►Chương 117. Cấp trên và nhiệm vụ.
Trans: \__Tuấn Cpu__/
Feww, chương này có vài chỗ đọc quài đọc mãi không hiểu, tính xong trc 8h vậy mà...
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
⁂_______________________________⁂
Ngủ mê mệt sau cơn mệt mỏi từ việc dọn dẹp, bộ ba đến chỗ Bennet vào ngày tiếp theo.
Họ đã thỏa thuận rằng hoặc Millia, hoặc Izumi sẽ dọn dẹp căn nhà kia. Dựa vào cuộc gặp mặt với Bennet tiến triển như thế nào, một trong hai người họ sẽ trở về.
Quang cảnh thị trấn Beretta ba người họ đang chiêm ngưỡng lấp đầy bởi những hàng dài các tòa nhà gạch được xây dựng gấp gáp. Nhưng họ không tìm thấy được ngôi nhà rộng quá hai tầng.
Chuyện cũng tương tự với nhà trọ.
(Đánh đố thật. Mình phải bảo đảm có một nơi ngủ thật sớm mấy được.)
Cô biết ở với Rudel quá lâu chắn chắn sẽ gây ra vấn đề cho cậu. Izumi ngẫm nghĩ về việc nên nhờ ai tư vấn vấn đề này.
Ở đó, một tòa nhà có thể được phân loại là hoành tráng so với mặt bằng chung của thị trấn này. Bắt gặp vài người lính trẻ đang trò chuyện, Izumi cảm giác như muốn ôm đầu ngay và luôn.
“Oh, chào buổi sáng. Tối qua ngủ ngon chứ?”
“Vâng, quan trọng hơn, trung tá Bennet ở đâu ạ?”
Trước lời đáp lại của Izumi, đám lính trẻ nhìn qua Rudel, Millia và cả cô nữa, rồi nhỏ tiếng thảo luận gì đó. Dù có thể đoán được nội dung cuộc trò chuyện kia là gì, cô không có thời gian để lo lắng về việc đó vào lúc này.
“Cô ấy đang làm việc bàn giấy ở bàn đằng sau kia.”
Sau khi cảm ơn mà ngượng chín cả mặt, ba người họ đến chỗ Bennet.
Ở trạm đóng quân, chỉ có một cái bàn dành cho các dragoon làm việc luân phiên nhau. Thông thường, việc đó sẽ chẳng khi nào được thông qua, ở một khu định cư gần như chẳng có thứ gì, trao cho các dragoon một chiếc bàn độc quyền đã là quá nhiều.
Các kị sĩ đang làm việc ở thủ đô sẽ chẳng bao giờ chịu nổi sự đối đãi kiểu này, Izumi nghĩ.
Izumi nhìn qua cấp trên của Rudel đang ở ngay trước mắt và nộp số giấy tờ của mình. Nhưng trên hết, nhìn vào nữ kị sĩ trước mặt, cô nghĩ.
(Cô ấy... dễ thương quá.)
Nhận lấy, Bennet cất nó vào tập hồ sơ trước khi xác nhận phương hướng làm việc sắp tới.
“Vậy hai cô là thanh tra viên của tên này. Ta không phiền nếu hai người tiếp tục quan sát cậu ta nhưng sẽ có lúc bọn ta phải bay xung quanh làm nhiệm vụ. Và các người cũng nên nghĩ đến chuyện làm những công việc khác ở đây nữa.”
“Việc đó không phải nằm ngoài nhiệm vụ của chúng tôi sao?”
Khi Millia nhìn xuống và hỏi, Bennet ngân nga.
“Một tân binh chỉ từng biết ngồi xuống và làm cho xong nhiệm vụ ở thủ đô không nên có ý kiến về cách vận hành ở biên giới này. Dù không có thẩm quyền để ra lệnh cho các cô, nhưng nếu các cô không làm gì ngoài việc trông chừng cậu ta, chỉ riêng việc đó thôi cũng khiến các cô nhận phải đánh giá không tốt đấy.”
Millia thấy Bennet bận rộn đến thế nào và có lẽ cô nhận ra chỉ trông chừng Rudel thôi chắc chắn sẽ khiến mình nhận được đánh giá xấu nên đành im lặng.
Khi Izumi đề xuất họ sẽ cùng làm việc theo ca, Bennet đáp, ‘Vậy à.’, trước khi đưa Rudel một lịch biểu đầy đủ chi tiết.
(Cô ấy lưu tâm và chăm sóc người khác tốt đến đáng ngạc nhiên đó chứ. Và cũng dễ thương nữa.)
Izumi nhận ra cô ấy khá để tâm đến họ.
“Mà, ở đây thì cứ làm việc hết sức mình. Các cô cậu nên tận dụng cơ hội này để học hỏi rằng nhập gia phải tùy tục... Rudel, ta sẽ để cậu chẻ đá với Sakuya. Ta sẽ đích thân đi giám sát một tên tân binh như cậu. Rõ chưa?”
“Vâng thưa xếp.”
Thấy Rudel nhận công việc một cách nghiêm túc, Izumi cảm thấy nhẹ nhõm. Có vẻ ngay cả là Rudel cũng không đột nhiên lao tới vuốt ve người ta. Không, dù cho chính Izumi cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì đã cấm vuốt ve, cô vẫn không an tâm mỗi khi nghĩ đến Rudel tiết lộ thêm một kĩ thuật mới nào đó.
Bắt đầu với vuốt ve, rồi mát-xa, ôm và thuốc bôi.. thậm chí ngay cả khi đã cấm hết chúng, Rudel lại lôi ra đôi mắt ma thuật từ đâu đó chẳng biết. Thế nên dù lúc nào cô cũng luôn luôn đề cao cảnh giác, vậy cũng không thể nói rằng cô đã cẩn trọng thừa thải.
Quan trọng hơn...
Izumi nhìn vào đuôi Bennet khi cô nói chuyện với Rudel. Hành động trái ngược hoàn toàn với chủ nhân của mình, nó đang vui vẻ vì điều gì đó. Cái đó nhìn cũng đáng yêu không kém.
(Cái cách cô ấy khiến mình có cảm giác như thể cổ đang cố gồng mình lên cũng thật đáng yêu làm sao.)
Chắn rằng Millia cũng đang có cảm nghĩ tương tự, cô nhìn qua bên, chỉ để nhận được một biểu cảm có phần bực tức. Millia đang nhìn chằm chằm vào Rudel và Bennet.
Mỗi lần Rudel đáp lại một cách nghiêm chỉnh, đuôi Bennet lại ve vẩy. Dù cho có đổi cái danh hiệu hiệu xếp – cấp dưới với nhau thì có lẽ cũng không ai nghi ngờ gì.
(Cô ấy thật sự dễ thương quá trời luôn.)
Cứ vậy thêm một lúc lâu, Izumi quan sát cô gái đang nổ lực hết mình để đóng vai một người sếp nghiêm nghị.
◇
Bên ngoài thị trấn, ở bãi đá đối diện bến cảng, Rudel đang chẻ đá với Sakuya.
Số đá sẽ được sử dụng làm vật liệu xây dựng cho bến cảng, nhưng sau khi được chẻ ra, chúng cần phải được xử lí thêm. Vì lí do đó, cần thiết phải chẻ sao cho đúng kích thước nhất định.
Khi Rudel ra lệnh cho Sakuya, cô bé đấm tảng đá với cánh tay to bự của mình và nghiền nát nó.
“Đồ ngốc này! Làm như thế thì kích cỡ sẽ thành ra quá nhỏ đấy. Để quá lớn thì không tốt nhưng nếu quá nhỏ thì sẽ cần lượng lớn mana để xử lí biết không!”
Dưới mệnh lệnh của Bennet, Rudel đang học làm quen với công việc ở Beretta. Chuyên chở vật liệu, tuần tra khu vực quanh thị trấn và giúp đỡ xây dựng, có nhiều thứ cần phải làm. Miễn là không để tâm đến sức tiêu thụ của chúng, những con rồng đầy tiện lợi là dạng sống vô cùng hữu ích trong xây dựng.
“Khó rồi. Công việc này quá chi tiết với Sakuya.”
Tính đến cơ thể to lớn của Sakuya, chắc hẳn đó là một việc khó khăn. Nhưng Bennet ngân nga.
“Oh, vậy cậu có quyền quyết định nhiệm vụ của cậu sao? Chúng ta luôn phải hoàn thành bất kì nhiệm vụ nào được giao là điều hiển nhiên. Như cậu bây giờ còn không được một nửa của dragoon.”
“Cái đó...!”
Trong khi đang cố nói gì đó, Rudel nuốt lại những lời của mình. Dĩ nhiên, được nhận một nhiệm vụ như ý muốn là chuyện cậu chẳng thể nào làm được.
Bennet gọi con rồng của mình lại và nhờ nó chẻ tảng đá ngay bên cạnh làm mẫu. Sau khi bị phá vỡ, không như Sakuya, những mảnh vụn không bị nát quá nhiều.
“Nếu việc mở rộng đúng như dự kiến thì chỗ này cũng sẽ trở thành một phần của thị trấn. Nếu cậu gây thiệt hại quá nhiều và làm vương vãi vụn đá khắp nơi, khối lượng công việc sắp tới tăng lên. Ta tin rằng số tài liệu ta đưa cậu cũng bao gồm kế hoạch mở rộng đúng chứ.”
“Tôi vô cùng xin lỗi ạ.”
Không nghĩ xa đến thế, Rudel cảm ơn Bennet. Chắc chắn rồi, trong lịch biểu đã bao gồm kế hoạch xây dựng cảng và một mô tả về việc mở rộng thị trấn.
“...Mà, cứ để đó đi. Lúc này đây Elrond đang đi mua nhu yếu phẩm rồi nên ta sẽ tiếp tục dạy cậu thêm một lúc nữa vậy. Coi đó nó như một phần nhiệm vụ của cậu và tập trung vào.”
“Vâng thưa sếp!”
◇
Trong khi Rudel tiếp tục công việc của cậu, ở một chỗ khác, Izumi quan sát cuộc trao đổi giữa cậu và vị sĩ quan chỉ huy dễ thương.
Như một thanh tra viên đặc biệt, nhiệm vụ của Izumi là đảm bảo không bao giờ rời mắt khỏi Rudel, nếu có thể. Trong khi hai người họ đang nghiêm chỉnh làm việc, từ quan điểm của một người quan sát, khó mà trách nếu cảm thấy đó là một khung cảnh ấm áp.
Đuôi Bennet đang hạnh phúc ve vẩy trái phải và trên hết, Sakuya đang ngồi đó học cách chẻ đá từ con thủy long. Một cô rồng ngồi chình ình, vụng về dung bàn tay chẻ đá thành khối là một cảnh trông khá khó tả.
(Nhìn họ vui vẻ nhỉ.)
Trong lúc để rồng của họ chẻ đá, hai người tranh thủ tập luyện. Khi Bennet nói Rudel cứ tấn công cô, Rudel lao tới chém về phía trước với toàn lực.
Izumi nghĩ việc này khá tệ, nhưng Bennet nhẹ nhàng đáp trả, vật Rudel xuống đất. Bất chấp vóc dáng nhỏ bé, cái cách cô xử lí tình huống đó chỉ có thể nói, đúng như mong đợi từ một dragoon.
Nhưng sau khi giành chiến thắng, lúc Rudel gửi ánh mắt ngưỡng mộ, “Còn không mau đứng dậy đi, đồ ngốc!” đương sự đáp với chiếc đuôi ve vẩy dữ dội.
Cạnh bên đó, Sakuya – kẻ không tài nào chẻ đá cho đẹp – cố dùng hơi thở phá đá chỉ để bị cốc đầu bởi con rồng của Bennet.
(Mình thấy có hơi tội, nhưng mà...)
“Đòn tấn công của cậu quá khuôn mẫu. Nếu cứ như thế thì cả việc gây cho ta một vết xước cũng đừng nghĩ đến.”
“Kuh!”
Tăng tốc với phong ma thuật, Rudel tuyệt vọng lao tới bắt lấy Bennet nhưng lại bị đối phương né tránh chỉ với khoảnh cách mỏng như trang giấy...
‘Ý tôi là, tôi không làm được! Ui da, đau quá!’
Việc chẻ đá vẫn không tiến triển như mong đợi, lần này, Sakuya cố thử phá đá bằng đuôi...
(Mình tự hỏi cảnh này là như thế nào đây. Nhìn cứ như họ đang tận hưởng một buổi dã ngoại vậy.)
◇
Bị đẩy ra một nơi gần biên giới, Chlust nhăn mặt khi nhận được báo cáo từ thuộc cấp của mình.
“Chỉ huy, có phải chúng ta đang trong tình thế nguy cấp không?”
Thứ người đàn ông râu ria báo cáo lại cho Chlust là một cuộc gặp của các quan chức cấp giữa hai quốc gia Courtois và Gaia. Dù cho đó là một cuộc họp bí mật, Courtois là một quốc gia với hệ thống xã hội quý tộc và thường xuyên có các quan chức cấp cao xuất thân từ tầng lớp ấy. Họ không thích những chỗ có điều kiện tồi tàn và khó mà tin họ lại tốn công đến tận nơi biên cương hẻo lánh này chỉ vì cuộc gặp đó.
Người đàn ông là thuộc cấp của Chlust báo cáo những gì ông nghe được từ một người mình tin tưởng.
...Đó là thứ thông tin Chlust chỉ muốn tin rằng nó chỉ là sai lệnh.
“Trong khi tôi nghĩ họ đã lắng xuống gần đây, không ngờ lại...”
Những con black ogre đã không còn xuất hiện nữa. Nhưng miễn là cậu vẫn còn ở biên giới này, cậu có thể khẳng định kẻ địch đang trở nên manh động hơn dù có muốn hay không.
Bầu không khí gần đây khá im ắng, im ắng đến rợn người.
Và về nội dung những quan chức cấp cao thảo luận, sắc mặt người đàn ông râu ria đang trở nên nhợt nhạt. Chlust nghĩ hiện sắc mặt của cậu cũng đang thay đổi nhưng bởi đang đứng trước cấp dưới, cậu cố quên đi dòng suy nghĩ đó.
“...Có thể nhận diện mặt của đám quan chức không? Hoặc đặc điểm nhận dạng?”
“Không gì cả. Mọi người đều mặc áo choàng và giấu kín mặt. Nếu cách nói chuyện và tài liệu người của chúng ta mang theo không chứng minh được địa vị của họ, chúng ta đã có thể bị họ nghi ngờ rồi.”
Cấp dưới của cậu đã nhẹ nhỏm từ tận đáy lòng bởi mọi chuyện vẫn êm đẹp. Nơi đây là sân nhà và có rất nhiều người ở đây đã từng che giấu thận phận của họ, có thể gọi đó là may mắn trời ban bởi kẻ thù không biết đến khu vực này.
Điều đó chứng minh họ đã cẩn trọng đến thế nào.
Chlust đã từng là con trai thứ hai của gia tộc đại công tước, nếu biết tên, cậu nghĩ có thể lần ra đảng phái của kẻ đó, nhưng mọi chuyện có lẽ không dễ dàn đến vậy.
“Dù có trong trường hợp nào đi nữa, chúng ta không có mối liên hệ nào tới chính quyền ngay lúc này cả.”
“Giờ chúng ta làm gì đây chỉ huy? Chuyện này không phải rất kinh thiên động địa sao?”
Lí do người cấp dưới luôn đầy sinh khí hằng ngày lại hoảng loạng đến vậy cũng không quá khó hiểu. Một quan chức cấp cao của Courtois đã trao đổi tài liệu với phía đế quốc Gaia. Hơn nữa, trông có vẻ như họ đã từng làm vậy trước đây.
Một vài từ họ trao đổi với nhau rõ ràng là kì quái.
‘Công chúa đang rất trông chờ.’
‘Miễn là các người chấp nhận điều kiện của chúng tôi, phía này sẽ cùng chơi tiếp cái trò hề này.’
‘Hmm, tạo nên một anh hùng của thường dân, cái lối suy nghĩ đó khiến ta mắc bệnh. Ta thích hắn trở thành cái xác anh hùng hơn.’
‘... Ta mong ngươi sẽ quyết định trước khi công tác chuẩn bị của bọn ta hoàn tất. Nói họ hãy cố hiểu cho, sẽ là quá trễ một khi mọi thứ đã bắt đầu.’
Công chúa, anh hùng, thường dân và quá trễ một khi mọi thứ đã bắt đầu.. trước những lời đó, Chlust không thể không nghĩ đến hai người đó.
Việc cậu hiện ở một nơi như thế này, cậu nghĩ hai người đó có liên quan ít nhiều. Nhưng theo nghĩa tốt, tất nhiên là vậy.
Chlust nhận thức rằng nếu cậu tiếp tục căm ghét Rudel, một Chlust như giờ đây đã không tồn tại. Cậu nhớ lại gương mặt của hai người đã tạo nên cơ hội đó.
(Chắc chắn là vậy rồi... nhưng ở tình trạng thế này thì....)
Dù cho có nhận ra, cậu hiểu sẽ là vô ích nếu báo cáo sự thật cho phía cấp cáo. Dù tốt hay xấu, sống trong xã hội quý tộc và đã từng bị xã hội đó vùi lấp, Chlust có thể hiểu được. Nếu là sự thật, nó sẽ bị ém nhẹm đi, nếu là nói dối, họ sẽ bị trừng phạt nặng.
Không, còn có khả năng họ sẽ xóa sổ cậu ngay khi cậu báo cáo lên.
Cậu ở ngoài biên giới này đã quá lâu và nó khiến cậu lo sợ rằng thông tin về các đảng phái cậu biết giờ đây đã không còn đúng nữa.
Thêm vào đó, phía biên giới này quá lạc quan. Dù cho đế quốc có xâm chiếm bao nhiêu lần, họ vẫn đinh ninh rằng với những con rồng trong tay, Courtois sẽ không bao giờ thất thủ.
“... Đừng cho bất kì ai hay biết chuyện này. Ra lệnh cho người của ông không được phép để lộ thông tin.”
“Vậy chúng ta sẽ làm gì đây chứ!?”
“Tôi sẽ thử nghĩ. Nếu báo cáo sai người thì sẽ không có gì lạ khi cả đơn vị bị xóa sổ đâu.”
Người đàn ông chìm vào câm lặng. Ông nhận ra mình đã vướng vào một vấn đề đầy rắc rối, nhưng Chlust còn cảm thấy bất an hơn cả thuộc cấp của mình.
(Mình nên báo cáo cho ai? Gia tộc của mình thì... thậm chí mình còn không thể liên lạc được với Erselica nên chuyện đó là không thể nào.)
Ngay khi người thuộc cấp đã rời khỏi căn phòng, Chlust ôm đầu và nghĩ.
(Mình đã luôn báo cáo những hành động đáng ngờ của phía đế quốc. Mình không nghĩ phía trên không hay biết. Vậy có khi này họ đã biết và lên kế hoạch cô lập mình ngay từ đầu không?)
Từ việc gia tăng tiềm lực chiến tranh quanh biên giới, Chlust đã cảm thấy chút nhẹ nhỏm, nhưng giờ đây cậu lại có dự cảm không lành.
(Lực lượng của chúng ta dù đã được củng cố, nhưng...)
Tấm bản đồ được dán lên bức tường của căn phòng có đầy những mẫu ghi nhớ trên đó. Nó là bản đồ thu thập tất cả những biến cố ở biên giới đã xảy ra vài năm qua.
Cậu xác nhận lại tiềm lực chiến tranh của phía Courtois.
(Sẽ không có vấn đề gì nếu giao tranh nổ ra sao? Không, chắc chắn không, đế quốc đã bị hành hạ bởi loài rồng quá nhiều lần. Khó mà nghĩ họ không tính đến trường hợp đó khi đã đi xa đến nước này. Phía chúng ta đang quá coi thường đối thủ.)
Tập hợp lại số báo cáo về black ogre, cậu đã nghi ngờ đó là một thí nghiệm nào đó của đế quốc. Nhưng cấp trên đã cười nhạo rồi gạc cậu qua bên.
Dù cho đó là sự thật đi nữa, Courtois đã có những con rồng nên họ nghĩ nó sẽ không thành vấn đề gì.
(Giờ thì mình chỉ có thể thu thập thông tin lại. Và còn phải thông báo cho ai đó chuyện này...)
Khi tên anh trai cậu chợt hiên lên, nhớ lại tình hình hiện tạo của Rudel, cậu lắc đầu. Dù là bạch kị sĩ, Rudel quá nổi bật và hiện không có một quyền lực nào cụ thể cả.
“Trước tiên phải tạo ra một phương thức liên lạc với Erselica. Mình cần càng nhiều thông tin về phía cung điện càng tốt.”
Nhìn vào bản đồ, Chlust tìm tới tên của một thị trấn cảng. Trên tờ ghi chú cạnh bên, nguồn lực chiến đấu được liệt kê ra.
Dù có ba dragoon mạnh mẽ đóng quân ở đó nhưng không có nguồn chi viện đàng hoàng nào. Với sự đối xử không phù hợp đó, Chlust lo lắng cho sự an toàn của người anh trai cũng vừa bị đẩy ra biên giới giống mình.
“Mong sao chỉ là do mình lo nghĩ quá nhiều.”
Cảm giác như sự bình lặng trước cơn bão, Chlust nhận thấy có mưu tính gì đó đằng sau việc gửi anh trai của cậu ra biên giới trong một giai đoạn như thế này.
⁑__________________________________⁑
A, sắp tới có 2 chương New Year Special, nội dung là mấy cuộc đối thoại gì đó, chắc là tấu hài này nọ nhưng tôi sẽ cho qua ha, sau này hứng hứng thì dịch, h lười quá.