►Chương 132. Extra: Nữ thi sĩ 1.
Trans: \__Tuấn Cpu__/
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
⁂____________________________________⁂
Dọc bên đường, người dân đang tụ tập lại để chào đón cỗ những cỗ xe ngựa xa hoa.
Bầu trời xanh ngắt. Cảnh sắc được tô điểm bởi vô vàn cánh hoa giấy lung linh để chúc phúc cho vị công chúa đang ở trong cỗ xe ngựa lớn nhất.
Bên trong cỗ xe đó là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, xung quanh là những kị sĩ trẻ bảo vệ cho cô.
Những tiếng reo hò không ngừng vang lên. Từ bên trong, cô gái trẻ diện bộ váy trắng vẫy tay chào người dân. Nước da nhợt nhạt và cơ thể mảnh khảnh, mong manh khiến người ta có cảm giác cô sẽ vụn vỡ bất kì khi nào. Và phải kể đến mái tóc xoăn màu xanh dương đó, thứ có thể gọi là đặc điểm đáng chú ý nhất của cô.
Mái tóc óng ả mọc dài đến tạn ngang hông. Trong lúc đang vẫy tay qua cánh cửa sổ, cánh tay còn lại của cô đang nắm chặt một mặt dây chuyền... vật dụng đó là thứ chứng tỏ cô thuộc dòng dõi hoàng gia, một mặt dây chuyền vàng hình elip khắc trên nó lời nguyền bị phong ấn của Celestia.
Mọi người ăn mừng sự ra đời của một thánh nữ, hân hoan khi hiến tế công chúa Cleo Celestia thuộc hoàng tộc Celestia.
Nhờ đó họ có thể sống an bình, có được hòa bình trong vài thập kỉ nữa. Cleo hiểu đó là thứ đang trong tâm trí của mọi người.
Ngay từ đầu, những tiếng hò reo và nụ cười trên gương mặt họ, tất cả chúng... là niềm vui đến từ sự hi sinh của cô.
Bên dưới nụ cười và đôi mắt xanh ngọc bích ấy, cô không biết phải nghĩ đến gì ngay lúc này. Cô được sinh ra để làm việc đó và giờ là lúc cô thực hiện vai trò duy của mình, chỉ vậy.
Nếu đùn đẩy cho em gái cô thì quá đáng thương cho cô bé. Anh em trai của cô thì không thể đảm nhiệm vai trò này.
Quốc gia này vươn lên nhờ hiến tế những thiếu nữ theo định kì, mỗi vài thế kỉ một lần. Người dân chỉ coi họ như những thiếu nữ được dâng lên cho vị thần bảo hộ của đất nước.
Cleo là người hoàng tộc. Nhưng vì lợi ích của đất nước, cô phải hiến dâng mạng sống của mình cho vị thần bảo hộ ấy... thật ngang trái. Trong mắt của những người không hay biết, gia đình hoàng gia chỉ đang làm tròn nghĩa vụ của họ.
Dòng máu hoàng tộc đúng là có chảy trong huyết quản Cleo. Nhưng dòng máu ấy đã được cẩn thân chuẩn bị ở một nhánh khác của hoàng tộc hiện tại. Gia đình Cleo chỉ được chu cấp vừa đủ sống, một gia tộc hoàng gia trên danh nghĩa. Một gia tộc tồn tại để hiến dâng bản thân cho thứ vũ khí cổ đại đòi hỏi sinh mạng con người mỗi vài chục năm.
Nhằm thỏa mãn nhu cầu đó, Cleo từ khi sinh ra đã định sẵn phải chết.
Cô sẽ tiếp tục ngồi trên cỗ xe xa hoa này, đến một ngọn núi lửa vẫn còn hoạt động ở rìa lục địa, đi vào tàn tích bên trong, trao thân cho thứ vũ khí và kết thúc tại đó. Phải, đáng lẽ kết thúc phải là như thế.
Ban đầu, Cleo cảm thấy lạ khi cỗ xe dừng lại ở một nơi không có trong lịch trình. Khi cô nghĩ họ đã gặp phải rắc rối gì đó, tức thì, những kị sĩ xung quanh cô bắt đầu lao lên phía trước.
Số khác thì vẫn tập trung xung quanh bảo vệ cô. Mặc giáp phục trắng, những kị sĩ tinh nhuệ tự hào với sự đào tạo và lòng tận tâm không hề thua kém với thượng kị sĩ của vương quốc Courtois hùng mạnh.
“Bảo vệ công chúa!”
“Bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ ngài ấy khỏi lũ cướp.”
“Khốn thật! Chúng lẫn vào đám đông!”
Mọi chuyện bên ngoài có vẻ không tiến triển thuận lợi lắm.
“Sao lại thành ra thế này...”
Trong lúc Cleo đang bất ngờ, một người kị sĩ trẻ nhắc nhở cô.
“Công chúa, người nấp vào trong mau lên! Cẩn thận trúng tên!”
Dù có cố chạy trốn, họ cũng không thể ra khỏi lộ chính đông nghẹt người lúc này. Họ chỉ có thể tin tưởng vào cỗ xe, thứ không chỉ được chế tạo cho hào nhoáng mà còn bền chắc nữa.
Làm theo lời của người cận vệ... người kị sĩ đang bảo vệ cô, Cleo không còn lựa chọn nào ngoài run rẩy nấp vào trong.
Chàng kị sĩ trẻ tên là Emilio Balhart. Tóc xanh lá để dài và là một kị sĩ chính trực của Celestia. Được gọi là đứa trẻ kì diệu của Celestia, ngay từ thời còn ở trường kị sĩ, cậu đã dễ dàng khẳng định mình không chỉ là đứa trẻ kì diệu, mà là một thiên tài thực thụ.
Ngay cả sau khi gia nhập vào lữ đoàn, tin đồn về cậu vẫn không ngừng lan xa. Chỉ phục vụ trong quân ngũ được một vài năm nhưng đã có tin đồn cậu đang trên con đường trở thành chỉ huy đội kị sĩ và được nhiều người coi là kị sĩ mạnh mẽ nhất của đất nước này.
Nhiều phụ nữ sẽ cảm thấy ghen tị với người được cậu bảo vệ. Nhưng nghĩ theo chiều hướng ngược lại, nó cũng có nghĩa là tình huống đang tiến triển xấu đến mức cần phải có một kị sĩ mạnh mẽ đến thế để đảm bảo an toàn.
(Mẹ...)
Cleo cảm thấy tiếng hỗn chiến bên ngoài càng lúc càng dữ dội. Dù cô sống không gì hơn một vật hiến tế nhưng cô ghét phải nghĩ đến việc chết mà không làm tròn được vai trò duy nhất của đời mình. Mặt khác, nếu có bất trắc gì, rất có thể người em gái nhỏ sẽ phải thế chỗ của cô.
(Chỉ cần tới tàn tích... chỉ cần tới được tế đàn thôi mà. Sao họ không chịu để yên cho mình chứ?)
Để bảo vệ cô gái đang rơm rớm nước mắt, Emilio, người đang ở bên ngoài lớn tiếng gọi cô.
Phải mất một lúc Cleo mới nhận ra.
“Chỗ này quá nguy hiểm thưa công chúa! Chúng ta cần rút lui ngay.”
“...Eh? Emilio, không được! Buổi lễ không thể diễn ra mà không có ta. Hơn nữa, đến nước này thì vị thế của dòng dõi hoàng gia sẽ...”
“Bây giờ mạng sống của người quan trọng hơn! Chúng ta cần phải rút lui và chỉnh đốn lại đội hình. Xe ngựa phía trước đã bị tấn công nên không đi thêm được nữa. Ngài ra ngoài với tôi.”
Đoàn xe phía trước chở những công cụ dành cho buổi lễ. Họ đã tốn không ít thời gian để chuẩn bị chúng. Dù không muốn bỏ lại số dụng cụ đó, cô cảm thấy lời của Emilio có lí hơn và nhảy xuống cỗ xe ngựa.
Emilio nắm lấy tay cô rồi rời khỏi chiếc xe, đường phố chìm trong tiếng reo hò giờ đã chuyển thanh âm thanh chiến trận hỗn loạn. Khi ra đã ra ngoài, cô thậm chí còn nghe rõ ràng hơn nữa. Bên cạnh tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc còn có tiếng của các loại ma thuật được thi triển.
Cleo muốn rời khỏi chỗ này thật nhanh. Cô không cảm thấy có lỗi với các kị sĩ phải ở lại bởi đó là nghĩa vụ của họ. Và việc của cô chính là dâng hiến mạng sống của mình.
Cô tự dặn lòng như thế trong lúc chạy trốn với Emilio, người đang nắm chặt tay cô. Trên đường, một gã có vũ khí luồn qua đám đông lao đến chỗ họ. Emilio dùng tay còn lại rút kiếm ra đánh bật tên đó.
“Tên khốn nhà ngươi, tránh ra!”
Lúc này, có lẽ ưu tiên hơn cho việc chạy trốn, Emilio dẫn cô chạy hết tốc lực vào một con hẻm mà không ra đòn kết liễu tên đó. Cleo chưa bao giờ đến nơi như thế này trước kia. Không như lộ chính, một mùi khó chịu bốc lên từ con hẻm.
Ngoài ra còn có rác thải ngỗn ngang khắp nơi gây cản trở họ.
“Công chúa, ráng lên, chỉ một chút nữa thôi.”
“Emilio, xin lỗi. Ta chỉ toàn gây trở ngại...”
Vẫn tiếp tục băng quan con hẻm, cậu quay lại trấn an Cleo. Cô không biết mình đang ở đâu và cũng bắt đầu quên mất mình đã đi bao xa, chỉ có một điều duy nhất mà cô quan tâm lúc này là phải chạy thoát cùng Emilio.
Cậu rẽ phải, rẽ trái, leo xuống những bậc thang.
Ngay khi vừa rời khỏi con hẻm, một con suối nhỏ đang chảy trước mặt họ. Một mùi kinh tởm bốc lên từ đó, mùi của nước cống.
“Như thế này có hơi khó cho người nhưng tất cả là để chúng ta có thể trốn thoát, thưa công chúa.”
“Ta biết. Ta không có ý định phàn nàn mấy thứ vặt vãnh này đâu.”
Tin rằng bàn tay của Emilio sẽ dẫn cô đến nơi an toàn, khi âm thanh chiến đấu xa dần, Cleo cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm. Nếu có thêm một đồng minh xuất hiện ở đây thì cô sẽ càng an tâm hơn nữa. Nhưng có vẻ những kẻ xuất hiện không phải là đồng minh.
“Các ngươi đừng hòng chạy thêm bước nào nữa.”
Ngay khi cố băng qua cây cầu thì họ lại bị bao vây từ cả phía trước lẫn phía sau. Không như gã luồn qua đám đông ban nãy, kẻ lần này mặc áo choàng cùng với kiếm treo trên thắt lưng. Có lẽ do áp đảo về lợi thế số lượng, sự tự tin hiện rõ trên mặt hắn.
Ba tên phía trước, hai tên ở phía sau.
Cleo nắm chặt tay Emilio một lúc rồi quyết định buông ra. Emilio chuyển từ cầm kiếm bằng một tay sang cầm bằng cả hai tay.
“Công chúa, hãy tin tưởng ở thần.”
“Trông cậy hết vào anh, Emilio.”
Nếu là Emilio, người được mệnh danh là kị sĩ mạnh mẽ nhất Celestia, cậu sẽ đủ khả năng vượt qua nghịch cảnh này. Cleo tin tưởng ở cậu.
Những kẻ mặc áo choàng rút kiếm của chúng ra, Emilio cũng đã sẵn sàng chiến đấu. Để bảo vệ Cleo trong khi đang ở ngay giữa cây cầu, cậu không ngừng để mắt đến cả hai phía.
....Đó là lúc.
“Công chúa!”
Đến chi viện không phải kị sĩ tinh nhuệ mà là những người lính. Những kẻ mặc áo choàng tặc lưỡi trước khi bỏ chạy.
“Emilio, chúng ta được cứu rồi.”
Cleo vui mừng nói với Emilio. Nhưng vẻ mặt cậu không được lạc quan cho lắm. Tay cậu vẫn còn nắm chặt thanh kiếm, cẩn trọng quan sát những người lính đang chạy đến.
(Là kẻ địch đang cải trang sao?)
Cô lúng túng vì phải nghi ngờ những người lính đến viện trợ mình, nhưng nếu Emilio vẫn tiếp tục đề cao cảnh giác thì cô cũng sẽ hành động tương tự.
Những người lính nhận ra mình đang bị nghi ngờ liền cất vũ khí đi.
“Chúng tôi là, um... chúng tôi được giao phó canh gác cánh cổng đằng kia. Tại muốn chiêm ngưỡng công chúa nên chúng tôi đã tranh thủ giờ nghĩ để ra lộ chính. Nên là, mà dù sao thì chúng tôi thấy công chúa và ngài kị sĩ đây cùng nhau rút lui nên đã vội vã đuổi theo viện trợ... thứ lỗi cho chúng tôi vì đã lơ là nhiệm vụ.”
Thành phố được tường dày bao quanh, ngoài các cổng chính được sử dụng thường ngày còn có những cổng khác. Cửa cống dẫn nước từ con suối nhỏ ra ngoài là một trong số đó. Có không ít những những cổng nhỏ như thế và chúng cần được bảo vệ.
Nhưng nếu cử kị sĩ đi trấn giữ những nơi như thế thì quá phí phạm bởi họ có thể phong tỏa chúng bất kì lúc nào cần thiết. Chính vì thế, những cổng nhỏ đa số được binh lính thông thường canh giữ.
Cleo nhìn vào trang bị của bộ ba và thấy vật dụng mạ vàng của lính gác cổng trên thắt lưng họ.
Người dẫn đầu có gương mặt râu ria và nhìn đặc biệt hoang dã. Người đàn ông gầy guộc đi theo dùng thương, ông ta ốm yếu và nhìn không đáng tin cậy thế chút nào. Cuối cùng là chàng trai trẻ mập mạp, cái bụng mỡ của anh ta thậm chí tràn ra khỏi lưng quần.
Nhìn đáng nghi từ mọi khía cạnh nhưng họ đang thành tâm tỏ vẻ hối lỗi. Khi Emilio tiến lại phía trước, những kị sĩ và binh lính bắt đầu xuất hiện đằng sau ba người kia.
“Tìm thấy họ rồi!”
“Thật không!?”
“Là thật. Họ vẫn còn sống!”
Một trong các kị sĩ chạy đến thuộc đoàn hộ tống của Cleo. Nhìn thấy mặt anh ta, cảm giác nhẹ nhõm lan khắp người cô. Người lính mập thuật lại với chút tự hào.
“Hmhmhm, cháu đã nghĩ đến tình huống này và để lại ám hiệu đằng sau. Dọc đường đi, cháu đã vẽ dấu hiệu hình mũi tên để họ tìm đến đây dễ dàng hơn. Ý cháu là, chúng ta dù gì cũng lạc mất tiêu rồi còn đâu.”
“Không tệ đâu!”
“Đúng thật đó. Làm tốt lắm nhóc!”
Người đàn ông râu ria và người vóc dáng gầy gò khen ngợi anh chàng béo mập. Nhìn cảnh đó, Cleo cũng không biết nói gì. Nhưng có một điều chắc chắn, họ là đồng minh. Emilio thu kiếm lại.
“Có vẻ đã ổn rồi.”
“Vâng ạ. Hình như họ ở phía chúng ta. Chỉ một chút nữa là thần đã ra tay với họ rồi.”
Tra thanh kiếm vào vỏ, Emilio nhìn vào tổ đội ba người.
“Ta thật sự rất vui vì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra.”
Cleo được dẫn trở về cung điện trong nhẹ nhõm, xung quanh là các kị sĩ và quân lính bảo vệ. Men theo những kí hiệu hình mũi tên người lính mập vẽ, cô cùng đoàn hộ tống trở về lộ chính đã được trấn áp. Nhìn lại con đường đã vội vã chạy qua, cô nhớ lại những lối đi ngoằn ngoèo và mùi hôi thối làm đầu óc cô như quay cuồng. Tất cả những căng thẳng của cô như được rũ bỏ vào lúc ra đến lộ chính.
Người chịu trách nhiệm cho đoàn hộ tống lần này lẩm bẩm xin lỗi.
“Xin thứ lỗi, thưa công chúa. Là về số dụng cụ nghi lễ, chúng bị phá hoại trong đợt tấn công rồi ạ. Một đòn ma pháp tấn công trực tiếp vào cỗ xe và tất cả đều không còn sử dụng được nữa.”
Nó cũng có nghĩa là nghi thức không thể diễn ra. Những dụng cụ được chuẩn bị đặc biệt cho ngày hôm nay đã không còn nữa và Cleo cũng sẽ không hoàn thành được nghĩa vụ của mình. Vai trò của cô ở thế giới này chỉ là như thế và bây giờ nó đã không còn khả thi nữa.
“Không thể trách các ngươi được. Ta tin chắc phụ thân sẽ chuẩn bị những dụng cụ thay thế nhanh thôi. Chúng ta phải nhẫn nại chờ đợi người.”
Trước những lời của Cleo, các kị sĩ chỉ biết nhăn mặt. Họ đã không thể làm tròn bổn phận của mình nên điều đó cũng là lẽ dĩ nhiên. Trong số đó, Emilio cũng làm một vẻ mặt bất mãn.
◇
Ở cung điện của vương quốc Courtois, ba kị sĩ vừa mới trở về từ biên giới đang có mặt tại văn phòng của lữ đoàn dragoon.
Tự xưng là quý ông đứng tuổi, chỉ huy Oldart cười đùa với bộ ba. Ánh mắt của ông chủ yếu hướng về phía thiếu tá Bennet. Một nữ kị sĩ tộc sói và nắm giữ thủy long trong tay, cô là sĩ quan cao cấp nhất trong ba người họ.
“Nhiệm vụ ở biên giới lần này cô làm tốt lắm luôn đó nha Bennet.”
“Tôi rất lấy làm vinh dự, thưa chỉ huy!”
Tận tụy với công việc, vóc dáng nhỏ nhắn và diện mạo dễ thương, Bennet ưởn ngực, đứng nghiêm chào một cách chuẩn mực. Oldart chuyển ánh mắt sang hai người còn lại.
Đầu tiên là trung úy Keith. Tương tự với Bennet, anh ta cũng là một dragoon cưỡi thủy long, nhưng ông không muốn dính dáng đến gã này nên chỉ khen qua loa.
“Ah, Keith, cậu làm t__”
“Ngài đã quá khen rồi! Để truyền đạt niềm vui sướng lúc này, hôm nay hai chúng ta hãy__”
“À và cuối cùng là Rudel.”
Cắt ngang lời cua Keith, Oldart nhìn vào mục tiêu thực sự, Rudel. Kị sĩ cưỡi bạch long... một đại công tước tương lai, một chàng trai trẻ sở hữu cả danh tiếng lẫn địa vị. Dù là trong lữ đoàn dragoon tinh nhuệ, cậu vẫn nổi bật đáng kể.
Rudel không ngừng tạo nên những huyền thoại kể từ lúc nhập ngũ, đến mức vài người gọi cậu là di sản mới của quốc gia. Tóc bạc, mắt xanh, cậu nhìn ông như một đứa trẻ đang trông đợi được khen ngợi.
“Rudel thì... vậy đó. Cậu cần cố gắng hơn chút nữa.”
“Không thể nào!”
Đánh giá của Oldrat về cậu không như mong đợi. Khi Rudel chìm vào thất vọng, Bennet nhắc nhở cậu.
“Rudel, chúng ta đang ở trước mặt chỉ huy đó. Đứng thẳng người lên. Nếu không hài lòng với đánh giá của mình thì hãy nổ lực để thay đổi nó. Dù kết quả như thế nào thì cũng không có thời gian để buồn rầu đâu.”
Thấm thía lời khuyên của Bennet, Rudel gật đầu và đứng thẳng lưng trở lại. Bennet cũng gật đầu hài lòng.
“Ngài nói phải, cảm ơn lời khuyên của ngài.”
Nhìn mối quan hệ tốt đẹp của hai người họ, Oldart bực dọc với Rudel.
“Bởi vậy ta mới không thích cậu đấy!”
Cảnh tượng idol của lữ đoàn dragoon, Bennet đối xử tử tế với Rudel là thứ Oldart không tài nào nuốt trôi nổi. Từ diện mạo đáng yêu không kể xiết của Bennet, cô là một tồn tại quý giá được cả cấp trên lẫn cấp dưới yêu mến.
(Để ta nói cái này cho cậu biết, cảnh Bennet-chan lúng túng sau khi bị cấp dưới gọi dễ thương là thứ đáng yêu nhất trên trần đời này đấy biết không!)
Oldart chính là loại chỉ huy tệ hại như thế, nhưng ông ngừng việc đùa giỡn ngay tại đó. Để bàn chuyện công việc, ông lôi ra một phong bì từ ngăn kéo. Trên đó là chi tiết về một nhiệm vụ không đặc biệt quan trọng cho lắm.
“Giờ thì, không đùa giỡn nữa. Rudel, ta có một nhiệm vụ hoạt động độc lập dành cho cậu đây.”
“Sao lại như thế ạ!?”
“Ngài quá đáng lắm luôn đó chỉ huy!”
Lần này là Bennet và Keith lên tiếng. Oldart thở dài trong lúc tiếp tục. Bennet thì không muốn cấp dưới lí tưởng của mình bị điều đi. Keith thì... nghĩ đến đó, Oldart không muốn nghĩ tới nữa.
“Ta đã nói là ta không có đùa. Vả lại đây cũng không phải là nhiệm vụ dài hạn. Chắc mọi người biết quốc gia tên Celestia có mối quan hệ khắn khít với chúng ta chứ? Họ đã nhờ chúng ta cử đi một dragoon đến bảo vệ cho họ.”
Đặt phong thư lên bàn, Oldart lấy ra văn kiện bên trong. Trên đó, sự cố xảy ra ở Celestia được viết một cách chi tiết. Rudel nhận bức thư với vẻ mặt mâu thuẫn.
“Dựa theo những gì được viết trên đây thì không phải nhờ một kị sĩ từ quốc gia khác đến giúp sẽ khá bất tiện sao ạ?”
Oldart gượng gạo trả lời.
“Thì, cậu thấy đó, đợt tấn công đó đã làm dấy lên hoài nghi của người dân với chính quyền. Kết quả là phía lãnh đạo muốn cho người dân thấy sự đáng tin cậy của họ thông qua việc điều một dragoon tới. Cái này có dính dáng đôi chút đến vấn đề chính trị, nhưng tóm lại là sẽ khá khó cho vương quốc của chúng ta khi họ cứ lôi ra vài vấn đề trong quá khứ để mặc cả đúng không? Bởi chuyện thành ra như vậy nên phía cấp cao đã gửi bộ đôi hào nhoáng là cậu và Sakuya đi, cho họ thấy chúng ta hùng mạnh đến thế nào! Hoặc chắc là họ nghĩ vậy. Vả lại cũng có vài chuyện này chuyện nọ xảy ra nhưng chung quy lại là chúng ta phải gửi đi ai đó.”
Nếu liên quan đến chính trị thì Rudel có quá ít thông tin để xem xét và ra quyết định, thế nên cậu nhận lấy số tài liệu rồi đứng thẳng người nhận lệnh. Oldart nhẹ cảm thấy nhẹ nhõm bởi Rudel không từ chối nhiệm vụ. Nếu cậu làm vậy, cái danh hiệu đại công tước tương lai sẽ khiến ông gặp không ít rắc rối.
Về mặt đó, may mắn thay cậu rất tận tụy trong công việc. Dù lúc nãy có đánh giá thấp cậu để đùa giỡn, thực chất ông biết rất rõ nổ lực của cậu. Dù cho bị điều đến vùng biên ải xa xôi, ông biết cậu đã cố gắng rất nhiều trong cả nhiệm vụ và việc phát triển thị trấn.
Theo Oldart thấy, chỉ cần bỏ đi cái địa vị kia thì cậu là một dragoon tài năng.
“Nhưng Rudel còn có người giát sát riêng nữa ạ.”
Bennet nhắc đến những người giám sát của Rudel... những người luôn kè kè theo cậu với danh hiệu thanh tra viên đặc biệt, Oldart chợt nhớ đến hai nữ kị sĩ.
“Ah, hai cô bé đó ấy hả. Mang theo họ luôn đi. Không, nhất định cậu phải mang họ theo. Có mỗi mình Rudel đi thì ta lo đến tổn thọ mất.”
“... Nếu ngài lo lắng đến vậy, liệu tôi có thể đi theo không? Dù nhìn như thế này nhưng tôi hiểu biết lễ nghi ngoại quốc hơn 'vài ả phụ nữ ngoại quốc' với elf nào đó đấy.”
Khi Oldart nói ông lo lắng, Keith tự tiến cử bản thân. Ông có cảm giác Keith khá phẩn nộ khi nhắc đến hai cô gái, và đó cũng không hẳn là do ông tưởng tự tượng ra.
Tuy nhiên...
“Bác bỏ. Làm sao mà ta gửi cậu đến một quốc gia đồng minh quan trọng được chứ. Thật tình.”
Oldart chán nản từ chối nhưng Keith lại đang cảm động. Làm thế nào mà tên này hiểu lầm nó theo hướng thuận tiện cho hắn được vậy, Oldart nhìn biểu cảm của Keith và nghĩ vậy.
“Chỉ huy ơi, ngài muốn tôi ở bên cạnh ngài đến như thế s__”
“Không có! Với đừng có lại gần ta nữa!”
Oldart bực tức thật sự, đứng bật dậy khỏi ghế, ông gào lên trong lúc giật lùi về phía cửa sổ. Cả Rudel lẫn Bennet đều nhìn hai người họ khó hiểu. Nhưng đó là nhiệm vụ cậu đã nhận nên cậu nhìn lại nội dung thêm lần nữa. Có lẽ nghĩ cuộc triệu tập đến đây là đã hết, Bennet bất giác đi đến chỗ Rudel và lướt qua nội dung nhiệm vụ.
“Nếu họ muốn gửi cấp dưới của ta đi thì cần phải có chữ kí của ta.”
“Phải rồi. Chỗ kí tên của ngài ở đây. Nhờ ngài ạ.”
“Được thôi, ta là sĩ quan chỉ huy của cậu cơ mà!”
Nhìn Bennet vui thích tự gọi mình là sĩ quan chỉ huy, Oldart cảm thấy như được chữa lành trong lúc cố làm gì đó với kẻ nguy hiểm đang tiến lại gần.
“Oy, Keith, đừng có vượt quá giới hạn nghe chưa!”
“Không sao đâu, ngài nhìn về phía này đi mà, chúng ta chỉ vun đắp tình cảm cho nhau thôi, ngài đừng có ngại ngùng nữa!”
“Tên biến thái này, tránh xa ta ra!”
Văn phòng của Oldart đang khá hỗn loạn.
⁑_____________________________________⁑
Có ông nào hứng thú làm edit truyện cho tôi không? Sửa lỗi chính tả, trau chuốt câu từ, kiểu kiểu vậy.