Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

203 1028

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

336 862

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

45 188

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

289 6680

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

279 5852

Volume 1 (Light Novel) - Chương 6: Cuốn Vào

“Hừm~... chuyện đó là mơ à?”

Caim vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ kỳ lạ. Nhưng mọi chi tiết vẫn còn rõ ràng đến nỗi anh khó mà tin rằng đó chỉ là mơ.

“Chẳng lẽ Faust dùng thứ ma thuật kỳ quái gì lên mình? Cũng không bất ngờ lắm nếu là cô ta...”

Anh tự tát nhẹ vào mặt để tỉnh táo rồi ngồi dậy. Lẽ ra đêm qua anh ngủ trên sàn, nhưng hiện tại anh lại đang nằm trên giường. Không những thế, toàn thân anh trần như nhộng, và hai cô gái nằm hai bên cũng trong tình trạng y hệt.

“Vậy là... không phải mơ thật rồi. Chết dở.”

Anh nhìn sang Millicia và Lenka. Lenka vẫn đang mơ màng lẩm bẩm câu quen thuộc: “Giết tôi đi...”, nhưng cả hai đều ngủ rất ngon, vẻ mặt thỏa mãn hiện rõ trên gương mặt.

“Nhìn họ kìa, hạnh phúc sau khi rút cạn sức tôi…” Caim thở dài, hồi tưởng lại đêm hôm trước. Hai người phụ nữ ấy như hóa thành yêu nữ, không ngừng đòi hỏi sự chiều chuộng từ anh.

Trước đêm đó, cả Millicia lẫn Lenka đều còn trong trắng. Nhưng Caim cũng vậy. Anh chưa từng nghĩ lần đầu tiên của mình lại xảy ra với hai cô gái xinh đẹp đến thế, và càng không ngờ chính họ là người chủ động.

“Giờ thì sao đây? Hay là chuồn luôn cho xong...”

Millicia rõ ràng là con gái nhà quý tộc. Việc anh đã phá vỡ sự trong trắng của cô gần như chắc chắn sẽ khiến anh bị buộc phải chịu trách nhiệm. Còn Lenka? Có khả năng cao sẽ đòi xử anh vì “dám làm nhục chủ nhân”. Dù Caim không dễ bị giết, nhưng ý nghĩ phải đối mặt với một cô gái giận dữ cầm kiếm cũng khiến anh phát sợ.

Mình có thể chạy trốn ngay bây giờ... nhưng điều đó có đúng không?

Caim nhìn hai cô gái vẫn đang say ngủ mà nghĩ thầm.

Dù ban đầu anh không bận tâm nhiều đến lời của Faust, nhưng sau vài ngày đi cùng nhau, sau những lần trao nhau nụ hôn và thân mật, anh đã bắt đầu có tình cảm. Anh không phải kiểu người vô trách nhiệm đến mức coi như chưa có chuyện gì và bỏ đi.

“Thôi thì... để sau tính tiếp. Ra ngoài đi dạo một chút cho tỉnh táo cái đầu.”

Millicia và Lenka vẫn còn ngủ say, nên anh đoán mình có chút thời gian. Mặc quần áo và lấy đồ sạch sẽ, Caim rời khỏi phòng, đi xuống cầu thang tới quầy tiếp tân của quán trọ, nơi cô con gái chủ quán đang đứng trực.

Cô gái thốt lên khe khẽ khi thấy anh.

“Tôi ra ngoài đi dạo chút. Hai người đi cùng tôi vẫn đang ngủ. Phiền cô mang một xô nước lên phòng được không?” Caim hỏi.

“Dạ…vâng ạ. Một đồng…đồng đỏ.”

Caim đặt tiền lên quầy.

Cô gái lén liếc nhìn anh, mặt đỏ bừng. “C-Có vẻ... tối qua anh rất vui vẻ nhỉ.”

Cô ta chắc đã nghe hết mọi âm thanh từ phòng anh phát ra đêm qua.

“Nếu cô ngượng đến mức mặt đỏ như cà chua, sao còn phải nói làm gì?” Caim đáp lại, tỏ ra bối rối. Anh đưa thêm một ít tiền như lời xin lỗi vì đã gây ồn ào, rồi rời khỏi quán trọ.

Bên ngoài, ánh nắng rực rỡ rọi xuống từ bầu trời không một gợn mây. Caim ngửa đầu nhìn trời, thở dài.

“Thời tiết đẹp thật. Trớ trêu thay, trong lòng mình chẳng thấy nhẹ nhõm chút nào.”

Anh vừa vươn vai vừa thả bộ trên con đường chính của thành phố. Dù đầu óc đáng lẽ phải bận tâm đến trách nhiệm với Millicia và Lenka, anh lại thấy phấn khích khi lần đầu được đến một thành phố lớn.

Một sạp hàng bên đường thu hút sự chú ý của anh.

“Cái đó trông ngon đấy. Cho tôi một cái.”

“Đây. Năm đồng đỏ.”

Người bán đưa cho anh một loại bánh mì kẹp xúc xích và rau, phủ sốt đỏ và vàng. Mùi hương gia vị thơm nức khiến bụng anh sôi lên.

“Ôi, ngon thật đấy!” Caim không kiềm được tiếng khen sau miếng đầu tiên. Vị xúc xích còn nóng, bánh mì mềm, nhưng ấn tượng nhất là hương vị của các loại sốt. Loại đỏ thì vừa miệng, còn loại vàng cay cay làm anh bất ngờ. Mỗi miếng lại khiến anh muốn ăn thêm.

“Lần đầu tiên cậu ăn bánh kiểu này à? Mấy loại sốt đó gọi là ketchup với mustard. Đồ ăn phổ biến ở đế quốc đấy.”

Caim nuốt hết miếng cuối. “Du lịch đúng là tuyệt, chẳng ngờ có thể được ăn món ngon thế này!”

“Ha ha ha! Có người cảm động vì món mình làm thì đúng là vui thật. Nếu cậu muốn thêm, tôi giảm còn bốn đồng mỗi cái.”

“Chốt luôn. Cho tôi ba cái.”

Khi cầm túi bánh nóng hổi trên tay, Caim bỗng nhận ra một điều: Chết tiệt... Mình mua phần cho Millicia với Lenka mà chẳng nghĩ ngợi gì luôn. Chẳng phải mình đã quyết không bỏ rơi họ rồi sao?

Hành động vô thức của anh nói rõ hơn bất cứ lời nào, anh đã chọn ở lại, chấp nhận hậu quả. Dù có thể sẽ rắc rối to khi quay lại, anh cũng không thể trốn chạy và giả vờ chưa từng có chuyện gì.

“Thôi kệ. Đành... cúi đầu nhận tội vậy.”

Caim thở dài, nhớ đến cách xin lỗi tận đáy lòng mà “Nữ hoàng độc” từng dạy, cách hạ mình không còn tí kiêu hãnh nào. Ít ra thì vẫn còn hơn bỏ trốn mà không nói gì.

Mình sẽ quay lại quán trọ... nhưng đã vào thành phố rồi thì cũng nên mua gì đó làm quà xin lỗi.

Caim nghĩ rằng nếu mang về chút quà, có khi hai cô gái sẽ đỡ giận hơn. Nhất là Lenka, anh hy vọng có thể tránh được việc bị cô nàng đâm thẳng vào bụng.

“Phụ nữ hay thích trang sức đúng không nhỉ? Hy vọng tìm được món nào vừa tiền…”

Có thể hơi mưu mẹo, nhưng Caim quyết tâm dùng mọi cách để xoa dịu tâm trạng của hai người con gái ấy.

***

“Ngươi dám làm thế với ta, một người thuộc tầng lớp quý tộc à?!”

“Hửm?” Đang lúc Caim lang thang tìm mua quà cho hai cô gái, anh nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của một người đàn ông. Quay đầu lại, anh trông thấy một gã trông lớn hơn mình đôi chút, đang quát tháo giữa đường.

“Cháu xin lỗi! Cháu thật sự xin lỗi ạ!”

“Ngươi nghĩ chỉ xin lỗi là đủ cho việc dám tạt nước lên chân ta sao?! Đồ hạ cấp bẩn thỉu... Ta sẽ cho ngươi biết tay!”

Người đàn ông mặc đồ sang trọng đang gào lên với một cô bé chừng mười tuổi, rách rưới và đang quỳ rạp xuống nền đất. Nhìn vào xô nước đổ bên cạnh và đoạn đối thoại, có vẻ cô bé vô tình làm đổ nước lên chân gã kia. Hắn ta có lẽ là một quý tộc nào đó. Dù sự việc xảy ra ngay giữa phố, người đi đường đều né sang bên, giả vờ không thấy, không ai dám xen vào.

“Chà, đúng là cảnh khó chịu để bắt đầu buổi sáng,” Caim thở dài “Là người lai thú à?” Anh cau mày nhìn kỹ cô bé, trên đầu bé là đôi tai thú bông xù, sau lưng là chiếc đuôi nhỏ. Nhìn qua thì giống giống loài chó hay sói. Một nô lệ thú nhân.

Trong Vương quốc Ngọc, người lai thú bị phân biệt đối xử nặng nề, nên chuyện họ bị ngược đãi giữa chốn công cộng cũng không quá lạ.

Nhưng lạ thì lạ, nhìn cảnh này vẫn khó mà nuốt trôi. Caim tặc lưỡi, bước về phía hai người. Anh không có nghĩa vụ phải can thiệp, nhưng anh ghét chuyện phân biệt đối xử với thú nhân, một người rất quan trọng với anh cũng là một trong số họ. Anh không thể bỏ mặc cô bé bị bắt nạt như thế.

“Này. Như thế là quá đủ rồi đấy,” Caim lên tiếng.

“Ngươi là ai?” gã quý tộc quay lại, mặt hằm hằm.

“Chỉ là người qua đường thôi. Nhưng dù con bé là thú nhân thì nó vẫn là trẻ con. La lối ầm ĩ giữa phố như vậy... thật không đáng mặt đàn ông chút nào.”

“Nhìn cách ăn mặc của ngươi, chắc là kẻ mạt hạng nào đó, chắc là một tên mạo hiểm giả nhỉ?” Gã hừ mũi khinh bỉ “Loại hạ tiện như ngươi mà dám lên tiếng với ta? Một quý tộc của Đế quốc? Biến đi cho khuất mắt!”

Gã này rõ ràng là quý tộc từ bên kia sông, thuộc Đế quốc. Không rõ hắn qua Vương quốc làm gì, nhưng giờ đang gây đủ chuyện rắc rối.

“Dù gì thì nô lệ cũng là tài sản đấy,” Caim nói. “Giết nô lệ của người nước khác không gây chuyện à?”

“Ngươi vẫn còn nói à? Chẳng lẽ lời ta chưa đủ để thứ đầu đất như ngươi hiểu ra?!”

Không để Caim nói thêm lời nào, gã quý tộc rút thanh kiếm bên hông và lao thẳng vào anh.

Gì chứ, nhanh vậy? Caim thoáng bất ngờ. Hắn ta thô lỗ đến mức rút kiếm giữa đường phố chỉ vì một lời cãi vã. Đúng là mấy tên quý tộc thối nát.

“Phiền phức thật...” Caim thở dài. Anh nhẹ nhàng nghiêng người tránh đòn chém rồi tung một cú đấm vào bụng gã đàn ông.

“Gư...!”

“Vậy là đủ rồi chứ? Ngủ một giấc đi.” Gã quý tộc đổ vật xuống đất, bất tỉnh. Caim chỉ đánh nhẹ, không gây nguy hiểm đến tính mạng.

“Chết tiệt, sáng đẹp trời mà lại phải gặp hạng người như thế...” Anh lắc đầu, rồi quay sang cô bé.

“Ổn chứ?”

“Gâu! C-Cảm ơn ngài ạ!” Cô bé thú nhân nhổm dậy, cúi đầu cảm tạ, đôi tai rũ rượi khẽ rung theo từng nhịp cúi.

“Không có gì đâu. Mau về làm việc đi, chủ ngươi mà thấy lâu thế này chắc mắng đấy.”

“Gâu! Vâng ạ!” Cô bé ôm xô nước rồi tất tả rời đi.

“Nô lệ thú nhân... đau lòng thật.” Caim khẽ nhăn mặt, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy.

Trẻ con từ các làng thú nhân thường bị bắt cóc và đem bán làm nô lệ. Chuyện tàn nhẫn ấy lại không khiến phần lớn con người nơi đây bận tâm, vì với họ, thú nhân không được xem là “người”.

Dù anh chẳng phải hoàng thân hay quý tộc để có thể thay đổi gì, nhưng lòng vẫn thấy nặng trĩu.

“Không biết Tea có ra nông nỗi ấy nếu mẹ không nhận nuôi cô ấy không nhỉ...” Caim lẩm bẩm.

“Grrraow! Anh đang nói gì thế hả?!”

“Hửm? Ờ thì... Anh đang nghĩ, không biết nếu em không được mẹ đưa về, có khi đã bị bắt làm nô lệ mất rồi...” Caim trả lời theo phản xạ vì nghe thấy giọng quen, rồi mới giật mình nhận ra: “Khoan đã, cái gì?!”

Quay đầu lại, anh thấy một cô gái tóc bạc mặc đồng phục hầu gái đang đứng chống tay, khoanh tay trước ngực.

“Tea?! Em làm gì ở đây?!”

Người vừa bất ngờ xuất hiện, không ai khác chính là Tea, hầu gái người hổ mà anh từng để lại ở quê nhà. Anh từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa, vậy mà giờ cô đang đứng trước mặt anh, như thể chưa từng rời xa.

“Cuối cùng em cũng bắt kịp anh rồi, chủ nhân Caim,” Tea mỉm cười. Nhưng lạ là, nụ cười ấy khiến tim Caim đập thình thịch, một kiểu báo hiệu... nguy hiểm cận kề.

“Giờ thì nói cho rõ, tại sao anh lại bỏ đi mà không nói gì với em? Câu trả lời của anh... sẽ quyết định số phận anh đấy.”

Grrraaaaw! Tea gầm lên như thú dữ. Giọng cô vang vọng như từ lòng đất sâu thẳm, đến mức chính Caim, người từng hợp thể với “Nữ hoàng độc dược” cũng rợn tóc gáy.

“Em sẽ nghe hết từ đầu tới cuối. Còn nếu anh tính bỏ chạy... thì anh biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy, phải không?”

“...Ờ, biết...” Caim cứng đơ, lạnh toát sống lưng.

“Grrraoooow! Đồ ích kỷ, chủ nhân Caim! Anh là tên khốn! Là đồ vô lương tâm!” Tea rít lên, nghiến răng nghiến lợi kéo anh vào một quán ăn gần đó, dí anh ngồi xuống ghế trong góc phòng.

“Anh không muốn kéo Tea vào chuyện này?! Anh nghĩ như vậy là giữ cho em an toàn, là đỡ gánh nặng cho em?! Đừng coi thường em như thế! Em nợ anh và tiểu thư mọi thứ. Em thà bỏ hết cuộc sống hiện tại, chứ không bao giờ quay lưng với hai người!”

“Anh xin lỗi... Anh ngốc thật. Tha lỗi cho anh.” Trong tình huống này, một người đàn ông chỉ có thể thành thật nhận lỗi, và Caim đã làm đúng như thế, không tìm cớ biện minh.

“Mà khoan... Tại sao em nhận ra anh được? Anh khác hoàn toàn so với trước kia. Giờ trông anh như người lớn rồi mà.”

“Chuyện đó thì rõ rành rành. Anh vẫn có mùi y như cũ. Và... anh trông hệt như tiểu thư hồi còn trẻ.”

“Giống mẹ à?”

“Ừ. Anh chắc không nhớ đâu, vì anh chỉ thấy mẹ lúc bệnh nặng, nhưng hồi trẻ, mẹ rất đẹp. Mà nét mặt lại giống anh y đúc.”

“...Ra vậy.” Caim khẽ đáp. Cảm xúc trong lòng anh lẫn lộn, vừa ấm lòng vì được so với mẹ, vừa ngại ngùng không rõ vì sao.

“Em lần theo dấu mùi của anh mà đến được đây,” Tea kể tiếp “May mà mấy ngày nay trời không mưa!”

Cô ưỡn ngực tự hào, khiến bộ ngực đầy đặn lấp ló sau tạp dề hầu gái càng thêm nổi bật. Caim không khỏi thắc mắc: Chẳng lẽ suốt hành trình cô vẫn mặc như vậy mà lần theo dấu anh như chó săn à...?

“Người hổ bọn em ngửi tốt hơn người thường nhiều lần! Không bằng loài chó hay sói, nhưng để bám theo mùi quen thuộc của chủ thì dễ như ăn bánh!”

“Chủ nhân của em, hả...? Vậy em chọn đi theo anh thay vì ở lại với cha anh, bá tước Halsberg sao? Anh không có tiền đâu. Không chức tước, không của cải.”

“Em không quan tâm! Với em, chủ nhân Caim là người duy nhất em trung thành. Điều đó không bao giờ thay đổi từ ngày anh cứu em! À, tất nhiên, em vẫn yêu quý và tôn trọng tiểu thư nữa nhé!”

Caim im lặng. Anh đã sai khi bỏ lại Tea phía sau. Dù lúc ấy anh nghĩ tốt nhất là không kéo cô vào những rắc rối của mình, rằng để cô ở lại lãnh địa Halsberg sẽ an toàn hơn, nhưng giờ anh nhận ra, sự "tốt bụng" ấy thật sai lầm. Tea không cần được bảo vệ bằng sự xa cách. Cô thuộc về thế giới của anh. Anh là người duy nhất cô công nhận là chủ nhân.

“Em làm anh cảm động quá đấy... Xem ra anh đã đánh giá thấp lòng trung thành của em rồi,” Caim nói, giọng nhẹ nhàng hơn thường lệ.

“Em hy vọng anh sẽ suy nghĩ lại! Dù là từ lúc lọt lòng hay đến khi xuống mồ, Tea cũng sẽ luôn ở bên anh!”

“Cái cách em dùng cụm đó nghe... hơi sai sai... Nhưng dù sao thì, anh thật sự cảm ơn em,” Caim đáp lại bằng giọng chân thành.

Anh rời quê hương để thực hiện tâm nguyện của mẹ, tìm kiếm một mái ấm, một gia đình thực sự cho bản thân. Nhưng rồi, chính anh lại quên mất một điều: người thân đã luôn ở bên cạnh mình từ lâu rồi.

Tea đã vứt bỏ công việc, cuộc sống ổn định và cả nơi chốn thuộc về mình chỉ để đuổi theo anh. Nếu cô không phải là “gia đình” thì còn ai xứng đáng hơn?

Mình đúng là ngốc. Mình đi tìm gia đình, nhưng lại để một người thân yêu ở lại ngay từ đầu...Thật sự phải xem lại bản thân.

“Nhân tiện... Tea có chuyện muốn hỏi chủ nhân Caim,” Tea đột nhiên nói.

“Ờ? Em hỏi gì cũng được. Giờ anh không giấu em điều gì nữa đâu,” Caim gật đầu dứt khoát, cảm kích trước lòng trung thành của cô và sẵn sàng đối mặt với mọi câu hỏi.

Nhưng...

Gương mặt anh đông cứng lại trong tích tắc khi nghe Tea hỏi tiếp:

“Em ngửi thấy mùi phụ nữ... à không, là mùi nhiều cô gái dính trên người anh. Họ là ai vậy hả?”

***

Caim quay trở lại quán trọ cùng Tea, nhưng để cô lại ở phòng ăn. Anh một mình bước lên phòng, chuẩn bị tinh thần để đối diện với Millicia và Lenka.

“Anh có gì để giải thích không, Caim?” Millicia hỏi ngay khi anh mở cửa bước vào.

Caim lập tức quỳ gối trước hai cô gái đang đứng khoanh tay, mắt nhìn anh đầy uy lực. Dĩ nhiên, họ đã thay quần áo và không còn trong tình trạng... “tự nhiên” như lúc sáng sớm.

Millicia nở một nụ cười nhẹ mà lạnh lẽo, còn Lenka đứng phía sau, mặt đỏ bừng vì cả giận lẫn ngại.

“Ờ... ừm... anh chỉ đi mua bữa sáng thôi mà...”

“Sao lại đi một mình? Bọn em đã rất lo khi tỉnh dậy không thấy anh đâu. Cảm giác như bị bỏ rơi, như thể... anh đã ‘xong việc’ với bọn em rồi nên muốn cắt đứt liên lạc.”

“Gah...ừm...” Caim rên rỉ. Anh quả thực... cũng có một phần ba ý định chạy trốn khỏi trách nhiệm. Nhưng tất nhiên, không đời nào anh dám thừa nhận điều đó. Nên anh chỉ cúi đầu, im lặng.

“Đó là lần đầu tiên của cả em và Lenka. Anh tưởng tượng xem, bọn em cảm thấy thế nào khi tỉnh dậy sau một đêm... đặc biệt, chỉ để thấy người mình vừa yêu thương biến mất. Anh làm vậy để tổn thương bọn em sao? Anh thấy vui lắm đúng không?”

“Chúng ta... là người yêu?” Caim lúng túng hỏi lại.

“Chẳng phải thế à? Hay là anh thường xuyên làm chuyện ấy với những cô gái không phải người yêu? Hay anh coi bọn em là gái mua vui?”

“Không! Không không! Chúng ta là người yêu! Anh xin lỗi! Là anh sai!” Caim hoảng hốt, sụp xuống sát đất, hai tay chống sàn, đầu cúi sát.

Ngay lúc anh thừa nhận quan hệ giữa họ, Millicia nở một nụ cười mãn nguyện, một nụ cười thắng trận. Dĩ nhiên, Caim không thấy được từ vị trí đang quỳ của mình... và cũng không nhận ra rằng mình vừa bị dồn vào “cam kết” không lối thoát.

“Tốt. Vậy từ giờ, chúng ta là người yêu của anh, Caim. Lenka, em cũng đồng ý chứ?”

“Tất nhiên.” Lenka đáp lời chủ nhân, rồi quay sang nhìn Caim, đôi mắt ngấn nước nhưng ánh nhìn lại sắc như dao. “Anh phải chịu trách nhiệm...vì đã lấy đi lần đầu của em.”

Dù Lenka lớn tuổi hơn anh, nhưng biểu cảm lúc này lại ngây ngô đến mức khiến tim Caim khẽ loạn nhịp. Anh... không còn đường lui nữa rồi.

“Được. Là đàn ông, anh sẽ chịu trách nhiệm. Anh vẫn hơi mơ hồ không rõ cụ thể phải làm gì... nhưng anh sẽ cố hết sức. Chỉ là, hai em thật sự chấp nhận chuyện này sao? Anh chỉ là một kẻ lữ hành không tước vị, còn Millicia là con gái quý tộc mà.”

Không chỉ vậy, anh còn là một người đàn ông, nhưng lại liên quan tới hai người phụ nữ. Một quan hệ đầy bất cân xứng. Liệu điều đó có ổn?

“Chẳng sao cả. Cha em cũng có mấy bà vợ lận,” Millicia cười ngọt, nghiêng đầu như thể chuyện đa thê là chuyện hiển nhiên.

“Ở Đế quốc, năng lực quyết định tất cả,” Lenka giải thích thêm. “Ai mạnh thì có thể thành kỵ sĩ, thậm chí quý tộc. Với sức mạnh của anh, chuyện trở thành bá tước... hay cao hơn nữa cũng không phải bất khả thi. Và quý tộc ở Đế quốc thì cưới nhiều vợ là chuyện thường, nên em không phản đối.”

Đế quốc Garnet có sức mạnh quốc gia vượt trội hơn Vương quốc Jade gấp mười lần. Đó là một đất nước trọng năng lực tuyệt đối, đúng nghĩa câu "quốc giàu, binh mạnh". Họ chọn người vào vị trí quan trọng dựa trên tài năng, không dựa trên xuất thân hay dòng dõi.

“Ra vậy... Vậy là hai em không có vấn đề gì khi trở thành người của anh?” Caim nói, vẫn chưa tin nổi vào sự may mắn của mình. Hai cô gái xinh đẹp như Millicia và Lenka đều sẵn lòng ở bên anh, đúng là hơn cả mơ.

“Từ ngày anh cứu em, em đã có cảm giác như đó là định mệnh. Em tin chắc rằng... người em phải kết hôn và sống trọn đời cũng chính là anh,” Millicia nhẹ nhàng nói.

“Thật ra em... rất bực mình về chuyện này, nhưng mà...” Lenka hít sâu, rồi tiếp lời. “Khi nhìn anh chiến đấu, tim em đập loạn cả lên. Em... muốn được anh ‘dạy dỗ’. À không, ý em là... em sẽ cho phép anh làm chồng của tụi em!”

“...Ờ... anh cảm động quá, sắp khóc đến nơi...” Caim thì thào, lòng dâng đầy cảm xúc. Dù trong lời Lenka có chút gì đó hơi... sai sai, nhưng anh chọn cách bỏ qua và đón nhận tình cảm của họ bằng cả tấm lòng.

Tuy vậy, vẫn còn một việc anh cần phải nói rõ...

“À, giờ khi mọi chuyện đã rõ ràng, anh muốn giới thiệu với hai em một người...”

“Gì cơ?” Millicia và Lenka đồng thanh hỏi, ánh mắt ngơ ngác.

Caim nghĩ rằng thay vì cố giải thích dài dòng, tốt nhất là để hai cô gặp Tea luôn. Vừa tiện, vừa giúp anh giải quyết mọi vấn đề cùng lúc. Anh đứng dậy, rời khỏi phòng và đi gọi cô hầu gái vẫn đang đợi dưới tầng.

Ba cô gái, mỗi người một vẻ, nhìn chằm chằm vào nhau trong im lặng. Cảm giác trong phòng lúc này nặng nề và căng như dây đàn. Caim, là người duy nhất trong nhóm, chỉ biết đứng giữa mà... toát mồ hôi lạnh.

“Chủ nhân Caim... hai người này là ai?” người đầu tiên cất tiếng là Tea, một cô gái tộc hổ, mặc đồng phục hầu gái. Cô gần như là người thân, giống như chị gái vậy, vì đã chăm sóc anh từ thuở nhỏ.

“Anh sẽ giải thích người phụ nữ kia là ai chứ, Caim?” người thứ hai là Millicia, trong bộ váy thanh lịch. Là tiểu thư quý tộc, mới vài phút trước còn xác nhận rằng cô là người yêu của Caim, và cũng là người từng được anh cứu thoát khỏi bọn cướp.

“Không ngờ anh lại động vào người khác ngoài tiểu thư và em...” người thứ ba, Lenka, trong bộ quần áo đơn giản, thực dụng, là nữ kỵ sĩ, đồng thời là người yêu mới “gia nhập hội”. “Người ta bảo đàn ông tài giỏi thường... đa tình, nên em cũng không rõ là nên khen hay nên ném gạch đây.”

Ba cô tạo thành một thế tam giác quanh Caim, kẻ đang đứng giữa và bị ánh mắt sắc như dao găm khóa chặt tại chỗ.

Cái quái gì đang diễn ra thế này? Sao mình cảm thấy như đứng giữa chiến trường vậy...? Caim run nhẹ. Anh chẳng rõ mình sai ở chỗ nào, nhưng cũng không ngu đến mức lên tiếng cãi lại. Tốt nhất là... im lặng chờ giông bão qua đi.

“Dựa theo quần áo, cô kia chắc là hầu gái đúng không? Nhưng anh nói mình là thường dân mà?” Millicia hỏi, đôi mắt nheo lại đầy nghi ngờ.

“...Không sai. Anh đúng là thường dân. Chỉ là... cha mẹ và em gái anh là quý tộc thôi.”

“Nghe có vẻ... rắc rối. Thôi được, để sau nói tiếp.” Millicia thở dài, tựa đầu vào tay như đang cố giữ bình tĩnh. “Tôi là người yêu của Caim. Vậy còn cô, cô là gì của anh ấy? Nhìn cách ăn mặc, chắc là hầu gái?”

“Grrrr... Người yêu á?!” Tea nhe răng, hơi giật mình. Nhưng rồi cô vẫn giữ vững lập trường: “Tea là hầu gái và là người thân của Caim! Bọn tôi từng tắm chung, ngủ chung! Tôi không phải hầu hạ kiểu bề trên, bề dưới!”

“Oh... Vậy nếu nói đến chuyện ngủ chung, thì bọn tôi cũng từng rồi đấy.” Millicia mỉm cười nhẹ.

“Nhưng chỉ một lần đúng không?! Tôi thì nhiều lần rồi nhé!” Tea phản pháo.

“Nhưng với chúng tôi, đó là... trọn vẹn. Chúng tôi đã làm đến cùng!” Millicia dõng dạc tuyên bố.

“Grrrraoooww!” Tea gầm lên tức giận. Bị đối phương dẫn trước thế này, cô lập tức túm váy, chuẩn bị... phản công.

“Cái gì...?!” Caim hét lên hoảng hốt.

“Tea cũng có thể sinh con! Cô chỉ là con mèo may mắn chen lên trước, đừng tỏ vẻ hơn người!”

“Giữa ban ngày ban mặt mà cô định...?!” Millicia hơi giật mình.

“Lenka! Mau... cởi đồ đi!” Millicia ra lệnh ngay.

“Ể?! Em... em cũng phải tham gia ạ?!”

“Tất nhiên! Chúng ta phải chứng minh tình yêu dành cho Caim!”

Millicia bắt đầu tháo nút áo, còn Lenka chần chừ vài giây rồi cũng dứt khoát kéo quần xuống.

“Đ-Đợi đã! Các em làm gì vậy?! Trời còn đang sáng rõ mà!” Caim hốt hoảng kêu lên.

“Thì sao? Mau kết đôi đi!” Tea gào.

“Không đời nào! Caim là người yêu của bọn em!” Millicia không chịu thua.

“Anh phải chịu trách nhiệm đó, đồ khốn!” Lenka hét lên.

“B-Bình tĩnh! Làm ơn! Làm ơn đừng mà!”

“Grrrrraow! Em hết chịu nổi rồi! Chuẩn bị tinh thần đi, chủ nhân Caim!”

“Em sẽ không thua! Lòng can đảm là máu của phụ nữ Đế quốc!”

“Giết em đi... nhưng nhớ vỗ mông em trước!”

dd18163e-598f-48be-849f-cddd6ae94bc9.jpg

Ba cô gái đã dồn Caim vào sát tường. Anh tái mặt, toàn thân cứng đờ vì sợ hãi tột độ. Trong đầu anh lúc đó chỉ còn một ý nghĩ: mình sắp bị “xử” thật rồi. Và đúng lúc anh chuẩn bị tinh thần cho trận "bao vây truy kích", thì một giọng nói không ngờ tới đã cứu anh.

“Ư-Ờm... xin lỗi vì làm phiền...”

“À...” Caim thốt ra khe khẽ, quay đầu về phía tiếng nói.

Cô con gái chủ quán trọ đang đứng ngay ngưỡng cửa, lén nhìn vào từ sau cánh cửa hé mở. Gương mặt lấm tấm tàn nhang của cô đỏ bừng như trái cà chua chín.

“Ờm... thì... tới giờ trả phòng rồi ạ. Nếu quý khách muốn ở thêm đêm nữa... thì cần thanh toán tiếp...” cô nói lí nhí, mắt không dám nhìn thẳng.

Sau vài giây im lặng đầy ngượng ngùng, cuối cùng Caim cũng lắp bắp được câu: “À... ừ... xin lỗi nhé.”

Câu nói ấy như dội một gáo nước lạnh vào không khí nóng bỏng trong phòng. Ba cô gái, người thì đang mở cúc áo, người thì chưa kéo quần lên, người thì đang giận dữ gào thét, lập tức khựng lại.

Tất cả đều im bặt, ánh mắt né tránh, rồi nhanh chóng kéo lại quần áo, sửa sang lại đầu tóc trong lặng lẽ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

***

Cuối cùng, cả nhóm quyết định rằng Tea sẽ cùng họ đến Đế quốc. Bốn người rời khỏi quán trọ và đi ra bến cảng để mua vé tàu.

Khi đến nơi, họ tiến về khu bán vé, nơi một thanh niên trẻ đang ngồi trực.

“Bốn vé ạ? Tổng cộng là hai đồng vàng.”

“Vâng, của anh đây.” Millicia không chần chừ, rút tiền trả cho cả nhóm.

Trước một cô gái xinh đẹp, khí chất quý tộc như vậy, cậu nhân viên cười tươi và nói thêm: “Hôm nay đã kín chỗ, nhưng các vị có thể khởi hành vào trưa mai. Nếu đến trễ, bọn tôi sẽ không hoàn lại tiền, nên xin lưu ý nhé.”

“Mai thôi sao? Tôi tưởng phải đợi lâu hơn chứ,” Millicia bất ngờ. Thường thì vé đi Đế quốc kín lịch cả tuần, may mắn lắm mới có chỗ nhanh như vậy.

“Có người hủy chuyến vào ngày mai nên mấy vị được thế chỗ.”

“Ra là thế. Cảm ơn anh.” Millicia nhận vé rồi quay lại chỗ nhóm Caim đang đợi “Xem ra mai chúng ta có thể lên đường rồi, nhanh hơn dự tính nhiều.”

“Vậy thì tốt. Nhưng anh muốn đi dạo quanh thành phố một chút trước khi đi. Có phiền không?” Caim hỏi.

“Không đâu, chỉ là...” Millicia ngập ngừng một chút “Tea sẽ đi cùng anh à?”

“Tất nhiên! Vì Tea là hầu gái của chủ nhân Caim!” Tea đáp thay, giọng đầy tự hào.

“Em cũng muốn đi, nhưng còn phải chuẩn bị hành lý với Lenka nữa. Tiếc ghê... chỉ có hai người thôi à...” Millicia nói, vẻ mặt giận dỗi không giấu diếm.

“Có cần anh giúp không? Khuân vác đồ hay gì đó?”

“Không cần đâu. Việc anh đồng hành với bọn em đã là quá nhiều rồi, em không muốn làm phiền thêm. Hơn nữa... em đoán là anh còn nhiều điều cần nói với Tea, đúng không?”

“Anh thật sự muốn giúp đối thủ của em đấy à?” Tea lườm Millicia, nửa nghi ngờ.

“Em biết mình không thể giữ riêng một người như Caim cho bản thân. Nhưng dù vậy, em sẽ là vợ cả. Cô nên chuẩn bị tinh thần thua đi là vừa.” Millicia nhếch mép.

“Hứ! Cứ thử xem! Người thắng cuộc sẽ là Tea này!” Hai cô gái đứng đối mặt, ánh mắt tóe lửa không ai chịu nhường ai.

Lenka lắc đầu cười gượng, vẫy tay xua Caim đi. “Đi lẹ đi. Mỗi lần anh có mặt, tiểu thư lại biến thành người khác luôn.”

“Anh xin lỗi vì đã làm phiền. Nhờ em trông cô ấy giúp.” Caim cười khổ, rồi cùng Tea rảo bước ra phố lớn.

“Giờ thì... nên đi đâu trước nhỉ?” Caim ngẫm nghĩ. “Lần đầu được dạo chơi trong một thành phố lớn thế này mà.”

“Nơi em muốn đến thì có, nhưng để sau đi. Chủ nhân cứ chọn trước.” Tea dịu dàng đáp.

“Chỗ anh muốn à...” Caim nhớ lại mấy điểm tham quan mà anh nghe người bán hàng rong kể hồi sáng. “Vậy thì... lên đài ngắm cảnh thử đi.”

Hai người đi theo dòng người dọc phố chính, con đường thoai thoải dẫn lên cao. Cuối cùng họ đến một nơi có thể phóng tầm mắt nhìn toàn bộ thành phố.

“Wow, đẹp thật!”

“Grrraow! Tuyệt vời luôn!”

Cả hai đồng thanh thốt lên. Từ vị trí này, họ thấy rõ toàn thị trấn và dòng sông Flumen lấp lánh ánh nắng như một dải ngọc trai trải dài bên dưới.

“Đáng giá thật. Cảm ơn ông chú bán hàng sáng nay đã chỉ chỗ này.”

“Được ngắm cảnh đẹp thế này cùng anh... cứ như mơ vậy! Ngày còn sống trong biệt phủ, em từng ước gì có thể đi khắp nơi với anh như thế này.”

“Tea...” Caim xúc động thật sự. Vai anh khẽ run vì lòng trung thành của cô. Nhưng rồi câu nói tiếp theo của Tea lại khiến anh “run kiểu khác”.

“Hồi anh đột ngột biến mất... em sốc đến mức suýt khóc. Nên giờ được cùng anh du ngoạn thế này, em vui lắm!”

“Ugh...” Caim ôm ngực, như vừa bị đâm bằng một mũi kim vô hình. Anh cúi đầu, ngồi xổm xuống, rồi cất lời xin lỗi lần thứ... không nhớ bao nhiêu nữa. “Xin em, đừng giận nữa mà. Anh thật sự hối hận rồi.”

“Grrraow, em không giận nữa đâu. Em hiểu là anh có lý do riêng, nên em tha thứ rồi.”

“Câu đó nghe như có ẩn ý đấy... Nếu em còn gì muốn nói thì cứ nói luôn đi.”

“Thật chứ? Vậy em nói luôn nhé!” Tea ghé sát mặt Caim, đôi mắt lóe sáng. “Em vẫn giận anh lắm, chủ nhân Caim!”

“Ugh... anh biết, vì vậy”

“Không phải vì anh bỏ em lại! Em giận là vì anh dám gần gũi với mấy cô gái khác khi không có em ở bên!”

“Cái gì?!” Caim hoảng hốt, đảo mắt nhìn quanh. Khu vực đài ngắm cảnh khá đông người. Rất nhiều ánh mắt đang quay lại nhìn họ sau khi nghe từ “gần gũi” phát ra rõ mồn một.

“Đừng nói mấy chuyện đó ở nơi công cộng chứ, Tea! Quan sát xung quanh chút đi!”

“Tại anh cả đấy, chủ nhân Caim! Em tức chết đi được, khi nghĩ đến cảnh anh bị mấy cô kia dụ dỗ! Em thật sự thấy buồn lắm!”

“Bọn họ có hoàn cảnh đặc biệt mà... Aaaah, chết tiệt, giờ anh biết làm sao đây...?”

“Em không cần lời xin lỗi, em muốn được đền bù! Đi đến nơi em muốn đi!”

“Chỉ thế thôi sao...?”

“Ừ. Nếu anh đồng ý, em tha thứ hết. Giờ thì... đi thôi!”

Tea liền khoác tay Caim, kéo anh đi như gió. Anh chẳng phản kháng gì, một phần vì cảm giác bắp tay chạm vào vòng một mềm mại bên dưới tạp dề của cô khiến tim anh loạn nhịp.

Cô ấy... ngực vẫn bự thật đấy...

Caim không thể không nhớ lại những lần tắm chung với Tea hồi nhỏ. Ngay từ tuổi teen, cô đã phát triển khá “ấn tượng”. Giờ đây khi đã hơn hai mươi, cô gần như mang theo “hai ngọn núi” trước ngực. Caim vừa xấu hổ, vừa bối rối vì cô hầu gái từng như chị gái giờ đã khác xưa quá nhiều.

“A-Anh không phản đối, nhưng rốt cuộc là em dẫn anh đi đâu vậy?”

Tea quay đầu lại, nở nụ cười đầy mưu mô, ánh mắt sáng như thú săn mồi nhìn thấy con mồi.

“Tất nhiên là... nhà nghỉ tình yêu rồi! Anh phải trả nợ Tea chứ!”

“Cái gì cơ?! Em nói vậy giữa ban ngày ban mặt luôn á?!”

“Con gái thú nhân không để con mồi trốn thoát! Mấy cô kia không có ở đây, nên đây là cơ hội của em để chiếm trọn anh!” Tea tuyên bố dõng dạc, đầy tự tin và tự hào.

“Em chắc chắn rằng sau này anh sẽ còn khiến nhiều cô gái khác rung động nữa, chủ nhân Caim. Nhưng em không phiền đâu. Với một người đàn ông mạnh mẽ, việc có nhiều cô gái ở bên cạnh là chuyện rất bình thường.”

“Nhưng em sẽ không bao giờ nhường danh hiệu vợ cả cho ai đâu! Em đã để mắt tới anh ngay từ lần đầu gặp mặt rồi, chủ nhân Caim!”

“Em có biết nói mấy chuyện như vậy giữa chốn đông người nó kỳ cỡ nào không? Mà khoan... từ lần đầu gặp á? Khi đó anh còn là đứa bé sơ sinh mà?!” Caim ôm đầu, khổ sở. Những ánh mắt tò mò từ người qua lại bắt đầu đổ dồn về phía họ.

Nhưng trước khi Caim kịp phản ứng gì thêm, một tiếng hét vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh:

“Chính là hắn! Tôi tìm thấy hắn rồi!”

“Hả?” Caim quay lại. Một nhóm đàn ông đang leo lên đài ngắm cảnh, tiến thẳng về phía anh và Tea. Dẫn đầu là một gã quý tộc quen mặt, chính là kẻ đã chửi mắng và hành hung cô bé thú nhân hồi sáng. Cạnh hắn là vài tên to xác, cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm vũ khí thô sơ, rõ ràng là lính đánh thuê.

“Đồ khốn! Dám ra tay với một quý tộc Đế quốc à? Mày nghĩ mày thoát được sao?!”

Caim tặc lưỡi. “Phiền phức đúng lúc ghê.”

“Giết nó! Dám làm nhục ta thì phải trả giá bằng mạng sống!” gã quý tộc gào lên.

“Giết thật đấy à?”

“Đừng lo. Tao sẽ hối lộ bọn lính và thẩm phán sau. Cứ cho nó biết thế nào là địa ngục!”

“Rõ.” Đám lính gật đầu. Chúng tiến lên, cơ bắp căng phồng, tay lăm lăm dao và gậy. Khi nhìn thấy Tea, nụ cười tà dâm hiện rõ trên mặt chúng.

“Dẫn theo một con nhỏ cũng tiện nhỉ. Giải quyết thằng kia xong thì tụi tao tha hồ vui chơi.”

“Giết tên đàn ông đó rồi chơi đùa với con thú cái. Sau đó bán nó cho mấy ổ kỹ viện kiếm lời!”

“Lũ cặn bã...” Ánh mắt Caim lạnh băng khi thấy chúng dòm ngó Tea với ý định dơ bẩn. Nắm tay anh siết chặt, sẵn sàng bùng phát sát khí, nhưng Tea đã bước ra trước.

“GRRRAAAOW! Dám phá chuyện kết đôi của ta với chủ nhân Caim?! Các người đáng chết!” Tea gầm lên như mãnh thú bị khiêu khích. Mái tóc bạc của cô dựng đứng, trông như đang sống.

“Ơ... Tea...”

“GRRAAAAAOW!!” Trước khi Caim kịp nói gì thêm, Tea đã lao tới tên côn đồ gần nhất, di chuyển nhanh như mèo hoang lướt mặt đất, và tung một cú đá... thẳng vào giữa hai chân hắn.

Tên kia hét không thành tiếng, ôm hạ bộ rồi đổ gục.

“Còn chưa xong đâu! Ta sẽ nghiền nát từng cái xương của ngươi!” Tea thét lên, vung tay phải. Móng vuốt sắc bén cào ngang mặt tên đó, máu bắn tung tóe khi hắn ngã bật ngửa, bất tỉnh.

“Con khốn này! Mày chết chắc rồi!”

“Dám làm vậy với người của tụi tao?! Giết nó!” Cả nhóm nhào tới, dao và gậy lấp loáng.

“Ngây thơ!” Tea xoay người né đòn, rồi lách người né thêm một cú nữa. Cô di chuyển mềm mại, uyển chuyển như loài thú săn mồi.

Tộc hổ là một trong những nhóm thú nhân có thể lực chiến đấu mạnh nhất, ngang hàng với tộc sư tử và tộc rồng. Dù là hầu gái, Tea đã được huấn luyện cùng binh lính và kỵ sĩ nhà Halsberg, và hoàn toàn không thua kém họ.

“Cười lên đi, vì hôm nay các ngươi sẽ được chiêm ngưỡng sức mạnh thật sự của ta!” Tea thò tay vào váy, rút ra một món vũ khí độc lạ gồm ba khúc gậy nối bằng xích, một cây liên khúc côn từ phương Đông.

“Đây là vũ khí mà cố phu nhân đã mua cho ta. Và giờ là lúc để sử dụng nó!”

Mẹ Caim, Sasha Halsberg. Trước khi mất đã tặng Tea món vũ khí này sau khi thấy cô sử dụng thành thạo. Bà cười và dặn rằng: “Dùng nó để bảo vệ Caim.”

“Giờ thì...” Tea xoay một khúc côn, rồi vung mạnh. “GRRAW! GRRRAAW! GRRRAAAAOW!” Đòn đánh xoáy theo lực ly tâm, quật trúng mặt, bụng, và... những chỗ hiểm nhất. Tiếng hét đau đớn vang lên liên tiếp. Đòn thế của cô vừa nhanh vừa dứt khoát như một điệu múa hủy diệt, khiến đám đông xung quanh vỗ tay rần rần.

“Đẹp quá trời!”

“Cô gái ơi, tuyệt vời luôn!”

“Đánh thêm phát nữa đi!”

Dù kỳ thị với thú nhân còn nặng ở Vương quốc, nhưng thị trấn này gần biên giới Đế quốc nên người dân cởi mở hơn. Và việc một cô gái đẹp đánh hội đồng mấy gã lực lưỡng ngay giữa ban ngày... thì rõ là đáng hò reo rồi.

Tên quý tộc thì mặt tái mét. “Không thể nào! Mấy tên ta thuê mà cũng thua?! Ta sẽ trả thù! Nhớ mặt ta đấy!” Hắn vội quay đầu bỏ chạy xuống cầu thang, nhưng Caim đã chặn đường.

“Bỏ chạy khi đàn em còn đang chiến đấu? Nhục nhã quá nhỉ. Mà thôi, anh không thể để Tea làm hết mọi việc được.”

“Cha ta là quan lớn trong Đế quốc! Ngươi dám đụng đến ta à?!”

“Không quan tâm, đồ ngốc.” Caim tập trung ma lực màu tím vào lòng bàn tay, tạo ra một loại axit cực mạnh, rồi tóm lấy mặt tên quý tộc.

“GAAAAHHHH!!”

“Sau hôm nay, mặt mày sẽ thành thứ không ai muốn nhìn. Và trong lúc nằm viện dưỡng thương, nhớ suy nghĩ kỹ về việc chọn nhầm đối thủ.”

Tên quý tộc co giật, ngã lăn ra đất, mặt bị bỏng nặng, trông thảm hại đến tội nghiệp, nhưng vẫn còn sống.

***

Caim tính âm thầm chuồn khỏi hiện trường, nhưng...

“Em không cho anh chạy đâu, chủ nhân Caim.” Tea túm cổ áo anh từ sau lưng. “Đi tới nhà nghỉ tình yêu thôi! Xin anh đừng chống cự!”

Một tay kéo Caim, tay kia vẫn cầm côn tam khúc, cô nàng khiến Caim thấy nếu dám từ chối... thì chắc ăn đòn.

“...Thôi được rồi, muốn sao cũng được...” Caim thở dài, để mặc Tea lôi đi.

Tại nhà nghỉ

Họ tìm một nơi yên tĩnh, thuê phòng, và vừa vào phòng, Tea đã vận dụng sức thú nhân ném Caim lên giường cái bịch.

“Hi hi hi... Giờ thì anh không trốn được đâu. Chuẩn bị tinh thần đi, chủ nhân Caim!”

Caim nằm im, chỉ biết thở dài nhìn Tea liếm môi đầy khiêu khích. Anh hiểu rõ: không còn đường lui nữa.

Tea khẽ cười, từ từ cởi khuy áo tạp dề. Ngón tay thon thả của cô lướt qua từng lớp vải, để lộ phần cổ đầy quyến rũ.

Dù đã chăm sóc Caim từ thuở lọt lòng, giống như chị gái, nhưng đây là lần đầu tiên anh thật sự nhìn ngắm cơ thể của Tea trong tư thế này. Hồi nhỏ, hai người vẫn thường tắm chung, nhưng khi Caim bắt đầu lớn, anh thấy kỳ nên dừng lại.

Và giờ đây, cơ thể Tea, đã trưởng thành hoàn toàn, đang ở ngay trước mắt anh.

Ngực của Tea rung lên dữ dội khi thoát khỏi lớp áo tạp dề, được nâng đỡ bởi chiếc áo ngực màu đỏ rực. Chúng lớn đến mức không tưởng, nhưng vẫn săn chắc, kiêu hãnh như muốn chống lại mọi định luật vật lý.

“W-Wow... lớn thật đấy...” Caim buột miệng, mắt mở to. Nhìn từ dưới lên, đôi gò bồng đảo còn to hơn cả trí tưởng tượng của anh, phải nói là vượt chuẩn mọi khái niệm mà anh từng biết.

“Anh có thể chạm vào... nếu muốn,” Tea nói, đôi mắt long lanh.

Caim nín thở.

“Từ ngày anh nhặt em lên từ con hẻm đó... cơ thể này đã thuộc về anh. Từng thớ thịt, từng giọt máu... thậm chí linh hồn em cũng vì anh mà tồn tại.” giọng Tea run nhẹ, đôi bàn tay chậm rãi lần ra sau, tháo bỏ chốt cài cuối cùng.

Hai bầu ngực như được giải phóng, nảy lên mạnh mẽ trong không khí như có sinh khí riêng. Giờ đây, chúng lộ ra trọn vẹn, trắng ngần, mềm mại, và không có gì che đậy.

Caim nuốt khan, cảm giác trong cơ thể đang dâng trào, bị đè nén bởi chính sức nặng của Tea đang ngồi trên người anh.

“Chủ nhân... xem ra anh cũng đang khá... kích động rồi đấy,” Tea cười, rồi khẽ lắc hông, khiến toàn thân Caim co giật trong cảm xúc khó tả.

Con hổ cái này... đang khiêu khích anh?!

Không thể để bị động nữa, Caim bật dậy. Đôi mắt anh dán chặt vào những đường cong trước mặt, hai tay giơ lên như thể bị bản năng dẫn lối.

“Aaah?!” Tea bất ngờ khi Caim áp sát và ôm trọn lấy khuôn ngực mềm mại ấy. Ngón tay anh bắt đầu xoa, nắn, vẽ thành từng vòng tròn.

9402f84b-7e2c-4a90-93b1-7737f3fa2a03.jpg

“Mmmm... Đừng... thô bạo quá...” cô rên khẽ, hơi thở trở nên gấp gáp.

“Chính em là người khơi mào chuyện này, đừng mong anh nhẹ tay,” Caim cười nhếch môi, rồi ấn ngón cái vào nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể cô.

Tea khẽ giật, rồi thở hắt ra. Vẻ mặt cô lúc này không còn là hầu gái hiền lành nữa, mà là người phụ nữ đang đắm chìm trong cảm xúc bản năng thuần túy.

“Ưm... Chủ nhân... Anh giỏi quá... Em... em muốn anh từ lâu rồi...” Tea gào lên như thú gọi bạn tình.

Caim khựng lại một chút, lời nói ấy... đồng nghĩa là cô đã để tâm đến anh từ hồi anh còn bé? Nhưng ngay sau đó, anh gạt bỏ do dự và bật dậy, lật ngược tình thế.

“Giờ thì... tới lượt anh dẫn dắt,” Caim thì thầm, rồi đặt Tea nằm xuống, người anh đè lên cơ thể nóng bỏng ấy.

Lưỡi anh chạm vào nơi căng tròn nhất, nhẹ nhàng cuốn lấy, từng chút, từng chút một...

“Aah... aaah...” Tea rên rỉ không ngớt, tay bấu chặt ga trải giường.

Thay vì lần lượt, Caim khum tay lại, ép sát hai đỉnh núi và tận dụng cả đôi môi để thưởng thức cùng lúc.

“Mmmmmmh!” Tea cong lưng, hông bật lên theo từng đợt kích thích.

Caim không dừng lại. Thậm chí còn “chơi khăm” cô bằng những cú cắn nhẹ như đánh dấu chủ quyền.

“AAAAH!! Em... không chịu nổi nữa rồi!!” Tea thét lên trong sung sướng, cơ thể mềm nhũn, run rẩy nằm bất động trên giường. “Em... đầu hàng... Anh tuyệt quá, chủ nhân...”

“Đây là kết quả khi em cố giành quyền chủ động đấy. Nghĩ rằng có thể chi phối chủ nhân à?” Caim cười lạnh.

“Em... chỉ muốn được phục vụ anh thôi...”

“Giờ thì tới phiên anh…”

Caim nhẹ nhàng xoay người Tea lại. Nâng hông cô lên, anh nhìn ngắm dáng hình gợi cảm đó từ phía sau, phần váy vẫn còn vắt ngang thắt lưng, tạo nên một sự “khiêu khích không hoàn chỉnh” đầy cám dỗ.

“Chủ nhân...?” giọng Tea thỏ thẻ.

“Tư thế này hợp với loài hổ cái như em hơn đấy.”

Ngón tay anh luồn vào dưới lớp váy, trượt xuống làn da nóng rực. Lớp vải đỏ mỏng tang bị kéo xuống, lộ ra sự thật không thể che giấu: cô đã sẵn sàng từ lâu.

“Giờ thì... đến lượt em không trốn được nữa. Nhưng chắc chắn là em không muốn từ chối đâu, phải không?”

“Không bao giờ. Xin hãy... tận hưởng em hết mức có thể.”

Cô ngoan ngoãn vẫy nhẹ chiếc đuôi phía sau, váy tự động cuốn lên như thể mời gọi.

Caim khẽ cười, tay bắt đầu cởi bỏ quần áo chính mình.

“Vậy thì... anh đến đây.”

“Vâng... AAAAH~~~!”

Đêm hôm đó, trong căn phòng nhỏ của nhà nghỉ nằm khuất giữa phố, chỉ còn vang vọng tiếng gầm rú xen lẫn những lời gọi tên.

Một đêm dài, nơi hai kẻ gắn bó từ thuở bé cuối cùng cũng vượt qua ranh giới giữa tình thân và tình yêu, và đắm chìm trọn vẹn trong bản năng.