Dragoon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

29 84

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

281 7339

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

7 66

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

19 134

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

16 131

Part 2 - Chương 121. Bức tường và ánh sáng.

►Chương 121. Bức tường và ánh sáng.

Trans: \__Tuấn Cpu__/

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

⁂_______________________________⁂

Ở thị trấn cảng Bereta, một Rudel tả tơi lê bước ra khỏi biển.

Hơi thở nặng nhọc và những bước đi trông có vẻ đau đớn. Nhưng mặt cậu thì lại cười.

“Thật là một trận chiến khó nhọc... nhưng mình thắng rồi!”

Giơ cây thương lên cao, cậu nâng chiến lợi phẩm của mình lên trời. Ở đó, một con cá lớn hơn cả Rudel – vẫn còn đầy sức sống – đang giẫy đành đạch.

Dù chứng kiến một chàng trai đang vác một con cá dài hơn bốn mét, những người xung quanh đều tỏa ra một bầu không khí như muốn nói, ‘Cậu ta lại làm vậy nữa rồi’. Những cư dân của thị trấn đang tạm nghỉ trưa tiếp tục bữa ăn của họ.

Hiện thứ Rudel thấy là Bennet và Millia đang dùng bữa với những hộp đồ ăn xếp trước họ. Bởi đều được làm tương tự nhau, cậu kết luận chúng đều được làm bởi Bennet.

Rudel đã từng được nếm thử đồ ăn do Millia tự tay nấu và từ vẻ ngoài đẹp đẽ của các món ăn, cậu quyết định chúng phải được làm bởi Bennet. Tài nấu ăn của Millia, theo mô tả của Keith, ‘chất thải sinh học’, không hơn không kém. Với Rudel, người miễn gây không chết thì ăn hết tất cả, cậu nghĩ nói vậy có hơi thô lỗ dù cậu có nhớ rằng vị của nó cũng không ngon gì cho cam.

“... Cậu làm trò gì đấy?”

Trong khi Bennet còn đang ngây người, vẫn đang trong bộ đồ lót, Rudel bắt đầu dùng cây kiếm mổ bụng con cá. Cậu trả lời tỉnh bơ.

“Hết đồ ăn rồi nên tôi đổi dang dùng nguồn thực phẩm địa phương ạ.”

Khi Rudel đáp lại với vẻ mặt ngay thẳng, Bennet chỉ biết nói, “Ra vậy.” Trong lúc cô đang nhìn cậu một cách tội nghiệp, Rudel trở lại chuẩn bị bữa ăn của mình.

“Tôi chưa từng nghĩ ai đó lại đổi sang dùng nguồn thực phẩm địa phương như thế này. Mà không phải thời gian này trong năm nước lạnh lắm sao?”

Đã trở nên quen dần với nhưng hành động lập dị của Rudel gần đây, Millia lén liếc nhìn cơ thể Rudel. Nhưng khi Rudel đột nhiên nhảy xuống biển trong giờ nghỉ trưa, cô chưa bao giờ nghĩ cậu làm vậy để kiếm bữa ăn. Mặt cô có chút mệt mỏi.

Nhóm lửa với hỏa ma thuật, cậu bắt đầu nướng con cá trong khi Sakuya và những con rồng khác để ý tới.

‘Con cá đó ngon lắm đó, đúng không?’

‘Vị thịt của nó ngon lắm, đúng không?’

‘Không có nhiều con như thế quanh đây đâu, đúng không?’

“....Đâu thể khác được nhỉ.”

Kết quả, chỉ còn một phần ít ỏi trên tay Rudel. Dù vậy, nó vẫn hơn cả đủ cho một người ăn.

Cắn một miếng lớn vào phần thịt cá tươi đỏ nhìn như món bít tết thượng hạng, Rudel nhìn qua bến cảng đang thi công.

Những con chim xà xuống chén sạch phần ruột bỏ đi. Dưới bầu trời xanh ngắt trải dài trên thị trấn cảng, ánh sáng gay gắt của mặt trời dễ làm người ta chói mắt.

“Mọi thứ đều tiến triển thuận lợi nhỉ.”

Bennet trả lời tiếng lẩm bẩm của Rudel. Dù không đề cập chính xác vấn đề, như một người đồng nghiệp, cô hiểu cậu đang muốn nói về điều gì.

“Nếu sử dụng đến rồng thì công việc sẽ tiển triển tốt hơn hẳn. Dù có trễ hơn dự kiến nhưng cứ đà này thì cũng không còn lâu nữa. Nếu kế hoạch thuận lợi, bến cảng sẽ hoàn thành sớm, còn chúng ta sẽ giao công việc còn lại cho các lữ đoàn khác và hướng đến nhiệm vụ khác.”

“Thiếu tá, ngài sẽ rời đi sao?”

 Thấy Millia bối rối hỏi, đuôi Bennet ve vẩy. Rudel muốn cô dạy cho cậu thêm nhiều thứ nữa, việc cô rời đi sẽ để lại nhiều tiếc nuối. Cậu tập trung vào câu trả lời của Bennet.

“Đừng hiểu lầm. Một bến cảng không phải là thứ có thể xây xong một sớm một chiều. Ít nhất cũng cần cả năm nữa ấy.”

Trong khi cả Rudel lẫn Millia đều thấy nhẹ nhõm, Rudel vui mừng vì vẫn sẽ được huấn luyện. Trong khi đó, Millia nhẹ nhõm chủ yếu là vì vấn đề thức ăn.

Cả Izumi lẫn Millia đều không thể nấu ngon như Bennet. Khi nhìn trên một khía cạnh khác, họ hoàn toàn bị phụ thuộc vào đồ ăn của vị thiếu tá. Những người duy nhất không nhận ra điều đó là bộ ba và chính Bennet.

“Hah, sau giờ nghỉ Elrond sẽ đến giúp đỡ công việc ở đây. Rudel, cậu sẽ tập luyện với ta trong chiều nay.”

“Vâng, thưa thiếu tá!”

Trong lúc Rudel đang vui mừng, Millia thì thầm trong lúc thở dài.

“Vậy thì cũng tốt thôi, nhưng làm ơn kiếm chút đồ mặc vô đi chứ.”

Thông thường việc huấn luyện được thực hiện gần chỗ ở của Sakuya.

Bởi quanh đây không có ai và không làm cản trở đến quá trình mở rộng thị trấn sau này, họ đã tận dụng những điều đó để biến nơi đây thành chỗ luyện tập.

Cùng lúc đó, Bennet đang tính toán đến việc thử biến nơi khô cằn sỏi đá này thành vùng đất sinh sống được. Khi quy mô thị trấn mở rộng, sẽ chẳng mất gì khi có thêm đất sống cả.

(Có phải đã đến lúc để cô bé kia làm nơi trú ẩn ở chỗ khác chưa nhỉ?)

Bằng việc để Sakuya sống ở đây, nơi chỉ từng là một khung cảnh sỏi đá trơ trọi giờ đã bắt đầu mọc cỏ dại. Trong khi loài rồng gaia thường bị nghĩ là vô dụng, khi nhắc đến vấn đề chuyên chở hàng hóa và cải tạo đất đai, chúng cực kì phù hữu ích.

Và giáp trụ cũng như sức mạnh của chúng đứng đầu trong số các loài rồng.

“Thiếu tá... tôi chạy xong rồi.”

Một Rudel nhễ nhại mồ hôi trở về chỗ Bennet. Chạy trên những vách đá và sườn núi hiểm trở đã được thêm vào bài huấn luyện cơ bản của cậu.

Đó là bài huấn luyện tiêu chuẩn của tộc thú nhân, với khả năng thể chất vượt trội của mình, Rudel đủ sức hoàn thành nó dù công sức bỏ ra cũng không nhỏ.

“Vậy sao, hôm nay hãy thực hành với kĩ năng đặc biệt của cậu.”

“Kĩ năng đặc biệt?”

“Giờ thì mang mấy thứ khiên ánh sáng của cậu ra đi.”

Được Benner ra lệnh, Rudel tích trữ năng lượng vào tay trái. Ít lâu sau, một chiếc khiên ánh sáng được triệu hồi trong không trung.

(...Cái này tiện thật nha. Điều khiển một chiếc khiên bay quanh chỉ bằng ý nghĩ.)

Nếu chỉ muốn Rudel mạnh hơn, Bennet cho rằng sẽ không thành vấn đề nếu cậu vẫn tiêp tục rèn luyện dựa trên nền tảng vững chắc của cậu. Thậm chí, cậu còn có thể đánh bại cô dù chỉ sử dụng thực lực thuần túy. Nhưng đúng là nếu trui rèn thêm vài kĩ năng, cậu sẽ có thể tiến xa hơn.

“Tập trung mana trong tay trái là sở thích của cậu à? Nếu thật là vậy thì nên dẹp vụ đó ngay đi. Nó tạo nên quá nhiều sơ hở và giống như thể cậu đang nói cho đối thủ biết bản thân định làm gì vậy.”

Theo lí thuyết, Bennet có thể ngăn Rudel sử dụng khiên ánh và và sấm sét bằng cách quấy nhiễu, khiến cậu không thể tập trung vào tay trái của mình. Để ngăn cản cậu là quá dễ dàng.

“... Có lẽ là được nhưng do phong cách chiến đấu hiện tại nên tôi không còn cách nào khác ngoài tập trung năng lượng vào tay trái cả.”

Nhìn Rudel vừa nhìn vào tay trái vừa suy nghĩ gì đó, Bennet gật gật đầu đồng ý, dĩ nhiên là chỉ trong lòng thôi. Bởi thường dùng kiếm bằng tay phải, Rudel có thói quen triệu hồi ma thuật bằng cánh tay trái còn lại.

“Nếu có thể thay đổi bằng bộ phận nào khác thì hãy làm đi. Ít nhất thì nó cũng khiến cậu tập trung vào những phần khác trên cơ thể.”

Để thử nghiệm, Rudel dùng tay phải và trễ hơn hơn đôi chút so với tay trái, một chiếc khiên thànhh hình. Ném một cái boomerang vào nó và chiếc khiên dễ dàng bị phá hủy, Bennet kết luận.

(Chất lượng sụt giảm đáng kể do với cái được tạo nên từ tay trái. Nhưng mình nên coi đây như là một điểm cần cải thiện vậy.)

Sau khi suy nghĩ một hồi, Bennet cho Rudel một mệnh lệnh.

“Rudel, từ nay trở đi, chúng ta sẽ luyện tập mỗi ngày để cậu có thể tạo khiên từ bất kì bộ phận nào. Hơn nữa, hãy tạo một chiếc khiên nhỏ nhưng cứng chắc hơn. Sau đó, chúng ta sẽ làm sao cho cậu có thể di chuyển chúng một cách tự do.”

Rudel nghiêng đầu.

“Tôi nghĩ mình di chuyển chúng đủ tốt rồi mà.”

Nhìn Rudel quay chiếc khiên dễ dàng, thật tuyệt quá, Bennet nghĩ vậy trong khi thở dài, cô cố hết sức tạo nên bầu không khí như thể đang chế giễu cậu.

“Bị ngốc à? Ta bảo cậu phải tạo được những cái khiên chắc chắn hơn kìa. Cố làm sao cho kích cỡ của chúng nhỏ cỡ bàn tay của cậu ấy. Càng tốt hơn nếu cậu có thể loại bỏ hoàn toàn cái hình dáng khiên kia.”

“Loại bỏ hình dáng khiên ạ?”

“Dù có gọi là khiên, dựa theo cách cậu sử dụng thì chúng cũng có thể trở thành vũ khí. Không phải cậu dùng chúng như vậy nhiều lần rồi sao?”

“Ngài nói phải, sao tôi lại không nghĩ tới chứ.”

(Nếu có thể tăng chất lượng của số khiên thôi là tốt lắm rồi, nhưng sẽ còn tốt hơn nữa nếu cậu ấy có thể khoác lên chúng một hình dáng mới.)

Nhìn Rudel nhớ lại thứ gì đó, Bennet ngẫm lại dữ liệu về Rudel. Dù cậu sử dụng chúng như những chiếc khiên, từ góc nhìn của những người khác, từ cái cách chúng trôi nổi mà không cần nâng đỡ, họ có thể thấy chúng vô cùng đa năng.

Hơn nữa, Cattleya từng chứng kiến cậu dùng chúng như một tấm ván để lướt trên mặt hồ. Không có lí do gì phải giữ nguyên hình dáng khiên cả. Trong khi cậu có thể nghĩ đến sử dụng chúng như thế, Bennet không hiểu tại sao cậu lại khư khư giữ nguyên hình dạng đó.

(Hah, chỉ huy đẩy cho mình một ca khó thật mà... nhưng vì thuộc cấp yêu mến, mình phải cố hết sức mấy được!)

Bennet nhớ lại cảm giác khi lần đầu tiên nhìn vào dữ liệu của Rudek. Kể từ lúc thức tỉnh thành bạch kị sĩ, cậu đã dành ra lượng thời gian vô cùng đáng kể để điều khiển thứ sức mạnh đó. Dù phần sức mạnh hiện có chút nổi bật, cậu đã thay đổi so với những ngày đầu, lúc vẫn còn tập trung vào kĩ thuật.

(Lí do cậu ấy gặp nhiều vấn đề đến vậy chắc hẳn là do việc thức tỉnh.)

Trong khi cậu luôn lo lắng mình không đủ sức mạnh, đến lúc mặt đó được cải thiện thì cậu lại trên ranh giới trở thành kiểu kị sĩ thuần sức mạnh. Bản thân cậu không thể theo kịp với những thay đổi đó.

(Nếu trường hợp là vậy, thứ cậu ấy cần lúc này là... thay đổi phong cách chăng? Không, nếu mình nâng cao nền tảng sẵn có và làm cho cậu ấy đủ sức điều khiển nó sẽ là cách tốt nhất.)

Từ quan điểm của Bennet, Rudel đầy rẫy những hành động vô nghĩa. Đủ thứ vô nghĩa đó là nguyên nhân khiến cậu thất bại.

(Chắc chắn chỉ huy đẩy cậu ấy cho mình vì ca này siêu khó chứ đâu.)

Nhớ lại người chỉ huy từng huấn luyện mình, Bennet cho một Rudel đang vật lộn với những suy nghĩ vài lời khuyên.

“Rudel, khi một đòn tấn công uy lực đến, cậu sẽ làm gì nếu không thể né tránh?”

“... Đỡ nó.”

“Cứ cho cậu không đỡ nổi đi. Ta không chấp nhận bất cứ lời phản biện nào đâu đấy.”

Khi Rudel định nói gì đó, cậu xụ vai.

“Cậu gạc đi đòn tấn công của ta rất nhiều lần. Sao lại làm vậy?”

“Vì hơn là nhận lấy cú đánh, làm vậy sẽ giảm bớt...!”

Nhận ra gì đó, Rudel bắt đầu thay đổi hình dạng chiếc khiên.

“Đúng là cần phải tăng độ rắn chắc cho nó nhưng không nhất thiết phải đỡ mọi đòn đánh làm gì. Chỉ cần thay đổi hướng của lực là đủ. Dùng cái đầu kia nhiều hơn một chút đi.”

“Vâng!” Rudel vui vẻ đáp lại trong khi Bennet khoanh tay hờ hững nhưng đuôi thì ve vẩy.

Nhìn Rudel đang nhờ vai của Bennet để trở về, Izumi, người hôm nay được nghỉ làm một vẻ mặt như kiểu, ‘lại nữa sao?’

Nhưng mặt cô có chút hạnh phúc khi trách mắng cậu.

“Cậu lại bị đánh thảm hại nữa à.”

“Cậu ta có quá nhiều thể lực nên lúc nào cũng thúc ép bản thân quá mức. Ta lúc nào cũng căng thẳng khi phải trông chừng tên này.”

Trao Rudel cho Izumi, Bennet hướng tới phòng mình để thay bộ đồ đầy bụi bẩn. Cho Rudel mượn vai, Izumi đỡ cậu ngồi xuống ghế.

“H-hôm nay mình đã cố rất nhiều.”

“Mình biết, cậu làm tốt lắm.”

“Vào ngày mai mình sẽ trở nên mạnh hơn.”

Nhìn Rudel đứng dậy còn không nổi, Izumi bắt đầu chuẩn bị số đồ ăn cô đã nấu. Mặt trời đã lặn và nghĩ rằng Millia cũng sẽ sớm trở về, cô đặt cái nồi lên bếp lửa.

Cậu sẽ vận động đến lúc cơ thể không nhúc nhích nổi và ngay khi trở về, ăn cho no bụng rồi lăn ra ngủ. Ngủ ngon lành đến sáng sớm hôm sau rồi lao đầu công việc và luyện tập. Đó không phải là thứ người bình thường có thể kham nổi.

Sau bao nhiêu thứ đó, cậu cũng phải đảm nhiệm việc giấy tờ và phần việc phụ, thế nên gánh nặng lên Rudel không hề nhẹ nhàng.

“Ngày mai mình sẽ tập luyện với trung úy Keith.”

Rudel thông báo cho Izumi với nụ cười và cô cũng vui vẻ lắng nghe. Cô đã biết ngay từ đầu và sắp xếp sẵn lịch trình phù hợp nhất. Izumi đang làm việc không biết mệt mỏi để giữ Keith tránh xa Rudel.

(Phải chi hai người họ cảm nhận được dù chỉ một chút nguy hiểm thôi.)

Bennet và Millia đều trông khá nhẹ dạ trong những chuyện như thế này. Izumi tự nhủ có nên nói với họ hay không, nhưng cô khá do dự khi phải nói mấy chuyện kiểu này với Bennet ngây thơ trong sáng.

Nếu cô chỉ nói với mỗi Millia, chuyện đó sẽ làm cho Bennet bận tâm và có cảm giác như bị bỏ rơi. Cô nhạy cảm đến lạ với vấn đề này. Một tình huống nơi Bennet là người duy nhất không biết gì, cái cách cô lo lắng trông cũng đáng yêu không kém, Izumi đã quan sát những khoảnh khắc ấy xuốt.

(...Không, vậy là xấu tính lắm tôi ơi!)

Bằng cách nào đó vùng khỏi những suy nghĩ như thế, Izumi đang nghe Rudel nói chuyện thì bỗng cảm nhận được một hiện diện. Ngay sau đó, Millia trở về nhà Bennet, nhưng Izumi đã vớ sẵn trong tay cây katana để gần đó.

“Tôi về r... ôi, gì đây!”

Millia hết hồn khi thấy Izumi tự dưng cầm kiếm đón mình, sau khi nhìn theo ánh mắt cô, Millia nhận ra vấn đề.

“Rudel ơi, chào buổi tối. Ngày mai đến điểm hẹn lí tưởng của hai ta nha.”

Vẫy vẫy cánh tay trái và nở nụ cười với Rudel, chàng trai trẻ tử tế với vẻ ngoài ưa nhìn nhận phải cái lườm đáng sợ từ Izumi.

“Vậy anh đến nữa à, trung úy Elrond.”

“Hahaha, đây đâu phải nhà của cô đâu đúng không nè? Chủ nhà nói tôi phải đến đây vào giờ này, mỗi ngày đấy.”

“Anh lại vô thức nói dối rồi. Một chiêu không xài được hai lần đâu. Tôi đã xác nhận với thiếu tá Bennet và cô ấy nói không có chuyện đó. Ngay từ đầu, anh đến đây chỉ vì Rudel thôi, đúng không?”

“Rồi, cho là vậy thì có sao đâu?”

Trước vẻ mặt như một người vô tội của Keith, nụ cười của Izumi cứng lại.

“Đừng mơ chạm tay vào cậu ấy.”

“Con nhỏ trơ tráo này, anh đây sẽ cho cô thấy sức mạnh thực sự. Không phải tự nhiên anh đây thành dragoon đâu nghe chưa! Spinnittthh!”

Trong lúc Keith lớn tiếng gọi cho con rồng của mình, Izumi chuẩn bị tinh thần. Trong lúc ý nghĩ lao đến chém gục anh ta trước khi con rồng kịp tới băng qua tâm trí cô, Keith hành động kì lạ.

“..... Eh? Đang ăn hả, vậy là không tới được hả?... H-hiểu rồi.”

Dù không nghe đươc giọng con rồng nhưng cô có thể thuật lại chuyện đang diễn ra như sau. Con rồng đã ưu tiên bữa ăn của mình hơn là Keith. Hoặc có lẽ nói cho chính xác hơn là bởi vì nó hiểu rõ tình cảnh nên mấy từ chối.

Đó là một con rồng còn tốt tính, đàng hoàn hơn cả khế ước sư của mình.

“........”

Khi Izumi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào anh ta, Keith đảo mắt ra chỗ khác. Rồi Millia đánh nhẹ vào đầu Izumi.

“Im lặng chút đi.”

Izumi nhận ra Rudel đang ngủ ngon lành trên ghế. Keith cũng cảm thấy có lỗi và quyết định rút lui.

“Cái vẻ mặt lúc ngủ cũng tuyệt làm sao. Nhờ ơn gương mặt đó, hôm nay ta tạm tha cho c__”

“Biến.”

Dưới cái lườm chết người của Izumi, Keith chạy một mạch khỏi nhà Bennet.

Cùng lúc đó...

Ở cung điện, Aleist vừa thở dài vừa dọn dẹp. Căn phòng sạch sẽ bóng loáng, nhưng có vẻ thiếu động lực, Aleist nhìn ra khung cửa sổ.

“Millia...”

Các thành viêc trong trung đội nhìn sĩ quan chỉ huy của mình lẩm bẩm gì đó. Chuyện cậu nhìn không giống như đang tương tư một cô gái nào đó có lẽ là do diện mạo sát gái của mình.

Nhưng tất cả những nỗi lo của Aleist đến từ việc Millia đã đến chỗ Rudel.

Đến lúc này, cậu còn không có tâm trí để tập luyện. Dù sự kiện chiến tranh đang đến gần, cậu chẳng có cách nào bắt bản thân vận động. Phần lớn nguyên nhâncũng là bởi cậu không hiểu rõ sức mạnh của mình.

Aleist không hề yếu.

Nhưng bởi cậu đã chứng kiến sức mạnh của Rudel, gần đây, có lúc cậu còn tự hỏi liệu tự Rudel đã là đủ để kết thúc mọi chuyện. Có thể thấy sự tồn tại của Rudel trong mắt Aleist lớn đến thế nào.

Nhưng...

“Aleist có đây không!?”

Người tận tình mở sầm cánh cửa và bước vào là Eunius. Aleist lo lắng phần bụi cậu vừa dọn đống ở kia sẽ bay lên nên cậu tạm dừng việc lau cửa sổ và lại chỗ Eunius.

“Có gì sao? Mình giờ đang rất bận. Hôm nay việc dọn dẹp phòng khách quý tộc có hơi...”

“Tên ngốc này! Cậu tận tâm gì dữ thần vậy!”

Đã nảy nở một tình yêu với việc dọn dẹp, vào lúc này đây, chiếc tạp dề lao công và cậu đã như hình với bóng. Và Eunius, người đang hét vào mặt cậu đã cởi bỏ bộ đồng phục đáng lẽ ra phải mặt. Theo luật ở cung điện, mặc đồng phục kị sĩ được coi là một nghĩa vụ.

“Thôi sao cũng được, có chuyện gì.”

“Là tên Luecke! Cái tên khốn đó làm thật rồi!”

Khi Eunius đẩy một tờ báo vào cậu, Aleist lau tay vào cái tạp dề trước khi đọc bài báo. Bên dưới tiêu đề lớn, một bức ảnh của công chúa Aileen và Fritz được vẽ lên.

“Hi vọng của thường dân, tên anh ấy là Fritz... ủa tên này xưa giờ ngầu dữ dội vậy hả?”

Khi cậu phàn nàn tác giả bài báo đã vẽ Fritz quá đẹp trai, Eunius gào lên.

“Phần ở dưới ấy! Đã bảo là đang nói về Luecke mà, cái thằng ôn này!”

Lần mò xuống phần dưới, cậu tìm thấy một bài báo về người bạn học cũ, Luecke Halbades.

Nội dung khá ngắn gọn nhưng nó viết luận án của cậu đã được cộng đồng ma thuật chấp nhận. Trong đoạn giới thiệu, nó cũng có viết cậu cũng là một kị sĩ hạng nhất.

“Mình không thực sự hiểu lắm nhưng tên khốn đó đã làm được thứ gì đó có vẻ lớn lao lắm, mình không thể cứ im hơi lặng tiếng được nữa. Lần này là lượt của mình. Cậu... đã từng nghe về thánh kiếm chưa?”

“Mình có biết chút ít.” (Trong game, cái thứ đó đã kép mình đi đủ nơi. Nhưng dù mình muốn có thánh kiếm thật, điều thiết thực nhất với mình hiện giờ là...)

“Vậy nói thẳng luôn! Đi kiếm nó thôi!”

“...Eh?”

“Như vừa nói, chúng ta sẽ đi kiếm cái thứ thánh kiếm đó. Có tin đồn chỗ thánh kiếm nguy hiểm lắm đúng không? Vậy thì nó là cơ hội tập luyện hoàn hảo đấy. Cậu muốn mục rửa ở đây sao? Mình không thể chịu đựng việc bị hai tên đó vượt mặt được.”

Hai người được nhắc chắc chắn là Rudel và Luecke.

Nhưng Aleist và Eunius hiện tại đều có nhiệm vụ của mình. Không đời nào họ được cho phép tùy ý hành động nhanh đến vậy.

“Đợi chút! Mình cũng vậy nhưng không phải ta còn có công việc phải làm sao? Eunius, hãy bình tĩnh lại và...”

“Mình được cho phép rồi. Nhìn nè.”

Trên văn bản được ném qua, nó ghi trung đội của Aleist chính thức đảm nhiệm việc họ tống cho người kế thừa chức danh đại công tước, Eunius Diade.

“Eh? Sao lại...”

Mặc dù Aleist bất ngờ, cả Eunius cũng không thực sự biết rõ chi tiết nên cậu gãi gãi đầu trả lời.

“Mình cũng không hiểu lắm nhưng tóm lại là đã được thông qua. Chúng ta sẽ lên đường sớm nên chuẩn bị nhanh đi. Ngoài ra, nếu may mắn, chúng ta còn có thể ghé qua chỗ Rudel nữa đó.”

“Đi liền!”

Khi Aleist nhanh chóng bắt đầu dọn dẹp mớ công cụ, cậu ra lệnh cho cấp dưới và chuẩn bị khởi hành.

Nhìn cậu hành động mau lẹ như vậy, Eunius bắt đầu cười nhưng Aleist đang hạnh phúc nên cũng chẳng buồn để ý.

(Mình được gặp Millia rồi.)

Khi giấc mơ đã ở ngay trong tầm mắt, con người sẽ làm việc vô cùng hiệu quả. Aleist cũng không ngoại lệ và sử dụng mồi câu là Millia, Eunius đã thành công chiêu dụ Aleist vào cái bẫy của mình.

⁑__________________________________⁑