Dragoon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Part 2 - Chương 133. Extra: Nữ thi sĩ 2.

►Chương 133. Extra: Nữ thi sĩ 2.

Trans: \__Tuấn Cpu__/

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

⁂____________________________________⁂

Đang chạy như bay trên lộ chính thủ đô là một chàng trai được người đời biết đến với biệt danh hắc kị sĩ.

“Cho tôi qua!”

Nhảy qua nóc chiếc xe kéo của một ông lão, cậu đổi hướng ngay khi tiếp đất, tiếp tục chạy trốn trong tuyệt vọng. Không ngừng để ý đằng sau lưng, cậu nhìn quanh và quyết định xem nên chạy trốn hướng nào.

Mái tóc vàng hơi xoăn của cậu dựng ngược ra đằng sau trong lúc chạy. Đôi mắt không lẫn vào đâu-con ngươi bên phải màu xanh và màu lục bích ở bên trái dễ dàng tạo ấn tượng cho người ta mỗi khi nhìn thấy. Cơ thể được rèn luyện tốt đang trong thời sung sức cho phép cậu chạy liên tục một cách thoải mái. Nhưng cậu không chỉ sử dụng mỗi thể lực.

Bằng cách yểm mana vào cơ thể, cậu đang gia cường nó. Tuyệt vọng đến nỗi dùng mọi phương cách mình có để chạy trốn, mỗi khi chạy qua một cô gái, sức gió cậu tạo nên sẽ hất tung váy cô gái ấy lên. Cứ khi nào cậu sắp tông phải ai thì y như rằng đó sẽ là một cô gái trẻ hoặc một quý cô trưởng thành xinh đẹp.

“Có chết tôi cũng không dừng lại!!”

Hét lên những lời từ tận đáy lòng, Aleist thậm chí còn không thèm nhìn qua các cô gái bị tốc váy. Cậu liên tiếp né tránh hết những cô gái trẻ trên đường đi với những bước chân thần thánh.

Cánh đàn ông gọi cậu là ‘Thằng khốn có harem’, với sự đố kị, ganh ghét và uất ức.

Nhưng trong mắt đương sự, đó không phải là kết quả cậu có được vì cậu muốn. Aleist hiểu harem là thứ đặc quyền chỉ được trao cho một số ít người được chọn. Nói như vậy không có nghĩa là đang ám chỉ tới tiền bạc hay sức mạnh. Thứ tối quan trọng ở đây chính là tố chất để quản lí harem.

...và ‘sức bền’ để ‘chiến đấu’ với dàn harem đó, ngay cả khi phải một cân tất cả.

Bạn có thể là một tên ất ơ vô dụng. Bạn có thể là một tên ranh mãnh luôn giả ngơ như không thấy gì. Thậm chí bạn có là một tên biến thái may mắn cũng được. Chỉ cần bạn không chạy trốn trong mọi hoàn cảnh. Một người đàn ông với tố chất thần thánh có thể chấp nhận tình cảm của tất cả thành viên harem... đó là một thứ chỉ có nhân vật chính thực sự mới có.

Aleist không có thứ gì như thế cả.

Trước khi kịp suy ngẫm về chuyện đó...

“Đứng lại, Aleist-sama!”

“Chuyện này là ý gì đây hả đội trưởng!”

“Đây đáng lẽ là dịp riêng tư của chúng ta, những hôn thê của anh ấy! Vậy mà ảnh lại đi một chuyến du hành chỉ toàn gái với gái! Cái đồ tham lam vô độ!”

Những cô gái đang đuổi theo từ đằng sau sắp bắt kịp, ngay cả khi cậu đang chạy hết tốc lực. Một số đang đuổi theo trong bộ váy, số khác thì cưỡi ngựa. Đa số họ đều là kị sĩ tốt nghiệp từ học viện, cơ sở giáo dục hàng đầu của Courtois, số còn lại cũng có thể lực không hề kém cạnh.

Aleist chịu đựng ánh mắt lạnh như băng của những người đàn ông xung quanh khi hét lên từ tận đáy lòng.

“Không, trong tim tôi đã có người khác rồi!”

Nhưng thế giới đầy những thứ nghiệt ngã.

“Nếu anh là quý tộc thì từ bỏ đi!”

“Ngay từ đầu cô gái đó còn không thèm nhìn anh nữa kìa!”

“Aleist, từ bỏ đi!”

Những cô nàng quý tộc, kị sĩ và cả bán nhân, đủ thể loại phụ nữ đuổi theo Aleist. Đó là ước mơ của không biết bao nhiêu thanh niên trai tráng. Nhưng trái tim Aleist đã có hình bóng người khác. Một cô gái tộc elf tên là Millia.

Nhưng ngang trái thay, người cậu yêu chẳng đời nào theo đuổi cậu mà ngược lại, cậu mới là người phải theo đuổi cô ấy. Hơn nữa, tình địch của cậu cũng không phải tầm thường.

Bạch kị sĩ Rudel. Cậu biết Rudel không có ý gì với Millia, nhưng dù vậy, cô vẫn chưa từ bỏ Rudel. Với Aleist, chuyện đó khá khó xử.

Thực tế Rudel là người bạn thân thiết của cậu càng khiến mối quan hệ giữa hai người thêm phần mơ hồ. Dù vậy, Aleist vẫn chưa từ bỏ.

“Làm như thể tôi sẽ từ bỏ ấyyy!!”

Không ai biết trước được họ sẽ làm gì khi bắt được cậu. Tưởng tượng tới cảnh họ sẽ làm gì đó để đảm bảo cậu không bao giờ chạy trốn được nữa, cậu dốc hết sức bình sinh mà chạy. Đó là lúc cậu đi vào một con hẻm càng ngày càng hẹp dần, Aleist đã bị tóm.

Người bắt được cậu là một đàn em tóc xanh lúc còn ở học viện... một trong các hôn thê của Aleist.

Cô ấy là Nate. Mái tóc xoăn xanh dương để dài ngang lưng, làn da hồng hào và màu mắt màu xanh tương tự màu tóc trông xinh đẹp khác thường. Lần gặp mặt của cô với Aleist là tại buổi tiệc tốt nghiệp, một cuộc gặp gỡ đầy oái ăm khi cuối cùng họ đã té ngã và cô ngồi lên Aleist. Nhưng khi cậu còn chưa hay biết chuyện gì đang xảy ra thì hai người đã làm lễ đính hôn.

“Anh phiền thật đó, senpai.”

Nate nắm lấy vai Aleist, mỉm cười diệu dàng khi đưa ra một yêu cầu. Cũng có thể gọi đó là một giao kèo.

“Trùng hợp là em có một thỉnh cầu nho nhỏ, nếu anh đáp ứng nó thì em sẽ cứu anh lần này.”

“L-là gì? Thân thể này thì không được đâu đấy!”

“Cái đó nghe cũng hấp dẫn đó, nhưng không phải đâu. Mà, anh có thể coi đó là vấn đề của gia tộc em, hoặc kiểu kiểu vậy... có một nơi em muốn anh đi cùng với em. Tất nhiên, nếu anh chịu đi thì em sẽ cứu anh, và hứa sẽ không đụng tới một cọng tóc của anh luôn.”

Aleist co rúm người khi nghe những tiếng bước chân đang đến gần, cậu suy nghĩ một chút rồi gật đầu lia lịa.

(Nếu chỉ có vậy thì dại gì mà không đồng ý.)

Cậu đã nghĩ như thế, nhưng về sau cậu sẽ nhận ra đó là một sai lầm nghiêm trọng.

“Tốt lắm, anh đợi chút nhé.”

Nate bước ra khỏi con hẻm, bằng chất giọng như một diễn viên chuyên nghiệp, cô hô to hướng Aleist đã chạy với những cô gái khác.

 “Không hay rồi! Senpai nhảy qua tòa nhà và chạy sang hướng đó mất rồi!”

“Làm tốt lắm, Nate!”

“Đừng để anh ấy chạy thoát, tìm anh ấy mau!”

“Nếu là hướng đó thì tôi có thể nhờ đám bạn trọng lữ đoàn kị sĩ bao vây anh ấy lại!”

(Sợ quá, sợ chết mất! Thùy mị, nết na gì đâu hết rồi mấy chị...)

Khi mọi người đều đã rời đi theo hướng Nate chỉ, cô vẫy tay. Aleist mò ra khỏi con hẻm, thở phào nhẹ nhõm.

“Cô thật sự cứu tôi rồi đó.”

“Anh không cần cám ơn đâu. Vì anh sẽ phải làm việc đàng hoàng để trả công mà. Hahh, giờ có anh giúp làm vai em nhẹ gánh hẳn đi.”

Nate đấm bóp vai nhẹ nhõm. Aleist chợt nhớ lại mình chưa hỏi rõ điểm đến.

“Giờ mới nhớ, chúng ta sẽ đi đâu?”

“Ah, về vụ đó... là vương quốc Celesia. Gia tộc em bắt nguồn từ nơi đó, gần đây có khá nhiều việc nên em phải lên đường đến Celestia. Em thật sự rất mừng vì có anh đi cùng đó. Ý em là, nếu chỉ sai một bước thôi là ta có ngay trong tay một biến cố tầm cỡ quốc gia. Không, chắc lớn hơn vậy nữa nhỉ?”

“...Eh?”

Trước một Nate vui vẻ, bộ não của Aleist vẫn chưa kịp xử lí những gì vừa nghe thấy.

Trên chuyến bay đến vương quốc Celestia, với năm người họ, đó là một trải nghiệm thú vị.

Bay qua bầu trời rộng mở là một con bạch long bốn cánh hùng vĩ. Kích thước của nó lớn hơn những con rồng hoang dã bình thường. Với kích thước cơ thể và cánh như thế, tay của nó cũng vạm vỡ, lực lưỡng không kém. Nhưng nếu nói ra những lời đó cũng đồng nghĩa với việc bạn vừa làm tổn thương một thiếu nữ rồng.

Trong số các kị sĩ, là người làm việc với dragoon nổi tiếng nhất... cưỡi trên lưng Sakuya, mái tóc đuôi gà của Izumi Shirasagi nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Thông thường, những cơn gió lớn hơn rất nhiều, nhưng nhờ màn chắn ma thuật được dựng lên, họ đã tránh được điều đó.

Đến từ một vùng ngoại quốc gọi là phương đông, Izumi, một cô gái xinh đẹp với mái tóc và đôi mắt đen đặc trưng. Cô đã từng là bạn học của Rudel và là một người rất hiểu cậu.

Hơn cả tình bạn nhưng không đến mức tình yêu, cả hai đều chấp nhận điều đó.

Hiện tại, dù nhập ngũ vào một lữ đoàn tinh nhuệ được gọi là thượng kị sĩ, cô lại được trao cho vị trí thanh tra viên đặc biệt nhằm để mắt tới nhất cử nhất động của Rudel – người liên tục gây ra không biết bao nhiêu chuyện động trời. Lần này, họ phải đến một nước láng giềng nên cô mặc bộ đồng phục màu xanh của thượng kị sĩ. Bộ ngực cô đủ lớn để làm phần áo chỗ đó nhô lên, đã có không ít những ánh mắt ghen tị đã nhắm thẳng vào chỗ đó.

“Vương quốc Celestia là một quốc gia khá nhỏ nhỉ. Mình chỉ từng được đọc về nước này qua sách, lần này được đến đó thật đáng trông chờ quá đi.”

Khi Izumi nói vậy, cô gái tóc xanh lá để dài cạnh bên không mấy hứng thú lẩm bẩm gì đó. Khác với nhân loại, tai cô nhọn và dài hơn. Một cô gái với các điểm đặc trưng của elf... Millia đang nhìn về phía Rudel bằng đôi mắt màu ngọc bích của mình.

Izumi đã nói cô không thể đảm nhiệm vai trò đó một mình và nhờ Millia giúp đỡ, thế là Millia cũng trở thành thanh tra viên của Rudel. Lưu ý nhỏ, bộ ngực khiêm tốn của cô không bao giờ là mục tiêu của những ánh mắt ghen tị.

“Chỗ đó có một ngọn núi lửa lớn phải không? Tôi khá ngạc nhiên khi người ta có thể sống ở một nơi như thế đấy. Nói thế nào nhỉ, khâm phục, hoặc có lẽ là ngưỡng mộ chăng?”

Câu hỏi của Millia được Rudel trả lời hết sức chuẩn mực.

“Đúng là ngọn núi lửa đó còn hoạt động nhưng dù mình không biết tại sao, đất nước họ lại bằng cách nào đó điều khiển được nó. Và bởi vì họ ở gần núi lửa nên dịch vụ suối nước nóng rất nổi tiếng. Hình như thổ nhưỡng của họ khá phù hợp với cây ăn trái nữa. Courtois của chúng ta cũng có nhập khẩu rượu trái cây của họ đó, có ai ở đây từng uống thử chúng chưa?”

“Không đời nào bất kì ai trong bọn này từng được nếm thứ rựu cựu cậu dùng đâu.”

Sau khi nói vài lời châm biến, cô im bặt rồi nghoảnh mặt đi chỗ khác. Dường như cái tính không thành thật với bản thân đã ăn sâu vào Millia, Izumi chỉ có thể cười đắng khi thấy cảnh đó.

“Nhưng cũng bất ngờ thật. Mình tưởng cậu sẽ trở về biên giới ngay chứ.”

Để đổi gió, Izumi nhớ lại nội dung của nhiệm vụ lần này. Tóm lại là bằng cách gửi một dragoon đặc biệt nổi bật đến đó, phía cấp cao muốn thể hiện uy quyền của Courtois. Họ hẳn phải có động cơ ngầm gì bên dưới, Izumi lo lắng liệu nó có gây ảnh hưởng gì đến Rudel hay không.

Nhiệm vụ của họ ở biên giới vẫn chưa xong. Dù vậy, họ lại đang ưu tiên hơn một nhiệm vụ mang tính trang trí là chủ yếu. Miễn là lệnh thì cô biết cậu sẽ chấp nhận, nhưng cô lo lắng Rudel có nghĩ đến động cơ ngầm bên dưới nhiệm vụ này không.

Đương sự trông có vẻ khả hào hứng khi làm nhiệm vụ lần này. Nhưng với câu hỏi của Izumi, cậu làm một vẻ mặ có hơi gượng gạo.

“... Cậu giữ bí mật với Sakuya nhé, em ấy thật sự đang rất hào hứng khi mình nói chúng ta đang đi làm một nhiệm vụ đặc biệt. Cậu biết đó, em ấy phải giữ nhà trong nhiệm vụ lần trước... mà, miễn Sakuya vui thì nhiệm vụ này cũng không tệ. Dù cho nó cũng không hơn một nhiệm vụ vặt vãnh là mấy.”

Một lí do không đâu vô đâu. Hơn là tầm quan trọng của nhiệm vụ, cậu lại ưu tiên hơn cho con rồng của mình. Nghe vậy, Millia thở dài.

“Vẫn là một tên ngốc cuồng rồng như mọi khi.”

Izumi chạm vào bờ lưng màu trắng bên dưới trong lúc mỉm cười.

Cùng lúc, con rồng phát ra một tiếng gầm vang dội. Với Iuzmi, người có thể nghe những suy nghĩ đã được phiên dịch, cô biết đó là những tiếng gầm hạnh phúc. Dù vẻ ngoài hết sức hoành tráng, Sakuya chỉ là một đứa trẻ mới sinh ra chưa được vài năm.

Cô bé thường được đánh giá cao bởi vẻ ngoài của mình nhưng suy cho cùng, Sakuya vẫn chỉ là một đứa trẻ cần được chăm sóc.

‘Nhiệm vụ đặc biệt! Sakuya quá giỏi! Sakuya quá ngầu!’

Sakuya vừa bay vừa hát trên bầu trời, Izumi và Rudel nhìn cô với nụ cười ấm áp. Là một con rồng gaia phân loài chuyên sống trong lòng đất, Sakuya không giỏi trong khoảng bay lượn. Tốc độ của cô có phần thấp hơn so với trung bình. Nhưng nhiệm vụ lần này khá thoải mái. Công việc ở biên giới đôi lúc khá bận rộn, Izumi cảm thấy nhận một nhiệm vụ như thế này cũng không đến nỗi nào.

Cô quay lại và bắt gặp ánh mắt ghen tị đến từ Nate.

“Vậy, hai người đến vương quốc Celestia để làm gì? Như tôi nhớ thì mệnh lệnh chỉ nói đưa hai người đến đó và đưa về, nhưng mà...”

Trước khi khởi hành, một sắc lệnh của phía thủ vệ quân được Nate và một nhân vật khác ban xuống. Aleist vừa nhìn Millia vừa nhớ lại lúc Nate đột nhiên thông báo với Rudel và Izumi rằng họ cũng sẽ đồng hành. Trong lúc đang bận rộn chuẩn bị khởi hành, hai người họ đã nhận lệnh và để Aleist cùng Nate đi chung.

Vì quen thân và đang bận chuẩn bị nên hai người họ đã định xác nhận giấy tờ trong lúc bay.

“Ah, về cái đó thì cô không cần bận tâm đâu. Nhân tiện, tôi đề nghị cô nên nhổ hai cái thứ chướng mắt... ui da!”

Thấy Nate đố kị với bộ ngực trù phú của Izumi, Aleist cú đầu cô.

“C-cho mình xin lỗi, Izumi-san! Mấy con phẳng không tì vết tối ngày chỉ biết ghen tị với những người có ngực đầy đặn thôi, cậu đừng bận tâm.”

Aleist cướp lời của Nate. Cậu vừa động phải tổ kiến lửa rồi, Izumi thấy lo lắng cho cậu. Bởi người trong mộng của Aleist, Millia cũng thuộc nhóm ngực khiên tốn, họ ở một thế giới hoàn toàn khác Izumi.

Khi nhìn qua Millia, cô có thể thấy một đường gân xanh rõ mồn một trên tráng cô ấy.

(Ah, tổ kiến lửa nghe còn hơi nhẹ rồi.)

Izumi nhìn sang Rudel và thấy cậu đang hát theo bài hát của Sakuya. Cậu hầu như không để ý tới. Trước khi bị vướng phải đạn lạc, Izumi lặng lẽ đến cạnh Rudel và tập trung vào giai điệu của Sakuya với cậu.

‘Sakuya, thiệt là mạnh. Sakuya, hết xẩy luôn! Tấtttt~ cả quân thù đều gục bằng một đấm!’

“Sakuya, là số một!”

Tập trung vào Rudel và Sakuya, Izumi chọn cách làm ngơ cuộc chiến đang diễn ra ở đằng sau.

“Ờ, xin lỗi nhé! Xin lỗi vì ngực tôi bé tẹo nhé!”

“Không có! Millia, mình thích ngực nhỏ nhắn lắm, hơn cả ngực bự luôn, mình thề đó!”

“Vậy có nghĩa em thuộc tuýp người senpai thích á! Millia-senpai ơi, chị biết đó, em thấy phẳng cũng không đến nỗi tệ đâu. Mấy cái cục mỡ thừa đó chỉ tổ gây vướng víu thôi.”

“Một người ghen tị tới mức không ngừng dèm pha người ta thì lời nói chẳng có tí sức thuyết phục nào đâu!”

“Sai hết rồi, cả hai người luôn! Thứ quan trọng nhất là sự cân bằng, kích cỡ không phải là tất c__”

“Tiện nói về chuyện này, senpai, hình như chị gái của chị cũng khá đầy đặn...?”

“Sao cô lại nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại đó hả!?”

“Nate! Đừng đào sâu thêm nữa! Nhắc tới chị cậu ấy không tốt đâu!”

“Aleist, vậy ra cả cậu cũng nghĩ như thế sao!? Cũng phải mà, đến cuối cùng thì đằng trước của tôi cũng đâu có cái gì đâu! Tôi chẳng bằng một góc của chị mình, xưa giờ ai cũng nói vậy hết, mấy người vừa lòng rồi chứ!”

“... Em biết mình là người không có quyền nói câu này nhất, nhưng senpai, dù sao chị cũng có chút ít mà, không phẳng hoàn toàn đâu, đừng lo nhé.”

Izumi vờ như không nghe thấy gì nhưng có lẽ Rudel thấy tò mò nên quay lại. Nhìn cuộc cải vả của họ, cậu làm một vẻ mặt như không hiểu gì đó.

“...Izumi, chính xác thì Aleist đã sai chỗ nào?”

Nghe câu hỏi của Rudel, Izumi chỉ biết lắc đầu. Thành thật mà nói, lỗi của Aleist nhiều không đếm xuể. Đã có cô gái mình thích mà lại mang theo một cô gái khác là một trong số đó.

(Hahh... ngay từ đầu cậu ấy đã phạm sai lầm rồi. Mà, sao cũng được.)

Từ bỏ, Izumi chỉ cầu mong Rudel không đi theo vết xe đổ của Aleist.

“Nếu cậu không hiểu thì cũng không sao đâu. Cứ như bình thường là được, Rudel. Bằng cách đó cậu sẽ giảm thiểu được thương vong không đáng có.”

Thật ra Rudel không hiểu gì nhưng cũng cố gật đầu đại.

“M-mình hiểu rồi. Mình sẽ cố.”

Thấy Rudel không ngộ được lời cô nói, Izumi nhẹ nhõm trong người. Cậu yêu rồng đến mức không mấy hứng thú đến bất kì thứ gì khác. Nhưng cậu có địa vị của một đại công tước tương lai và có được vị thế của một dragoon, những kị sĩ được mệnh danh là anh hùng của Courtois. Cũng không có gì lạ nếu phụ nữ vây quanh cậu.

Thực ra, nhiều cô gái đã tiếp cận cậu nhưng bởi địa vị của mình cộng với uy danh của một dragoon, cậu đã từ chối họ. Luôn luôn làm cho rõ ràng đâu ra đó khi đụng đến những việc như thế, nhờ vậy mà Izumi nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

....Dù lí do cô không hẹn hò với cậu cũng chính là bởi những vấn đề về địa vị đó.

“Những nhiệm vụ như thế này cũng không tệ chút nào.”

Nhìn vào bộ ba sôi động, Rudel nói. Izumi cũng đồng ý cả hai tay.

“Phải. Một chuyến bay không vô lo vô nghĩ qua bầu trời yên tĩnh cũng không tệ. Nhưng Rudel, đây là một nhiệm vụ ở nước láng giềng nên cậu phải đặc biệt cẩn trọng đấy biết chưa. Trong ummm... nhiều thứ.”

Celestia là một quốc gia đồng minh và cô như hao mòn đi khi nghĩ liệu Rudel có gây ra biến cố gì hay không. Rudel gật đầu với một nụ cười.

“Cứ để đó cho mình. Đâu phải lúc nào mình cũng gây ra rắc rối đâu mà.”

‘Izumi ơi, Sakuya cũng ổn luôn!’

Nghe hồi đáp của đôi cộng sự, Izumi cười đáp lại họ và nghĩ.

(Giờ thì mình lo thật rồi.)

Lời trấn an của hai người họ không hề có chút trọng lượng nào.

[Đoạn này thật sự tôi cũng không hiểu Emilio có liên quan gì tới vụ tập kích ở chương trước không, tạm thời tôi dịch theo hướng có, để đọc thêm vài chương nữa coi sao, nếu sai thì tôi sửa lại. Nó ghi là kế hoạch nhưng lại không rõ là kế hoạch hộ tống của thằng này hay là kế hoạch bắt công chúa.]

Emilio bực dọc bước trên hành lang pháo đài Celestia.

(Khốn thật! Chỉ tại tên vua vô dụng đó dựa dẫm vào quốc gia khác...)

Cậu đã nhận được thông báo rằng Celestia đã đề nghị quốc gia đồng minh Courtois gửi một dragoon đến. Nội dung chi tiết đã được cho cả lữ đoàn kị sĩ hay biết, nó không hơn không kém một lời tuyên bố rằng những kị sĩ không hề đáng tin tưởng.

Nhưng còn có một thứ hơn như thế Emilio không thể tha thứ.

(Kế hoạch đang đi chệch hướng. Mình phải làm gì đó...)

Ngẫm lại, sai lầm đến từ tổ đội ba người kia. Được tập hợp để bảo vệ một cái cổng không mấy quan trọng, họ chỉ là những tên vô lại, những tên lính trên danh nghĩa. Nhưng có lẽ vì nhận thức cao, dù mức lương rẻ bèo, họ vẫn đánh liều mạng sống để đuổi theo.

(Trong khi chúng không khác gì đám lính đánh thuê được triệu tập cho đủ số lượng vậy mà, kế hoạch của mình...)

Thêm vào đó, những tên vô lại được nhắc đến đó đang theo sau Emilio. Cả ba đều đang cười đùa vui vẻ. Ngoài việc được trao cho một bộ giáp kém chất lượng, họ thậm chí còn đang đeo những cái huân chương còn kém chất lượng hơn được trao tặng vì đã góp phần cứu công chúa.

Hơn nữa, nhờ biến cố lần này mà họ đã được thăng cấp thành lính chính thức.

Celestia không phải là một quốc gia lớn. Vì nguyên nhân đó, dù rất chú tâm vào các kị sĩ tinh nhuệ nhưng phía binh lính thì chỉ được tập hợp cho đủ số lượng. Thông thường, những kị sĩ sẽ là người thực hiện các nhiệm vụ. Quốc gia này có quân đội ít ỏi, nhưng họ có lí do cho điều đó.

Trong quá khứ, Celestia từng chiến tranh với quốc gia hùng mạnh-Courtois. Và khi Courtois xâm lăng với các dragoon làm nòng cốt, vị thần bảo hộ tôn kính của ngọn núi lửa đã ra tay đẩy lùi quân địch. Đó là một sự kiện vào khoảng tám mươi năm về trước.

(Cứ mãi bám vào quá khứ, chính vì các người tôn thờ thứ đó như thần thánh nên đất nước này rơi vào suy tàn đấy!)

Từ đó trở đi, người dân Celestia tự cho rằng họ là những cư dân được thần thánh bảo vệ. Chính vì thế, ý tưởng sức mạnh quân sự là không cần thiết lan truyền như một loại dịch bệnh.

Trong khi là một quốc gia nhỏ, họ lại duy trì mối quan hệ ngang hàng với các cường quốc Courtois... không, thậm chí đôi lúc họ còn coi thường các quốc gia khác.

Bởi số dụng cụ lễ nghi đã mất, phải cần một thời gian trước khi họ có thể tổ chức lại nghi thức. Đến nước này, lỗi lầm duy nhất của đoàn kị sĩ chính là đã thực hiện nghĩa vụ của họ. Không phải là những kẻ quyền uy, dân chúng hay hoàng tộc, những bất mãn đang bị đổ hết lên đầu các kị sĩ.

Các đoàn kị sĩ được duy trì để bảo đảm vấn đề trị an nhưng sau đợt tấn công công chúa, dân chúng bắt đầu hoài nghi. Vì thế, hoàng tộc và quý tộc đã nhờ quốc gia đồng minh của họ gửi đến một dragoon chỉ để thể hiện sự tin cậy của họ với dân chúng.

Một hành động thể hiện sự bất tài đến rõ rệt, nó khiến Emilio không khỏi tức giận.

(Chỉ tại đám lãnh đạo vô dụng đó mà cái đất nước này...)

Trong lúc đang đăm chiêu suy nghĩ, một giọng nói gọi cậu từ đằng sau. Đó là tổ đội ba người.

Người đàn ông râu ria là Ben. Người cao gầy là Pono. Người mập lùn là Passan. Cười hết lớn, ba người họ gọi Emilio.

“Đội trưởng, ngài đang nghĩ gì sao?”

“Cứ giữ phiền muộn trong lòng không tốt đâu.”

“Nếu ngài thấy đói thì sao chúng ta không đến căn tin ăn nhỉ.”

Trong lúc đang nghĩ sao những chuyện như thế lại có thể gây cản trở cậu, cả người Emilio bị lấp đầy bởi cảm giác bất lực.

“...M-mấy người...”

Ôm đầu. Mình đã làm sai ở đâu chứ? Ba người họ giờ đã được chỉ định làm cấp dưới của Emilio. Đó là thứ ngay cả Emilio, người được cho là thiên tài cũng không dự đoán được. Tất nhiên, Emilio nhận thức rõ cậu không phải là thiên tài.

Chưa đến mức trung bình, tài năng của cậu chỉ hơn người thường đôi chút.

(Sao kế hoạch của mình lại không được như ý muốn chứ? Biết là không hoàn hảo nhưng dù vậy, mình đã dành cả một thời gian dài để chuẩn bị vậy mà.)

Emilio bắt đầu thấy đau đầu.

...Nhưng dù vậy, vậu vẫn không từ bỏ.

(Mình vẫn có thể sửa sai được. Bằng cách nào đó... công chúa, với đôi bàn tay này...)

Ánh mắt sắt bén của Emilio vẫn chưa từ bỏ.

Cậu đột nhiên nghe tiếng ồn ào bên trong pháo đài. Tổ đội ba người nhìn Emilio bằng ánh mắt tò mò.

“...Đi đến đó kiểm tra thôi.”

Chuyến bay kết thúc, tổ đội của Rudel đáp xuống Celestia.

“Chúng ta đến có hơi sớm so với lịch trình thì phải.”

Tại nơi hạ cánh được chỉ định, các binh lính và kị sĩ bị thu hút bởi tiếng ồn ào đang kéo đến. Là một thành phố pháo đài, tại trung tâm vương quốc sừng sững một pháo đài nguy nga tráng lệ.

Dù các binh lính và kị sĩ đang tập trung xung quanh, không ai dám tiến lại gần. Đó cũng là lẽ tự nhiên, không nhiều người đủ can đảm để đến gần Sakuya chứ đừng nói tới thách thức cô.

Nhưng dù cố đáp xuống nơi đã được lên kế hoạch cẩn trọng, nó vẫn quá nhỏ với Sakuya. Cẩn thận điều khiển cô xuống được nơi đó, Rudel khen ngợi cô bé.

“Làm tốt lắm Sakuya”

‘Khen em đi, khen em đi! Khen em thêm nữa đi!’

Thấy Sakuya vẫy đuôi vui vẻ, Izumi nhắc nhở.

“Rudel, làm gì đó với đuôi của Sakuya đi. Cứ đà này sẽ gây thiệt hại đó. Đây không phải Courtois, nếu cậu phá hủy quá nhiều thứ thì sẽ không ổn đâu.”

Nghe vậy, Rudel nhanh chóng xoa dịu Sakuya rồi nhảy xuống. Nhưng ở phía khác, Nate đang bắt đầu lén lúc dẫn Aleist đi đâu đó.

“Ah, vậy thôi, chúng tôi còn có việc nên đi trước đây.”

“Ủa, nhiệm vụ? Ehh!?”

Nhìn Nate kéo tay Aleist đi, Rudel thấy khó hiểu khi đương sự có vẻ vẫn chưa biết rõ nội dung nhiệm vụ. Cùng lúc, cậu cũng có cảm giác tò mò đó là dạng nhiệm vụ gì.

(Mà đó cũng không phải việc của mình. Cố lên, Aleist.)

Trong lúc Rudel đang vẫy tay tiễn bạn mình, Aleist đang la hét gì đó.

“Cô nói đó là vấn đề cá nhân mà! Đâu ra cái mệnh lệnh đó vậy!? Nè, có nghe tôi nói không vậy!?”

“Anh ồn ào quá đi, senpai! Đã đi được đến đây rồi thì anh chỉ cần chuẩn bị tinh thần thôi! Sẽ ổn thôi mà, mệnh lệnh là thật... dù nguồn gốc của nó thì có hơi mơ hồ chút xíu.”

“Tôi đoán có sai đâu mà!”

Nỗi lo lắng của Rudel càng tăng thêm nhưng đó là vấn đề của Aleist nên cậu quyết định cứ để vậy. Cậu chỉ tìm kiếm vài sự xác nhận từ Izumi.

“Izumi, sắc lệnh của Aleist là thật đúng chứ?”

“Không nghi ngờ gì, nó là thật. Dù có hơi đáng ngờ một chút.”

Trong lúc Rudel và Izumi đang lạc trong dòng suy nghĩ, Millia với bộ quân phục thủ vệ quân nhìn sang lối vào quãng trường và nói.

“Mọi người, có vẻ đoàn người đón tiếp chúng ta tới rồi.”

“Được rồi, bắt đầu nhiệm vụ thôi nào. Hai cậu ở đằng sau mình mình nhé. Suy cho cùng hai cậu cũng như thư kí của mình mà.”

Izumi và Millia gật đầu, Rudel chỉnh chu lại bộ trang phục bạch kị sĩ của mình trong lúc đợi đặc sứ ngoại giao của Celestia đến.

⁑_____________________________________⁑

Mấy nay gần tết thành ra hơi bận, sống chậm thời gian ha.