Sau khi kết thúc cuộc thẩm vấn lão già áo đen, Caim và Tea lập tức hướng thẳng đến quán trọ. Không phải nơi họ đang ở, mà là chỗ Millicia và Lenka đang nghỉ lại.
“Millicia! Lenka!” Caim hét lớn ngay khi mở cửa phòng, nhưng...không có ai cả. Đồ đạc bị xô đẩy ngổn ngang, hành lý của hai cô gái văng tứ tung, rõ ràng nơi đây vừa xảy ra một cuộc giằng co dữ dội. Thế nhưng, dấu vết của Millicia và Lenka thì chẳng thấy đâu.
“Khốn kiếp!” Caim rít lên. “Chúng ta bị chơi một vố rồi!”
“Thưa ngài Caim...Họ đã bị đưa đi đâu rồi chứ...” Tea lo lắng bước theo Caim vào phòng. Cô chỉ vừa mới quen Millicia và Lenka, nhưng họ là bạn đồng hành, là người cùng chung chuyến đi, nên dĩ nhiên cô không thể nào đứng yên khi họ gặp chuyện.
Caim cũng vậy. “Nếu lời lão già đó nói là thật, thì bọn chúng đã mang họ về dinh thự của lãnh chúa thị trấn này,” anh nghiến răng.
Từ cuộc thẩm vấn, Caim đã biết được đám người áo đen kia là tay sai của lãnh chúa Faure, và mục tiêu thực sự của chúng chính là Millicia. Đúng như Caim đã đoán, Millicia mang thân phận đặc biệt, thuộc hàng quyền quý, và dính líu đến những chuyện phức tạp. Tuy lão già đó không biết chi tiết cụ thể, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, chính tên lãnh chúa Faure là kẻ đã ra lệnh bắt cóc Millicia và Lenka.
Hồi chiều nay, khi gặp mặt, hắn đã tỏ ra quen biết với Millicia. Khi ấy, cô không mấy lo lắng, nên Caim cũng nghĩ chẳng có gì nghiêm trọng. Nhưng bây giờ nhìn lại, anh đã quá chủ quan. Đáng ra họ phải rời khỏi thị trấn ngay lập tức, kể cả phải ngủ ngoài trời.
Millicia không hề thúc giục việc rời khỏi thành phố, những lời từ chối ở lại quán trọ khác cũng không phải vì lý do an toàn. Chính vì vậy, Caim đã lơ là cảnh giác, tưởng rằng chỉ cần ở riêng một đêm cũng chẳng sao. Một sai lầm chết người.
“Tất cả là lỗi của mình...Dù họ có nói thế nào đi nữa, mình cũng nên ở lại trông chừng họ,” Caim cay đắng tự trách.
“Grrraow...Giờ chúng ta phải làm sao, thưa ngài Caim?” Tea nhỏ giọng hỏi.
“Chuyện đó còn phải hỏi sao. Chúng ta sẽ xông thẳng vào dinh thự tên khốn đó và cứu họ ra!” Caim tuyên bố. Anh vốn không phải kẻ thích gây chuyện, nhưng chuyện đã tới mức này thì không thể khoanh tay đứng nhìn. Dù phải chống lại cả thị trấn, anh cũng nhất quyết cứu Millicia và Lenka bằng mọi giá.
Trong đầu Caim, việc cứu họ là điều đã được quyết định. Chỉ cần nghĩ đến cảnh hai cô gái đang bị giam giữ, anh không thể chấp nhận việc ngồi yên chờ đợi.
Huống chi, việc tên lãnh chúa giở trò lén lút thế này đã cho thấy hắn không muốn chuyện bị bại lộ, bằng chứng là hắn dùng lũ sát thủ trong bóng tối thay vì lính tráng chính quy để xử lý bọn họ. Dù gì thì Millicia cũng đâu phải kẻ phạm tội.
“Nhưng trước tiên, phải xử lý cái gai trước mặt đã.”
“Gah!”
Đột nhiên, Caim vươn tay chụp lấy đầu một gã đàn ông đang len lén dòm ngó từ hành lang, rồi đập mạnh hắn vào tường. Âm thanh vang lên rợn người, như thể quả trứng bị bóp nát trong tay.
Gã kia ăn mặc bình thường, nhưng với Caim, hắn chẳng khác nào một tên sát thủ hoặc gián điệp được lãnh chúa cài cắm.
“Mày không che nổi cái mùi máu tanh bốc ra từ người mình đâu. Nên kín đáo hơn một chút thì hơn,” Caim lạnh lùng nói.
“Kh…khốn…” Gã đàn ông cố gắng lẩm bẩm một tiếng trước khi đổ gục xuống.
Caim kéo Tea ra khỏi quán trọ, chẳng thèm ngoái lại xem tên kia còn sống hay đã chết. Nhưng khi đang trên đường tìm kiếm Millicia và Lenka, một vấn đề nghiêm trọng mới nảy sinh.
“Chết tiệt...Nhưng dinh thự tên lãnh chúa ở đâu mới được chứ?”
Một câu hỏi thực sự đau đầu. Không biết đường thì làm sao cứu người đây?
“Grrraow...Tea có thể lần theo dấu mùi của họ. Xin hãy để em dẫn đường.”
“Tốt lắm. Anh trông cậy vào em đấy.” Caim gật đầu, lặng lẽ bám theo Tea, len lỏi qua những con phố tối om, trong lòng không khỏi cảm thấy mình thật vô dụng.
***
Dinh thự của lãnh chúa nằm chính giữa trung tâm thành phố.
Tòa nhà được bao quanh bởi hàng rào cao và rộng lớn hơn hẳn dinh thự Halsberg. Thậm chí, khó tin rằng cả hai đều là nhà của giới quý tộc. Những người lính đi tuần quanh khuôn viên, với vài người đứng gác ở cổng chính. An ninh xem ra khá nghiêm ngặt.
“Grrraow. Dấu vết mùi của Millicia và Lenka dẫn thẳng vào đó. Không thể sai được,” Tea khẳng định.
“Vậy có nghĩa là họ đang bị giam giữ bên trong,” Caim kết luận “Vấn đề đầu tiên là đám lính canh ở cổng.”
Dù việc xâm nhập rồi cũng sẽ bị phát hiện, nhưng càng trì hoãn được thời điểm đó, càng tốt. Caim không biết tình trạng của Millicia và Lenka ra sao; nếu họ bị thương, anh sẽ phải cõng họ chạy trốn. Tốt nhất là thoát ra trước khi gây náo loạn…Nhưng ít ra, chuyện đột nhập vào chắc không quá khó.
“Bám chặt lấy anh, Tea.”
“Vâng!” Tea ôm chặt lấy người chủ của mình như được dặn.
Caim hạ thấp trọng tâm, dồn sức vào chân rồi bật nhảy “Toukishin, Chu Tước.” Anh bước trên những điểm tựa vô hình được nén từ ma lực, nhẹ nhàng lướt qua không trung, vượt qua hàng rào cao vút.
“Á!” Tea khẽ kêu lên.
“Phiền phức thật...” Caim lẩm bẩm khi cả hai vừa chạm đất đã đối mặt ngay với một tên lính tuần tra trong vườn. Nhưng trước khi hắn kịp hô hoán, Caim đã búng ngón tay, bắn ra một viên đạn độc nhỏ “Độc Tiễn.”
“Ư...” Tên lính rên lên rồi ngã xuống, thiếp đi ngay lập tức.
Caim cố tình không giết người. Đám lính này không phải ai cũng là kẻ xấu, nhiều người trong số họ có lẽ chẳng biết gì về âm mưu của lãnh chúa. Thêm nữa, anh không muốn mùi máu tanh làm bại lộ tung tích quá sớm.
“Dù vậy…anh vốn chẳng giỏi kiềm chế đâu, nên mong là ngươi ngủ luôn cũng đừng trách,” Caim lẩm bẩm xin lỗi kẻ xấu số, rồi cùng Tea tiến về phía tòa dinh thự.
Trời đã tối, tất cả cửa sổ đều đóng chặt. Caim đang định đập vỡ một cánh cửa thì Tea gọi từ phía xa.
“Ngài Caim, bên này có cửa sổ mở!”
“Tốt lắm, em giỏi lắm.”
Cả hai chui vào qua ô cửa hẹp. Tea suýt nữa bị kẹt lại vì bộ ngực quá khổ, nhưng...điều quan trọng là họ đã đột nhập thành công. Căn phòng họ đứng bên trong tối om và vắng lặng, dường như là phòng khách dành cho khách quý. Cửa phòng dẫn ra hành lang.
“Giờ thì vấn đề là: họ bị nhốt ở đâu? Chắc chắn là ngục tối dưới lòng đất,” Caim đoán.
“Grrraow, để em ngửi thử. Em sẽ lần theo dấu mùi của họ.”
Caim và Tea mở cửa bước ra hành lang vắng vẻ, chỉ có những ngọn đèn dầu thắp sáng lác đác.
“Em tìm thấy rồi, thưa ngài Caim!”
“Nhanh vậy sao?”
“Grrraow! Không thể nhầm được! Mùi này chỉ có thể là của Lenka thôi, nồng như một con chó động dục ấy!”
“...Chó động dục à...” Caim thở dài, mặt mày chán nản. Anh biết Tea và Lenka chẳng ưa gì nhau, nhưng ví von kiểu đó cũng hơi quá. Anh liếc nhìn cô hầu gái bạo miệng của mình, nhưng Tea vẫn rất nghiêm túc, chẳng hề có ý đùa cợt.
“Grrraow...Em nói thật mà. Mùi của cô ta lúc này đúng là như vậy. Chúng ta nên tìm cô ấy nhanh lên để xem tình hình thế nào.”
“Hiểu rồi,” Caim gật đầu. Dù bản thân không có khứu giác siêu phàm như tộc thú nhân, nhưng lời Tea khiến Caim có linh cảm chẳng lành.
Tea dẫn đường qua dãy hành lang cho đến khi họ tìm thấy cầu thang dẫn xuống dưới. Xem ra, dưới đó chính là nhà giam. Họ men theo cầu thang, rón rén bước từng bước để không gây tiếng động. Bất chợt, tiếng cười tục tĩu vang lên.
“Ha ha ha! Con nhỏ này đúng là ngon lành!”
“Giờ thì hết ra vẻ tiểu thư cao quý rồi nhỉ? Ha ha ha!”
“Giết tôi đi...”
Câu nói cuối, chất chứa căm phẫn, là của một người Caim đang tìm kiếm.
Caim áp sát vào tường, lén nhìn vào trong phòng. Đúng như anh dự đoán, đó là nhà giam. Những ngọn đuốc lập lòe chiếu sáng chiếc lồng sắt phía sau song sắt, nơi hai gã đàn ông đang đứng cười sằng sặc. Caim nheo mắt, căng mắt nhìn kỹ vào bên trong, và thấy Lenka. Nằm co ro dưới đất, trần truồng, sắc mặt đầy uất ức.
“Lại bị làm nhục nữa rồi! Mình thà chết quách cho xong!” Lenka ôm chặt lấy cơ thể run rẩy, như con thú nhỏ bị dồn vào góc tường. Dù vậy, cô có vẻ không bị thương, chỉ là quần áo đã bị lột sạch. Nhìn thoáng qua, người ta sẽ nghĩ cô đang xấu hổ và khiếp sợ, nhưng…khi Caim nhìn kỹ, anh nhận ra thứ cảm xúc khác hẳn: dục vọng.
Lenka đang bị giam giữ, bị làm nhục, và cô ấy…lại đang hưng phấn.
“Thật là...” Caim nghiến răng, gương mặt nhăn nhó. Không trách Tea nói mùi của cô chẳng khác nào chó động dục.
Họ cho cô uống thuốc như bọn cướp lần trước à? Không…mình không cảm nhận được loại dược liệu nào cả. Với tư cách là vua của độc dược, Caim cực kỳ nhạy bén với mọi loại thuốc hay độc tố. Anh chắc chắn Lenka không hề bị ép dùng thuốc kích dục hay thứ gì tương tự. Nghĩa là…cô ta hưng phấn đơn giản vì bị lột đồ và giam cầm? Không thể tin nổi, cô nàng này rốt cuộc là thể loại biến thái cỡ nào vậy?
Trong đầu Caim, Lenka luôn là hình mẫu nữ kỵ sĩ chính trực, cứng rắn. Nhưng giờ đây, hình ảnh đó đang sụp đổ. Cái cách cô run rẩy, đỏ mặt dưới ánh mắt dâm ô của đám lính canh chẳng còn chút nào là kỵ sĩ nữa. Cô ta lúc này, chỉ đơn giản là một người phụ nữ trần trụi và bản năng.
“Này, hay là chúng ta chén cô ta luôn đi? Cứ nhìn bộ dạng này chịu sao nổi!”
“Không được. Con ả đó là con tin để ép buộc con nhỏ kia nghe lời. Chưa có lệnh của lãnh chúa, chúng ta không được đụng vào.”
“Chậc, nhưng nếu thương lượng xong thì chắc cũng không tới lượt tụi mình động vào đâu! Bực thật!” Gã đàn ông đá mạnh vào song sắt, tức tối.
Cuộc trò chuyện của chúng khiến Caim cảm thấy không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Anh không thể để Lenka bị làm nhục thêm dù cô ấy...có vẻ cũng chẳng hề phản đối. Caim lao vào.
Bọn lính vừa kịp quay đầu thì Caim đã xông tới. Anh lướt qua họ, bật người đạp vào song sắt để tăng đà, rồi tung gối vào gáy một tên.
“Gah?!”
“Thằng khốn…!”
“Im mồm.”
“Khục!”
Bàn tay Caim đâm thẳng vào cổ họng tên còn lại, cắt đứt đường thở. Gã gục xuống như con rối đứt dây. Chưa đầy năm giây, cả hai tên đã bị hạ gục gọn gàng.
“Anh tới cứu em đây...dù anh cũng không chắc em có cần cứu thật hay không nữa.” Caim nói, bước đến gần Lenka.
“Là…là anh...” Lenka ngẩng đầu nhìn Caim, nước mắt lăn dài trên má, ánh mắt càng thêm khát khao mãnh liệt.
“Ờ…chắc em chẳng cần anh cứu đâu ha?” Caim gãi đầu. Đằng sau song sắt, Lenka vẫn trần trụi, run rẩy, gương mặt đỏ ửng vì dục vọng, cứ như một con thú cái động dục chờ được vuốt ve. Cô ấy rõ ràng đã hưởng thụ ánh nhìn đầy dục vọng của bọn lính nãy giờ. Caim thầm nghĩ, lẽ ra mình không nên vội vàng xông vào cứu cô ấy.
“Tất cả là tại anh...” Lenka nghẹn ngào.
“Hả?”
“Là lỗi của anh...Từ khi gặp anh, em đã trở nên kỳ quái thế này!” cô hét lên, ôm chặt cơ thể. “Em vốn không phải loại đàn bà dâm đãng như vậy, thế mà…từ khi anh hôn em trong hang động, em bắt đầu thay đổi. Giờ đây, khi bị lột trần và bị cười nhạo, em lại thấy vui sướng. Em đã ước gì người làm nhục em là anh…Em đã mong điều đó xảy ra…Tất cả là tại anh!”
Lenka từng là một nữ kỵ sĩ nghiêm khắc, luôn tự ép mình vào khuôn khổ. Nhưng sau khi bị dính thứ thuốc kích dục của lũ cướp, rồi uống phải độc dược giải trừ của Caim, cô đã thức tỉnh bản năng sâu kín của mình. Cô đã quá kiềm nén, và giờ thì...
“Vậy là em vẫn nhớ chuyện trong hang động...Cái hôn và thứ thuốc anh cho em uống hôm đó.”
“Anh đã cho em uống cái quái gì vậy? Nếu không có nó, em đã không thành ra thế này! Em đã có thể tiếp tục là nữ kỵ sĩ mà em hằng mong muốn!”
“Chuyện đó…em trách lầm người rồi. Có gì thì xuống hỏi lũ cướp dưới mồ ấy.” Caim nhún vai. Dù trong lòng anh vẫn thấy chút áy náy, anh biết rằng nếu không nhúng tay, cả Millicia và Lenka đã sớm phát điên vì thứ thuốc độc đó.
“Ơ…Chìa khoá kìa, thưa ngài Caim.” Tea, người vẫn lặng lẽ đứng phía sau, chỉ tay về chiếc chìa khoá treo trên tường, giọng có chút ái ngại. Cô tránh nhìn Lenka, cảm thấy không thoải mái khi vô tình nghe được lời thú nhận đầy xấu hổ ấy.
“Dù sao thì, ta phải đưa em ra khỏi đây đã. Vẫn còn phải cứu Millicia nữa, chúng ta không có thời gian để đứng đây tán gẫu đâu.” Caim cầm chìa khoá, mở khoá nhà giam. Nhưng khi anh chìa tay định kéo Lenka dậy, cô bất ngờ chộp lấy tay anh và kéo mạnh.
“Ngh?!”
“Mmmh...Hãy làm đàn ông đi, chiếm lấy em đi!” Lenka thì thầm, ánh mắt nóng bỏng như ngọn lửa đang thiêu đốt.
Caim im lặng, liếc mắt sang Tea như cầu cứu, nhưng cô hầu gái tộc hổ lập tức quay mặt đi.
“Ơ...Tea không thấy gì hết! Không nghe, không biết gì cả!” cô vội vàng kêu lên.
“Đồ phản bội...” Caim lườm cô.
“Làm ơn, quật em xuống đất đi! Hành hạ em tơi tả vào!” Lenka van nài, mắt sáng rực.
“Em bị điên à? À mà khoan…chắc là đúng rồi.” Caim thở dài, gỡ tay Lenka ra khỏi người mình.
“Á...” Lenka thở hắt.
“Nhìn lại tình cảnh đi, đồ dâm nữ ngu ngốc. Cứu tiểu thư của em quan trọng hơn mấy trò này! Nên trước khi cứu được Millicia và rời khỏi đây an toàn, em phải nhịn đi! Ngồi yên đó!” Caim quát.
“Em thích cái cách anh đối xử với em như một con chó quá...Gâu.” Lenka ngước nhìn anh, quỳ xuống đất đúng kiểu một con cún ngoan. Caim nhìn mà không biết nên khóc hay cười, có lẽ cô nàng này đã hỏng hẳn rồi.
Anh lấy từ túi ma pháp ra một chiếc áo choàng, khoác cho Lenka. Cả nhóm rời khỏi ngục tối. May mắn là, vì Caim đã nhanh tay hạ gục bọn canh gác nên vẫn chưa bị ai phát hiện. Nhưng chuyện đó chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Chúng sẽ sớm phát hiện mấy cái xác thôi, nên phải cứu Millicia trước khi mọi chuyện ầm ĩ lên.” Caim nói dứt khoát.
“T-Tiểu thư bị tên lãnh chúa mang đi, chắc cô ấy đang bị nhốt ở phòng nào đó...” Lenka nói, dù trên người chỉ khoác tạm chiếc áo choàng, nhưng ít nhất cô đã bình tĩnh hơn, không còn làm trò “chó cún” như lúc nãy nữa.
Caim cảm thấy thật tệ khi nghĩ rằng một nữ kỵ sĩ lại có thể hưng phấn chỉ vì bị người khác nhìn thấy mình trần truồng, nhưng anh quyết định tạm gác chuyện đó sang một bên.
“Anh không biết tên lãnh chúa đó bắt Millicia vì mục đích gì, nhưng điều đó không quan trọng. Chúng ta sẽ cứu cô ấy, và kẻ nào cản đường thì cứ nghiền nát.” Caim lạnh lùng nói.
“Em ngửi thấy mùi của Millicia từ tầng trên, thưa ngài Caim!” Tea kéo tay áo anh.
“Tốt, đi thôi!” Caim gật đầu, cả nhóm lặng lẽ di chuyển lên lầu.
Tầng hai là một hành lang dài với nhiều căn phòng hai bên. Tất cả các cánh cửa đều giống hệt nhau, ngoại trừ một phòng có một gã đàn ông cao lớn đứng gác trước cửa. Hắn vạm vỡ, đầu trọc lóc, trên da là những hình xăm chằng chịt, trông chẳng khác gì một tên du côn, chả giống lính tráng của lãnh chúa chút nào.
“Mặc kệ hắn là ai, cũng chẳng thay đổi được gì đâu.” Caim lao ra hành lang, giơ tay chỉ thẳng vào hắn. “Độc Tiễn!”
“Gì…?!” Gã đầu trọc mở to mắt khi thấy Caim bất ngờ xuất hiện, nhưng hắn kịp nghiêng đầu, tránh được viên đạn độc màu tím.
“Ồ, phản xạ khá đấy. Còn nhanh hơn đám tép riu ban nãy…nhưng chỉ vậy thôi.” Caim đã lao tới ngay sau khi bắn chiêu, dùng ma lực tăng cường cơ thể, phóng vun vút như một mũi tên sống.
“Ngươi là ai?! Kẻ đột nhập sao?!” Gã trọc gầm lên.
“Chẳng liên quan gì tới mày. Biến.” Caim quất chân như roi, cú đá dồn toàn bộ ma lực đập thẳng vào người gã, hất hắn bay thẳng qua cánh cửa.
Bên trong căn phòng, có hai người đang ngồi đối diện nhau bên bàn, ngơ ngác nhìn đống đổ nát.
“Gì…?! Các ngươi là ai?!” tên lãnh chúa thất thanh.
“Caim!” Millicia reo lên, mắt ánh lên niềm vui sướng.
“Xin lỗi đã để em chờ.” Caim mỉm cười.
“Không sao! Em biết thế nào anh cũng tới mà!” Millicia chạy đến ôm chầm lấy Caim khi anh bước qua cánh cửa vỡ nát. Cô không hề bị thương. Khác với Lenka, Millicia không bị lột đồ hay nhốt vào ngục, thậm chí còn được đối xử lịch sự.
Khi Millicia xúc động, Lenka cũng bước ra từ phía sau Caim. “Tiểu thư! May quá, cô không sao!”
“Lenka, chị cũng được cứu rồi nhỉ,” Millicia vui vẻ nói, nhưng ngay khi thấy nữ kỵ sĩ trung thành của mình chỉ quấn tạm chiếc áo choàng, cô lập tức sa sầm mặt. “Thật là...ăn mặc kiểu gì vậy? Chị làm sao mà ra nông nỗi này?!”
Sự thật thì Lenka vừa nãy còn đang...rất hưởng thụ tình huống đó, nhưng chuyện đó chắc chắn nên được giấu nhẹm đi.
“Đừng nói với ta...các ngươi là lũ đột nhập?! Đám vô dụng kia không xử lý nổi à?!” Tên lãnh chúa nghiến răng, vội vã đứng phắt dậy, chuẩn bị hét gọi viện binh...
“Không để ông gọi được đâu.” Caim lạnh lùng, búng tay bắn ra Độc Tiễn! ngay khi lão há miệng. Nhưng...
“Khốn kiếp! Ta không để ngươi muốn làm gì thì làm đâu!” Gã đầu trọc lập tức lao ra chắn trước tên lãnh chúa, giơ cánh tay chặn viên đạn độc. Khi chất độc ăn mòn lớp áo, nó để lộ một cánh tay kim loại bóng loáng.
“Cánh tay nhân tạo?!” Caim trợn mắt.
“Không có nó thì giờ tay ta cũng tan chảy rồi. Đồ quái vật...Bắn axit từ ngón tay à, mày thực sự là người sao?!” Gã trọc nhăn mặt, gằn giọng.
“Có ai ngoài kia không?! Có kẻ xâm nhập dinh thự của ta!” Tên lãnh chúa la lớn, nấp sau lưng gã vệ sĩ. Ngay lập tức, dinh thự náo động hẳn lên, tiếng bước chân rầm rập từ tầng dưới vang vọng.
“Thưa ngài Caim! Có lính đang đổ lên lầu!” Tea lên tiếng cảnh báo.
“Chết tiệt…Không kịp thoát rồi.” Lenka cũng nhìn ra hành lang, gương mặt cau lại.
Từng tốp lính đã bắt đầu tràn lên tầng hai.
“Vậy là bị áp đảo về quân số rồi…Có vẻ như ông ta vừa kịp giữ được cái mạng.” Caim lườm tên lãnh chúa. “Nếu các người dám làm gì Millicia, thì dù có là lãnh chúa, ta cũng sẽ tiễn ngươi xuống mồ không chớp mắt.”
Nói thật ra, Lenka cũng vừa mới bị “làm nhục” nhưng…trường hợp của cô quá đặc biệt, nên Caim đành tạm bỏ qua.
“Ngươi nghĩ có thể thoát được sao?! Trong dinh này có hơn trăm lính! Cả dân binh trong thành phố cũng sẽ kéo tới ngay khi nghe thấy động tĩnh!” Gã đầu trọc gằn giọng.
“Hơn trăm tên thôi à? Muốn giết ta thì ít nhất phải thêm một số 0 nữa.” Caim cười khẩy, đặt tay lên bức tường.
“Nhưng dù sao thì…bọn ta cũng sẽ rút. Các người nên cảm thấy biết ơn.”
Nói rồi, Caim dồn sức mạnh vào lòng bàn tay. Một giây sau, bức tường vỡ tan thành từng mảnh.
“Cái quái gì?!” Gã trọc trừng mắt khi thấy khung cảnh thành phố hiện ra qua lỗ thủng trên tường.
Chiêu thức đó là Long Kích, một kỹ thuật thuộc bộ thế cơ bản của Toukishin Lưu Phái, tập trung ma lực cự ly gần, tung ra cú đánh phá hủy mạnh mẽ. Dù tầm đánh ngắn, nhưng sức công phá thì không chiêu thức nào trong Thế Cơ Bản sánh kịp.
“Ta đã lấy lại những gì các ngươi cướp từ ta, chẳng còn lý do gì để ở lại nữa.” Caim nói, rút tay ra khỏi đống gạch vụn.
Gã đầu trọc bặm môi.
“Thế nào? Không ngăn cản bọn ta sao? Nếu không, bọn ta sẽ chuồn mất đấy.” Caim thản nhiên hỏi.
“Bắt các ngươi không phải việc của ta. Cút đi.” Gã nhếch mép, hất cằm.
Tên lãnh chúa phía sau thì không hề đồng ý với điều đó. “K-Khoan! Ta không thể để chuyện này xảy ra! Ngươi phải bắt cô ta lại cho ta! Bắt Công Chúa Millicia về đây!”
“Ông nói thì hay đấy, nhưng ai bảo vệ ông khi ta bỏ đi? Nếu ta rời chỗ này, mạng ông sẽ chả còn đâu, thưa lãnh chúa.” Gã đầu trọc lạnh lùng đáp trả. Thật vậy, nếu hắn rời đi, chỉ cần Tea hay Lenka là đủ để “xử lý” vị quý tộc đáng thương kia.
“Khụ...” Lãnh chúa chỉ biết nghiến răng.
“Thôi, đi nào! Bám chặt lấy ta!” Caim nói.
“Vâng!” Millicia lập tức lao tới ôm anh.
“Á! Em lại chậm chân rồi!” Tea càu nhàu nhưng cũng nhanh chóng bám lấy.
Lenka, lần này thì im lặng, cũng nhẹ nhàng bám vào vai Caim.
Khi tiếng bước chân của đám lính vang lên sát phòng, Caim nhún người, bật qua lỗ hổng vừa tạo, lao mình vào màn đêm.
“Lãnh chúa! Ngài có sao không?!” Một tên lính xông vào hét lên.
Tuy nhiên, tên lãnh chúa chẳng buồn trả lời câu hỏi về tình trạng của mình. Hắn bước thẳng đến lỗ thủng trên tường, gương mặt đỏ bừng vì giận dữ. “Aaaa...Cô ta trốn thoát rồi!” Caim và các cô gái đã nhảy qua lỗ hỏng, biến mất vào màn đêm.
Mặt mày nhăn nhó, hắn quay phắt lại quát tháo gã vệ sĩ đầu trọc. “Tất cả là tại ngươi! Vì ngươi vô dụng nên cô ta mới chạy mất! Nếu có được cô ta trong tay, ta có thể nâng cao địa vị, nhưng vì ngươi...Đồ phế phẩm vô tích sự!”
“Rồi rồi, tôi biết lỗi mà...” Gã đàn ông nhún vai hờ hững. Vừa vuốt mái đầu trọc lóc bằng cánh tay máy, hắn vừa liếc nhìn đám lính mới ùa vào phòng và nói, “Mà...ngài có định bảo bọn họ đuổi theo không?”
“Phải rồi...Này, lũ kia! Mau đuổi theo bọn đột nhập! Giết thằng đàn ông, nhưng không được làm hại mấy cô gái!” lãnh chúa ra lệnh.
“Rõ!” Đám lính nhanh chóng tản ra, lao khỏi phòng, để lại tên lãnh chúa và gã đàn ông đầu trọc đứng lại.
“Ngươi còn đứng đó làm gì, đồ vô dụng?!” Lãnh chúa rít lên.
“Tôi đi cũng được thôi, nhưng ai sẽ bảo vệ ngài?” Gã đàn ông nhếch mép.
“Hừm! Giờ tên rác rưởi đó đã chạy mất, giữ ngươi bên cạnh cũng chẳng có ích gì!” Tên lãnh chúa giận dữ dậm chân thình thịch.
“Tưởng đâu vận may đã mỉm cười với ta rồi chứ...” Tên lãnh chúa nghiến răng. Hắn vừa mới loại bỏ được đối thủ cạnh tranh bằng cách cho bọn hải tặc tấn công và đánh chìm con tàu của Vương Quốc Ngọc Thạch, nắm trọn quyền kiểm soát tuyến thương mại trên biển. Nếu kế hoạch trót lọt, hắn sẽ thu về món lợi khổng lồ. Sự xuất hiện của Millicia trên con tàu đó chỉ là ngẫu nhiên, nhưng khi hắn nhìn thấy cô tại bến cảng, lòng tham vọng lại trỗi dậy. Hắn mơ tưởng đến việc lợi dụng cô để củng cố địa vị của mình.
“Nếu thuận lợi, ta đã có thể biến cô ta thành vợ mình...Thế mà giờ cô ta trốn thoát rồi!”
“À, tôi thấy chuyện đó không thể xảy ra đâu. Chênh lệch tuổi tác, nhan sắc, địa vị...thôi, ngài mơ vừa thôi,” gã vệ sĩ châm chọc.
“Ngươi vẫn còn đứng đó?! Mau đi đuổi theo họ đi chứ...Hửm?” Lãnh chúa đang gào thét thì khựng lại khi phát hiện có một cô hầu gái tóc đen từ đâu xuất hiện, lặng lẽ đứng cạnh gã đàn ông đầu trọc. “Này, ta không nhớ là mình có gọi ngươi đến. Ngươi là ai…”
Hắn chưa kịp nói hết câu thì cánh tay máy của gã vệ sĩ đã xuyên thẳng vào cổ họng hắn như một mũi giáo.
“Xin lỗi nhé, ông chủ.” Gã đàn ông lạnh lùng nói.
“Khặc...” Lãnh chúa ngã vật ra sàn, quằn quại trong đau đớn. Hắn cố gắng hít thở nhưng cổ họng bị nghiền nát khiến hắn chẳng thể phát ra âm thanh nào.
“Xem ra vai trò của ngài đến đây là hết rồi. Đến lúc ngài phải chết thôi.” Gã đàn ông nói, giọng thản nhiên như đang đọc một câu văn.
Tên lãnh chúa vùng vẫy trong đau đớn, mắt trợn trừng không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
“Dù sao thì ngài cũng đã làm tốt đấy chứ. Việc cho chìm con tàu của Vương Quốc đã khiến quan hệ giữa hai nước rạn nứt, khiến vùng biên cương hỗn loạn. Còn cái chết của ngài sẽ càng làm mọi thứ tệ hơn. Quan hệ giữa Đế Quốc và Vương Quốc sẽ bị đẩy xuống vực sâu, hỗn loạn sẽ lan tràn...Đúng như nguyện vọng của chủ nhân chúng ta.”
“C-chủ...nhân...?” Tên lãnh chúa gắng gượng phát ra những tiếng đứt quãng, cơ thể run rẩy dưới sàn nhà, ánh mắt tuyệt vọng nhìn lên kẻ đã phản bội mình.
Cô hầu gái tóc đen cau mày, thúc nhẹ vào hông gã đàn ông. “Nói nhiều quá rồi đấy. Xong việc đi.”
“Rồi rồi…” Gã đàn ông nhún vai, nâng cánh tay máy lên cao. “Nhân tiện, cảm ơn vì đã bắt tôi làm việc quần quật chỉ để nhận về lương bèo bọt. Cả mấy bữa ăn dở tệ nữa!”
“T-…” Tên lãnh chúa cố gắng phản kháng, nhưng gã đàn ông chẳng buồn để tâm. Cánh tay máy đập mạnh xuống, nghiền nát hộp sọ lãnh chúa, máu thịt bắn tung tóe khắp sàn nhà.
“Thế là xong việc. Đi thôi.” Gã đàn ông lạnh lùng quay đi.
“Ừ, rút thôi.” Cô hầu gái tóc đen đáp.
Cả hai lặng lẽ lẩn vào dòng hỗn loạn của dinh thự, rời khỏi nơi đó như thể chưa từng tồn tại.
Về thân phận thật sự của bọn họ, và mục đích đằng sau những hành động ấy, đó là điều mà cả tên lãnh chúa vừa bỏ mạng lẫn Caim và các cô gái, những người đang trên đường trốn thoát, đều không thể ngờ tới.
***
“Chắc là an toàn rồi…theo mình nghĩ vậy? Hoặc cũng có thể là chưa...” Caim lẩm bẩm.
“Em tin là sẽ ổn thôi.” Millicia đáp, giọng nhẹ nhàng.
“Grrraow, em không cảm nhận được dấu vết của ai đuổi theo.” Tea cũng thêm vào.
“Tốt. Vậy thì nghỉ một chút đã.” Caim thở phào, nhẹ nhàng đặt các cô gái xuống đất.
Cả nhóm đang ẩn náu trong khu rừng gần Faure, sau khi trốn thoát khỏi dinh thự của lãnh chúa. Dĩ nhiên, Caim cũng muốn chạy xa hơn nữa, nhưng sử dụng “Toukishin, Chu Tước” liên tục trong khi phải cõng ba cô gái là điều quá sức, ngay cả với anh. May mắn thay, khu rừng rậm rạp vào ban đêm chính là chỗ trú ẩn hoàn hảo, tìm người trong rừng vốn đã khó, chứ đừng nói là trong bóng tối.
“Trước mắt, chúng ta sẽ tạm trú ở đây tới sáng. Anh có túi ma pháp nên đừng lo chuyện thức ăn hay nước uống.” Caim nói.
Giờ đây, sau khi đã trực tiếp đối đầu với lãnh chúa thành Faure, quay lại thành phố không còn là lựa chọn. Nghĩa là họ sẽ phải ngủ ngoài trời, trừ khi định thức trắng đêm. Caim lấy tấm chăn dã ngoại từ túi ma pháp, trải lên mặt đất rồi đặt một chiếc đèn lồng ở giữa. Sau đó, anh để các cô gái ngồi quây quần bên mình.
“Nào…giờ thì em có định giải thích tại sao lại bị bắt cóc không?” Caim nhìn Millicia, hỏi thẳng.
Millicia cắn chặt môi dưới, im lặng. Lenka ngồi bên cạnh cô chủ, ánh mắt lo lắng dõi theo.
“Nếu em không muốn nói thì anh sẽ không ép.” Caim nói tiếp “Dù sao thì anh vẫn là người được thuê làm vệ sĩ cho em, và anh sẽ bảo vệ em, cho dù em có nói hay không.”
Dù vậy, Millicia vẫn giữ im lặng.
“Nhưng này,” Caim nghiêm giọng “Nếu em nói cho anh biết sự thật, anh có thể giúp em nhiều hơn. Nếu anh biết sớm chuyện này, có lẽ đã không để em bị bắt cóc. Về sau cũng sẽ tránh được những rắc rối tương tự, nên…”
“Em sẽ nói.” Millicia cắt ngang lời Caim. “Thật ra, em đã muốn kể với anh từ lâu, chỉ là không tìm được thời điểm thích hợp nên cứ lưỡng lự mãi. Em tin tưởng anh, và em muốn anh hiểu rõ về em hơn, Caim.”
Caim im lặng lắng nghe.
“Trước tiên, cho phép em được giới thiệu lại bản thân. Em là Millicia Garnet.” Cô đặt tay lên ngực, trịnh trọng nói.
“Ra vậy…giờ thì mọi chuyện đã rõ.” Caim thở ra.
“Grrraow...Thưa ngài Caim, họ Garnet chẳng phải là…” Tea kéo nhẹ tay áo chủ nhân.
“Ừ, là họ của Hoàng tộc Đế Quốc.” Caim nhíu mày đáp.
Mình cũng từng nghi ngờ rồi, nhưng không ngờ lại là thật...Cách Millicia cư xử, thần thái của cô, tất cả đều tố cáo thân phận cao quý của cô ấy. Việc cô giấu họ tên, lại còn sở hữu chiếc nhẫn phép không gian, một bảo vật quốc gia, đều là những dấu hiệu rõ ràng. Huống chi, lúc nãy tên lãnh chúa còn hét lên “Công chúa Millicia” khi bọn mình trốn thoát. Caim không phải đứa ngốc, anh hiểu rõ ý nghĩa của danh xưng đó.
“Chắc ngài đã đoán ra phần nào, nhưng em muốn nói thẳng: Em là con gái của Hoàng đế, Đế Quốc Garnet. Cụ thể hơn, em là Trưởng công chúa.” Millicia mỉm cười, ánh mắt như được giải thoát khi nói ra bí mật. Nhưng trái lại, nụ cười ấy lại khiến vai Caim nặng trĩu.
Khoan…thế tức là mình đã từng ôm ấp một Công chúa sao? Dù lý do là do thuốc kích dục và tình huống bất khả kháng, nhưng sự thật là…mình đã chạm vào cô ấy. Tội cướp đi trinh tiết của Công chúa thì bị xử thế nào nhỉ? Tù chung thân? Hay đơn giản là tử hình? Dù không sợ đám lính hoàng gia, anh thừa sức hạ cả trăm tên một lúc, nhưng Caim đâu tới Đế Quốc để tìm rắc rối. Anh chỉ muốn tìm một cuộc sống yên ổn, vậy mà lại dính ngay quả bom tấn.
Caim lắc đầu mấy cái, xua đi mớ suy nghĩ tiêu cực rồi hỏi tiếp. “Anh hiểu lý do em phải giấu thân phận. Dù sao thì, Công chúa cũng không thể tùy tiện phơi bày danh tính. Nhưng...tại sao em lại một mình lang thang tới Vương Quốc Jade mà chỉ có vài vệ sĩ tháp tùng?”
“Trước khi trả lời câu hỏi đó, em cần giải thích tình hình hiện tại của Hoàng tộc.” Millicia trầm giọng “Khoảng một năm trước, Phụ hoàng em, Hoàng đế thứ mười tám, Bartholomew Garnet, bị trọng bệnh và rơi vào trạng thái hôn mê.”
“Hoàng đế mà bị thế thì không phải là chuyện lớn sao?” Caim hỏi.
“Đúng vậy, nhưng bọn em đã giấu nhẹm tin này để các nước khác không lợi dụng. Ngoài Hoàng tộc, chỉ một số ít quý tộc cấp cao và cận thần thân tín mới biết chuyện.” Khuôn mặt Millicia thoáng tối lại. “Vấn đề là, việc đó đã châm ngòi cho một cuộc tranh giành ngôi báu.”
“Một cuộc chiến đoạt vị, hả…”
“Phụ hoàng có ba người con với ba phi tần khác nhau, hai anh trai và em. Khi Người ngã bệnh, hai anh em trai của em đã lập tức lao vào cuộc đấu đá sau hậu trường, giành giật quyền kế vị.”
“Grrraow...Nhưng trong lúc đó, sao cô lại rời khỏi Đế Quốc mà đến Vương Quốc Jade?” Tea nghiêng tai hỏi, đôi tai hổ nhỏ giật giật tò mò. Câu hỏi ấy vốn không có ý xấu, nhưng Millicia cắn môi, ánh mắt trở nên đau đớn.
“Anh trai thứ hai của em, hoàng tử Lance, là người đã giúp em trốn đi. Anh ấy không muốn em bị cuốn vào cuộc tranh giành quyền lực, nên đã sắp xếp để em lánh sang nước láng giềng. Em đã nghĩ mình có thể làm gì đó có ích cho Đế Quốc với tư cách là Công chúa, nhưng…đó chỉ là lời ngụy biện. Sự thật là em đã bỏ chạy.” Millicia cúi đầu, giọng run run. Nhưng ngay lập tức, cô ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng rực đầy quyết tâm. “Thế nhưng, giờ em đã trở về. Dù bị bọn cướp bắt cóc trên đường, nhưng rồi em lại gặp được anh, Caim. Em tin đó là sắp đặt của Thần linh, là sự dẫn lối để em trở về quê hương và hoàn thành bổn phận của mình!”
“Sắp đặt của Thần, hử…Với một kẻ như anh thì có vẻ em đang hiểu nhầm định mệnh rồi.” Caim lẩm bẩm. Sức mạnh anh có được là nhờ hợp thể với Nữ Vương Độc Dược, một ma vật cỡ Ma Vương. Dưới con mắt giáo hội, anh chẳng khác gì kẻ thù của Thần. Nếu Giáo hội biết tới sự tồn tại của anh, chắc chắn họ sẽ phái lực lượng thanh trừng tới tận nơi.
Gọi mình, Vương Giả của Độc Dược, là sự dẫn dắt của Thần…thật sự là khiến người ta muốn lăn ra cười mà. Nhưng nó cũng khiến anh lo lắng về con đường phía trước.
“Vậy ra, tên lãnh chúa Faure đã bắt cóc em cũng vì chuyện tranh quyền đoạt vị đó? Có vẻ hắn khá là tham vọng.” Caim nói.
“Hắn vốn là người trung lập, nên em nghĩ sẽ không có vấn đề gì…Nhưng có lẽ khi em vắng mặt, hắn đã đổi phe, về phía hoàng tử Arthur, anh cả em. Hắn chắc định giao em cho Arthur, hoặc bắt em làm con tin để uy hiếp Lance, bởi em vốn thân thiết với anh ấy.” Millicia giải thích.
“Hmm…Ra vậy. Nếu thế thì, từ giờ…”
“X-Xin phép…cho em chen vào một chút.” Lenka đột ngột giơ tay, ngắt lời.
“Hm?” Caim nhìn sang Lenka, cô nàng nãy giờ vẫn im lặng, nhưng lúc này lại đang run rẩy, dường như cố gắng kiềm chế điều gì đó.
“Lenka? Chị sao thế? Không khỏe à?” Millicia hỏi.
“Không, thưa tiểu thư, chuyện này là chuyện khác… Em… Aaaah, em không chịu nổi nữa!” Lenka cắn chặt môi, đôi mắt ngân ngấn lệ, rồi bất ngờ ném phăng chiếc áo choàng trên người.
“Cái gì?!” Caim giật mình. Vì trước đó bị lột sạch khi bị giam, nên lúc này Lenka chẳng mặc gì ngoài tấm áo choàng vừa ném đi.
Lenka lao tới ôm chầm lấy Caim. “Em…Em chịu hết nổi rồi! Làm ơn, hãy trừng phạt em đi! Xin hãy dạy dỗ em thật nghiêm khắc!” Cô vừa khóc, vừa cọ sát bộ ngực mềm mại vào ngực Caim.
“H-Hả? Chị đang nói gì vậy, Lenka?!” Millicia hét lên, bật dậy trước cảnh tượng sốc tận óc. Cũng phải thôi, nữ kỵ sĩ trung thành của cô giờ đang trần truồng, bám lấy một người đàn ông và nói mấy lời hết sức thiếu đứng đắn.
“X-Xin lỗi tiểu thư…Em đã cố kiềm chế từ lúc bị nhốt trong dinh thự, nhưng giờ em sắp phát điên rồi!” Lenka nghẹn ngào, rồi quay sang nhìn Caim với ánh mắt khẩn cầu “Xin ngài Caim, hãy chiếm lấy em ngay bây giờ! Hãy đối xử với em như đồ vật, như một nô lệ! Xin hãy làm nhục em…thật thậm tệ!”
“H-Hả?!” Caim cứng họng. Anh biết rõ Lenka có những sở thích... đặc biệt từ lần đầu “quan hệ”, nhưng không ngờ cô lại bật ra lời đề nghị trắng trợn thế này ngay giữa cuộc thảo luận nghiêm túc.
Caim cố kéo Lenka ra để dỗ cô bình tĩnh lại, nhưng...
“Grrraow! Thật không công bằng! Tea cũng đang kiềm chế bản thân đây! Đừng hòng qua mặt tôi, Lenka!” Tea bỗng chen ngang, đổ thêm dầu vào lửa. Tinh thần cạnh tranh của cô bùng cháy, cô hầu gái tộc hổ nhanh chóng cởi đồ theo Lenka. Chỉ còn lại bộ nội y đỏ mà Caim vừa mua cho, cô lao tới ôm sát Caim. “Tea cũng muốn giao phối với ngài! Hôm nay xin hãy làm từ phía sau nhé!”
“Cả em nữa hả?! Này, nghĩ cho hoàn cảnh hiện tại chút đi!” Caim bắt đầu thực sự hoảng loạn. Một bên là Công chúa vừa tiết lộ thân phận, cả nhóm thì đang trốn chui trốn lủi trong rừng để thoát khỏi lũ lính truy bắt, thế mà anh lại bị hai cô gái lao vào gạ tình giữa tình cảnh như thế này.
Caim tuyệt vọng quay sang tìm cứu viện từ người duy nhất còn sót lại, Millicia. Vị công chúa xinh đẹp ấy đang đứng đó, hai nắm tay siết chặt, toàn thân run lên.
“Dừng lại đi, hai người!” Millicia quát.
“Phải đấy! Nghe cô ấy đi!” Caim mừng rỡ…nhưng rồi đứng hình khi nghe Millicia nói tiếp.
“Em cũng muốn…ngủ với Caim! Em sẽ không để hai người tự ý hành động mà thiếu em!” Millicia đỏ mặt, giọng đầy kiên quyết.
“Biết ngay mà! Sớm muộn gì cũng thành ra thế này thôi!” Caim gào lên tuyệt vọng, ôm đầu than trời. Đúng như câu nói, “chuyện xảy ra hai lần sẽ xảy ra lần thứ ba.” Anh đã linh cảm rằng Millicia cũng sẽ bùng nổ cảm xúc, y như Lenka và Tea.
“Tim em cứ đập loạn nhịp từ lúc anh cứu em ra khỏi dinh thự. Anh đã mê hoặc em…Em nghĩ đây chính là cảm giác người ta gọi là yêu thêm lần nữa. Dù sao thì, em cũng càng chắc chắn rằng anh chính là định mệnh của em, Caim!” Millicia nói, ánh mắt lấp lánh.
Như để chứng minh mình không thua kém hai người kia, Millicia mạnh dạn trút bỏ chiếc váy sang trọng, để lộ bộ đồ lót trắng muốt nổi bật giữa khu rừng tối đen. Cô tiến đến sát bên Caim, áp sát cơ thể mềm mại vào anh.
“Nào, đè em xuống đi! Và nếu có thể, hãy vỗ vào mông em thật mạnh, em sẽ càng vui hơn!” Millicia thì thầm.
“Tea sẽ hầu hạ ngài! Đầu tiên, để em giúp ngài cởi quần!” Tea chen vào, mắt sáng rực như lửa.
“Ngài đã biến một công chúa hoàng gia thành kẻ dâm đãng thế này, vậy ngài phải có trách nhiệm đấy.” Lenka nở nụ cười gian tà.
Cả ba cô gái, mỗi người với dáng vẻ khiêu gợi khác nhau, quấn lấy Caim, thì thầm những lời mời gọi ngọt ngào và nguy hiểm. Đến mức này rồi, Caim cũng không còn đường lui nữa. Đúng như họ mong muốn, anh sẽ chấp nhận gánh vác trách nhiệm.
Trách nhiệm, hả…? Đúng là kết quả của chất độc trong cơ thể mình mà. Caim hiểu rõ, ban đầu cả ba người họ đều không phải những cô gái cuồng nhiệt đến mức này. Nhưng thứ độc tố trong cơ thể anh, phản ứng phụ của việc hợp thể với Nữ Vương Độc Dược, đã dần dần khiến họ bị thu hút, bị lệ thuộc vào anh. Pheromone của anh, theo như Faust từng nói, mang tác dụng kích thích dục vọng mạnh mẽ, thậm chí còn gây ra sự phụ thuộc tinh thần. Và tối nay, sau những biến cố dồn dập, tất cả đã bùng phát cùng lúc.
Giờ đây, bọn họ đã trở thành tù nhân của anh. Dù anh không cố ý tạo ra điều đó, nhưng sự thật vẫn là lỗi của anh.
“Haizz… được rồi.” Caim buông tay, giơ lên trời như một kẻ đầu hàng. “Tôi là đàn ông! Tôi sẵn sàng đối mặt với cả ba người cùng lúc, nên cứ tới đây đi!” Anh rít lên như dã thú, ném áo ngoài sang một bên, lộ ra tấm lưng rắn chắc dưới ánh đèn lồng mờ ảo.
Trong khu rừng u tịch, ánh sáng cam ấm áp chiếu lên bốn thân thể đang kề sát nhau, một người đàn ông và ba người phụ nữ không mảnh vải che thân.
Dù đã từng làm chuyện đó vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên tất cả cùng nhau, Caim thầm nghĩ, ánh mắt không giấu nổi sự trân trọng khi nhìn ba thân thể mỹ miều trước mặt. Tea, Millicia, Lenka. Mỗi người một dáng vẻ, một sức hút riêng biệt. Vòng một, vòng eo, bờ vai, từng chi tiết đều là kiệt tác, như những bông hoa khoe sắc trong đêm, mê hoặc đến mức bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn chạm tay vào.
“Vậy thì…để Lenka trước nhé. Cô ấy sắp nổ tung tới nơi rồi.” Millicia cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô kỵ sĩ trung thành.
“Eh? Thật sao? Em được đi trước hả?!” Lenka rạng rỡ như đứa trẻ vừa được tặng quà.
“Phải. Chị đã kìm nén quá lâu rồi còn gì.” Millicia mỉm cười thông cảm.
“Grrraow…Được rồi. Nhưng tôi sẽ ghi nợ đấy, Lenka.” Tea miễn cưỡng đồng ý, liếc nhìn nơi thầm kín của Lenka, đang ướt đẫm không thể che giấu.
“Cảm ơn! Em sẽ không bao giờ quên ơn hai người!” Lenka vui mừng như vớ được bảo vật, bước tới gần Caim, ánh mắt lấp lánh đầy ham muốn.
Dưới ánh đèn lồng, cơ thể trần trụi của Lenka hiện rõ mồn một. Làn da trắng mịn, đôi gò bồng đào căng tròn, những múi cơ bụng săn chắc, và chỗ thầm kín đỏ au như mái tóc cô, tất cả đều tràn ngập sức sống, tràn ngập sự khiêu khích. Từ khe hở ấy, từng giọt mật ngọt đang chảy ra, chỉ chờ Caim chạm tới.
“Em đã cố chịu đựng rất giỏi đấy, Lenka. Thật đáng khen.” Caim ho nhẹ để xua đi cảm giác xấu hổ. Anh muốn thưởng cho cô vì sự kiềm chế đáng nể đó. “Vậy, em có điều ước gì không? Anh sẽ cố gắng đáp ứng.”
“Th-Thật ạ? Em được đưa ra yêu cầu sao?”
“Chừng nào không phải chuyện quá điên rồ là được.”
“Vậy thì…xin hãy dùng thứ này, thưa ngài Caim!” Lenka bước tới hành lý, lấy ra một cuộn dây thừng và đưa cho Caim, đôi má đỏ bừng.
“Hả?” Caim nhìn sợi dây, hoàn toàn bối rối.
“Em muốn ngài trói em lại…càng chặt càng tốt!” Lenka nói, ánh mắt khẩn cầu xen lẫn lúng túng.
“...Cái gì cơ?” Caim chưng hửng.
“Em đã tìm hiểu rồi! Cứ làm theo em hướng dẫn là được!” Lenka vội vã giải thích.
Caim ngó sang Tea và Millicia, cả hai đều tròn mắt không kém mình. Nhưng rồi họ gật đầu, ra hiệu cho anh tiếp tục.
Không còn cách nào khác, Caim cầm lấy sợi dây, bắt đầu quấn quanh cơ thể Lenka một cách vụng về, làm theo từng lời chỉ dẫn của cô.
“Phải rồi…đúng chỗ đó…xiết chặt lại…vòng qua đây nữa…Aaa-woof!” Lenka khẽ rên, tiếng rên nghe chẳng khác gì tiếng chó nhỏ khi anh xiết dây.
“Em…ổn chứ? Anh trói khá chặt rồi đấy, có đau không?” Caim lúng túng hỏi.
“Đ-Đau chứ…nhưng chính điều đó mới khiến em sung sướng!” Lenka trả lời, khuôn mặt đỏ lựng, đôi mắt mờ mịt chìm đắm trong khoái cảm. Làn da trắng ngần của cô đang bị dây thừng hằn lên, trông vừa đáng thương vừa mê hoặc.
Caim nuốt khan. Cảm giác được kiểm soát, được sở hữu cơ thể mềm mại ấy…chẳng tệ chút nào. Khi nhìn sợi dây quấn chặt đôi gò bồng đào của Lenka, ép chúng tròn căng lên như muốn vỡ ra, trong lòng anh trỗi dậy một cảm giác kỳ lạ, như thể một cánh cửa mới vừa được mở ra.
Lenka chìm trong thú lạc. Và Caim cũng bắt đầu thức tỉnh một khía cạnh đen tối của chính mình.
“Ngài Caim…Em…em không chịu nổi nữa rồi…” Lenka nhìn anh, ánh mắt nồng nàn cháy bỏng.
“Anh hiểu rồi.” Caim đáp, đưa tay nắm lấy đôi nhũ hoa đang bị sợi dây ép sát, bắt đầu vuốt ve đầy táo bạo, như để khắc ghi cảm giác ấy vào từng đầu ngón tay.
“Ahh…!” Lenka khẽ rên lên, người run lên nhè nhẹ.
Lưng Lenka uốn cong vì đợt kích thích mới, khiến sợi dây siết chặt hơn, càng dồn thêm khoái cảm vào từng tấc da thịt.
“Mmmh, aaah…Cảm giác tuyệt quá…Giết em đi cũng được…” Cô thở dốc, ánh mắt mơ màng.
“Nhìn cái mặt em kìa, đúng là không còn giữ được chút thể diện nào nữa…Thật là, đúng là một kỵ sĩ dâm loạn.” Caim thở dài châm chọc.
“Aaah, em thích lắm…Làm ơn, hãy sỉ nhục em thêm nữa…” Lenka run rẩy, giọng khẩn cầu.
“Biến thái. Con chó cái bẩn thỉu. Kỵ sĩ vô dụng, lúc nào cũng phát tình. Em chỉ là một con chó đội lốt kỵ sĩ mà thôi.”
“Aaaaaah!” Lenka rên lên trong cơn khoái cảm cực hạn. Bàn tay Caim đang nhào nặn đôi gò bồng đào căng tràn, sợi dây thừng chà sát làn da trắng mịn, từng lời nhục mạ như vết roi quất thẳng vào lòng tự tôn của cô, tất cả hòa quyện lại, đẩy Lenka tới đỉnh điểm. Cô co giật mạnh mẽ, rồi mềm nhũn ngã vật xuống đất. Vì đang bị trói, cô ngã sấp xuống, cặp mông căng tròn hếch cao lên trời, phơi bày trọn vẹn tấm thân bị dây thừng làm nhục dưới ánh đèn lờ mờ.
“Với tư thế này, em cũng không định bảo anh dừng lại đâu, đúng chứ?” Caim nhếch mép, đưa tay gạt sợi dây sang một bên, giữ chặt lấy eo Lenka, rồi từ từ thâm nhập từ phía sau.
“Aaaaah!” Lenka thét lên, toàn thân run bắn khi cơn khoái cảm mới tràn tới ngay sau cao trào vừa rồi, lập tức bị cuốn vào cơn lốc lửa dục cháy bỏng lần nữa.
Nửa tiếng sau, Lenka nằm kiệt sức dưới đất, cơ thể vẫn còn run rẩy. Caim nhẹ nhàng tháo những vòng dây thít chặt, giải phóng làn da mềm mại của cô khỏi sự trói buộc.
“Phù...Thế là xong phần của Lenka.” Caim thở ra, lau vầng trán lấm tấm mồ hôi. “Thật sự thì…anh cũng cảm thấy khá mãn nguyện rồi, nhưng mà...”
“Thưa ngài Caim…”
“Caim…”
Giọng nói ngọt ngào nhưng ẩn chứa ham muốn vang lên, kéo Caim trở lại thực tại. Đắm chìm trong sự đê mê mới mẻ khi lần đầu biết tới khoái cảm của trò trói buộc, anh đã quên mất xung quanh vẫn còn hai ngọn lửa khác đang bùng cháy. Tea và Millicia đang tiến lại gần, đôi mắt ánh lên khát khao mãnh liệt. Cảnh tượng vừa rồi, cùng với bản năng bị kích động, đã khiến họ không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
Cả hai đã sẵn sàng, và họ cũng chẳng định chờ thêm.
“Được rồi. Anh sẵn sàng.” Caim thu hết những thỏa mãn vừa có, siết chặt nắm đấm, chuẩn bị cho trận chiến kế tiếp “Tới đây nào, hai người! Anh sẽ tiếp cả hai cùng lúc!”
Ngay khi lời tuyên chiến dứt, Tea và Millicia lập tức lao vào, như hai con mãnh thú vồ lấy con mồi mà mình thèm khát.
Bình minh vẫn còn xa, đêm trong khu rừng này vẫn còn rất dài.
Và cuộc chiến của Caim…mới chỉ vừa bắt đầu.