►Chương 112. Màn biểu diễn và nhà vua.
Trans: \__Tuấn Cpu__/
Èo, đang gấp mà gặp cái chương dài ngoằn.
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
⁂_______________________________⁂
Bầu trời người dân thủ đô đang ngước nhìn lên là một bầu trời xanh quang đãng không áng mây.
Nhưng có một cái bóng trải dài trên nhiều người dân. Ánh sáng bị gián đoạn bởi hết con rồng này đến con rồng khác, đủ để che khuất cả bầu trời. Đôi khi, bầu trời ló dạng đằng sau những con rồng nhưng những người dân chẳng nói được lời nào.
Khung cảnh như trong một sử thi anh hùng nào đó với những con rồng tráng lệ băng qua bầu trời.
Nó không phải là đội hình bay, nó trông như một dòng chảy lớn. Những chuyển động của đàn rồng dọc theo quãng trường khiến nhiều người liên tưởng đến một dòng sông khổng lồ.
Chúng không làm bất kì động tác nào. Những con rồng bay thành hàng thẳng, không có bất kì một rối loạn. Và bay ở phía trung tâm là một con rồng đặc biệt lớn, thậm chí là trong các đồng loại của nó. Một con bạch long sáng ngời.
Đỏ, xanh da trời, vàng, xanh lá,.. Cảnh tượng giống như nó được bảo vệ bởi những con rồng to lớn của mỗi loài, khiến con rồng đó trông không khác gì vị vua của loài rồng. Sau cùng, những con rồng băng qua thị trấn, tập trung xung quanh cung điện và bay lượn xung quanh tạo thành một vòng tròn rồng.
Ngay phía trên cung điện tọa lạc tại trung tâm thủ đô, một biểu tượng mô phỏng theo hình dáng của rồng được tạo nên trước mắt tất cả mọi người. Biểu tượng đó được tạo nên bởi những con rồng xếp thành hàng và từ bên trong đó, một con rồng đáp xuống.
Một kị sĩ trong bộ bạch giáp, áo choàng xanh ngạo nghễ đáp xuống cùng con rồng đó.
“Qủy vương kìa...”
“Eh?”
Trước lời lẩm bẩm của cô con gái trên vai, người cha chỉ biết ngớ người. Khi giọng nói của cô gái nhỏ chấm dứt bầu không khí yên lặng, những người dân nhìn vào cô bé.
“Con đã thấy trong một quyển tranh ảnh đó. Quỷ vương sẽ đến cùng với quân đoàn hùng hậu, che phủ cả bầu trời rồi tấn công cung điện.”
Vào ngày đó...
Ở vương quốc Courtois, một chàng trai trẻ được mệnh danh quỷ vương được sinh ra đời.
◇
Cung điện tối mù, một đàn rồng lớn che khuất bầu trời phía trên họ.
Nơi Rudel đáp xuống khớp hoàn toàn khớp với nơi đã được lên kế hoạch trước đó. Như đã hứa, cậu ta không làm bất kì động tác nào hết nên nếu theo tình huống bình thường, không ai sẽ làm gì hay phàn nàn gì.
Nhưng...
“C-chuyện này là ý gì đây!?”
Người cất giọng đầu tiên là Aileen, được bảo vệ bởi Fritz. Các dragoon ngay lập tức bay lên không trung để bảo vệ hoàng gia và chính quyền. Số lượng quá cách biệt, không một chút phần trăm nào họ nghĩ mình có thể thắng.
Courtois đã giao ước với loài rồng từ rất lâu, lâu đến mức họ sợ hãi một nào đó loài rồng sẽ quay lưng với họ.
“Chúng ta khiến loài rồng nổi cơn thịnh nộ rồi!”
“Không! Chúng không tấn công mà.”
“Ai, ai làm chuyện này!”
Trong quãng trường đầy hỗn loạn, quốc vương Albach lên tiếng.
“Không được hoảng loạn! Làm lễ đi. Bạch kị sĩ, hắc kị sĩ, tiến lên phía trước.”
Kế hoạch vốn là cử người đại diện ra và quỳ gối trước nhà vua. Còn ở đây, nhà vua đích thân xướng tên các kị sĩ. Toàn bộ là để cho người dân thấy quyền sức mạnh quân đội của Courtois. Lúc này, nếu để nơi đây rơi vào hỗn loạn thì cả vương quốc cũng sẽ loạn theo.
“Dàn nhạc hãy tiếp tục biểu diễn. Tất cả đều nằm trong lịch trình.”
Albach giải vây cho bầu không khí hỗn độn này, gọi Aleist và Rudel – người vừa bước xuống Sakuya – đến trước ông. Các quan chức và kị sĩ gần như vô dụng chỉ biết im lặng và tiếp tục buổi lễ.
(... Khó mà tin nổi nhóc làm đến mức này.)
Dù ông rất muốn phàn nàn về nhiều chuyện, quốc vương vẫn giữ một khuôn mặt bình tĩnh trong lúc gọi Rudel và Aleist.
“Rất tốt. Ta rất hài lòng khi có những kị sĩ sáng lạng đến thế này trong năm nay.”
“Thần xin phép nhận lấy lời khen ngợi của người với lòng biết ơn sâu sắc nhất, thưa đức vua.”
“N-người đã quá lời...”
Cả hai đáp lại bằng những lời đã được lên kịch bản từ trước, nhưng Aleist có hơi lúng túng. Cùng lúc đó, cậu nhìn lên bầu trời đầy quan ngại. Đã cởi chiếc mũ giáp ra, và giữ nó trên tay phải, điều nhỏ nhoi đó may mắn thay đã khiến tầm nhìn thông thoáng hơn. Nếu đội nó lên, cặp sừng dài sẽ cảnh báo cho những người khác phải cẩn trọng đến phần không gian phía trên đầu cậu đến thế nào.
(Dù vậy, mặt của mấy đứa nhìn thấy ghê vậy. Toàn thương tích thế này.)
Như là kết quả của trận ẩu đả, vẫn còn đó những dấu tích còn sót lại. Dù đã cố điều trị cho họ nhưng vẫn không kịp.
Luôn có những kị sĩ như thế mỗi năm nhưng Albach chưa bao giờ nghĩ hai người nắm vai trò đại diện lại nằm trong số đó.
(Thật tình, dọn dẹp vụ này sẽ đau đầu lắm đây.)
Ông chắn chắn một cuộc họp khẩn chống Rudel sẽ được tổ chức ngay sắp tới.
◇
Ngay khi buổi lễ kết thúc, các lữ đoàn kị sĩ vốn sẽ giải tán.
Nhưng sau khi những con rồng hoang dã rời đi, Rudel đã bị đè xuống và bắt giữ. Nhìn Rudel bị vậy, Sakuya bị cơn giận chiếm lấy.
Không con rồng nào dám cản cô lại nên tình huống trở thành những kị sĩ cố bao vây một con rồng.
Khi Sakuya gầm lên, các kị sĩ trong bộ trang phục hào nhoáng vào thế một cách không mấy thoải mái. Đó là một buổi lễ nên họ không mang theo bất kì trang bị đàng hoàng nào bên người.
“C-chỉ huy! Vụ này không ổn đâu!”
“Đừng có run sợ! Chúng ta đang đứng trước điện hạ đó!”
“Nhưng...”
Khi được bảo phải can đảm chống lại một con rồng, Sakuya vốn to lớn hơn họ gấp nhiều lần. Không thể trách khi các kị sĩ đều run sợ trước cô.
Lỗi là ở các cận vệ hoàng gia đã bạo lực bắt giải Rudel đi. Sự đối xử của họ với Rudel đã khiến Sakuya nổi giận.
“Cái bọn cận vệ hoàng gia đó làm gì vậy!?”
“Các dragoon đâu rồi!?”
Có những dragoon chỉ có thể đứng quan sát quanh đó, nhưng đó là bởi vì rồng của họ không chịu làm gì cả. Oldart và Alejandro chạy đến trấn tĩnh Sakuya.
“Oy oy Sakuya-chan. Giận nhiều sẽ làm gương mặt xinh đẹp đó xuất hiện nếp nhăn...”
“Ông rõ ràng đang cố đổ dầu vào lửa đúng không!”
Alejandro bật lại sự thiếu nghiêm túc của Oldart. Có lẽ bực mình về phần nếp nhăn, Sakuya gầm rống trở lại.
Thông thường, hai người họ sẽ đưa Rudel đi nhưng đội cận vệ đã cản họ lại. Những cận vệ cứ khăn khăn rằng việc này nằm trong quyền hạn của họ, từ góc nhìn của Oldart, cảnh đó trông giống như họ đang tuyệt vọng tranh giành công trạng về phần mình.
“Không, dù cho ông có bảo tôi làm không công cho mấy tên khốn kia thì, ông biết rồi đó...”
“Tên tên ngu xuẩn này, đây là vấn đề liên quan đến danh sự của lữ đoàn dragoon đấy.”
“Rồi rồi.”
Oldart nhìn vào Sakuya, ông có thể thấy cô thực sự đang rất giận dữ. Những con rồng của họ đều công nhận Sakuya là boss nên ông không thể bất cẩn được. Trong khi sự cách biệt về sức mạnh đã quá rõ ràng, hơn cả thế, luật lệ của nhân loại không có ý nghĩa gì với loài rồng cả.
Khế ước sư của cô đang nhận phải sự đối đãi bất công.
Nếu Sakuya nghĩ vậy thì cũng không có gì lạ. Hơn nữa, vì vẫn còn quá trẻ, cô gặp vấn đề trong việc kiểm soát cảm súc của mình.
(Không đời nào mình nói chuyện được với bé bự này.)
Khi ông đã cạn kiệt ý tưởng, có một kị sĩ xuất hiện. Cô ấy được đưa đến bởi Aleist, người đã cởi bỏ bộ hắc giáp. Hộ tống được nửa đường, cậu thả cô xuống để cô tự đến trước Sakuya.
Nữ kị sĩ đó là Izumi.
Khi chạy đi, mái tóc đuôi gà của cô đung đưa qua lại. Những người khác tự hỏi chuyện gì đang xảy ra và tránh đường cho Izumi.
“Xin lỗi, cho tôi qua.”
Vẫn còn trong bộ lễ phục kị sĩ, Izumi len qua đám đông và tiến về phía trước. Oldart đang định ngăn cô lại thì hành vi của Sakuya thay đổi đến khó tin.
“Oy, quý cô, đến gần hơn nữa sẽ ng.., oh.”
Sakuya – người chỉ vài giây trước – còn đang xòe cánh, gầm rống dữ dội giờ đột nhiên gầm gừ the thé rồi gấp cánh lại. Izumi nhìn vào Sakuya.
Dù những tiếng rống đã dừng lại, những người xung quanh vẫn giữ cảnh giác cao độ. Ngược lại, Izumi tiến đến không chút do dự.
“Rudel không sao. Thế nên sẽ ổn thôi... Rudel mạnh mẽ lắm, đúng không.”
Chứng kiến Izumi nói chuyện với Sakuya, ai nấy đều ngạc nhiên. Dù trông giống như cô đang tự nói chuyện với chính mình, các dragoon đều biết cảnh tượng đó có ý nghĩa gì.
Mặt Alejandro hiện lên sự ngạc nhiên.
“Có phải cô ấy đang nói chuyện với con rồng không vậy? Một kị sĩ thậm chí còn không lập cũng làm được á?”
“Hiếm thấy thật, nhưng cũng không phải là chưa nghe bao giờ. Ơn trời vì bé bự của chúng ta bình tĩnh lại rồi.”
Oldart nhún vai, ra lệnh cho những người khác lùi lại. Sakuya nghe theo lời Izumi và ngồi xuống.
Những kị sĩ nhẹ người thả lỏng cơ thể bắt đầu nhìn Izumi như một nữ thần cứu thế. Các tân binh ngồi xuống ngay tại chỗ, nét mặt họ xanh sao trông thấy.
Nó cho thấy thật đáng sợ đến mức nào khi đối đầu với một con rồng.
(Mà, thực sự khá khắc nghiệt nếu chưa từng trải qua bao giờ.)
Oldart gọi các thuộc cấp lại, ra lệnh cho tất cả những ai không có nhiệm vụ trông chừng Sakuya trở về. Sakuya giờ đã nằm xuống và có vẻ Izumi đang tiến lại gần phía đầu của cô để nói chuyện.
“...Một cái hố sao? Không, chị không nghĩ em nên làm việc đó ngay đây... không, đã nói là không được rồi mà.”
Rồng Gaia yêu thích những cái hang. Đang thấy chán nản vì phải chờ đợi nên cô có lẽ đã nói với Izumi muốn đào một cái hố.
Nghe vậy, Oldart và Alejandro hốt hoảng.
“Q-quý cô xinh đẹp gì đó ơi! Dừng bé bự lại bằng mọi cách, ngay và luôn!”
◇
Cả cung điện đang hỗn loạn bởi hành động của Rudel.
Buổi họp khẩn cấp được tổ chức với tất cả mọi người vẫn còn đang vận lễ phục. Cùng lúc đó, họ có thể nghe thấy tiếng gầm của Sakuya, nó vẫn vang vọng dữ dội đến đây dù đã khá xa với phòng họp.
Cuộc họp liên quan đến việc họ phải đối phó với Rudel như thế nào từ nay về sau.
Cậu không làm gì khác ngoài dẫn theo vài con rồng hoang dã theo, nhưng vấn đề là ở chỗ cậu mang theo quá nhiều đi. Theo lời của đương sự thì đó chỉ là lỡ tay.
Không rõ liệu điều đó có thật hay không nhưng nếu muốn, có khi nào cậu sẽ hủy diệt cả vương quốc Courtois này? Đó là điều họ sợ hãi. Nhưng ngang trái thay họ lại không thể đối xử bất cẩn với cậu. Địa vị của Rudel là một chuyện, hiện tại cậu còn là bạch kị sĩ và còn vang danh khắp mọi vùng đất.
Trong trường hợp xấu nhất, không có gì đảm bảo giết Rudel sẽ không khơi mào một cuộc thanh trừng từ loài rồng. Không, từ tình trạng của Sakuya, khả năng là rất cao.
Ngay khi Rudel bị tống vào nhà giam, đội cận vệ hoàng gia đã yêu cầu chuyển nhượng cậu cho họ.
“Rudel-dono quá nguy hiểm. Chúng ta không thể để cậu ta ở lữ đoàn dragoon được. Thần khẩn cầu đức vua để đội cận vệ hoàng gia trông nom cậu ấy.”
Không có bất kì thành tích quân sự nào và có một chỉ huy như Fritz, những mầm mống của sự hoảng loạn đã nảy nở trong đội cận vệ. Họ không nghĩ mình sẽ được công chúa chống lưng mãi mãi.
Albach nhìn vào người cán bộ thay mặt cho Fritz, ông cảm nhận được sự nóng vội từ ông ta.
“Ngoài hàng loạt các hành vi có vấn đề kể từ lúc trở thành dragoon, qua buổi lễ ngày hôm nay thần nghĩ người cũng đã hiểu được, rằng Rudel-dono đã không được quản lí đúng cách ạ.”
(Vậy ngươi nghĩ ngươi sẽ quản lí nổi...? Ngươi đè bạch kị sĩ xuống đất rồi áp giải đi để chứng minh sức ảnh hưởng của ngươi à? Ta nghĩ ngươi chỉ đang chuyện bé xé ra to thì có.)
Nhìn thấu sự thiếu kiên nhẫn của đội cận vệ hoàng gia, Albach nhớ lại lời cảnh báo của Fina, hãy cẩn trọng với họ. Mang danh là chỉ huy, Fritz nắm giữ thẩm quyền của một người đứng đầu của cả lữ đoàn. Nếu để Rudel nằm dưới trướng của cậu ta, chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp.
Họ như không thể chấp nhận việc hắc kị sĩ ở phía thủ vệ quân. Dù cho hiện tại cậu chỉ đang làm lao công, chắc chắn trong tương lai không xa cậu sẽ làm những công việc xứng đáng với mình.
Rudel cũng chỉ là một kị sĩ không hơn không kém, nhưng cùng lúc đó, cậu còn là đại công tước tương lai. Nhìn vào mười, hai mươi năm tới, đội cận vệ hoàng gia không thể không lo lắng. Không ai dám cam đoan Aileen sẽ tiếp tục hỗ trợ họ trong thời gian sắp tới.
Vì thế, họ đang gấp rút nắm giữ quyền lực trong cung điện nhiều nhất có thể. Họ muốn thêm Rudel vào như một phần của kế hoạch. Để duy trì quyền lực đó, họ cần một ánh hào quang sáng lạng hơn là Fritz.
(Chuyện này đang trở nên rắc rối rồi đây. Nhưng...)
“Thần cũng ủng hộ chuyển cậu ta sang đội cận vệ hoàng gia.”
Một trong các bộ trưởng ra hiệu ủng hộ, ông ta nói họ chỉ việc giao phó và quản thúc cậu tại đội cận vê hoàng gia. Dù không trực tiếp, yêu cầu đó chẳng khác gì bảo trông chừng Rudel như một con thú nuôi cả đời.
(Mấy tên này còn rắc rối hơn nữa.)
Trong số các bộ trưởng, có nhiều người không nằm trong sự kiểm soát của Albach. Trong thời gian chuẩn bị đối phó với đế quốc Gaia, ông phải làm gì đó với bọn họ.
(Nhưng giờ đây, Rudel cần được ưu tiên hơn hết.)
Ông sợ nếu trừng phạt Rudel quá nặng sẽ khơi mào cơn thịnh nộ của loài rồng. Ai cũng nghĩ tương tự. Trong khi có nhiều người ra hiệu ủng hộ đề nghị kia, Albach nhìn vào Fritz.
“Vậy chỉ huy đội cận vệ hoàng gia nghĩ như thế nào?”
Fritz đứng dậy khỏi ghế và tuyên bố một cách máy móc. Cảm giác cứ như cậu chỉ đang đọc lại những gì đã được người khác lên kịch bản từ trước cho cậu. Trong khi nhìn từ góc độ một kị sĩ thông thường, cậu là một người tài năng, ông rất trông mong chứng kiến cậu sẽ trưởng thành đến như thế nào.
Nhưng nhìn vào lí tưởng và lập trường đó, ông không thấy gì ngoài sự không đáng tin cậy ở cậu. Không, từ góc nhìn của Albach, Fritz là một trở ngại.
“Thần có khả năng quản thúc Rudel. Thần tin rằng rất nguy hiểm nếu để cậu ta lang thang tự do ngoài kia mãi như thế. Vấn đề nằm ở sự thiếu tự nhận thức ạ.”
“Hmm. Vậy đội cận vệ hoàng gia có thể chứa chấp được Rudel sao?”
“Vâng ạ.”
Từ quan điểm cá nhân của Albach, nếu Fritz thực sự có tài cán đến vậy thì để mọi chuyện lại cho cậu không thành vấn đề gì. Nhưng đem so sánh với Oldart, có vẻ cậu thua kém rất xa và hơn nữa, ông biết Fritz hiện không làm gì hơn ngoài thưởng trà với Aileen.
Dù cho cậu vẫn biết phân công công việc cho các thuộc cấp nhưng cũng chỉ ở mức độ nào đó. Trong khi nhìn có vẻ đội cận vệ hoàng gia muốn nhận Rudel vào tổ chức, ông có cảm giác có sự bất đồng quan điểm đang xảy ra trong nội bộ.
(Thủ vệ quân đã có hắc kị sĩ nhưng cận vệ hoàng gia thì không đủ khả năng chứa chấp Rudel. Trong trường hợp đó, tốt nhất là cứ để nguyên trạng..)
Albach nhìn vào Fritz và những người đại diện của cận vệ hoàng gia.
“Vậy các ngươi có thể đối phó nếu những con rồng hoang dã đến như ngày hôm nay không?”
“Vâng.”
Fritz trả lời đầy tự tin. Nhưng ngoài kia, họ có thể nghe thấy tiến gầm rống đang dừng lại. Albach cho một kị sĩ gần đó ra ngoài xác định tình hình.
Ông cho rằng Rudel đã trốn ra ngoài, nhưng lại nhận được một báo cáo khá thú vị thay vào đó.
◇
“Sĩ quan giám sát đặc biệt?”
Khi Izumi nhận mẩu giấy tờ từ cấp trên, cô chỉ muốn nghiêng đầu khó hiểu với phần nội dung được miêu tả.
Một vài ngày đã trôi qua kể từ vụ lộn xộn ở buổi lễ và khi đến nơi làm việc, cô được gọi lên văn phòng của cấp trên. Cấp trên của cô đã không còn tí hi vọng nhỏ nhoi nào vào tương lai... chỉ huy của lữ đoàn thượng kị sĩ vừa cười vừa nhấm nháp trà.
“Đúng, tài năng đặc biệt của cô đã được công nhận.”
“Đặc biệt ạ? Nhưng tôi đâu có tài năng gì đặc biệt...”
Izumi không nghĩ cô có bất kì tài năng thiên phú nào để tách biệt mình với những người khác.
“Cô nên tự hào về việc có thể giao tiếp với một con rồng mình không lập giao ước và xoa dịu nó đi. Hơn nữa còn lại là trò chuyện với cái con rồng trắng đó. Tôi nghe nói cô có mối quan hệ với con rồng đó lúc còn đi học nhỉ.”
Văn bản đó ghi Rudel là mục tiêu giám sát của cô. Tiếp đó, cô cũng phải trông chừng cả Sakuya.
“Mà, công việc đó sẽ đưa cô ra vùng biên giới của vương quốc, nhưng sự thăng tiến của cô đã được quyết định rồi.”
Đóng quân ở biên giới quả là một kiểu thăng tiến kì lạ nhưng Izumi đã bất ngờ sau khi xác nhận lại nội dung. Cô được đối đãi rất ưu ái. Dù nhập ngũ vào lữ đoàn thượng kị sĩ, cô lại được trao cho một thẩm quyền đáng kể.
Hơn nữa, cô thậm chí còn có quyền lựa chọn cấp dưới cho chính mình.
Dù cho phải làm nhiệm vụ ở ngoài biên giới, nơi cô được gửi tới cũng không phải là một chỗ hoang vắng nào đó.
“...Nhưng chính xác là tôi phải làm gì ạ? Tôi không hiểu lắm về phần chỉ cần trông chừng Rudel là được.”
“Vậy là hơn cả đủ rồi biết không. Cô hẳn đã thấy ở buổi lễ rồi đó, ngăn cản một kị sĩ và con rồng của cậu ta đang trở nên ngoài tầm kiểm soát. Đó là công việc chỉ duy nhất cô mới có thể làm được. Không, nghĩ tới mối quan hệ của cô lúc còn đi học có thể giúp ích nhiều đến vậy, đây hẳn là số phận.
Một vài phần của chỉ huy, người gần đây chẳng làm gì khác ngoài công việc bàn giấy tỏa ra một cảm giác như đã buông xuôi. Izumi không thể từ chối nên đành nhận lấy văn kiện và rời khỏi văn phòng.
Trong lúc bước dọc theo hành lang, cô ngạc nhiên vì mình đột nhiên được trao cho thẩm quyền của một thiếu tá.
◇
Trong nhà giam, dưới ánh áng của đèn dầu, Rudel đang viết một bức thư.
“Gửi cho ai vậy? Izumi-san chăng?”
Phía trước song sắt, Aleist đang ở đó để trông chừng bạch kị sĩ. Cậu cũng đang làm công việc như thường ngày nên đang mặc một chiếc tạp dề. Nó phù hợp với cậu đến lạ; Rudel không tìm được điểm nào để bình phẩm về bộ trang phục đó.
“Tới đệ tử của mình. Mình cảm thấy có lỗi với Luecke. Mục đích của lá thư này là để em ấy không gây rắc rối cho cậu ấy nữa.”
“...Không thể tin nổi đó là những lời đến từ tên thủ phạm đã gây ra mớ lộn xộn hôm nay. Mình cũng nên làm gì đó nhỉ.”
Tự nhiên bị tống vào ngục, Rudel đang suy nghĩ một cách nghiêm túc về việc cậu đã làm sai điều gì. Cậu bị cấm làm những động tác trên không thế nên cậu đã tuân theo và không làm động tác nào hết. Liệu có phải bay theo đội hình phía trên cung điện là vấn đề chăng? Trong lúc đang ngẫm nghĩ về điều đó, cậu nhét bức thư vào phong bì và đưa cho Aleist.
“Mình nghĩ đó cũng là một thành công rồi đấy chứ.”
“Không quan trọng cậu thấy ra sao nhưng tóm lại là không ổn. Nhiều người dân đang phàn nàn hoặc hơn nữa, cái đám đông nghẹt người tới xác nhận sự tình rắc rối lắm biết không. Và ngay lúc này đây, các quan chức, Fritz và cả điện hạ đang họp khẩn đấy.”
Rudel tự hỏi có phải cậu lại gây rắc rối cho họ nữa rồi không, nhưng cậu thấy một điểm kì lạ, lữ đoàn dragoon không tham gia cuộc họp đó.
“Tại sao Fritz được tham gia còn chỉ huy của mình thì không? Nghĩ về chuyện đó thì không phải lạ lắm khi cả đội cận vệ hoàng gia lại tập trung hết ở đó sao?”
“Mình đoán đó là quyền lực của họ trong cung điện nhỉ? Có công chúa Aileen công khai chống lưng cho họ và khá nhiều bộ trưởng ủng hộ nữa, chắc vậy. Tự hỏi thế giới này sẽ ra sao khi một tên lao công và tên thưởng trà đứng đầu mỗi tổ chức thế này.”
Trong khi Aleist tự chế giễu chính mình, Rudel cảm ơn cậu về vấn đề liên quan đến Izumi.
“Cậu nghĩ vậy sao? Mà, sao cũng được. Quan trọng hơn, cậu đã giúp mình rất nhiều hôm trước, cảm ơn cậu.”
“...Hahaha, Sakuya liếc mình sắc lẹm luôn biết không.”
Aleist cười khổ, khi được Rudel nhờ vả, cậu đã ngay lập tức đưa Izumi đến chỗ Sakuya. Có vẻ cậu đã rất cố gắng nên Rudel cảm thấy biết ơn vì điều đó.
“Mình không hề có một chút ý định chống cự rồi. Vậy mà mấy tên cận vệ hoàng gia đó...”
Rudel làm một vẻ mặt bất mãn. Cậu đã không có ý định phản khán ngay từ đầu nhưng đội cận vệ hoàng gia đã quá hăng hái khi đè cậu xuống đất. Thấy cảnh đó, Sakuya chìm vào cơn giận và cậu thì đang trong tình trạng không thể xoa dịu cô được.
Ngay lúc đó, Izumi đã ở bên cạnh Sakuya và có vẻ cô đã bình tĩnh lại.
“Chắc tên Não thị bánh flan không được đẹp lắm nhỉ?”
Có lẽ Aleist nhớ lại cơn tức giận của Sakuya về cái tên được cậu đặt cho trước lúc cô mất trí nhớ và có chút đượm buồn. Từ góc nhìn của Rudel, cậu hiểu Sakuya không hẳn là ghét cậu. Nhưng việc cô xem Aleist là địch thủ thì không sai.
Ở học viện, hai người họ như chó với mèo. Có lẽ đó là những vết tích từ khoảng thời gian đó. Ngay cả sau khi tái sinh với không chút kí ức nào còn sót lại, Rudel cảm thấy Sakuya như vẫn ở đó.
“Theo cách mình thấy thì em ấy xem cậu gần với địch thủ hơn. Mình không nghĩ em ấy ghét cậu đâu.”
“Cái quan hệ địch thủ với một con rồng nên được chấm dứt ngay/”
Mặt Aleist cứng đờ.
◇
Fina đang nằm dài trên bàn làm việc ở căn phòng học viện.
Cô vẫn bình thường cho đến khi trở về từ cung điện, nhưng từ lúc đó trở đi, cô lại trong tình trạng này.
Nguyên nhân nằm ở sắp văn kiện nằm trên bàn. Một cái thì bị xé tươm, một cái thì bị vò nát. Riêng cái cuối cùng lại được cô cẩn trọng viết hồi đáp mà không bị bất thì thiệt hại nào.
“Khốn nạn... ả tóc đen đó.”
Hộ vệ của cô, Sophina nhìn vào chủ nhân của mình và an ủi cô với một nụ cười. Trong lòng, cô đang vui mừng khi thấy gian kế của chủ nhân mình đi vào mây khói.
“Đâu thể nào khác được, thưa công chúa. Đó dù gì cũng là yêu cầu của Rudel-dono mà.”
Mảnh giấy bị xé nát tươm là của Aleist nộp lên. Nghe câu chuyện của Luecke, cậu đã đưa ra ý kiến như một trung úy.
“Cái món đồ để chưng đó nghĩ gì mà dám phàn nàn với ta hả...”
Cô đang rất bất mãn nên đã nghĩ ra một kế hoạch để tống thêm nhiều nữ kị sĩ nữa vào trung đội của cậu trong năm tới. Văn kiện bị nhàu nát là bản báo cáo chi tiết về hành động của Izumi.
“Dù vậy đi nữa, bổ nhiệm cho ả tóc đen đó chức sĩ quan giám sát đặc biệt... kế hoạch của ta...”
Cô không biết họ đang suy tính điều gì nhưng Izumi đã được chính thức công nhận như một con át chủ bài đối phó với Rudel. Sophina cảm thấy nhẹ nhõm trong mình. Và cô cũng cảm thấy mừng vì Izumi đã thăng tiến tới một địa vị Fina khó lòng chạm tay vào.
Cái cuối cùng là báo cáo từ Rudel, nhưng sẽ chính xác nếu gọi nó là một lá thư. Đó là một bức thư nhắc nhở cô về việc lạm dụng công quỹ.
“Uuuuurrgh, vùng đất lông tơ của mình...”
“...Không phải đó chỉ là đùa thôi sao?”
“Không, ngay khi có được sự cho phép, ta sẽ lên kế hoạch hiện thực hóa nó. Nhưng nếu sư phụ đã phản đối thì...”
Thầm biết ơn sâu sắc đến Rudel, Sophina giữ bức thư phản hồi của Fina. Và rồi, cô thông báo cho Fina tin đồn cô nghe được ở cung điện. Với những chuyện như thế này, Fina sẽ tham khảo như một nguồn thông tin ngoài lề.
“Nhắc mới nhớ, người đã nghe tin đồn về Rudel-dono chưa? Có vẻ như kể từ màn biểu diễn ở lâu đài thì cậu ấy được mệnh danh chúa quỷ nhiều hơn là bạch kị sĩ đó.”
Trong khi Sophina cười khổ, Fina vô cảm dọn dẹp mặt bàn để trở lại làm việc. Cô đang nghe nhưng tay thì vẫn không ngừng di chuyển.
Sophina nuốt lại lời thỉnh cầu tới chủ nhân của cô, rằng hãy dùng tài năng đến không cần thiết kia vì lợi ích của đất nước.
“Chúa quỷ, eh”
“Màn biểu diễn đó quá bất ngờ, cung điện giờ vẫn đang bận rộng để giải quyết nó. Có vẻ như họ vẫn sẽ để cậu ấy ở lữ đoàn dragoon như trước, nhưng đội cận vệ hoàng gia chắc sẽ không chịu để yên đâu.”
“Khá điên khi để anh ấy cho một tên chỉ huy chỉ biết thưởng trà. Mà, ta dám cá chị gái của ta đang làm loạn lên, nhưng... bọn chúng có động thái nào không?”
Ánh mắt của Sophina trở nên nghiêm túc. Cô đẩy gọng kính lên bằng ngón giữa tay phải, khiến chiếc kính mắt bắt sáng.
“Chuyện này vẫn chưa được xác nhận nhưng có vẻ như một đảng phái đang ủng hộ Aileen-sama. Lũ dơi dọc biên giới.”
“...Ý ngươi là bọn phản loạn? Mà, dù gì chúng cũng là đám u nhọt ngoài đó. Cũng không lạ gì khi chúng có mối liên hệ với đế quốc.”
“Gần đây trong cung điện có nhiều lời đồn Aileen-sama quá cuồng nhiệt với chỉ huy đội cận vệ hoàng gia. Có lẽ vì vậy nên chúng nghĩ sẽ dễ dàng lợi dụng ngài ấy.”
Sophina thu thập thông tin từ các đồng nghiệp trong cung điện. Thượng kị sĩ đã mất đi vị thế của họ nhưng đó không phải là toàn bộ những mối quan hệ của Sophina. Cô vẫn còn đó kha khá đối tượng kết hôn bất thành.
Dù điều đó chẳng khiến cô vui vẻ gì, việc Sophina cứ liên tục thất bại khiến ai ai cũng bắt đầu nhìn cô với ánh mắt cảm thông.
Đảng phái được gọi là lũ dơi là các quý tộc đến từ các lãnh địa quanh biên giới. Làm láng giềng với quốc gia thù địch thì sẽ không tránh khỏi việc giao tranh thường xuyên. Nhưng trong số họ có một vài kẻ thành lập các mối quan hệ với đế quốc để giảm thiểu thương vong. Với Sophina, họ trông không khác gì những lũ phản quốc.
“Những tia lửa đang âm ỉ khắp nơi trong cung điện rồi, cũng không có gì lạ khi ngọn lửa lớn ấy sẽ bất chợt bùng phát bất kì lúc nào.”
“Chúng ta có nên hành động luôn không ạ?”
“...Không, hiện giờ cứ án binh bất động. Khi thời điểm tới, ta sẽ khiến họ phải làm việc dù có muốn hay không. Đúng, khi thời điểm tới.”
Sophina quay lưng đi khỏi người chủ nhân đang dọn dẹp giấy tờ và sau khi cuối đầu chào, cô rời khỏi căn phòng.
============++++++++++++==============
Đang đợt cao điểm nên chương sẽ ra chậm lắm nha. Tuần sẽ cố ra một hai chương như tôi đã hứa hồi bắt đầu dịch truyện, sau khi qua đợt thì sẽ tự động tăng tiến độ.
⁑__________________________________⁑
[Major, cao hơn của Cattleya là Lieutenant, trung úy và ngang với Milim luôn, ác liệt]