Nội địa Bắc Ufiga, thủ đô của Addus—Yadith.
Ở ngoại ô Yadith, bên rìa một ốc đảo tươi tốt, đứng sừng sững là công trình cổ xưa nhất ở Yadith: Nhà Thờ Ánh Nguyện.
Mặc dù Nhà Thờ Ánh Nguyện bây giờ đã là một nhà thờ điển hình của Giáo Hội Ánh Sáng, nhưng truyền thuyết kể rằng ngay cả trước khi cái tên “Addus” được sử dụng chính thức, trước khi những giáo lý của Tam Ngôi lan truyền về phía bắc, trước khi Đấng Cứu Thế Rạng Rỡ giáng thế cứu loài người, công trình này đã ở đây—chứng kiến sự trỗi dậy và sụp đổ của cả Yadith và toàn bộ khu vực, và là khán giả cho vô số biến động lịch sử.
Vào lúc này, Dorothy, mặc chiếc áo choàng truyền thống của phụ nữ Bắc Ufiga với khăn trùm đầu và mạng che mặt, đang đứng bên ngoài Nhà Thờ Ánh Nguyện, tò mò quan sát môi trường xung quanh. Trong tầm mắt cô, ngoài vô số người dân Yadith đã đến để cầu nguyện, một đặc điểm nổi bật khác là hàng loạt các tòa nhà có thiết kế kỳ lạ xung quanh.
Ngay bây giờ, Dorothy đang đứng ở sân trước của nhà thờ. Từ đây, có một con đường lát đá dài, thẳng dẫn lên lối vào chính của nhà thờ, nhộn nhịp với đám đông thường dân ra vào. Hai bên con đường này đứng hàng loạt các cột đá nguyên khối cao chót vót—cao khoảng mười mét—cách đều nhau. Chúng có mặt cắt ngang hình vuông hoàn hảo, không có chạm khắc nào có thể nhìn thấy trên bề mặt, và các đỉnh nhọn của chúng chĩa thẳng lên trời tựa như những ngọn giáo.
Cuối con đường lát đá này là tòa nhà chính của nhà thờ, một giáo đường đồ sộ với phần mái hình tam giác được chống đỡ bởi vô số cột dày. Bản thân các cột được trang trí bằng các chữ rune phức tạp, bí ẩn. Mỗi cột cao gần mười mét. Toàn bộ “nhà thờ” có một hào quang hùng vĩ, cổ xưa không thể bị xem thường.
“Chỗ này… so với những nhà thờ trên lục địa chính, phong cách kiến trúc ở đây thực sự khác biệt. Chà, dù sao thì đây cũng là di sản từ Kỷ Nguyên Thứ Hai—mặc dù nó đã được cải tạo thành một nhà thờ, nhưng các đặc điểm ban đầu của nó vẫn không thể bị che giấu. Thay vì gọi nó là một nhà thờ, phải gọi là ngôi đền mới đúng.”
Nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, Dorothy thầm nghĩ trong lòng. Lúc này cô chưa vội bước vào giáo đường mà tiếp tục đứng bên lối đi, cẩn thận quan sát hàng dài các bia đá nhọn xếp thẳng tắp trước mắt. Có lẽ trong mắt người ngoài, những tháp đá này chẳng có gì đặc biệt; nhưng với Dorothy, chúng lại vô cùng thú vị.
Bề ngoài các tháp đá trông có vẻ đơn sơ, không hoa văn, nhưng là một Kẻ Vượt Giới Khải Huyền, Dorothy, chỉ bằng mắt thường, có thể ‘trực tiếp nhìn thấy’ được toàn bộ thông số của chúng. Ở đây dù số lượng tháp đá rất nhiều, nhưng tỉ lệ chiều dài, chiều rộng, khoảng cách giữa từng chiếc, cùng hầu hết mọi dữ liệu khác lại thống nhất đến mức đáng kinh ngạc, sai số nhỏ tới mức khiếp hãi, vượt xa khả năng xây dựng của thời đại hiện nay, khiến người ta phải hoài nghi liệu chúng có thật sự do bàn tay con người dựng nên hay không.
Những chi tiết tinh vi này người thường không thể nhận ra, nhưng với Dorothy—một người đã được “Khai Sáng” bằng Khải Huyền—thì đó lại là những chi tiết quá rõ ràng, hơn nữa sự chuẩn xác tuyệt đối này trong mắt một Kẻ Vượt Giới Khải Huyền còn mang một thứ vẻ đẹp rất đặc biệt, bởi vậy Dorothy đã bị nó thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
“Những tháp đá này chắc hẳn là do Triều Đại Thứ Nhất ở Kỷ Nguyên Thứ Hai dựng lên. Là một nền văn minh lấy Khải Huyền làm nền tảng, nên dấu vết tinh vi của Khải Huyền vẫn còn lưu lại khắp nơi…” Cô suy nghĩ điều này trong lòng.
Quan sát khắp nơi một hồi, cô chợt trông thấy không xa có đặt một tấm bảng giới thiệu du lịch dành cho người nước ngoài. Thế là Dorothy hứng khởi bước lại. Trước chiến tranh, Yadith vốn là một thành phố thường xuyên đón tiếp khách ngoại quốc, nên thành ra trong thành phố, khắp nơi đều có những cơ sở phục vụ du khách.
Đến trước tấm bảng, Dorothy tò mò xem xét nội dung ghi trên đó và phát hiện đây chính là phần giới thiệu về cụm tháp đá này. Trong phần giới thiệu, cụm tháp ấy được đặt cho một cái tên khá thú vị, “Bia Ánh Nguyện,” mà chữ “Ánh” ở đây lại không phải “Ánh Sáng” mà chỉ “Ánh Sét”.
Trong phần giới thiệu du lịch ghi rõ: vào một số thời điểm nhất định trong năm, những tháp nhọn này rất dễ dẫn dụ sét tự nhiên. Khi một tia chớp từ bầu trời giáng xuống đánh trúng một trong các tháp, luồng điện sẽ nhảy từ đỉnh nhọn của tháp này sang tháp khác, tạo thành một chuỗi liên kết chớp lóe giữa các đầu nhọn trước khi biến mất.
Thế nhưng, vì Yadith trong suốt cả năm gần như không có tới hai lần thời tiết có sấm sét, nên cơ hội để chứng kiến cảnh tượng này hiếm có đến mức nghìn năm khó gặp. Chính vì hiếm thấy như vậy nên hầu như du khách bình thường không thể nhìn được tận mắt. Trên bảng giới thiệu du lịch còn vẽ một bức tranh về cảnh sét đánh trúng một trong các tháp nhọn, rồi tia sét nhảy liên tiếp qua các chóp tháp khác trước khi tắt ngấm.
“Ồ hố, vậy ra những cột đá này có thể dẫn sét sao? Liệu điều này có liên quan đến Con Đường Cơn Thịnh Nộ Gầm Thét của mình không nhỉ? Hơn nữa, trên bảng còn nói sau khi sét đánh xuống, sét sẽ nhảy nối qua các chóp tháp… không biết cảnh tượng đó sẽ trông như thế nào?”
Nhìn dòng chữ trên bảng giới thiệu, Dorothy không khỏi nghĩ như vậy, rồi mường tượng ra cảnh tượng được miêu tả.
Sau khi quan sát xong quần thể tháp đá bên ngoài “nhà thờ”, cô men theo con đường tiến vào bên trong, hòa cùng đám người đến hành lễ, bước vào khối kiến trúc chính. Bước lên bậc thang dài, đi giữa hai cột đá cao lớn dẫn vào bên trong kiến trúc chính; một cảnh tượng không gian rộng lớn mở ra trước mắt cô.
Các cột khổng lồ chống đỡ một trần nhà có những lỗ hở lớn, cho phép ánh sáng mặt trời từ trên cao tràn vào. Trên mặt đất giữa các cột, những phiến đá lát to nặng khắc hoa văn tinh vi được xếp ngay ngắn, vô số người đang quỳ gối cầu nguyện. Ở sâu trong đại sảnh lộ thiên đó là một bàn thờ mang đậm phong cách Ánh Sáng, hoàn toàn không ăn nhập với tổng thể cổ xưa. Đặt trên bàn thờ là một biểu tượng thiêng liêng lớn của Đấng Cứu Thế Rạng Rỡ, trong khi biểu tượng của Tam Ngôi vốn thường đặt cạnh Ngài nay đã biến mất.
Hai bên đại sảnh, các binh lính có vũ trang từ quân đội cách mạng đứng gác dọc theo. Ngoài ra, còn có một vài nam giáo sĩ mặc áo lễ đặc trưng của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế cầm kinh điển trong tay khi họ thuyết đạo cho những người dân Yadith đã đến cùng với Shadi để thờ cúng.
“An ninh ở đây cũng nghiêm thật. Nơi này bây giờ là căn cứ chính của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế ở Yadith. Nhà thờ Tam Ngôi ban đầu đã được cải tạo lại để chỉ thờ cúng Đấng Cứu Thế. Tất nhiên, cho dù đó là Tam Ngôi hay Đấng Cứu Thế, cả hai đều không phải là vị thần ban đầu mà ngôi đền này được xây dựng cho…”
Liếc nhanh qua sảnh, Dorothy suy nghĩ về điểm đó. Cô đi theo đám đông sâu hơn vào sảnh, quan sát môi trường xung quanh cẩn thận hơn. Cuối cùng, các hoa văn trên sàn nhà dưới chân cô thu hút sự chú ý của cô.
Sàn bên trong sảnh bao gồm các phiến đá khổng lồ, nặng nề, và mỗi phiến đá dường như có những đường vân tinh tế, được hình thành tự nhiên trông bình thường với mắt người thường, nhưng trong mắt Dorothy lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Quả thực, ẩn trong những đường vân này là dấu tích của Ngôn Ngữ Phổ Quát. Tương tự như Tấm Bia Thăng Cấp trong Tàng Thư Tinh Số, những chạm khắc này không mang bất kỳ tính tâm linh nào, nhưng có thể khiến một Kẻ Vượt Giới Khải Huyền tự động diễn giải chúng. Đây là “ngôn ngữ phổ quát” mà chỉ một thợ thủ công thực sự am hiểu bí mật của chữ viết đó mới có thể chạm khắc. Nó khác với ngôn ngữ phổ quát mà Dorothy có thể viết bằng cây bút thần bí của chính mình.
Khi Dorothy nhìn, các đường trong sàn sảnh biến đổi trước mắt cô thành văn bản mà cô có thể hiểu. Lúc đầu, cô tự hỏi liệu những hoa văn này có thể tạo thành một thông điệp đặc biệt nào đó không, nhưng trước sự ngạc nhiên của cô, chúng cuối cùng tự định hình lại thành một loạt các con số.
Đúng vậy, là các con số—những gì Ngôn Ngữ Phổ Quát ẩn trong những viên gạch lát sàn đó tiết lộ là các bộ chữ số. Hầu như mỗi phiến gạch lớn đều khắc một số có một hoặc hai chữ số, còn một số ít phiến lại hoàn toàn trống trơn, chẳng có gì cả. Ngoài ra, ở chân một số cột nhất định, Dorothy nhận thấy một số Ngôn Ngữ Phổ Quát mang ý nghĩa khác ngoài các con số.
“Các con số sao? Thú vị đây… Xem ra không phải là kiểu viết công khai cửa bí mật trên mặt đá rồi.”
Dorothy nghĩ điều này với bản thân. Ban đầu, cô cho rằng bí mật bên trong Nhà Thờ Ánh Nguyện có thể tương tự như tàn tích Tàng Thư Tinh Số bên dưới Đại Học Hoàng Gia—nơi có Ngôn Ngữ Phổ Quát dẫn đường và chỉ những người đi theo Khải Huyền mới có thể nhìn thấy và mở cửu. Kết quả là, tuy thực sự có Ngôn Ngữ Phổ Quát ở đây, nhưng nó không rõ ràng chỉ ra vị trí của bất kỳ cánh cửa bí mật nào. Thay vào đó, nó bao gồm một bộ các chữ số mà nhìn qua chẳng hiểu gì.
Nhận thấy khám phá trên các viên gạch lát sàn, Dorothy giả vờ đi dạo xung quanh chiêm ngưỡng đại sảnh, lặng lẽ ghi lại hoa văn của mỗi phiến đá. Sau khi đi lang thang thêm một chút và xác nhận không có gì khác để điều tra, cô tùy tiện chọn một chỗ quỳ xuống để cầu nguyện trong một thời gian ngắn, sau đó rời khỏi nhà thờ.
Rời Nhà thờ Ánh Nguyệt xong, Dorothy một mạch quay về khách sạn nơi mình ở. Cởi bỏ khăn trùm và mạng che mặt, cô ngồi xuống chiếc ghế ngoài ban công, bắt đầu hồi tưởng tất cả những gì đã ghi nhớ trong đầu hôm nay—đặc biệt là các con số trong đại sảnh đó.
Trong tâm trí mình, Dorothy sắp xếp lại toàn bộ các phiến đá lát, nhớ lại những con số khắc trên từng phiến, rồi xếp chúng theo đúng vị trí ban đầu. Chẳng bao lâu sau, cô liền nhận ra logic cơ bản bên trong chúng.
“Vậy ra… đây là một câu đố toán học…”
Hồi tưởng lại cách sắp xếp các con số trên gạch nền trong nhà thờ, Dorothy chợt hiểu ra. Những con số khắc trên gạch thực chất là một trò chơi toán học.
Không phải tất cả các phiến đá đều có số. Các phiến đá có số và các phiến đá trống được xen kẽ khắp sàn nhà thờ. Chỉ cần phân tích sâu hơn, các con số cho thấy có một mối quan hệ nhất quán giữa chúng. Bằng cách sử dụng các con số trên một số viên gạch nhất định, người ta có thể suy ra các con số thuộc về các viên gạch trống. Ở chân các cột, Dorothy tìm thấy Ngôn Ngữ Phổ Quát đưa ra các quy tắc cho việc suy luận.
Mặc dù các chi tiết có phần khác biệt, câu đố vẫn gợi nhớ đến trò chơi Sudoku từ kiếp trước của Dorothy.
Số trên các phiến sàn trong điện được chia làm hai phần: một phần là khu ‘đề bài’ trải rộng khắp sàn, phần còn lại là một vùng rất nhỏ dùng để điền đáp án. Khu trả lời nằm trước bàn thờ; trên những phiến ở đó ghi những chữ số cơ bản từ 0 đến 9, kết hợp các chữ số ấy lại có thể sinh ra các con số cần điền cho những phiến trống ở khu đề bài.
Dorothy suy ra rằng bí mật ẩn giấu của ngôi đền chỉ tiết lộ bản thân sau khi giải quyết trò chơi Sudoku siêu nhiên này. Cô có thể phải bước theo trọn bộ đáp án trên các viên gạch trả lời trước bàn thờ—thực hiện một “vũ điệu thiêng liêng” dâng lên vị thần mà ngôi đền này nguyên thủy thờ phụng. Có vẻ như đó là một nghi thức truyền thống của Triều Đại Thứ Nhất.
“Quả không hổ danh là một nền văn minh được xây dựng trên Khải Huyền. Ngay cả việc tế lễ của họ cũng rắc rối theo kiểu trò chơi toán học. May mắn là, cái này có vẻ không quá khó. Chỉ cần tính toán một chút là có thể phá được ngay.”
Dorothy tự nhủ như vậy, rồi liền nhắm mắt, bắt tay vào tính toán cách giải trò Sudoku khổng lồ trải dài trên toàn bộ sàn đền.
Nhưng mới chỉ tính được một lúc, cô đã cau mày.
“Cái này không đúng… Tại sao mình cố gắng tính tới tính lui, giải quyết nó như thế nào, cũng không có lời giải? Chẳng lẽ mình đã tính sai? Không, đó không phải là vấn đề; là họ chưa cho mình đủ điều kiện!”
Đột nhiên, trong khi tính toán, Dorothy phát hiện bài toán này có vấn đề. Thiếu mất một con số trên ô. Ở một phiến gạch lẽ ra phải có số, lại hoàn toàn trống trơn. Chính vì thiếu con số thiết yếu này mà cả bài toán trở nên không vững; điều kiện không đầy đủ, thiếu dữ liệu cần thiết—giải thế nào cũng không ra.
“Thiếu một con số trên phiến đá… chuyện gì vậy? Người đã tạo ra câu đố này mắc lỗi? Hay viên gạch đó đã bị hỏng? Nhưng nhìn dấu vết thì lại không giống …”
Các phép tính của cô rơi vào bế tắc, Dorothy dừng lại để suy nghĩ, xoa cằm một cách vô thức để nhớ xem có điều gì mình bỏ sót. Cuối cùng, cô nhớ lại loạt các cột đá nguyên khối ở lối vào nhà thờ—những cái được cho là có khả năng thu hút sấm sét.
“Hình như, nếu mình nhớ không nhầm, trong cuốn bút ký thứ ba của Balaar, ông ta đã đề cập rằng con người của Triều Đại Thứ Nhất tôn sùng sấm sét, tôn sùng các con số thiêng liêng, và coi chữ viết và các con số là được các vị thần ban tặng. Họ tin rằng sự khôn ngoan được mang đến cho loài người bằng sấm sét, vì vậy sấm sét tượng trưng cho khải thị.
“Suy nghĩ cẩn thận hơn… hàng loạt các tháp đá dẫn sét kia chẳng phải chính là công cụ dẫn khải thị sao? Theo biển giới thiệu du lịch, khi sét đánh vào một trong các tháp, các tia điện sẽ nhảy đến những cái khác, tạo ra một màn trình diễn nơi nhiều cột đá nguyên khối được liên kết bằng những tia sáng.”
Suy ngẫm điều này, Dorothy nhớ lại hình minh họa đơn giản trên tấm biển du lịch mô tả các tia sét zigzag giữa các tháp đá. Từ góc nhìn trên cao, những tia đó có thể tạo thành một ký tự duy nhất trong chữ viết Ufiga cổ đại—một chữ số. Liên kết chữ số đó với con số còn thiếu trong câu đố, Dorothy ngay lập tức nhận ra giá trị của viên gạch lát sàn chưa được điền đó.
“Mình hiểu rồi… vậy ra dãy tháp đá kia là một công cụ tế lễ để tìm kiếm những sự khải thị từ sấm sét. Một khi sét đánh vào một cột đá nguyên khối, các tia sẽ hình thành giữa các đỉnh nhọn của chúng, và từ trên cao những tia này tạo ra một chữ số nhất định—một con số trong ngôn ngữ của Triều Đại Thứ Nhất.
“Nếu ta chèn con số đó trở lại vào câu đố toán học bên trong nhà thờ, câu đố sẽ trở nên có thể giải quyết được, và toàn bộ vấn đề sẽ được mở khóa. Bởi mỗi lần sét đánh thì con số tạo ra lại ngẫu nhiên, nên sau khi đưa vào trò chơi toán học, bố cục của nó cũng thay đổi theo, và kết quả cuối cùng cũng sẽ khác.
“Theo một nghĩa nào đó, có thể nói đây là sấm sét ra đề cho con người. Với những người của Triều Đại Thứ Nhất—những người tôn vinh sấm sét và tin rằng sấm sét ban cho sự khôn ngoan và cảm hứng—đây quả là một nghi lễ tế thần đầy ý nghĩa.”
Gật đầu một cách sâu sắc, Dorothy giờ đã hiểu: nếu cô muốn giải câu đố của ngôi đền, cô cần phải dẫn một tia sét để đánh vào một trong các tháp đá. Con số “khải thị” từ sấm sét ấy mới có thể được điền vào ô trống của bài toán trong ngôi đền, để khi cô bước ra lời đáp trước bàn thờ thì đáp án sẽ được hoàn chỉnh.
Đối với Dorothy, việc thực hiện các bước này sẽ không khó. Vấn đề là, tất cả điều này phải được tiến hành ngay tại Nhà Thờ Ánh Nguyện, nơi hiện là lãnh thổ của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế, và được bảo vệ bởi một Kẻ Vượt Giới cấp Xích Hoàn. Cô thực sự dám bày ra cả chuỗi động tác ấy dưới mí mắt cảnh giác của họ không?