►Chương 116. Học viện và cấp trên.
Trans: \__Tuấn Cpu__/
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
⁂_______________________________⁂
Tại thị trấn cảng Beretta mập mờ hình ảnh của một nữ kị sĩ với trang phục dragoon.
Ra lệnh cho con rồng nước của mình, cô nhờ nó chuyên chở những vật liệu xây dựng.
Mái tóc xám của người nữ kị sĩ trông rất nổi bật, nhưng hơn thế, dáng đứng của cô đầy sự trang nghiêm. Đôi mắt sắt bén và đôi đồng tử vàng như đang phát ra ánh kim.
Thêm vào đó, đôi tai đang giật giật trên đỉnh đầu của cô chỉ có thể gọi là đáng yêu. Và thấp hơn hẳn một cái đầu so với tất cả mọi người xung quanh, dù dáng đứng có trang nghiêm thế nào thì cũng không thể che khuất vẻ đáng yêu của cô. Một phần vấn đề cũng nằm ở chiếc đuôi. Cái đuôi dày và mềm mại ấy đang ve vẩy trái phải liên tục. Sinh vật đáng yêu chính là đây.
Phải... nữ kị sĩ gần như giống hệt một cô bé.
“Có phải thiếu tá Bennet không ạ?”
Rudel đã được mô tả về vẻ ngoài của Bennet nên có thể nhận dạng cô không một chút do dự. Văn bản mô tả cô là một nữ kị sĩ đáng yêu.
“Còn cậu là?”
“Thưa sếp! Từ đây trở đi, tôi sẽ đóng quân ở thị trấn này, tên tôi là Rudel Arses!”
Nhìn sơ qua Rudel, cô tiến về phía cậu. Dù khí chất thì oai nghiêm, nhưng càng tiến lại gần, Rudel càng phải cuối xuống để nhìn cô.
“Ta đã nhận được báo trước đó. Có vẻ cậu đã gây ra hàng loạt chuyện ngu ngốc ở thủ đô hả. Ta đang tự hỏi mặt mũi của tên ngu ngốc đến mức đột nhiên bị tống ra ngoài biên giới này trông thế nào, nhưng cậu nhìn cũng khá ưa mắt... Nguyên tắc của ta là bất kì cấp dưới nào phạm sai lầm sẽ được chỉnh đốn bằng nắm đấm. Nếu cậu muốn duy trì cái mặt ưa nhìn đó thì tốt nhất đừng có chọc giận ta, hiểu chưa?”
Với một Bennet đang nhìn cậu chằm chằm, Rudel đáp lại không chút do dự. Nhìn tư thế của cậu, “Ít nhất thì tư thế nghiêm cũng rất chuẩn mực”, cô khen.
Vì vài lí do, đuôi của cô đang ve vẩy hạnh phúc.
“Dù nhiệm vụ có quan trọng nhưng hơn thế nữa, cậu sẽ được học cách thích nghi với môi trường làm việc. Nếu việc thi công không tiến triển thì sẽ gây rắc rối cho những người đã gửi chúng ta tới đây. Rồng của cậu là rồng gaia đúng không?”
“Vâng thưa sếp! Em ấy là rồng gaia phân loài. Tên em ấy là Sakuya!”
Vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, Bennet trả lời.
“Ta không có hỏi tên. Nhưng ta sẽ ghi nhớ điều đó. Ta sẽ để cậu chuyên chở hàng hóa.. vậy, thanh tra viên của cậu đâu?”
Nhìn vị thiếu tá và chiếc đuôi đang ve vẩy của cô, Rudel tường trình lại rằng họ đang tháo dỡ hàng hóa. Như một nơi mới thành lập, có nhiều nguyên vật liệu và công cụ Beratta thiếu thốn. Giữ khả năng chuyên chở lượng lớn hàng hóa đến thế, Sakuya là một phương tiện chuyên chở đầy giá trị.
“Để Sakuya chờ lệnh bên ngoài thị trấn. Đừng để cổ đào hố bên ngoài khu vực được chỉ định. Giờ thì ta và Elrond sẽ tiếp tục công việc. Chi tiết công việc hiện tại ta không thể chỉ ra chi tiết được.”
Sau khi nói vậy, cô ra lệnh cậu trở về nhà nghỉ và nghỉ ngơi ngày hôm nay. Rudel nhận thấy cô là một chỉ huy quan tâm tận tình tới cấp dưới của mình.
(Nhìn có vẻ hà khắc nhưng nếu là cô ấy thì sẽ ổn thôi.)
Cậu nhớ lại Luxheidt đã bảo cậu rằng nên cầu nguyện cho bản thân không bị rơi vào tay một cấp tên tệ hại. Dù cho có mạnh mẽ đi nữa, có rất nhiều những kị sĩ không biết cách chỉ huy. Rudel cảm thấy nhẹ nhõm khi cấp trên của cậu không có vẻ gì sẽ trở thành dạng cấp trên vô vọng cả.
◇
Trở về với công việc, Bennet đã xong việc khuân vác vật liệu trước khi cưỡi trên con thủy long của mình, ‘Heleene’ để tuần tra khu vực.
Một mình trên bầu trời, cô ấn trán xuống lưng Heleene. Chiếc đuôi đang di chuyển cực kì dữ.
‘Có gì sao Bennet?’
“Nghe nè nhé! Cuối cùng họ cũng gửi mình một cấp dưới đàng hoàng rồi! Mọi người gặp mình toàn bảo mình đừng cố quá hoặc là mình dễ thương quá, bữa nay tất cả đều nghiêm trang từ đầu chí cuối luôn, cậu ấy đúng là cấp dưới lí tưởng!”
Không như lúc trước mặt Rudel, Bennet ngước mặt lên đầy vui thích. Vóc dáng nhỏ nhắn còn ngoại hình thì trẻ trung, nỗi lo lớn nhất của Bennet là bị người của mình coi thường . Thực tế thì họ chỉ đơn giản là coi cô như một sĩ quan chỉ huy dễ thương mà thôi, nhưng hình mẫu người chỉ huy lí tưởng của cô gái là một tồn tại có thể khiến người ta phải kính nể, e sợ.
Và rồi, sau khi cô đã nổ lực hết mình để trở thành một sĩ quan chỉ huy, chẳng ai sợ cô hết.
Để chuyện sợ hay không qua bên, cô từng tham gia vào một cuộc thi nổi tiếng của lữ đoàn và cuối cùng được đối đãi không khác gì linh vật. Dù được cấp dưới yêu mến nhưng cuối cùng nó lại khiến người ta có một cảm giác không đáng tin cậy cho lắm. Cô nghĩ đó là lí do khiến cấp dưới của cô không khi nào ở lại lâu cả.
Thật ra mà nói, bởi dẫn dắt một thủy long quý giá, cô được lệnh đi làm rất nhiều nhiệm vụ, khiến việc cố định cấp dưới của cô trở nên khó khăn hơn bình thường. Dù nhận thức được điều đó, Bennet vẫn luôn nghĩ rằng đó là do bản thân không đáng tin.
“Được rồi! Ngày mai cũng sẽ cố hết mình luôn!”
‘...Thế thì cũng tốt thôi nhưng tốt hơn cậu đừng quá cao hứng rồi làm hỏng việc. Cũng đâu đó ba lần rồi, nó khiến họ gọi cậu là cô bé dễ thương vô vọng một thời gian nhớ không?’
“C-cái đó chỉ là do mình lỡ trượt chân rồi làm vỡ bát thôi, hông hiểu sao họ vẫn cứ đối xử với mình y vậy tới tận sau này...”
Bennet dở tệ trong khoảng nói thật lòng, chiếc đuôi của cô đang mất hết sức sống rồi xìu xuống lưng Heleene.
“N-nhưng giờ mình là một chỉ huy tuyệt vời rồi nha! Từ ngày mai mình sẽ là một chỉ huy nghiêm nghị cho coi!”
‘Rồi rồi cô nương ạ.’
Cảm thấy Heleene không tin lời cô, Bennet dặn lòng phải cố hết mình.
◇
Ở một nơi nào đó, trong dinh thự nhà Arses, dù vẫn còn hơi sớm, một gói hàng đến từ nhà Halbades.
Erselica để những người hầu gỡ niêm phong của những món quà gửi tới chúc mừng cô trúng tuyển và trình lên cho cô. Thứ được gửi đến có vẻ là những vật dụng cao cấp sẽ cần thiết ở học viện.
“Luecke-dono của nhà Halbades đúng không? Ta nghe nói anh ta khá thân thiết với Rudel.”
Trước lời lẩm bẩm của cô, những người hầu xung quanh trông có vẻ khó để trả lời. Erselica đang khá bất mãn trước thái độ của đám người hầu đó.
Trong khi Chlust yêu quý của cô đã bị đuổi ra biên giới như thể tống khứ một thứ không cần thiết, phần lớn trong số những người hầu đã dừng việc nói xấu sau lưng Rudel, thay vào đó là quay sang Chlust. Một phần trong số đó thậm chí còn nói họ đã nghĩ Rudel vốn đã xứng đáng hơn ngay từ đầu.
Erselica không thể nào tha thứ cho những kẻ hầu đó.
Nhiều người hầu chăm sóc cho Erselica còn thúc giục cô viết thư cho Rudel, và dù cho cô có viết một lá thư cho Chlust thì nó cũng chẳng được gửi đi.
(Mình có trở thành một nữ diễn viên xuất sắc trong vở kịch của bọn họ chưa nhỉ?)
Rudel - người cô từng nhạo báng – giờ đã nổi tiếng đến mức không một ai ở Courtois này không biết đến. Trên đường phố, người ta gọi cậu là quỷ vương.
Nhà Arses này đã từng áp bức một người như thế nên giờ đây đang bị một bầu không khí khá mơ hồ thống trị. Sau tất cả, một gói hàng đến từ nhà Halbades đã được gửi đến. Bầu không khí trong dinh thự có phần tươi sáng hơn một chút.
“Oh! Cái đó là của tôi.”
Khi cô đang mở số quà gửi cho mình, trước khi kịp nhận ra, cô chị em gái cùng cha khác mẹ Lena đã ở đó. Một cô gái thường xuyên mặc đồ nam, Erselica nhìn cô với vẻ ghen tị. Thành thật với bản thân và nhìn cứ như cô đang sống một cuộc sống đầy tự do tự tại.
Dù chẳng bao giờ nói chuyện trong quá khứ, lúc này đây, họ thường trao đổi một vài câu nếu tình cờ gặp nhau.
“Cô nhìn vui quá nhỉ. Dù vậy, không phải cái hộp đó lớn quá sao? Nhận được cái gì vậy?”
Cô khoanh tay lại chất vấn Lena. Lena xé phần giấy bọc và mở chiếc thùng gỗ với một cây thương bên trong. Gửi thứ như thế cho một quý cô, nó khiến người ta phải tự hỏi ý của người gửi là gì.
Tuy nhiên...
“Whoooh! Một cây thương mới! Còn vừa y với mình nữa!”
Đưa cái hộp cho người hầu, Lena bắt đầu vung cây thương đang giữ trong tay. Erselica có thể cảm nhận làn gió khi Lena xoay nó.
“L-Lena-sama! Sẽ khó cho chúng tôi lắm nếu người vung vẩy thứ đó ở nơi thế này đó ạ!”
Xin lỗi đám người hầu hoảng loạn, Lena nhìn vào cây thương. Erselica không có kĩ năng để đánh giá liệu cây thương đó tốt hay không, nhưng nhìn hoàn toàn tốt hơn cái của những người lính bảo vệ dinh thự.
“Nhận được thứ như thế mà cũng hạnh phúc được, có phải con gái không vậy?”
“Cái tôi luôn dùng đã cũ nát và ngắn đi nên cây thương này đến rất đúng thời điểm đó. Dám chắc là anh tôi có chút liên can đây.”
Nói rằng Luecke quá dễ hiểu, Lena đọc qua bức thư bên trong cái hộp. Người thợ chuẩn bị cây thương này có một cửa tiệm gần học viện, nên hãy đi đến đó với nó, lá thư viết.
(Họ định tinh chỉnh nó cho Lena sao? Chuyện này rắc rối thật.)
Với Erselica, người chẳng khi nào cầm một thứ vũ khí trên tay trong đời, cuộc nói chuyện này khiến cô đau đầu. Đến tận bây giờ, cô đã chăm chút bản thân để trở nên xinh đẹp. Và tất nhiên là để tìm được một gia đình tốt rồi gã vào đó. Nhưng nhà Arses hiện giờ bắt đầu tệ hơn cả lúc xưa.
Khi xung quanh chẳng còn ai dám bén mảng đến gần Erselica nữa, cô đã được quyết định rằng phải đến học viện. Cô được bảo đến đó và quyến rũ một quý tộc giàu có.
Bằng không thì gia đình này chẳng thể kéo dài nữa, mẹ cô nói vậy.
(Nếu bà dừng phung phí tiền của thì chẳng mấy chốc chúng ta đã hồi sinh rồi.)
Dù có bao nhiêu là thứ muốn nói với mẹ của mình, cô vẫn chỉ là con gái của gia tộc Arses. Erselica chưa bao giờ hình dung mình sẽ được gả cho người cô thực sự yêu. Chính xác hơn thì cô đang cố hết sức để không nghĩ về điều đó.
“Cô cũng sẽ đến học viện phải không? Vậy thì cái anh Luecke của nhà Habades đó có hơi kì lạ khi gửi cho cô một cây thương đó. Hay có khi nào anh ta nghĩ một cây thương là quá đủ cho đứa con của vợ lẻ nhỉ?”
Dù cho cô biết mình đang nói những điều tệ hại, Erselica không đủ khéo léo để đột nhiên thay đổi thái độ thường ngày của mình đối với một ai đó.
Vuốt ve mái tóc vàng dài, thẳng tắp của mình, cô tập trung đôi mắt màu ngọc lục bảo vào Lena.
Nhưng Lena không mấy để tâm đến lời chế nhạo kia.
“Có lẽ vậy. Mà anh trai đã nói tôi có thể tìm được tất cả những vật dụng cần thiết với giá rẻ quanh học viện nên, như thế quá đủ cho tôi rồi.”
Nhìn nụ cười của Lena, Erselica cảm thấy mình lại thua thêm một lần nữa. Những cảm giác này đã trở thành việc xảy ra hằng ngày đối với cô.
Một người hầu nhắc nhở cô.
“Erselica-sama, Lena-sama cũng là con gái của chủ nhân đó ạ. Thần không chắc ngài nên có thái độ như thế...”
“Ngươi nói phải. Lena à, cho ta xin lỗi nha.” (Gì đây chứ. Tất cả lũ các ngươi đều từng nhạo báng cổ vì cổ là con vợ bé đó sao.)
Erselica hiểu ý định thực sự của đám người hầu; họ không muốn mời gọi cơn giận dữ của Rudel, người luôn ủng họ Lena. Cả Erselica và Lena đều là những thứ để gả đi, trong mắt những người hầu kia cũng vậy, họ đều là công cụ để mang tiền về gia tộc Arses.
Nếu đều là công cụ như nhau thì đối xử đặc biệt với người được trưởng tộc tiếp theo yêu thích nhất là chuyện hiển nhiên. Cũng như Erselica đã từng được...
(Đúng là lên voi xuống chó mà, Chlust.)
◇
Đến căn nhà nghỉ ở Beretta, Rudel và đồng bạn đang bối rối khi nhận ra nó chẳng giống gì một cái nhà nghỉ cả.
Người lính trẻ dẫn họ đến đây giải thích với Rudel, Izumi và Millia.
“Xin thứ lỗi. Việc xây dựng chẳng tiến triển gì, thế nên căn nhà dành cho lữ đoàn kị sĩ lại thành ra thứ gì đó giống thế này...”
Thứ đang sừng sững trước mắt họ rõ ràng là một căn nhà riêng. Người từng sống ở đây đã dọn đi nơi khác vì vài lí do và nó bị bỏ lại như một căn nhà hoang. Căn nhà đó nghe có vẻ giống như được chuẩn bị gấp rút khi nghe được có người đến ở. Với một kị sĩ, họ sẽ được nhận căn nhà nhỏ hơn.
“... Tôi là đàn ông và đằng kia là hai cô gái. Anh có thể làm gì đó được không?”
Rudel cảm thấy như thế này là hơi quá đáng nhưng người lính kia gián tiếp nói họ tự giải quyết đi. Người lính lo lắng chỉ nói rằng đó là điều không thể.
“Nhà nghỉ chính thức sẽ chỉ được xây dựng sau khi trụ sở chính của lữ đoàn kị sĩ xây xong, nên... và chỗ này cũng khá xa với nhà của những kị sĩ khác, thế nên cũng không có vấn đề gì nếu các người lớn tiếng một chút đâu.”
“Chuyện đó thì có gì tốt chứ. Không, ngay từ đầu, sao anh lại đảo mắt đi chỗ khác vậy?”
Sau khi liếc qua Izumi và Millia, người lính trẻ đỏ mặt và đảo mắt lia lịa, Rudel nghĩ anh ta đang hiểu lầm gì đó và nói anh ta quay mặt lại để gỡ bỏ nó.
Nhưng cũng sắp hết ngày, kiệt sức sau một chuyến đi dài và căng thẳng, Millia lên tiếng bảo chỗ này cũng không sao.
“Dù cho chúng ta có phàn nàn vào giờ này thì chắc cũng không ai giải quyết được. Nếu vậy thì chúng ta sẽ ở đây vài ngày. Tôi muốn ngủ lắm rồi.”
“Cậu nói đúng. Hôm nay có hơi mệt mỏi thật.”
Không chỉ là cưỡi trên lưng rồng, ngồi trên đó gần giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, trong suốt chuyến đi. Hai cô gái cười đắng với gương mặt tái nhợt.
Nghe phe nữ nói vậy, Rudel đành miễn cưỡng chấp nhận. Sau khi nhận chìa khóa, cậu bước vào căn nhà. Cuối cùng, người lính nói gì đó quan trong rồi chạy đi.
“Họ nói là dọn dẹp nó nhưng chúng tôi bận bịu suốt và.. dụng cụ ở đằng kia nên mọi người tốt hơn nên dọn dẹp một chút trước khi ngủ nhé. Vậy, hẹn ngày mai gặp lại.”
“Anh ta bỏ chạy rồi.”
Rudel chết lặng nhìn chằm chằm căn phòng. Mở ra trước mắt cậu là một căn phòng phủ lớp bụi dày. Dù có những trang thiết bị tối giản, chúng cũng phủ trong bụi nốt.
“C-cái này thì có hơi...”
Tình trạng thảm khốc của tất cả các phòng khiến Izumi ngơ ngác. Có vẻ như đã có lệnh dọn dẹp nhưng nếu mệnh lệnh không được thực thi thì nó cũng vô nghĩa.
“...Tệ hại.”
Với đôi mắt đầy khinh bỉ, Millia lôi ra một bộ đồ và khẩu trang trước khi thở dài. Không thể tha thứ cho sự bẩn thỉu này, có vẻ như cô sẽ tiến hành việc dọn dẹp.
Một cựu thành viên từ trung đội lao công của Aleist, Millia là lực lượng chiến đấu đầy giá trị trên mặt trận này. Izumi cũng ra ngoài chuẩn bị những dụng cụ dọn dẹp.
“Họ có nói quán trọ đã đầy. Vậy ra đây là lí do.”
Khi người kị sĩ ở trạm nói không còn chỗ trống nào ở phòng trọ, họ đã cảm thấy khá khó hiểu. Nhưng lúc này thì lí do đã rõ như ban ngày, Rudel cũng phụ giúp dọn dẹp.
“Chúng ta đáng lẽ ra nên mang Aleist theo.”
Dù một nữa là đùa, nhưng nữa kia thì Rudel thực sự nghiêm túc.
◇
“Ắc xì!”
Làm xong việc (lao công) trong ngày, Aleist đang bị vây quanh vởi các nữ kị sĩ trong khi trở về nhà nghỉ.
“Chỉ huy ơi, anh bị cảm sao? Nếu vậy thì có muốn đến phòng em nghỉ không?”
“Ê, sao cô dám mời anh ấy một cách tự nhiên vậy hả?”
“Ah, vậy thì em có nên đến phòng anh không ha?”
Trước trận chiến của phe nữa, đương sự chỉ biết cười khổ trong khi phủ nhận và nói đó không phải là cảm.
(Có ai đang buôn chuyện về mình hay sao vậy không biết?)
Nếu bị buôn chuyện mà có thể làm cho người ta hắt hơi thì Aleist sẽ hắc hơi không ngừng suốt cả ngày. Dù cho không muốn, hiện tại cậu được mệnh danh là tay chơi số một ở thủ đô này.
Dù cho có cố phụ nhận đến mức nào thì cũng không ai tin cậu. Hôn thê của cậu đang trên bờ vực vượt qua con số bảy và trung đội của cậu toàn là nữ. Hơn nữa, đến cuối cùng thì họ cũng chỉ coi cậu là một thứ để thăng tiến.
Chuyện đó thì không có hiểu lầm gì.
(Hah, dù vậy...)
Nhìn xung quanh, Millia cậu yêu đã không còn ở đó. Theo lời đề nghị của Izumi, cô đã trở thành thanh tra viên của Rudel. Trong bất cứ trường hợp nào, dù cho cậu có dùng địa vị hiện tại từ chối lời đề nghị đó, một ai đó ở phía trên vẫn sẽ thông qua.
(Dù cho về phần giấy tờ bảo cô ấy cần sự cho phép từ cấp trên trực tiếp vậy mà.)
Aleist không hiểu nổi tại sao nhưng Millia đang ngày càng xa tầm với. Nhìn lên bầu trời, cậu cầu nguyện cho cô được an toàn.
(Hi vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau.)
“Chỉ huy à, anh có nghe không vậy?”
“Eh? A-à có, đang nghe đó chứ. Chắc vậy.” (Họ đang nói gì vậy? Mà, chắc lại là mấy lời than phiền thường ngày.)
Trung đội lao công của Aleist đang bắt đầu thất vọng vì họ không nhận được một nhiệm vụ nào ra dáng kị sĩ cả. Từ quan điểm của Aleist , người đã vô tình tận tụy với việc lao công này, cậu đang bắt đầu tin rằng nếu không phải chiến đấu, vậy thì có lẽ thế này là tốt nhất đối với cậu. Cậu không phàn nàn gì.
Cố để khớp với cuộc trò chuyện của cấp dưới, cậu chỉ đơn thuần là thể hiện lòng cảm thông của mình.
“Nếu vậy thì, hôm nay là ngày anh phải làm cho rõ anh thích ai nhất trong cái trung đội này!”
“Là em, phải không chỉ huy!”
“Ra ngoài kia ngồi dùm đi con rửa chén! Là em phải không Aleist?”
“...”
Aleist đang vướng trong câu chuyện tình hài hước (bi thương) tại thủ đô này.
⁑__________________________________⁑