Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì tôi cực kỳ yêu cô senpai nhỏ nhắn và dễ thương, nên mỗi ngày tôi muốn chọc cô ấy đỏ mặt ba lần!

(Tạm ngưng)

Vì tôi cực kỳ yêu cô senpai nhỏ nhắn và dễ thương, nên mỗi ngày tôi muốn chọc cô ấy đỏ mặt ba lần!

Yusaku Igarashi

Tiền bối đang xấu hổ đơn giản là quá dễ thương, một câu chuyện tình yêu hài hước đầy sự bối rối và đỏ mặt đến 120%!

13 45

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

790 2486

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

49 36

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

41 219

Kanojo ga Flag wo Oraretara

(Hoàn thành)

Kanojo ga Flag wo Oraretara

Tōka Takei

Hatate Souta là một học sinh cấp 3 có khả năng nhìn thấy "flag" cho các sự kiện trong tương lai như: "flag tử thần", "flag tình bạn" và "flag tình cảm". Mặc dù có khả năng nhìn thấy lá cờ, cậu vẫn trá

209 802

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

43 37

Volume 1 (Light Novel) - Chương 1: Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa

Để biết được khởi nguồn của tất cả mọi chuyện, ta phải quay ngược thời gian mười ba năm về trước. Hồi đầu tiên của câu chuyện này diễn ra tại một vương quốc nhỏ nằm ở trung tâm đại lục — Vương quốc Ngọc Lục Bảo.

Trên giường, một người phụ nữ ngoài hai mươi tuổi đang thở gấp, rên rỉ vì đau đớn. Cơ thể cô đẫm mồ hôi, đôi gò má hốc hác, báo hiệu một căn bệnh nặng đã xâm chiếm. Bệnh tình của cô rõ ràng đã vào giai đoạn cuối. Nhìn bằng mắt thường cũng biết cô khó lòng sống thêm được bao lâu.

“Sasha...” Người đàn ông ngồi bên giường lẩm bẩm, lưng gập xuống, mắt không rời người phụ nữ. Gương mặt anh trĩu nặng đau buồn khi gọi tên cô, nhưng Sasha không hề đáp lại. Thậm chí, có lẽ cô cũng không còn nghe thấy gì nữa.

Họ là vợ chồng, nhưng không phải cặp vợ chồng bình thường. Cả hai từng là những anh hùng đã cứu đất nước khỏi một tai họa kinh hoàng.

Một năm trước, một thảm họa mang tên “Nữ hoàng Độc Dược” đã xuất hiện tại Vương quốc Ngọc Lục Bảo. Đó là một sinh vật hùng mạnh ngang hàng Ma Vương, đã tàn phá nhiều làng mạc, gây tổn thất không thể đếm xuể ở miền Bắc đất nước. Và chính cặp vợ chồng này là những người đã tiêu diệt Nữ hoàng, chấm dứt cuộc thảm sát và mang lại hòa bình cho vương quốc.

Người phụ nữ nằm trên giường — Sasha Halsberg, một pháp sư tài ba mang danh xưng Hiền Giả và người đàn ông đang ngồi cạnh — Kevin Halsberg, một võ sĩ huyền thoại được tôn xưng là Quyền Vương, từng cùng nhóm mạo hiểm giả đánh bại Nữ hoàng Độc Dược.

Nhưng trước khi bị tiêu diệt, Nữ hoàng đã gieo lời nguyền lên Sasha, khiến cô mắc phải một căn bệnh không thể cứu chữa. Từng ngày, sinh lực của Sasha cạn kiệt. Bao nhiêu thầy thuốc, dược sư, giáo sĩ và pháp sư hoàng gia đã cố tìm cách cứu cô, nhưng không ai thành công.

Tiếng thở của Sasha ngày càng yếu ớt, nặng nề.

“Sasha... Tại sao lại ra nông nỗi này...? Tại sao em phải chịu đựng nỗi đau này?! Thượng Đế ơi, vì sao lại giáng tai ương lên chúng tôi như vậy?!” Kevin gào lên, tự trách bản thân chỉ biết bất lực ngồi nhìn vợ mình đau đớn.

Anh là Quyền Vương — người mạnh nhất vương quốc, có thể đánh gục cả rồng bằng tay không — nhưng lại chẳng thể làm gì trước lời nguyền trên cơ thể người anh yêu. Cơn tuyệt vọng giằng xé tâm can, đến mức anh bắt đầu nghĩ đến điều cấm kỵ: lẽ ra họ không nên chiến đấu, mà nên trốn chạy, dù có phải bỏ mặc đất nước sụp đổ đi nữa.

“Xin em... đừng chết. Đừng bỏ anh lại một mình...”

“Xin phép, thưa chủ nhân.”

Tiếng gõ cửa và giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Kevin. Sau một lúc không thấy ai hồi đáp, người hầu già hiểu rằng chủ nhân không còn tâm trí và tự bước vào phòng. Ánh mắt ông đầy thương cảm khi nhìn chủ nhân và phu nhân, rồi nhẹ giọng báo cáo.

“Thưa ngài, có một người xưng là thầy thuốc đang chờ ngoài cổng. Ngài có muốn cho vào không ạ?”

Kevin nghiến răng đến mức phát ra tiếng. Biết bao nhiêu thầy thuốc đã đến và rồi đều bỏ cuộc. Anh chẳng còn hy vọng gì vào bất kỳ ai nữa.

“...Được rồi. Cho họ vào.”

Dù vậy, Kevin vẫn không thể từ chối. Dẫu chỉ còn chút hy vọng mong manh, anh vẫn muốn níu giữ lấy điều gì đó. Có thể đây là người do hoàng gia cử đến — xét cho cùng, sau chiến công diệt Nữ hoàng, cả hai vợ chồng anh từng được đề nghị phong tước.

“Vâng.” Người hầu cúi đầu rời khỏi phòng.

Không lâu sau, một người khác bước vào.

“Này, Kevin. Lâu rồi không gặp. Anh còn nhớ tôi không?”

“Cô là...!”

Người vừa vẫy tay chào là một người phụ nữ cao ráo, trông như ở tuổi đôi mươi, mặc áo blouse trắng khoác ngoài bộ đồ đen. Điều đáng nói là Kevin biết rõ người đó — một đồng đội cũ mà anh đã cắt đứt quan hệ từ nhiều năm trước.

“Cô! Sao cô lại ở đây, bác sĩ Faust?!”

“Ha ha, chào hỏi kiểu đó thì lạnh nhạt quá rồi. Thật vui khi thấy anh vẫn khỏe,” cô gái áo trắng cười nhẹ, môi đỏ nhếch lên thành nụ cười nửa miệng.

Bác sĩ Faust là một cái tên gây tranh cãi — mỗi người, mỗi quốc gia đều có đánh giá rất khác nhau về cô.

Có người ca ngợi cô như một thiên thần: người đã tìm ra thuốc chữa cho căn bệnh vô phương cứu chữa, phong ấn một ác quỷ sắp phá hủy cả vương quốc, và một mình ngăn chặn đội quân quái vật tràn tới.

Nhưng cũng có những người xem cô là ác quỷ thật sự: kẻ đã thí nghiệm trên hàng trăm người, hi sinh cả một ngôi làng để phong ấn ma quỷ, và cải tạo bán nhân loại thành vũ khí sinh học.

Kevin và Sasha từng là đồng đội của Faust, nhưng họ chưa bao giờ chấp nhận được những hành động lệch lạc của cô. Cuối cùng, cả hai đã cắt đứt quan hệ.

Vậy mà giờ đây, cô ta lại xuất hiện?

“Thật lạnh lùng quá nhỉ, hỏi tôi đến đây vì lý do gì,” Faust cười nhạt. “Tôi đâu vô cảm đến mức làm ngơ khi bạn cũ gặp nạn. Vừa nghe tin Sasha bị nguyền, tôi lập tức đến.”

“Cô thật trơ tráo! Còn nhớ chuyện xảy ra với ngôi làng năm năm trước không?!”

“Tất nhiên là nhớ. Nhà nghiên cứu chân chính không bao giờ quên những người đã hi sinh cho công trình của mình. Nhưng quan trọng hơn, cho tôi khám vợ anh đi, được chứ?”

“Cô...!” Kevin nghiến chặt môi, định nổi giận, nhưng rồi anh nhận ra... có thể đây là cơ hội cuối cùng.

Đúng, cô ta là một kẻ điên loạn, đã vượt qua ranh giới của nhân đạo. Nhưng cũng là bác sĩ giỏi nhất thế giới, đồng thời là một đại pháp sư đáng gờm. Có lẽ... cô ta có thể cứu Sasha. Nếu ngay cả Faust cũng bó tay... thì thật sự chẳng còn ai cả.

“...Nếu cô dám làm gì bất kính với vợ tôi, tôi sẽ không tha cho cô.” Kevin nói khẽ, nén giận mà đồng ý.

“Thế mới phải. Lẽ ra anh nên nói ngay từ đầu.” Faust vỗ nhẹ vai Kevin rồi tiến đến bên giường. “Trước tiên, tôi cần kiểm tra cơ thể cô ấy.”

Sasha rên khẽ khi Faust cẩn thận cởi bỏ lớp áo mỏng, để lộ những vết bầm tím lan rộng trên làn da. Các vết này có màu tím sẫm, tập trung quanh vùng ngực và đang lan dần lên cổ, suýt chạm tới gương mặt.

“Ồ... thật thú vị,” Faust lẩm bẩm, bàn tay khẽ chạm lên da Sasha để cảm nhận và đánh giá tình trạng.

Kevin lặng lẽ dõi theo Faust, tự nhủ rằng nếu người đang làm việc này không phải là bác sĩ… hoặc không phải là phụ nữ, thì anh tuyệt đối sẽ không cho phép ai kiểm tra vợ mình kỹ đến thế.

“Tôi nghĩ mình đã nắm được đại thể. Như tên gọi, lời nguyền của Nữ hoàng Độc Dược là một loại bệnh do nguyền rủa. Khá rắc rối đấy, nhưng… vẫn có cách chữa, phần nào đó.”

“Thật sao?!” Kevin bật thốt, không kìm nổi sự kinh ngạc. Biết bao danh y, pháp sư vĩ đại đã bó tay, thế mà chỉ trong vài phút, Faust đã nắm bắt được bản chất vấn đề.

Faust ra hiệu bảo anh bình tĩnh lại, rồi từ tốn giải thích.

“Xin lỗi vì khiến anh hy vọng, nhưng tôi không thể hóa giải lời nguyền của một sinh vật cấp Ma Vương mà không mạo hiểm. Điều duy nhất tôi có thể làm… là chuyển nó sang người khác.”

“Cô nói gì cơ?”

“Anh đã từng nghe đến Kỹ thuật Hoán Hồn chưa? Loại ma thuật hy sinh một linh hồn để hồi sinh người đã chết ấy. Dựa trên nguyên lý đó, ta có thể chuyển lời nguyền từ Sasha sang một người khác.”

Kevin sững người. Nếu muốn cứu vợ, anh sẽ phải gán lời nguyền cho người khác — một hành động vừa ích kỷ vừa phạm thượng.

“Được. Vậy thì tôi sẽ làm. Hãy chuyển lời nguyền sang tôi.”

Nhưng Faust lắc đầu.

“Tiếc là không được. Người gánh lời nguyền phải có linh hồn tương thích — cụ thể là quan hệ huyết thống gần: cha mẹ, con cái, hay anh chị em ruột.”

“Cái gì?! Thế thì vô vọng rồi!” Kevin đập mạnh nắm đấm vào tường. “Sasha không còn người thân! Cha mẹ cô ấy đều mất, và cô ấy là con một! Làm gì còn ai để truyền lời nguyền?!”

Hy vọng vừa mới lóe lên đã vụt tắt khiến Kevin lại chìm trong tuyệt vọng. Faust thì đẩy gọng kính, môi nở nụ cười chua chát.

“Không đúng. Vẫn còn một người.”

“Gì cơ...?”

“Quan hệ huyết thống bao gồm cả những sinh linh chưa chào đời.”

“Khoan đã… chẳng lẽ…?!” Kevin lập tức hiểu ra hàm ý trong lời nói ấy, mắt nhìn sang cơ thể vợ mình đang yếu ớt thoi thóp.

Một sinh mệnh mới… đang hình thành bên trong cô?

“Cô nói là… cô ấy đang mang thai đứa con của tôi?”

“À thì... tôi không dám chắc là con của anh... À, xin lỗi, tôi nói đùa hơi quá. Dù sao đi nữa, với tư cách bác sĩ, tôi có thể khẳng định: cô ấy đúng là đang mang thai.”

Gương mặt Kevin biến dạng. Anh sẵn sàng hy sinh mọi thứ để cứu vợ, nhưng anh chưa từng nghĩ đến khả năng phải dùng đến chính đứa con chưa chào đời của mình.

“Sao chuyện này có thể xảy ra... Trên đời này thật sự không có thần linh sao?”

“Tôi không quan tâm anh quyết định thế nào. Tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của anh. Nhưng hãy nhớ, nếu anh không làm gì, thì sẽ không chỉ mình cô ấy chết đâu.”

Kevin gầm lên một tiếng đau đớn. Anh nhắm chặt mắt, siết chặt nắm tay, im lặng trong vài giây... rồi đưa ra một quyết định tàn nhẫn.

“Làm ơn... cứu vợ tôi. Hãy chuyển lời nguyền sang đứa trẻ.”

“Không vấn đề gì. Tôi sẽ…”

“Đ-Đợi đã!”

“Sasha?!”

Sasha — người tưởng như đã hôn mê — bất ngờ mở mắt, cắt ngang lời Faust. Cô dõi mắt nhìn Kevin, ánh mắt kiên quyết dù giọng nói vẫn đứt quãng vì đau đớn.

“Đừng... làm chuyện dại dột đó... Em không muốn... sống sót... nếu phải đánh đổi... bằng đứa con của mình!”

“Nhưng Sasha! Đó là cách duy nhất! Nếu em chết, thì đứa bé cũng sẽ chết theo! Ít nhất anh còn có thể giữ được em!”

“Đó là... con em! Em sẽ không để con phải chết một mình! Em muốn ôm lấy con... khi bước qua cánh cổng dẫn đến cõi chết!”

Cô nói bằng hơi thở đứt quãng, nhưng ánh mắt sáng ngời một niềm tin không thể lay chuyển. Cho dù phải hi sinh bản thân, Sasha vẫn nhất quyết bảo vệ đứa con. Đó là tình mẫu tử bất diệt, thiêng liêng.

“Ừm… chắc chứ?” Faust nghiêng đầu hỏi lại, giọng dường như không hề có ác ý. “Cô thực sự muốn giữ lời nguyền lại và chết đi, thay vì truyền nó cho đứa trẻ?”

“Tất nhiên rồi... Cha mẹ phải bảo vệ con cái. Không phải mang chúng ra làm vật hi sinh!”

“Nhưng… nếu cô chết, thì con cô cũng sẽ chết. Nếu cô hi sinh một đứa, cô có thể cứu được hai người còn lại. Cô nghĩ hy sinh tất cả có đáng không?”

“Tôi đã nói rồi—” Sasha cố hét lên, nhưng rồi chợt sững lại vì nhận ra điều gì đó. “Khoan… ‘con cái’...?”

“Phải. Con cái.” Faust gật đầu. “Cô đang mang thai hai phôi thai. Song sinh.”

“Gì cơ? Song sinh?!” Kevin hét lên, còn Sasha thì há hốc mồm vì sốc.

Nếu là hai đứa trẻ… thì mọi thứ đã khác.

“Nếu truyền lời nguyền sang một trong hai đứa, thì đứa còn lại và người mẹ sẽ được cứu. Vậy nên, hoặc cả ba người chết, hoặc hi sinh một để cứu hai. Lựa chọn là của các người.”

“Không thể tin được…”

“Giờ thì sao, những người bạn cũ? Tôi sẽ tôn trọng quyết định của hai người. Chết cùng hai đứa trẻ... hay cứu ít nhất một trong số đó? Lựa chọn nằm ở các người.”

Cả hai vợ chồng không ai lên tiếng.

“Dù lựa chọn thế nào, tôi cũng không cho là sai. Vì rốt cuộc, không có câu trả lời đúng khi phải quyết định ai được sống, ai phải chết.”

Gương mặt Faust lúc ấy trông thật nhẹ nhàng, gần như từ bi. Nhưng trong mắt Kevin và Sasha, cô không khác gì một con quỷ đang buộc họ phải ký giao kèo với số phận.

Hôm ấy, nhà Halsberg đã đưa ra lựa chọn của mình.

Vào thời điểm đó, không ai có thể ngờ rằng quyết định đau đớn ấy sẽ ảnh hưởng đến số phận của biết bao con người trong hơn một thập kỷ sau.

***

Tại sao mình lại phải chịu đựng những thứ này?

Câu hỏi ấy lặp đi lặp lại trong đầu cậu, không lời giải đáp, chỉ mang đến nỗi dày vò không nguôi.

“Này! Đứa trẻ bị nguyền rủa lại đến kìa!”

“Tránh xa ra! Nó sẽ lây bệnh cho bọn mình đấy!”

“Ư...” Caim Halsberg rên khẽ khi một cục đá ném trúng gáy.

Caim là một cậu bé mười ba tuổi, mái tóc và đôi mắt xám tro, gương mặt tuấn tú khiến người ta nghĩ cậu sẽ trở thành kẻ quyến rũ trong tương lai. Nhưng vẻ đẹp ấy bị che khuất bởi những vết bầm tím màu tím mờ trên da mặt và tay chân — dấu vết của lời nguyền đã theo cậu từ khi chào đời. Đó cũng là lý do cậu bị coi là đứa trẻ bị nguyền rủa.

“Chạy đi! Nó sẽ truyền lời nguyền cho tụi mình!”

“Biến khỏi làng của chúng ta đi, đồ quái vật!”

Đám trẻ la hét trong khi cười phá lên và chạy đi.

“Đau quá…” Caim rên khẽ, đưa tay lên chạm vào chỗ đau sau đầu. Ngón tay cậu dính máu.

Caim sống trong một ngôi làng nhỏ ở rìa lãnh địa Halsberg — hay đúng hơn, là một túp lều trong rừng gần làng. Cậu chỉ đến làng khi cần mua thực phẩm.

“Kìa, đứa trẻ bị nguyền kìa!”

“Nó mang lời nguyền của Nữ hoàng Độc… Thật kinh tởm!”

“Chỉ mong nó rời khỏi đây càng sớm càng tốt…”

Người lớn không ném đá như trẻ con, nhưng họ cũng chẳng ngại ngần thì thầm sau lưng cậu mỗi khi đi ngang.

Caim bước vào tiệm thực phẩm quen thuộc, chỉ để gặp ánh mắt lạnh nhạt của chủ tiệm.

“Lại là mày... Phiền thật.”

“Ờm... tôi cần ít đồ ăn...”

“Biết rồi! Cầm lấy rồi cút nhanh!” Chủ tiệm ném cái túi bố xuống chân Caim. Bên trong là bánh mì, trái cây và phô mai lăn ra đất.

“Cứ để lãnh chúa thanh toán như mọi khi! Mau biến đi, mày làm khách hàng của tao bỏ hết!”

Caim nhăn mặt.

“Cái gì?” chủ tiệm gắt gỏng. “Đừng có nhìn ta kiểu đó. Mày chỉ là một đứa trẻ bị nguyền rủa — không có quyền oán trách khi tao vẫn ‘hào phóng’ bố thí đồ ăn cho mày!”

Bị khí thế của ông ta lấn át, Caim nuốt lại những lời định nói. Cậu lặng lẽ cúi xuống nhặt số thức ăn đã văng ra, cho lại vào túi. Dù đồ ăn giờ đã dính đất — vốn dĩ nó cũng chỉ là mấy thứ thừa mốc meo — nhưng với Caim, đó vẫn là dưỡng chất quý giá để tiếp tục sống sót.

Sau khi gom hết số thức ăn, Caim cố gắng kìm nén cảm giác bị sỉ nhục và rời khỏi tiệm càng nhanh càng tốt. Trên đường trở ra khỏi làng, cậu liên tục bị người dân xì xào, chỉ trích bằng những lời lẽ ác độc. Caim cắn răng bước đi, quay lại lối mòn dẫn về khu rừng.

Vừa đi, cậu vừa cảm nhận những cơn đau lâm râm khắp cơ thể. Và rồi, câu hỏi quen thuộc lại hiện lên trong đầu cậu:

Tại sao... tại sao chỉ mình mình phải chịu đựng tất cả những điều này?

Caim đã bắt đầu sống trong căn lều trong rừng được một năm. Trước đó, cậu từng được một ông lão chăm sóc, nhưng ông đã qua đời ba tháng trước, để lại Caim hoàn toàn cô độc. Kể từ đó, mỗi lần vào làng mua thức ăn, cậu lại bị khinh miệt, phỉ báng — dù chẳng làm gì sai cả.

“Tại sao mình lại sinh ra là đứa trẻ bị nguyền rủa? Mình đã làm gì sai chứ?” Caim thì thầm. Nhưng cậu thừa hiểu, lời than vãn chẳng thay đổi được điều gì. Cậu đã sinh ra cùng với lời nguyền và có lẽ sẽ sống như vậy suốt đời. Sống cô lập, để không ai phải để mắt tới.

Đột nhiên, một cơn đau nhói xuyên qua ngực khiến Caim đánh rơi túi đồ. Cậu ho dữ dội, bàn tay đưa lên miệng thì đầy máu. Máu nhỏ xuống đất, bốc khói và tỏa ra một mùi hôi khủng khiếp. Nhìn xuống chân, cậu thấy viên đá dưới đất đã bị ăn mòn — như thể vừa bị tạt axit.

“Lời nguyền độc... ha...”

Từ khi chào đời, Caim đã mang trong mình lời nguyền độc. Cậu thường xuyên ho ra máu — và máu của cậu độc đến mức có thể làm tan chảy đá.

Vì vậy mà ngay sau khi mẹ qua đời, mình đã bị đuổi ra khỏi nhà...

Dù giờ sống trong rừng, Caim thực chất là con trai của lãnh chúa vùng này. Trước khi mẹ qua đời năm ngoái, cậu từng sống trong một biệt phủ lớn.

Mọi chuyện khi mẹ còn sống dễ chịu hơn biết bao. Khi ấy, không ai ném đá vào mình...

Mẹ cậu — người hiếm hoi thật lòng yêu thương Caim — luôn mỉm cười dịu dàng với cậu, trong khi cha và người em gái sinh đôi thì luôn tránh mặt.

Nghĩ lại mới thấy, đôi lúc mẹ hay nói xin lỗi. Mình không hiểu vì sao bà lại làm vậy.

Hồi mẹ còn sống, bà hay nói lời xin lỗi với Caim, như thể hối hận về điều gì đó. Caim luôn thấy kỳ lạ — lẽ ra cậu mới là người phải xin lỗi vì mang trong mình lời nguyền. Vậy tại sao mẹ lại là người xin lỗi?

“Hử?” Caim ngẩng đầu khi cảm thấy có điều bất thường.

“Grrr...” Cách vài mét, vài con sói đang núp trong bóng cây, nhe nanh gầm gừ đầy hung tợn.

“Sói à? Lâu lắm rồi mới thấy. Tụi mày muốn gì vậy?” Caim nghiêng đầu, đưa tay ra phía chúng.

Chỉ một giây sau, lũ sói rú lên như chó con và quay đầu bỏ chạy. Mùi độc từ máu Caim mạnh đến mức có thể xua đuổi cả động vật và quái vật. Trước khi Caim sống ở căn lều này, khu rừng từng bị sói hoành hành — nhưng giờ, chúng lẩn trốn và tránh xa cậu.

“Mình ít nhất cũng hữu dụng như thuốc đuổi thú mà... Giá mà họ đối xử tử tế với mình hơn một chút...” Caim cười gượng, tự chế giễu. Cậu cúi xuống nhặt lại túi đồ.

Vì cơ thể mình còn bẩn hơn cả bùn, nên có lẽ thức ăn rơi xuống đất cũng chẳng khác biệt là bao.

Đôi vai Caim trĩu xuống. Cậu quay người, lặng lẽ bước về căn lều — vẫn không ngừng lo sợ rằng mình sẽ phải sống cả đời dưới ánh mắt khinh miệt của người đời.

“Gì thế này...?”

Khi đến nơi, Caim thấy một người phụ nữ đang đứng trước căn lều xiêu vẹo của cậu. Cô mặc trang phục hầu gái, dáng vẻ chừng ngoài hai mươi tuổi. Mái tóc bạc dài bắt mắt, nhưng không thu hút bằng đôi tai thú hình tam giác trên đầu và chiếc đuôi dài thò ra từ dưới váy.

“Tea...”

“Cậu Caim! Cậu về rồi!” Nhận ra cậu đã về, khuôn mặt người phụ nữ sáng bừng, cô vội chạy đến.

Tên cô là Tea, hầu gái của gia tộc Halsberg — tức gia đình của Caim. Cô là thú nhân, cụ thể là hổ trắng — một chủng cực kỳ hiếm với tai và đuôi sọc trắng-đen.

Tea từng là hầu gái riêng của mẹ Caim và cũng là người chăm sóc cậu từ bé. Dù các hầu cận khác xa lánh, Tea luôn đối xử dịu dàng. Kể cả khi Caim bị đuổi khỏi biệt phủ, cô vẫn thường xuyên đến thăm, lo lắng cho cậu.

“Cậu đi mua đồ à? Lâu quá nên tôi bắt đầu lo rồi đấy!”

“Khoan đã! Đừng lại gần tôi!” Caim vội vàng ngăn Tea khỏi ôm mình như thường lệ.

“Hử?”

Tea vốn rất thích ôm ấp, mỗi lần gặp là lao đến ôm Caim ngay. Nhưng lúc này, sau đầu Caim vẫn còn chảy máu. Nếu Tea ôm cậu, rất có thể sẽ bị máu độc làm hại.

Nhận ra vết thương, nụ cười của Tea vụt tắt.

“Cậu Caim, chuyện gì xảy ra vậy?”

“À... tôi bị ngã, đập đầu thôi...” Caim cố gắng lảng tránh, nhưng Tea nhíu mày.

“Tôi không tin đâu. Là dân làng phải không? Không thể tin được họ dám làm hại một người thuộc gia đình bá tước! Tôi sẽ đến đó dạy cho họ một bài học!”

“Khoan đã! Đừng làm vậy! Tôi không sao!”

Thật ra, chuyện tương tự từng xảy ra. Tea đã tức giận lao đến làng, tát mông đám trẻ và mắng mỏ người lớn đến mức họ phải xin lỗi. Nhưng chỉ vài ngày sau, Count Halsberg — cha Caim — đã nghiêm khắc khiển trách Tea. Trưởng làng đã than phiền lên ông rằng Tea gây rối, dùng bạo lực vô cớ. Kết quả là thay vì bênh vực Tea hay Caim, ông lại chỉ trích cả hai, cho rằng dân làng đã quá “tốt bụng” khi chấp nhận chăm sóc một “đứa trẻ vô dụng bị nguyền rủa”.

“Cha vẫn đang để ý đến cô. Lần trước ông chỉ tha vì mẹ từng quý cô. Nếu cô còn gây chuyện vì tôi, có thể sẽ bị đuổi thật đấy.”

“Nhưng nếu tôi không làm gì, dân làng sẽ được đà mà làm tới!”

“Chuyện đó... không thể tránh được. Là lỗi của tôi vì sinh ra đã mang lời nguyền. Nếu tôi bị đuổi khỏi làng lần nữa... tôi thật sự không còn nơi nào để đi.”

"Ư... grừ..." Tea rên khẽ như mèo con bị thương, mắt long lanh như sắp khóc khi nhìn thấy nét buồn bã của Caim. “Để tôi xử lý vết thương cho cậu. Vào đây.”

“Không, cô sẽ—” Caim định từ chối vì không muốn để máu độc dính vào cô, nhưng thấy Tea nhất quyết không bỏ cuộc, cậu đành thở dài. “Được... nhưng cẩn thận với máu tôi.”

Caim lặng lẽ bước vào lều theo Tea.

Bên trong gần như trống trơn, không có đồ nội thất — chỉ một tấm ván gỗ nơi Caim nằm ngủ.

“Tôi sẽ làm sạch vết thương. Có thể sẽ hơi rát, mong cậu cố chịu.”

Caim rên nhẹ, không phải vì đau, mà vì cách Tea xử lý vết thương phía sau đầu cậu — cô kéo cậu sát lại, khiến mặt cậu gần như áp vào phần ngực mềm mại dưới bộ đồng phục hầu gái. Dù vô tình, hành động ấy khiến mặt Caim đỏ bừng vì bối rối.

7987be1e-930d-430c-8e47-c5f5084822ce.jpg

“Cậu sẽ không phải chịu đựng tình trạng này lâu nữa đâu, cậu Caim.”

“Tôi ổn mà. Đau một chút thôi, tôi chịu được.”

“Chỉ thêm một thời gian ngắn nữa thôi là tôi sẽ tiết kiệm đủ tiền... Lúc đó, cậu sẽ không cần phải sống ở nơi thế này nữa...” Tea thì thầm thêm một câu.

Tuy nhiên, Caim không nghe được câu ấy — vì lúc đó, mặt cậu vẫn đang ép vào nơi mềm mại giữa vòng tay của Tea, chỉ có thể ngẩng lên với vẻ khó hiểu. Khi Tea cuối cùng cũng băng bó xong vết thương, cô thả đầu cậu ra, để Caim được thở bình thường.

“À... sao hôm nay cô lại đến vậy?” Caim hỏi vội, cố che giấu vẻ bối rối. Dù Tea đến thăm cậu ít nhất một lần mỗi tuần, nhưng cậu vẫn buột miệng hỏi, chỉ để khỏa lấp tâm trạng hiện tại — chứ không nghĩ là có lý do gì đặc biệt.

“Grrraaw... suýt nữa thì quên mất,” Tea nháy mắt vài lần khi nhớ ra mục đích ban đầu. Có vẻ hôm nay cô thực sự có việc quan trọng. “Là... bá tước đã lệnh cho tôi đến đưa cậu về dinh thự.”

“Cha tôi ư...? Lạ thật, ông ấy hiếm khi gọi tôi.”

“Sắp đến giỗ của phu nhân rồi. Ông ấy muốn cậu về trước ngày đó.”

“Tôi hiểu rồi...” Caim đáp, ánh mắt chùng xuống.

Giỗ mẹ cậu còn một tuần nữa. Cha cậu muốn cậu trở về sớm để cúng bái — nhưng không phải đúng ngày — bởi ông không muốn nhìn thấy đứa con trai bị nguyền vào ngày mất của người vợ mà ông yêu thương. Dù có vẻ nhẫn tâm, song đó là cách để ông ta vừa giữ được chút đạo nghĩa với con, vừa thể hiện lòng thương tiếc với người đã khuất.

“Được. Tôi sẽ về.”

“Tôi biết mình không nên nói ra vì chính tôi là người đưa cậu đi, nhưng... tôi hiểu rõ mọi người ở đó đều rất ghét cậu. Nếu cậu không muốn thì không cần phải ép bản thân đâu.”

“Không sao. Tôi cũng muốn tưởng niệm mẹ. Dù không được vào trong, tôi vẫn định đứng trước cổng mà cầu nguyện. Giờ thì đỡ rắc rối hơn thôi,” Caim cười buồn.

Caim đã quyết định. Cậu sẽ trở lại nơi từng gọi là “nhà” suốt bao năm — dinh thự của gia tộc Halsberg, nơi cha và người em gái sinh đôi của cậu đang sống.

***

Người đứng đầu vùng Halsberg là một cựu mạo hiểm giả lừng danh, từng đánh bại vô số quái vật và bọn cướp. Nhưng mười ba năm trước, ông được ban tước vị bá tước cùng vùng đất hiện tại để đền đáp công lao tiêu diệt Nữ hoàng Độc Dược. Dù các quý tộc cũ không thích việc một kẻ “phàm tục” chen chân vào giới quý tộc, nhưng vì Kevin — được ca tụng là Quyền Vương, người đàn ông mạnh nhất vương quốc — nên không ai dám công khai phản đối. Dựa vào các mối quan hệ từ thời còn phiêu lưu, bá tước Kevin Halsberg đã quy tụ được nhiều người trung thành, cai trị vùng đất một cách yên ổn và được dân chúng yêu quý.

“Lúc bị đuổi đi, tôi không nghĩ sẽ quay lại nơi này...” Caim — con trai của bá tước — cau mày khi nhìn tòa dinh thự mà suốt một năm qua cậu chưa từng đặt chân tới. Dinh thự này lưu giữ nhiều ký ức đẹp về mẹ cậu — nhưng cũng đầy những vết thương trong lòng. Nếu có thể, Caim đã muốn không bao giờ quay lại.

“Cậu Caim... cậu ổn chứ?” Tea lo lắng hỏi.

“Ừ, đừng bận tâm.” Caim cười nhẹ, cố tỏ ra bình thường rồi bước qua cổng lớn.

Trên đường vào, họ đi ngang qua những người làm vườn và lính gác. Nhưng không ai chào hỏi cậu. Thậm chí, họ còn cố tránh ánh mắt, như thể không muốn phải nhìn thứ gì đó ghê tởm.

“Thật vô lễ quá!”

“Mặc kệ họ đi. Tôi quen rồi.”

Caim đã quá quen với ánh nhìn ấy. Trong toàn bộ gia đình, chỉ có mẹ và Tea từng đối xử bình thường với cậu. Ít nhất thì những người trong dinh thự còn không ném đá vào cậu như dân làng.

Khi họ đến gần tòa nhà chính, họ nhìn thấy hai người đang tập luyện ngoài vườn: Kevin Halsberg, bá tước kiêm gia chủ và Arnette Halsberg, em gái song sinh của Caim.

“Được rồi! Hôm nay cha sẽ chỉ con luyện Toukishin nữa nhé!”

“Vâng, thưa cha!”

Cả hai đều mặc đồ luyện võ đơn giản, đang chăm chú tập quyền cước.

“Trước hết, ôn lại một chút. Toukishin — hay còn gọi là Võ Thần Cuồng Chiến — là môn võ thuật tập trung vào việc bao phủ cơ thể bằng ma lực. Không dùng kiếm, không dùng thương, chỉ dùng thân thể. Việc gia cường bản thân bằng mana là kỹ thuật cơ bản của võ học, nhưng Toukishin thì vượt xa điều đó!”

Kevin, người đàn ông to lớn với mái tóc đỏ rực — hít sâu một hơi, ngay sau đó ma lực từ người ông bốc lên như hơi nước bao phủ toàn thân. Dòng mana ấy dần thu nhỏ lại thành một lớp khí nén cực kỳ đậm đặc, bao quanh cơ thể.

“Khi nén mana đến cực hạn, nó sẽ cứng như thép. Kỹ thuật này gọi là Nén Ma Lực. Thành thạo nó, kể cả vảy rồng cũng không bằng. Tất nhiên, nó cũng tăng sức mạnh cú đấm lên gấp nhiều lần!”

Kevin tung một cú đấm vào tảng đá to gần đó và nó vỡ tan thành bụi chỉ trong một cú.

Danh hiệu Quyền Vương của ông không phải để làm cảnh.

“Con vừa thấy đó – Nén ma lực rất mạnh. Nhưng ban đầu, việc không dùng vũ khí sẽ là bất lợi. Dù con có tài, thì cũng phải mất ít nhất năm năm mới dùng thuần thục được. Nhưng khi làm được, con sẽ không cần vũ khí nữa. Không cần giáp nặng, không cần vướng víu — con sẽ di chuyển nhanh hơn, chiến đấu linh hoạt hơn.”

“Wow... Đúng là cha có khác! Cha nghĩ sau này con có thể mạnh như cha không?”

“Tất nhiên! Con là con gái ta cơ mà! Cha chắc rằng mười năm nữa, con sẽ là một võ sĩ hạng nhất. Nhưng để đến đó, hôm nay chúng ta phải tập nghiêm túc!”

“Vâng! Con sẽ cố hết sức!”

Caim lặng lẽ nhìn hai người họ, cha và em gái — tập luyện vui vẻ bên nhau, ánh mắt dần tối lại.

“Họ vẫn đang tập. Chúng ta vào trong trước nhé?” Tea gợi ý nhẹ nhàng.

“Không... Tôi muốn xem.” Caim khẽ đáp, mắt không rời cô gái trước mặt.

Arnette... em gái của mình... nửa còn lại của mình...

Dù là anh em sinh đôi, họ chưa từng thân thiết. Thậm chí, mối quan hệ giữa hai người còn tệ hại — đúng hơn là một chiều từ Arnette. Cô căm ghét Caim vì từ nhỏ mẹ luôn ở bên anh, chăm sóc anh, bảo vệ anh khỏi lời nguyền. Cô cho rằng mình bị bỏ rơi, và nỗi oán hận đó càng lớn sau cái chết của mẹ.

“Được rồi, giờ thì bắt đầu. Cố gắng nén mana xung quanh cơ thể càng nhiều càng tốt, cứ chậm cũng được.”

“Vâng!”

Caim không rời mắt khỏi họ. Cũng giống như em gái ganh tị vì cậu được mẹ cưng chiều, thì cậu cũng ganh tị vì Arnette có được tình thương của cha. Cậu ghen tị vì cô không bị nguyền, vì cô được học võ với người cha mà cậu chỉ có thể nhìn từ xa.

Cứ như họ cố tình phô diễn trước mặt mình vậy... Chẳng lẽ không ai trong hai người thấy mình đang đứng đây sao? Nếu định lờ đi, thì đừng gọi mình về làm gì cả...

“Rất tốt! Giờ cha sẽ dạy con chiêu cơ bản. Đầu tiên là... Kirin!”

“Con làm đúng chưa, thưa cha?!”

Kevin biểu diễn động tác, Arnette cố gắng bắt chước. Trong khi đó, Caim vẫn đứng lặng nhìn họ, cảm giác xa lạ và bị bỏ rơi ngày càng lớn dần. Nhưng dù tim đau nhói, cậu vẫn không rời mắt — như thể nếu quay đi, cậu sẽ đánh mất điều gì đó mãi mãi.

Sau khi kết thúc buổi luyện tập, Kevin và Arnette quay về phòng để tắm rửa, nên Caim tranh thủ đi thăm mẹ.

“Mẹ ơi, con về rồi.”

Một bàn thờ nhỏ được đặt trong phòng ngủ cũ của Sasha, trang trí bằng hoa tươi và phía trên là bức chân dung của bà. Caim quỳ xuống trước bàn thờ, lặng lẽ cầu nguyện trước người duy nhất trong gia đình từng thật sự yêu thương cậu.

Vì lời nguyền trong người, Caim luôn bị cha đối xử lạnh nhạt, còn em gái thì ghét bỏ ra mặt. Hầu hết gia nhân trong dinh thự cũng chẳng khá hơn. Và chỉ duy nhất mẹ cậu, Sasha, là người luôn ở bên cạnh, động viên cậu.

“Đừng ghét bỏ bản thân, Caim.”

“Con chẳng làm gì sai cả. Việc con được sinh ra không phải là tội lỗi.”

“Cha con không hề ghét con... Chỉ là ông ấy không biết phải đối mặt với con ra sao. Việc con bị nguyền không phải lỗi của con. Nên... con hãy học cách yêu lấy chính mình.”

“Con... không thể nào làm được điều đó, mẹ ơi...” Caim lẩm bẩm, hồi tưởng lại lời mẹ từng nói.

Cho dù cậu nghĩ gì về bản thân, người khác vẫn sẽ coi cậu là đứa trẻ bị nguyền. Kể từ giây phút mẹ qua đời, Caim đã bị đuổi ra khỏi nhà và từ đó phải sống cuộc đời bị dân làng ném đá, sỉ nhục. Đó là sự thật không thể phủ nhận. Trong hoàn cảnh như vậy... làm sao cậu có thể học cách yêu chính mình?

Giá như con có một gia đình thật sự quan tâm... Nhưng giờ mẹ không còn nữa, con hoàn toàn cô độc...

“Grrraow! Nhưng cậu vẫn còn tôi mà, cậu Caim!” Tea đột ngột cất lời.

“Biết rồi... Khoan đã, cô đọc được suy nghĩ của tôi à?”

“Cậu nghĩ tôi đã hầu hạ cậu bao lâu rồi? Nhìn nét mặt thôi là tôi biết cậu đang nghĩ gì!”

“Ha ha... đúng là tài thật.” Caim cười gượng, đáp lại sự nhạy cảm của Tea, rồi cúi đầu kết thúc buổi tưởng niệm với mẹ.

Ngay lúc ấy, cánh cửa mở ra, một quản gia có gương mặt nghiêm khắc bước vào.

“Bữa tối đã sẵn sàng. Mời cậu đến phòng ăn.”

“Không cần đâu. Tôi xong việc rồi, tôi sẽ rời đi.”

“Ngài bá tước và tiểu thư đang chờ. Xin đừng để họ đợi,” quản gia nói lạnh lùng, rồi quay người rời đi ngay, chẳng buồn đợi Caim trả lời. Dù cậu vẫn là con trai của bá tước Halsberg, nhưng trong mắt ông ta, cậu chẳng có chút giá trị nào.

“Grrr... thật thô lỗ. Hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ?!”

“Không sao đâu, Tea.” Caim ngừng một lát rồi nói thêm: “Tôi chịu đựng được một bữa ăn. Dù chẳng vui vẻ gì, nhưng nếu bỏ đi ngay thì mẹ chắc sẽ buồn.”

Cậu thở dài, rồi cùng Tea tiến về phòng ăn.

Khi họ đến nơi, cha và em gái đã ngồi vào bàn từ trước và bắt đầu ăn từ lâu — chẳng buồn đợi cậu. Phần ăn của Caim được đặt tách biệt ở đầu bàn đối diện, xa hoàn toàn khỏi hai người còn lại.

“Rất vui được gặp lại cha. Cảm ơn vì đã cho con đến thăm mộ mẹ.”

“Không cần nói gì cả. Ngồi xuống và ăn đi.”

“...Vâng. Cảm ơn vì bữa ăn.” Caim nhăn mặt khi thấy cha thậm chí chẳng liếc nhìn cậu lấy một lần.

“Món thịt này ngon quá! Sau khi luyện tập mà được ăn thế này thì tuyệt vời luôn!”

“Arnette, đừng ăn vội vàng như vậy. Không đẹp mắt chút nào.”

“Vâng, thưa cha!”

Trái ngược hoàn toàn với Arnette đang ăn ngon lành và đầy phấn khởi, Caim chỉ trầm ngâm. Đây là bữa ăn đầu tiên — hay đúng hơn là lần đầu tiên họ gặp nhau — sau một năm, vậy mà cách cha đối xử với hai đứa con lại khác biệt đến đáng buồn.

“Thức ăn đâu có chạy đi đâu. Ăn chậm lại một chút.”

“Tiểu thư, miệng cô dính vụn bánh rồi kìa.”

“Sau món này còn có món tráng miệng. Là bánh lê yêu thích của cô đó, tiểu thư.”

“Eh heh heh heh... Tuyệt quá! Con chờ mãi món đó!”

Arnette cười rạng rỡ, ăn uống vui vẻ, được vây quanh bởi cha và những người hầu ân cần, ánh mắt đầy trìu mến. Trong mắt Caim, khung cảnh ấy như thể họ đang cố ý phô trương trước mặt cậu.

Họ đang khoe khoang sao...? Là lý do đó nên mới gọi mình về đây à? Caim nghĩ thầm, vừa lặng lẽ xúc muỗng súp lên miệng. Vị súp thật nhạt nhẽo — đến mức cậu chẳng biết là do người làm bếp cố tình, hay do cậu quá buồn đến mức chẳng cảm nhận được hương vị nữa.

“Cậu Caim...”

“Không sao đâu. Tôi chịu được.”

Nhờ có Tea đứng phía sau động viên, Caim gắng gượng tiếp tục ăn, nhai một cách máy móc chỉ để nhanh chóng kết thúc bữa tối.

“Con xin phép lui, thưa cha.”

“Đợi đã, Caim.”

Kevin bất ngờ gọi cậu lại khi cậu vừa định đứng lên.

“Gần đây ta nhận được đơn tố cáo. Nghe nói con đã ném đá vào mấy đứa trẻ trong làng?”

“Con không làm vậy. Chính bọn chúng ném đá vào con.”

“Im đi! Sao con dám làm hại những đứa trẻ vô tội, những kẻ vẫn còn đủ lòng tốt để chấp nhận một đứa bị nguyền như con?! Đây là cách ta dạy dỗ con sao?!”

Caim suýt bật ra câu “Ông thậm chí chưa từng nuôi dạy tôi”, nhưng rồi cậu nhận ra điều đó chẳng có ích gì. Cậu chỉ lắc đầu, thở dài, rồi đáp bằng giọng mỏi mệt:

“Nếu cha đã nói thế, thì chắc là vậy rồi. Cha lúc nào cũng đúng mà.”

“Con vừa nói cái gì?! Đó là cách con ăn nói với cha mình à?!” Kevin tức giận bật dậy, lao tới Caim, không chút do dự vung nắm đấm về phía cậu.

Nhưng Caim nghiêng đầu tránh được đòn tấn công đầu tiên.

“Thằng nhãi—!” Kevin trừng mắt ngạc nhiên trong chốc lát, rồi lập tức tung cú đá thẳng vào bụng Caim. Lần này, cậu không kịp né và bị đá văng vào cánh cửa phòng ăn.

“Gah...!”

“Cậu Caim!” Tea hốt hoảng chạy đến đỡ cậu dậy khi cậu đang cố chịu đựng cơn đau.

“Một đứa bị nguyền như con đáng lẽ không nên được sinh ra! Nếu không vì con... Sasha đã có thể sống lâu hơn! Khốn kiếp...!” Kevin gào lên đầy hận thù, rồi ngã người xuống chiếc ghế gần đó, mệt mỏi như vừa bị rút cạn sức lực.

Arnette và các gia nhân lập tức chạy đến chỗ ông.

“Cha!”

“Thưa bá tước...!”

Caim rên rỉ trong đau đớn, trong khi mọi ánh mắt — từ người hầu cho đến chính em gái cậu — đều nhìn cậu như thể cậu là kẻ có lỗi. Dù chính cậu mới là người bị đánh.

“Cậu Caim, cậu không sao chứ?!”

“Tôi ổn. Không đau lắm đâu,” Caim đáp khẽ, cố đứng dậy với sự giúp đỡ của Tea. Họ rời khỏi phòng ăn một cách lặng lẽ.

“Cậu thật sự ổn chứ?” Tea lo lắng hỏi. “Họ quá đáng quá rồi! Tại sao cậu phải chịu đựng như thế này?!”

“Tôi hứa là tôi không sao. Mau quay về thôi,” Caim gượng cười, đồng thời kiểm tra cơ thể. Dù bị đánh bay đi, cậu không hề bị thương nặng. Rõ ràng Kevin đã cố kiểm soát lực để không làm cậu bị thương nghiêm trọng.

Quả đúng là Quyền Vương… Nhưng quả là phí tài thật.

“Khoan đã, cậu Caim,” người quản gia cất tiếng gọi khi hai người sắp rời khỏi dinh thự. “Tea vẫn còn công việc phải làm, nên xin hãy tự quay về. Tôi thành thật xin lỗi vì sẽ không ai tiễn cậu.”

“Grrraw! Ông đang nói là để cậu Caim về một mình trong tình trạng như thế sao?!” Tea tức giận phản bác. “Tôi là hầu gái của cậu Caim! Tôi đi cùng cậu ấy thì có gì sai?!”

“Hãy nhớ vị trí của mình. Cô là người hầu của nhà bá tước. Đừng quên ai là người đã cho cô công việc này.”

“Chính phu nhân là người đã giao tôi chăm sóc cậu Caim! Tại sao ông lại đối xử với cậu ấy lạnh nhạt như vậy?! Cậu ấy cũng là người nhà mà!”

Quản gia tặc lưỡi.

“Đó là lý do bọn thú nhân luôn... Phiền phức thật.”

Trong vương quốc này, thú nhân thường bị phân biệt đối xử. Việc Tea, một người thuộc tộc hổ trắng — được làm việc trong nhà bá tước là điều hiếm có.

Nếu cứ tiếp tục thế này, mình sẽ làm liên lụy đến Tea nữa...

“Tôi ổn, Tea. Cô cứ quay lại làm việc đi.”

“Cậu Caim...?!”

“Tôi có thể tự về được.” Caim quay sang quản gia. “Còn gì ông muốn nói nữa không?”

“Không. Thế là đủ. Chúc cậu thượng lộ bình an.” Giọng ông ta đầy mỉa mai khi quay người bước vào trong.

“Cô nghe thấy rồi đấy, Tea. Quay về làm việc đi.”

“Không được! Đường rừng nguy hiểm lắm! Tôi không thể để cậu về một mình khi đang bị thương!”

“Không sao thật mà. Nhìn có vẻ ghê gớm, nhưng cú đá đó không đau đến mức ấy. Tôi đi bộ được.”

“Nhưng mà...!”

“Tea.” Caim ngắt lời cô, giọng cậu kiên định. Cô hầu gái già gần như sắp khóc. “Tôi thật sự ổn. Nên xin cô... hãy chăm sóc nơi mà mẹ tôi từng yêu quý.”

“Grrraooow... Cậu Caim...” Tea cắn môi, ánh mắt đầy cay đắng, nhưng cuối cùng vẫn phải gật đầu, nước mắt lăn dài khi tiễn cậu ra khỏi cổng.

“Cô giống một con chó trung thành quá... dù rõ ràng là hổ,” Caim thì thầm cười nhạt, quay lưng rời khỏi dinh thự.

Đêm đã buông, nhưng ánh trăng vẫn rọi sáng con đường Caim đang đi. Cậu lặng lẽ bước về phía khu rừng, nơi căn lều cô độc vẫn đang chờ đợi.