“Vậy thì, bắt đầu buổi học hôm nay nhé,” người phụ nữ tóc đen đeo kính nói, đứng sau bục giảng trong một căn phòng vuông vức. Dù gương mặt trẻ trung, làn da mịn màng, nhưng cô lại toát ra khí chất chững chạc kỳ lạ, khiến người ta khó đoán được tuổi thật. Đôi mắt cô nheo nhẹ như mắt mèo đầy tò mò, nhưng lại ẩn chứa nét bí hiểm, khiến người ta không thể nào đoán được cô đang nghĩ gì.
“Faust...” chàng trai trẻ với mái tóc tím và đôi mắt cùng màu khẽ cất tiếng. Tên cậu là Caim, con trai của một bậc võ sư danh tiếng, đồng thời là người từng dính vào một bi kịch liên quan đến lời nguyền chết người. Tuy nhiên, bằng cách hợp nhất với nguồn gốc của lời nguyền, một quái vật thuộc hàng Chúa Quỷ có tên Nữ hoàng Độc Dược, cậu đã vượt qua và sở hữu một sức mạnh vượt trội.
Còn người phụ nữ tên Faust kia, là một bác sĩ và nhà nghiên cứu xuất chúng. Dù là người đi đầu trong cả y học lẫn ma thuật, nhưng vì sự liều lĩnh và những rắc rối cô từng gây ra trên khắp thế giới, cô bị mọi người gọi là “bác sĩ điên”.
“Sao cô lại…hay đúng hơn là, lại cái trò này nữa à?” Caim nhíu mày, liếc quanh căn phòng có vẻ như là một lớp học. Đây không phải lần đầu tiên cậu bị lôi đến đây. Trước đó, cô ta cũng từng mở một buổi “giảng bài” kỳ quặc tương tự.
Thực chất, nơi này là không gian tưởng tượng được tạo ra trong giấc mơ của Caim nhờ vào ma thuật của Faust.
“Cô sống trong đầu tôi thật đấy à? Mới hôm trước vừa xuất hiện, giờ lại lòi ra nữa...” Caim càu nhàu.
“Đừng cau có thế chứ. Tôi xuất hiện trong mơ cậu là vì lòng tốt đấy, biết không? Cậu còn thiếu hiểu biết nhiều lắm, phải có người chỉ dạy. Cứ coi tôi như bác sĩ đang chăm sóc bệnh nhân đi. Dù không giống lắm, nhưng tôi nổi tiếng là bác sĩ tận tâm đó,” Faust cười nhẹ.
“Ờ, cảm ơn...chắc vậy. Nhưng mà, cái bộ dạng kia là sao?” Caim liếc cô đầy khó chịu.
Faust đang đứng trước bảng đen, tay cầm gậy chỉ giảng dạy, nhưng thứ cô mặc thì...chỉ là hai mảnh vải đen mỏng manh che vừa đủ ngực và giữa hai chân, như thể đang mặc đồ lót vậy.
“À cái này à? Là đồ bơi đấy, để bơi ở biển hoặc sông.”
“Không phải đồ lót à?”
“Không đâu. Vải dày hơn, không bị xuyên thấu, lại có ma thuật chống nước. Ở phía nam lục địa thì phổ biến rồi, giờ đế quốc cũng bắt đầu chuộng. Khi trời nóng thì mặc thế này nhảy xuống nước cho mát. À, phiên bản nam thì không có phần che ngực đâu, đừng lấy nhầm.”
“Văn hoá thật cởi mở đấy. Nghe cũng vui.” Caim lẩm bẩm.
“Đó mới là cái hay của việc du hành, khám phá những nền văn hoá mới. Xa hơn nữa về phía đông có nơi người ta ngâm mình trong suối nóng tự nhiên; còn phía bắc thì ở trong nhà băng và uống loại súp đen kỳ quặc. Mỗi vùng đều độc đáo cả. Khi đi nhiều, cậu sẽ thấy rõ điều đó.”
“Tôi cũng mong đến lúc đó. Nhưng mà, chẳng lẽ cô xuất hiện trong mơ tôi chỉ để nói mấy thứ này thôi à? Vậy thì hơi phiền thật.” Caim cau mày.
“Dĩ nhiên là không rồi. Dù hơi đột ngột, nhưng hôm nay tôi đến để dạy cậu về Đế quốc Garnet.” Faust nói, hai tay đặt ra sau đầu rồi tạo dáng một cách đầy quyến rũ, ngực cô đẩy cao như cố tình phô ra.
“Trước hết, đúng như tên gọi, Đế quốc Garnet là một đế quốc, tức là quyền lực tập trung trong tay hoàng đế. Ngày xưa, vùng đất này chia nhỏ thành nhiều nước, lúc thì đánh nhau, lúc thì hoà bình. Nhưng rồi có một ngày, đám man tộc từ phương Nam tràn lên, đe doạ xâm chiếm tất cả. Mấy nước nhỏ chẳng còn cách nào ngoài việc hợp lực lại. Người đứng đầu liên minh ấy trở thành hoàng đế.”
Faust vừa nói vừa nghiêng người tới, hai tay chống lên bàn học của Caim đúng tầm mắt, khe ngực cô hiện rõ mồn một.
“Liên minh các quốc gia nhỏ với vị hoàng đế làm trung tâm đã đánh bại lũ man tộc. Thậm chí còn phản công, chiếm luôn đất đai của chúng, rồi tiếp tục thâu tóm các vùng lân cận, cho đến khi trở thành quốc gia mạnh nhất lục địa. Tên gọi Garnet bắt nguồn từ người vợ của vị hoàng đế đầu tiên, bà đã hi sinh trong cuộc chiến với man tộc, nên ông lấy tên bà đặt cho đất nước.”
Caim lặng lẽ lắng nghe.
“Và thế là, Đế quốc Garnet trở thành bá chủ, áp đặt ảnh hưởng lên các nước xung quanh. Hoàng đế hiện tại khá ôn hoà nên nhiều năm rồi không có chiến tranh, nhưng trong đế quốc vẫn còn nhiều kẻ mơ mộng về việc thống nhất cả lục địa bằng vũ lực,” Faust kết luận.
“Ồ, lần này thì đúng là bài học thú vị và có ích thật,” Caim thở dài rồi chỉ vào điều khiến cậu khó chịu từ nãy giờ “Nhưng mà...tại sao cô cứ tạo dáng kỳ cục thế? Rõ ràng là cố ý khoe ngực với mông còn gì?”
“Ủa? Cậu nói cái này hả?” Faust nghiêng đầu, lúc này đang ngồi lên bục giảng, hai chân dạng ra đến mức nhìn rõ giữa háng. “Vì cậu dạo này có nhiều cô gái vây quanh quá, nên tôi cũng phải cho cậu chút cảnh đẹp chứ.”
“...Chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô. Thật ra tôi bắt đầu thấy bực rồi đấy,” Caim đáp. Dù đúng là cô từng giúp cậu hoá giải lời nguyền, nhưng cô cũng chính là người đã gây ra vụ đó. Caim không còn oán trách cô nữa, nhưng mấy trò đùa trêu tức này thật sự làm cậu phát mệt.
“Cậu không thích những dáng sexy của tôi sao? Tiếc nhỉ. Tôi tự tin về cơ thể mình lắm đấy.”
“Tôi cũng nghĩ cô rất đẹp. Nhưng giờ tôi không có tâm trạng để dính vào phụ nữ.”
“Vì cậu có ba người yêu rồi à? Ha ha, cũng ghê gớm đó. Mới rời khỏi nhà chưa đến tháng đã như vậy rồi.”
Faust dường như biết hết mọi chuyện, kể cả số người yêu của Caim. Dù trước đây cô nói giấc mơ này là do ma thuật cài vào não cậu từ trước, nhưng với việc nắm rõ tình hình hiện tại như vậy, Caim bắt đầu nghi ngờ là cô đang...theo dõi cậu thật.
“Yên tâm đi, tôi còn nhiều bệnh nhân khác cần quan sát, đâu có thời gian theo dõi cậu mãi,” Faust đáp, như thể đọc được suy nghĩ của cậu.
“Thật không đấy? Nếu cô nói dối, lần sau gặp lại tôi sẽ cho cô nếm mùi độc.”
“Thật mà, thề luôn. Mà quay lại bài học chút, đế quốc này được xây dựng trên chiến tranh và sức mạnh, nên cũng giống như một xã hội thực lực. Ai giỏi thì leo lên, dân thường cũng có thể thành quý tộc, tội phạm cũng có thể giàu sang nếu đủ mạnh. Nói thật thì, nơi đó rất hợp với cậu. Nhưng...” Faust đưa ngón trỏ lên môi, nở một nụ cười nghịch ngợm “Nếu người ta phát hiện ra sức mạnh thật của cậu, sẽ có khối người muốn tiếp cận để lợi dụng, loại bỏ... hoặc muốn có được ‘giống nòi’ của cậu.”
“‘Giống nòi của tôi’, cô vừa nói gì cơ...” Caim khẽ nhíu mày.
“Chẳng phải cậu đã có hai cô gái hoàng tộc để ý rồi sao? Mà thôi, đến lúc cậu nên tỉnh lại và trở về thực tại rồi đấy. Một trong những người yêu đáng yêu của cậu đang đợi kìa,” Faust nói, cơ thể cô khẽ gợn sóng rồi từ từ tan biến hoàn toàn.
Ý thức của Caim bắt đầu mờ dần, và ngay khi cậu nhận ra mình sắp tỉnh giấc, một luồng ánh sáng chói loà tràn ngập tầm nhìn.