“Con không có lỗi gì cả, Caim.”
Đó là ký ức cuối cùng mà Caim còn nhớ về mẹ mình. Cậu ngồi bên giường bà, khóc nức nở khi nghe giọng nói yếu ớt ấy vang lên.
“Mẹ thật sự hạnh phúc vì đã sinh ra con. Không có điều phúc lành nào lớn hơn việc được ôm con trong vòng tay và nhìn con lớn lên từng ngày. Vậy nên... đừng tự trách mình nữa nhé.”
Caim biết rõ. Cơ thể của mẹ, Sasha - đã yếu đi trông thấy kể từ sau khi sinh đôi, và ngày càng suy sụp. Đôi lúc bà ho ra máu... Và nguyên nhân của tất cả chính là chất độc mờ nhạt phát ra từ chính cơ thể cậu.
Không chỉ máu, mà cả mồ hôi, nước mắt... thậm chí cả hơi thở của Caim cũng ẩn chứa chất độc. Dù mức độ nhẹ đến mức không gây ảnh hưởng cho người khỏe mạnh, nhưng với một người yếu ớt như mẹ cậu... điều đó đã trở thành án tử.
Cha cậu, Kevin - từng nhiều lần tìm cách ngăn Sasha tiếp xúc với con trai mình. Ông thậm chí đã cố ép bà phải cách ly khỏi Caim. Nhưng bà chưa từng rời xa con, cho dù chồng có tức giận hay Arnette, em gái cậu - có nài nỉ đến đâu.
“Nếu có lỗi... thì là ở mẹ, vì đã sinh ra con với lời nguyền này. Con không có lỗi gì cả.”
Bằng chút sức lực còn sót lại, bà nắm chặt tay Caim, bàn tay nhỏ bé mà bà từng yêu thương vô vàn. Rồi, như muốn thiêu đốt những hơi thở cuối cùng, bà thì thầm bằng cả linh hồn:
“Hãy sống hạnh phúc. Hãy tìm lấy một gia đình cho riêng con... và sống trọn đời bên họ.”
Đó là lời cuối cùng bà để lại. Ngay sau đó, bà thổ huyết, rồi chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Kể từ ngày đó, Kevin tuyên bố chính Caim đã gây ra cái chết của vợ mình. Ông đuổi cậu ra khỏi dinh thự, để lại Caim lang thang, trong khi Arnette, cô em gái song sinh được nuôi nấng như đứa con duy nhất.
“Phù... Cuối cùng cũng về tới nơi rồi...”
Vài tiếng sau khi rời khỏi nơi mình sinh ra, Caim về đến căn chòi gỗ giữa rừng, nơi cậu đang sống tạm bợ. Cậu phải dừng nghỉ nhiều lần dọc đường vì mệt.
“Mệt chết mất... Chỉ muốn nằm lăn ra ngủ thôi...” Caim buông vai nặng nề, mở cửa căn lều ọp ẹp.
Không có đèn đóm gì bên trong, cậu phải lần mò trong bóng tối để tìm tấm ván gỗ cũ kỹ vẫn thường dùng làm giường. Nhưng cậu lập tức khựng lại.
“Ai đó?!” Caim gắt lên, cảnh giác. Cậu cảm nhận rõ có người khác đang ở trong lều.
Không có tiếng động nào đáp lại. Kẻ lạ rõ ràng đang cố nín thở, nhưng Caim vẫn cảm nhận được có gì đó khác thường trong không gian quen thuộc này.
Không thể là trộm, có gì đâu mà lấy? Cũng không phải dân làng, họ luôn tránh xa cậu vì sợ “lời nguyền”. Không khí chẳng có mùi gì như thú hoang hay quái vật.
Caim từ từ với lấy rìu bổ củi, bước nhẹ vào trong, hơi thở nén lại, tai mắt căng ra dò xét.
“Ồ? Ngạc nhiên đấy. Nhạy bén hơn ta tưởng.”
Giọng nói vang lên sát bên tai khiến Caim dựng tóc gáy. Kẻ lạ đang đứng ngay sau lưng cậu, cúi sát thì thầm.
“Chết nè!”
Caim xoay người định vung rìu chém, nhưng cổ tay cậu bị chặn đứng một cách dễ dàng.
“Phản ứng cũng nhanh đấy. Con trai của võ thánh đúng là không tệ. Dù chưa qua rèn luyện, nhưng tiềm năng thì... không thể xem thường.”
Trước mắt cậu là một người phụ nữ cao lớn, mặc đồ vest nam dưới chiếc áo khoác trắng dài. Mái tóc đen tuyền cùng ánh mắt sắc sảo sau cặp kính khiến người đối diện khó lòng quên được.
“Nếu ta có lời khuyên cho cậu,” người phụ nữ nói “thì đó là: nếu đã phát hiện có kẻ xâm nhập, tuyệt đối đừng lên tiếng. Hãy giả vờ ngu ngơ rồi đánh úp, hoặc bỏ chạy. Kẻ yếu luôn thua vì sự ngây thơ.”
“B-Bỏ tôi ra!”
“Ta sẽ thả nếu cậu bỏ cái rìu kia xuống.” Giọng cô ta bình thản “Xin lỗi vì đột nhập, nhưng ta không phải kẻ thù. Cậu có thể tin ta một chút được không?”
Caim im lặng. Người phụ nữ không có vẻ thù địch, và rõ ràng nếu muốn giết cậu, thì giờ cậu đã chết từ lâu rồi.
Sau một thoáng chần chừ, Caim buông rìu xuống, vẻ mặt vẫn đầy cảnh giác.
“Ngoan lắm.”
Vừa được thả ra, Caim liền nhảy lùi lại, kéo giãn khoảng cách.
“Cô là ai?! Vào nhà tôi làm gì?!”
“Bình tĩnh nào. Nhìn cậu y như thú hoang ấy.”
“Nói đi!”
“Được rồi, được rồi~” Cô ta giơ hai tay ra như ra hiệu đầu hàng “Tên ta là Faust. Cũng có thể gọi là... bạn cũ của cha mẹ cậu.”
Caim há hốc miệng, mắt mở to vì kinh ngạc.
“Hôm nay tôi đến đây với tư cách là bác sĩ, vì cậu là bệnh nhân của tôi.”
Faust nói với một nụ cười nhẹ.
“Tôi muốn kiểm tra xem lời nguyền của Nữ Hoàng Độc Dược được truyền vào cơ thể cậu từ mười ba năm trước đã tiến triển đến đâu. Cậu có cho tôi thăm khám không?”
“Nữ Hoàng Độc Dược...? Truyền vào...?” Caim nhíu mày, hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì.
Thấy vẻ mặt khó hiểu ấy, Faust chỉ cười như thể đã đoán trước.
“Cha mẹ cậu có nói gì về lời nguyền đang gặm nhấm cơ thể cậu không?”
“...Gần như không gì cả.”
“Là họ không dám kể, hay là sợ cậu sẽ trách họ?” Faust vừa hỏi vừa lục túi hành lý, rồi lấy ra một chiếc đèn dầu. Cô bật lửa, thắp sáng căn phòng tối đen bằng ánh sáng cam dịu.
“Ngồi xuống đi. Tôi sẽ kể cho cậu nghe toàn bộ về lời nguyền của mình.”
Cô thản nhiên ngồi xuống tấm ván gỗ, chính là giường ngủ duy nhất trong căn lều. Caim cau mày.
“Đây là nhà tôi đấy.” Caim làu bàu, khó chịu vì sự tự nhiên quá mức của vị khách lạ. Tuy vậy, cậu vẫn ngồi xuống cạnh cô. Dù còn hoài nghi, nhưng cậu rất muốn biết về lời nguyền quái ác đó.
“À, cậu có trà không? Tôi hơi khát.” Faust hỏi thản nhiên như thể đang ghé nhà người quen.
“Cô đúng là... không biết xấu hổ! Có. Trong cái bình đằng kia, muốn thì tự rót mà uống!”
“Ồ, cậu thật sự có trà à? Tôi không kỳ vọng gì luôn đấy.” Faust cầm bình lên, mở nắp và ngửi thử. Hương vị khiến cô hơi nhướng mày.
“Trà gì lạ vậy. Cậu pha à?”
“Không hẳn là trà. Tôi chỉ đun mấy loại thảo mộc nhặt trong rừng. Vị thì dở tệ, nhưng uống xong thấy khỏe hơn.”
“Đương nhiên rồi, chúng toàn là dược liệu quen thuộc dùng pha thuốc hồi phục. Cậu có gu tốt đấy, biết tự pha trà thuốc từ mấy thứ này.” Không do dự, cô uống một ngụm nước đục ngầu ấy, nheo mắt như đang tận hưởng vị đắng.
“Đúng là dở thật... nhưng tôi không ngại. Người ta vẫn nói: thuốc tốt thường đắng, còn đồ có ích thì hiếm khi ngon miệng. Cảm ơn vì sự hiếu khách nhé.”
Caim chẳng nói gì, rõ ràng cậu không hề có ý tiếp đãi gì cả. Người phụ nữ này tự ý vào nhà, rồi tự tiện uống cả “trà” của cậu. Nhưng rồi cậu cũng cất tiếng:
“Vậy... cái chuyện cô nói muốn thăm khám là sao?” Caim hỏi thẳng. Faust tự xưng là bạn của cha mẹ cậu. Nếu là bạn của mẹ, có thể cậu sẽ tin. Nhưng nếu là bạn của “ông ta”, thì còn lâu.
“Cô cũng nói... lời nguyền đó được truyền vào người tôi? Ý cô là sao?”
Caim không thể bỏ qua mấy lời ấy được. Cậu vẫn luôn nghĩ mình chỉ vô tình mắc phải một lời nguyền, giống như trúng phong hàn hay bị nhiễm bệnh lạ. Nhưng nếu như Faust nói là đúng...
Nếu vậy... thì có kẻ đã cố ý làm thế với mình?!
Nếu có ai đó phải chịu trách nhiệm cho mọi khổ đau suốt cuộc đời cậu, người đó sẽ không được tha thứ.
Bất kể là ai... mình cũng sẽ giết!
“Đừng phóng sát khí dữ dội như thế. Một phần tôi đến đây là để giải thích.” Faust nói với một nụ cười gượng, rồi đặt bình trà xuống đất.
Caim cảm thấy như cô đang né tránh cảm xúc của cậu, luồn qua những vết nứt trong lòng cậu bằng vẻ điềm tĩnh đến khó chịu.
“Về lời nguyền của cậu,” Faust tiếp tục “nguồn gốc của nó là một con quái vật cấp Ma Vương có tên là Nữ Hoàng Độc Dược.”
Caim im lặng. Cái tên ấy... Nữ Hoàng Độc Dược... cậu nhớ đã từng nghe vài lần từ miệng những người dân làng ghét bỏ cậu.
“Cha mẹ cậu không nói gì thật sao. Vô trách nhiệm quá.”
“Ý cô là gì?”
“Dù Nữ Hoàng Độc Dược là nguồn gốc lời nguyền, nhưng cha mẹ cậu không hề vô can. Thật ra... tôi cũng không.” Faust cúi đầu, giọng chậm lại “Tôi cũng có lỗi.”
Rồi Faust bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra hơn mười ba năm trước, trước khi Caim và em gái Arnette chào đời.
Lúc đó, ở phía bắc vương quốc Jade, một con quái vật cấp Ma Vương đã xuất hiện, Nữ Hoàng Độc Dược. Hệ thống phân loại quái vật chia theo sức mạnh, từ thấp đến cao: Dân Thường, Hiệp Sĩ, Bá Tước, Tử Tước, Hầu Tước, Công Tước và cuối cùng là Ma Vương. Bất kỳ quái vật cấp Ma Vương nào cũng được xem như tai họa có thể hủy diệt cả một quốc gia.
Người đã đánh bại mối họa ấy, giải cứu vương quốc, chính là nhóm mạo hiểm giả mạnh nhất lục địa thời đó: Thiết Quyền Thần Thánh. Cụ thể hơn, nhóm này là nòng cốt trong đội quân đã tiêu diệt Nữ Hoàng Độc Dược, phải hy sinh rất nhiều mới giành được chiến thắng.
Và người lãnh đạo nhóm đó, cũng là cha của Caim (Kevin). sau khi giành chiến thắng, đã được phong tước bá. Các thành viên khác cũng nhận được vinh danh xứng đáng.
“Nhưng... vinh quang ấy phải đánh đổi bằng bất hạnh.” Faust bình thản nói, giọng cô như thấm vào tâm trí Caim “Lời nguyền cuối cùng của Nữ Hoàng Độc Dược đã giáng xuống người ra đòn kết liễu, Sasha.”
Sức khỏe của Sasha sa sút nghiêm trọng. Không pháp sư, không y sư nào có thể chữa khỏi. Ngay cả Faust cũng bất lực.
“Vì vậy... tôi đã đưa ra đề xuất: chuyển lời nguyền đó sang một trong hai đứa con song sinh đang trong bụng Sasha.”
“Vậy nghĩa là...?”
“Đúng vậy. Tôi đang nói đến cậu, Caim Halsberg. Cha mẹ cậu đã chủ ý chuyển lời nguyền sang người cậu, để cứu mẹ và em gái cậu.”
Caim sững người. Nếu điều Faust nói là sự thật, thì cậu không hề “vô tình” bị nguyền rủa. Cũng không phải vì “xui xẻo” mà mang chất độc trong người.
Vậy... là do mẹ... và “ông ta”?
Có phải đó là lý do vì sao mẹ cậu luôn xin lỗi, luôn nhìn cậu bằng ánh mắt trĩu nặng như đang gánh lấy tội lỗi?
“Chẳng phải... chẳng phải như thế là quá bất công sao?!” Caim bật dậy, giọng run lên vì phẫn uất “Tôi bị nguyền rủa từ khi sinh ra! Ai cũng ghét bỏ, xa lánh! Và giờ cô nói là... tất cả đều do cha mẹ tôi chọn sao?! Tại sao tôi phải chịu mọi hậu quả?!”
“Cậu không làm gì sai cả. Lỗi là ở cha mẹ cậu... và cả tôi.” Faust cúi đầu, giọng thành thật “Là bác sĩ, tôi đã cố hết sức để cứu người. Nhưng tôi thừa nhận, tôi đã khiến cậu phải mang gánh nặng này. Tôi thật sự xin lỗi.”
Caim nghiến răng. Cậu đã mười ba tuổi, cái tuổi đủ để hiểu đúng sai, nhưng cũng đủ để oán giận từ tận đáy lòng. Cậu biết cô không phải người xấu. Nhưng... tha thứ ư? Không dễ thế.
“Vì thế...” Faust ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu “với tư cách bác sĩ điều trị cho cậu, tôi muốn chịu trách nhiệm. Tôi đến đây... để cứu cậu.”
“Cô nói... cứu tôi?” Caim nhắc lại, giọng hoài nghi.
Faust gật đầu, ánh mắt nghiêm túc.
“Hiện nay đã có cách hóa giải lời nguyền của Nữ Hoàng Độc Dược. Mười ba năm trước thì không, nhưng bây giờ thì có. Vậy nên…làm ơn, hãy để tôi cứu cậu.”
***
“Điều tôi sắp nói ra có thể khiến cậu nổi giận, nhưng... mười ba năm trước, tôi đã lên kế hoạch truyền lời nguyền vào cậu, rồi để cậu chết đi.”
Căn lều của Caim vốn chẳng có lấy một món nội thất. Mỗi khi ngủ, cậu chỉ nằm thẳng lên tấm ván gỗ, đắp da thú để giữ ấm. Và lúc này, cậu đang nằm bán khỏa thân trên đó, trong khi Faust ngồi quỳ bên cạnh, cẩn thận kiểm tra cơ thể cậu.
“Nữ Hoàng Độc Dược là con quái vật mạnh nhất từng xuất hiện trên lục địa. Như tên gọi, bà ta có khả năng thao túng chất độc và đã giết chết hàng ngàn người cách đây mười ba năm. Vết tích tội ác của bà vẫn còn in sâu trên vùng phía bắc vương quốc này. Và đó cũng là lý do người dân quanh đây căm ghét cậu đến vô lý như vậy.”
“Tôi không ngờ rằng... cậu lại sống sót được sau khi bị truyền lời nguyền ấy.”
Faust nhẹ nhàng rà tay trên người Caim, ấn nhẹ vào những vết bầm tím màu tía rải rác trên da. Những dấu vết ấy là bằng chứng rõ rệt cho lời nguyền, cũng chính là lý do bọn trẻ trong làng ném đá và né tránh cậu.
“Vậy mà cậu vẫn sống.” Cô tiếp tục “Nội tạng của cậu đã bị độc tố ăn mòn, khiến cậu thường xuyên ho ra máu. Nhưng việc cậu vẫn còn cử động được, thậm chí sống sót lâu đến vậy là điều hoàn toàn bất thường. Ngay cả Sasha, người được ca tụng là Hiền Giả, cũng chỉ chịu đựng được có nửa năm.”
“Rốt cuộc... cô đang muốn nói gì? Nói thẳng đi.” Caim cau mày, giọng mất kiên nhẫn.
“Cơ thể cậu có một mức độ kháng độc nào đó với lời nguyền của Nữ Hoàng. Tôi không rõ là bẩm sinh hay hình thành theo thời gian. Nhưng chính vì điều này, cậu có thể vượt qua nó.”
Faust nói, ánh mắt nghiêm túc nhìn xuống Caim. Cô giơ tay phải lên, một vòng tròn ma thuật với hoa văn hình học hiện ra trong không trung.
“Đây là một loại chú thuật tác động lên tâm trí, cho phép cậu đối mặt trực diện với lời nguyền bên trong. Mười ba năm trước, tôi chưa thể sử dụng phép này, mà kể cả có thể, Sasha cũng không chịu nổi đâu. Nhưng giờ đây, nếu cậu chiến thắng trong cuộc đối đầu với lời nguyền, cậu sẽ có thể điều khiển sức mạnh của nó.”
“Vậy nghĩa là... tôi sẽ không còn là ‘đứa trẻ bị nguyền rủa’ nữa sao? Tôi sẽ thành người bình thường? Không còn những vết bầm quái dị hay ho ra máu nữa?”
“Độc tố sẽ không biến mất hoàn toàn. Nhưng ít nhất, nó sẽ không tiếp tục tàn phá cơ thể cậu. Cậu sẽ ngừng ho ra máu, thể trạng yếu ớt cũng sẽ cải thiện đáng kể.”
Caim im lặng, nghiền ngẫm. Faust nói tiếp, giọng nghiêm trọng hơn.
“Hiện giờ cơ thể cậu vẫn đang trong trạng thái cân bằng với lời nguyền. Nhưng không ai biết khi nào cán cân đó sẽ đổ. Và với tình trạng nội tạng của cậu... tôi nghĩ nên hành động trước khi quá muộn.”
“...Tôi sẽ làm.” Caim đáp “Thi triển phép đi.”
Cậu không cần suy nghĩ lâu. Nếu đây là cơ hội để thoát khỏi nguyên nhân mọi khổ đau trong đời, cậu sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, kể cả linh hồn mình. Không có lý do gì để chần chừ.
Mình sẽ vượt qua lời nguyền... có được một cơ thể bình thường... và rồi...
“Và rồi sao? Cậu có điều gì muốn làm à?”
“...Không, không có gì cả.” Caim né tránh ánh mắt Faust. Mong ước thật sự của cậu quá thiêng liêng để nói ra “Nếu cô chữa được tôi thật, tôi sẽ nói sau. Còn bây giờ, bắt đầu đi.”
“Ồ? Vậy thì...” Faust mỉm cười, rồi đưa vòng tròn ma thuật vào giữa ngực Caim.
Ngay lập tức, một cảm giác như kim loại nung chảy trút vào huyết mạch khiến Caim rít gào trong đau đớn.
Lồng ngực như bị thiêu cháy. Cơn đau nhấn chìm mọi cảm giác khác. Thị giác mờ dần... rồi ý thức của cậu tan biến.
“Đây là đâu...?” Caim thì thầm, nhận ra mình đang lơ lửng trong một không gian trắng toát.
Cảm giác giống như đang trôi giữa làn nước, nhưng cậu vẫn thở được. Không ngộp thở, không áp lực.
“Gì thế...?”
Từ nền trắng xuất hiện một đốm màu lạ, ban đầu chỉ như vết dơ nhỏ trên khăn sạch. Nhưng rồi chúng lan rộng, bao quanh cậu hoàn toàn.
“Chẳng lẽ... đây là những vết bầm do lời nguyền sao?” Caim nhìn quanh. Những bức tường vây quanh cậu mang sắc tím đậm, giống hệt vết tích trên cơ thể cậu.
“Vậy... đây là chính bản thể của lời nguyền Nữ Hoàng Độc Dược?”
“Không ngờ... ngươi lại là kẻ bước vào lãnh địa của Ta. Tên pháp sư dị giáo đó đúng là đã làm một điều không cần thiết... Đáng giận.”
“Ai đó?!” Caim hét lên khi nghe giọng nói vang ra từ bức tường tím.
Rồi, như thể trồi lên từ mặt nước, một cái đầu phụ nữ xuất hiện. Cô ta chống tay, từ từ đưa nửa thân trên khỏa thân ra khỏi bức tường màu tím.
Người phụ nữ ấy có hai màu.
Màu thứ nhất là trắng. Làn da mịn màng, trắng đến mức tưởng như chưa từng bị ánh nắng chạm vào. Bầu ngực trần khiến Caim mới chỉ là một thiếu niên phải đỏ mặt, nhưng đồng thời, cậu không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp u mê ấy.
Màu thứ hai là tím. Mọi thứ còn lại, mái tóc, đôi mắt, môi, lưỡi... và cả những phần cơ thể nhạy cảm ẩn trong bóng tối, đều mang màu tím đậm kỳ quái. Đẹp một cách đáng sợ. Ma mị đến mức chỉ cần nhìn lâu một chút cũng khiến người ta phát điên.
“Bà là... Nữ Hoàng Độc Dược!” Caim thốt lên. Trong giây phút đó, cậu biết chắc, người phụ nữ ấy chính là Nữ Hoàng, Ma Vương đã gieo rắc tuyệt vọng khắp phương Bắc, nguyên nhân của mọi đau đớn trong cơ thể cậu.
“Ta chưa từng bị nguyền rủa... mà là bị ký sinh! Chính bản thân Nữ Hoàng đang sống trong cơ thể mình!”
“Đúng vậy, nhãi con. Cuối cùng ngươi cũng nhận ra.” Nữ Hoàng cười lạnh “Ta là bất tử, nhờ thần lực tà ác. Dù thể xác có tan biến, Ta có thể đoạt lấy thân xác kẻ đã giết mình bằng cách nhiễm độc linh hồn chúng.”
“Chuyện đó...!”
“Tên pháp sư ấy đã ngăn Ta chiếm xác mẹ ngươi, nhưng... giờ thì ngươi lại ở đây. Dù linh hồn ta bị tổn thương... Ta vẫn có thể tận dụng cơ hội này.”
“Giao cơ thể ngươi cho Ta đi, tiểu tử!”
Nữ Hoàng giơ tay, và những phần của bức tường tím biến thành xúc tu, vươn về phía Caim.
“Khốn kiếp! Tránh xa ta!” Caim gào lên, né đòn trong không gian trắng mờ và đánh trả bằng cú đấm.
“Ồ? Bất ngờ đấy. Tưởng đâu chỉ là một thằng nhóc vô dụng, vậy mà khá linh hoạt.”
“Tôi sống một mình từ ngày bị đuổi khỏi dinh thự! Tôi không dễ gục đâu!”
Dù sức khỏe không cho phép luyện tập thường xuyên, Caim vẫn tự rèn luyện vào những ngày cơ thể cho phép. Cậu học cách tung cú đấm giống như “người cha võ sĩ” kia, dù trong lòng tràn đầy thù hận.
“Aaaaaah!” Caim hét lên, đấm nát một xúc tu khác. Những cú đòn của cậu không hề vụng về, mà mang sự chuẩn xác lạ thường.
“Hừm... Đúng là một thằng nhóc thú vị. Nhưng mà...”
Nữ Hoàng búng tay.
Ngay lập tức, những xúc tu biến thành hàng trăm chiếc kim nhọn cắm xuyên qua người Caim.
“Gaaah!”
“Trò chơi kết thúc rồi, nhưng Ta phải khen ngợi ngươi vì đã chống cự được lâu đến vậy.”
“Kh...!!” Caim rên lên, cơ thể đau đớn tột độ, toàn thân run rẩy vì những mũi kim ngập độc.
“Giờ thì... đã đến lúc Ta chiếm lấy thể xác ngươi. Nữ Hoàng Độc Dược sẽ phục sinh một lần nữa!”
Caim gào thét trong tuyệt vọng khi chất độc của Nữ Hoàng được bơm thẳng vào người qua từng chiếc kim.
Đau đớn, thống khổ, tê dại, nóng rát, giá lạnh… và hàng loạt nỗi hành xác khác cùng tràn vào người Caim qua làn độc.
Cậu gào lên đến mức không còn lấy một chút hơi trong lồng ngực, chỉ còn lại tiếng nôn khan tuyệt vọng. Cơn đau quá khủng khiếp đến mức cậu thà chết còn hơn chịu đựng. Cậu cố buông bỏ ý thức để thoát khỏi nó càng sớm càng tốt...
Nhưng, một hơi thở nghẹn ngào làm cậu khựng lại.
Không chỉ là đau đớn... còn có thứ gì khác đang tràn vào... Những ký ức... của Nữ Hoàng Độc Dược?!
Đúng vậy. Để chiếm lấy thể xác Caim, con quái vật kia đang truyền cả ký ức và linh hồn mình vào cậu. Và nhờ đó, Caim có thể thấy được quá khứ của bà ta.
Nữ Hoàng Độc Dược từng sinh ra ở một quốc gia nhỏ phía nam lục địa, khoảng năm trăm năm trước.
Ngay từ khi lọt lòng, bà đã sở hữu khả năng điều khiển độc và lời nguyền. Quê hương của bà đã tận dụng sức mạnh ấy để nghiền nát quân thù trong một cuộc chiến tranh khốc liệt. Nhà vua, quý tộc, dân thường, tất cả ca ngợi bà như một anh hùng.
Và bà thật sự vui vì điều đó. Bà tự hào, không phải vì được tán dương, mà vì mình có ích, vì đã bảo vệ được tương lai của những người thân yêu. Trái tim ngập tràn kiêu hãnh, bà tiếp tục chiến đấu, hết trận này đến trận khác. Cuối cùng, đất nước của bà giành chiến thắng.
Nhưng... điều đang đợi bà không phải là vinh quang.
“Giết con quái vật đó đi!”
“Phù thủy! Thiêu sống nó!”
Khi chiến tranh kết thúc, vai trò của bà cũng chấm dứt. Và ánh nhìn mọi người dành cho bà thay đổi.
Ngay cả vị vua mà bà từng thề trung thành cũng phái quân đi xử lý bà như một mối nguy.
“Tôi đã làm gì sai?! Tôi vô tội!”
“Câm miệng, con phù thủy!”
“Ta không nhớ là có đứa con như ngươi!”
“Chết đi, đồ quái vật đáng khinh! Ngươi làm nhục cả gia tộc!”
Gia đình, Bạn bè, Những người từng ở bên bà. Giờ đây, họ nguyền rủa bà, giơ đá, chĩa gươm với ánh mắt muốn giết.
“Tại sao...? Tại sao lại như thế...? Ta chỉ muốn bảo vệ mọi người mà thôi... Ta...Ta... Aahhh!”
Nuốt trọn bởi tuyệt vọng và cô đơn, bà biến thành một Ma Vương, Nữ Hoàng Độc Dược. Và rồi bà phẫn nộ, trút cơn thịnh nộ lên chính đất nước từng phản bội mình.
Anh hùng, pháp sư, giáo sĩ, đôi khi có người giết được bà. Nhưng sau khi trở thành Ma Vương, bà đã đạt được sự bất tử, bằng cách nguyền rủa kẻ giết mình và chiếm lấy thân xác của họ.
Dù bị phong ấn rồi biến mất trong nhiều thế kỷ, bà chưa từng quên sự phản bội ấy. Trong lòng, thề sẽ báo thù loài người mãi mãi.
Sắc mặt Caim nhăn lại khi chứng kiến những ký ức ấy. Nhưng điều khiến cậu đau đớn không phải vì bà ta đã cưỡng ép cậu cảm nhận nỗi tuyệt vọng của mình... mà là vì cậu hiểu.
“Mình... giống bà ấy quá. Mình hiểu được nỗi đau đó.”
Dù hoàn cảnh và vai trò khác nhau, cả hai đều từng bị đối xử tàn nhẫn bởi những người đáng lẽ phải yêu thương họ. Bị đổ lỗi vì những điều mình không gây ra. Bị phản bội bởi chính gia đình, bởi chính “những người thân”
Ban đầu, Caim chỉ biết căm giận Nữ Hoàng Độc Dược qua lời kể của Faust. Nhưng bây giờ, sau khi thấy tận mắt ký ức ấy, cảm xúc của cậu đã đổi khác.
Nữ Hoàng không còn là quái vật.
Mà là một người phụ nữ cô đơn, tuyệt vọng, và bị tổn thương sâu sắc, giống như chính cậu.
“...Mình không thể... Không thể coi bà ấy là kẻ thù nữa.”
Mục tiêu đánh bại lời nguyền... giờ đã trở nên bất khả. Vì Caim nhận ra, cậu không còn cảm thấy thù địch với bà nữa.
“Aaaaahhh!”
Cùng lúc ấy, Nữ Hoàng Độc Dược cũng đang thay đổi.
Bà đã đâm kim vào khắp cơ thể cậu để truyền ký ức, hòng chiếm thân xác. Nhưng giờ đây, chính bà lại đang hét lên, ôm đầu gào thét.
“Đồ Khốn... ngươi...!”
“Cũng giống như tôi đã thấy ký ức của bà... thì bà cũng đã thấy ký ức của tôi, đúng không?”
Caim hiểu ngay.
Nữ Hoàng đã thấy toàn bộ quá khứ của cậu, bằng cách kết nối tâm trí để chiếm thân xác, bà vô tình hấp thụ luôn cả ký ức của cậu.
Bà đã từng đoạt lấy cơ thể của nhiều người. Nhưng họ đều là “anh hùng” những kẻ từng tiêu diệt bà. Những người được ban phước. Với họ, bà không hề do dự nghiền nát linh hồn rồi cưỡng đoạt thể xác, như một phần của sự trả thù.
Nhưng Caim... thì khác.
Cậu không có gì cả. Một kẻ bị nguyền rủa. Bị ruồng bỏ. Bị đày đọa trong cô đơn. Một linh hồn đồng điệu với chính bà.
“Tôi không thể chiến đấu với bà được nữa...”
Nữ Hoàng im lặng. Nhưng Caim cảm nhận được, bà cũng nghĩ như cậu.
Tất cả những chiếc kim cắm trên cơ thể cậu dần biến mất, không còn để lại chút đau đớn nào.
“Tôi không muốn bà biến mất... Nhưng tôi cũng không muốn bản thân mình bị xóa sổ.”
Nữ Hoàng vẫn không nói. Nhưng bà lắng nghe.
“Vậy thì... thế này nhé?”
Caim đưa ra một đề nghị.
Bà không trả lời, nhưng cậu coi sự im lặng đó là sự chấp thuận.
“Nghĩ lại thì... từ khi mẹ mất, từ khi mình bị đuổi khỏi dinh thự... bà luôn ở bên mình. Âm thầm... nhưng chưa bao giờ rời xa.”
Caim nói khẽ, từng lời như lắng đọng trong không gian trắng xóa ấy. Rồi cậu nhẹ nhàng bước đến gần Nữ Hoàng, đưa tay lên... và khẽ vuốt má bà.
“Chúng ta là...” Nữ Hoàng thì thầm, nhưng không nói hết câu.
Tuy vậy, bà chẳng cần nói rõ, bởi Caim đã thấu hiểu.
Nữ Hoàng Độc Dược chấp nhận bàn tay của Caim. Cũng như cậu, bà đưa tay đặt lên ngực cậu. Và ngay khoảnh khắc ấy, hai cơ thể hòa làm một.
Trắng và tím, hai gam màu chủ đạo trong không gian kỳ lạ này, đan xen vào nhau, hòa quyện thành một khối duy nhất.
Một luồng ánh sáng chói lòa bùng lên, rực rỡ như mặt trời vỡ tung giữa hư không. Và khi ánh sáng ấy tan biến, điều còn lại là...
“Ồ, bất ngờ thật đấy. Ta không nghĩ kết quả lại ra như vậy.”
Caim nghe thấy một giọng nói khi tỉnh dậy.
Trần nhà quen thuộc của căn lều rừng đón lấy ánh nhìn đầu tiên của cậu, vẫn cũ kỹ, vẫn đầy lỗ hỏng, mỗi khi mưa là nhỏ tong tỏng.
“Bất ngờ thật, nhưng lại rất thú vị. Vậy... cho ta hỏi một câu nhé: Ngươi là ai?”
“Faust...” Caim gọi tên cô, rồi ngồi dậy. Cậu nhìn xuống thân trên trần trụi của mình.
Những vết bầm tím quen thuộc đã biến mất. Làn da, vốn trước đây trắng bệch như giấy, giờ mang làn da ngăm khỏe mạnh. Hơi thở đều đặn, lồng ngực không còn nặng nề, cổ họng chẳng còn vị máu... Cơ thể cậu đang ở trạng thái tốt nhất từ trước đến giờ, tựa như đã được tái sinh.
“Mình... Ta là...” Caim bắt đầu nói, nhưng rồi cảm thấy có điều gì đó là lạ.
Cơ thể tuy khỏe mạnh hơn bao giờ hết, nhưng... có thứ gì đó khác biệt. Một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, như thể cậu không còn là cậu nữa.
Faust tạo ra một chiếc gương bằng phép thuật và đặt trước mặt cậu.
“Ah...”
Caim thốt ra một tiếng đầy kinh ngạc khi nhìn thấy người xa lạ trong gương.
Về tổng thể, cậu vẫn là chính mình. Nhưng giờ đây, là một người đàn ông trưởng thành.
Mái tóc không còn xám tro, mà mang màu tím violet. Đôi mắt cũng đổi màu, nhưng không phải sắc tím độc quái như của Nữ Hoàng, mà là tím ánh thạch anh, lấp lánh và kỳ ảo.
Và điều quan trọng nhất, mọi vết bầm độc trên khuôn mặt cậu đã biến mất hoàn toàn.
Người trong gương là một thanh niên đẹp trai, có nét lưỡng tính nhẹ, nhưng vẫn mang vẻ sắc sảo và mạnh mẽ.
“Mình đã... trưởng thành sao?”
Caim đứng dậy. Ngay lập tức, cậu nhận ra tầm mắt của mình cao hơn gần hai cái đầu so với trước đây. Cơ thể săn chắc, cơ bắp rõ ràng, không còn là thiếu niên gầy yếu nữa.
“Vậy thì...” Faust lên tiếng, nghiêm túc hơn lúc trước “Bây giờ cậu đã nhìn rõ chính mình rồi, để ta hỏi lại lần nữa: Cậu là Caim Halsberg, hay là kẻ thù của nhân loại, Nữ Hoàng Độc Dược?”
Caim nhìn chằm chằm vào Faust.
Cô giờ không còn cao hơn cậu, đôi mắt cô chỉ ngang tầm ngực cậu lúc này.
“Tôi... Tôi là...” Caim ngập ngừng.
Nhưng rồi, cậu chỉnh lại giọng. Không còn là chất giọng trẻ con, ngập ngừng và sợ sệt nữa.
Mà là một giọng trầm hơn, rắn rỏi hơn, giọng của một người đàn ông đã bước vào con đường định mệnh của mình.
“Tôi là Caim, Vị Vua Độc Dược.”