►Chương 135. Extra: Nữ thi sĩ 4.
Trans: \__Tuấn Cpu__/
Editor: Serendibte
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
Hahhh, lại sắp có drama rồi.
⁂____________________________________⁂
Đã nhận làm vệ sĩ cho Cleo, trước tổ đội của Emilio, Rudel nghĩ.
(Dù cho họ có là kị sĩ và binh lính chính thức đi nữa, vệ sĩ của công chúa không đáng tin cậy chút nào cả.)
Đây không phải là cách diễn đạt tốt nhất nhưng ở kia là một kị sĩ và ba binh lính ất ơ nào đó.
...Từ quan điểm của Rudel, đó không phải là thứ giúp cậu có động lực làm việc.
Trong căn phòng được đặc cách cho họ sử dụng, công chúa Cleo và những người được chỉ định làm vệ sĩ cho cô đang bàn về vai trò của mỗi người từ giờ trở đi. Một nữ hầu trẻ chuẩn bị trà cho mọi người. Trong căn phòng đó, Rudel gọi cho Emilio, người đang nhìn cậu từ nãy giờ.
“Emilio-dono, liên quan đến nhiệm vụ bảo vệ công chúa, tôi muốn phân công vai trò của mỗi người.”
“... Tôi không có ý kiến. Nhưng dù nói vậy, chuyến khởi hành là sau hai ngày tới nên nhiệm vụ của chúng ta chỉ bắt đầu từ hôm nay, ngày mai và kết thúc sáng hôm kia. Chắc anh không định nói với tôi một dragoon tinh nhuệ của Courtois cần phải ngủ để lấy lại sức nhỉ?”
Một trò khiêu khích, nhưng Rudel hiểu cảm giác của cậu. Nhà vua của đất nước này không tin tưởng những kị sĩ của mình. Trong tình thế cậu ta phải nghe lời một kị sĩ ngoại bang thì cũng không không trách được sự khó chịu đó. Hơn nữa, cậu vẫn phải hoàn thành vai trò của mình.
Bây giờ thì như thế là đủ... nếu nghĩ về thời gian của cả nhiệm vụ thì đã là quá tốt.
Ở một nơi tương tự phòng họp, chín con người từ cả Courtois lẫn Celestia thưởng trà trong bầu không khí khó diễn đạt. Cleo đang ngồi nói chuyện với Izumi và Millia.
Trước lối ra căn phòng, ba người lính đang đứng canh gác trong với vẻ mặt hồi hộp.
(Họ đang quá căng thẳng. Cứ như vầy thì đến tối họ sẽ không trụ nổi...)
Từ cách họ đứng, Rudel nhận thấy họ không nhận được sự huấn luyện tiêu chuẩn. Nhìn sang Emilio, người được cho là tinh nhuệ hơn cả, và trên đường đến đây, cậu đã được nghe kể cách Emilio cứu Cleo khỏi biến cố.
Có lẽ cậu ta là một kị sĩ đáng tin cậy.
“Chúng ta sẽ ổn thôi. Nhưng tôi sẽ cảm thấy an tâm hơn nếu có thể tăng thêm số lượng kị sĩ và binh lính.”
Rudel không nghĩ gì khác ngoài việc muốn gia tăng tỉ lệ thành công của nhiệm vụ. Cậu đơn giản là muốn tận dụng lợi thế về số lượng.
Nhưng Emilio lắc đầu.
“Chuyện đó là bất khả thi. Bởi đợt tấn công lần trước, các kị sĩ đã được điều đi khắp thành phố pháo đài để đảm bảo an ninh rồi. Binh lính cũng tương tự.”
Nghe Emilio nói, Rudel nghĩ.
(Chúng ta đang nói đến an nguy của công chúa đất nước này đấy. Nhưng dù vậy...)
Rudel nhìn sang Cleo. Dù đúng là cô có vẻ có học thức nhưng thành thật mà nói, khó mà nghĩ rằng cô đã nhận được sự dạy dỗ của một thành viên hoàng tộc. Cô là một người có tấm lòng nhân ái, nhưng cậu nghe được quá nhiều thứ sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến vấn đề ngoại giao từ cô. Thất bại trên cương vị của một công chúa nhưng là một con người hết mực tử tế và xinh đẹp.
(Một cuộc đời sống chỉ để chết...)
Rudel nhớ về Sakuya.
Cậu nhớ lại vị nữ thần đã từ bỏ quãng thời gian ít ỏi còn lại của mình để trao cho cậu một con rồng. Dù được tái sinh thành Sakuya hiện tại, kí ức của cô đã không còn nữa.
Cậu đột nhiên cảm thấy hình ảnh Cleo trùng lặp với vị nữ thần ấy.
Rudel nhắm mắt lại và xoa dịu những cảm xúc trong lòng.
(Đây là vấn đề của quốc gia này. Nhiệm vụ của mình là bảo vệ cô ấy. Đừng giao động, Rudel.)
Nhắc nhở bản thân, cậu quay sang thảo luận với Emilio.
“Tốt nhất là nên để các cô gái ở cùng công chúa vào những lúc cần sự riêng tư. Tôi sẽ cho Izumi và Millia ở cạnh ngài ấy. Còn lại là chúng ta sẽ bảo vệ ngài ấy lúc đi lại và canh gác bên ngoài lúc ngài ấy ngủ. Tất nhiên, những binh lính ở đằng kia sẽ thay phiên nhau canh gác.”
Emilio nghiến chặt răng khi nghe Rudel phân công. Cậu ta cũng nhận thức được bộ ba sẽ không có đủ thể lực để làm nhiệm vụ xuyên suốt cả ba ngày.
Nghe thấy vậy, bộ ba lên tiếng.
Khi họ la lên, Cleo cũng bị bất ngờ theo.
“Chúng tôi không phải thứ tiểu tốt đâu!”
“P-phải đó! Thức thâu đêm không là gì cả!”
“Tôi nghĩ nếu được ngủ trưa một giấc thì chắc ổn nhỉ?”
Hùa theo Ben đang khá hùng hồn, Pono yếu ớt nói lên ý kiến tương tự. Passan thì biết tự lượng sức hơn.
Emilio nghiến chặt răng bởi những lời phản hồi đó. Có lẽ cậu muốn bảo họ nên câm miệng lại nhưng trước mặt Rudel và những người khác, cậu ta cố kìm nén.
“Bây giờ chúng ta chưa cần sức của mọi người. Khi mọi thứ đã được quyết định xong, tôi sẽ ra lệnh cho mọi người sau.”
“Y-ý tôi là, đội trưởng...”
Trong lúc Ben đang do dự, Emilio khiến ông ta im lặng bằng một cái trừng mắt. Rudel đánh giá cậu ta là một kị sĩ có kinh nghiệm.
(Cậu ta có kĩ năng nhưng không như mình, cậu ta có kinh nghiệm.)
Bản thân Rudel có thể dễ dàng vượt qua cậu ta về mặt chiến đấu. Dù vậy, khi nhìn vào Emilio, cậu cảm thấy người này khá dày dặn.
Trong mắt Rudel, nhiệm vụ lần này được giao cho cậu bởi cậu đã lập giao ước với một con rồng hết sức lộng lẫy... Sakuya. Có lẽ chính vì biết được điều đó, cậu mới có thể điềm tĩnh đến vậy.
Nhưng Emilio không muốn để yên cho sự điềm tĩnh ấy của cậu.
“Vậy như thế này thì sao. Sao chúng ta không tận dụng dịp này để thấu hiểu thực lực đôi bên nhỉ?”
“... Được thôi.”
Cậu ta thách đấu Rudel.
◇
Cleo đến khu huấn luyện được các kị sĩ sử dụng.
Đây là lần đầu cô đến thăm nơi này và cô cảm thấy nó ngột ngạt hơn cô tưởng tượng. Khu huấn luyện trong nhà có những hàng dài kiếm và thương gỗ được sắp trên các kệ đỡ cùng những khúc gỗ dùng làm mục tiêu.
Đáng lẽ ra họ là những người duy nhất ở đó nhưng nơi đây đang tràn ngập người. Có lẽ căn nhà được xây dựng để giữ nhiệt là một điểm trừ lớn.
“N-nơi này có hơi khác thường nhỉ. Tất cả các kị sĩ đều tập luyện ở nơi tương tự thế này sao?”
Cleo hỏi Izumi đang đứng bên cạnh. Với cô, người có tóc đen khá hiếm gặp và sự đứng đắn của Izumi cho người ta một cảm giác đáng tin cậy. Nếu quốc gia của cô có nữ kị sĩ, cô nghĩ rằng họ cũng sẽ có ấn tượng tương tự.
“Nó còn tùy thuộc vào mỗi quốc gia và lữ đoàn nữa, nhưng khi nó được xây dựng trong nhà như thế này thì không thể tránh được...”
Từ cách Izumi ấp úng, Cleo hiểu dù là nơi nào thì nó cũng không quá khác nhau.
Cô không khỏi hứng thú bởi đây là lần đầu tiên cô được đến một nơi như thế này.
Nhưng...
“Không thể chấp nhận được! Còn chưa đến mức trung bình!”
“Ow!”
“Thiếu tập luyện!”
“Geh!”
“Không có kĩ năng!”
“Bubrah!”
Thấy Rudel hạ gục bộ ba đang lao vào cậu bằng tay không, cô tái mặt. Nhìn sang Izumi và Millia đang bên cạnh, họ đang khá vô tư lự.
Đánh bại ba người họ trong chốc lát, Rudel vừa phủi tay vừa nói. Dưới chân cậu là bộ ba đang cố đứng dậy. Pono và Passan vẫn còn đang phải vật lộn để có thể đứng vững, còn Ben thì nằm luôn dưới đất ôm chân cậu.
“Nhưng riêng sự quyết tâm rất đáng khen ngợi.”
Nghe được lời công nhận ấy, ba người gục tại chỗ.
“Đ-đó là một dragoon sao? Mọi thứ xảy ra nhanh đến nỗi mắt mình còn không theo kịp.”
Trong khi Cleo còn đang bối rối, Millia giải thích.
“Không sao đâu ạ. Rudel là một tên đã vượt ngoài thường thức rồi nên ngài không cần phải so sánh cậu ta với kị sĩ bình thường đâu. Ngài chỉ cần nhớ rằng cậu ta là một kẻ kì lạ là được, như thế ngài sẽ không phải đau đầu không cần thiết.”
“R-ra là vậy. Cậu ấy kì lạ sao? Ta không biết gì về kị sĩ cả.”
Bối rối, cô nhìn sang Rudel. Cậu đang vác bộ ba ra chỗ ghế dài cho họ nghỉ ngơi. Emilio cởi bỏ áo khoác và ném một cây kiếm gỗ cho Rudel.
Bắt lấy nó, Rudel thủ thế với nửa phần thân trái hướng ra phía trước.
“Không cần khiên sao?”
Emilio cũng thủ thế và nói. Rudel cười đáp lại.
“Chỉ là tôi không muốn thay đổi tư thế thôi. Với lại tôi cũng không định để bị đánh trúng.”
Trước lời khiêu khích của Rudel, hai người họ lao vào một cuộc đấu kiếm dữ dội. Nhìn Emilio, Cleo bất ngờ khi thấy có một ai đó đủ sức theo kịp cậu. Chiến đấu ngang hàng với một kị sĩ được cho là thiên tài quả là người không tầm thường.
Nhìn biểu hiện của cô, Izumi nói.
“Cả hai phía đều không quá nghiêm túc nên sẽ không ai bị thương đâu ạ.”
“T-thật sao?”
Nhìn hai kị sĩ đang mạnh bạo vung kiếm gỗ vào nhau, có vẻ như cô nghĩ họ đang dốc toàn lực. Quay trở lại trận đấu, Emilio tăng tốc độ vung kiếm. Nhận thấy một kẻ hở, Rudel lao vào rồi ngay lập tức nhảy lùi lại.
Đuổi theo, Emilio dần dần tăng tần suất tấn công.
Nhìn người kị sĩ ưu việt của đất nước mình như thế, dù ghét bạo lực nhưng Cleo vẫn cảm thấy nhẹ nhỏm. Thực tế rằng kị sĩ của đất nước cô có thể chống lại một kị sĩ từ Courtois khiến cô cảm thấy tự hào.
Nhưng Izumi đang làm một vẻ mặt có chút mâu thuẫn.
“Thế giới này quả là rộng lớn thật. Không ngờ cậu ấy cần phải dùng đến ngần ấy sức.”
Cleo không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Izumi.
◇
Trong trận đấu với Emilio, Rudel tìm ra một kẻ hở và thử lao vào. Nhưng cậu chợt nhận thấy một đòn tấn công đang chờ đợi cậu sẵn ở đó.
Thanh kiếm gỗ liên tục lao tới hết từ trái sang phải, nhưng nhiều trong số đó biến mất như thể chỉ là ảo ảnh. Một số khác lại đến dù cậu còn không thấy đường kiếm.
“Cậu có vài chiêu thức khá thú vị đó.”
(Tệ rồi. Mình muốn chiến đấu thêm nữa.)
Hứng thú dâng trào, Rudel nắm chặt thanh kiếm gỗ trên tay mình. Lần này, cậu sẽ tấn công để dò xét chiêu thức của đối thủ.
Nhưng rồi, Izumi lên tiếng.
“Cả hai người, đến đây thôi.”
Rudel nhìn sang Izumi và thấy Cleo, người quan sát trận đấu từ nãy giờ đang loạng choạng đứng không vững. Có lẽ mắt cô đã hoạt động hết công suất để bắt kịp chuyển động của hai người không ngừng di chuyển qua lại sân tập với tốc độ chóng mặt.
Hít một hơi thật sâu, Rudel dùng tay trái che lại gương mặt của mình. Emilio nhếch mép cười.
“Dragoon.”
Cậu ta chỉ về phía tay áo bên trái của Rudel. Dù đã cởi bỏ áo choàng, khi nhìn gần hơn, có một vết rách trên tay áo của cậu.
Biết rằng nó đã bị rách bởi đường kiếm của đối thủ, Rudel cười vui vẻ.
“Có vẻ trận đấu này tôi đã nhận phần thua rồi.”
Nó không phải là loại vết thương quyết định người thắng kẻ thua nhưng ngay từ đầu, Rudel đã tuyên bố cậu sẽ không để bị đánh trúng. Trong trường hợp đó, dù cho chỉ là một vết xước nhỏ, cậu quyết định thừa nhận thất bại. Có lẽ Emilio không dự đoán được thái độ đó bởi cậu ta đang có chút bất ngờ.
Nhưng lấy lại áo khoác của mình, cậu ta đến chỗ công chúa.
“Thưa công chúa, người nên trở về phòng đi ạ.”
“T-ta xin lỗi.”
Millia đến chỗ hai người họ còn Izumi nhặt áo choàng của Rudel và đưa cho cậu. Trước khi đưa cái áo cho Rudel, cô đưa một chiếc khăn để cậu lau mồ hôi.
“Cậu thấy thế nào?”
Hơn là hỏi về khả năng của Emilio tới đâu, cô tò mò hơn về kĩ thuật mà cậu ta đã thể hiện.
“Lúc mình nghĩ đó là một đường kiếm dài thì hóa ra nó chỉ là đòn nhử. Mục tiêu thực sự của cậu ta là một đòn kiếm tinh tế mình không thể nhìn thấy... mình đã nghĩ vậy nhưng nó cũng không phải. Chắc chắn phải có vài mẹo nào đó đã được cậu ta áp dụng.”
“Cậu rất vui nhỉ. Và cậu tốt hơn đừng để công chúa thấy vẻ mặt đó của cậu đấy.”
Rudel là một tên cuồng chiến. Cậu ta là kiểu người luôn muốn chiến đấu với đối thủ mạnh mẽ để vươn cao hơn. Cậu thấy hối hận khi để Izumi nhắc nhở nhưng cùng lúc đó, cậu nghĩ.
(Mình muốn đấu nghiêm túc với cậu ta một lần, nhưng có vẻ không khả thi cho lắm.”
“...Rudel, mình biết cậu muốn gì, nhưng...”
Izumi biết ý nghĩ gì vừa lóe lên trong tâm trí Rudel. Có hơi chút hoảng loạn, Rudel nhận lấy chiếc áo choàng trên tay cô.
“Mình biết. Nhiệm vụ là trên hết.”
“Miễn cậu hiểu là được. Giờ chúng ta đến phòng công chúa thôi.”
Hai người rời đi, bỏ lại tổ đội ba người đang nằm ngủ ngon lành.
◇
Đã cởi bỏ mấy chiếc áo choàng đáng ngờ, Aleist và Nate đi dạo trên con đường chính.
Tay trong tay dạo bước như một đôi tình nhân. Nhưng có điều mài tóc của Nate khá nổi bật, khá nhiều người ngoái mặt lại nhìn cô khi đi qua.
Cười cay đắng, Aleist giả vờ như đang vui vẻ.
“Aha, ahahaha, thật vui quá đi!”
“Cái anh này, thấy ghét ghê!”
Người đề nghị đóng giả cặp đôi tình nhân là Nate. Aleist đã kịch liệt phản đối nhưng cô đã tha thiết thuyết phục cậu rằng những kẻ từ đế quốc Gaia sẽ không đuổi theo nếu họ đóng giả thật tốt.
Vì thế, Aleist và Nate dạo bước qua lộ chính như thể đang hẹn hò.
(Cái này rõ ràng là không cần thiết. Bằng cách nào mà mình bị nhỏ này thuyết phục vậy chứ?)
Nói chung, thuyết phục Aleist không phải khó. Lí do là bởi vì nếu liên tục tạo áp lực thì cậu ta sẽ bị khuất phục dễ dàng. Nếu không phải vậy thì cậu đã thành công ngăn chặn sự mở rộng không kiểm soát của harem rồi. Và chính xác bởi vì cậu như thế mà Nate có thể dẽ dàng nắm kèo trên.
(Không lẽ mình nhu nhược đến vậy sao?)
Cậu nghĩ trong lúc hai người đến một gian hàng. Người thanh niên quản lí gian hàng lớn tiếng mời gọi hai người.
“Quý cô đằng kia ơi, mái tóc cô thật tuyệt vời làm sao.”
“Anh nghĩ vậy sao? Chúng tôi chỉ vừa đến Celestia để tham quan nhưng vì vài lí do nào đó mà tôi cảm thấy mình thật sự rất nổi bật luôn.”
Với giọng điệu như đang khó xử, cô nói chuyện với người bán hàng theo hướng có thể thu thập thông tin. Để kiếm cớ ở lại nói chuyện, Aleist xem qua những món đồ lưu niệm đang được bày bán.
“Đây là cái gì vậy, nhìn ấn tượng thật đó!” (Sao mình lại phải đi khen cái thứ kì cục này vậy chứ?)
Thứ cậu đang cầm trên tay là một món đồ thủ công có thân hình bầu dục và bốn chân hình trụ. Cậu ban đầu nghĩ nó là nhện nhưng nếu vậy thì lại có quá ít chân. Một chỗ của thân hình tròn vo đó chĩa lên tạo thành một thứ tương tự một gương mặt, bên trên có một chấm đỏ được chấm bừa lên.
Nó nhìn gần giống như một con mắt.
Khi Aleist cầm món đồ lưu niệm lên, người chủ tiệm từ phía Nate ghé lại gần chỗ cậu.
“Đó là vị thần hộ vệ của thành phố đấy.”
“Eh? Thứ này sao? Ehh?”
Ngạc nhiên bởi thứ giống như thế này lại là một vị thần, Aleist cẩn trọng kiểm tra lại món đồ tạo tác. Dù nhìn ngang nhìn dọc như thế nào, cậu cũng chỉ thấy một con búp bên đất do đứa nhóc nào đó làm ra.
“Chính xác hơn thì nó được lấy mẫu từ những bề tôi của thần có thể tìm thấy ở ngọn núi. Nghe nói rằng chúng cũng tương tự như ngài ấy. Chân mạo của thần chỉ có thể thấy từ nơi tiến hành buổi lễ nhưng dân thường không được phép vào đó. Thế nên chúng tôi đã làm đồ lưu niệm theo hình dáng các bề tôi của thần được đồn là giống ngài ấy.”
“Hmm~”
Aleist nhìn món đồ chăm chú. Nhưng cậu không tưởng tượng ra nổi hình ảnh của một vị thần từ nó. Tất cả những gì cậu thấy chỉ là một con bọ, hoặc có lẽ là một con robot được làm cho có.
“Nè! Chủ quán, chúng ta đang nói chuyện cơ mà!”
“X-xin lỗi. Việc quý cô đây nổi bật cũng không có gì lạ đâu. Tóc xanh dương là đặc điểm của hoàng tộc. Mà vu nữ là người có ý nghĩa đặc biệt quan trọng. Bầu không khí gần đây khá căng thẳng nên hẳn là ánh mắt mọi người nhìn cô, người khá giống vu nữ có hơi khắc nghiệt đôi chút. Cô đừng bận tâm quá nhé.”
“Đã từng xảy ra chuyện gì sao?”
“Là chuyện trong quá khứ thôi, chắc cô không biết đâu nhỉ? Ở nghi lễ lần trước, công chúa đã xuất sắc hoàn thành vai trò của ngài ấy, nhưng dù vậy, có một kẻ ngỗ nghịch trong hoàng tộc...”
Từ chất giọng của ngưởi chủ tiệm, Aleist tự hỏi liệu trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì. Và khi cậu có hơi dùng lực vào tay, một cái chân của món đồ đã gãy.
“Aaah!”
Khi người chủ tiệm gào lên, Nate cười hứng thú.
“Anh yêu, anh không được làm vậy đâu!”
“Ah, không phải, đợi đã!”
Một Aleist hoảng loạn xin lỗi chủ tiệm, nói rằng cậu sẽ mua nó và xì tiền túi ra. Phải mua một món đồ kì quặc với giá cắt cổ, Aleist liên tục phàn nàn trong lòng.
(Nếu là đồ dễ vỡ thì phải nói trước cho người ta biết đi chứ.)
Giờ đã có món đồ tạo tác sức mẻ làm vướng tay, trong lúc họ đi một vòng qua các gian hàng trên lộ chính, Aleist không phải nắm tay với Nate nữa.
◇
Trong một căn phòng không chút ánh sáng ở cung điện.
Để mắt đến xung quanh, Emilio là người bước vào nó. Cậu nói chuyện với một kẻ che mặt.
“Oh, có vấn đề gì sao ạ?”
“Căn phòng này quá sáng.”
“...Nhà người có vẻ đang vội. Xảy ra chuyện gì sao?”
Đến căn phòng với mục đích báo cáo với đối tác của mình, Emilio đáp lại đúng ám hiệu. Nếu là người thường thì kẻ hầu đó sẽ rời đi, nhưng nếu ám hiệu chính xác, kẻ đó sẽ ở lại làm công việc của mình.
“Những tên lính không biết gì đã được chỉ định làm cấp dưới của ta. Có thể tách họ ra không.”
“Không cần thiết. Chúng được chọn bởi vì nếu biến mất thì cũng không ai để ý tới.”
Nghe vậy, Emilio lẩm bẩm, ta hiểu. Mặt cậu có hơi nhăm nhó.
(Mình muốn làm gì đó cho họ, nhưng...)
Sau khi biết rằng cậu không thể tách ba người lính ra vì mục tiêu của mình, Emilio ngay lập tức báo cáo.
“Kĩ năng của tên dragoon đó ghê gớm hơn ta tưởng. Ta khá nghi ngờ liệu mình có thể thắng được hay không.”
“Vậy sao. Nhưng ta nghe nhà ngươi đã làm hắn bị thương... quả là đúng như mong đợi từ một kị sĩ của Celestia.”
“Ta không cần ngươi nịnh hót.”
Khi nghe Emilio nói thế, kẻ liên lạc truyền lại mệnh lệnh.
“... Ngày mai dẫn bọn chúng khỏi cung điện. Việc chuẩn bị đã đâu vào đó.”
“Họ không nghĩ nó bất thường sao?”
“Cứ khiến cho ả công chúa đó tự nói ra. Phía cấp cao sẽ cho phép mà không phàn nàn gì.”
Eimilo lắng nghe kế hoạch và khắc ghi nó vào đầu. Bất cứ mảnh ghi chú nào cũng có thể để lại bằng chứng, đó là lí do tại sao họ lại gặp nhau trong phòng tối. Emilio không biết mặt đối phương. Nhưng phía đó lại biết cậu.
(Chuyện này sẽ rắc rối không ít đây.)
“...Và đó là tất cả. Công chúa là thứ cần thiết cho kế hoạch lần này. Các dụng cụ làm lễ đã xong hết, vậy còn lại là,”
“Ta biết. Ta chỉ cần giao nộp công chúa cho các ngươi chứ gì? Chuyện xảy ra lần trước sẽ không tái diễn lần nữa.”
“... Ngươi có dám đảm bảo không? Sau khi xem qua thì có vẻ chúng đến từ đế quốc Gaia. Dù rằng chúng ta vẫn chưa đi xa đến mức nhìn thấu được chúng đến đây với mục đích gì.”
“Đó là công việc của ngươi. Ta sẽ đánh giá cao nếu ngươi làm việc cho hiệu quả đấy.”
Nhớ lại lúc bị bao vây, Emilio nhớ lại nhóm người mặc áo choàng đen.
“Ta phải xin lỗi về phần đó nhỉ. Vậy hãy đảm bảo kế hoạch ngày mai được tiến hành một cách trơn tru đấy.”
“Cứ để đó cho ta.”
Emilio rời đi và nhìn quanh. Ngay từ đầu đó đã là một hành lang có khá ít lối đi. Cậu vừa đi vừa lẩm bẩm.
“Ngày mai, huh. Mình phải làm gì đó với tên dragoon và đồng đội của hắn, nhưng phải làm gì bây giờ.”
Tự hỏi mình, tay Emilio vươn đến mặt dây chuyền hình elip trong túi áo.
Vướng phải sự can thiệp của một dragoon và cậu còn bị dính vào những người cấp người chỉ tổ gây cản trở cho cậu. Phải vật lộn đến thế nào mới để qua được ngày mai đây? Emilio nghĩ.
⁑_____________________________________⁑