Dragoon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5327

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9145

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10040

Part 2 - Chương 115. Thị trấn cảng và học viện.

►Chương 115. Thị trấn cảng và học viện.

Trans: \__Tuấn Cpu__/

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

⁂_______________________________⁂

“Xin lỗi đã khiến cậu phải mang cả hành lí của mình.”

Tít trên bầu trời, Izumi nói chuyện với Rudel trên lưng Sakuya.

Họ đang trên đường tới Bereta, một nơi ở tận biên cương vương quốc và Izumi đồng hành với Rudel đến nơi đóng quân như một thanh tra viên đặc biệt.

“Đừng để ý đến chuyện đó. Thêm một chút khối lượng ở mức độ này không nghĩa lí gì với Sakuya đâu.”

‘D-dễ như chơi.’

Tim Iuzmi như thắt lại khi nhìn Sakuya khó nhọc đáp lại. Bởi là một con rồng gaia phân loài, Sakuya có khả năng chuyên chở lượng lớn hàng hóa. Ngay cả một con rồng gaia bình thường cũng có tải trọng đáng kể hơn những loài rồng khác.

Vì lí do đó, từ thủ đô, họ đã được lệnh phải mang theo một số lượng lớn hàng tiếp tế.

Họ đang hướng đến một vùng đất chỉ vừa mới được khai phá và hàng hóa thà có ít còn đỡ hơn không, là tình trạng hiện tại của thị trấn ấy.

Một bầu trời xanh ngắt trải dài ngút tầm mắt như đang cầu chúc cho chuyến đi của họ, nhưng Sakuya đang gặp khó khăn bởi số hàng hóa đang siết chặt lên người cô. Họ phải nghĩ nhiều lần trên đường đi và Izumi đang tự hỏi có phải số lượng hàng hóa kia không phải đơn giản là quá lớn sao.

(Lượng lớn túi may được cơi nới trên lưng, hai túi đeo vai mỗi bên... mấy cái túi đó có vẻ cũng đã được chỉnh sửa về sức chứa nữa...)

Nhân tiện, hành lí cá nhân của Rudel và Izumi đang được buộc chặt trên cổ cô bé. Nhìn cô hết sức đáng thương nhưng được cái Rudel liên tục hỏi thăm Sakuya.

“Có muốn nghỉ không Sakuya?”

‘V-vẫn ổn.’

“Đừng cố quá nhé. Vẫn còn thời gian trước khi đến vị trí đóng quân nên em cứ thong thả thôi.”

‘Sakuya sẽ cố hết sức ạ.’

Nhìn Sakuya tuyệt vọng vỗ cánh, Izumi vuốt ve lưng cô.

“..........Xin lỗi vì đã phá bầu không khí nhưng tôi đang ngồi sờ sờ ở đây ạ.”

Izumi và Rudel quay lại chỉ để thấy Millia đang ngồi đó với sắc mặt khá quan ngại. Phải, Millia đã bị đẩy đi làm thuộc cấp của Izumi.

Ngay từ đầu, vốn là bất khả thi để một người có thể làm tròn công việc của một thanh tra viên và cô phải tuyển thêm ai đó. Thế nên Izumi phải nhờ vả tất cả những người quen của mình. Nhưng ngay khi hay tin công việc là trông coi Rudel, bạn bè lẫn người quen của cô đều từ chối sạch.

(Không, mình biết lí do thực sự, nhưng...)

Hơn nữa, họ từ chối với ý tốt. Để cho Izumi có thể một mình bên cạnh Rudel, họ làm vậy với ý định tốt đẹp đó.

Chỉ có một người...

Chỉ có Aleist tình nguyện và nài nỉ trở thành thuộc cấp của cô. Có lẽ là vì Millia.

(Mối quan hệ của chúng tôi thực sự đâu phải như vậy đâu mà.)

Thở dài, Izumi cảm thấy một chút lo lắng khi người cô xoay sở tìm được lại là Millia. Ban đầu cứ nghĩ là sẽ bị từ chối, nhưng trái với mong đợi, Millia lại nhanh chóng chấp nhận vị trí đó. Dù rằng Izumi biết Millia vẫn chưa từ bỏ Rudel, cô lại không có quyền gì mà ngăn cản cả.

(Mong là sẽ không sao... không, chắc là không xảy ra chuyện đó đâu.)

Aleist đang tuyệt vọng tìm mọi cách thoát khỏi cung điện... cô nhớ lại gương mặt của cậu khi bị các cấp dưới, các nữ kị sĩ kéo đi một cách bạo lực.

Không biết liệu cậu muốn trở thành thanh tra viên đặc biệt là vì ghét làm lao công hay là muốn theo đuổi Millia. Sau này Izumi nhận ra cậu hành động vì cả hai lí do đó.

(Aleist nhiễu sự thật.)

“Cố lên! Cố lên, Sakuya!”

‘Aaaah! Cánh em bị chuột rút rồi!!’

Ngược lại, phía này bằng cách nào đó lại trông khá ấm lòng, Izumi nghĩ. Dù cho có một cô đang ngồi đằng sau họ với đầy những cảm xúc mâu thuẫn, Rudel và Sakuya vẫn mãi như vậy.

...Cánh bị chuột rút.

“Đợi chút! Như vậy là đâu có ổn đúng không, nên hạ cánh xuo.... nwaaaaaaah!”

Tiếng hét của Izumi vang vọng cả một vùng trời.

Cuối cùng, họ đến thị trấn cảng Bereta vào ngày hôm sau.

Chỉ đến nơi vừa kịp lúc, Rudel để việc tháo dỡ hành lí cho Izumi và vội vã chạy một mình đến trạm đóng quân.

Dù gọi là thị trấn cảng nhưng vốn dĩ nó là một nơi chẳng có thứ gì. Những người tình nguyện di cư đến từ thủ đô và các thành phố trọng yếu khác đang cật lực xây dựng cảng.

Ở một nơi thế này, khó mà chuẩn bị một trạm cho mỗi lữ đoàn. Ở vùng đất nơi mọi thứ đều thiếu thốn, việc phòng thủ được để lại cho một trung đội kị sĩ từ biên giới, và hai dragoon.

Đi dọc con đường với những ngôi nhà gạch xếp thành hàng, Rudel quan sát quang cảnh không mấy tươi đẹp trên đường đến trạm.

Hơn cả những ngôi là tạm bợ, tình trạng con đường cực kì tệ hại. Những người dân cậu bắt gặp đều trông có vẻ bơ phờ.

(Không phải như thế này tệ hơn mình nghĩ sao?)

Cả vương quốc Courtois và đế quốc Gaia, có thể nói đều là những quốc gia dựa trên ma thuật. Điều đó có nghĩa là nếu bạn sử dụng ma thuật, công việc một người có thể làm sẽ tăng lên vô cùng nhiều. Những thợ thủ công đều sử dụng một loại ma thuật nào đó vào sản phẩm của mình.

Nhưng cùng lúc đó, những thành phố tồn tại nhiều thế kỉ có một danh sách đầy những thứ cần bảo dưỡng. Ma thuật rất tiện lợi, thành phố muốn phát triển thì rất dễ nhưng nghĩ đến chuyện duy trì những thứ hiện có thì mỗi thành phố đều đã đến giới hạn của nó.

Chính vì mục đích đó mà những vùng đất mới được nhắm đến và thị trấn cảng này được thành lập để thu về nguồn lợi từ biển khơi ngoài kia.

Nhưng từ những gì Rudel thấy, có vẻ việc tiến triển không ổn thỏa cho lắm. Không chỉ đơn giản là nhờ vào thổ nhưỡng của vùng đất, dù có thể sử dụng ma thuật đi nữa thì suy cho cùng, tất cả sẽ vô nghĩa nếu không có sức người. Và đây là một vùng đất đầy thiếu thốn về lĩnh vực đó.

Có những con quái vật ngoài kia coi nơi đây là nhà và lượng mana tích trữ của người dân sẽ bị thất thoát trong những trận chiến. Không như những kị sĩ được trui rèn, dù cho một thường dân có thể sử dụng ma thuật thì nó cũng có giới hạn. Dù vậy, nếu có một kẻ địch xuất hiện, họ không còn cách nào khác ngoài việc chiến đấu vì mạng sống của mình và nhìn vào kết quả, kế hoạch được đặt ra trước đó tan tát.

Sau khi đến trạm đóng quân, Rudel trình giấy tờ tùy thân cho người lính đang canh gác.

Có vẻ như cậu ta cũng chỉ là tân binh bên đó, cách làm việc đơn giản là không ổn chút nào.

“U-ummm... cậu là kị sĩ phải không? Cậu đến đây có việc gì?”

“Tôi sẽ đóng quân tại đây, bắt đầu từ hôm nay. Giờ thì, phiền anh cho tôi gặp người chịu trách nhiệm của lữ đoàn dragoon được không?”

“À thì, um...”

Rudel bắt đầu nghi ngờ liệu người lính này có ổn hay không, nhưng từ trạm đóng quân đằng sau, cấp trên của người lính bước ra. Có lẽ anh ta là chỉ huy của trung đội kị sĩ.

Vóc dáng khá đầy đặn nhưng ánh mắt lại sắt bén đáng kể.

“Cậu không nghe tôi nói gì à!? Xin thứ lỗi. Bennet đang đi thị sát việc xây dựng hải cảng rồi, nên nếu muốn gặp cổ thì tốt hơn cậu nên ra đó. Ah, giấy tờ của cậu cứ đưa tôi.”

“...Vậy ổn chứ?”

Rudel có chút lo ngại khi trao giấy tờ cho một kị sĩ khác lữ đoàn.

Nhưng bên kia chỉ cười đáp.

“Mấy cái vấn đề kia không có ở đây đâu. Chúng tôi chịu trách nhiệm cho tất cả công việc giấy tờ.”

Đưa số giấy tờ cho người kị sĩ đang cười khô khốc, Rudel đi đến hải cảng. Dù không có chút chỉ dẫn nào, cậu quyết định sẽ vẫn ổn nếu cậu vẫn tiếp tục đi về hướng đang thi công.

 Bản thân thị trấn không phải quá lớn và cậu muốn có một cái nhìn chi tiết về nó.

“Sư phụ giờ này chắc đã đến nơi rồi.”

Giờ đã là học viên năm năm, Fina nhìn ra phía hành lang trong lúc lẩm bẩm.

Cận vệ của cô, Sophina tìm kiếm sự xác nhận về vấn đề của lữ đoàn dragoon.

“Vẫn như kế hoạch của ngài thôi mà, đúng không? Không phải các thủy long người chuẩn bị trước đó là để cho dịp này sao?”

Trước khi Rudel được quyết định sẽ đi đến Bereta, Fina đã can thiệp vào công việc của hai người giữ thủy long đó. Một cách chính thức, đó là để giải quyết việc kế hoạch trước đó không phát triển theo kế hoạch.

“Thật tình. Ngay cả ta cũng không thể tính xa đến vậy. Nếu có thể thì vùng đất lông tơ đã đang xây dựng rồi... sư phụ ơi, phải chi sư phụ hành động theo kế hoạch của em thì tốt biết mấy.”

Chỉ có mỗi Sophina mấy biết cô đang thực sự bực tức vì điều gì.

(Phải chi cô không như thế này thì tốt biết mấy.)

“Mà, đúng là ta có thay đổi sự bố trí của họ, nhưng có trời mấy biết hành động đó ý nghĩa tới đâu...”

Fina đã chuẩn bị vô số phương pháp chống đế quốc và thay đổi việc điều phối dragoon chỉ là một trong số chúng. Cô cho những người tài năng đóng quân gần biên giới đế quốc.

Không có thẩm quyền của riêng mình, Fina chỉ có thể sử dụng cha cô, Albach. Nhưng thậm chí cả Sophina cũng đã cảm nhận được sự yếu thế về quyền lực chính trị của ông.

Trong lúc cô đang chuẩn bị càng nhiều càng tốt các phương pháp chống đế quốc thì Albach lại không thể hành động. Nếu Fina không tự mình làm gì, có khi lại còn chẳng có được chút thông tin đàng hoàng nào. Vương quốc đã xong rồi, đôi khi cô nghĩ Sophina đang giấu diếm điều đó với cô.

“Chắc công chúa gửi cổ cho Rudel chỉ vì cổ là người tộc sói chứ gì.”

Người Sophina đem ra đùa là một cô gái đến từ tộc sói đã lập giao ước với thủy long, ‘Bennet’. Trong khi có vô số kể bán nhân miêu tộc vây quanh Fina, hiện vẫn chưa có một người thuộc tộc sói nào ở đây cả. Bởi thế nên Sophina mới đùa như thế.

Thật lòng mà nói, cô chưa từng nghĩ đến điều gì như thế. Chắc chắn người tộc sói đó là một dragoon tài giỏi... tuy nhiên.

“T-tất nhiên là không rồi. Đâu có chuyện nó là thật đúng không. Giờ thì nhanh đến lớp học thôi.”

“...Công chúa.”

“Gì nữa? Sophina, cô đang muốn làm ta trễ học sao?”

“Lớp học kế tiếp của người ở hướng này.”

Trong khi Fina rẽ phải ở hành lang chữ T, Sophina lại chỉ về hướng trái. Vô cảm và lặng lẽ, Fina đi quay lại phía Sophina chỉ.

Để ý xem có ai ở gần đó không, Sophina ra lệnh các thuộc cấp củng cố khu vực. Những nữ kĩ sĩ bao quanh mục tiêu bảo vệ của họ, Fina.

Và... Sophina lấy cả hai tay bắt lấy vai Fina mà hỏi.

“Vậy ra nó là thật sao ạ?”

“...Hmm, chắc không giấu được ngươi rồi.”

Bỏ cuộc, Fina khai thật. Giống y như những gì Sophina đã nghĩ trong lúc nói đùa lúc nãy.

“Nữ kị sĩ tộc sói cực kì giá trị đấy nhá. Tìm hết tất cả các kị sĩ của vương quốc Courtois này cũng chỉ được vài người thôi... chỉ mỗi cô đó mà không thuần phục được thì ngươi nghĩ sư phụ có thể trở thành vua lông tơ không? Dĩ nhiên là không rồi chứ còn gì nữa. Tất cả là để biến sư phụ thành thánh nhân lông tơ, Iiaaaiaa!”

Ở đoạn cuối, Sophina bắt đầu lắc tới lắc lui Fina, cấp dưới của cô cũng chẳng buồn dừng cô lại. Thứ khiến cô bực mình chủ yếu là việc Fina dùng thuật ngữ thánh nhân lông tơ.

(Nhỏ này lúc nói ra mấy thứ đó chắc chắn đang nghĩ mình trông ngầu lắm chứ đâu.)

Thở hổn hển còn kính thì méo xệch, Sophina lắc Fina không ngừng nghĩ. Cảnh đó có khi sẽ khiến một vài người lên máu.

“Người nghĩ đây là chuyện đùa chắc!? Không nhận ra người đang trong cái độ tuổi đó sao công chúa. Kiềm chế lại giùm tôi cái!”

Ngay khi ngừng bị lắc, Fina vô cảm trở lại, nhưng đối với Sophina, trông sắc mặt cô có vẻ nghiêm hơn bình thường. Khi cô vừa nghĩ đến chuyện xin lỗi...

“Ngươi nên thay đổi cách suy nghĩ đi Sophina à. Không phải là ta đang trao một bé lông cho thánh nhân lông tơ hay gì, chỉ là số mệnh đưa đẩy bé lông ấy rơi vào tay của sư phụ thôi. Đúng, đấy là số mệnh. Thiên đường lông tơ đang bảo sư phụ phải trở thành thánh nhân lông tơơƠƠơơ!”

Sophina lắc người Fina thêm lần nữa, cô vẫn tiếp tục không ngừng nghỉ cho đến tận lúc lớp học bắt đầu.

Trong khi đó, các giáo viên đang vây quanh hiệu trưởng trong phòng nhân viên với một bó hoa trên tay trong khi miệng thì cười tươi rói.

“Mấy người dừng lại giùm cái! Cái mọi người đang làm là vi phạm quy định của học viện đấy!”

Nhưng chỉ có mỗi hiệu trưởng là phản đối, mặt ông đang tái mét trong khi phản đối đề nghị của họ. Tất nhiên là ông phải làm thế rồi, tấm băng rôn treo trên phòng ghi:

‘Chúc mừng nhiệm kì ba của ngài hiệu trưởng.’

Thông thường sẽ đổi hiệu trưởng sau tối đa hai nhiệm kì. Và giờ, mấy người đang vây quanh ông lại thông báo nhiệm kì ba của ông đã được an bài. Hiệu trưởng chẳng thể hiểu nổi.

(Tạo sao chứ? Hôm qua họ vẫn bình thường mà, hay là mình sai chứ! Mình đã chuẩn bị để từ biệt rồi vậy mà!)

Ông nhớ lại sự chuẩn bị để trao lại chức vụ này, sự chuẩn bị ông đã dốc hết tâm huyết ra suy nghĩ trong khi đinh ninh đây sẽ là những ngày cuối cùng của ông ở đây. Bằng sự tốt nghiệp của một thế hệ những đứa trẻ siêu vấn đề, ông sẽ về hưu với những hoài niệm về thời gian ở học viện đã qua.

Một phần vấn đề là bản thân Fina ngạc nhiên thay cũng là một đứa trẻ có vấn đề. Cứ lúc nửa đêm là những âm thanh kì lạ lại phát ra từ chỗ cô trong lúc cô làm công việc giấy tờ, và đôi khi cô còn dừng cả lớp học chỉ để đi lang thanh ngoài học viện. Ngoài phần đó ra thì mọi thứ vẫn y hệt hồi trước.. không, nghĩ đến chuyện có không còn kẻ nào đó đột nhập vào kí túc xá nữ như đúng rồi nữa thì mọi chuyện có thể nói là đã đỡ hơn hồi trước một chút.

Và rồi...

“Hahaha, ngài đang nói gì vậy ngài hiệu trưởng! Học viện của chúng ta làm gì có quy định đó.”

“Tất cả chúng tôi đều cảm động và kính trọng sâu sắc khi được làm việc dưới sự chỉ đạo của một hiệu trưởng tuyệt vời như ngài.”

“Đó là quyết định với sự đồng lòng của tất cả chúng tôi.”

Trong khi mọi người đang cười, mắt họ thì không.

“Cái đó chỉ là thỏa thuận ngầm của mấy người thôi! Ta đã bảo là ta muốn nghỉ hưu!” (Bọn này rõ ràng đang nói đối. Tại sao chứ? Chính xác là cái quái gì xảy ra với đám này vậy!?)

Hiệu trưởng tìm viện trợ của mình, phó hiệu trưởng. Ông ta đã ở cái tuổi mà nếu không trở thành hiệu trưởng kế tiếp thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Hiệu trưởng vốn đã biết, rằng khi ông đắc nhiệm lần hai, gã ta đã khá bức xúc. Nhưng giờ thì, “Tôi sẽ làm mọi thứ để hỗ trợ ngài”, ông ta nhẹ nhàng nói vậy trong khi mỉm cười.

“...Có chuyện gì xảy ra rồi đúng không?”

Hiệu nhìn nhìn sang một giáo viên trông có vẻ khá yếu đuối. Người giáo viên đó đã gây ra rắc rối hồi trước và ông đã giúp đỡ bà. Nên ông biết bà sẽ không nói dối ông.

Khi xung quanh thì im phăng phắc mà hiệu trưởng thì lạinhìn chằm chằm vào mỗi người giáo viên đó thực sự rất đáng sợ.

“D-danh sách tân học viên đã có rồi ạ.”

“Ta biết là có rồi. Với các quý tộc trẻ thì họ làm đơn nhập học rất nhanh gọn. Chẳng có vấn đè gì nếu đâu đó khoảng thời gian này nó đã...! Có khi nào.”

“Tôi vô cùng xin lỗi ạ! Tôi... tôi đã thấy nó. Em gái cùng cha khác mẹ của Rudel-dono, tôi thấy quỷ dữ... tôi thấy Rudel-dono trong cô bé đó!”

Các thành viên bắt đầu kể về những kí ức họ có được vào lần Lena đến học viện. Cảnh người anh trai cổ vũ cho cô em gái nhìn thì ấm lòng thật đó, nhưng vấn đề lại nằm ở những lời phát ngôn của cô.

‘Em muốn chiến đấu với Eunius-san.’

‘Học viện là nơi để đánh nhau.’

‘Anh có nghĩ em cũng phá hủy được một cơ sở vật chất của trường không?”

Những kí ức đau thương của các giáo viên cứ vậy lan truyền rồi thêm bớt cho tới lúc Lena nhập học. Sự xuất hiện của một Rudel-phiên-bản-nữ-giới đã hoàn toàn thay đổi phòng nhân viên yên bình.

Như là kết quả của việc tìm cách giải quyết, buổi thảo luận đi đến câu hỏi hiệu trưởng lúc đó sẽ làm gì. Phần cũng là bởi hiệu trưởng hiện tại lại giải quyết mọi thứ êm đẹp đến quá mức cần thiết đi.

“Ah, với tôi thì vô vọng rồi.”, phó hiệu trưởng đã suy tính rất nhiều khi nói vậy, từ bỏ ghế hiệu trưởng ngay từ sớm.

“M-mấy người đừng có giỡn với ta. Dù có như thế nào thì cũng không nên đề phòng quá mức như vậy trong khi còn chưa gặp mặt cô bé nữa. Có khi cô bé thực sự là người chân thành và tốt bụng thì sao.”

“Thậm chí là cổ có chân thành và tốt bụng đi nữa, tôi không muốn ôm thêm một đứa trẻ có vấn đề nào nữa hết. Và tôi phải nói luôn! Cô nhóc đó cho tôi cái cảm giác y-hệt-Rudel và những đứa khác nữa.”

Mọi người gật đầu thâm thúy.

Bị ép vào thế bí, hiệu trưởng nhìn qua mớ giấy tờ trải trên bàn. Có một văn bản cho phép ông tiếp tục phục vụ dưới tư cách hiệu trưởng; sẵn tiện nó đã có sẵn con dấu của cung điện và tất cả những gì ông cần làm là kí tên.

“Bình tĩnh nào. Trước tiên, sao không ngồi xuống và thảo luận một chút.”

“Chúng tôi đã nhận được sự ủng hộ từ cung điện rồi. Tất cả những gì còn lại là quyết định của ngài. Ý chí của chúng tôi sẽ không lay chuyển đâu!”

Một vài giờ sau, vị hiệu trưởng kiệt quệ đã kí vào mẫu đơn. Trong căn phòng chỉ có mỗi mình ông là mặt tối sầm, những người khác đều vui mừng và cầu chúc cho ông.

Ở học viện, buổi lễ tốt nghiệp của Fina và lễ nhập học của Lena đang đến gần.

⁑__________________________________⁑