Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

203 1028

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

336 862

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

45 188

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

289 6680

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

279 5852

Volume 1 (Light Novel) - Chuyển Cảnh: Những kẻ bị bỏ lại

“Ư... Đây là đâu...?”

“Ngài cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, thưa Chủ nhân!”

Thứ đầu tiên Kevin nhìn thấy khi mở mắt là trần nhà quen thuộc trong phòng ngủ của mình. Nhận ra bản thân đang nằm trên giường, ông quay đầu thì thấy quản gia trưởng của gia tộc Halsberg đang đứng bên cạnh.

“Tại sao ta lại ở đây...? Ưgh...” Kevin hỏi trong cơn đau rên rỉ.

“Xin đừng cử động! Ngài đã bất tỉnh suốt một tuần, làm ơn đừng gắng sức!” Quản gia trưởng vội vã đỡ lấy ông.

Kevin nhận ra người đàn ông đã phục vụ mình hơn mười năm này có một vết bầm trên mặt, như thể đã bị ai đó đánh. Điều đó khiến ông thấy lạ, nhưng trước hết, ông cần xác định tình hình hiện tại.

Một tuần sao? Sao có thể xảy ra chuyện như thế? Và cơ thể ta... Cảm giác như từng bó cơ đều bị thay bằng chì...

Toàn thân Kevin nặng trĩu, khớp xương cứng đờ, và mỗi lần cố nhúc nhích đều khiến ông đau đớn đến tê dại. Ngay cả việc đơn giản như ngồi dậy cũng trở thành thử thách.

Thế nhưng ông vẫn không chịu bỏ cuộc. Gào lên một tiếng, ông ép mình ngồi dậy. Có thể nằm nghỉ sẽ dễ chịu hơn, nhưng niềm kiêu hãnh của người được gọi là “Quyền Vương”, Đại quyền sư mạnh nhất vương quốc, không cho phép ông khuất phục trước đau đớn như vậy.

“Thưa Chủ nhân! Nếu ngài cố sức như thế, cơ thể sẽ…”

“Ta... không quan tâm!” Kevin nghiến răng chống chịu cơn đau. “Quan trọng hơn, hãy nói ta biết đã xảy ra chuyện gì! Tại sao ta lại nằm liệt giường một tuần? Ta bị gì vậy?!”

Ông cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trước khi bất tỉnh, nhưng đầu óc vẫn còn lơ mơ. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn vào tình trạng hiện tại của cơ thể cũng đủ để hiểu ra một điều: ông đã bị đánh bại. Kevin Halsberg, Đại quyền sư đã thua trận.

“Ta không nhớ nổi... Ta đã đấu với ai? Ai là người đánh bại ta?”

“Chúng tôi không rõ...”

“Không rõ? Sao lại có thể không biết?!”

“Tôi không rõ người đó là ai. Chỉ nghe các kỵ sĩ kể rằng, một chàng trai lạ với mái tóc và đôi mắt màu tím đã hạ gục ngài trong rừng.”

“Màu tím?!” Kevin thốt lên khi sắc tím lạnh lẽo và ma mị chợt hiện về trong tâm trí. Như một tia chớp lóe lên trong đầu, ký ức ào ạt tràn về.

Ông đã chiến đấu. Với một kẻ sử dụng cùng phong cách chiến đấu như mình... mang theo luồng ma lực của Nữ hoàng Độc Dược, kẻ thù truyền kiếp, kẻ đã khiến vợ ông thiệt mạng. Người đàn ông đã đánh bại ông, dù vẻ ngoài có khác, thì Kevin vẫn biết rõ cái tên ấy.

“Caim!”

Trong ký ức, đứa con trai ấy mới chỉ mười ba tuổi, trong khi người ông đấu với có ngoại hình trưởng thành hơn ít nhất năm tuổi, mái tóc và đôi mắt đổi màu, và không còn dấu vết của lời nguyền. Dù vậy, ông vẫn chắc chắn đó là con trai mình. Không phải vì tình yêu thương. Không, điều đó đơn giản hơn nhiều: khi trưởng thành, Caim trông giống hệt vợ ông thời trẻ.

Giờ nghĩ lại... Caim từ nhỏ đã mang nét giống Sasha...

Trong suốt thời gian ở dinh thự, Kevin luôn phớt lờ đứa con bị nguyền rủa. Ông chưa bao giờ lắng nghe vợ, thậm chí hét vào mặt hoặc đánh Caim mỗi lần thấy mặt. Nhưng ông vẫn nhớ một lần, khi thấy Sasha bế đứa bé, ông đã sững người vì sự giống nhau kỳ lạ giữa hai mẹ con. Khoảnh khắc ấy buộc ông phải thừa nhận: dù bị nguyền, Caim vẫn là máu mủ của Sasha. Và điều đó cũng có nghĩa, nó là con trai ông. Sự thật đó từng khiến ngực ông quặn lại vì đau đớn.

Và rồi là thiên phú võ thuật kia... Không còn nghi ngờ gì nữa, nó là một thiên tài. Không, phải gọi là quái vật mới đúng.

Trong trận chiến tại khu rừng, Caim đã gần như thành thạo hoàn toàn Thế cơ bản của Toukishin lưu phái, vượt xa cả Arnette, người cùng tuổi và được ông trực tiếp đào tạo. Nghĩ đến việc Caim đạt được trình độ đó chỉ bằng cách... quan sát ông và con gái luyện tập, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng Kevin.

Không thể sai được, nó đúng là con trai ta. Con trai của Đại quyền sư. Về tài năng và tiềm năng, ta còn chẳng bằng một góc. Và nó còn giống Sasha đến lạ... Ta đang rơi vào loại địa ngục nào thế này?

Con trai của ông, người thừa hưởng tài năng của cha, ngoại hình của mẹ, lại sở hữu cả sức mạnh của kẻ thù ông hận nhất: Nữ hoàng Độc Dược. Phải đối mặt với sự thật rằng chính đứa con mà ông từng xem như gánh nặng, đứa trẻ mà ông đã mang ra làm vật hy sinh cho lời nguyền, thực ra lại chính là kết tinh của ông và vợ, khiến Kevin chìm trong tuyệt vọng.

“Thưa Chủ nhân? Có chuyện gì không?” Quản gia trưởng hỏi khi thấy vẻ mặt đau khổ của Kevin.

“Không... không có gì.” Kevin lắc đầu. Ông không thể tiết lộ việc Caim đã kế thừa sức mạnh của Nữ hoàng Độc Dược. Nếu tin tức đó bị rò rỉ, gia tộc Halsberg sẽ bị quy trách nhiệm vì đã để một tai họa cấp Chúa Quỷ thoát ra ngoài, và tai họa ấy còn mang hình hài con trai của bá tước. Đối với những quý tộc lâu đời vốn chẳng ưa gì Kevin, kẻ đi lên từ võ thuật, đó sẽ là cái cớ hoàn hảo để kéo ông xuống.

Nếu chỉ là ta, thì không sao... nhưng ta không thể để tương lai của Arnette bị liên lụy...

“Còn Arnette thì sao? Con bé có lo cho ta không?”

“Tiểu thư đang nhốt mình trong phòng. Có vẻ cô ấy đã gặp người đã đánh bại ngài. À, xin ngài yên tâm, cô ấy không bị thương. Nhưng việc ngài thất bại đã khiến cô ấy sốc nặng. Ngay khi trở về, tiểu thư đã vào phòng và chưa hề ra ngoài kể từ đó.”

“Vậy à... Miễn là nó không sao thì được. Dù ta nghĩ chắc nó thất vọng lắm...” Kevin thở dài, buông thõng vai. Việc để con gái thấy bản thân trong tình trạng thê thảm này khiến ông đau lòng, nhưng ít nhất Caim đã không làm hại Arnette.

Quan trọng hơn, ông phải nghĩ cách đối phó với Caim và sức mạnh mà cậu ta thừa hưởng từ Nữ hoàng Độc Dược.

Ta nên đuổi theo và tiêu diệt nó, nhưng... liệu ta có làm được không? Nhất là với tình trạng hiện giờ...

Kevin đã không còn trẻ, và dù vẫn luyện tập cùng con gái, ông không còn thật sự rèn luyện nghiêm túc kể từ khi Sasha mất. Hơn nữa, cơ thể ông giờ đã bị ảnh hưởng bởi độc của Caim. Dù có hồi phục được, khả năng chiến đấu của ông cũng sẽ suy giảm đáng kể.

Caim rất nguy hiểm, nhưng ta không thể thắng nổi. Nếu muốn bảo vệ gia tộc Halsberg và tương lai của Arnette, ta không thể báo cáo sự thật này lên nhà vua. Tuy nhiên... xét việc nó không giết ta dù rõ ràng rất hận, có lẽ nó chưa định gây họa ngay...

“Chủ nhân! Có tin cực kỳ nghiêm trọng!” Một hầu gái đột ngột xông vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của Kevin.

Quản gia trưởng nhíu mày, quát nhẹ vì cấp dưới không gõ cửa. “Cô làm gì mà ồn ào vậy? Sao lại tự tiện vào phòng ngủ của chủ nhân?”

“T-Tôi... tôi có việc vô cùng quan trọng cần báo! Tiểu thư Arnette...!”

“Con gái ta sao?!” Kevin hét lớn, định bật dậy khỏi giường – nhưng ngay lập tức, ông ho dữ dội và ngã vật trở lại.

“Chủ nhân!”

“Đ-Đừng lo cho ta...” Kevin trấn an quản gia rồi quay về phía cô hầu gái. “Nói mau! Có chuyện gì với Arnette?!”

Cô hầu mặt tái xanh, run rẩy đưa cho ông một tờ giấy gấp lại. “T-Tiểu thư Arnette không còn trong phòng nữa... cũng không còn ở trong dinh thự. Tôi tìm thấy thứ này trên giường cô ấy...”

“Cái gì?! Arnette biến mất rồi sao?!”

Kevin giật lấy tờ giấy, vội vàng mở ra. Ngay khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc của đứa con gái yêu quý, ông chết lặng trước nội dung bên trong:

“Con sẽ đuổi theo kẻ đã đánh bại cha. Con sẽ không trở về... cho đến khi đánh bại được tên độc nhân ấy.”

“Aaaa... Vì sao, Arnette?!”

“Chủ nhân?!” Quản gia vội lao đến đỡ ông.

“Arnette... Arneeette!” Kevin gào lên, hai tay ôm lấy đầu như kẻ phát điên.

Ông đã mất đi vợ. Bị con trai ruồng bỏ. Và giờ đây, đến cả đứa con gái duy nhất còn lại... cũng rời bỏ ông.

Tất cả những gì Kevin có thể làm, là gào khóc trong tuyệt vọng.

***

Một ngày nọ, hơn mười năm về trước, Tea lang thang khắp thị trấn. Là một đứa trẻ mồ côi không người thân thích, cô bé thuộc tộc Hổ Trắng, một chủng tộc thú nhân hiếm gặp, nổi tiếng với khả năng chiến đấu vượt trội. Vậy mà, vì lý do nào đó, cô lại xuất hiện ở thị trấn của loài người. Thật ra, ngay cả bản thân Tea lúc ấy cũng không nhớ nổi làm sao mình đến được đây. Thứ duy nhất cô biết chắc… là mình đang đơn độc, không cha mẹ, không anh chị em để nương tựa.

Mình là ai...? Sao mình lại ở đây...? Cô bé hổ, khi ấy còn chưa có tên, vừa ôm bụng đói vừa tự hỏi trong tuyệt vọng.

Dựa vào bộ quần áo rách nát đang mặc, có lẽ cô từng là một nô lệ bị bắt lao động nặng, rồi sau đó trốn thoát. Ở Vương quốc Jade, phân biệt chủng tộc là chuyện phổ biến, đặc biệt với thú nhân và bán nhân. Trẻ con thuộc chủng tộc này thường bị bắt cóc làm nô lệ, nên việc tìm thấy xác của những nô lệ trốn trại bên lề đường là chuyện không hiếm.

Tea lúc ấy đã gần như kiệt sức, sống không ra sống, chết chưa ra chết, có lẽ chỉ còn sống thêm được hai ngày nữa.

Mình sẽ chết sao...? Mình sinh ra để làm gì...?

Cô bé thú không thể không nghĩ đến ý nghĩa cuộc đời. Liệu có phải cô được sinh ra chỉ để chịu khổ rồi chết như rác rưởi trên đường? Dù chẳng nhớ gì, cô vẫn hiểu rằng sự tồn tại của mình chỉ toàn đau khổ và vô nghĩa.

“Ah! Ah!”

“Có chuyện gì vậy, Caim?”

Nhưng rồi, một bàn tay vươn đến chỗ cô, một bàn tay bé xíu, mềm mại. Cô ngẩng đầu lên và thấy một đứa bé trai trong vòng tay một người phụ nữ, chắc là mẹ đứa trẻ. Đứa bé ấy, khuôn mặt và tay chân lấm tấm những vết bầm tím, đang khua khoắng tay về phía cô như thể muốn với lấy.

“Là một bé thú nhân à? Con thích bé đó sao?”

“Ah! Ư!”

“Lạ thật đấy, con hiếm khi để ý người khác như vậy, Caim.”

“Có vấn đề gì sao, thưa phu nhân?” Một người đàn ông mặc đồng phục người hầu bước đến gần. Có lẽ là quản gia hoặc hộ vệ.

“Chúng ta sẽ mang cô bé này về nhà. Ta sẽ để nó làm người chăm sóc cho Caim.”

“Có ổn không vậy? Dù sao thì... nó cũng chỉ là một thú nhân dơ bẩn...”

“Ta không bận tâm. Hãy mang cô bé về, cho ăn uống đầy đủ và chữa trị vết thương... À, dạy cô ấy làm hầu gái nữa nhé.”

“...Tuân lệnh.” Người đàn ông miễn cưỡng gật đầu. Sau đó, ông ta bế cô bé hổ lúc này đã quá yếu để chống cự, và mang cô về dinh thự.

Từ đó, cô bé được đặt tên là Tea, trở thành một hầu gái trong gia tộc Halsberg. Cái tên "Tea" nghe có vẻ trang nhã, nhưng thực ra lại bắt nguồn từ một lý do khá ngốc nghếch, việc đầu tiên cô học được là... rót trà, nên họ đặt tên cô theo điều đó.

Mãi sau này, Tea mới biết rằng ngày hôm đó Caim và mẹ cậu đã ra ngoài mua sắm. Cụ thể hơn, Kevin đã mời Sasha đi cùng vì hôm ấy bà cảm thấy khoẻ hơn mọi khi và vì bà không chịu rời nhà nếu không có Caim, cả gia đình cùng quản gia mới cùng nhau ra ngoài. Trong lúc Kevin và Arnette bận mua sắm, Caim khi ấy còn là đứa trẻ bập bẹ, đã chú ý đến cô bé hổ đang hấp hối bên đường. Sasha nhìn thấy và quyết định nhận nuôi cô như một người hầu tương lai cho con trai mình.

“Ta không còn sống được bao lâu... Hãy chăm sóc cho con trai ta.”

“Tất nhiên rồi! Cậu chủ Caim là người đã cứu sống Tea!” Tea đáp lại bà với tất cả tấm lòng.

Dĩ nhiên, khi ấy Caim còn là một đứa bé nên không nhớ gì về việc “cứu” Tea cả. Cậu luôn nghĩ Tea trung thành với mình là vì lòng trung thành với mẹ mình. Nhưng thực ra không phải vậy, chính Caim là người đã cứu cô. Nếu không có cậu, Sasha sẽ chẳng bao giờ nhận nuôi một đứa thú nhân mồ côi. Tình cảm biết ơn và yêu thương mà Tea dành cho Caim vượt xa bất kỳ ai khác, kể cả với Sasha.

Tin tức Caim Halsberg rời bỏ lãnh địa nhà mình nhanh chóng lan truyền trong dinh thự.

“Grraow! Cậu chủ Caim... rời khỏi lãnh địa rồi ư?!”

Vừa nghe tin, Tea lập tức lao đến túp lều trong rừng của cậu. Ở đó, cô tìm thấy một bức thư, và nội dung của nó khiến cô chết lặng:

“Tôi lên đường. Cô đã trả hết món nợ đối với mẹ tôi, nên từ giờ hãy sống tự do.”

Lá thư ngắn gọn, viết cho riêng cô.

Tea siết chặt lá thư trong tay, toàn thân run rẩy, môi nghiến chặt để lộ nanh sắc.

“Tại sao lại không mang theo Tea?! Một mình đi như thế... thật tàn nhẫn!”

Không chần chừ, Tea quay về dinh thự Halsberg để thu dọn hành lý, quyết tâm đuổi theo Caim càng sớm càng tốt. Nhưng khi cô vừa chuẩn bị rời đi, quản gia trưởng đã chặn cô lại.

“Cô định đi đâu trong lúc rối ren thế này? Chủ nhân vẫn đang hôn mê, công việc thì ngập đầu.”

“Hỏi ngu ngốc! Tôi đi tìm cậu chủ Caim!”

“Cô muốn đuổi theo thằng nhóc bị nguyền đó à? Thật ngu xuẩn.” ông ta hừ lạnh “Tôi không thể để cô hành động ích kỷ như vậy. Cô đã quên mình nợ gia tộc Halsberg bao nhiêu rồi sao, con thú bẩn thỉu kia?”

“Tôi nợ... gia tộc Halsberg?” Tea khẽ lặp lại, ánh mắt tối sầm lại.

“Tất nhiên là có! Nếu không nhờ chủ nhân, cô đã chết ngoài đường rồi! Vậy nên cô phải trả ơn chúng tôi vì đã cứu cô!”

“Xin ông... đừng nói mấy lời vớ vẩn nữa!” Tea gầm lên, để lộ nanh vuốt. Rồi không do dự, cô đấm thẳng vào mặt ông ta.

Cú đấm khiến quản gia trưởng văng ra xa, lăn lộn trên sàn rồi đập người vào tường.

“G-Gì thế này...?” ông ta rên rỉ.

“Grrraow! Chính cậu chủ Caim là người đã cứu Tea!” cô gái hổ gào lên, giọng đã trở lại như một đứa trẻ nhỏ, hoàn toàn vứt bỏ vẻ ngoài ngoan ngoãn thường ngày “Và phu nhân mới là người nhận Tea làm hầu gái! Tôi không nợ gì từ ông hay cái nhà này hết!”

Cô tiến về phía quản gia, người đang tựa vào tường một cách đau đớn, và trút hết sự phẫn uất đã dồn nén suốt bao năm:

“Lý do duy nhất Tea làm việc cho gia tộc Halsberg... là để dành tiền, để có thể đưa cậu chủ Caim đi thật xa khỏi nơi này!”

Đó chính là lý do vì sao Tea đã không đi theo Caim một năm trước, khi cậu bị đuổi khỏi dinh thự. Cô cần thời gian để tích góp đủ tiền cho cả hai người rời khỏi lãnh địa Halsberg. Và bởi vì ở vương quốc Jade, việc một thú nhân, lại còn là một “đứa trẻ bị nguyền rủa” như Caim, tìm được việc làm là điều gần như bất khả, nên Tea không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nuốt nước mắt mà nhìn Caim bị đuổi đi khỏi nhà.

“Giờ thì cậu chủ Caim đã không còn ở đây, tôi cũng chẳng có lý do gì để ở lại nữa! Vậy thì… coi như đây là lời cảm ơn vì tất cả mọi thứ!” Tea giơ chân lên… và dẫm mạnh xuống hạ bộ của quản gia trưởng.

Ông ta hét lên đau đớn, mặt trắng bệch rồi lịm đi.

“Hừ! Dám sỉ nhục cậu chủ Caim thì đáng bị như vậy! Mà giờ thì... mất đủ thời gian rồi. Đợi Tea một chút nhé, cậu chủ! Tea sẽ nhanh chóng đến bên ngài thôi!” cô tuyên bố, hả hê vì được trút giận, rồi cuối cùng rời khỏi dinh thự.

“Tôi thực sự muốn đấm nốt mấy tên hầu còn lại một trận, nhưng không kịp nữa rồi... Thôi kệ! Từ giờ bọn chúng sẽ phải làm hết cả phần việc của tôi cho mà xem!”

Do chấn thương của quản gia trưởng, cộng thêm việc mất đi Tea, người có thể làm việc không biết mệt mỏi và cả đội tìm kiếm được điều động để đi tìm Arnette, khối lượng công việc tích tụ chất đống đã khiến toàn bộ dinh thự Halsberg rơi vào hỗn loạn.

Và thế là, nhờ vào hành động của cô hầu gái hổ, những kẻ từng đối xử tệ bạc với Caim cuối cùng cũng nhận được “quả báo” dù Tea vốn không cố ý làm vậy. Tiếc là... cô sẽ chẳng bao giờ biết được những chuyện đó đã xảy ra.

***

“Này, cậu nghe tin chưa? Cuối cùng thì thằng nhóc bị nguyền cũng bị đuổi đi rồi!”

“Trời ơi, cuối cùng thì lão bá tước cũng chịu bỏ rơi nó! Ha ha, phải mở tiệc ăn mừng thôi!”

Đám dân làng hớn hở reo hò khi nghe tin Caim đã rời khỏi lãnh địa Halsberg, dù họ không hề biết rằng cậu là người tự rời đi. Thay vào đó, tin đồn lan truyền rằng chính Kevin đã đuổi cậu đi. Trên mặt những người dân là những nụ cười méo mó đầy ác ý, như thể đang tưởng tượng đến cảnh “đứa con bị nguyền” sống cảnh lưu vong, đói khát ngoài kia.

“Sống gần một con quái vật như nó khiến tôi lúc nào cũng lo lắng!”

“Giờ thì khỏi phải nhìn thấy cái mặt toàn vết bầm đáng sợ của nó nữa!”

“May quá, ít ra nó chưa kịp lây nhiễm cho đám trẻ con trong làng. Nó thật kinh tởm!”

Bọn họ cứ thế thi nhau phỉ báng Caim. Chính họ là những người đã bạo hành cậu suốt bao năm, vậy mà giờ đây lại tự xem mình là nạn nhân, vì phải sống “cạnh kẻ bị nguyền”. Con người là sinh vật như vậy, luôn chối bỏ và bài xích những gì khác biệt, nhất là ở một ngôi làng khép kín như thế này. Họ chưa từng nghĩ đến việc Caim có thực sự nguy hiểm hay không. Họ bức hại cậu chỉ vì muốn được yên tâm mà sống.

“À mà này, sáng nay tôi thấy có một con sói gần lối vào rừng đấy.”

“Giờ nhắc mới nhớ... cũng cả năm rồi không thấy sói hay gấu nhỉ?”

“Phải đấy. Quái vật cũng thế. Lúc trước chúng xuất hiện suốt, giờ thì biến mất luôn.”

Không một con thú hay quái vật nào dám bén mảng đến gần làng suốt một năm qua. Lý do đơn giản là bởi Caim, người mang lời nguyền của Nữ Vương Độc Dược, đã sống trong khu rừng cạnh làng. Lũ thú và quái vật có thể cảm nhận được độc khí trong cơ thể cậu bằng bản năng và vì thế, chúng đều rút lui sâu vào rừng, tránh xa vùng đất ấy.

“Nghe nói mấy hôm trước còn có bầy quái vật kéo đến cơ mà, nhưng chả có gì xảy ra.”

“Chắc là bá tước nhà ta xử lý rồi đấy. Với danh xưng Quyền Vương, mấy chuyện đó chỉ là trò trẻ con thôi.”

“Ừ đúng đấy, khi nào còn có ngài Kevin trấn giữ vùng này thì làng mình vẫn an toàn. Lo gì mấy con sói.”

Cả đám người nở nụ cười hớn hở, chẳng ai thèm để tâm đến việc lũ sói bỗng dưng xuất hiện lại. Nhưng nụ cười ấy... chẳng thể kéo dài được bao lâu. Bởi người đã bảo vệ họ, Caim. Giờ đây đã không còn ở đó nữa.

Đúng là Caim đã tiêu diệt bầy quái vật lần đó, nhưng đó chỉ là giải pháp tạm thời. Chẳng mấy chốc, những con quái từ vùng khác sẽ kéo đến chiếm lấy khu rừng đã bị bỏ trống. Hơn nữa, Kevin “vị thần hộ mệnh” của làng, đã bị nhiễm độc nặng và khó lòng hồi phục. Đám hiệp sĩ thì phần lớn đang tản đi tìm Arnette, chỉ còn lại vài người canh giữ.

Những người dân, vốn đã quen sống trong sự bảo vệ vô hình của Caim, giờ chẳng còn ai để trông cậy.

Và thế là... vài tháng sau, bầy quái vật ập đến.

Ngôi làng ấy, nơi từng vênh váo cười nhạo đứa trẻ bị nguyền rủa, giờ đây chìm sâu trong địa ngục.