không có chút gì là hài lòng.
‘Trong khi chúng ta đã phải cực khổ tới vậy... chết tiệt.’
Con xích long cuộn lại thành một quả bóng và hờn dỗi. Ngược lại, con phong long...
‘Kiếm đâu ra chỗ để xả cơn giận này đây hả?’
Nó đang khóc thật sự.
◇
Và như thế, không một nhân loại nào hay biết, đội hình bay(sai quá sai) của Mystith đã bị niêm phong.
⁑__________________________________⁑