►Chương 114. Lữ đoàn kị sĩ và vùng biên giới.
Trans: \__Tuấn Cpu__/
Haha.....hahhh. Lặng lẽ đăng chương thôi chứ biết nói gì bây giờ.
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
⁂_______________________________⁂
Buổi lễ duyệt binh đã kết thúc, các tân kị sĩ đã được các lữ đoàn chính thức công nhận.
Dù cho đã tốt nghiệp học viện, môi trường làm việc không phải nơi đủ tử tế đến nỗi công nhận họ ngay lập tức. Việc đó cũng tương tự ở các kị sĩ đã tích lũy được một số kinh nghiệm. Các kị sĩ gia nhập vào các lữ đoàn tinh nhuệ phải tự rèn luyện bản thân lại từ đầu thêm một lần nữa.
Tùy thuộc vào mỗi lữ đoàn, các kĩ năng cần thiết đều khác nhau.
Như một dragoon, Rudel phải học cách điều khiển một con rồng. Đó là thứ cậu chẳng bao giờ có thể có được từ sự thông tuệ của Mystith. Nói cho đúng hơn thì bà không thể dạy cho cậu hầu hết mọi thứ.
Một người chuyên về kĩ năng không còn cần thiết trong kỉ nguyên hiện đại này nữa, đó là dragoon được gọi là Rudel.
Nhưng Rudel ít nhất vẫn có các kĩ năng cơ bản được các cấp trên nhồi nhét cho và hiện giờ đang đứng ở khu huấn luyện, trước mặt chỉ huy và phó chỉ huy của lữ đoàn.
Quanh đó, các tân binh cùng khóa và một vài cựu binh cũng tham gia.
Trước các tân binh, Oldart chen vào một vài lời đùa giỡn với nụ cười như thường lệ trong khi giải thích.
“Mặt mày tươi tắn nhỉ. Vầy mới đúng là thành viên của tổ đội đặc dị chứ. Nhưng quý ông lịch lãm có tuổi ta đây là một câu chuyện tách biệt nên đừng có gộp ta vô đó nhá.”
“...Oldart, chẳng ai thèm quan tâm đâu, làm cho xong giùm cái.”
Trán Alejandro nhăn lại trước lời đùa cợt của chỉ huy trong khi đưa ra một vài lời nhắc nhở. Rudel và những tân binh khác vốn đã được thông báo mình cần phải làm gì từ trước khi đến đây.
Đấu một chọi một với cựu binh.
Việc này chủ yếu là để các tân binh nhận thức được bản thân hiện tại còn thiếu điều gì. Hơn nữa, những cựu binh luôn theo sát bảo vệ nhà vua không phải dạng tầm thường.
Những tân binh đó đột nhiên bị đặt vào tình thế phải chống lại những người có năng lực hàng đầu kia.
“Bởi vậy mấy người không biết nói đùa mới... thôi kệ vậy, các cậu tiến lên phía trước và ta sẽ thông báo đối thủ của các cậu! Nhưng trước hết, Rudel!”
“Vâng thưa ngài!”
Khi Rudel đáp lại, tiến một bước về phía trước, Oldart tiếp tục với một sự khó chịu thấy rõ.”
“Ta thật sự, thật sự không muốn nhưng đối thủ của cậu là ta. Ta chẳng muốn chiến đấu với cô bé bự chảng kia và tên cuồng chiến như cậu, nhưng vì đây là một phần trong công việc nên đành miễn cưỡng nhận lấy vậy. Theo ta!... Tất cả những người con lại, xác nhận đối thủ của mình với phó chỉ huy.”
Ra lệnh cho Rudel đi theo, Oldart rời đi khỏi khu huấn luyện.
Đuổi theo sau lưng ông, Rudel bắt đầu tự hỏi và thấy biểu hiện đó của cậu, Oldart thở dài.
“Sao chúng ta lại là cặp duy nhất chiến đấu ở một nơi tách biệt? Câu hỏi đó đang hiện lên trên mặt cậu đấy. Nghe đây, cậu và bé bự của cậu là đặc biệt nên chúng ta phải chiến đấu ở một nơi việc thiệt hại sẽ không thành vấn đề.”
“Thật ạ? Vậy thì tôi có thể chiến đấu với toàn lực mà không cần để tâm đến chung qu--”
“Điên à! Cậu muốn giết ta lắm hả!?”
Nhìn Oldart phản ứng dữ dội đến thế, Rudel thể hiện sự tiếc nuối trên gương mặt. Cậu đã được trao cho cơ hội chiến đấu với một chỉ huy của lữ đoàn dragoon. Chắc chắn cậu muốn có một trận đấu ra trò.
“Ta đã có tuổi rồi. Chỉ cần trẻ hơn một chút xíu thôi, ta sẽ cho cậu thấy toàn bộ thực lực của ta.”
“Tiếc thật. Tôi rất muốn đánh nghiêm túc với chỉ huy vậy mà.”
“...Sao nhìn cậu lại thất vọng vậy? Nếu là về chuyện đó, cậu biết không. Ta trong những ngày vàng son ghê gớm lắm đó nha. Ta mạnh một cách kinh dị luôn, chỉ vừa nhập ngũ cấp trên đã bảo ta sẽ là chỉ huy tương lai rồi. Dù cho không tung hết sức thì đánh bại cậu cũng chỉ là chuyện nhỏ.”
“Thật ạ?”
“Rõ như ban ngày rồi chứ còn gì. Cậu nên biết ơn vì ta là một quý ông đứng tuổi đi. Nếu trẻ hơn chỉ một chút thôi, thời mà ta còn tràn đầy năng lượng và danh tiếng, ta sẽ cho cậu nhập viện trong một phút ba mươi giây.”
“Tôi từng nhập viện nhiều đến mức có một phòng riêng luôn nên không sao đâu ạ!”
“...V-vậy hả?”
Rudel tin sái cổ vào lời chém gió của ông, nhưng nếu Oldart được chọn làm người kế nhiệm tiếp theo ngay khi nhập học thì ông đã làm chỉ huy sớm hơn, sớm hơn rất nhiều so với nhiệm kì hiện tại.
“Nè, ta tính giỡn chút thôi nhưng sao cậu dễ dụ quá vậy. Nên học cách nghi ngờ người khác một chút đi chứ.”
“Nghi cái gì ạ?”
“Coi lại đi chứ! Như nếu ta được chọn làm chỉ huy sớm vậy thì chỉ huy tiền nhiệm đã phải làm công việc đó từ lâu, LÂU lắm rồi mới tới lược của ta phải không! Ta đang đợi cậu nghi ngờ gì đó đây này, chém rõ to vậy mà.”
“Chém... vậy là ngài đang gạc tôi ạ!”
“Ăn gì mà chậm tiêu dữ thần vậy trời! Ah, mình chẳng thích mấy tên kiểu này chút nào.”
Trong trường hợp đó, có lẽ sức mạnh của ông cũng là nói dối nốt, Rudel bắt đầu nghi ngờ như thế. Thoạt nhìn thì vóc dáng Oldart không cao to cho lắm. Và không như Alejandro, cho người khác ấn tượng về một chiến binh dày dặn kinh nghiệm, nét mặt của ông giống một người chuyên về chỉ đạo hơn, ngoài ra ông còn hay đùa giỡn với mọi người nữa.
Làm chỉ huy thì cần phải có sự khôn khéo để đàm phán với phía cấp trên và giỏi trong việc nội vụ. Vì nguyên nhân đó, có một vài tin đồn rằng năng lực của ông không quá cao, rằng phó chỉ huy mới là sức mạnh thực sự đứng đằng sau tổ chức và chỉ huy chỉ là một dragoon tài giỏi với các công việc nội vụ.
Xét đến khả năng đó, Rudel cảm thất có khi sẽ thích hơn khi chiến đấu với phó chỉ huy.
◇
Vài giờ sau, Rudel đang bị Oldart đuổi theo trên khu rừng già cách xa khu dân cư.
“Ê, sao vậy.”
Đứng dang rộng hai chân trên con rồng xám của ông, thậm chí là đang trong một trận không chiến, Oldart nhìn rất thoải mái. Sakuya khổng lồ không quen với việc bay lượn. Nếu trong một cuộc đua, cô sẽ dễ dàng bị tóm lấy.
“Kuh!”
Quay về hướng Oldart và con rồng của ông đang áp sát rất gần phía đằng sau, Rudel giương tay và tạo ra những chiếc khiên ánh sáng. Số lượng lên đến con số vài chục, chắn ngang đường đi của Oldart.
Nhưng nó không làm giảm tốc độ của ông.
Đuổi theo và vượt qua chúng một cách dễ dàng. Những chiếc khiên bị phá hủy bởi những loạt đạn nhỏ bắn ra từ con rồng. Ông tiếp cận chỉ bằng cách sử dụng những chuyển động tối thiểu nhất.
“Mấy chiếc khiên khá tiện dụng đó, nhưng là với con người thôi... với rồng thì chúng chẳng khác gì mấy tờ giấy mỏng. Và vậy không tốt đâu. Cậu đang không để ý đến rồng của mình kìa. Cứ như vậy thì...”
Bị Oldart nhắc nhở, Rudel sực nhớ và hét lên ra lệnh cho Sakuya.
“Sakuya, tăng độ cao!”
‘Wowowhoah, e-em không thể!’
Rudel quá tập trung vào hậu phương và thông qua mối liên kết tâm trí của họ, Sakuya trở nên sao lãng về phía đằng trước của mình. Bởi sự tập trung quá mức vào hậu phương của Rudel, cô không thể nhận thức được nên tập trung vào hướng nào.
Kết quả, Sakuya gần như lao vào ngọn núi. Nhận ra chỉ trong khoảnh khắc, cô xuýt soát tránh được với những chiếc vảy cạ vào vách núi, nhưng vì thế, tốc độ của Sakuya giảm xuống trong khi đang bay chao đảo qua lại trên không.
Trước Rudel và Sakuya đang hoàn toàn sơ hở, Oldart tiến hành công kích.
“Không ổn. Không ổn chút nào.”
Bay vòng quanh với Sakuya là trung tâm, biểu hiện của con rồng xám như thể đang chơi đùa với Rudel và Sakuya.
“Sakuya, cường hóa cơ thể đi, em có thể đánh bật được một vài đòn tấn công, đúng không?”
‘Vâng!’
Cả hai quyết định đợi con rồng của Oldart hành động trước, nhưng không như lúc chiến đấu vưới Enora, lần này cậu có cảm giác tốc độ của đối thủ nhanh hơn. Họ đã đinh ninh rằng tốc độ của con rồng xám không so bì được với phong long. Thực ra, con rồng của chỉ huy vốn có tố chất cao hơn những con rồng xám khác.
Nhưng kể từ lúc trận chiến bắt đầu, Rudel vẫn chưa thể nào tấn công được lấy một lần.
(Không phải nhanh. Ông ấy... chỉ huy thực sự tài giỏi.)
Trong khi Rudel chuẩn bị tất cả các kĩ thuật mình có để đối phó với những đòn công kích dữ dội, Oldart đang cười trên lưng con rồng của mình.
“Không ổn. Dựa theo cậu hiện giờ, ta thậm chí còn chẳng thể cho cậu 50 điểm nữa.”
Tính toán hành động của Rudel, Oldart ra lệnh cho con rồng bắt đầu tấn công. Tất cả những đòn công kích đến Sakuya đều khá yếu về hỏa lực, nhưng đều nhắm vào điểm yếu của cô.
Không thể vỗ cánh một cách bình thường, thế thủ của cô nhanh chóng bị phá bỏ.
Khi Sakuya rơi xuống trong lúc vùng vẩy loạn xạ, Rudel nhảy xuống. Ở đó, Oldart cũng đáp xuống cùng con rồng của mình.
Trong khi trận đấu đã được định đoạt, có vẻ như nó vẫn tiếp tục. Nhưng không phải là rồng với rồng. Đó là một trận chiến trên mặt đất giữa Rudel và Oldart.
“Lúc nãy, cậu nên sử dụng ngọn núi để bảo vệ phía đằng sau. Và còn sự thiển cận của cậu trong lúc bị truy đuổi nữa... có vẻ cậu vẫn chưa sẵn sàng cho một trận chiến thực sự.”
Oldart cười sảng khoái trong khi rút thanh kiếm trên thắt lưng, Rudel cũng rút kiếm theo. Cả hai đều đang mang chiếc áo choàng của lữ đoàn dragoon, nhưng nghĩ rằng nó sẽ gây vướng víu, Rudel vứt chiếc áo xuống đất.
“Lên nào.”
Với Sakuya vẫn còn choáng váng sau cú ngã là khán giả, Rudel thách thức chỉ huy. Cậu nhanh chóng vòng ra sau lưng Oldart, nhưng có lẽ chuyển động của cậu đã bị đọc bởi Oldart nhẹ nhàng bước sang một bên để né tránh.
Bực tức, Rudel sử dụng khả năng dịch chuyển tức thời của mình, Oldart đang ngân nga một giai điệu nào đó trong khi xử lí những đòn đánh.
“Kĩ năng tiếp đất khẩn cấp của cậu vẫn chưa được trui rèn. Nếu đã biết đến kĩ thuật đó thì quá dễ dàng đối phó. Mà, ta đoán đó là tất cả những gì có thể mong đợi từ đẳng cấp học viên nhỉ.”
Khóa thanh kiếm của Rudel bằng thanh kiếm trên tay phải của mình, ông ngay lập tức tiến lên một bước để khóa chuyển động của cậu. Từ bàn tay trái giấu dưới chiếc áo choàng, ông đâm tới bằng một con dao găm, nó dừng lại chỉ ngay trước khi chạm vào cổ của Rudel.
“T-tôi chịu thua.”
Rudel, người đã từng nghi ngờ khả năng của đối thủ giờ đây đang đổ mồ hôi lạnh trong khi nhìn vị chỉ huy đang cười đùa của mình.
“Oy oy, đưng có nhìn ta như thế chứ. Cậu khiến ta đỏ mặt mất.”
“Thật lòng tôi chưa từng nghĩ ngài mạnh đến thế. Như một thành viên của lữ đoàn, tôi thành thật xin lỗi vì đã nghi ngờ chỉ huy của mình.”
“Uwah.. cậu ta ngó lơ lời nói đùa rồi tấn công tâm hồn mình bằng mấy lời chân thành đó. Nghe nè, đó là những chuyện cậu không nên nói cho dù cho cậu có nghĩ vậy đi chăng nữa. Một quý ông đứng tuổi có trái tim yếu đuối lắm, cậu nên đối xử với họ cẩn thận hơn đi, biết chưa.”
Cả hai vừa trò chuyện vừa tra thanh kiếm vào bao. Rudel vẫn còn cay cú vì thất bại vừa rồi nên Oldart ngồi xuống một tảng đá cao khoảng đầu gối của ông. Vuốt cằm, ông bắt đầu trả lời về thứ có lẽ Rudel đang thắc mắc.
“Giờ thì, nếu phải đánh giá.. thành thật mà nói, cậu có thể được xếp vào những người hàng đầu trong lữ đoàn dragoon này. Cậu cũng có thể vượt qua ngay cả ta nữa.”
Khi Rudel chỉnh sửa tư thế tại nơi cậu đứng, Oldart bảo cậu cũng nên ngồi xuống một chút trước khi tiếp tục. Để tìm ra thứ mình vẫn còn đang thiếu xót, Rudel đang nhìn ông với ánh mắt hết sức nghiêm túc.
“Tuy nhiên!... Màn trình diễn vừa rồi của cậu chẳng khác thì một tên nghiệp dư. Biết lí do không?”
“Không ạ!”
Trước những lời không chút giả tạo nào của Rudel, Oldart gật đầu.
“Được rồi! Ta định để cậu tự nhận ra nhưng, chắc cậu sẽ làm tốt hơn nếu biết được lí do. Sao cậu không cố nghĩ về sự ngu ngốc của c.. không, cậu nên dừng việc suy nghĩ quá nhiều đi.”
Ôm mặt bằng tay trái, Oldart thở dài trong khi chỉ ra thiếu sót của cậu.
“Đơn giản là cách chiến đấu của cậu quá tệ hại đi. Và thiển cận nữa. Chủ yếu đó là hai điểm đó. Cậu quá tập trung vào chính mình trong khi chẳng chút quan tâm nào đến cô gái nhỏ của cậu. Bình thường thì vẫn ổn nhưng nếu rơi vào thế bí, yếu điểm đó bắt đầu lan rộng ra rồi cậu ngay lập tức cố tự mình làm gì đó, kết quả như cậu thấy đấy, thất bại toàn tập.”
Oldart lấy những chiếc khiên ánh sáng ban nãy làm ví dụ. Chúng gần như vô dụng trước một con rồng. Nếu muốn, ông có thể băng qua chúng rồi thẳng tiến tới mục tiêu.
Không thể có chuyện một kẻ yếu kém lại dám đảm nhận việc quản lí các dragoon. Nếu ở đây ông là người chịu trách nhiệm cho đám quái vật đầy vấn đề, thì ngoài kia ông là người đủ khả năng để khắc ghi nỗi sợ hãi đến tận xương tủy quân thù.
“Cậu không giữ được cái đầu lạnh trong trận chiến. Hiển nhiên là cô bé kia có cả đống vấn đề nhưng nếu một dragoon có chút trình độ là kẻ ngồi trên lưng điều khiển cô bé thì ta không còn lựa chọn nào khác ngoài thay đổi cách tiếp cận. Không thấy cô bé là một vũ khí mạnh mẽ đến mức độ nào sao? Cậu nên tin tưởng vào cộng sự của mình hơn đi.”
‘...Rudel, Sakuya cũng sẽ cố gắng.’
Nhìn Sakuya lo lắng cho cậu, Rudel nhớ lại bản thân rõ ràng đã cố tự làm mọi thứ một mình.
Theo Oldart, không lợi dụng địa hình và để một Sakuya không hề giỏi trong khoảng bay lượn rơi vào một cuộc đuổi bắt là một sai lầm. Rudel gật đầu khi nghe những lời đó.
“Về sự thiển cận của cậu, cứ thử thư giản hơn một chút. Hoảng loạn chẳng có ích gì cả, có khi còn khiến cậu ra quyết định sai lầm nữa. Quan sát xung quanh nhiều hơn và nghĩ về sự khác nhau trong sức mạnh của đối phương và bản thân.”
Thái độ không như thường ngày, Oldart đang nói chuyện một cách nghiêm túc và với Rudel, giờ nhìn ông mới thực sự giống một quý ông đứng tuổi.
Cởi chiếc áo choàng ra trong lúc đứng dậy, dù vẫn còn khá sớm, Oldart đề nghị trở về.
“Giờ thì, bài giảng tới đây là hết, về thôi. Cũng lâu lắm rồi mấy tập luyện, ui cái hông...”
“Làm ơn đánh thêm một trận nữa đi ạ!”
“...Eh?”
Khi Rudel cầu xin đánh thêm một trận nữa, mặt Oldart cứng lại.
“Tôi hiểu là mình vẫn còn nhiều thiếu xót nhưng thay vì hiểu bằng đầu, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu để cơ thể thể ghi nhớ điều đó. Nếu đánh với ngài lại một lần nữa thì tôi dám chắc mình sẽ tiến bộ hơn...”
“Ah~, không, ta mệt lắm rồi, với lại... eh? Thiệt luôn đó hả?”
“Dạ!”
‘Sakuya cũng sẽ cố hết mình luôn!”
Đã hồi phục, Sakuya đứng dậy và gầm lên để thể đáp lại kì vọng của Rudel. Oldart và cộng sự rồng xám của ông đang làm một gương mặt lưỡng lự y chang nhau.
Tới tối thì một Oldart kiệt quệ mới về tới khu huấn luyện, dẫn theo sau cặp đôi Rudel và Sakuya tả tơi.
◇
Đã được các cựu binh thông báo nơi làm việc sắp tới, những tân binh đang trò chuyện với nhau về nơi nơi đóng quân của mình sẽ được chỉ điểm vào ngày kế tiếp.
Là những đồng đội được huấn luyện cùng nhau và dù cách biệt về mặt tuổi tác, họ vẫn cười đùa, nói chuyện với nhau như những người đồng nghiệp.
“Saas, cậu được cử đi đóng quân ở thành phố giao thương à?”
Trước câu hỏi của Luxheidt, Saas gật đầu trả lời một cách thô lổ.
“Chẳng có gì phàn nàn về nơi đóng quân hết, dù gì cũng là nơi quan trọng. Bên cạnh đó công việc gì mà toàn là vận chuyển hàng.”
Loài rồng có khả năng bay lượn và bởi ngốn lấy một lượng chi phí bảo dưỡng khổng lồ, họ phải kiêm luôn những công việc như thế này. Gửi càng nhiều dragoon ra biên giới, thiệt hại về tài chính càng kinh khủng hơn.
Mỉa mai thay khi lí do các dragoon được đóng quân ở một thành phố giao thương với vô số người dân và mạo hiểm gia lại chỉ để thúc tiến việc vận chuyển. Nhưng thực sự cũng không có phương tiện vận chuyển nào tốt hơn một con rồng cả.
“Dù gì nó là nỗi lo lớn nhất của những dragoon như chúng ta mà. Nhân tiện, Eno..ra... nhìn sắc mặt thế kia, chắc là ra biên giới nhỉ?”
Mọi người nhìn vào Enora, người đang u ám nãy giờ trước khi chuyển ánh mắt sang Rudel, tên đang vui như tết vì bị gửi ra nơi tận cùng của vương quốc. Trong khi với Rudel thì mọi chuyện vẫn đâu vào đó, Luxheidt biết Enora đã đề nghị được theo Rudel.
(Vậy là bị ông già từ chối rồi chứ chẳng đâu.)
“Tôi sẽ đóng quân ở thủ đô.. hah.”
Bởi những chuyện đã xảy ra, vào thời điểm hiện tại thì mối quan hệ của cô với cha mình đã có chút tiến triển tốt đẹp. Nhưng dù vậy, chuyến đi ra biên giới của cô đã không thành hiện thực.
Với một con rồng hoang dã luôn tuân lệnh cô, Enora là một sự bổ sung đầy giá trị cho lữ đoàn dragoon. Nghĩ về tương lai, họ muốn giáo dục cô cẩn thận ở thủ đô.
Thế rồi, Rudel làm một vẻ mặt bối rối.
“Enora, cô không thích nơi đóng quân của mình sao? Mà, sẽ có đợt thay đổi sau vài năm nên cứ đặt hi vọng vào lần tới nhé.”
Không nhận được nơi đóng quân như mong đợi là chuyện không lấy gì làm lạ, nhưng bởi đương sự chẳng nhận ra được vấn đề căn nguyên là đâu, bầu không khí trở nên bế tắc. Mọi người đổ dồn ánh mắt về Luxheidt nên cậu đành nhún vai rồi thả một chiếc phao cứu vớt bầu không khí.
“Nhưng Enora nè, nghĩ kĩ thêm một chút đi, cô đã lập giao ước với một con phong long đó. Thể nào cũng sẽ bị cử đi khắp nơi để chuyển thư và làm các nhiệm vụ khẩn cấp.. kể cả ở biên giới nữa.”
Nhưng Enora vẫn chưa tươi tỉnh trở lại. Vấn đề chính của cô là vị trí vừa mới được thành lập kia. Từ một lữ đoàn thượng kị sĩ đang trên bờ vực giải tán, một thành viên từ đó đã được gửi đến để trông coi Rudel. Cô gái đó sẽ theo Rudel ra biên giới. Hơn nữa, cô còn là bạn cùng lớp, một người vô cùng thân thiết với cậu ở học viện.
Không có vấn đề gì xảy ra mấy là lạ.
“Phải rồi, tôi sẽ đến đó thật thường xuyên. Nhưng nếu hai người họ vốn đã trở thành người yêu thì... Làm sao mà tươi tỉnh nổi đây không biết nữa.”
(Nhỏ này hết thuốc chữa rồi. Mà, giờ nói chuyện với cổ dễ hơn hồi trước, nhưng cái sự khác biệt giữa tính cách với vẻ bề ngoài gì thế kia.)
Trong khi cho người khác một cảm giác như thể cô là một người ăn chơi, tâm tư của cô lại khiến cho người ta phải ngẫm lại.
“Vậy Rudel, chính xác là cậu sẽ đến vùng biên giới nào?”
Từ bỏ việc an ủi Enora qua một bên, Luxheidt đánh lái qua người cậu đang hiếu kì nhất ở đây. Rudel là người duy nhất cậu hứng thú, người luôn đem lại những điều thú vị.
“Nó là điểm đóng quân mới thành lập gần đây. Họ đã bắt đầu xây dựng một bến tàu vài năm trước... Thị trấn được gọi là Beretta thì phải.”
“Beretta, eh... theo tôi nhớ thì nơi đó khá nguy hiểm nên cũng đã có vài dragoon khác được cử đi nữa. Nó là một thị trấn cảng nên có hai thủy long và một rồng xám.”
Rudel đã ngó qua những văn kiện về nơi đóng quân mới của cậu và chỉnh lại một chút thông tin của Luxheudt.
“Không, bởi tôi được cử đến đó nên một trong số ba người đã bị loại khỏi danh sách. Giờ chỉ còn hai thủy long thôi.”
Sự phát triển của khu vực này vẫn chưa đến đâu cả, thế nên để mọi thứ đi vào quỹ đạo, vương quốc đã đầu tư những con thủy long quý giá của họ vào đó.
Luxheidt đánh giá tình hình hiện tại của đế quốc rất nguy hiểm. Nguồn thông tin tuy khá khan hiếm nhưng dù vậy, cậu đánh hơi thấy mùi nguy hiểm từ đó.
Tuy nhiên...
(Có khi nào được đóng quân ở một nơi như thế là điều kiện để trở thành một anh hùng chăng?)
Dù cảm thấy khá có lỗi với Rudel nhưng mặt khác, cậu thấy diễn biến như thế này sẽ đầy thú vị.
“Họ nói đó là một nơi khá đẹp, nếu có được một ngày nghỉ thích hợp, tôi sẽ đến một chuyến xem sao.”
Khi Saas nói vậy, Rudel vui mừng và nói cậu sẽ dẫn cậu ta đi tham quan vào lúc đó. Luxheidt khéo léo chuyển hướng cuộc trò chuyện sang Enora, cho cô một cơ hội đến vùng biên giới gặp Rudel.
Nhìn Enora vui vẻ như thế, Luxheidt nghĩ.
(Người gì mà dễ dụ dữ thần.)
⁑__________________________________⁑
Nó chỉ nói năm mươi nên không hiểu là 50 gì, thôi cứ coi như 50 điểm trên thang điểm 100 đi ha.]