Dragoon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 322

Part 2 - Chương 128. Thiếu tá và Aleist.

►Chương 128. Thiếu tá và Aleist.

Trans: \__Tuấn Cpu__/

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

⁂__________________________________________⁂

Sau khi trở về thị trấn cảng Beretta, Rudel và Izumi dành cả ngày để dỗ dành một Sakuya đang chìm vào trầm cảm.

Sau khi chuyện có vẻ lắng xuống một chút, Rudel tạo nên một chiếc khiên ánh sáng nhỏ trên bàn tay phải và ngẫm nghĩ vài thứ. Chiếc khiên có đường kính chưa được mười centimet nằm gọn trên lòng bàn tay cậu.

Ngồi xuống và nhìn vào chiếc khiên, Rudel đang nghỉ ngơi một chút trước nơi ở của Sakuya, lặp đi lặp lại bài luyện tập này hằng ngày. Đến giờ, cậu có thể tạo nên khiên ánh sáng từ đầu ngón chân.

Trong lúc thử nghiệm đề nghị của Bennet, nó dễ đến ngạc nhiên. Hơn nữa, cậu thấy kì lạ bởi tại sao lúc trước cậu cứ luôn cứng nhắc sử dụng ma thuật bằng tay trái.

“Dù vậy, mình muốn có thêm vài nước bài khác để sử dụng.”

Phong cách chiến đấu của Bennet là một chuyện nhưng Rudel cũng muốn đảm bảo phương pháp điều khiển rồng của Keith nữa. Khi cậu nhìn theo hướng đó, cậu bắt đầu nhìn nhận ra thứ bản thân đang thiếu. Kiếm và ma thuật thôi chưa đủ. Cậu không thể ngừng nghĩ theo cách đó.

Bennet là một bán nhân tộc sói, bởi thiếu thốn mana nên cô bù đắp bằng cách dùng nhiều phương pháp chiến đấu khác nhau. Rudel biết điều đó.

Cậu đã thử dùng boomerang nhưng không tìm được cảm giác phù hợp với nó. Sự ngưỡng mộ của cậu với Bennet càng khiến cậu bực bội hơn.

“Vậy thì có nên thử ném dao không đây?”

Khi đang nghĩ ngợi xâu xa, Izumi xuất hiện với hai tay đang giữ một chiếc giỏ. Bên trong chứa bữa ăn trưa cùng đồ uống.

“Cậu lại đang nghĩ ngợi gì nữa à? Nếu cậu đang âm mưu tạo nên một kĩ năng kì lạ nào đó thì nếu có thể, mình mong cậu nên dừng lại đi nhé.”

Dù Izumi cười khổ nhìn cậu, Rudel không hiểu tại sao cô lại phản đối những kĩ năng đó của cậu đến thế. Dù sao cậu cũng chưa nghĩ đến việc sáng tạo thêm bí kĩ nào nữa nên ít nhất là bây giờ, cậu gật đầu đồng ý.

“Không vấn đề. Ngay lúc này mình đang nghĩ đến vài phương pháp tấn công mới. Cũng như thiếu tá vậy, mình cũng muốn một phương pháp tấn công tầm trung ngoài ma thuật ra.”

Izumi dọn thức ăn lên tảng đá đằng trước Rudel trong lúc lắng nghe cậu.

“Mình không nghĩ sẽ có vấn đề gì với mana của cậu đâu, Rudel. Dù cho không đến mức như Aleist, nhưng cậu vẫn thuộc tuýp người giàu mana mà.”

“Mình đúng là có một ít...”

Lời của cậu chậm dần, Rudel với tay tới số đồ ăn bày trước mặt. Rồi cậu cảm thấy kĩ năng nấu ăn của Izumi đã tốt hơn so với trước.

“Ngon quá. Cậu đã luyện tập nhiều lắm đúng không?”

“Cảm ơn nhé. Tất cả là nhờ Bennet-san. Cô ấy quả thật có thể làm được mọi thứ.”

Nói chung là giỏi việc nước đảm việc nhà. Cô là thần tượng trong mắt cả Rudel lẫn Izumi.

“Thật tốt bởi mình đã đến vùng biên giới này. Nhờ đó mình có cả hai cấp trên khiến ai ai cũng phải ghen tị.”

Khi Rudel nói vậy đầy hài lòng, Izumi gật đầu miễn cưỡng.

“Ưm, cậu nói đúng. Bennet-san là người tốt. Phải, nhưng...”

Izumi không thể nào chấp nhận Keith, Rudel nhìn có vẻ bối rối, nhìn cô. Cậu không nghĩ Keith có bất kì vấn đề gì đáng kể. Với Rudel, họ đều là những cấp trên đáng ngưỡng mộ.

“Thôi kệ đi! Về phía cậu thế nào rồi? Bennet-san nhìn vui lắm, cô ấy nói cậu đã có chút tiến bộ đó.”

Bắt nhịp với việc thay đổi chủ đề của Izumi, Rudel dùng ít trà để nuốt đi phần sanwich trong miệng trước khi trả lời.

“Chặng đường phía trước của mình còn dài lắm. Mình phải hoàn thiện thêm ở vài chỗ nữa. Và việc vừa sử dụng ma thuật vừa di chuyển có hơi... nếu là vậy, sẽ thế nào nếu mình thi triển ma thuật trước khi di chuyển nhỉ? Liên tục thi triển nó ở một khoảng cách nhất định với mình ở mọi lúc mọi nơi?”

Đột nhiên nhận ra gì đó, Rudel nhấp ít trà rồi chìm vào suy nghĩ. Izumi quan sát cậu với một nụ cười ấm áp.

Trong số những người Keith phải đưa về cung điện không bao gồm tổ đội của Aleist.

“Cậu thật sự không định trở về à?”

“Ừ. Mình có một vài nơi phải tới mới được.”

Lời của cậu chậm dần, Aleist đã thấy Rudel luyện tập mỗi ngày và sau đợt quái vật tấn công gần đây, cậu đã nghĩ về nhiều thứ.

Kết quả, cậu quyết định sẽ đi du hành một thời gian.

“Chỉ huy có bọn em bên cạnh nên không sao đâu ạ.”

Khi một thành viên trong trung đội của cậu gật đầu đầy tự tin, đương sự chỉ biết thở dài quan sát. Thông thường, cậu sẽ từ chối nhưng các cô gái nói họ sẽ đi theo và không chịu nghe bất kì lời nào từ cậu.

“Mà, mình trở về nên cũng không sao hết. Mình sẽ gửi một bức thư cho cấp trên của cậu. Nhưng có kế hoạch gì từ giờ trở đi chưa?”

Eunius không thấy có gì đáng lo cả nhưng nếu được, cậu muốn cùng nhau trở về. Vì một vài lí do, sắc mặt cậu không được thoải mái khi nhìn sang Keith. Ngược lại, Keith thì lại rất hài lòng.

“Fufufu, một chuyến đi chỉ có hai người với Eunius-kun xuyên qua bầu trời xanh~~”

“Dừng ngay tại đó. Không phải anh có hứng thú với Aleist sao?”

“Hai người nhìn vui vẻ ha.”

Nghe Aleist nói vậy, một vẻ khó tả hiện lên mồn một trên mặt Eunius. Trong cách nhìn của Aleist, cả trong trò chơi lẫn thế giới này, ấn tượng của cậu về Keith không hề thay đổi, một người tốt, đáng tin cậy dù không quá mạnh. Cậu không đời nào nghĩ đến chuyện mình đang bị anh ta nhắm đến.

“Giờ thì hãy tận hưởng chuyến hành trình riêng tư của chúng ta nào!”

“Oy, sáp sáp lại là ăn kiếm đấy! Tôi nghiêm túc đấy!”

“C-cậu sẽ nghiêm túc... ôi thật là táo bạo làm sao. Vậy thì anh đây phải đáp lại những cảm xúc nồng nhiệt đó thôi!”

“Gyaaah! Tránh xa tôi ra!”

Thủy long Spinnith dang rộng đôi cánh và bay đi. Dáng vẻ của ông ta thực sự tráng lệ.

Sau khi nhìn con rồng bay đi với mớ lộn xộn trên lưng, Aleist quay lại và nhìn vào những cô gái tạo thành trung đội của cậu để thông báo về kế hoạch tương lai.

“Có một thị trấn lớn gần đây và tôi đang nghĩ đến việc hướng đến đó. Chúng ta phải tìm ai đó xem qua thanh thánh kiếm chúng ta tìm được và hơn hết, chúng ta sẽ có thể tra dồi bản thân trong thời gian ở ngoài kia.”

Có rất nhiều nhiệm vụ săn quái vật có thể nhận được quanh vùng biên giới này. Ngoài ra, những cơ sở làm việc với vũ khí và giáp trụ cũng rất đa dạng ở ngoài này. Bộ giáp của cậu cũng được làm bởi những người thợ rèn ở đây.

Tại sao Aleist lại không trở về cùng với Eunius? Đó là bởi vì cậu đã tìm được câu trả lời liên quan đến sức mạnh của cậu.

Aleist đã suy nghĩ về sức mạnh của cậu. Cậu biết cậu không thể bắt kịp nếu đi theo cùng một con đường với Rudel và những người khác.

Cậu không phải kiểu người cuồng chiến, kĩ năng cũng không có gì đáng kể và một tài năng ma thuật cậu sẽ chẳng bao giờ làm chủ được.

Nhưng.. có vài thứ cậu có thể làm được.

(Đây không phải là trò chơi nhưng mình không thể nghĩ được bất kì điều gì khác. Sức mạnh là sức mạnh. Mình phải làm bất cứ điều gì mình có thể...)

Thứ cậu nhớ lại là cuộc nói chuyện với Bennet. Lúc Aleist quay trở về Beretta, cậu đã nghe từ Rudel rằng cô mạnh khủng khiếp. Nếu cô thực sự mạnh đên vậy, cậu và Eunius có thể tìm được gì đó từ cô.

“Các người muốn mạnh hơn?”

“P-phải.”

Bennet vốn thấp bé, thực tế không khác gì một cô nhóc, vậy mà trước mặt cô, Aleist lại đang có vẻ lúng túng. Dù có nhìn như thế nào, cô trông cứ như một cô nhóc đang cố nhón chân lên để nói chuyện khiến cậu cảm giác như có thể cười bất kì lúc nào. Trong lúc cậu bằng cách nào đó kìm nén lại được, Eunius từ bỏ và gọi cô là Bennet-chan.

Dù biểu hiện trên gương mặt không có vẻ gì là để ý tới chuyện đó, chiếc đuôi của cô lại rũ xuống bất lực. Cái dáng vẻ cố không thể hiện ra mặt dù rõ ràng là bận tâm đó cũng dễ thương không kém.

“Nếu chỉ muốn mà mạnh lên được thì đã không có nhiều rắc rối đến vậy rồi. Dù cho về lí thuyết cũng có vài phương pháp nhưng mỗi người mỗi khác, ta không thể bảo đảm được gì cả.”

Đưa ra lời khuyên thì được nhưng cô sẽ không chịu trách nhiệm, ngắn gọn là vậy. Dù là với Rudel, người cô được chỉ định phải trông nom, cô nói cô chỉ đồng hành với cậu mỗi ngày để xác nhận thành quả. Nếu được nêu ý kiến, Aleist không nghĩ làm vậy sẽ khiến cậu mạnh lên nhưng bây giờ, cậu muốn bắt kịp được Rudel bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

Trong khi Luecke và Eunius đã vươn lên rất nhiều trong chuyên môn của họ, tất cả những gì cậu đã làm từ đó tới gần đây là dọn dẹp. Cậu đang bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.

Có lẽ cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn của Aleist, Bennet cố giúp đỡ cậu. Mượn một căn phòng trong trại quân, hai người họ có một cuộc nói chuyện riêng.

“Ta không phải là sếp của cậu. Ta không thể ra lệnh đồng thời cũng không chịu trách nhiệm về cậu. Tốt nhất cậu nên khắc ghi điều đó vào đầu mình đi.”

“À, vâng.”

Đáp lại một cách mập mờ, Aleist ngồi đối diện Bennet, cô đem ra một ít đồ uống. Cậu làm tất cả để truyền đạt nỗi hoảng loạn và lo ngại của mình.

Tránh dùng đến quan điểm như trong một trò chơi, cậu truyền đạt theo cách Bennet có thể hiểu được. Nhưng Bennet chỉ làm một vẻ mặt phức tạp.

“Vậy thì cậu lo lắng về cái gì vậy chứ?”

“Eh? Nhưng mà...”

“Nếu đã biết cách để trở nên mạnh hơn thì lí do gì mà không dùng chúng chứ?”

“Tôi... không có lí do gì. Nhưng nó có hơi khó tin hoặc không thực tế cho lắm, hoặc đúng hơn thì trong thâm tâm tôi không chấp nhận cách đó sẽ hoạt động. Như nếu tôi nói tôi sẽ mạnh hơn nếu tiêu diệt nhiều quái vật, nghe không đúng chút nào đúng không?”

Nếu là trong game, bằng cách đánh bại quái vật, cậu sẽ nhận điểm kinh nghiệm và tăng cấp độ. Nhưng rõ ràng ở thế giới này, cậu không thấy được những thứ như bảng trạng thái như trong trò chơi.

Vì vài lí do, Aleist bắt đầu thấy xấu hổ. Dù nhìn thấy mặt cậu đỏ lên, Bennet không hề cười.

“...Những chuyện về việc đánh bại quái vật sẽ mạnh lên thì cậu có thể tìm thấy ở khắp nơi. Ở chỗ ta sinh ra có người coi việc tiêu diệt quái vật là một dạng nghi thức. Còn có những kiểu mê tín như chúng ta có thể cướp sức mạnh từ những sinh mạng chúng ta tiêu diệt nữa, nhưng ta đúng là có cảm giác nó làm ta mạnh hơn. Chuyện đó cũng không hoàn toàn là sai.”

Hơn là là trở mạnh hơn nhờ việc tiêu diệt quái vật, Bennet nghĩ thông qua việc đánh bại chúng, người ta sẽ có được kinh nghiệm chiến đấu và lòng can đảm từ đó.

Đã từng dựa vào những kiến thức từ trò chơi và thất bại, Aleist đã hoàn toàn thôi không dùng đến chúng nữa. Nhưng mọi người quanh cậu đều trở nên mạnh mẽ và thậm chí nếu không có cậu, không phải Courtois vẫn sẽ ổn không phải sao? Cậu cố thuyết phục mình như thế. Có điều cậu không thể chịu được cái cảm giác bị bỏ lại đằng sau. Có một chuyện khác nữa là gần đây cậu bắt đầu có mong muốn được kề vai sát cánh với Rudel.

Nhưng chính là lúc đó, cậu nhận ra cậu không có một lĩnh vực chuyên môn nào cả. Cậu từng mong ước có nguồn mana vô tận và địa vị xã hội. Dù giờ đều đã nắm trong tay nhưng chúng không phải thứ cậu có thể gọi đó là chuyên môn. Khi những thấy người bạn thân của cậu vươn lên bằng chính thực lực của họ, trong mắt cậu họ thật rạng ngời.

“Nói thế này thì nghe có hơi thô lỗ nhưng suy cho cùng thì sức mạnh cũng chỉ là sức mạnh, không hơn không kém. Nếu ta là cậu, ta sẽ tìm kiếm sức mạnh theo cách đó không chút do dự. Ta không thấy có vấn đề gì đáng kể với phương pháp của cậu cả. Không chút nào. À có một chuyện khác, như là một kị sĩ, sẽ không tố chút nào nếu cậu không báo cáo cho cấp trên của mình.”

“Ah, phải rồi, còn chuyện đó nữa. Tôi làm lao công lâu đến mức dừng nghĩ đến việc bản thân là kị sĩ mất rồi.”

Khi Aleist gục đầu cười giã lã, Bennet nhẹ nhàng nhắc nhở cậu.

“Cậu là hắc kị sĩ. Lúc nào cũng phải ngẩng cao đầu lên.”

“N-ngài nói phải.”

“Ta đã nghe về cậu từ Rudel. Ta biết cậu không hẳn là yếu kém, chỉ là cậu lo lắng quá nhiều thứ thôi. Nói cho đơn giản... không có ý nghĩa gì khi chỉ có sức mạnh. Vấn đề là cậu sử dụng nó như thế nào thôi. Còn nếu cậu muốn đạt được gì đó thì phải có sức mạnh tương xứng.”

Trong lúc nghĩ cậu muốn điều gì, Aleist đi đến kết luận cậu nhất thiết cần nhiều sức mạnh hơn cậu đang có. Cậu không còn nghĩ chỉ vì mọi người xung quanh đều mạnh thì cậu có thể giao phó cho họ nữa.

“Liệu tôi có làm được không?”

Nhưng Bennet không hề trấn an cậu.

“Ai biết được?”

Bennet nhìn thẳng vào cậu và nói đó là tùy ở cậu quyết định.

“Khi cậu làm chủ được sức mạnh của mình thì nó sẽ trở thành chuyên môn của cậu thôi. Và nếu cậu lo sợ bị chìm đắm trong sức mạnh của chính mình thì đừng lo. Lí do là....”

Nhớ lại những lời của Bennet, Aleist bắt đầu bước đi.

Nhưng ngoái lại nhìn thị trấn cảng, cậu thấy ghen tị với Rudel. Kể từ lúc gia nhập thủ vệ quân, tất cả những gì cậu được dạy là dọn dẹp. Sự khác biệt trong môi trường làm việc của hai người họ, trong mắt người ngoài, có lẽ cậu mới là người nhận được ưu đãi hơn so với Rudel bị gửi ra ngoài biên ải xa xôi.

Nhưng nếu nghĩ về môi trường để phát triển bản thân, phía Rudel lại tốt hơn hẳn.

“Mình cũng muốn một cấp trên như vậy...”

Thêm vào đó, cậu cũng có nhiều hối tiếc với Millia nhưng về mảng đó thì từ xưa đến nay vốn đã không có tiến triển gì. Mỗi khi cậu muốn bắt chuyện với cô thì chuyện chẳng lành lại xảy đến. Cuối cùng khi có cơ hội thì cậu lại nói chuyện với cô một cách quá đỗi bình thường, bình thường đến nỗi những cấp dưới của cậu không tin rằng cậu thực sự phải lòng Millia.

“Nếu mình bị chìm đắm trong sức mạnh này thì Rudel và những người khác sẽ dừng mình lại, haa... có bạn bè sướng thật.”

Những lời cuối cùng của Bennet... nếu Aleist lỡ may lạc lối thì bạn bè sẽ đến ngăn cậu lại. Hiển nhiên, Rudel và Eunius.... và cả Luecke nữa có lẽ sẽ đến dừng cậu lại.

Những người bạn thời học sinh đã cứu cậu hết lần này đến lần khác vậy mà. Sự thật rằng cậu sẽ không bao giờ cô đơn nữa như cứu rỗi Aleist.

Nhưng khi nghĩ tới cảnh những người bạn của cậu hân hoan tới ngăn cản(dập) cậu trong lúc lạc lối, cậu thấy một cơn rùng mình chạy khắp cơ thể. Những tên cuồng chiến Rudel và Eunius sẽ cười khoái chí trong lúc vung kiếm còn Luecke thì dùng cậu như một con chuột thí nghiệm, quăng hàng đống ma pháp kì dị vào cậu, những hình ảnh đó chân thực, sống động đến kì lạ.

“Có gì sao đội trưởng Aleist?”

Khi một cấp dưới lo lắng gọi cho cậu, Aleist vội vã nặn ra một nụ cười và nói cậu vẫn ổn.

Để thực hiện phương pháp gia tăng sức mạnh theo kiểu một trò chơi, Aleist tiếp tục sãi bước. Thề rằng cậu sẽ không bao giờ đánh mất bản thân trong chính sức mạnh của mình...

Ở dinh thự gia tộc Arses, Ersilica đang hoảng loạng.

Một lá thư đến từ Chlust nhưng đã bị những người hầu vứt đi. Nếu Lena không tình cờ tìm thấy và đưa đến phòng của cô, cô sẽ không bao giờ biết được.

 Nội dung của bức thư cô mở ra ngay khi nhận ngoài cửa làm mặt cô tối sầm.

“Đây là... nhưng, có khi nào...”

Lá thư từ người anh của cô viết cậu muốn thông tin chính xác và mới nhất về mối quan hệ giữa các quý tộc ở cung điện. Dù trông có vẻ cậu ta đang ở trong tình thế nguy cấp, Erselica không có đủ thông tin để đáp lại kì vọng của anh trai mình.

Bởi Chlust bị gửi ra biên giới, địa vị của nhà Arses ngày càng xuống dốc hơn.

Nhờ vào người anh cả Rudel, cô thỉnh thoảng được gọi tới các bữa tiệc, nhưng lại gặp vấn đề ở chỗ cô và cha mẹ cô thường hay tránh mặt những người đó. Đến lúc này, cha mẹ cô thỉnh thoảng ra mặt nhưng để bảo đảm Ersilica có thể trù quến được một quý tộc hay thương nhân giàu sụ nào đó, cô không được cho ra ngoài quá nhiều.

Những quý tộc hứa hẹn đang chờ đợi và quan sát gia thế nhà Arses sẽ đi về đâu. Nếu Rudel kế vị chiếc ghế đại công tước, họ sẽ tiếp cận ngay. Nhưng hiện tại những tin đồn về sự bất hòa giữa cậu với cha mẹ từ trước đến nay đột nhiên lan rộng. Thái độ của cha cậu ở buổi lễ bổ nhiệm giờ đang quay ngược hành hạ họ.

Vì vậy, Erselica không dám chắc mình nắm rõ chi tiết tình huống hiện tại.

“Trong đó ghi gì vậy?”

Gửi cái nhìn gay gắc đến Lena đang cười vui vẻ, Erselica kéo cô vào phòng.

Đóng cửa và khóa chốt lại, không như căn phòng của Rudel và Lena, căn phòng lộng lẫy của con gái đại công tước đang mở ra ngay trước mắt.

“...Còn có lá thư nào khác không?”

“Tôi chỉ tìm được mỗi bức đó thôi. Thì lúc tôi định nướng vài củ khoai tây bằng giấy vụn thì có một lá thư bên trong.”

Nhìn Lena gãi đầu và tươi cười, Erselica cảm thấy ghen tị. Theo nội dung bên trong bức thư, cô đoán nó đã được gửi đến đây cũng một thời gian rồi, cô biết Lenna không phải là người xấu. Có nghĩa là những người hầu đã và đang cố nghiền nát nỗ lực của Chlust.

Dù nội dung không đi vào chi tiết, chắc chắn rằng cậu đang cần gấp những thông tin đó.

Erselica hít một hơi thật sâu trước khi gửi một lời thỉnh cầu đến Lena.

“Tôi có một thỉnh cầu.”

“Nói đi.”

“Nếu cô thấy bất kì kẻ hầu nào ném thư của Chlust, tôi muốn cô đưa họ đến gặp tôi.”

“Cứ giao cho tôi.”

Dù Lena dễ dàng đáp ứng thỉnh cầu của Erselica, vấn đề không kết thúc ở đó. Erselica không có mối quan hệ để đáp lại yêu cầu của Chlust. Và dù cho cô có xoay sở bằng cách nào đó nhận được những bức thư được gửi đến, để gửi lại cho cậu cũng không hề dễ.

“Dù sao thì tôi sẽ tìm hiểu bằng cách nào đó... nhưng...”

Dù cho cố muốn đi điều tra đi nữa, từ nội dung của bức thư, cô hiểu đó không phải là thứ có thể dễ dàng hỏi được từ những người xung quanh. Hơn nữa, bởi bức thư bị chặn lại khiến cô tưởng tượng đến nhiều viễn cảnh. Trong dinh thự, có một kẻ nào đó đang ngăn những bức thư từ Chlust đến được tay cô.

Nếu chỉ là họ muốn nghiền nát Chlust thì không có vấn đề gì. Dù với Erselica thì nó cũng là một vấn đề nghiêm trọng nhưng thứ thực sự khiến cô lo lắng là hành động của Chlust đã bị kẻ đó để ý tới.

Bị giam lỏng trong căn phòng của chính mình, Erselica đang ở trong một tình thế cô không thể làm bất kì điều gì. Lena đọc qua bức thư mình nhặt được rồi nghĩ ngợi vài chuyện.

“Quan hệ của quý tộc à? Tôi có biết một người thực sự rất rành về lĩnh vực đó đấy.”

“A-ai!?”

Lời nói vu vơ bất chợt của Lena khiến Erselica nhảy bổ vào cô. Hình ảnh đó cho người ta cảm giác như thể cô đang đu bám lên cơ thể cao ráo của Lena.

“Umm, nếu hỏi Luecke-san thì sẽ tìm được hầu hết thông tin cô cần đó. Anh ấy thực sự hiểu biết rộng lắm.”

“... À thì, nếu là anh ta thì biết thật.”

Erselica biết về Luecke của gia tộc Halbades, ngoài ra, hồi trước họ còn từng bàn chuyện hôn ước với gia tộc Diade đối địch. Nhưng nói chúng, tam tước giữ mối quan hệ đối địch với nhau nhiều đời nay. Nếu có thể, Luecke là người cô muốn tránh dính dáng đến. Hơn bất kì điều gì, bởi cậu ta có mối quan hệ bạn bè thân thiết với Rudel khiến cô không thể nào chấp nhận về mặt tâm lí.

“Tôi sẽ hỏi anh ấy thử. Gần đây tôi nhận khá nhiều thư từ anh ấy.”

“Khoan đã, ý cô là hai người thường xuyên trao đổi thư từ sao?”

“Cũng không hẳn. Chỉ là chúng cứ liên tục được gửi tới thôi, tôi thường trả lời được một bức mỗi mười bức được gửi đến. Thì, tôi viết thư kém lắm, cô biết đó. Trong lúc tôi đang cố hết sức viết phản hồi bức này thì bức khác đã được gửi tới rồi, vì vậy tôi phải viết lại bức mới nữa.” 

Thấy Lena cười khổ, Erselica không biết phải nói gì cho đúng. Dù Lena có vấn đề nhưng cô cảm thấy phía Luecke cũng có vấn đề không kém.

Câu chuyện tiếp tục xuôi theo dòng chảy mà không có sự trì hoãn nào.

⁑___________________________________________⁑