Dragoon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5327

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9145

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10040

Part 2 - Chương 118. Nhiệm vụ và sự thù địch.

►Chương 118. Nhiệm vụ và sự thù địch.

Trans: \__Tuấn Cpu__/

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

⁂_______________________________⁂

“Ta không chịu nổi nữa!”

Vô cảm dọn dẹp mớ giấy tờ, Fina vò mái tóc vàng óng của mình trong khi gào thét. Nhưng dù vậy, vẫn không có một chút cảm xúc nào trên gương mặt ấy. Với những người chứng kiến, nó còn đáng sợ hơn bạn tưởng.

Nhưng đã quá quen thuộc, Mii nhìn sang Fina trong khi chuẩn bị ít trà và đồ ăn nhẹ. Vị không bằng trà Sophina chuẩn bị nhưng Fina lại thích thú hơn khi nhận trà được Mii pha.

“Trong khi có cả một elf và sói ngay bên cạnh, sao anh vẫn chưa động chạm gì tới họ vậy hả sư phụ! Vậy mà anh dám tự gọi mình là đấng lông tơ hả? Hay có khi nào anh chỉ đang đùa giỡn, trêu gẹo em?”

“Rudel-sama không có hứng thú đặc biệt gì với lông tơ như người đâu ạ.”

“Phải, dù cho người bắt cậu ấy lựa chọn thì cậu ấy tối ngày chỉ biết rồng với mỗi rồng thôi.”

Giúp Fina làm việc, Sophina và Mii xử lí số tài liệu. Có lẽ họ đã hình thành sức đề kháng tự nhiên với lối cư và nói chuyện của Fina, bởi hiện tại họ khá bình tĩnh.

“Chết tiệt... Ta để một cô bé sói dễ thương tới vậy bên cạnh ảnh vậy mà! Và bởi đẩy một sĩ quan chỉ huy quan trọng đến thế đi chỗ khác nên khối lượng công việc của ta lại tăng lên không ngừng! Hơn nữa, cái tên Aleist đó cứ lãi nhãi nào là, ‘Tôi không muốn chia cắt khỏi Millia’ hay gì đó... thật bực mình hết chỗ nói mà, thế nên ta đã đề nghị cổ làm giám sát viên đặc biệt! Ừ, là ta đứng sau ta tất đấy, ngươi làm gì được ta hả!?”

“Công chúa, tôi nghĩ làm vậy xấu tính lắm đó.”

Vẫn còn phải lo nghĩ nhiều thứ về tình yêu và hôn nhân ở độ tuổi này, Sophina nhìn chằm chằm Fina. Mii cũng thấy tội cho Aleist nên không thể hiện sự tán thành với cô.

Nhận ra điều đó, Fina vội vã bào chữa.

“K-không sao đâu mà Mii, Aleist sẽ sớm có tám hôn thê và chết khô thôi.”

“Không phải vậy cũng không ổn sao ạ? Người có ác cảm gì đó với anh ấy sao công chúa?”

Nghĩ về hình ảnh một kĩ sĩ chết khô, Sophina lại nhớ ra những hôn thê của cậu ta vẫn còn ở học viện. Một trong số họ là nữ kị sĩ cực kì tài giỏi trong kiếm thuật đã quyết định tiếp tục việc học.

Cô ấy chắc chắn đã cố hết mình vì Aleist nhưng Sophina có cảm giác gì đó khá kinh khủng từ cô gái đó. Sophina có thể thấy trước được vài chuyện không hay sắp xảy ra.

Với một người khác, một cô gái tộc hổ, Fina đã làm mọi thứ có thể trong khả năng để kéo cổ về thủ vệ quân. Chỉ những lúc như thế Sophina mấy phải ngã mũ thán phục trước tài năng của Fina. Fina có một tật xấu là chỉ làm việc vì những thứ cô thích.

“Hah, cô công chúa của cả một đất nước lại dành cả thanh xuân vùi mình trong việc giấy tờ...”

Trong khi Sophina chỉ vừa tội nghiệp cho hoàn cảnh của Fina một chút, cô gái vô cảm đã đang bắt đầu ôm lấy Mii và mơn trớn nhiều chỗ. Đương sự nhìn có vẻ vui sướng trông thấy.

“Thôi sao cũng được.”

Trước khung cảnh quen thuộc, Sophina trở lại công việc.

...Làm việc giấy tờ thậm chí còn không phải là một phần trong nhiệm vụ, cái tính khó từ chối người khác của cô cũng là một vấn đề. Cả chủ và tớ đều có khiếm khuyết riêng.

Ở thị trấn cảng Beretta, Millia đang trông chừng Rudel.

Tạm biệt với Rudel vẫn phải làm việc ở cảng, Izumi đang thảo luận vài vấn đề với Bennet ở trạm đóng quân.

“Làm gì đó về điều kiện sống của các người sao?”

“Vâng.”

Chủ đề họ đang thảo luận là về việc hai cô gái đang phải sống chung một mái nhà với Rudel. Dù có vẻ không có vấn đề gì với Millia, Izumi nói chung không hài lòng với tình huống này.

Nghĩ về tương lai của Rudel, cô cho rằng việc này sẽ ảnh hưởng xấu tới cậu.

“Sao lại vậy chứ? Trong lúc vừa làm nhiệm vụ trông coi cậu ta, hai người còn là những cô gái được cấp cho đại công tước tương lai Rudel, không phải vậy sao? Đó là thứ ta và mọi người đang nghĩ đấy.”

Bennet không có ý xấu gì. Sẽ khá kì lạ khi đại công tước tương lai như Rudel lại không có ai cạnh bên để chăm lo. Trẻ đẹp, Izumi và Millia bị coi như những đối tượng làm vợ lẻ của Rudel, hoặc có lẽ là người hầu hay đơn giản chỉ là để giải trí cho cậu. Với Bennet và số người còn lại, những người không biết gì về chuyện ở thủ đô, họ nghĩ rằng phía cấp cao đã đi xa đến mức bịa ra cái mác ‘Thanh tra viên đặc biệt’ để thuận tiện hơn cho hai người họ.

“...Không có động cơ ngầm nào đằng sau chức vụ của chúng tôi hết. Chúng tôi thực sự ở đây chỉ để trông coi Rudel thôi.”

“Ra vậy.”

Ngay khi Izumi gỡ bỏ hiểu lầm, Bennet bắt đầu suy nghĩ. Cô trông bé tẹo so với bộ bàn ghế được chuẩn bị bởi còn có một dragoon khác cũng sử dụng nó.

“Vậy thì đây thực sự là vấn đề đây. Không chỉ Rudel, nó còn gây ảnh hưởng đến tương lai của cả hai người nữa. Ta cũng muốn làm gì đó, nhưng...”

Khi Bennet làm một biểu cảm khó tả, chiếc đuôi của cô xìu xuống ghế.

Nhưng có lẽ cô vừa nảy ra một ý tưởng hay bởi chiếc đuôi đột nhiên lấy lại sức sống, ve vẩy qua lại.

“Vậy hai người có thể đến chỗ của ta.”

“Thật vậy sao? Mà tôi không nghĩ sẽ ổn lắm nếu chỗ đó quá xa Rudel.”

Không ai nói trước được Rudel sẽ làm gì, dù cho việc này khá thuận tiện nhưng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nếu những giám sát viên như họ lại ở quá xa Rudel.

“Ta biết là các người chỉ mới đến đây được vài ngày và cũng không thể trách nếu vẫn chưa rõ xung quanh, nhưng ít nhất cũng phải coi coi ai sống bên cạnh mình đi chứ.”

“Có khi nào... là ngài không, thiếu tá Bennet?”  

Trước phản ứng của Izumi, đuôi Bennet ve vẩy dữ dội. Cô hẳn là phải hài lòng dữ lắm bởi nó hiện cả lên mặt của cô.

“Hôm nay ta sẽ về sớm. Hai người có thể đến ngay ngày hôm nay. May thay nhà của chúng ta ở ngay cạnh nhau nên ta cũng không phiền nếu để lại đồ đạc ở chỗ Rudel đâu.”

“Vậy thì tốt cho chúng tôi quá nhưng sẽ không làm phiền ngài chứ?”

“Ta là người đã hiểu lầm trước và khi thuộc cấp của ta gây ra vấn đề gì đó, ta cũng phải có một phần trách nhiệm. Ta có thể đảm bảo với tư cách một sĩ quan chỉ huy.”

Trong khi Bennet làm mặt lạnh, ngược lại, đuôi của cô đang phấn khích như thể cô không chịu được niềm vui sướng vậy.

(Cô ấy đang hạnh phúc về điều gì vậy nhỉ?)

Izumi không khỏi tò mò về một tồn tại dễ thương mang tên Bennet.

Trong ngày, Izumi giải thích tình hình vưới Millia và đưa cô cùng số hành lí đến căn nhà riêng Bennet đang dùng làm chỗ ở tạm.

“Như bây giờ cũng có sao đâu mà?”

Trong khi Millia không thấy cần thiết phải chuyển nhà, Izumi lại hoàn toàn phản đối. Cô đã làm đến mức ra lệnh cho Millia đến nhà Bennet.

“Có những thứ được gọi là đánh giá của xã hội ngoài kia. Cậu nên để ý hơn đi vì cả hai chúng ta đều là gái chưa chồng đó.”

“Rồi rồi...”

Bởi lớn lên trong một ngôi làng elf khép kín, Millia có lẽ không bận tâm đến cái gọi là đánh giá của xã hội. Cũng không hẳn, chính vì lớn lên trong một môi trường khép kín nên cô mấy hay phải bận tâm đến điều đó mới đúng, nhưng bởi vị trí đặc biệt của mình, cuối cùng cô lại khá mù mịt về vấn đề này.

Đã nghe chuyện của Lilim từ Rudel, Izumi nghĩ cô sắp phải đau đầu dài dài. Dù cho có thường thức khác nhau, Izumi muốn tránh khiến Rudel rơi vào những rắc rối kiểu này.

Dù thường xuyên khiến cô lo lắng, Rudel thậm chí còn cảm nhận về xung quanh tốt hơn Millia. Dù sao thì ít nhất cũng có người quan tâm về chuyện đó.

Căn nhà hàng xóm cũng cùng một kiểu thiết kế với cái được giao cho Rudel. Vừa bước qua ngưỡng cửa, Bennet bước ra trong bộ tạp dề đón họ.

“Tới rồi à, để hành lí ở căn phòng trống đằng kia.”

Hương thơm của hải sản và mùi của thịt lan khắp cả khu vực. Có lẽ cô đã tự tay chuẩn bị chúng cho họ bởi có ba cái đĩa dọn sẵn trên bàn.

“Ngài không những cho chúng tôi chỗ ở mà còn làm đồ ăn nữa... tôi thật sự rất xin lỗi.”

“Đừng bận tâm. Dù gì chỗ này cũng chỉ có một người ở, nếu có ba người thì không còn gì bị lãng phí nữa. Các người sẽ làm việc ở đây khá lâu nên coi đó như tiệc ăn mừng đi. Cứ ăn thoải mái.”

Thức ăn là một chuyện nhưng kể cả căn phòng cũng được dọn dẹp ngăn nắp. Kể cả Millia, người luôn nhặng xị lên với chuyện dọn dẹp khi nhìn qua căn phòng cũng phải vô thức thừa nhận...

“K-không tệ.”

.... Cô lẩm bẩm.

Ngay cả trong mắt của cô, nó vẫn sạch sẽ. Sau khi dành hơn nữa năm lao công ở cung điện, Millia đã trở nên khó khăn với những chuyện dọn dẹp. Izumi, người chỉ mới ở cùng với cô vài ngày đã bị nhắc nhở hết lần này đến lần khác.

(Bennet san tuyệt thật... và cổ còn biết nấu ăn nữa.)

Nhưng có một thứ làm Izumi bận tâm.

Có lẽ Bennet không muốn nó ve vẩy trong lúc nấu ăn bởi chiếc đuôi đã được giấu lại trong chiếc tạp dề. Cái đó cũng dễ thương nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ cái tạp dề. Vừa vặn với ngoại hình của cô, những đường ren trông cũng rất hài hòa nhưng thứ được thêu đơn giản trên đó chắc chắn là một con mèo.

Nhìn cứ như cô có thể ngân nga bất kì lúc nào, Bennet hoàn tất việc nấu nướng.

(Dù là sói mà cô ấy lại có thứ dành cho mèo sao?)

Izumi lại bị một chuyện vặt vãnh làm bận tâm.

“Giờ thì, việc này rắc rối đây.”

Trong căn nhà Izumi đã rời khỏi, Rudel đang trầm tư.

Chuyện Izumi và Millia đã rời đi đã khiến cậu nhẽ nhõm từ tận đáy lòng. Chung sống với một người đàn ông trước khi kết hôn chắc chắn sẽ gây rắc rối cho tương lai của hai người họ.

Nhưng chuyện đó cũng mang đến một vấn đề.

“Giờ mình phải làm gì đây.”

...Phải, bạn đúng rồi đó, Rudel chưa từng sống một mình trước đây. Dù cho cậu luôn nỗ lực trong huấn luyện và học tập, ở kí túc xá, những người hầu sẽ chăm sóc cho căn phòng của cậu.

Trong khi các cô gái có lẽ chưa nhận ra, những quý tộc trẻ để việc dọn dẹp và giặt dũ cho các người hầu đi kèm từ lãnh địa của họ. Thêm vào đó, Rudel nói chung không biết nấu ăn.

Vì nhu cầu tối thiểu, cậu có thể làm một vài thứ coi là thức ăn ở nơi hoang dã nhưng lại không biết làm gì khi ở một mình thế này.

Bởi trở thành một dragoon ngay sau khi tốt nghiệp, cậu đã bỏ qua việc học cách dọn dẹp và những việc nội trợ khác. Với những dragoon tinh anh, dù cho đôi khi phải dọn chuồng rồng, họ chẳng bao giờ cần phải lo nghĩ đến những thứ nhỏ nhặt cần cho cuộc sống hằng ngày.

“Giờ này mà qua đó hỏi họ thì có hơi không phải phép nhỉ.”

Đứng trước cái ghế, chí ít là bây giờ, cậu sẽ hâm nóng lại số đồ ăn còn lại từ hôm qua. Lại chỗ cái bếp, cậu nhóm lửa với hỏa ma thuật và để cái nồi lên trên.

Cậu vẫn còn số súp Izumi làm, nhiêu đó có lẽ sẽ giúp cậu cầm cự trong một hai ngày.

Nhưng rồi sau đó thì sao đây?

“Mà, chắc là sẽ ổn thôi.”

Hơn hai mươi cái xuân xanh, Rudel sống tự lập lần đầu tiên trong đời.

Ba ngày sau...

Ba cô gái nhìn vô căn nhà của Rudel với sắc mặt cứng đờ.

Trên cả cái bàn bẩn không tưởng, chén đĩa dơ chất thành đống ở trong nhà bếp. Ngoài ra, có vẻ ai đó cũng chẳng giặt dũ gì bởi đồ dơ cũng xếp lớp ở kia.

“Rudel... chuyện này là ý gì đây?”

Khi Bennet liếc Rudel, đương sự làm mặt khổ.

“Dù ngài có hỏi thì... sao lại thành ra thế này?”

Sau khi cú đầu Rudel một cái, Bennet thở dài. Cô nghĩ một người đàn ông sẽ tệ trong khoảng này nhưng dù vậy, không phải thế này là hơi quá đáng sao? Cô nhìn qua căn phòng lại lần nữa. Nghĩ đến những chỗ cô vẫn chưa coi qua khác, tim cô như thắt lại.

Cũng đã sắp tới giờ làm việc, Izumi bắt đầu lo lắng liệu liệu cậu có ăn uống đàng hoàng chưa.

Ngủ sớm dậy sớm, đó là vấn đề duy nhất Rudel tự ý thức được.

(Chuyện thế thì thì cũng không trách được nhưng vầy thì tệ quá mức đi, ôi cấp dưới của mình!)

Trước câu trả lời liệu cậu có ăn uống đàng hoàng không, Rudel nói thế này.

‘Mình vẫn có số đồ ăn mua từ bên ngoài nên sẽ ổn thôi.’

Có phần nào ở kia nhìn ổn đâu, Izumi và Millia lập đội tra khảo chéo chàng trai tội nghiệp. Rồi Bennet bắt đầu lo lắng và chen vào.

“Thật tình... nhiệm vụ làm ăn thế nào chưa biết, đằng nay cậu thậm chí còn chẳng thể tự lo cho cuộc sống của mình đàng hoàng nữa sao?”

“T-tôi thật rất xin lỗi.”

Để một quý tộc như Rudel ở một mình cũng là vấn đề nhưng cả Izumi lẫn Millia đều không nghĩ sẽ thành ra thế này. Đó là một điểm yếu không tưởng của thiên tài Rudel.

Mặt trời đã xuống thấp nên cũng không thể giặt dũ gì được. Nếu bắt đầu dọn dẹp thì sẽ tới tận nửa đêm.

“Hah, hôm nay ta sẽ chuẩn bị đồ ăn cho cậu. Millia, Izumi, đến đây sau khi dọn xong cái nhà bếp kia.”

Trở về nhà của mình, Bennet kết luận nấu ăn ở nhà của cô sẽ nhanh hơn là ở căn nhà thiếu thốn nguyên liệu của Rudel.

(Một người đàn ông sẽ thích đồ ăn như thế nào ha? Chắc phải là thịt, đúng không ta?)

Nhanh chóng mặc chiếc tạp dề, cô giấu chiếc đuôi vào trong để khỏi ve vẩy xung xung. Chiếc thùng hàng chứa nguyên liệu nấu ăn được chất đầy đá lạnh làm từ ma thuật cùng với hải sản và nhiều loại thịt.

(Hưm hưmm~, làm gì đây ta...)

Trong khi đang nghĩ vẩn vơ, cô nghe tiếng hét. Giọng của Millia.

‘Sao tới cái chuyện đơn giản vầy mà làm cũng không được nữa hả!? Còn nữa, sao mà cậu sống trong cái phòng như thế này được vậy? Không thể tin nổi mà!;

‘X-xin lỗi.’ [bởi vậy, là tôi thì tôi cũng chọn Izumi, cưới cô này về chắc chớt =_=’]

(Ôi không, họ nổi điên với cấp dưới của mình rồi. Mình cũng biết là không trách họ được, nhưng mà Millia-chan thiệt là đáng sợ quá.)

Nhanh nhẹn dọn bữa, Bennet nhìn sang bộ ba vừa xuất hiện ngay khi đồ ăn vừa làm xong. Millia đang tỏa ra một bầu không khí bực dọc trong khi Rudel chỉ biết xỏa vai mệt mỏi. Izumi đang cố an uổi cậu, nói rằng cô sẽ dạy cậu giặt dũ sáng hôm sau.

“Cậu vô vọng thật. Hôm nay là đặc biệt, đừng mong có lần thứ hai nghe chưa.”

‘Trước bàn ăn thịnh soạn, Rudel mừng rỡ khi có được một bữa ăn ra hồn trong thời gian dài ‘đói kém’. Nhìn Rudel, dù không biểu hiện ra mặt, trong lòng Bennet cũng thấy vui theo.

(Yay! Nhìn có vẻ cậu ta không ghét chúng.)

Bốn người ngồi quanh chiếc bàn ăn và như dự kiến, chủ đề chủ yếu là nhắm vào cách sống của Rudel. Dù cho họ có nói Rudel phải làm tốt hơn vào hôm sau nhưng chuyện đó gần như là không thể diễn ra. Trong thời gian sắp tới, Izumi và Millia sẽ làm gì đó.

Và chủ đề chuyển sang đồ ăn.

“Ngon không?”

Bennet hỏi Rudel, hạnh phúc dùng bữa, đương sự đáp lại đầy năng lượng. Cậu ta đang ăn tới dĩa thứ ba rồi.

“Có ạ! Thiếu tá, ngài nấu ăn ngon thật đó.”

“Bớt nịnh nọt lại đi. Với một gia tộc tầm cỡ nhà cậu, ta dám chắc cậu đã từng ăn những món sơn hào hải vị từ lúc lọt lòng rồi. Ít nhất ta cũng hiểu được chuyện đó.”

“Vậy sao? Tôi thì chưa bao giờ quá để ý đến mùi vị hết.”

Không biết đến tuổi thơ của Rudel, Millia có lẽ tò mò về những thứ Rudel ăn ở đó. Izumi biết cậu đã bị đối xử tệ bạc nhưng cũng chưa bao giờ hỏi về đồ ăn của cậu.

“Vậy cậu ăn những gì ở đó?”

“...Ưu tiên hàng đầu là rau quả và những thứ giàu dinh dưỡng.”

“Được ăn những món có dưỡng chất là một đặc ân đấy. Vậy họ chuẩn bị nó ra sao?” (Có lẽ lần tới mình sẽ làm thử.)

Bennet có chút hứng thú với cách nấu ăn của quý tộc và trông chờ câu trả lời của Rudel.

Nhưng câu trả lời lại có hơi quá với những gì não cô xử lí được.

“Không, bình thường thôi. Chủ yếu là đồ sống.”

“Đ-đồ sống?”

Millia bất ngờ.

“Không phải vậy hơi lạ sao?”

Izumi mình xung quanh, bối rối trước phản ứng của Bennet và Millia. Cô đã nghĩ rằng cậu có ý là những món ăn sống, và cũng có chút bất ngờ.

“...Ý cậu là salad phải không?”

“Không, toàn bộ đều sống hết. Chúng có hơi đắng nên em gái mình lúc nào cũng nuốt trọng hết. Nói chung thì lâu lâu cũng có đồ ăn nguội, chắc là vậy nhỉ? Mà mình nghĩ bánh mì cứng là thứ khó nhằn nhất luôn, và đôi lúc mình còn có cảm giác thịt giống như bị thiêu...”

Người duy nhất cười nổi là Rudel.

Sau khi nghe chi tiết, họ chẳng hình dung nổi đó là bữa ăn hằng ngày của đại công tước tương lai.

“Vậy ra đó là lí do cậu luôn khen nức nở đồ ăn ở căn tin...”

“Nè, dù cậu có thấy thế nào thì vậy cũng không bình thường chút nào đâu.”

“...Có muốn dĩa nữa không?”

“Có, cảm ơn ngài nhiều lắm!”

Khi Bennet đưa dĩa thịt của mình cho Rudel, cậu ăn nó trong vui thích. Nhìn thấy cậu như thế, Bennet gần như sắp bật khóc tới nơi.

(Ôi cấp dưới tội nghiệp của mình... từ nay mình sẽ cố hết sức nấu ăn cho cậu ấy.)

“Nhiếu tó,... đồ ăn của ngài là số một!”

Rudel hạnh phúc vừa ăn vừa khen ngợi khiến Bennet cũng vui lây.

“Từ giờ ta sẽ nấu ăn cho cậu. Dù gì cũng sẽ rắc rối lắm nếu cậu ngã gục đâu đó... hai cô có ý kiến gì sao?”

Ở đó, Izumi và Millia tiến lại sát Bennet.

“U-um, ngài có thể dạy chúng tôi nấu ăn không?

“Hmm? Không vấn đề.”

“Thật ạ!?”

Khi gương mặt hai cô gái tiến sát lại thêm nữa, Bennet cảm thấy chút ghê sợ.

(Eh? Gì đây? Nè, hai người khiến tôi sợ đó.)

Sáng hôm sau, Izumi dạy Rudel giặt đồ như đã hứa.

(Nghĩ lại thì Millia giặt đồ xuốt mấy ngày qua.)

Cô hiếu kì làm sao Millia lại có thể vô tư lự giặt đồ lót đàn ông như vậy. Khi cái cảnh Millia hớn hở giặt đồ lướt qua trong tâm trí cô, Izumi vội lắc đầu xua đi cái tư tưởng đó. Cô đang tưởng tượng quá nhiều rồi.

Trước chậu nước, Rudel lưỡng lự khi giặt rửa đồ của chính mình.

“Nước đục hết rồi.”

“Đồ của cậu dơ tới vậy thì dĩ nhiên rồi. Đừng thay nước vội, cứ tiếp tục giặt như thế.”

“Mình có thể sử dụng ma thuật và...”

“Không phải là cậu không thể nhưng cậu cũng biết đồ đạc ở ngoài này quý lắm đúng không? Nếu phạm sai lầm là cậu không còn gì để mặc đó.”

Cậu đề nghị giải quyết vấn đề với ma thuật nhưng ngay sau khi bị từ chối, cậu ngoan ngoãn trở lại công việc. Nhìn từ đằng sau, cảm giác thôi thúc muốn muốn giúp đỡ cậu tràn đầy trong đầu Izumi.

Nhưng Bennet đã nói cô phải để cậu tự làm.

Ngay khi hoàn thành việc giặt dũ ở sân sau, cậu treo chúng lên phơi. Nhìn vào số lượng đồ kinh khủng cần phải phơi, rõ ràng là cậu còn cả một chặng đường dài nhưng ít ra, Izumi cũng thấy như vậy là tạm ổn.

Trong nhà, Millia đang làm số lượng công việc dọn dẹp tối thiểu nhất.

“Tới giờ ăn rồi. Qua đây đi.”

Ngay khi Bennet từ trước sân nhà gọi sang, dẫn Millia theo, ba người họ sang nhà Bennet. Ở đó, gần lối vào có một người đàn ông mới mái tóc màu xanh da trời cột ra sau lưng đứng đó. Ông ta đang nói gì đó với Bennet.

“Anh đúng giờ đó.”

“Ngài đừng yêu cầu chuyện không thể chứ. Ngay cả lần này tôi cũng phải vội lắm mấy xong đó.”

Người nam kị sĩ nhìn lớn tuổi hơn họ có một chiếc áo choàng của dragoon vắt trên vai. Ngay khi Izumi và những người khác bước tới, Bennet giới thiệu họ với người nam kị sĩ kia.

“Đây là cấp dưới của tôi, còn kia là hai thanh tra viên của cậu ta. Người có mái tóc đen là Izumi còn tóc xanh là Millia. Nhớ rõ đấy.”

“Hmm... Tên tôi là Keith. Keith Elrond. Rất vui được gặp mọi người.”

Người kị sĩ nở một nụ cười sáng ngời trong lúc tiến lại gần; cùng với màn giới thiệu, anh ta giơ tay ra phía trước và bắt tay. Nhưng cái cách anh ta bắt tay không khiến người ta thích thú gì cho được. Anh đang hành động thân mật đến không cần thiết, hoặc đó là quan điểm từ tính cách thẳng thắng của Izumi.

Cách anh ta chạm vào người khác có chút không đứng đắn.

“U-um.”

Trong lúc đó, Keith vươn cánh tay trái ra và quàng qua vai. Nó không gì hơn một cái bắt tay nhưng cứ như anh đang muốn thể hiện động cơ ngầm đằng sau đó cho mọi người thấy.

“Đây là gì ấy nhỉ, umm~...”

“Tôi là Izumi. Phiền ông bỏ cánh tay đó ra được không?”

“Sao tôi lại phải làm vậy chứ?”

Keith nhanh chóng lảng tránh với một nụ cười. Trước biểu hiện của anh ta, một cảm xúc đen tối cô chưa bao giờ trải qua trước đây bắt đầu dâng trào trong Izumi.

... Thù ghét, ghê tởm.

Cảm giác bao trùm Izumi giống như thể cô đã coi Keith là kẻ địch. Izumi bắt đầu trừng mắt.

Đó là khoảnh khắc bên trong thâm tâm Izumi, một kẻ cô không thể nào ưa nổi dù có cố bao nhiêu đi nữa đã ra đời.

Và cô nói.

“Nghe đây, bỏ tay và vai Rudel ra ngay.”

⁑__________________________________⁑

[Tự nhiên nhận ra chí ít tôi sắp hai chục cũng biết nấu ăn chút chút (dù dở tệ), ở cũng tạm sạch sẽ rồi thấy tự hào dữ dội mấy ông ạ] [Túm lại là nãy giờ chả đang ‘ba chấm’ với Rudel ấy.]