►Chương 122. Ánh sáng và bộ đôi.
Trans: \__Tuấn Cpu__/
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
⁂_______________________________⁂
“Sakuya làm được!’
“Không là không!”
Rudel và Sakuya đang có một cuộc cãi vã hiếm hoi. Từ bên ngoài, nhìn chỉ giống như cậu đang cố chọc giận con rồng nhưng với Izumi, người có thể nghe giọng của cô, đó là một cảnh tấm lòng.
Mọi thứ bắt đầu khi Bennet nhìn cách đối đãi của cậu với Sakuya và...
“Ta sẽ gửi Sakuya đi làm việc vặt.... một mình.”
“Không được đâu ạ.”
Trong khi Rudel từ chối với một nụ cười, Izumi nhớ lại cái cách chiếc đuôi đáng thương của Bennet chùng xuống.
“Nghe nè Sakuya. Thế giới ngoài kia nguy hiểm lắm.”
(Không, cậu đang nói đến con rồng vô đối trên mặt đất đó.)
‘Urrrrrh, nhưng việc vặt em làm được!’
(Ừm... hơn là việc vặt, nó là việc chở hàng.)
Nhìn cuộc cải vã của hai người họ, Izumi thư thả nhấm nháp ít trà, lắng nghe cuộc trò chuyện có phần nào đó hơi khập khiễng. Hiện họ đang nghỉ ngơi và Bennet cũng đang bên cạnh cô, cùng nghe cuộc cải vã kia.
“Hah, cậu ta nghĩ cộng sự của mình là gì vậy chứ?”
Dù Izumi đồng ý với tiếng thở dài trộn lẫn sửng sốt của Bennet, bởi cô biết hoàn cảnh của họ quá rõ nên cũng không dám nói gì nặng nề với Rudel.
Với Bennet, dù có nhìn kiểu gì đi nữa, cậu đã làm quá lên.
“Đó không phải cách dạy dỗ một con rồng. Cậu ấy quá bảo bọc trong khi cô bé lại bắt đầu có chút sự tự tin vào bản thân.”
“Vậy sao? Hình như Sakuya là sếp chính thức của chuồng rồng, có vẻ vậy.”
Dù có nghe nói Sakuya đã trở thành sếp ở chuồng rồng, cô cũng không thực sự hình dung được rõ cho lắm. Bởi đã giao ước với một thủy long hiếm có, cô luôn bị gửi đi khắp nơi và không ở chuồng rồng được lâu.
Cô có lẽ nghĩ rằng muốn làm gì đó về cái cách nuôi dạy sai lầm kia.
Gửi Sakuya đi làm việc là một cách để dạy dỗ.
“Nếu cô ấy có từng đó sức mạnh chỉ vài năm sau khi ra đời, ta có hơi lo lắng về tương lai của cổ. Hiện giờ thì cô ấy có Rudel nên không sao, nhưng trong một trăm năm nữa, sẽ thật đáng sợ khi không còn ai kiềm chế được cô ấy nữa. Kịch bản tệ nhất, cả vương quốc này sẽ đi đời.”
Như vậy thì hơi quá, Izumi nghĩ vậy nhưng khi nhìn qua bộ đôi rắc rối Rudel và Sakuya, cô bắt đầu lo ngại.
“Nếu chúng ta có một con rồng lớn tuổi hơn trông nom em ấy...”
“Thường thức của một con rồng khác với con người. Đó là nguyên nhân tại sao dragoon lại tồn tại. Nếu chúng chúng chấp nhận giá trị của con người thì chúng ta không cần gì hơn ngoài một kị sĩ bình thường.”
Bennet nhìn Izumi. Có lẽ nhớ ra gì đó, đuôi cô ngoắc sang một bên.
“C-có gì sao ạ?”
“Đúng. Thanh tra viên đặc biệc Izumi, không phải đã đến lúc cô trở về cung điện báo cáo rồi sao?”
“Eh? À, phải, cũng đã đến lúc tôi quay lại cung điện báo cáo tình hình hiện tại của chúng ta. Tôi đang nghĩ sẽ để cho Millia...”
“Không, ta nghĩ cô nên đi. Ta sẽ sắp xếp phương tiện đi lại cho cô. Làm vậy cô sẽ rút ngắn được ít thời gian.”
Bennet đang nhìn Sakuya nên Izumi đã mường tượng được đôi chút. Bennet đã lên kế hoạch cho Sakuya chở cô đi.
Nhưng Izumi có lí do để không rời khỏi nơi này.
...Cô phải bảo về Rudel khỏi Keith.
“Tôi hiểu lí do của ngài nhưng tôi không thể để...”
“Ta cũng sẽ gửi Elrond đi mua sắm nữa.”
“...Vậy tôi đi.”
Nhận thấy Keith cũng đi chỗ khác, Izumi tự trấn an để đến thủ đô cùng Sakuya. Bennet ủy thác cho cô một lá thư tới chỉ huy Oldart.
◇
Được tiễn bởi một Rudel có vẻ buồn, Izumi cho Sakuya hạ cánh ở nơi được chỉ định ở gần thủ đô.
“Chị sẽ hoàn thành báo cáo nhanh thôi, em yên lặng đợi ở đây nha.”
‘Em đào lỗ được không?’
“Không được. Ngay khi trở về chúng ta sẽ hỏi thiếu tá Bennet chỗ để đào đất tiếp theo, được không.”
‘... Trở lại sớm đó.’
Khu vực đã trở nên đông đúc nên Izumi lấy số tài liệu và hướng tới cung điện. Cô phải báo cáo định kì cho chỉ huy thượng kị sĩ . Nhưng cô đã đến không đúng lúc, cả chỉ huy và sĩ quan chỉ huy của cô đã ra ngoài.
Khi đứng ló ngó ở hành lang, cô nhận ra không thấy Aleist và trung đội của cậu đâu, họ thường loanh quanh đâu đó gần đây, để dọn dẹp.
(Lần cuối mình ở đây, vào giờ này là lúc họ dọn dẹp hành lang... có khi họ nhận được nhiệm vụ khác không nhỉ?)
Cứ thế này, cô không thể trở về trong ngày. Khi đứng đó, cô bắt gặp chỉ huy và phó chỉ huy dragoon đang đến từ phía đối diện, cô vẫy tay và tiến lại.
Chỉ huy Oldart mỉm cười, vẫy tay chào hỏi nhưng phó chỉ huy Alejandro làm một vẻ mặt không thận thiện lắm.
“Chào cô gái trẻ. Nhìn cô có vẻ vẫn ổn ha.”
“Vâng. Đã lâu không gặp ngài, thưa chỉ huy.”
“Cứng nhắc quá. Mà sao cũng được, Sakuya-chan ở ngoài kia đúng không? Ta không thấy ngài đại công tước tương lai đâu hết, cậu ta đi đâu rồi à?”
Tự hỏi liệu họ có đang tìm Rudel không, Izumi trả lời một cách bình thường.
“Không, lần này chỉ có tôi và Sakuya thôi. Rudel đang giữ nhà ạ.”
Trước lời báo cáo có xen lẫn chút vui đùa, phó chỉ huy ôm mặt với cái tay trái. Nhìn vẻ mặt Izumi như tự hỏi mình đã làm điều gì sai, Oldart cho cô biết lí do.
“Cô chưa nhận ra sao? Để người khác biết một con rồng đi theo ai đó không phải khế ước sư của nó không phải là ý hay đâu. Ai ra quyết định chuyện này?”
“... T-tôi xin lỗi.”
“Từ ánh mắt đó có vẻ không phải là cô bé rồi. Nếu là vậy... không phải là Rudel, vậy có lẽ là Bennet-chan đúng không?”
Oldart gọi Bennet với phần –chan được thêm vào. Rồi Alejandro lưỡng lự lẩm bẩm.
“Bởi vậy tôi mấy không muốn để Rudel cho Bennet.”
“Giờ này nói vậy thì cũng không giúp được gì đâu. Và vào lúc chúng ta thảo luận việc không còn ai khác thích hợp hơn Bennet-chan để gửi gắm Rudel, ông đâu có ý kiến gì đâu. Ông chỉ gật đầu nhớ không.”
Cảnh hai dragoon cấp cao tranh luận không ổn chút nào. Izumi bắt đầu lo lắng liệu chuyện cô cho là nhỏ nhặt sẽ hô biến thành thứ gì đó vô cùng rắc rối. Nhưng Oldart cười và trấn an cô.
“Ah, cô không cần lo lắng đâu. Có hơi rắc rối một chút nhưng mấy chuyện như này xảy ra suốt ấy mà. Cô thấy đó, mỗi lần chuyện như thế này xảy ra thì lạ có những kẻ muốn thuần hóa một con rồng bắt đầu làm ầm lên.”
Không như Oldart, Alejandro đang làm vẻ mặt mệt mỏi.
“Và bọn ta là những người phải giải quyết mấy chuyện đó.”
Họ rõ ràng đang vướng phải đủ thứ rắc rối, Oldart nói trong khi để mắt đến số tài liệu trên tay Izumi. Ngay sau khi nhận ra là báo cáo, ông đề nghị giữ chúng cho cô. Trong lúc Izumi tự hỏi liệu cô có nên đưa chúng cho người không phải là cấp trên của mình, ngay khi nghe được sếp của cô đang trong chuyến công tác dài hạn, cô quyết định giao cho họ.
Đó là số tài liệu dù có thế nào Oldart cũng phải coi qua và ông nói ông sẽ giải thích tình huống của cô.
Nhẹ nhõm, Izumi hỏi về hai dragoon đóng quân ở thị trấn cảng Bereta.
“Bennet-chan và Keith à?”
“Vâng. Tôi không biết nhiều, hoặc đúng hơn là không biết gì về họ cả.”
Nhìn nhau, Oldart và Alejandro trao đổi ánh mắt như kiểu tự hỏi họ có nên giải thích không. Izumi trông có vẻ tò mò nên Oldart dẫn cô đến văn phòng của dragoon trong cung điện.
◇
Dẫn Izumi và Alejandro đến căn phòng đó, Oldart nhờ cấp dưới chuẩn bị trà và cho Izumi ngồi xuống bộ ghế sô pha.
“Nói với cô về họ thì dễ thôi nhưng trước đó, ta đoán mình nên hỏi vài thứ. Cô gái trẻ đây thấy hai người đó như thế nào?”
Trong lúc Oldart trông có vẻ đang kiểm tra Izumi, Alejandro không thể hiện bất kì phản ứng cụ thể nào. Ông với tay tới số đồ ăn vặt được những người hầu chuẩn bị.
“Thiếu tá Bennet thì, um... một người đáng tin cậy. Nhưng trung úy Elrond thì...”
Nó khá giống với câu trả lời ông dự kiến và Oldart cười sảng khoái. Không có nhầm lẫn gì về thứ hạng của họ. Chỉ là tật lớn hơn tài, người ta luôn luôn nhầm lẫn về họ. Lúc nào cũng vậy.
“Một chỉ huy siêu cấp dễ thương và một tên đồng tính nguy hiểm, đó là ấn tượng của cô đúng không? Riêng cái đó thì không sai đâu nên cô không cần lo.”
“V-vậy ạ.”
Có lẽ nghĩ rằng cô đang bị trêu chọc, ông có thể cảm nhận Izumi đang đề cao cảnh giác hơn nên Oldart đi thẳng vào vấn đề chính.
“Mà, đây là dịp hoàn hảo để nói. Ta muốn ai đó biết tình hình hiện tại.”
“Vậy có ổn không?”
Khi Alejandro tham gia cuộc trò chuyện, Oldart chỉ gật đầu.
Nếu Rudel và Sakuya đều mở lòng với cô, Oldart quyết định sẽ không thành vấn đề. Hơn nữa, ông đã quan sát Rudel và Izumi.
Hôm nay khi thấy Sakuya, Oldart quyết định sẽ nói.
“Đây là chuyện chính họ cũng không được thông báo nhưng cô biết vùng biên giới gần đây khá ồn ào không?”
“K-không ạ.”
Thấy Izumi bất ngờ khi chủ đề đột nhiên thay đổi, Oldart tiếp tục.
“Mà, có vẻ là do sự cảnh giác của ai đó nên bọn ta đã quyết định gửi đi những nguồn lực mạnh nhất có trong tay. Nhưng có một vài kẻ sẽ bắt đầu ồn ào đủ thứ nếu gửi đi quá nhiều người ra biên giới, nên bọn ta đã gửi các dragoon mạnh nhất trên đất liền và không trung đến thị trấn cảng Beratta, nơi đủ gần để gửi tiếp viện.”
“Và đó là hai người họ?”
“Họ nhìn không giống đúng không? Nhưng thực sự họ là con át chủ bài của bọn ta đó.”
Trong lúc Oldart cười vui vẻ, Alejandro làm một vẻ mặt ảm đạm. Dù ông không muốn thừa nhận nhưng khả năng của họ là không thể chối cãi.
Đưa tay tới số tài liệu, ông bắt đầu giải thích. Phần lớn diễn ra như ông mong đợi. Nếu ông muốn huấn luyện Rudel, hơn là để cậu dính lấy một người hướng dẫn nửa mùa, ông quyết định sẽ để cậu dưới quyền những dragoon mạnh nhất còn hoạt động.
Có được một cơ hội như thế, ông thấy mình thực sự đã gặp may mắn. Hai người sở hữu thủy long hiếm có đó cực kì bận rộn. Nhiệm vụ của họ thường ở gần biên giới và hiếm khi trở về cung điện.
Nó cũng đi đôi với mong muốn cá nhân của ông, không cho Keith có cơ hội trở về.
Đã rửa tay gác kiếm, cựu chỉ huy và phó chỉ huy không còn đủ sức để huấn luyện ai đó vượt ngoài thường thức như Rudel. Và hai người họ vốn đã phải huấn luyện cho những người có tương lai khác. Họ đã nghĩ không còn cách nào khác ngoài để cậu tự luyện tập.
Nhưng rồi, trong số những dragoon còn hoạt động, người mạnh nhất trên mặt đất Bennet và chiến binh trên không mạnh nhất, Keith tập hợp lại với nhau. Khi gửi Rudel ra biên giới, Oldart đã cảm nhận được dấu hiệu của số phận.
“Bennet-chan rất giỏi trong khoản chăm sóc người khác nên nếu xảy ra chuyện gì, cô nên hỏi cô ấy. Và nên tránh hỏi Keith bất kì điều gì.”
Trong khi Oldart cười sảng khoái, Alejandro quay mặt ra chỗ khác. Biết chuyện đã từng xảy ra, vì danh dự của một phó chỉ huy và trái tim đã trải qua nỗi đau, Oldart cho rằng không nên động chạm vào vết thương cũ.
“Họ thực sự mạnh đến vậy ạ? Không ai trong số họ nói gì về chuyện đó cả.”
“Họ mạnh, hoặc hơn nữa, như ở một thế giới khác vậy. Một tên ngốc nào đó dám đọ tài với Bennet-chan... không hề tồn tại. Vẻ ngoài là vậy nhưng sức mạnh rất khó lường. Nếu bất kì kẻ nào dám kiếm chuyện với cô ấy, sẽ có một nhóm cận vệ sẽ ùa ra giải quyết hết. Ah, về phần đó, ta không có ý nói tới đơn vị chính thức nào cả, chỉ là Bennet-chan có riêng một đội chuyên bảo vệ trong lữ đoàn thôi. Họ sẽ ùa ra thật đó nên cô cẩn thận nhé.”
“Đó không phải là chuyện đáng cười đâu. Thật tình... ta không hiểu ông nghĩ gì, để cái nhóm người nguy hiểm đó hoành hành lâu tới vậy.”
“Không, Bennet-chan là cấp dưới cũ của chúng ta và còn là một cô bé ngoan nữa. Cô bé không mất gì với vẻ ngoài đó hết và cái cách cô bé lo lắng về việc kia đáng yêu hết sức. Phải chi cái cô boomerang tất sát kia học hỏi cô bé một chút thì tốt biết mấy.”
Nhân tiện, thủ lĩnh của nhóm người bảo vệ đó là Oldart. Ông là kẻ đầu têu thành lập hội bảo vệ Bennet từ bóng tối.
“Tôi không nhận ra nổi họ lại mạnh như thế.”
“Mà, nhắc tới bán nhân thì chuyện đó không lấy gì làm lạ. Thông thường, sẽ không có gì lạ nếu cô ấy nổi bật hơn cả Cattleya, nhưng dù tốt hay xấu... cô bé đó không có tài điều khiển rồng.”
Lí do Bennet đi theo hướng chuyên chiến đấu dưới đất là vì cô không quá giỏi về khoảng không chiến. Ngược lại, Keith thì lại xuất chúng trong việc điều khiển rồng.
Dù vậy, cô đã lập giao ước với một con thủy long. Ở một tình thế cô không thể phủ nhận khả năng của mình nữa, Bennet đã chọn ra con đường của mình.
“Ta để cô ấy vào vị trí thiếu tá vốn để dành cho Cattleya, nhưng nếu nó gây rắc rối cho cô ấy, có lẽ ta nên xem xét lại.
Uống xong tách trà, Aleandro cho Oldart một lời cảnh báo.
“Dù có như thế nào thì chuyện đó đã được quyết định rồi. Dẫn dắt một con thủy long đầy giá trị như thế, sẽ rất rắc rối nếu cô ấy không nỗ lực trong vai trò thiếu tá của mình.”
Nhìn qua báo cáo, Oldart cảm thấy cô đang lo lắng rồi bắt đầu ngồi rên rỉ. Dù hiện tại mọi chuyện vẫn ổn, ông cần phải chuẩn bị một vài cấp dưới cho Bennet, thật nhanh.
Có lẽ sau khi cô huấn luyện xong Rudel, ông sẽ gửi một vài tân binh tới làm thuộc cấp của cô.
“Um, Rudel có biết cả hai người họ đều...”
“Tên đó hả? Biết. Mà, có vẻ như cậu ta không biết chính xác thực lực của họ nhưng ngược lại, ta mới là người bị bất ngờ đây.”
Trong lòng, ông tự hỏi làm sao cậu mò được thông tin đó đó nhưng nghĩ rằng cậu sẽ dễ dàng hành sự với địa vị như thế, ông nuốt lại từ sắp nói, ‘thật đáng sợ’.
Có lẽ như để trả thù vì bị đánh hoặc có lẽ ông không thể tha thứ chuyện con gái mình lại đổ trước cậu, hoặc có khi là cả hai, Alejandro phát biểu vài lời chế giễu.
“Hmm. Tốt nhất tên đó nên học được thực tế là như thế nào. Trên thế giới này, núi cao còn có núi cao hơn.”
“Những ngọn núi cao hơn đó, ý ông là chúng ta đúng không?”
Khi Oldart cười đùa, Izumi trông có vẻ đang lạc trong dòng suy nghĩ riêng.
◇
Trên đường trở về thị trấn cảng Beretta, Izumi nhìn lên bầu trời trong lúc gọi cho Sakuya.
“Nè, Sakuya. Em có nghĩ chị đủ tư cách kề vai sát cánh bên Rudel không?”
‘Em không hiểu lắm nhưng Izumi thuộc về Rudel. Và của Sakuya nữa!’
Em nói phải, cô lẩm bẩm.
Nhìn bầu trời đang chuyển sắc cam khi nghĩ về bản thân hiện tại.
(Trong khi mọi người xung quanh đều không ngừng tiến tới, liệu mình cứ như vầy có ổn không? Mình có nên tìm một phong cách riêng của bản thân không...)
Khi đang nghĩ chuyện xa vời, cô đột nhiên nhớ lại bóng lưng Rudel. Bờ lưng cô đã đuổi theo mãi từ những ngày trên ghế nhà trường, cô bị tấn công bởi một cảm giác khó chịu, rằng bờ lưng ấy sẽ xa tầm với lần nữa.
Kể cả khi biết mình sẽ không bao giờ chạm tới được, Izumi nhìn vào bàn tay phải của mình với một vẻ u buồn.
(Ít nhất, mình muốn có đủ sức mạnh để ở ngay đằng sau cậu ấy.)
Nơi cô không bao giờ mơ ước tới, đó là bên cạnh Rudel. Nhưng ít nhất, trong công việc, trong nhiệm vụ, cô muốn được kề vai sát cánh bên cậu.
Vì điều đó, cô cần sức mạnh.
Ngay khi trở về, Izumi quyết định thảo luận với Bennet.
⁑__________________________________⁑