Đó là một đêm tối mịt. Tối như thể có ai đã dùng mực tàu tô đen cả bầu trời. Ngày hôm đó, tôi đang ngồi trên xe cùng cha mẹ. Cha tôi nắm chặt vô lăng, cho xe chạy trên con đường núi. Ánh đèn pha rạch tan màn đêm.
Tôi ngồi ở hàng ghế sau cùng mẹ. Cha tôi đã lái nhanh như vậy để đi đâu cơ chứ? Khi xe đến gần một khúc cua, bánh xe đã trượt ngang.
Một cú va chạm vào mông. Cơ thể tôi lơ lửng trong xe. Mẹ tôi hét lên, nắm chặt lấy tay tôi. Chiếc xe trật khỏi đường núi, trượt dài xuống sườn dốc. Cuối cùng, mọi thứ lộn ngược. Tôi ngỡ như vừa nghe thấy một âm thanh xé toạc cả thế giới, rồi cơ thể tôi đập mạnh vào trần xe.
Khi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, tôi từ từ mở mắt. Những mảnh kính vỡ vương vãi khắp nơi. Lửa đang bùng cháy, cha và mẹ tôi nằm bất động, máu chảy lênh láng. Tôi một mình bò ra ngoài. Ngay sau đó, cả chiếc xe bốc cháy. Chắc hẳn lửa đã bén vào bình xăng. Thân thể cha và mẹ tôi bị ngọn lửa nuốt chửng.
Tôi đã không nhớ lại chuyện đêm đó suốt nhiều năm. Giờ đây tôi có thể hiểu rằng, vì đó là một trải nghiệm quá sốc nên ký ức đã bị niêm phong. Theo lời cô giáo ở trại trẻ, người ta đã thấy tôi bước đi trên đường trong tình trạng tơi tả. Ngay sau khi được đưa về chăm sóc, dù người lớn có hỏi chuyện gì, tôi cũng không trả lời, như một kẻ mất hồn.
Người lớn đã giúp dọn dẹp hiện trường vụ tai nạn giao thông. Nhưng dường như mọi thứ có thể cho biết danh tính của cha mẹ tôi đều đã cháy rụi cùng với chiếc xe. Cảnh sát có vẻ đã cố gắng điều tra danh tính, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra. Cha và mẹ tôi, rốt cuộc là ai, đến từ đâu? Tên họ là gì? Địa chỉ ở đâu? Họ từ đâu đến, và định đi đâu?
Tôi được đưa vào trại trẻ và lớn lên trong vòng tay của những người lớn tốt bụng. Ở đó, những đứa trẻ không thể sống cùng cha mẹ vì nhiều lý do khác nhau đã nương tựa vào nhau mà sống. Khi lớn hơn, tôi bắt đầu chăm sóc cho các em nhỏ hơn mình.
Ký ức quay trở lại vào năm tôi mười hai tuổi. Khi đang xem ti vi ở trại trẻ, tôi nghe thấy cụm từ [Tập đoàn Jougasaki] trên bản tin thời sự. Đầu tôi bỗng đau nhói, lòng dạ cồn cào không yên. Tôi có cảm giác mình đã biết đến cụm từ đó từ trước.
"...Cô ơi, cô viện trưởng, [Tập đoàn Jougasaki] là gì ạ?"
"Đó là một gia tộc rất giàu có tên là Jougasaki, họ điều hành rất nhiều doanh nghiệp nổi tiếng. Từ một hãng sản xuất bánh kẹo, cho đến một công ty máy tính dùng cho tên lửa vũ trụ, nói chung đó là một tập đoàn đã lớn mạnh bằng cách thâu tóm rất nhiều công ty khác nhau."
Ngay lúc đó, trong đầu tôi, lớp niêm phong ký ức cuối cùng cũng bật mở.
Những ký ức về cha mẹ lần lượt ùa về như tia lửa điện.
"Cháu sao vậy? Có ổn không?"
Cô viện trưởng nhìn tôi, lo lắng hỏi. Có lẽ, trông tôi lúc đó như sắp nôn đến nơi.
Ở trại trẻ không có phòng riêng, tôi ở chung phòng với khoảng sáu đứa trẻ khác. Khi tôi kéo chăn ra nằm lì trên giường, một đứa bé nhỏ tuổi hơn ghé vào nhìn tôi đầy lo lắng.
Tôi chắc chắn đã biết đến cụm từ [Tập đoàn Jougasaki]. Vì cha tôi thường hay nói về bọn họ.
Vụ tai nạn giao thông đó xảy ra vào lúc tôi năm tuổi. Tôi đã sống cùng cha mẹ trước thời điểm đó, nhưng có lẽ vì ấn tượng quá mạnh mẽ, cụm từ [Tập đoàn Jougasaki] đã khắc sâu vào ký ức của tôi. Cha tôi lúc nào cũng tức giận với bọn họ, và đó chính là nguyên nhân khiến ông luôn cáu kỉnh, nên có lẽ đối với trái tim non nớt của tôi, cụm từ đó chính là một điều cấm kỵ.
"Là tại bọn chúng... Mọi bất hạnh của gia đình chúng ta đều là tại bọn chúng..."
Cha tôi lúc nào cũng lẩm bẩm như nguyền rủa.
Có lẽ nào mọi bất hạnh của tôi, đều là do bọn chúng gây ra?
--------
Ảnh minh họa từ bản Polar Kimi: