Cuối cùng, Caim và Tea đã trải qua trọn đêm trong khách sạn tình nhân mà... chẳng hề ngủ lấy một phút. Khi họ trở về quán trọ, Millicia và Lenka đang chờ sẵn với vẻ mặt chẳng mấy hài lòng.
“Anh về muộn thật đấy. Rất, rất muộn,” Millicia lên tiếng, giọng đều đều như thể không tức giận, nhưng ánh mắt thì nói ngược lại.
“Có vẻ hai người đã... vui vẻ lắm nhỉ. Dù hôm nay là ngày lên đường đến đế quốc...” Lenka lạnh lùng thêm vào.
Caim cười gượng. Có lẽ họ đã dậy sớm hoặc tệ hơn, là thức trắng đêm để đợi anh. Nghĩ vậy khiến anh toát mồ hôi hột.
“Xin lỗi vì để hai người phải lo liệu hết mọi thứ hôm qua. Có rắc rối gì không?” Caim hỏi, cố đánh trống lảng.
“Trừ việc tiểu thư nhà tôi suốt buổi chỉ biết cáu gắt, thì không. Chúng ta có thể lên đường bất cứ lúc nào,” Lenka trả lời thẳng.
Millicia không nói gì, chỉ khoanh tay quay sang nhìn Tea.
“Cô đã làm lành với Caim rồi chứ?”
“Cảm ơn vì đã quan tâm! Đêm qua với tôi thật sự tuyệt vời!” Tea đáp, giọng hân hoan như vừa thắng trận.
“Tôi vui cho cô. Từ giờ, hãy cùng nhau hỗ trợ Caim nhé.”
“Dĩ nhiên rồi. Dù hơi miễn cưỡng, nhưng tôi sẽ chấp nhận sự hiện diện của cô.”
“Là tôi mới là người chấp nhận cô, vì tôi là vợ cả. Đàn ông mạnh mẽ thì thường có nhiều người bên cạnh, tôi không ngại chia sẻ. Nhưng địa vị đầu tiên vẫn là của tôi.”
“Hứ! Chuyện đó còn chưa ngã ngũ đâu! Cứ chờ đấy, tôi sẽ là vợ cả của chủ nhân Caim cho mà xem!”
Tea và Millicia nhìn nhau chằm chằm, rồi bất ngờ gật đầu, siết chặt tay nhau như hai đối thủ vừa chiến đấu xong và quyết định... trở thành đồng minh.
Caim đứng bên cạnh, chẳng hiểu gì mấy, nhưng ít nhất cũng thấy nhẹ nhõm khi thấy không ai đòi đánh nhau nữa.
“Thôi, dù hơi sớm một chút, nhưng chúng ta nên ra cảng,” Millicia lên tiếng, đứng dậy khỏi giường. “Nếu lỡ chuyến thì rắc rối lắm.”
“Ờ... Ừm...” Caim đáp.
“Hửm? Có chuyện gì à, Caim?”
Millicia nghiêng người nhìn sát vào mặt anh. Caim khẽ rùng mình. Không hiểu sao, sự hòa hợp bất ngờ giữa ba cô gái khiến anh... bất an một cách lạ thường.
Khoan đã... mình đã qua đêm với cả ba người... Tức là họ đều là “chị em” trong một nghĩa nào đó?
Nghĩ tới đó, mồ hôi lạnh lại chảy dọc sống lưng anh.
Anh, người đã hợp thể với Nữ Hoàng Độc Dược và đánh bại cả Đại Võ Vương, kẻ thù mạnh nhất đời mình, đáng ra không nên còn biết sợ là gì. Nhưng lúc này đây, đứng giữa ba người phụ nữ đang tươi cười hòa thuận, Caim chỉ cảm thấy một nỗi sợ vô hình, sâu sắc hơn bất kỳ độc dược hay chiến trận nào.
Có lẽ... đàn ông, dù mạnh đến đâu... cũng chẳng bao giờ thoát khỏi bàn tay phụ nữ.
“Caim? Có chuyện gì sao?” Millicia hỏi lại.
“Chúng ta đi thôi, chủ nhân Caim,” Tea dịu dàng giục.
“Nè, nhanh lên. Còn chần chừ gì nữa?” Lenka nói, tay đã đặt lên chuôi kiếm như thể dọa.
“...Không, không sao. Anh đến đây.” Cuối cùng, Caim gật đầu, nuốt nước bọt, và bước theo ba người con gái đã thay đổi vận mệnh anh.
Bốn người cùng rời quán trọ, tiến về phía cảng, nơi con thuyền đang chờ họ khởi hành đến đế quốc.
Một người đàn ông, và ba người phụ nữ.
Trên lý thuyết, đó là một viễn cảnh như mơ, điều mà bao nhiêu người đàn ông ngoài kia hằng ao ước. Nhưng trong lòng Caim, chỉ còn lại một cảm giác duy nhất: Nặng nề, cực kỳ nặng nề.
Và đúng như linh cảm mách bảo, nỗi lo ấy hoàn toàn không vô cớ. Nhưng... tương lai phía trước, chỉ có Chúa mới biết.