►Chương 130. Dàn harem của Aleist.
Trans: \__Tuấn Cpu__/
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
⁂____________________________________⁂
Aleist đang trên hành trình từ thị trấn cảng Beretta đến một thị trấn khác gần biên giới.
Nhân tiện nhận một nhiệm vụ hộ tống thương nhân, cậu đang trên đường đến thị trấn. Dù không thoải mái về mặt thời gian nhưng cậu cảm thấy nhận nhiệm vụ này cũng khá tiện cho đôi bên.
Trung đội của cậu được cấu thành từ các nữ kị sĩ và không phải ai trong đó đều có thể chiến đấu. Một tổ đội cần có hậu phương vững chắc. Có lẽ người đam mê khảo cổ học Pasette Yulinria là một ví dụ điển hình. Nếu phải kể ra, cô sở hữu hầu hết những khả năng của một đạo chích.
Bắt đầu với dò phá bẫy, cô còn đầy tài nghệ trong việc phá khóa nữa. Chúng là những kĩ năng cô đã rèn luyện trong quá trình nhắm đến nghề khảo cổ học mình yêu thích và tất nhiên, cô không muốn dùng chúng để cướp bóc của ai cả. Chỉ đơn giản là vì những kĩ của đạo chích khá tiện lợi cho công việc của cô.
Khoác lên mình chiếc áo choàng xanh lá, cái túi da của cô chứa nhiều công cụ hơn là vũ khí. Cô là dạng kị sĩ sẽ cố làm cho xong phần việc mình làm được, còn lại là dùng hết sức bình sinh mà chạy mỗi khi có biến.
Bên trong cỗ xe ngựa lắc lư, cô đang cố giải mã cuốn nhật kí của vị anh hùng đã khuất. Nếu được, cô có thể dành cả ngày cho cuốn nhật kí.
Aleist ngồi đối diện cô. Trong lúc cô đang đọc đi đọc lại những dòng chữ, cậu hỏi.
“Cuốn nhật kí đó có gì đặc biệt sao?”
Trong trò chơi, nó không gì hơn một món vật phẩm tầm thường nhưng khi Pasette ngẩng mặt lên nhìn Aleist, má cô đang đỏ lên. Dù Aleist nhận thức được tình cảm của cô, cậu vờ như không biết gì hết.
“U-umm... nó... thú vị?”
“Sao lại biến nó thành câu hỏi chứ?”
Khi Pasette nghĩ đến mặt mình hiện đang đỏ đến nhường nào, cô nhìn Aleist một cách bồn chồn.
“Tại không nhiều lúc mọi người hiểu được em. Những cô gái khác cứ hỏi em đọc nhật kí của người lạ thì có gì vui, kiểu vậy...”
Với một Pasette đang cười khổ, cậu chỉ có thể lẩm bẩm ‘Ra vậy’. Cậu đang cố đảm bảo mình không vướng vào vấn đề của phái nữ. Dù không hay ho gì nhưng miễn là họ không làm gì quá đáng với nhau, Aleist sẽ làm ngơ cho qua để yên thân.
Không phải cậu đang muốn biến mình thành một người vô cảm, đơn giản là cậu mà can thiệp thì chỉ tổ gây thêm vấn đề. Bất kì ai được cậu giúp đỡ sẽ trở thành kẻ thù chung của các cô gái còn lại.
(Con gái thật đáng sợ mà. Họ tạo phe phái này nọ rồi còn.... huh? Con gái? Cơ mà không phải họ cũng trưởng thành hết rồi sao?)
Khi Aleist nhìn vào quyển nhật kí, Pasette giải thích.
“Trước khi vương quốc Courtois thành lập là một thời kì đầy rẫy những vương quốc nhỏ và chiến tranh xảy ra liên miên. Nhưng cuốn nhật kí này được viết còn sớm hơn thời kì đó nữa, bởi trong đây có ghi những con Gora hiện lúc đó vẫn đang gieo rắc nỗi kinh hoàng của chúng khắp các vùng đất.”
Nghe đến Gora, Aleist nghiêng đầu thắc mắt nên Pasasette vội vả giải thích.
“Gora là những con quái vật hung hãn sống ở đế quốc đó ạ. Có truyền thuyết kể rằng chúng có thể to đến cỡ một ngọn núi, có bốn cánh tai và hồi trước chúng cũng có ở Courtois nữa.”
“Giờ không còn nữa sao?”
(V-vậy ra còn có những con quái vật đáng sợ như thế á!?)
Chưa bao giờ nghe đến Gora, Aleist hơi giật mình nhưng ráng giả đò bình tĩnh. Gật đầu, Pasette tiếp tục giải thích.
“Kể từ lúc những dragoon xuất hiện thì chúng đã bị xóa sổ khỏi vương quốc Courtois của chúng ta rồi. Khi loài rồng đứng về phía chúng ta thì Gora đã không còn bén mảng đến vương quốc nữa. Bởi vì vậy nên có một vài người cho rằng chúng có trí khôn nữa đó.”
“V-vậy à.”
(Tạ ơn thần linh! Thật sự tạ ơn các ngài!)
“Vào thời đó người ta không có ngôn ngữ chung nên em không thể phiên dịch hết được. Có nhiều từ trong đây bị trộn lẫn với nhau hay nói cách khác thì cùng một chữ hay một câu nhưng có thể có nhiều nghĩa khác nhau. Nếu em biết được chính xác chủ nhân của quyển nhật kí này đến từ đâu thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Anh biết không, nó cũng giống như người miền bắc với người miền nam dùng từ có đôi chút khác nhau ấy. Thời đó họ dùng nhiều tiếng địa phương lắm, có vài chỗ sẽ không hiểu được trừ khi tìm đúng loại từ địa phương được sử dụng.”
Nhìn Pasette giải thích đầy vui vẻ như thế, Aleist nhớ lại bản thân mình trong quá khứ. Cậu nhớ lại trải nghiệm về những thứ mà cậu thích bị người khác coi thường.
Cậu yêu thích game, đặc biệt là game fantasy. Dù cho đã chuyển sinh, cậu vẫn có thể nhớ lại mình đau đớn như thế nào khi bạn cùng lớp gọi chúng là thứ tởm lợm. Cảm giác như họ đang chối bỏ con người của cậu.
Sẽ tốt hơn nếu cậu tìm được một người bạn để cùng chia sẻ sở thích nhưng không may, trong một ngôi trường nghiêm khắc như thế, cậu chẳng tài nào tìm một người bạn thích game giống mình.
“...Em xin lỗi. Nó không thú vị chút nào đúng không? Xin lỗi vì khiến anh phải nghe em huyên thuyên mấy thứ kì lạ.”
“Không có đâu, tôi thừa nhận là mình không hiểu cho lắm, nhưng tôi biết cô thực sự yêu thích chúng. Với lại nhìn về quá khứ nghe cũng lãng mạng đó chứ, cô có nghĩ vậy không?”
“Lãng mạng ạ? Anh là người đầu tiên nói như thế với em đó, đội trưởng Aleist.”
Mái tóc của một Pasette đang cười hạnh phúc được cột gọn lại gọn gàng. Tóc của cô vốn không dài nên phần đuôi khá ngắn. Khi cô cười như thế, nhìn cô cứ như một đứa trẻ, hoặc đó là ý kiến chủ quan của Aleist.
Và cậu nghĩ...
(Phải, dù sao họ đều đang sống mà.)
“Đội trưởng, có gì sao ạ?”
“Không, không có gì đâu.”
Trong quá khứ, dù cho họ có lọt vào tầm mắt của cậu đi nữa, cậu coi những người không xuất hiện trong trò chơi không hơn không kém một nhân vật quần chúng không quan trọng. Nhưng nhờ những lúc như thế này, cậu có thể thấy rõ họ thực sự đang sống. Cậu đã được trải nghiệm cảm giác này thêm một lần nữa sau khi rời khỏi học viện và bắt đầu có hứng thú với quá khứ của từng người cậu bắt gặp.
(Bennet-san cũng tương tự. Cả người em gái cùng cha khác mẹ của Rudel.... Lena nữa. Mình chưa bao giờ chịu để ý đến mọi người xung quanh cả.)
Cậu thấy thật hối hận về tầm nhìn hạn hẹp của bản thân hồi vừa gia nhập học viện. Mãi cho đến lúc này, khi cách nhìn đời của cậu đã được mở rộng, Aleist tận hưởng cuộc trò chuyện với Pasette.
◇
Vào lúc họ đến nơi, mặt trời đã khuất khỏi đường chân trời.
Đoàn lữ hành được trung đội của Aleist hộ tống đến thị trấn lớn gần biên giới này. Theo hiểu biết của Aleist, nơi đây khá gần biên giới và là một vùng đất xa xôi của vương quốc, ngoài ra đây cũng là một thị trấn có nền công nghiệp chế tạo vũ khí và giáp trụ phát triển thịnh vượng. Trước khi tìm kiếm vũ khí mới, việc bảo dưỡng những trang bị khác cũng quan trọng không kém.
Thông thường, những kị sĩ của Courtois thường sử dụng vũ khí được chu cấp nhưng việc dùng vũ khí riêng cũng được chấp nhận.
Ở một thị trấn cho người ta cảm giác không phù hợp để đi ngắm cảnh, Aleist quyết định tìm một quán trọ trước tiên.
“Tạm thời thì bây giờ ta nên đến quán trọ người thương nhân giới thiệu đã, nếu không còn phòng thì chúng ta sẽ tìm một nơi giá cao hơn để đảm bảo an toàn.”
Những nữ kị sĩ tuân lệnh đội trưởng của mình. Họ đều mang theo hành lí riêng của mình đến nơi người thương nhân đã kể.
Là khác vãng lai, Aleist nghĩ họ đang mặc trang phục kì lạ nhưng không có vẻ vậy. Có nhiều du khác qua lại và tất nhiên, họ cũng mặc trang phục tương tự đội của cậu.
“Không phải chỗ này nhiều khách vãng lai quá sao?”
Khi Aleist đem vấn đề ra hỏi, Pasette liền đến sau lưng cậu để trả lời.
“Đó là bởi vì nơi đây có nhiều thợ thủ công lành nghề đó ạ. Do đó nên nhiều thương nhân thường hay lui tới đây để tích trữ hàng hoặc bán những nhu yếu phẩm cần thiết.”
Có nghĩa là họ cần những người hộ tống đi cùng. Với những thương nhân quản lí các cửa hàng lớn, sẽ không lạ nếu họ có riêng cho mình một đoàn hộ tống.
Sau khi Aleist gật đầu với lời giải thích đó, quán trọ họ tìm đã ngay trước mắt. Một bảng hiệu gần cánh cửa thông báo họ còn phòng trống. Khi nhìn gần hơn nữa, nó thậm chí còn ghi chi tiết giá cả và loại thức ăn sẽ phục vụ nếu khách đặt phòng.
“Hmm... phí nhà trọ đã bao gồm cả bữa sáng, bữa tối thì có thể ăn ở nhà hàng tầng một. Vả lại chỗ này nhìn cũng khá tươm tất nữa.”
Cá nhân cậu, Aleist thích một quán trọ chất lượng tốt hơn. Không chỉ vì cậu là người nối nghiệp của gia tộc, kiếp trước của cậu còn là một học sinh cấp ba ở Nhật Bản hiện đại. Chuyện thuê đại một nhà trọ rẻ tiền với cậu gần như không thể xảy ra. Thêm vào đó, cấp dưới của cậu toàn là nữ.
Nếu có thể, cậu muốn tránh tối đa khả năng chất lượng quán trọ làm các cô gái không hài lòng.
Sự bất mãn hay hài lòng của họ về nhiều thứ ảnh trực tiếp đến bầu không khí trong đội, đó là điều Aleist đã thấm thía được gần đây.
Lúc du hành cùng Eunius, về mặt công việc, họ đang đi cùng với con trai của một trong ba tam tước. Nếu Eunius bảo gì thì họ phải im lặng và tuân theo. Nhưng với đội trưởng Aleist của họ lại là trường hợp khác.
“Nhìn ổn đó. Nếu có phòng tắm thì em hoàn toàn tán thành.”
“Miễn là có đồ ăn ngon thì em không có gì phàn nàn hết.”
“Chỗ này có hơi mắc nhưng chúng ta cắm trại suốt mấy ngày trời rồi, giờ được ngủ trên một chiếc giường mềm mại thì không gì bằng.”
Quý tộc, bán nhân, thường dân,... những thành viên nữ đa dạng dùng thường thức của mình để đánh giá nhà trọ trước mắt. Một kị sĩ thường dân có chút lo ngại về giá cả.
“Quyết định vậy đi, chúng ta sẽ đặt phòng ở đây.”
(Ơn trời, không phải đi tới đi lui tìm quán trọ khác rồi.)
Nếu không thích, dù cho họ không phàn nàn gì với Aleist đi nữa, chỉ cần nhìn bầu không khí u ám của tổ đội là quá đủ để biết. Trong trò chơi, cậu thường tận dụng những quán trọ giá rẻ vì vấn đề ngân quỹ, nhưng khi nhìn vào thực tế như thế này, cậu đã được nhắc nhở rằng đời không như trong game.
Hiện giờ, cậu thấy biết ơn vì đã tìm được một nơi nghỉ chân vừa ý trước khi mặt trời lặn trong lúc dẫn tổ đội đi vào trong.
Khi vừa mở cánh cửa, mùi thơm của thức ăn từ tầng một đánh thứ khứu giác của họ. Mùi của thịt nướng, hương thơm của nồi canh đang sôi sùng sục... với một tổ đội đang kiệt sức sau cuộc hành trình, chúng hấp dẫn đến bất thường.
“Chào mừng quý khách! Các vị đến đây để ăn hay tìm chỗ ở ạ?”
Khi cô hầu bàn năng động tiến đến tổ đội củaAleist, cậu xác nhận với cô chỗ này còn phòng trống không.
“Vậy đây là tổ đội của quý khách ạ! Đúng là chúng tôi còn phòng trống, nhưng phòng đơn cho mỗi người thì có hơi... sẽ dễ xử hơn cho chúng tôi nếu anh không ngại dùng phòng đôi...”
Khi quay lại nhìn các cấp dưới, họ đều gật đầu. Bởi cơn đói cộng thêm sự mệt mỏi, không ai để tâm đến chuyện ngủ riêng hay ngủ chung nữa. Mừng thầm trong lòng, Aleist nói với cô gái trẻ là họ đồng ý và kiểm tra giá cả.
“Theo dự kiến thì chúng tôi sẽ ở lại đây một thời gian. Chúng tôi đặt phòng ba ngày được chứ?”
“Tất nhiên rồi. Nếu anh ở lại dài ngày thì trong lúc đó nếu có phòng đơn, anh có thể chuyển qua đó đấy ạ.”
Dài ngày... có phải ý họ là ba ngày vẫn chưa đủ không nhỉ? Cười đắng, Aleist nói hiện tại họ sẽ đặt ba ngày và trả phí.
Chạy từ lối vào vào quầy tính tiền, cô gái gọi cho một người đàn ông trẻ đằng sau đó.
“Là một tổ đội ạ. Họ sẽ ở lại ba ngày, còn về phòng thì...”
Người đàn ông đưa giấy thuê phòng cho Aleist. Cậu điền thông tin sơ bộ của mọi người vào, cử chỉ rất ra dáng dân chuyên nghiệp. Eunius thường chẳng bao giờ để tâm đến những thứ như thế này nên hiển nhiên Aleist là người làm thay. Dù cũng sẽ không có vấn đề gì nếu cậu để lại cho các cô gái làm nhưng bởi thường thức của họ khá khác biệt nên kết cục thường là một cuộc cãi vã về việc quán trọ nào mới hợp nhất
Không còn cách nào khác, Aleist đành nhận những phần việc này.
“Để em dẫn mọi người đến phòng.”
Giao chìa khóa, cô gái dẫn Aleist và tổ đội đến phòng của họ. Khách khứa ở đây khá đông đúc, có vẻ như việc làm ăn ở nơi đây rất thuận lợi. Sau khi được dẫn đến những phòng cách biệt rải rác khắp các tầng, Aleist là người cuối cùng được dẫn đến một căn phòng đơn ở tầng năm.
“Anh biết không, bạch kị sĩ đã từng ở lại căn phòng này đó.”
“Bạch kị sĩ? Ý cô là Rudel?”
“Ah, anh biết anh ấy ạ? Anh ấy đến đây một vài năm trước. Hồi đó ảnh dẫn theo nhiều rồng lắm, làm cả thị trấn loạn lên hết trơn luôn. Hồi đó em cũng có phụ giúp ở đây và vô tình gặp ảnh khi bước vào phòng, nhưng mà hóa ra anh ấy ngầu với tốt bụng quá trời luôn.”
Cô gái tự hào hồi tưởng lại lần gặp mặt với bạch kị sĩ. Với một chút cảm xúc mâu thuẫn trong lòng, Aleist chỉ biết cười khổ.
◇
Ngày kế tiếp.
Vừa ăn xong bữa sáng, tổ đội của Aleist mỗi người làm một việc, hôm nay họ quyết định sẽ nghỉ ngơi.
Đến tận lúc này họ vẫn chưa nghỉ ngơi được giây phút nào và đây là một dịp hoàn hảo để thư giản. Aleist quyết định đi dạo quanh thị trấn một mình. Giữ trong tay thanh thánh kiếm quấn trong mảnh vải, cậu tìm kiếm người thợ rèn phương đông đã làm bộ giáp cho cậu.
“Họ có dùng được thứ này không nhỉ?”
Cậu nhớ lại thứ này được coi là một nguyên liệu nhưng lại không mang lại bất kì hiệu ứng nào. Đó là lí do tại sao cậu lại coi thánh kiếm không hơn không kém một vật phẩm vô nghĩa chỉ chiếm không gian chứa trang bị. Nhưng trước mối đe dọa từ đế quốc Gaia, cậu muốn thông thạo đến hết mức có thể thứ vũ khí tốt nhất cậu có thể tìm được.
Không chỉ cho riêng cậu, những thành viên trong trung đội tương tự cũng cần được trang bị thật cẩn thận.
Cậu có ý định rèn luyện kĩ năng cho họ nhưng bỏ chuyện đó sang một bên, từ cái cách tiến bộ đến chóng mặt của những người xung quanh, cậu cho rằng như thế có lẽ là chưa đủ. Đặc biệt là Rudel, Eunius và Luecke, ba người họ gần như đã vượt ra ngoài thường thức. Cậu không biết bắt đầu từ lúc nào và bằng cách nào nhưng ba người đó đang tiến bộ với tốc độ chóng mặt.
Trong một tình thế như vậy, Aleist không ngốc đến mức nghĩ rằng kẻ địch vẫn sẽ kém cỏi như cậu từng biết.
“Ít nhất, nếu có dù chỉ đôi chút ảnh hưởng thôi, mình vẫn sẽ làm...”
Nếu có cơ hội, cậu cũng muốn có một món vũ khí cho riêng mình. Chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đã có đôi chút ảnh hưởng. Trong lúc vừa đi vừa nghĩ đến những chuyện tương tụ, cậu đã đến chính xác lò rèn đang tìm kiếm.
Nhắc đến lò rèn được vận hành bởi những người phương đông, nó khá nổi tiếng ở thị trấn này. Không tốn nhiều thời gian để cậu đến được đây. Vì mọi người đều biết đến lò rèn này nên không nghi ngờ gì, họ rất nổi tiếng.
...Dù nổi tiếng theo nghĩa tốt hay nghĩa xấu thì lại tùy theo từng người.
“Gặp lại chú mầy rồi, punk!”
“Chú mầy thấy bộ giáp sao? Số dách luôn chứ gì?”
Khi những người thợ rèn trong bộ kimono nhìn có vẻ trầm tính bắt gặt Aleist, họ đến chỗ cậu với những câu từ không ăn khớp gì với vẻ ngoài. Aleist khá yếu đuối trước cách nói chuyện gợi nhắc đến những đám đầu đường xó chợ của họ.
“H-hôm nay, tôi đến đây để__”
“Hảảả?”
Dù cử chỉ của họ không có gì khác thường nhưng lời nói thì như muốn ăn thịt người khác. Vốn dĩ, lúc lưu lạc đến thị trấn này, họ đã phải sống trong khu ổ chuột có trị an tệ hại. Phải học cách ăn nói tại đó, cũng không thể trách nếu vốn từ của họ thành ra như thế này. Và đến khi chúng ăn sâu vào máu, họ đã vĩnh viễn mất đi cơ hội chỉnh sửa cách ăn nói của mình.
“À thì.... um, cái này.”
Cậu đưa thanh thánh kiếm được bọc trong vải cho một trong những người thợ rèn. Nhưng Aleist đang bắt đầu run cằm cặp trước người đàn ông đáng sợ đang cẩn trọng đưa tay ra nhận lấy nó. Vào lúc ông lấy thanh kiếm ra khỏi miếng vải, mắt ông ta mở rộng hết cỡ.
“Nó rỉ sét hết trơn rồi thằng ngu này!”
“Thằng khốn kia, sao mi dám để nó thành ra thế này hả!?”
“Tôi xin lỗi, rất rất rất xin lỗi các vị ạ!”
Mất một lúc lâu cậu mới bằng cách nào đó hoàn hồn mà giải thích thanh thánh kiếm là thứ được cậu tìm thấy.
◇
Được dẫn vào bên trong lò rèn, Aleist đang ngồi đối diện một người đàn ông tên Zouken.
Vừa trở về, ông liền thấy những thợ rèn của mình đang gây huyên náo ngay trước cửa hiệu. Zouken là một thợ rèn kiếm, người am hiểm nhất về những dạng vũ khí như thế này.
Sau khi nghe hoàn cảnh của Aleist, ông cười với vẻ mặt khó xử.
“Tôi thay mặt họ xin lỗi cậu. Không hẳn là họ có ý xấu gì đâu, chỉ là, chỉ là nơi họ học cách nói chuyện có hơi... trong lúc tôi phải ra ngoài buôn bán thì họ phải làm việc trong khu ổ chuột nên chuyện mới thành ra như vậy.”
Trong quãng thời gian khó khăn nhất, Zouken phải ra ngoài bán những thanh katana của mình còn những người thợ rèn khác thì làm việc trong khu ổ chuột để kiếm cái ăn. Giờ đây họ đã thuê được một cửa tiệm để cùng nhau làm ra thành phẩm rồi bày bán.
“Ra vậy. Mà tất cả những thứ ở đây đều là do mọi người chế tạo sao?”
Bên trong căn phòng được trang trí bởi những vũ khí họ chế tạo ra. Nhìn quanh, Aleist bắt đầu thấy hứng thú với những trang bị kì lạ. Bộ giáp của cậu cũng tương tự, nhưng cậu có cảm giác chúng có mang đôi chút phong cách Nhật Bản.
“Phải, nhưng chúng tôi chủ yếu làm theo đơn đặt hàng thôi. Nhờ làm ăn cũng khá thuận lợi nên hiện giờ chúng tôi không còn lo ngại về cái ăn cái mặc nữa.”
Zouken vừa thẩm định thanh kiếm rỉ sét, mục rửa đang trên tay vừa trò chuyện với Aleist. Nhóm người của Zouken là một chuyện, còn có một thứ khác khơi gợi sự tò mò của Aleist. Đó là thanh kiếm nổi tiếng họ sở hữu.
Tên thanh kiếm là Yakumo... một thanh katana, đó là thanh kiếm sở hữu thông số kĩ thuật thuộc hàng cao nhất mà cậu biết. Dù không sử dụng được, Aleist nghĩ nó sẽ khá hữu ích với Izumi nên quyết định hỏi.
“Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng anh từng sở hữu thanh kiếm nào tên Yakumo không?”
Sự đắt đỏ của thanh kiếm đó, đừng nói đến lúc bắt đầu trò chơi, ngay cả khi đi được một nửa chặng đường của trò chơi thì nó cũng là một thứ xa xỉ nằm ngoài tầm với của người chơi. Nhưng Aleist hiện tại đang khá thoải mái về mặt tài chính. Dù gì thì gì, cậu vẫn là con trai cả của gia tộc bá tước. Khi bắt đầu cuộc hành trình này, cậu đã đem theo số tiền không hề nhỏ.
“Cậu biết về Yakumo sao? Tiếc là tôi đã bán nó rồi. Tôi coi người mua nó như ân nhân của mình nên không thể đi mua lại được đâu.”
“À, nếu anh đã bán rồi thì đành chịu vậy. Chỉ là tôi có quen biết một cô gái phương đông cũng dùng katana thôi.”
Aleist nhớ đến Izumi. Nghĩ lại thì cô đã nhận một thanh katana từ Rudel như một món quà. Cậu nghe rằng nó chỉ là một món đồ giá rẻ nhưng đồng thời cũng thấy cái cách Izumi mừng rỡ và bất ngờ đến chừng nào khi nhận được thanh kiếm đó.
“Bộ tặng katana cho phái nữ... là xu hướng hiện nay sao?”
“Không, tôi chưa nghe ai nói tới cái xu hướng lạ đời vậy hết á.”
Khi hai người họ nói chuyện phiếm, vẻ hoang mang bắt đầu hiện lên gương mặt Zouken. Khi nhìn vào thanh thánh kiếm trên tay mình, ông nghiêng đầu đầy khó chịu.
“Có vấn đề gì sao?”
Hoàn thành việc thẩm định, Zouken trải tấm vải xuống mặt bàn rồi cẩn thận đặt thanh kiếm lên trên. Ông giải bày một vài thứ làm ông bận tâm.
“Có thật là thứ này được làm trong quá khứ không vậy chứ? Đúng là thanh kiếm cũ nát này đã nhiều năm tuổi rồi, nhưng mà... cách chế tạo nó thì, cậu thấy đó...”
Aleist kể lại làm sao cậu kiếm được thanh kiếm và khái quát lại thời đại của nó thông qua quyển nhật kí. Xét theo bối cảnh, thanh kiếm này chắc chắn là một món bảo vật từ nhiều thế kỉ trước. Zouken trông không hài lòng lắm nhưng vẫn tiếp lời của cậu.
“Không phải là tôi không tin cậu nhưng cách thức chế tạo của thứ này thật sự quá mới.”
“Mới sao?”
Khi Aleist nhìn sang thanh kiếm đặt trên bàn, Zouken giải thích theo cách cậu có thể hiểu được.
“Là về mặt kĩ thuật, hoặc hơn nữa là quá trình chế tác của thứ này. Nó còn tân tiến hơn thời nay nữa. Đơn giản mà nói thì đó là kĩ thuật tôi luyện một vài dạng vật liệu thấm mana cùng với kim loại và sau đó khảm vào nó một loại đá quý với mana được niêm phong bên trong. Tôi từng nghe những thợ rèn hoàng gia ở thủ đô gần đây đã làm được một thanh kiếm gần giống thế này. Cũng theo những gì tôi nghe được thì thanh thánh kiếm này có độ hoàn thiện cao hơn nhiều, nhưng mà...”
Cố muốn nói điều gì đó, Zouken lẩm bẩm vài điều trước khi đưa ra giả thuyết hợp lí nhất. Ông phải gượng ép mình để nói ra điều đó.
“Mà, rất có khả năng đó là một kĩ thuật chế tác đã bị thất lạc và mãi đến gần đây mới được phát minh thêm một lần nữa. Nếu nghĩ theo hướng đó thì kĩ thuật rèn đúc thời xưa hẳn phải rất tiên tiên tiến mới đạt đến trình độ đó. Với tư cách là một thợ rèn thì điều đó làm tôi bực mình thật.”
Aleist đồng quan điểm với Zouken và tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Vậy chúng ta có thể dùng nó để rèn thành thứ gì khác không?”
“Tất nhiên. Hơn nữa, đây còn là thứ nguyên liệu tốt nhất nữa ấy chứ. Theo tôi thấy thì có nhiều khá nhiều cách sử dụng thứ này đó.”
Nhẹ người, Aleist đề nghị ông biến nó thành một món vũ khí. Nhưng rồi, Zouken lại hiểu lầm vài thứ.
“Cho tôi xem kiếm và tay của cậu được không?”
“Vâng?”
Được hỏi, cậu đưa hai thanh kiếm và tay mình ra. Zouken gật gật đầu trong lúc ghi chú lại.
“Vậy là cậu ổn với việc dùng nó để nâng cấp hai thanh kiếm này phải không? Sẽ tốn một ít thời gian... nữa năm. Không, chỉ cần cho tôi ba tháng thôi, tôi sẽ cho cậu thấy khả năng của tôi.”’
“Không, um...”
Aleist nhận ra Zouken đang cố dùng thanh thánh kiếm làm nguyên liệu để nâng cấp cho chính hai thanh kiếm của cậu. Cậu cố từ chối nhưng Zouken mỉm cười.
“Có cơ hội rèn nên món vũ khí cho một kiếm sĩ tầm cỡ như cậu, kĩ năng của tôi như đang gào thét lên đây. Tôi cùng những đồng nghiệp của mình bằng mọi giá sẽ rèn ra thanh kiếm tốt nhất cho cậu.”
Ông nhìn cực kì phấn khích. Và Aleist...
“N-nhờ hết vào ông vậy.”
...Không đành lòng nào nói với ông đó chỉ là hiểu lầm.
⁑_____________________________________⁑