Dragoon

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 321

Part 2 - Chương 138. Extra: Nữ thi sĩ 7.

►Chương 138. Extra: Nữ thi sĩ 7.

Trans: \__Tuấn Cpu__/

Edit:Serendibite

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

⁂____________________________________⁂

Tại quãng trường trung tâm nhộn nhịp của Celestia, một bức tượng của vị nữ hoàng lập quốc được dựng lên.

Đã qua giờ chiều đôi chút, những quầy thức ăn tỏa ra mùi hương kích thích vị giác.

Đồ hấp có vẻ là thức ăn phổ biến ở đây bởi có thể thấy nhiều người đang ăn những món thịt hấp trang trí rau ăn với nước sốt.

Nổi bật hơn hết, những người vừa đi vừa ăn loại món ăn với thịt được bọc trong bột trắng làm nổi bật phần nhân thịt bên trong. Được gói trong giấy gói nâu, cái cách hơi nóng tỏa ra khỏi miệng của họ khi ăn khá ấn tượng.

Những điểm khác biệt nhỏ nhặt so với Courtois không ngừng khơi gợi sự thích thú của Rudel.

Dù đó cũng dựa vào thực tế nhóm của Rudel đang cải trang thành du khách.

“Ở đây có nhiều cái khác với Courtois quá. Thứ họ đang ăn có phải đồ ngọt không?”

Khi Rudel nêu lên ấn tượng của mình, Cleo trong bộ đồ của một cô gái thường dân bên cạnh cậu lấy làm ngạc nhiên. Thực sự thì cô cũng không biết người dân thị trấn thường ăn gì.

“Ta thấy chúng không giống đồ ngọt...”

Chúng bốc khói và nhồi thịt bên trong.

Khi cô nhỏ tiếng đáp, một trong các hộ vệ, Passan giải thích.

“Thứ sếp Rudel đang nói tới là bánh hấp. Nó được làm bằng cách bọc thịt bên trong một lớp bột lên men, nên nó là một bữa ăn tiêu chuẩn, không phải là đồ ngọt ạ.”

“Thế sao? Mọi người hiểu biết nhiều thật đó.”

Trong lúc Rudel gật gật đầu hài lòng, một gian hàng bán một vài loại hình nhân thu hút Cleo.

Thấy vậy, Pono cảnh báo cô.

“Công... ah, không! Cô gái, cô không nên chạm vào mấy thứ đó. Chúng cực kì dễ vỡ và là một thứ quà lưu niệm được tạo ra để buộc bất kì du khách nào cầm chúng lên là phải mua chúng đó.”

Cleo nhanh chóng rút lại cánh tay của cô.

Ông lão quản lí gian hàng cười cứng ngắc khi thấy điều đó.

“Không phải là do chúng tôi cố ý làm chúng dễ vỡ. Chỉ là, chỉ là do quá trình chế tạo thôi. Chúng được làm nên từ đất nên dễ vỡ là điều khó tránh khỏi đúng không.”

Nghe lời biện hộ của người chủ quầy, Rudel chỉ đơn giản...

(Vậy thì tìm giải pháp đi.) [Seren: miếng ăn mà :)]

Suy nghĩ từ góc nhìn của ông ta. Thực ra, lỡ may cô cầm chúng lên và làm vỡ, hầu hết trường hợp họ sẽ bắt cô phải mua nó. Millia, người cũng vừa đưa tay tới một món đồ tương tự, trông thực sự nhẹ nhõm.

“Nhưng ngay từ đầu thì đó là vị thần bảo hộ của chúng tôi, mọi người phải nâng niu, cẩn trọng với ngài ấy. Nếu làm vỡ món đồ thì đó là lỗi của họ thôi.”

Trước ý kiến của người ông ta, Rudel nhìn hình dáng của nó, quá thô và cậu chỉ xuýt xoát hình dung ra hình dáng của nó. Một cơ thể hình bầu dục với bốn cái chân to bự chìa ra; phần duy nhất có màu sắc là một chấm đỏ tựa con mắt.

Cậu chỉ có thể thấy nó như một món hàng bán phá giá.

(Là do nó được làm cẩu thả, hay vốn dĩ nó đã như thế này... Mình có cảm giác dù là ai, làm cho chúng dễ vỡ và để vào loại hàng giảm giá như thế này cũng thật xấu tính.)

Rudel trộm liếc qua Izumi.

Cô đang cảnh giác đám đông xung quanh. Và bên dưới bộ đồ hóa trang, tay cô đang đặt lên thanh katana.

Rudel cũng hướng sự chú ý đến xung quanh.

Emilio cầm lấy một trong những con búp bê và nâng nó lên.

Ben cảnh báo cậu ta nhưng Emilio chỉ cười rồi trả nó về vị trí.

Mắt cậu ta lạnh lẽo một cách đáng sợ.

“Giờ chúng ta đã xem qua những con búp bên thô sơ đặc trưng của khu vực này, hãy đến khu vực tiếp theo thôi. Tiểu thư, dù giờ có hơi trễ nhưng cô có muốn ăn trưa không?”

Emilio đề nghị với Cleo một bữa ăn trưa.

Cô tò mò hướng mắt cề phía các quầy đồ ăn. Dù có vài thứ cô muốn thử nhưng không dám nói ra.

Rudel gọi cho Passan. Lấy chiếc ví từ trong túi áo ngực và đưa số tiền Celestia cậu đã đổi cho anh ta.

“Passan, dùng nó mua vài món đi. Có vẻ tiểu thư của chúng ta đang hứng thú với các quầy thức ăn.”

“N-ngài không cần đưa nhiều đến từng này đâu!”

Passan từ chối nhận số tiền như một gia tài nhỏ đó nhưng Rudel buộc anh ta cầm lấy nó. Nhìn qua Emilio, cậu ta không có dấu hiệu phản đối, thay vào đó là một cái gật đầu.

“Đừng ngại, chỉ cần mua đủ thức ăn cho mọi người là được. Đưa Pono đi với anh nữa.”

Nói vậy, Rudel đi đến đứng trước Cleo và Izumi.

“U-um, như thế phiền lắm, nên...”

Trong lúc giọng Cleo nghe hơi có lỗi, Rudel quay mặt lại.

“Không, tôi cũng muốn thử chúng nữa nên đừng lo. Tôi vô cùng xin lỗi vì bắt cô phải ăn chung với tôi.”

Khi cậu nói chuyện một cách lịch thiệp với công chúa, Izumi và Millia hiện lên một vẻ mặt chán nản.

Millia thậm chí còn đang liếc cầu trừng từng.

“...Có gì sao?”

“Không gì hết. Chỉ là tôi nghĩ hôm nay cậu đột nhiên chu đáo đến lạ thôi.”

Lúc Millia hất tóc lên và nói thế, có lẽ cảm nhận được bầu không khí, Passan và Pono mau lẹ đi đến chỗ quầy hàng. Ben nhìn họ đi trong ghen tị.

Như mọi khi, Cleo trông có vẻ hối lỗi nên Emilio lên tiếng.

“Tôi sẽ rất vui nếu các vị kìm nén lại những cuộc tranh cãi đó đến khi trở về nước của các vị. Thời gian này là của tiểu thư.”

Millia quay về phía Cleo.

“Xin tiểu thư thứ lỗi.”

Nghe vậy, Cleo nở môt nụ cười có đôi chút cô đơn.

“Không, ổn mà.”

Ngay lúc đó, Passan và Pono trở về, cả hai tay họ đầy thức ăn.

“Chúng tôi về rồi đây!”

“Passan, cậu mua nhiều quá rồi đấy.”

Ben thở dài. Emilio một cách tự nhiên tiến đến nơi ghế dài và bàn được xếp sẵn.

“Vậy ăn thôi. Đằng này.”

(Cậu ta khá quen thuộc với chuyện này. Vậy có nghĩa các kị sĩ thường ăn ở đây sao? Nhưng dù vậy đi nữa, mình không thấy kị sĩ nào gần đây.)

Cậu bắt gặp một vài binh lính đang tuần tra và một số ít đang ngồi ăn. Nhưng kị sĩ thì không thấy một ai.

(Có phải là do thời điểm chăng?)

Rudel quan sát Cleo ngồi xuống trong lúc gọi cho Passan.

“Passan, các kị sĩ có ăn ở khu vực này không?”

Bí mật nhìn sang Emilio, người thậm chí còn đội cả mũ trùm, Rudel tìm kiếm sự xác nhận. Emilio đang giải thích với Cleo cách ăn của từng loại khác nhau từ các gian hàng.

Mắt Ben và Pono đang sáng rỡ trước bữa tiệc thịnh soạn trước mắt họ.

Passan cũng vậy và khi Rudel hoi chuyện, anh ta khó xử nhìn qua nhìn lại giữa Rudel và bàn ăn.

“Không khi nào họ đến đây đâu. Dù cho có đến đây tuần tra đi nữa thì họ cũng được nhận đồ ăn miễn phí trong cung điện. Tôi chưa bao giờ nghe họ dùng bữa tại những quán ăn bình dân kiểu này.”

“Nhưng đây là điểm tham quan đúng chứ? Họ không bao giờ đi đến đây và ăn ở các quầy hàng sao?”

“À, đây có lẽ không phải là cách giải thích tốt nhất nhưng các kị sĩ mạnh mẽ sẽ ăn tại những nhà hàng tương xứng với họ. Nơi này chỉ dành cho những người lính không xu dính túi lắp đầy bao tử... chúng tôi rất biết ơn vì điều đó, vừa bổ vừa rẻ nhưng khi ngài đã trở thành một kị sĩ thì nơi này trở nên rất thấp kém, hay hơn nữa là...”

Nhìn anh ta khó khăn để nói tiếp như thế, cậu kết luận những kị sĩ thường tránh ăn ở những gian hàng đồ ăn bình dân.

(Họ coi thường thức ăn của dân thường sao? Khá nhiều trong số này ngon đến bất ngờ, nhưng...)

Sự đề phòng của Rudel với Emilio ngay lập tức tăng lên. Nhưng quan trọng nhất, cậu không có bằng chứng nào. Dù cho cậu có những ngho ngờ nhất định, chúng chỉ ở mức độ sẽ bị phủ nhận sạch sẽ nếu cậu ta biện minh hợp lí.

Có một chút nghi ngờ, là tất cả những gì cậu nghĩ.

“Passan, anh có thể ăn phần của tôi, một cái là đủ với tôi rồi.”

Nói vậy, Rudel lấy một cái bánh thịt và nhanh chóng ăn xong phần của mình. Một Passan mừng rỡ mang những cái còn lại đến chỗ Ben và Pono.

“Sếp ơi, tôi nhận được từ sếp Rudel nè!”

“Ngon. Hôm nay chúng ta sẽ mở tiệc!”

“Hoan hô!”

Nở một nụ cười gượng gạo trước bộ ba đang ăn mừng, Rudel đến chỗ Izumi và ngồi xuống bên cạnh cô. Trong lúc đề cao cảnh giác xung quanh, cậu cẩn thận không để lộ sự chú ý đến Emilio.

Millia nhìn chằm chằm hai người họ nhưng cậu lờ đi.

“Có gì không ổn sao?”

Nghe tiếng thì thầm của Izumi, vẫn chưa thể chắc chắn điều gì, cậu đáp lại một lời nhận xét chung. Bản thân Rudel cũng chỉ thấy chút bất an là hết mức.

“Là Emilio. Có gì đó không ổn ở cậu ta.”

“... Mình hiểu rồi.”

Không hề di chuyển ánh mắt, cô lắng tai nghe lấy từng lời của cậu.

“Cái này có vẻ không chỉ là một chuyến đi bình thường. Hãy nhớ rõ điều đó.”

Nói vầy và đứng lên, Rudel di chuyển đến một ghế ngồi gần đó để bảo vệ Cleo.

Dù đang giữa nhiệm vụ, tổ đội của Ben đang hoàn toàn chú tâm vào bữa ăn thịnh soạn của họ. Cleo thì trông có vẻ đang vui khi quan sát họ.

Cô giữ một sư hứng thú đặc biệt với cuộc sống thường dân... chính xác hơn là những thứ ở các giai cấp khác.

Không phải là Rudel không hiểu cảm xúc của cô.

(Có lẽ gia đình hoàng gia nào cũng đầy phức tạp như nhau.)

Có quá nhiều điều kì lạ trong chuyện lần này. Cậu thành thực sự không thể tin được vào lí do họ được gọi đến đây là bởi vì các kị sĩ của chính quốc gia họ không được tin tưởng.

(Không nên đào quá sâu và chuyện này. Đó không phải là việc của mình.)

Rudel thay đổi dòng suy nghĩ của mình bằng cách dồn sự tập trung vào nhiệm vụ. Nhưng khi Cleo nở một nụ cười ngây thơ khi nghe cuộc trò chuyện của nhóm Ben, cậu thấy có chút tò mò.

Chuyển mắt sang Emilio, Rudel nhận thấy một thứ.

(Cậu ta đang mỉm cười?)

Aleist vừa leo lên một mái nhà có tầm nhìn bao quát quảng trường trung tâm.

Cho đúng hơn thì Nate dẫn cậu ta đến đây.

Cả hai đề mang áo choàng, vũ khí luôn trong trạng thái sẵn sàng ở thắt lưng.

Cuối thấp người, Nate dùng kính viễn vọng của mình để kiểm tra xung quanh. Dù mặt trời đang ở trên đỉnh đầu, lí do họ không trở nên nổi bật là do ma thuật họ đang sử dụng.

Aleist nhớ lại những ma thuật và kĩ năng cậu không dùng tới trong trò chơi.

(Không ngờ tất cả những ma thuật và kĩ năng mình cho là vô dụng lại hữu ích với họ đến vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhỏ Nate này đang làm gì vậy?)

Cậu vẫn chưa được nghe lí do Nate đến Celestia nhưng có một chuyện rõ như ban ngày là Aleist được dẫn theo từ Courtois đến đây làm hộ vệ cho cô.

Đã có vài cuộc giao chiến với những kẻ cậu nghi ngờ là binh lính của đế quốc Gaia.

(Khỏi cần nói cũng thấy vụ lần này cực kì rắc rối. Nhỏ đang tìm kiếm điều gì chứ?)

Nate vừa nhòm qua ống kính vừa nói chuyện với Aleist. Cứ như thể cô nắm hết mọi suy nghĩ của cậu trong lòng bàn tay.

“Anh có đang tò mò về em không, senpai?”

...Nhưng hiển nhiên đó hoàn toàn là điều không thể. Không đời nào Nate có thể biết được Aleist đang nghĩ gì.

(Mà, nếu nhỏ đã để ý thì mình tốt nhất không nên bứt dây động rừng.)

Nở một nụ cười đắng, Aleist giải thích.

“Anh khá chắc thứ anh đang thắc mắc là về việc tại sao chúng ta đến tận một quốc gia khác để làm mấy thứ như thế này. Ngay từ đầu thì em vẫn chưa giải thích cho anh mầy sao chúng ta lại phải chạy trốn trước mấy gã kì là đó nữa đấy.”

Dù nghe những gì cậu nói, Nate vẫn tiếp tục quan sát nơi nào đó với cái kính viễn vọng. Cô tiếp tục nhìn vào nơi có vẻ là quãng trường trung tâm của lộ chính đông đúc.

Có lẽ đã cô đã tìm ra mục tiêu giám sát của mình bởi cô không di chuyển sang chỗ khác nữa.

“Anh muốn hỏi chuyện đó ngay bây giờ sao? Hẳn em sẽ rất thích nếu anh hỏi sớm hơn hoặc giữ im lặng và ngắm nhìn em từ đằng sau đó.”

“Anh đây không phải kiểu người như thế. Nếu em không thích thì nhanh nhanh đi kiếm một thằng bạn trai rồi đám cưới đi.”

“Uwah... senpai, anh là đồ tệ hại. Sau khi đã làm chuyện đó với em vậy mà.”

Chuyện đó, ý là lúc Aleist bị đè xuống. Đó là vào lúc còn đi học. Bắt gặt nhau tại tiệc tốt nghiệp, Aleist lao vào Nate lúc cô đang bưng nước và rồi kết quả là chàng nằm dưới, nàng cưỡi bên trên.

“Anh đây mấy là nạn nhân không phải sao? Mà hồi đó không khác gì địa ngục.”

Nhớ lại thời học đường của mình, Aleist vừa thở dài vừa chùng vai.

“Senpai, em không muốn phải nói ra nhưng không có nhiều học viên ngoài kia tận hưởng đời học sinh nhiều như anh đâu. Được vây quanh bởi các cô gái xinh đẹp nè, bạn bè rồi còn đối thủ nữa... như thế là tuyệt nhất rồi còn gì? Nếu đến thế mà anh còn than thở thì chúa sẽ trừng phạt anh đó.”

Aleist hiểu rất rõ những lời của Nate.

Quả thực là cậu đã có rất nhiều niềm vui. Cậu hài lòng về nó.

Nhưng...

“Anh thổ lộ với cô gái mình thích vậy mà đến giờ vẫn chưa được hồi đáp. Không, chắc là đã có, nên nói thế nào mới phải đây, ừ, vô vọng, nhưng có vẻ...”

“Hahh, có một cô gái siêu cấp dễ thương như em rồi mà anh vẫn chưa thỏa mãn sao?”

Khi Nate tự gọi mình dễ thương, Aleist đảo mắt đi chỗ khác và lẩm bẩm.

“Anh nghĩ tự khen bản thân không phải là ý hay đâu. Em bị tự luyến hay gì à?”

Nate giơ cái kính viễn vọng lên và đánh vào đầu Aleist. Có ổn không khi dùng một vật tạo tác đắc đỏ như thế để đánh người, Aleist vừa nghĩ vừa xoa xoa đầu.

“Dù là em thì cũng có vài chuyện khá xấu hổ khi nói ra đó. Nhưng lúc như thế này, em mong anh hãy để tâm đến tâm tư của con gái hơn một chút. Ở đây chỉ có mỗi hai chúng ta nên không phải hoàn toàn ổn nếu có một chút gì đó không ý lãng mãng sao? Giống như khi em tự khen mình dễ thương thì anh ít nhất cũng nên nói, ‘Em là cô bé đáng yêu nhất trên thế gian này, Nate của anh’.”

Mặt Nate đỏ lên trong xấu hổ, nhưng...

“Nghe mà sởn hết gai ốc.”

Aleist lạnh lùng dội gáo nước lạnh chỉ để ăn thêm một cú đánh từ cái kính viễn vọng. Nhìn Nate lặng lẽ đánh cậu với gương mặt vẫn còn đỏ, Aleist...

(Ah, nhỏ này cũng có chút dễ thương khi xấu hổ đó chứ.)

Nghĩ rằng thậm chí là Nate cũng có một vài phần dễ thương. Bởi lực lượng hùng hậu những thành viên bạo lực trong dàn harem, dù là bị đánh nhưng cuối cùng Aleist vẫn thấy cô dễ thương.

Trong lúc họ dành thời gian ở quãng trường trung tâm, thời gian trở về cung điện đang đến gần.

Dòng người cũng đã bắt đầu thay đổi với nhưng phương tiện dân dụng đang dần dần thưa thớt đi.

Vào lúc đó, Emilio hành động.

“Thiểu thư, cô muốn tham quan một địa điểm nổi tiếng của Celestia không? Nó không xa nơi này lắm nên chúng ta vẫn kịp thời gian đấy.”

“Một địa điểm nổi tiếng? Tôi chưa bao giờ nghe về nó.”

Cleo nhìn Ben thắc mắc nhưng tổ đội ba người chỉ biết nghiêng đầu tự hỏi.

“Có một địa điểm như thế quanh đây sao? Trong khu vực này thì tôi nghĩ quảng trường trung tâm có thể coi là nơi nổi tiếng nhất rồi...”

Khi Pono khoanh tay lại suy nghĩ, Emilio xen vào giải thích một cách miễn cưỡng.

“Những người trong cuộc mới biết nơi đó thôi. Với những người chưa có người yêu thì nơi đó không liên quan lắm.”

Nghe đến phần người yêu, bộ ba gật đầu.

“Vậy nó là một trong những địa điểm của các cặp đôi sao? Nếu là vậy thì cũng không lạ nếu chúng tôi chưa bao giờ nghe tới!”

Trong lúc Ben cười sảng khoái, Passan vẫn tiếp tục nghiêng đầu suy nghĩ.

Rudel đến gần Passan và hỏi thử xem anh ta đang nghĩ gì.

“Có gì khiến anh bận tâm sao?”

“Có lẽ ngài không biết, ở những địa điểm tham quan như quảng trường trung tâm này có binh lính canh gác. Nhưng chỉ đi xa một chút khỏi nơi này là việc trị an sẽ kém đi hẳn. Dù cậu ấy có nói đó là một điểm hẹn hò thì, tôi không nhớ là có chỗ đó... mà, có lẽ tôi vẫn chưa có người yêu nên không biết tới thôi.”

Nhìn Cleo đang được Emilio dẫn đi, mặt cô có hơi ửng đỏ trước phần điểm hẹn hò.

Trong lúc cô lén nhìn trộm Rudel vài lần, Emilio đưa ra một lời đề nghị đầy mị lực.

“Sao người không đến tham quan điểm đến cuối cùng này với Rudel-dono nhỉ?”

Nghe đến tên Rudel, Cleo suy nghĩ đôi chút và gật đầu.

“Anh nói phải. Nếu chúng ta có thể trở về nhanh chóng, thì ít nhất, ít nhất...”

Chỉ một chút thôi. Cô nói và đồng ý. Emilio dẫn cô đi. Nhưng đó là lúc.

“Kyaaaah!!”

Cùng với tiếng hét của người phụ nữ, họ cũng nghe thấy âm thanh của một tòa nhà hoặc một gian hàng nào đó bị phá hủy. Một mảnh vỡ vị thổi bay lao về hướng Rudel.

“Lùi lại!”

Nói thế, Rudel rút kiếm và chém hạ thứ bay về phía mình.

Izumi và Millia lao đến bên cạnh Cleo, trong lúc đó thì bộ ba hoảng loạn không thể hành động một cách tức thì.

Emilio ra lệnh cho họ.

“Ben, đưa người của anh theo và đến kiểm tra quảng trường. Hướng thẳng về phía tiếng ồn và xem kẻ địch vẫn còn đó hay không.”

“Eh, oh, vâng!”

Trong lúc Ben nhanh chóng chạy đo, Rudel ngay lập tức tiến lại gần Emilio.

Cậu không còn cho rằng nghi ngờ của cậu là hiểu lầm nữa.

“Chờ đã. Sao cậu biết đó là một kẻ địch?”

Rút kiếm ra, cậu không do dự chỉa mũi kiếm về phía Emilio.

Quả là ngoài kia có náo động nhưng nhóm của Rudel vẫn chưa hề tìm ra một ít thông tin nào dù là nhỏ nhất chuyện gì đang xảy ra. Bất chấp điều đó, Emilio đã kết luận và tuyên bố rõ ràng đó là kẻ địch.

Izumi và Millia cũng nhanh chóng đứng vào giữa Cleo và Emilio, sẵn sàng vũ khí trên tay. Nhưng họ đang bị dòng người náo loạn nuốt chửng.

“Công chúa!”

Trong lúc Izumi chạy đến chỗ Cleo, một vật thể lớn rơi xuống từ bên trên. Rồi một cái khác, và một cái khác nữa. Trong khoảng trống Izumi từng để mắt đến, Emilio hành động.

(Không hay rồi!)

Rudel nghĩ rằng Emilio sẽ chém hạ Izumi. Cậu kết luận rằng những thứ rơi xuống đó là đồng minh của cậu ta.

Nhưng Emilio hoàn toàn ngó lơ Izumi.

“Đứng lại!”

Bị dòng người hoảng loạn xô đẩy, Millia không thể tiếp cận được Cleo.

“Emilio, sao anh lại làm những chuyện này!?”

“Im lặng và đi theo tôi!”

Tay cô bị Emilio kéo đi bởi Emilio, Cleo trừng mắt và phản khán. Không may thay, khác biệt về sức mạnh là quá lớn và sự phản khán của cô gần như vô nghĩa.

Xung quanh, người dân vẫn còn đang trốn chạy toán loạn và việc di chuyển của cậu đang bị cản trở, những vật thể lớn rơi xuống bao vây Rudel.

Những cơ thể nhìn như thể một khối bầu dục phẳng lì với bốn chân lớn. Con mắt đỏ duy nhất của chúng phát ra ánh sáng, bên ngoài được tạo nên từ đất...

“Mình không biết chuyện gì đang diễn ra... nhưng không phải chúng giống thần hộ vệ sao?”

Tương tự với những món đồ tạo tác bán ở quầy hàng lưu niệm, những vật thể vượt quá hai mét bao vây tổ đội Rudel, ngăn chặn mọi chuyển động của họ.

Trong lúc đó, chỉ riêng Emilio là có thể chạy trốn một cách tự do và kéo Cleo theo.

Milli kéo dây cung nhưng như thể bảo vệ cậu ta, khối vật thể lớn di chuyển đến chắng ngang tầm nhìn của cô.

“Có vẻ những thứ này là đồng minh của tên Emilio.”

Trước những lời bực dọc của Millia, Izumi cũng rút thanh katana ra và thủ thế.

“Mình muốn đuổi theo ngay lập tức, nhưng...”

Những vật thể di chuyển một cách máy móc như những con rối không có ý định để họ qua. Bao vây nhóm Rudel, chúng dường như có thể tấn công vào bất kì lúc nào.

Bước một bước... Izumi tiến tới và chém một nhát kiếm khí vào con rối. Cô đã quyết định rằng xung quanh cuối cùng cũng đủ vắng để cô bùng nổ sức mạnh của mình.

Và chỉ một di chuyển nhỏ, cơ thể con rối đứt lìa khỏi chân nó.

Vết cặt ngọt để lộ phần bên trong của – thứ giống nhưng những vật lưu niệm hạ giá – hoàn toàn trống rỗng.

“Mấy thứ này là sao đây.”

Nhận thấy những con rối trống rỗng kì lạ, cô thử cho rằng chúng là những con golem được điều khiển bằng ma thuật và cố tìm kiếm xung quanh. Dù có thị lực tốt nhưng cô không thể bắt gặp bất kì pháp sư nào.

Với những con rối được làm từ đất, bề mặt của chúng dường như giống đồ đất nung. Ngoài phần bị cắt lìa, cô còn thấy được những chỗ bị sức mẻ.

Nhưng chúng không quá mạnh. Rudel nghĩ mọi thứ sẽ được giải quyết nếu họ chém hạ tất cả chúng, nhưng tứ chi bị tách rời của con rối nhanh chóng quay lại vị trí ban đầu của chúng, ráp lại với nhau một cách hoàn hảo và tiếp tục di chuyển như chưa có gì xảy ra.

“Giờ thì mệt rồi đây.”

Rudel thủ thế với thanh kiếm trong khi Izumi phóng đi một làn sóng xung kích để mở đường. Quay lại, cô nói với Rudel.

Phần tóc được cột ra sau của cô đung đưa trong lúc cô nhìn qua vai, hình dáng của Izumi tạo nên một bức tranh đầy ấn tượng.

“Hai người, đi trước đi. Nếu chúng ta không làm tốt nhiệm vụ, danh tiếng của Courotois sẽ bị ảnh hưởng đó.”

“Từ lúc cô ấy bị bắt cóc thì danh dự của chúng ta cũng mất rồi. Nhưng nếu cậu đã nói như thế thì tớ sẽ đi.”

“Eh? Chúng ta thực sự sẽ để cổ lại đây một mình sao? Nè, Rudel!”

Milia lên tiếng phản đối việc để Izumi ở lại đây một mình.

Nhưng Rudel đã nhanh chóng đưa ra quyết định, bỏ qua những con rối đang trong quá trình tái tạo và điểu theo Cleo.

“Aaaah, sao cũng được!”

Millia theo sau, tạo ra đôi cánh ma thuật đằng sau lưng và đuổi theo Rudel.

Nếu có con rối nào muốn bám đuổi, một làn sóng xung kích từ đằng sau sẽ cắt đôi nó thành từng mảnh. Nhưng cứ như thể điều đó là vô nghĩa, lũ rối tái tạo lại hết con này đến con khác.

Dù vậy, Rudel đã tin tưởng gia chúng lại cho Izumi.

(Giờ thì, như thế có nghĩa là mình và Millia sẽ phải lo Eimilo, nhưng mong đợi chỉ đối đầu vưới một kẻ địch thì có hơi lạc quan.)

Hai người đuổi theo Emilio, kẻ vừa lao vào một con hẻm từ lộ chính, luôn giữ khả năng sẽ bị mai phục trong đầu, họ cảnh giác bám đuổi.

“Giờ thì.”

Đã để Rudel đi trước, ngay khi hai người họ đã ngoài tầm mắt, Izumi tra thanh katana vào bao kiếm.

Không phải là cô không có ý định chiến đấu, Cô cho rằng chém chúng sẽ tốn quá nhiều thời gian.

Cô tháo sợi dây cố định bao kiếm với thắt lưng ra. Với bao kiếm trong tay, cô nhảy lên ngay bên trên con rối đang cố đuổi theo hai người kia.

“Ngươi không thoát được đâu.”

Kéo thanh kiếm ra khỏi vỏ một nửa, vào khoảnh khắc bao kiếm chạm vào kẻ địch, cô tra mạnh thanh kiếm trở lại bằng một lực đáng nể.

Con rối bị đập mạnh xuống nền đất, nát đến mức vượt khỏi mức có thể hồi phục. Cú nhảy của cô dọn dẹp phần còn lại của con rối đã vỡ nát, Izumi quan sát tình trạng của kẻ địch.

“Vậy chúng sẽ không tái sinh nếu phá vỡ đủ nhiều. Vậy mình sẽ tiêu diệt tất cả đám này.”

Izumi lao thẳng về phía những con rối còn lại và như thể có một ý thức nhất định, những con rối bắt đầu rút lui.

Nhưng nhận thấy từ chuyển động của chúng không thể đạt được tốc độ quá cao, Izumi không để chúng trốn thoát.

Một cú nhảy nữa của cô và một con rối khác bị tiêu diệt.

Phần mặt đất nơi cô tấn công con rối lõm xuống bởi cơn chấn động.

(Mình đã nhờ thiếu tá Bennet chỉ dạy nhiều thứ, nhưng có vẻ ít nhất thì mình cũng đã tìm được thứ gì đó bằng chính sức mình.)

Đó là một kĩ thuật cô rèn dũa để đối phó với những kẻ địch không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi những nhát chém.

Trong lúc Rudel và những người khác đã đi trước, Izumi biết rằng mình phải đuổi theo họ thật nhanh chóng.

“Đây là lần đầu mình sử dụng nó ngoài thực chiến, nhưng đây quả là dịp tốt.

Izumi lẩm bẩm trong lúc phá hủy những con rối vẫn đang tiếp tục tập trung tại quảng trường trung tâm.

Vừa trốn vào một con đường hẻm, Emilio dừng lại.

Sau khi chạy xuyên qua những con hẻm như me cung mà không hề bị lạc, cậu cẩn thận đặt Cleo đang bị cậy vác theo dưới tay trái xuống.

Để cô ngồi xuống, Emilio nói.

“Chúng ta sẽ tiếp tục di chuyển. Đồ của cô sẽ bị bẩn nếu ngồi đó đấy.”

“... Sao anh lại lật mặt chứ?”

Dù chỉ là giọng nói yếu ớt nhưng nó vẫn vọng qua con hẻm. Cậu có thể nghe thấy âm thanh chiến đấu, nhưng ngoài nó thì không còn gì khác.

Và rồi giọng một người phụ nữ vang lên.

“Thật phiền phức đó, Emilio-dono. Thật phiền phức khi ngài làm những chuyện không cần thiết như thế này.”

Người Cleo thấy khi ngẩng đầu lên là người hầu gái chăm sóc cho cô. Cô ta vẫn mặc bộ đồ hầu gái nhưng khí chất khác hẳn bình thường.

“S-sao cô lại ở đây...”

Cleo không muốn tin. Người hầu gái đó đang trò chuyện một cách thân quen với Emilio. Điều đó có nghĩa...

“Thật là một con ả ngu đần làm sao. Mà, mấy thứ đó thì đâu thành vấn đề với một miếng mồi cho thần nhỉ, ta đâu thể ý kiến gì được. Ta đã được cười hả hê về cái cách ngươi coi ta là một người bạn và cái sô phận khốn khổ của nhà ngươi cũng thú vị không kém, thế nên ta sẽ tha thứ cho ngươi, nhé.”

Khi ả hầu phỉ nhổ cô với những lời như thế, đầu óc của Cleo không tài nào theo kịp.

Nhưng dù cô có hồi tưởng lại bao nhiêu lần, đó chắc chắn là gương mặt của cô gái đã lắng nghe tâm tư của cô một cách đầy ấm áp.

“Ngươi không cần phải mâu thuẫn đến vậy đâu. Dù sau thì ngươi chỉ là một miếng mồi thôi mà. Giờ thì, nếu để phía cấp cao chờ lâu hơn nữa thì họ sẽ nổi giận đấy. Hãy đưa cô ta đi đi, Emilio-dono.”

Chứng kiến nụ cười của ả hầu vặn vẹo thành một cái cười nham nhở, Cleo không còn biết niềm tin vào người khác có ý nghĩa gì nữa.

“N-ngày mai, ta phải...”

“Biết rồi biết rồi. Bởi vậy bọn ta mới cản đấy. Lỡ có lúc ta lỡ tay giết ngươi thì ngươi cũng nên biết ơn một chút vì ta đã chăm sóc cho một miếng mồi như ngươi nhé.”

Dòng nước mắt chảy dài trên gương mặt Cleo.

Emilio tiến lại gần ả hầu.

“Emilio-dono, nếu ngài rời tay ra thì miếng mồi sẽ chạy tr... eh?”

Rút sẵn thanh gươm trong lúc chạy trốn, Emilio đến giờ vẫn giữ chặt thanh kiếm trên tay phải. Với một bước tiến rộng về phía trước, cậu vung thanh kiếm từ phía trên bên phải xuống phía dưới bên trái.

Ả hầu bất ngờ nhưng đã được huấn luyện một ít võ kĩ, ả ngay lập tức nhảy lùi lại. Ả liếc đăm đăm Emilio trong phẩn nộ.

Trong ả ta, Cleo không thấy dấu vết nào của người phụ nữ tốt tính luôn kể cho cô nghe những câu chuyện về cuộc sống bình dân.

“Ngươi đang làm cái gì thế hả, tên kị sĩ thối nát!!?”

Rút con dao giấu trong tà váy, lần này ả hầu nhảy vào Emilio. Nhưng...

“H-huh...”

Vào lúc ả lao đến, máu tuôn ra từ vai phải đến tận hông ả. Cứ như thể ả đã bị cắt xuyên qua...

“Ngươi đã quên mất làm cách nào mà ta tự thân bươn chãi vào lữ đoàn kị sĩ rồi sao?”

“T-tên khốn... tên kị sĩ rác rưởi mới nổi. Ngươi nghĩ như thế này là hết sao!?”

Hộc máu, ả hầu to tiếng.

“Ta không thể. Nhưng ngươi biết không, lũ các ngươi làm ta phát bệnh. Biến đi.”

Giọng điệu thường ngày của Emilio đã biến mất, lời nói của cậu có chút thô kệch hơn. Cậu đâm thanh kiếm gươm kết liễu ả ta.

“Emilio, anh...”

Khi Cleo nói đến đó, sắc mặt Emilio thay đổi và có chút buông bã. Nhưng cùng lúc đó, một chút hạnh phúc... vẻ mặt của cậu như thể đang cố nói với cô điều gì đó.

Dù vừa nãy thô kệch là thế, giọng điệu của cậu với Cleo lại hiền diệu.

“Đừng lo, em sẽ được tự do sớm thôi, Cleo.”

⁑_____________________________________⁑

Seren: pha blot twist cực mạnh đến từ vị trí của tác giả. (^○^)

trans: sắp có người ra đi...