Dorothy’s Forbidden Grimoire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 857

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 97

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 1941

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

331 9430

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

198 1658

Web novel - Chương 486: Giao Tiếp

Đêm đã buông xuống tại Yadith, thủ đô của Addus, ở nội địa Bắc Ufiga.

Trong khu vườn nhỏ phía sau sảnh chính của cái từng là Đền Khải Văn—bây giờ được gọi là Nhà Thờ Ánh Nguyện—Muhtār, đại diện tối cao của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế ở Addus, đứng nhìn một cách trang trọng vào vầng trăng sáng trên bầu trời.

Bất chợt, từ không xa chỗ Muhtār, bỗng có một giáo sĩ của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế vội vã chạy đến. Người giáo sĩ này vừa chạy tới bên Muhtār liền cúi người hành lễ cung kính, rồi với vẻ kính trọng cất giọng.

“Thưa Ngài… cuối cùng Ngài cũng đã hạ quyết tâm hành động rồi sao?”

Trong mắt vị giáo sĩ trẻ ánh lên chút phấn khích khi trực tiếp hỏi Muhtār. Còn Muhtār, vẫn giữ vẻ lạnh lùng, bình thản đáp lời.

“Gần như vậy. Cho đến bây giờ, ta vẫn còn một chút hy vọng dành cho Shadi—hy vọng hắn sẽ nhớ lại lời thề của mình, không bị quyền lực cám dỗ mà quay trở lại với hào quang của Đức Chúa chúng ta. Nhưng từ những gì đã xảy ra tối nay, rõ ràng Shadi vẫn không nhận ra sự sa ngã của chính mình…”

Lời nói của Muhtār mang chút tiếc nuối. Ánh mắt của giáo sĩ trẻ trở nên cương nghị, và anh ta đáp lại với giọng đanh thép.

“Tên Shadi đó muốn tiếp tục chơi trò hai mặt—nghĩ rằng hắn có thể tiếp tục lừa gạt chúng ta thêm nữa. Đáng tiếc, chúng ta không thể chịu đựng được hành động kinh tởm của hắn. Hắn là một kẻ phản bội không có đức tin! Một kẻ phản bội như vậy không đáng để giữ lại!”

Giáo sĩ trẻ nói với sự dứt khoát không lay chuyển. Muhtār vẫn điềm tĩnh, từ từ trả lời.

“Ta đã cho Shadi quá nhiều cơ hội. Tới giờ mà hắn vẫn chưa tỉnh ngộ thì không còn cách nào khác. Nếu hắn đã không thể chọn một phe, vậy thì chúng ta sẽ ‘giúp’ hắn chọn.”

“Haller, bắt đầu từ bây giờ, thắt chặt việc giám sát phái đoàn dị giáo đó. Đừng để bọn chúng có bất kỳ cơ hội nào để rời khỏi Yadith. Thông báo cho Vệ Thánh Binh, luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

“Ngày mai là vòng đàm phán thứ ba, cũng là vòng cuối. Sau khi nó kết thúc, chúng ta sẽ phát động một cuộc tấn công vào phái đoàn dị giáo, và xem liệu Shadi có định bảo vệ chúng không. Nếu hắn làm, lập tức khống chế hắn, để người của chúng ta tiếp quản toàn bộ Yadith. Hắn chỉ có một con ma cổ đại làm con bài tẩy—tuy khá phiền phức, nhưng không phải là một mối đe dọa thực sự.

“Đối với lực lượng cách mạng thuộc phe Shadi, có thể trước tiên yêu cầu chúng từ bỏ kháng cự và giao nộp quyền lực. Nếu từ chối, trực tiếp sử dụng biện pháp mạnh. Còn về phái đoàn dị giáo, chúng ta không cần phải kiêng dè bất kỳ ai. Ngoài nữ tu lãnh đạo, tốt nhất là bắt sống, để sau này xử hỏa thiêu công khai, những kẻ còn lại có thể bị xử quyết tại chổ…

“Thành quả chúng ta đạt được ở Addus không hề dễ dàng. Giờ đây, khi quốc gia này đã trở về với hào quang của Đức Chúa, chúng ta tuyệt không để nó rơi trở lại vào tay của dị giáo lần nữa. Phải triệt để loại bỏ mọi khả năng thỏa hiệp với dị giáo, tránh để những kẻ như Shadi xuất hiện trong tương lai.”

Vẫn đứng tại chỗ, Muhtār truyền lệnh cho Haller. Nghe xong, mắt Haller lóe lên ánh sáng hừng hực, và anh ta ngay lập tức đáp lại với sự nhiệt thành.

“Đã rõ, thưa Ngài… mặc dù, theo ý kiến của tôi, nếu chúng ta đã hành động, thì tại sao không tiển thể xử lý luôn Shadi, và trực tiếp tiếp quản quân đội cách mạng? Tên đó rõ ràng sẽ không để chúng ta điều khiển.”

Haller nói một cách thẳng thắn. Muhtār hơi dừng lại trước khi tiếp tục.

“Shadi đáng chết… nhưng chưa phải bây giờ. Trong số hàng ngũ quân cách mạng của Addus, hắn có uy tín rất lớn. Nếu hắn bị giết ở Yadith, toàn bộ Quân đội Cách mạng Addus đều sẽ biết là do chúng ta ra tay. Ở nhiều thành phố khác, nơi mà ảnh hưởng của chúng ta còn chưa đủ, các đơn vị cách mạng ấy sẽ lập tức thoát ly khỏi quyền kiểm soát, thậm chí có thể trực tiếp ngả sang phía dị giáo. Bởi vậy, Shadi tạm thời chưa thể chết. Ít nhất là cho đến khi chúng ta mở rộng sự kiểm soát của mình sâu hơn vào quân đội cách mạng.

“Lần này, mục tiêu của chúng ta không nhằm trực tiếp vào Shadi, chỉ là ép hắn phải đưa ra lập trường. Chỉ cần phái đoàn dị giáo bị tiêu diệt ở Yadith, Giáo hội tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận hắn nữa. Khi đã hết ảo tưởng, hắn sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục ngồi chung một con thuyền với chúng ta. Đợi đến khi chúng ta đã siết chặt quyền kiểm soát quân đội cách mạng và củng cố quyền kiểm soát Addus, xử lý Shadi cũng chưa muộn…”

Đan hai tay ra sau lưng, Muhtār nhìn chằm chằm vào bóng tối ở xa khi ông ta lẩm bẩm những lời này. Haller suy nghĩ, gương mặt thoáng hiện nét trầm ngâm, rồi khẽ gật đầu, trả lời.

“Thuộc hạ hiểu rồi, thưa Ngài. Tôi sẽ đi sắp xếp ngay!”

Nói xong, Haller cúi người hành lễ trước Muhtār một lần nữa và nhanh chóng rút lui, để lại Muhtār một mình dưới bầu trời đêm.

Đợi khi Haller vừa rời đi, Muhtār nhìn quanh khu vườn trống trãi, hừ lạnh một tiếng rồi sải bước rời khỏi hiện trường.

Thế nhưng điều ông ta không ngờ tới là, ngay gần xung quanh, đã có một ánh mắt sắc bén âm thầm theo dõi từ lâu. Mặc dù là một Kẻ Vượt Giới Đèn Lồng cấp Xích Hoàn, Muhtār vẫn hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của ánh mắt ấy.

Trong không gian ẩn giấu bên trong Đền Khải Văn, Dorothy lúc này đứng trong khu vườn của ngôi đền với nét mặt tập trung, mắt dõi theo hướng Muhtār vừa rời đi. Từ lúc Mukhtar trở về Đền Khải Văn, Dorothy đã luôn ẩn mình ở trong không gian ẩn, bí mật theo dõi hắn ở cự ly gần, thu thập những thông tin mà trong điều kiện bình thường cô không thể có được. Cuộc đối thoại giữa Muhtār và Haller vừa rồi, Dorothy nghe rõ mồn một; giờ đây cô đã nắm được chính xác ý đồ của Muhtār, và hiểu rằng cả Vania lẫn bản thân cô hiện đang gặp nguy hiểm.

“Không ổn rồi… đám người từ Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế này đã quá mất kiên nhẫn đến nỗi chúng sẵn sàng xé toạc mọi lớp ngụy trạng. Để buộc quân đội cách mạng về phe mình, bọn chúng lại dám lên kế hoạch tấn công phái đoàn đặc phái viên của Giáo hội ngay tại Yadith. Bọn này điên rồi!”

Đứng trong khu vườn của không gian ẩn giấu, trái tim của Dorothy chùng xuống. Cô chưa bao giờ mong đợi rằng Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế lại cực đoan đến mức này, dám trực tiếp ra tay giết phái đoàn đặc phái viên của giáo hội.

Mặc dù trước đây phe Cứu Thế đã từng tính chuyện ra tay với phái đoàn đặc phái viên, nhưng khi ấy họ vẫn chỉ dựa vào đám cướp thuê ngoài để gián tiếp hành động, hơn nữa cũng chẳng hề nghĩ bọn cướp đó có thể thực sự diệt gọn được phái đoàn. Mục đích chỉ là khiến phái đoàn cảm thấy nguy hiểm mà tự rút lui.

Còn lần này thì khác; bọn họ không chỉ muốn chính mình đích thân ra tay, mà còn muốn ra tay tàn độc—ngay tại Yadith diệt sạch phái đoàn của Giáo hội. Hành động đó sẽ mang lại hậu quả ngoại giao cực kỳ nghiêm trọng, có thể nói là chẳng khác nào trực tiếp ép Giáo hội đem quân đến vậy. Muhtār và đám người này thực sự đang kéo cả Quân đội Cách mạng Addus, lẫn cô, cùng họ vào chổ chết.

Dorothy vốn nghĩ, dù phe Cứu Thế có toan tính ra tay, họ cũng sẽ không dùng phương thức trực diện như thế; nếu thực sự muốn đối đầu với Giáo hội, chí ít cũng phải kéo dài thời gian, chuẩn bị kỹ lưỡng. Nhưng không ngờ bọn họ lại thật sự muốn làm liều, chẳng màng hậu quả. Điều đó khiến Dorothy rơi vào thế khó.

“Đúng là một lũ điên… một lũ điên vô lý,” Dorothy lẩm bẩm. Gặp phải những kẻ cuồng tín từ chối tuân theo các quy tắc thông thường này, phần lớn dự tính trước đây của cô bỗng chốc trở nên vô nghĩa. Cô cần phải tìm cách để đáp trả.

“Từ những gì chúng đã lên kế hoạch, toàn bộ phái đoàn hiện đang bị giám sát, với một Kẻ Vượt Giới Đèn Lồng cấp Xích Hoàn ngay tại Yadith. Trốn thoát mà không bị phát hiện là điều không thể. Mà nếu không trốn được… thì chỉ còn cách chờ đến lúc bọn chúng ra tay, và một cuộc đụng độ trực diện là không thể tránh khỏi.

“Ở Yadith này, Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế ngoài những Kẻ Vượt Giới cấp Bạch Tro và Hắc Thổ, còn cả một Muhtār cấp Xích Hoàn đang trấn giữ. Các hộ vệ của Vania có thể rất đáng gờm, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì trước sức mạnh cấp Xích Hoàn. Ngay cả khi mình hợp lực với Nephthys, tất cả vẫn không có cơ hội trong một cuộc đối đầu trực diện. Sẽ không quan trọng liệu có phục kích hay đối mặt với chúng một cách công khai; chúng ta sẽ thua dưới sự chênh lệch sức mạnh tuyệt đối này.”

Nhíu chặt mày, Dorothy vắt óc suy nghĩ một đối sách. Vì hành động điên cuồng của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế ở Yadith, giờ đây họ buộc phải trực diện đối đầu với nhóm này. Nhưng trước sự chênh lệch khủng khiếp về thực lực, Dorothy không thể có cái nhìn lạc quan nào về kết quả.

Theo suy nghĩ của cô, chỉ dựa vào lực lượng của mình, cô không thể chống lại Muhtār. Họ bắt buộc phải tìm kiếm đồng minh. Tuy nhiên, đồng minh tiềm năng ở đây chỉ có duy nhất—Shadi, kẻ vẫn đứng ở phe trung lập, “ngồi trên hàng rào” quan sát cho đến nay.

“Nhưng hiện tại, Shadi vẫn chưa thực sự là đồng minh. Chúng ta sẽ phải tìm cách để lôi kéo hắn mới được.”

Mang theo suy nghĩ đó, Dorothy một lần nữa nhắm mắt lại, dùng cách cầu nguyện để nối thông kênh liên lạc thông tin với Vania—người vẫn đang ở sảnh đàm phán của cung điện—để chuyển những gì cô đã thu thập được.

Đêm bao trùm cung điện hoàng gia Yadith, nơi vòng đàm phán thứ hai sắp kết thúc.

Với việc các đại diện của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế đã bỏ dở giữa chừng, vòng đàm phán lần này dĩ nhiên chẳng thu được kết quả thực chất nào. Vắng mặt một phe phái, nửa sau buổi họp chỉ còn lại bên Giáo hội và bên quân đội cách mạng trao đổi những quan điểm không đi đến đâu.

Ngồi tại chiếc bàn tròn rộng trong sảnh đàm phán, Vania lặng lẽ ngồi tại chỗ, ánh mắt tập trung nhìn về phía đại diện phe Cách mạng đang phát biểu, chăm chú lắng nghe. Đúng lúc ấy, trong đầu cô vang lên một giọng nói quen thuộc. Nghe xong, cô không khỏi hơi mở to mắt.

“Người của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế… lại muốn làm liều như vậy sao… sao có thể…”

Tiếp nhận thông tin của Dorothy truyền qua tâm trí, vẻ mặt Vania thoáng hiện lên sự kinh ngạc không tin nổi. Cô kìm nén cảm xúc, bình tĩnh nghe hết lời Dorothy, rồi nét mặt dần trở nên nghiêm trọng. Sau đó, cô đưa ánh mắt sang phía bên kia bàn tròn, nơi Shadi—thủ lĩnh phe Cách mạng trong bộ quân phục—đang ngồi.

Thời gian trôi qua, hai phe Giáo hội và Cách mạng vẫn cố gắng duy trì cuộc đàm phán vốn đã định trước là sẽ vô nghĩa. Mãi cho đến khi vòng đàm phán thứ hai chính thức kết thúc, hai bên mới theo đúng lễ nghi mà khép lại buổi họp không mấy thành công này.

Đúng lúc cả hai bên đều chuẩn bị rời khỏi hội trường, Vania lại bước về phía Shadi, đi thẳng đến bên anh trong ánh nhìn có phần kinh ngạc của mọi người.

“Thưa Sơ Vania, cô có chuyện gì sao?” Shadi hỏi, hơi bối rối.

“Chẳng lẽ có điều gì trong buổi họp cô chưa kịp nói?”

“Không có gì, điều này không liên quan gì đến việc đàm phán,” Vania trả lời thẳng thắn.

“Chỉ là tôi nghĩ không bao lâu nữa mình sẽ rời Yadith, nên muốn nhân dịp này tặng ngài một món quà.”

Với thái độ lịch thiệp, Vania nói với Shadi. Nghe lời cô, Shadi khựng lại một chút, rồi bật cười.

“Haha… Sơ Vania, lần này cô đến Addus đã mang cho chúng tôi rất nhiều vật tư quan trọng. Đó đã là một món quà to lớn rồi. Bây giờ cô muốn tặng thêm sao? Chúng tôi thực sự cảm thấy rất áy náy đấy…”

“Ngài Shadi, ngài quá lời rồi. Số vật tư chúng tôi mang đến vốn chỉ là một phần của nhiệm vụ của chúng tôi với tư cách là tớ tôi của Chúa, không tính là một món quà. Lần này tôi muốn tặng không phải vật tư như trước, chỉ là một kỷ vật nhỏ thôi. Và thay vì gọi nó là một món quà cho quân đội cách mạng, nó giống như một món quà cho cá nhân ngài hơn.”

Vania đáp lại, vẫn giữ bẻ nhã nhặn, và Shadi, sau khi nghe lời cô, có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Cho tôi ư?”

“Vâng. Xin ngài hãy nhận cái này.”

Với điều đó, Vania lấy ra một cuốn sách mới tinh và đưa nó cho Shadi. Anh ta liếc nhìn bìa và phát hiện, đó là một tuyển tập truyện dân gian phổ biến từ lục địa chính, có tựa đề “Tuyển Tập Truyện Của Peter”.

“Đây là…”

“Như ngài có thể thấy, đây chỉ là một tuyển tập truyện dân gian nổi tiếng từ nơi chúng tôi đến. Nó có nhiều câu chuyện kinh điển, và việc đọc chúng có thể cho anh cái nhìn sâu sắc hơn về lục địa chính. Rốt cuộc, sự hiểu biết lẫn nhau là nền tảng của việc xây dựng bất kỳ niềm tin nào.”

Với một nụ cười nhẹ, Vania giải thích, và Shadi dừng lại một lúc trước khi mỉm cười lại và cất cuốn sách đi.

“Thì ra là vậy. Nếu thế thì tôi xin nhận trước. Tôi sẽ đọc kỹ hơn khi tôi trở về,” Shadi đáp lễ, cầm lấy cuốn truyện mà cô đưa cho anh. Một số người xem bối rối trước cử chỉ của Vania, trong khi những người khác hình thành giả thuyết của riêng họ.

Tuyển Tập Truyện Của Peter, thoạt nhìn chỉ là một tuyển tập truyện dân gian, nhưng trên thực tế, nó chứa nhiều chủ đề tôn giáo đan xen vào nhiều câu chuyện dân gian của nó. Một phần không ít những câu chuyện này xoay quanh truyền thuyết về Tam Ngôi. Mặc dù Thánh Sơn không chính thức công nhận phần lớn chúng, chúng vẫn được lưu hành rộng rãi và có ảnh hưởng sâu rộng. Đối với nhiều thường dân, trước khi có cơ hội tiếp xúc với các kinh điển chính thức của Ánh Sáng, họ đã quen thuộc với tập truyện này, vì thế tại hiện trường, không ít người hiện diện cho rằng Vania đang khéo léo truyền bá giáo lý của Tam Ngôi. Tặng một kinh điển chính thống sẽ quá lộ liễu, nhưng một cuốn truyện dân gian lại là cách tinh tế hơn.

Sau đó vào đêm đó, bên ngoài cung điện hoàng gia, trên đường phố Addus, Shadi đi trên một chiếc xe ngựa trở về dinh thự của mình. Bên trong xe ngựa, dưới ánh đèn của nó, anh lật xem tập truyện dày cộp trong tay, nét mặt ẩn chứa vài phần nghi hoặc.

“Setut, ngươi có thể xem giúp ta cuốn sách này có gì bất thường không?”

Nhìn chằm chằm vào nó, Shadi nói lớn, tìm kiếm người bạn đồng hành, linh hồn cổ đại, của mình để hỏi ý kiến. Nhưng lần này, không giống như mọi khi, Setut không trả lời ngay lập tức, khiến Shadi hơi cau mày.

“Setut?”

Thấy Setut không trả lời ngay, Shadi càng bối rối hơn và gọi lại. Cuối cùng, lúc này, linh thể của Setut mới chậm rãi hiện ra trong không gian. Tuy mang hình dạng xác ướp, song trên gương mặt gầy guộc bằng cách nào đó vẫn thoáng hiện vẻ trầm ngâm. Nhìn thấy vậy, Shadi ngay lập tức hỏi:

“Ngươi sao vậy, Setut?”

“Không có gì… Chỉ là, trong lúc đàm phán, ta dường như đã nghe thấy tiếng sấm bên ngoài…”

Setut nói bằng một giọng nặng nề. Nghe điều đó, Shadi cau mày sâu hơn.

“Sấm? Ta nghĩ là ta cũng đã nghe thấy một cái gì đó như vậy… Có vấn đề gì sao?”

“Trời hôm nay không giống kiểu thời tiết có thể sấm sét. Và hướng của âm thanh đó… làm ta nghĩ…”

Setut lẩm bẩm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó trong đầu. Shadi tiếp tục, bối rối.

“Nghĩ gì? Ngươi chợt nhớ ra chuyện gì sao?”

“Ừm… Có lẽ vậy. Hoặc có thể là không có gì cả, và ta đã suy nghĩ quá nhiều…”

Setut tiếp tục, những suy nghĩ nửa vời tuôn ra từ miệng nó, khiến Shadi càng thêm mù mịt hơn. Đột nhiên, Setut thay đổi chủ đề:

“Thôi, mặc kệ chuyện đó đi. Ngươi gọi ta có việc gì?”

“Ta gọi ngươi vì muốn ngươi kiểm tra cuốn sách này. Sơ Vania vừa đưa nó cho ta—nói rằng nó dành riêng cho ta. Ta thấy có gì đó lạ lạ, nên muốn ngươi kiểm tra thử.”

Nói rồi, Shadi giơ tuyển tập truyện mà anh đã nhận được từ Vania lên. Ánh mắt ma quái của Setut rơi vào cuốn sách dường như bình thường, đôi mắt rực lửa của nó bắt đầu quét qua từng chi tiết, tỉ mỉ kiểm tra.