Dorothy’s Forbidden Grimoire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 859

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 97

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 1980

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

331 9432

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

198 1658

Web novel - Chương 484: Thư Viện

Nội địa Bắc Ufiga, tại thủ đô của Addus—Yadith.

Trên ban công của một khách sạn ở Yadith, Dorothy, khoác một chiếc áo choàng dài, vừa ngồi trên ghế vừa nhìn về phía Nhà Thờ Ánh Nguyện ở xa bên ngoài thành phố. Nhấp một ngụm nước ép trái cây, cô suy nghĩ về kết quả của cuộc trinh sát, cân nhắc cách để khám phá bí mật bên trong nhà thờ.

“Muốn mở được bí mật trong ngôi đền đó, mình buộc phải dẫn được một tia sét đánh xuống và hoàn toàn giải xong câu đố bên trong đại sảnh. Những động tĩnh đó khó mà giấu được. Nếu lão Muhtār cấp Xích Hoàn đang ở trong Nhà Thờ Ánh Nguyện, khả năng cao mình sẽ bị ông ta phát hiện. Vậy nên, khi hành động, tuyệt dối ông ta không được có mặt trong nhà thờ; chỉ cần ông ta không ở đó thì những người khác chắc mình vẫn có thể qua mặt được.”

“Bởi vì Muhtār là Kẻ Vượt Giới cấp Xích Hoàn nên mình không dám dùng con rối nhỏ để theo dõi, hoàn toàn không rõ hành tung của ông ta ra sao. May thay, trong thời điểm đặc biệt này, có một khung giờ ông ta chắc chắn không ở trong nhà thờ—thời điểm diễn ra vòng đàm phán tiếp theo.”

Dorothy thầm nghĩ như vậy trong lòng. Lúc này, cô đã quyết định được thời cơ hành động—trong lúc Muhtār tham gia vòng đàm phán thứ hai. Chỉ khi đó, cô mới có thể đảm bảo tránh được ông ta.

Xác nhận khung thời gian được hành động, Dorothy nhanh chóng vạch ra một kế hoạch sơ bộ. Khi mọi thứ hầu như đã được sắp xếp xong, cô khẽ thở ra một hơi, rồi ngoảnh nhìn về phía cung điện nguy nga ở đầu bên kia thành phố.

“Sự rạn nứt giữa Thánh Sơn và Giáo phái Cứu Thế quá sâu sắc. Ban đầu mình còn hy vọng có thể giúp Vania tạo ra một hiệp định hòa bình, nhưng từ tình hình hiện tại… hy vọng đó quá mong manh.

“Có cảm giác như sau khi vòng đàm phán cuối cùng thất bại, Addus sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Hiện giờ chỉ còn cách nhanh chóng hoàn thành mục tiêu chính, sau đó tùy tình hình mà bảo vệ an toàn cho Vania. Lần này không mong thu hoạch quá nhiều; cuối cùng chỉ cần lấy được nghi lễ thăng cấp và rút lui an toàn là thành công rồi, vậy nên phải nhanh chóng thôi…”

Nhìn cung điện ở xa, Dorothy trầm tư như vậy. Sau đó, cô bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi thời điểm đã định.

Thời gian trôi qua thật nhanh. Chẳng bao lâu, một ngày nữa đã qua, và thời khắc của vòng đàm phán thứ hai cũng sắp bắt đầu.

Do ban ngày, Vania, đặc phái viên của Thánh Sơn, đã dẫn đoàn đi thăm dò các bộ lạc xung quanh Yadith nên không kịp quay về đúng hẹn, khiến thời gian hội đàm vốn định trước phải dời sang buổi tối. Khi mặt trời khuất dần về phía tây, thời khắc diễn ra vòng đàm phán thứ hai đã cận kề.

Đêm buông xuống, mặt trăng mờ nhạt xuất hiện. Bên ngoài tường thành Yadith, tại Nhà Thờ Ánh Nguyện, Muhtār—đại diện cao nhất của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế ở Addus—rời nhà thờ cùng với những người thuộc cấp đáng tin cậy và quan trọng nhất của mình. Lên một chiếc xe ngựa với một biểu cảm trang trọng, họ đi vào thành phố về phía địa điểm đàm phán. Trong ánh mắt từng người đều phảng phất nét trầm trọng, bởi kết quả lần đàm phán này sẽ trực tiếp quyết định bước hành động tiếp theo của họ ra sao.

Sau khi Muhtār và đoàn tùy tùng của ông ta rời đi, Nhà Thờ Ánh Nguyện bỗng trở nên yên tĩnh. Đêm xuống, có nghĩa là hầu như không có người dân nào đến để cầu nguyện; chỉ còn lại một nhóm các giáo sĩ cấp thấp của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế và một vài người lính gác thuộc quân đội cách mạng bên trong.

Thời gian từng phút trôi qua. Khi vòng đàm phán thứ hai chính thức bắt đầu tại cung điện hoàng gia ở xa, các giáo sĩ và binh lính tại Nhà Thờ Ánh Nguyện trải qua buổi tối của họ giống như bất kỳ buổi tối nào khác, thực hiện các nhiệm vụ thông thường của họ—cho đến khi một tiếng sấm vang lên khiến tất cả giật mình.

Gần như không hề có dấu hiệu báo trước, một luồng chớp trắng lóa xé toạc bầu trời đêm kèm tiếng nổ chát chúa. Từ trên cao tia sét bổ thẳng xuống một trong các tháp đá trước nhà thờ, đánh vào đỉnh của nó. Ngay lập tức, những tia điện nổ lách tách nhảy từ tháp đá bị đánh, nối các đỉnh nhọn của các tháp đá khác. Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng điện chói lòa chiếu sáng toàn bộ khu vực bên ngoài nhà thờ, rồi những tia sáng chói lòa và âm thanh sấm sét biến mất nhanh như khi chúng xuất hiện.

Khi tia sét dần tan, nhiều người bên trong Nhà Thờ Ánh Nguyện vội vã chạy ra hàng tháp đá, tất cả đều rất bất ngờ với cảnh tượng trước mắt. Vì đã đọc bảng giới thiệu du lịch trước hàng tháp, nhiều người biết tháp đá có tác dụng dẫn sét, nên nét mặt họ chỉ dừng lại ở sự bất ngờ, không đến mức kinh ngạc. Thay vào đó, họ bàn tán xem liệu sấm chớp bất ngờ này có phải dấu hiệu cho thấy thời tiết đang âm thầm thay đổi hay không.

Đúng lúc đó, ở phía bên ngoài nhà thờ vang lên một tràng tiếng kêu hốt hoảng. Đám người tụ tập trước hàng tháp đá nhọn đồng loạt quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng kêu, rồi họ trông thấy mấy cây cọ xanh trong ốc đảo bên ngoài nhà thờ đang bốc cháy ngùn ngụt—rõ ràng là bị tia sét ban nãy đánh trúng, lan lửa ra ngoài tháp đá!

Nhìn thấy ngọn lửa đang bùng lên bên ngoài, những người trong nhà thờ không khỏi giật mình, lập tức kéo nhau ra ngoài dập lửa. Do đám cháy có phần lớn hơn dự đoán, nên người ra dập lửa càng lúc càng đông hơn; thậm chí ngay cả các giáo sĩ đang cầu nguyện trong đại sảnh cũng bị tiếng xôn xao bên ngoài làm lo lắng, tự mình chạy ra hỗ trợ.

Trong chốc lát, tất cả những người còn lại trong nhà thờ đều bị lửa cháy bên ngoài thu hút sự chú ý, gần như dồn hết về phía bên ngoài; đại sảnh rộng lớn với vô số cột đá khổng lồ chống đỡ bỗng chốc không còn một bóng người.

Ngay lúc này, từ trần nhà đã hở sẵn phía trên, một bóng dáng mảnh mai rơi thẳng xuống. Sử dụng các cột cao để nhảy và bật giữa chúng, bóng dáng này nhẹ nhàng hạ xuống sàn đại sảnh trống trải. Nhìn kỹ hơn cho thấy, đây là một người phụ nữ mặc trang phục màu đen bó sát, đội mũ trùm đầu và che mặt bằng khăn, thân hình cân đối. Sau lưng người phụ nữ đó lúc này là một hình dáng nhỏ nhắn khác.

“Chúng ta đã đến nơi… cảm ơn…”

Khi Nephthys hạ cánh thành công xuống nền đại sảnh, Dorothy, lúc này mặc áo choàng dài, che khăn, lập tức trượt xuống khỏi lưng Nephthys, đứng vững trên sàn. Nephthys bên cạnh nhẹ nhàng mở lời.

“Bây giờ còn việc gì nữa không?”

“Tạm thời thì không… giờ chị tốt nhất nên quay lại một nơi an toàn và lẩn đi. Đợi sau khi em làm xong việc sẽ báo cho chị. Đến lúc đó, có lẽ em vẫn cần chị hỗ trợ để rút lui.”

Dorothy đáp, quay sang Nephthys. Nghe xong, Nephthys cũng gật đầu.

“Ừ, vậy chị sẽ đi trước. Chúc em may mắn…”

Nói xong, Nephthys lập tức rời khỏi nơi này, vẫn dùng hai cây cột để bật nhảy qua lại, thoắt cái đã lên lại mái của đại sảnh. Dorothy nhìn theo bóng Nephthys tạm thời rời đi, khẽ thở phào một hơi.

Rõ ràng tia sét ban nãy chính là do Dorothy tạo ra. Với khả năng kiểm soát của cô, chuyện lỡ để sét đánh trúng cây cối là điều không thể. Sở dĩ mấy cây ấy dễ bắt lửa như vậy hoàn toàn là nhờ thủ đoạn chuẩn bị trước: những con rối xác chết của Dorothy bôi một lượng lớn chất trợ cháy lên cây, chờ lúc sét giáng xuống thì châm cho bén lửa, tạo ra đám cháy đủ để khiến đám người ở lại nhà thờ phải bận rộn dập tắt.

Trong mắt giáo chúng của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế, Nhà Thờ Ánh Nguyện chỉ là một căn cứ tạm thời mới được tái sử dụng, không có bất cứ điều gì đặc biệt quan trọng để bảo vệ, vì vậy hầu hết các lực lượng quan trọng của họ đều tập trung xung quanh Muhtār; phần còn lại ở đây thì tương đối lơ là. Điều này giúp Dorothy dễ dàng sử dụng vài mánh khóe đơn giản để lẻn vào bên trong.

Sau khi Nephthys rút đi, Dorothy—giờ đã ở một mình trong đại sảnh rộng lớn—liền bắt tay vào hành động. Cô vội vã tiến đến bàn thờ được sử dụng để thờ cúng Đấng Cứu Thế Rạng Rỡ, và bắt đầu bước chính xác trên các viên gạch lát sàn trước mặt nó, nơi được khắc các chữ số bằng Ngôn Ngữ Phổ Quát.

Vào khoảnh khắc tia sét do Dorothy tạo ra đánh xuống hàng tháp đá nhọn, con chim xác rối đang bay giám sát trên trời của cô đã nhìn thấy rõ những tia điện nhảy múa nối liền giữa các tháp đá tạo thành một hình—đó là chữ tượng hình của Triều Đại Thứ Nhất, một ký tự mang nghĩa con số chín. Nhờ các nghiên cứu của Balaar về những trước tác toán học của Triều Đại Thứ Nhất, Dorothy có thể nhận ra mọi chữ số trong hệ Văn Tự Sấm Sét này.

Mang con số nhận được từ tia sét vào vào câu đố toán học bên trong sảnh, Dorothy bây giờ đã có điều kiện còn thiếu của nó. Rất nhanh chóng, cô đã xong giải toàn bộ câu đố và hiện đang giẫm hết các đáp án vào các viên gạch ở khu vực giải đố trước bàn thờ.

Chỉ mất khoảng mười giây để Dorothy bước ra tất cả đáp án. Sau đó, giữa tiếng ồn ào vẫn còn vang vọng bên ngoài, cô chờ đợi, lắng nghe bất kỳ dấu hiệu thay đổi nào gần đó.

Một giây, hai giây… dần dần mười mấy giây đã trôi qua, vẫn không có gì thay đổi trong đại sảnh trống rỗng. Không có thiết bị nào khởi động, không có cánh cửa hoặc lối đi bí mật nào mở ra. Nhìn thấy cảnh tượng này, Dorothy thoáng giật mình, trong lòng không khỏi lo lắng, liệu hướng suy luận của cô đã sai? Chẳng nhẽ câu đố này không phải là phương pháp đúng để mở khóa bí mật của ngôi đền? Hoặc có lẽ, sau bảy thiên niên kỷ, cơ quan ở đây ở đây đã hỏng đến mức không còn hoạt động được?

Với những nghi ngờ như vậy, Dorothy vô thức cau mày. Ngay lúc đó, một sự biến đổi đột ngột đã phá vỡ sự tĩnh lặng.

Trong mắt Dorothy, đại sảnh trước mặt bỗng trở nên mơ hồ, mọi thứ trong tầm nhìn của cô bắt đầu nhòa đi, thậm chí xuất hiện những hình ảnh bán trong suốt.

Hình thể sự vật trở nên mơ ảo và trong suốt, nhưng các đường viền của chúng lại trở nên rõ nét bất thường, ánh lên thứ ánh sáng nhạt. Những bức tường mờ đi nhưng các cạnh góc lại nổi bật hơn hẳn. Khe hở giữa các viên gạch, đường nét cấu trúc của các cột đá,… tất cả đều trở nên sắc nét đến lạ thường trong mắt Dorothy. Các chi tiết của các vật thể bị lượt bỏ, trong khi cấu trúc cơ bản tạo nên chúng lại hiện rõ mồn một. Nó giống như một bức tranh tuyệt đẹp được thu gọn lại thành những nét vẽ cơ bản nhất, hay một cảnh game AAA quy mô lớn bị loại bỏ khỏi hình ảnh, trả lại mọi thứ về trạng thái méo mó và nguyên sơ của nó.

Trong không gian giản lược nguyên sơ ấy, một hàng dài các ký tự kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện, lơ lửng trong không gian. Đại sảnh trống trải rộng lớn gần như bị những ký tự kỳ lạ này lấp đầy, nhưng hầu hết chúng đều bị mờ hoặc bị thiếu sót, hầu như không thể nhận dạng trọn vẹn.

Ở đó, phía trên bàn thờ trước đây thuộc về Đấng Cứu Thế Rạng Rỡ, một biểu tượng kỳ lạ hiện ra. Không giống như ánh hào quang hình bánh xe mặt trời của Đấng Cứu Thế Rạng Rỡ, biểu tượng đặc biệt này có hình dạng một con mắt đang mở—mi mắt trên của nó che nửa trên của con ngươi, trong khi bảy đường rích rắc giống như tia sét tỏa ra từ nửa dưới, lan rộng khắp phần dưới của con mắt. Ba trong số những đường đó mở rộng ra ngoài ranh giới của con mắt.

Nhìn cảnh tượng quái dị trước mặt, mắt Dorothy ánh lên vẻ khác lạ. Đôi mắt cô hơi mở to, tò mò quan sát từng ngóc ngách xung quanh.

“Vậy ra… đây là điều sẽ xảy ra khi giải xong câu đố? Ngôi đền biến thành trạng thái này sao? Không, không đúng—không phải là bản thân ngôi đền đã thay đổi, mà là mình đã đi vào một không gian ẩn giấu bên trong ngôi đền…”

Nhìn mọi thứ trước mắt, Dorothy thầm nghĩ như thế. Để đề phòng có người đột ngột quay lại đại sảnh, cô đã bố trí rất nhiều rối xác chết chim để liên tục giám sát Nhà Thờ Ánh Nguyện. Qua tầm nhìn của chúng, cô có thể thấy rằng bản thân nhà thờ vẫn không thay đổi—chỉ có góc nhìn của cô là đã thay đổi.

Trong số những con rối chim đang theo dõi, có một con đang trực tiếp bay lượn trên cao nhìn xuống đại sảnh. Qua nó, Dorothy thấy cơ thể của chính mình dần dần trở nên trong suốt trước khi biến mất hoàn toàn sau khi hoàn thành các bước của câu đố. Nhờ đó, cô suy ra rằng nhà thờ đã không trải qua bất kỳ sự biến đổi lớn nào có thể nhìn thấy trong thực tế. Thay vào đó, bản thân cô đã được dịch chuyển vào một không gian chồng lên nó… hay nói đúng hơn là một tầng sâu hơn nằm bên trong nhà thờ.

Dorothy suy luận tất cả điều này trong lòng khi cô đi dạo quanh thế giới của những đường nét thưa thớt và vô số ký tự trôi nổi này, hướng đến lối vào đại sảnh. Nhìn ra ngoài, cô thấy các giáo sĩ và lính gác đang dập lửa bên ngoài, nhưng từ vị trí của cô, họ đã mất hầu hết các chi tiết và màu sắc của họ, trông như từng hình người bằng các đường nét đang di chuyển. Trong khi đó, không một con rối xác chết nào của cô, vẫn neo trong thực tế, có thể phát hiện ra cô. Dorothy cũng nhận thấy một ranh giới rõ ràng ở các cạnh của Nhà Thờ Ánh Nguyện trong không gian này; cô không thể cảm nhận được bất cứ điều gì vượt ra ngoài nó.

“Cảm giác này… cứ như mình bước vào ‘thế giới bên trong’ vậy. Hiện tại mình ở trong ‘thế giới bên trong’ này có thể nhìn và nghe được hình ảnh, âm thanh của thế giới thực, nhưng người trong thế giới thực lại không cảm nhận được mình…”

“Vậy ‘thế giới bên trong’ này chính là bí mật mà ngôi đền che giấu sao? Đúng như mong đợi từ di sản của Triều Đại Thứ Nhất, có thể tạo ra thứ như thế này. Mình còn tưởng giải xong câu đố sẽ xuất hiện một lối đi bí mật hay một cái gì đó cơ…”

Ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, Dorothy thầm cảm thán trong lòng. Sau đó cô quay người trở lại đại sảnh, bắt đầu quan sát những ký tự khổng lồ đang trôi nổi trong không trung cũng như biểu tượng lơ lửng ở trung tâm đại sảnh.

“Cái biểu tượng hình con mắt kia… chắc hẳn là biểu tượng thiêng liêng của Phán Quan của Thiên Đường rồi. Quả nhiên, ngôi đền này ban đầu được xây dựng để thờ Phán Quan của Thiên Đường—vị thần đầu tiên được tôn thờ tại nơi này.”

“Còn cả những ký tự đang lơ lửng giữa không trung kia nữa… chậc, mặc dù mình có thể nhận ra chúng là ngôn ngữ của Triều Đại Thứ Nhất, nhưng rất nhiều trong số chúng bị mờ hoặc bị vỡ, thỉnh thoảng mới thấy vài ký tự mà mình có thể hiểu được, song, toàn là những từ vô nghĩa…”

Quan sát không gian trong đại sảnh, Dorothy suy nghĩ thầm, rồi trong lòng nhanh chóng nảy sinh một nghi vấn.

“Rồi rốt cuộc, không gian kỳ lạ này được dùng để làm gì nhỉ?”

Cô lẩm bẩm nhỏ nhẹ, và ngay khi lời cô vừa dứt, vô số ký tự trôi nổi xung quanh cô đột nhiên bắt đầu dịch chuyển. Chúng bơi trong không khí như cá—khá giống như cách văn bản sẽ sắp xếp lại trong Sổ Tay Hải Văn của Dorothy. Chẳng bao lâu, một khối văn bản mới hình thành trước mặt Dorothy. Cô ngạc nhiên khi nó được viết bằng Ngôn Ngữ Phổ Quát—các ký tự mà cô có thể hiểu. Nội dung văn bản giải thích rõ chức năng của không gian này.

“Đền Khải Văn… ra là vậy… không gian này dùng làm thư viện sao…”

Đọc văn bản được viết bằng Ngôn Ngữ Phổ Quát, Dorothy liền hiểu tất cả. Bây giờ cô mới nhận ra, không gian này phục vụ như một thư viện.

Đền Khải Văn là một ngôi đền thờ Phán Quan của Thiên Đường. Giống như các ngôi đền Khải Huyền khác của Triều Đại Thứ Nhất, bên cạnh chức năng thờ cúng, nó còn có vai trò lưu trữ tri thức. Với người thường, đây chỉ là một ngôi đền bình thường, nhưng chỉ những ai đủ điều kiện đọc hiểu Ngôn Ngữ Phổ Quát, giải xong câu đố sấm sét, và thực hiện lễ dâng hiến “Khải Huyền” cho Phán Quan của Thiên Đường, mới được phép vào không gian ẩn này.

Trong nghiên cứu về thần bí, thế giới vật chất đôi khi được gọi là “thế giới bề mặt,” chỉ đại diện cho một phần của thế giới hoàn chỉnh, là lớp vỏ bên ngoài của thế giới. Hãy hình dung về nó giống như một chiếc đồng hồ bỏ túi: thế giới vật chất là mặt đồng hồ và kim đồng hồ đang di chuyển, một thứ mà mọi người đều có thể thấy, trong khi những nơi như Địa Ngục, Thế Giới Giấc Mơ, Thiên Đường,… nằm bên dưới mặt đồng hồ đó, nơi những bánh răng vận hành, cung cấp năng lượng cho mặt số và quyết định thời gian hiển thị, được gọi chung là “thế giới bên trong.”

Thế giới bên trong tạo nên phần lớn thế giới hoàn chỉnh, vượt xa quy mô của thế giới bề mặt. Nó là cơ bắp và nội tạng dưới lớp da, là yếu tố nội tại quyết định hoạt động của thế giới bề mặt, và cũng chính là nơi cư ngự của các vị thần và các sinh vật khác. Vị trí mà Dorothy đang đứng hiện giờ giống như một tầng nông của thế giới bên trong—một không gian được tạo ra thông qua sức mạnh thần bí, nằm bên dưới thế giới bề mặt nhưng chưa thực sự chạm đến tầng sâu thật sự của thế giới bên trong. Ngoài việc là một thư viện, ngôi đền còn đóng vai trò là một địa điểm thử nghiệm và hỗ trợ trong các biện pháp phòng thủ của thành phố.

Một thư viện, một nơi tế tự, một trạm kiểm tra—hòa quyện giữa nghi lễ, nghiên cứu, và giáo dục. Đó chính là một nét đặc trưng của một ngôi đền dành riêng cho Phán Quan của Thiên Đường. Ngay cả sau bảy thiên niên kỷ, ngôi đền này vẫn còn lưu lại các dấu tích của chức năng thần bí của nó. Công lao này chủ yếu nhờ vào hệ thống thu thập tâm linh tự thân của đền—thứ hiện ra trong phần giới thiệu trước mắt Dorothy với tên gọi là “Lôi Tập.”

Những hàng tháp đá trên quảng trường ngôi đền không chỉ đơn thuần được dùng để tạo ra những số ngẫu nhiên phục vụ nghi thức hiến tế và giải câu đố, mà công dụng quan trọng hơn là chúng có thể dẫn và thu sét tự nhiên, rồi chuyển hóa thành tâm linh để đưa xuống không gian ẩn, duy trì cho toàn bộ hệ thống thần bí này vận hành liên tục. Suốt hàng ngàn năm, hệ thống này không biết đã dẫn bao nhiêu tia sét tự nhiên, chuyển hóa thành tâm linh, nhờ đó mà không gian ẩn của ngôi đền vẫn được bảo trì trong trạng thái chờ suốt bao thiên niên kỷ.

Vào hơn bảy thiên niên kỷ trước, dưới Triều Đại Thứ Nhất, Đền Khải Văn này từng là một thần điện của một siêu đô thị cổ đại khác, không thua kém gì với Yadith hiện đại. Trong thành phố đã biến mất đó, chỉ những Kẻ Vượt Giới Khải Huyền đủ trí tuệ mới có tư cách để giải câu đố thiêng liêng, hoàn thành lễ dâng tế, và được vào thư viện ẩn này để tiếp cận tri thức. Bản thân thư viện được trang bị một hệ thống truy vấn tiện lợi, dễ dàng lấy ra bất cứ thông tin nào mà người truy cập muốn tìm kiếm. Vừa rồi, chính câu hỏi vô tình của Dorothy đã kích hoạt cơ chế truy vấn đó, khiến phần giới thiệu của thư viện được hiển thị ra trước mắt cô.

Nhận ra mình đang đứng trong một thư viện Triều Đại Thứ Nhất, Dorothy lập tức dâng trào hứng thú, bắt đầu quét mắt nhìn quanh các ký tự trôi nổi. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện, những ký tự mình có thể đọc hiểu lại vô cùng ít ỏi.

Có lẽ vì đã trải qua hàng nghìn năm không được bảo dưỡng, cộng thêm sự tàn phá của chiến tranh, hệ thống thần bí của ngôi đền đã bị hư hại nghiêm trọng. Phần nhiều ký tự đã bị xáo trộn hoặc bị thiếu. Ngay cả những ký tự không bị hư hại cũng chủ yếu bằng Văn Tự Sấm Sét, thứ mà Dorothy không thể đọc được. Còn một số ít ký tự được viết bằng Ngôn Ngữ Phổ Quát thì lại đòi hỏi điều kiện đọc vượt ngoài khả năng hiện tại của Dorothy, nên cô cũng không hiểu được. Cô suy đoán rằng đây là những nội dung đặc biệt dành riêng cho những người có thân phận trong đền thờ. Riêng phần giới thiệu của thư viện thì có vẻ chỉ yêu cầu sự hiện diện của một Kẻ Vượt Giới Khải Huyền để hiển thị bằng văn bản rõ ràng, khiến nó trở thành một trong số ít các mục mà Dorothy có thể đọc ngay lập tức.

Một số nội dung bị hỏng, một số viết bằng lôi hình tự nên cô không biết, một số khác lại yêu cầu điều kiện đọc vượt quá khả năng hiện tại… Tóm lại, Dorothy nhận ra mặc dù kho tri thức trong thư viện này vô cùng phong phú, nhưng thứ cô có thể đọc được lại chẳng đáng là bao. Nhận thức này khiến cô thoáng căng thẳng, lo ngại liệu những thông tin mình cần tìm có bị gặp vấn đề hay không.

Đảo mắt nhìn khắp không gian kỳ lạ thêm một lần nữa, Dorothy hít sâu một hơi, rồi nói lớn với không gian thư viện.

“Tôi muốn tra cứu thông tin về nghi thức thăng cấp Xích Hoàn của Con Đường Khải Huyền.”

Cô nói như vậy bằng tiếng Pritt, nhưng nhờ hệ thống truy vấn của thư viện dường như vận dụng một công nghệ giao tiếp xuyên ngôn ngữ tương tự Ngôn Ngữ Phổ Quát, nên nó đã hiểu. Hệ thống bắt đầu tìm kiếm dữ liệu mà cô muốn.

Chẳng bao lâu sau, vô số ký tự như những con nòng nọc từ khắp bốn phía không trung bơi tới, tụ lại trước mặt Dorothy, dần dần ghép thành một bài viết. Nhìn lướt qua văn bản trước mắt, Dorothy thở phào một hơi thật dài.

“Tạ ơn trời… mình có thể đọc cái này…”